Trang chủ Thể loại Hiện đại

Hiện đại

TÔI SẼ LÀM CHO ANH ẤY PHẢI THÍCH TÔI

Tôi thích Hạ Thành Cẩn, nhưng anh ấy không thích tôi.Hehe, vậy thì tôi càng thích hơn.Bạn bè khuyên tôi: “Thay người khác mà thích đi, yêu mà không được đáp lại thì chỉ làm khổ cả thân lẫn tâm.”Nghe mà buồn cười, đàn ông yêu mà không được thì họ sẽ chiếm đoạt bằng mọi giá, thậm chí là giam cầm cuồng loạn.Còn phụ nữ yêu mà không được thì phải hóa thành nữ chính trong truyện ngược, hạ mình cầu xin tình yêu ư?“Xin lỗi nhé, chị đây thích chơi kiểu tình yêu cưỡng chế.”

Tam Ca Tự Diễn

Tam Ca Tự Diễn Chồng tôi – người đàn ông lạnh lùng, c ấ m d ục, gần đây có chút kỳ lạ. Ra ngoài cùng tôi thì phải che kín từ đầu đến chân, chuông cửa vừa vang lên đã lập tức chui tọt vào tủ quần áo, ngày nào cũng nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn cưới trên tay tôi. Cho đến một ngày, tôi vô tình phát hiện trong điện thoại anh ấy có một bản ghi chú được đặt mật khẩu: “Ngủ một giấc tỉnh dậy, tôi từ năm mười tám tuổi xuyên tới năm hai mươi tám tuổi.” “Tin tốt là: tôi thật sự ở bên cô gái mình đã thầm yêu nhiều năm.” “Tin xấu là: trong nhà không có ảnh cưới, tôi không đeo nhẫn cưới, đồ vest trong tủ cũng không phải cỡ của tôi.” “…Xong rồi, tôi là kẻ thứ ba.” Tôi: Hả??

Đắm Say Không Lối Thoát

Đắm Say Không Lối Thoát Năm thứ năm vướng vào mối quan hệ phức tạp với thiếu gia nhà họ Phó, Phó Thời An. Anh ta đính hôn với người bạn thanh mai trúc mã, thờ ơ nói với tôi: “Chỉ là hôn nhân do gia đình sắp đặt thôi mà.” Chút tình cảm cuối cùng trong tôi cũng cạn kiệt, không ồn ào không náo loạn mà đề nghị chia tay. Anh ta chắc chắn rằng đây chỉ là thủ đoạn của tôi để thu hút sự chú ý. Và không hề cố gắng níu kéo. Sau đó, tại một bữa tiệc thương mại, anh ta chặn tôi lại, tự tin nói: “Hứa Từ Ý, ngoan ngoãn một chút, ngoài chuyện kết hôn, tôi có thể cho em bất cứ thứ gì.” Tôi giơ bàn tay có đeo chiếc nhẫn lên cười: “Cháu trai lớn à, tôi đã kết hôn rồi, bây giờ anh phải gọi tôi là thím nhỏ~”

Đòn Livestream Hoàn Hảo

Đòn Livestream Hoàn Hảo Chỉ mới quen nhau ba ngày, bạn trai đã đề nghị cùng đi dạo phố. Anh ta dẫn tôi vào một cửa hàng đồ hiệu do chính mình chọn, lấy ra cả đống quần áo trị giá hàng triệu, còn xé hết mác ngay tại chỗ. Đến lúc thanh toán, anh ta lại giả vờ nói điện thoại hết pin, bảo tôi tự trả. “Em không thể vừa mới yêu đã nghĩ đến chuyện tiêu tiền của đàn ông chứ!” “Nếu không trả nổi, thì đành phải cùng anh đến đồn cảnh sát trình bày lý do làm hỏng đống hàng đắt tiền đó thôi, may ra còn được giảm án.” Trong lúc đó, phòng livestream trên điện thoại anh ta đã chật kín người vào xem “trò cười đào mỏ”. Tôi chẳng buồn để ý đến nụ cười nham hiểm kia, chỉ quay sang lễ tân bình tĩnh nói: “Đống đồ anh ta vừa chọn vứt đi, mấy món còn lại chuyển hết về nhà tôi.” Vài bộ quần áo chẳng đáng gì với tôi cả. Điều tôi thích là cái cảm giác nhìn những kẻ rẻ tiền cứ tưởng mình đang đi săn, mà không biết chính họ mới là con mồi.

Chói Mắt

Gia đình xảy ra biến cố, khiến Tình Dã như ngôi sao băng chói lọi rớt từ thành phố lớn xuống một thị trấn nhỏ thuộc cấp mười tám, cũng kể từ đó cô đã thắp sáng cái nơi tối tăm cùng cực mang tên đình Trát Trát ấy và gặp được bất ngờ lớn nhất của cuộc đời mình“Chẳng phải anh nói sẽ không ăn cỏ gần hang sao? Bây giờ có thấy mặt đau không hả Ông nhỏ Võ?” “Em không phải cỏ gần hang, em là hoa Mẫu Đơn đến từ Bắc Kinh rộng lớn.” “…Tại sao lại là hoa Mẫu Đơn?” “Bởi vì nó tươi tắn, đẹp đẽ nhất trong muôn vàn các loài hoa.” “…” — Khi em bơ vơ không nơi nương tựa, thì nhà anh chính là nhà em. Khi em tung đôi cánh, anh sẽ đích thân đưa em bay cao. – Hình Võ. Một cô gái xinh đẹp, giàu có không hề “hợp đàn” mới chuyển đến trường An Trung. Thông minh, kén ăn, tính tình kiêu ngạo, thường xuyên khiến người khác phải ghen ghét. Vừa mới khai giảng cô đã bị vây quanh, Tình Dã nhìn chằm chằm vào tên cầm đầu: “Còn dám lại gần tôi thêm nửa bước nữa, thì đệ của tôi sẽ khiến cậu không xuất hiện nổi tại con phố này nữa đấy.” Tên đầu gấu quay đầu, nhìn thấy Hình Võ đang nheo mắt, ngậm điếu thuốc ngồi xổm trong đám người, cậu ta lập tức sợ đến mức gập người xuống chín mươi độ: “Anh Võ.” Từ sau hôm đó, Tình Dã đã có một biệt danh mới, đó là chị đại của trường An Trung. Là một chị đại, đương nhiên cô không thể chịu được cảnh suốt ngày bị một đám thanh niên tóc xanh tóc đỏ ngốc nghếch vây quanh, đang yên đang lành hạ thấp đẳng cấp của mình. Vì vậy, Tình Dã quyết định dẫn dắt đám côn đồ làm giàu, vừa kiếm tiền vừa học tập. Chị đại này hoàn toàn không tầm thường, chẳng những lập được shop bán hàng online nổi tiếng, mà còn mở cả lớp dạy học bổ túc nữa. Lão đại thực sự – Hình Võ nghênh ngang bước vào lớp bổ túc, nhướng mày nhìn dòng chữ “Xông đến Đại học Bắc Kinh, chiếm đóng Đại học Thanh Hoa” được viết trên bảng đen. Tất cả mọi người đều như sắp lâm đại trận, lấy hết can đảm, yếu ớt hỏi: “Anh Võ, anh đến thu phí bảo kê sao?” Hình Võ chậm rãi lấy trong túi ra một quyển vở đã nát, đặt lên bàn: “Tôi đến để học.” … Học cái mẹ gì thế? —

YÊU THỬ TỔNG TÀI LOÀI NGƯỜI

Tôi là nàng tiên cá và đã phải lòng một tổng tài lạnh lùng trên đất liền.Dùng mọi cách từ làm nũng, ỉ ôi, dằn vặt để rồi cuối cùng cũng chinh phục được anh ấy và có một cái kết viên mãn.Nhưng một năm sau, bạch nguyệt quang của anh ấy trở về nước.Tổng tài tổ chức một buổi tiệc hoành tráng trên du thuyền để chào đón cô ta.Tôi nổi giận bơi liền mười cây số trong biển, dùng răng nghiến nát động cơ của du thuyền.Không ngờ đúng không, bà đây thực chất là một con cá mập.

ĐẠI CA HỌC ĐƯỜNG

Năm mười tám tuổi, tôi nhặt được một tên “đại ca”, tên này có máu mặt có tiếng trong trường, không ai muốn gần anh ấy cả.Tôi đã cố gắng rất lâu nhưng vẫn không thể làm cho trái tim anh ấy ấm lên. Sau đó, cô bạn thanh mai trúc mã của anh ấy xuất hiện.Lúc đó tôi mới nhận ra, anh ấy thật sự cũng có một mặt dịu dàng như vậu, chỉ là không phải dành cho tôi.Ngày tôi quyết định buông tay anh, tôi đã nói dối rằng mình chỉ đi một lát rồi sẽ quay lại ngay.Thế nhưng tôi không bao giờ quay lại nữa.Bảy năm sau, chúng tôi gặp lại nhau tại phim trường. Anh ấy giờ đây đã trở thành Ảnh đế, bắt lấy tôi mà chất vấn:“Đi một lát rồi quay lại?”“Em rốt cuộc đã đi đâu vậy?!”

Tôi Không Còn Là Cô Gái Ngày Xưa

Tôi Không Còn Là Cô Gái Ngày Xưa Vào ngày sinh nhật của chồng, tôi vội vã bắt chuyến xe đêm trở về từ nơi công tác. Nhưng người ra mở cửa lại là cô trợ lý mặc áo choàng tắm của tôi. “Chị Linh, em chỉ đến báo cáo công việc với anh Cố thôi, chẳng may bị mưa nên mới tắm nhờ. Chị đừng hiểu lầm…” “Cô còn gì để giải thích nữa?” Chồng tôi, cũng mặc áo choàng tắm, bước ra từ phòng tắm với vẻ mặt đầy chán ghét, ánh mắt nhìn tôi như nhìn kẻ dư thừa. “Cô không phải đi công tác sao? Về làm gì?” Tôi im lặng vài giây, khẽ cười lắc đầu: “Không có gì, chỉ là quay về lấy ít tài liệu thôi.” Tôi tiện tay ném món quà sinh nhật tỉ mỉ chọn lựa vào thùng rác, sau đó nhắn tin cho luật sư: “Giúp tôi soạn đơn ly hôn.” …

Chủ Mẫu Thẩm Ngọc

Chủ Mẫu Thẩm Ngọc Phu quân muốn nạp Bạch Nguyệt Quang làm quý thiếp, hỏi ta có đồng ý không. Ta vui vẻ chấp thuận, thậm chí còn vung tay nạp thêm cho chàng mười phòng mỹ thiếp! Bạch Nguyệt Quang vốn luôn nhăm nhe vị trí chủ mẫu của ta, giờ lại bận bịu đấu đá với đám tiểu thiếp khác. Còn ta thì ngồi trên núi xem hổ đấu, lại còn được ban tặng danh xưng hiền đức chủ mẫu.

Ngày Sau Hóa Khói Sương

Ngày Sau Hóa Khói Sương Khi con gái tôi được năm tuổi, tôi nhận được một cuộc gọi từ đồn cảnh sát. Người chồng mất tích – Chu Dịch Nam – đã được tìm thấy. Tổng cộng ba năm ba tháng mười tám ngày. Anh ấy không ch.t. Anh ấy sống rất tốt, rất hạnh phúc. Thậm chí, sắp có con.

THIÊN KIM THẬT TRỞ VỀ NÊN LÀM GÌ

Tôi là con gái ruột của nhà họ Lục, bị trao nhầm từ nhỏ.Vừa trở về nhà họ Lục, việc đầu tiên tôi làm là đưa ra cho bố mẹ ruột hai lựa chọn.“Hai trăm triệu, cắt đứt quan hệ, tôi sẽ đi. Hoặc là trong một ngày đuổi Lục Minh Châu đi. Cô ta đi, thì tôi ở lại.”

Đời Này Mẹ Không Tha Thứ

Đời Này Mẹ Không Tha Thứ Con gái tôi muốn đoạn tuyệt quan hệ với tôi để cưới một thằng nghèo kiết xác, tôi gật đầu đồng ý, tiện tay quăng ra một tờ phiếu khám thai: “Bác sĩ nói tôi với ba cô sức khỏe vẫn tốt, ai ngờ về già lại có thêm con. Sau này, em trai cô sẽ là người thừa kế toàn bộ tài sản.” “Đúng lúc cô muốn đoạn tuyệt, vậy thì sau này cũng sẽ không tranh giành gia sản với em trai mình chứ?” Con gái tôi và bạn trai nó đứng đờ người như hai khúc gỗ mục.

Sau Khi Cô Ấy Đồng Ý

Sau Khi Cô Ấy Đồng Ý Sau khi vợ tôi đồng ý với việc “hôn nhân mở”, đám anh em đều ghen tị ra mặt, còn thi nhau đến hỏi tôi bí quyết. Tôi thản nhiên đáp: “Thì cũng chẳng có gì to tát, tôi chỉ nói thẳng là tôi chán rồi. Lục Thu Thu đâu có ngốc, rời khỏi tôi thì cô ấy còn tìm đâu ra cuộc sống tốt thế này?” Có người hỏi lại: “Thế ông không sợ chị dâu cũng ra ngoài tìm người khác à?” Tôi cười khẩy, chẳng thèm để tâm: “Vợ tôi vốn dè dặt, sống giữ kẽ, là người có thể diện, không đời nào làm chuyện đó.” “Với lại, cô ấy cũng ngoài ba mươi rồi, ai còn thèm?” Ngay sau đó, một người bạn gửi cho tôi một đoạn video. “Yến ca, anh xem kỹ đi, người này có giống chị dâu không?”

Đừng Gọi Tôi Là Vợ

Đừng Gọi Tôi Là Vợ Lúc đăng ký giải tỏa ở quê, tôi phát hiện không tìm thấy giấy kết hôn, liền đến Cục Dân chính xin cấp lại. Không ngờ nhân viên ở đó tra đi tra lại nhiều lần rồi quả quyết nói với tôi: “Cô độc thân, trong hệ thống của chúng tôi không có bất kỳ ghi chép kết hôn nào của cô cả.” Tôi nhớ lúc đó chồng tôi từng nói có quan hệ, không cần xếp hàng cũng có thể lấy giấy. Sau đó chúng tôi không đến cục làm thủ tục, mà nhờ người quen lấy giấy kết hôn về. Cảm giác đầu tiên của tôi lúc ấy là: chắc chắn bị bạn của chồng lừa rồi. Một tháng sau, chồng tôi từ nơi khác trở về, tôi định nói với anh chuyện này. Ai ngờ lại bắt gặp anh đang cùng con trai lén gọi video cho một người phụ nữ trong phòng. Chồng tôi nói với giọng vô cùng âu yếm: “Vợ ngoan, kỷ niệm 15 năm ngày quen nhau, anh nhất định sẽ về kịp.” Con trai tôi cũng nũng nịu: “Dì ơi, khi nào dì mới đến đón con về với dì? Con không muốn ở với bà già mặt vàng đó chút nào.” Tôi như bị sét đánh ngang tai. Bao năm qua, chồng làm việc xa nhà, tôi ở lại chăm sóc cha mẹ chồng, lo toan việc nhà, nuôi dạy con cái. Anh chỉ về nhà vào những dịp lễ Tết, mỗi lần không quá vài ngày. Không ngờ anh lại nhẫn tâm đâm tôi một nhát chí mạng như thế! Đã vậy thì, tiền đền bù giải tỏa này, một xu bọn họ cũng đừng hòng lấy! Còn bệnh của cha mẹ chồng, cũng chỉ còn nước chờ ch thôi!

Ly Hôn Xong, Tài Sản Của Tổng Tài Đều Về Tay Tôi

Ly Hôn Xong, Tài Sản Của Tổng Tài Đều Về Tay Tôi Phát hiện chồng ngoại tình, tôi không khóc cũng không làm ầm ĩ. Anh ta tặng tôi ngay một chiếc siêu xe trị giá hàng chục tỷ. Cô thư ký nhỏ cố tình chơi xỏ, treo thêm một cái móc khóa rẻ tiền hình búp bê lấp lánh lên chìa khóa xe. Cô bé này còn non lắm. Tôi chẳng giận, chỉ cười cười: “Anh à, móc cái đồ một nghìn cũng tiếc tiền này lên chìa khóa xe em á? Người ta nhìn vào lại tưởng nhà mình phá sản tới nơi rồi, anh nghĩ gì vậy?” Ngay giây sau, điện thoại tôi báo có một khoản chuyển khoản tám chữ số. Tôi chu đáo đóng cửa lại cho họ, rồi quay người đi mua sắm với nhỏ bạn thân. Làm ầm lên làm gì? Tiền là tôi xài, người là cô ta hầu. Mà chỉ cần tôi nói nặng cô ta một câu, lại thành tôi không biết điều!

TÔI KẾT BẠN VỚI MỘT BA CHỊ ĐÁNG TUỔI BÀ NỘI

Vì muốn học Thái Cực quyền, tôi đã kết giao một người bạn vong niên.Bà cụ năm nay 62 tuổi, tràn đầy sức sống, có thể chạy liền một mạch nửa chặng marathon.Tôi 19 tuổi, uể oải như xác sống, chạy 800 mét cũng suýt nôn ra máu.Bà bạn già thương tôi, ngày nào cũng trèo tường vào trường giúp tôi chạy bộ quanh sân.Bạn cùng phòng nói: chạy một cái cũng là chạy thôi.Thế là trong túi bà bạn già có thêm bốn cái điện thoại.Cho đến một ngày, tôi không thấy bà cụ ở sân thể dục, mà lại gặp được nam thần của trường.Anh ấy vẻ mặt bất đắc dĩ, đưa tay về phía tôi:“Bà tôi nhảy quảng trường bị trẹo chân, bảo tôi đến chạy thay cô.”

Chiến Lược Theo Đuổi Vợ Của Người Chồng Tuyệt Vọng

Chiến Lược Theo Đuổi Vợ Của Người Chồng Tuyệt Vọng Năm thứ 6 sau khi kết hôn, người chồng vốn luôn điềm đạm, ít nói của tôi – Ứng Lâm – bỗng trở nên vô cùng kỳ lạ. Anh bắt đầu dành một tiếng mỗi ngày để chăm chút ngoại hình, hai tiếng để tập gym, ba tiếng chỉ để mang cơm cho tôi, và… quan sát kỹ lưỡng từng chàng trai trẻ lướt ngang qua tôi với ánh mắt cảnh giác. Tôi chẳng hiểu rốt cuộc đã có chuyện gì. Cho đến một ngày, tôi vô tình nhìn thấy nhật ký của anh. 「Hôm nay cô ấy ra ngoài mà không đeo nhẫn cưới. Là vô tình hay cố ý? Không nghĩ ra. Không dám hỏi. Tôi sắp phát điên rồi…」 「Cô ấy lại thả tim cho tên thực tập sinh đó. Cô ấy định gi .t tôi sao? Tất cả là do thằng đàn ông không biết xấu hổ kia…」 「Tôi trong gương đang già đi, mục rữa, xấu xí dần. Không được. Tôi phải hoàn hảo hơn nữa, mới không bị cô ấy bỏ rơi…」 「Thật bất lực… thật tuyệt vọng… tôi lớn hơn cô ấy 5 tuổi. Tôi đã không còn trẻ. Sắc suy tình cạn. Đây chính là kết cục của tôi sao…」

Nhật Ký Dưới Âm Phủ

Nhật Ký Dưới Âm Phủ Sau khi tôi qua đời, gia đình đã đốt cho tôi một con trâu giấy. Một thời gian sau, tôi phải chăn trâu hằng ngày, tiều tụy đến không chịu nổi. Vì vậy, tôi đành báo mộng cho mẹ: “Con ngày nào cũng phải đi cắt cỏ chăn trâu, rất mệt mỏi.” Không lâu sau, gia đình lại đốt cho tôi một người hầu, nhưng bọn họ đốt quá vội vàng, quên vẽ thêm mắt và tai cho cậu ta. Tôi liền báo mộng cho ba: “Ba, hai người đốt là cái thứ đồ chơi gì vậy? Đã mù lại còn điếc, suốt ngày mò mẫm ra ngoài, con chăn trâu về còn phải đi tìm cậu ta.” Ngày hôm sau, gia đình lại đốt thêm một người hầu khác, lần này thì nhớ vẽ thêm mắt và tai, nhưng lại gãy một cái chân. Tôi lại phải báo mộng cho em trai: “Mấy người có thể để cho chị sống yên ổn được không? Trước chỉ cần chăn trâu, tìm thằng mù là xong, giờ con còn phải cõng thằng què đi khám bệnh, không đi là cậu ta kêu đau.” Mấy ngày sau, gia đình lại đốt cho tôi một đôi nam nữ nhỏ, kèm theo thư bảo rằng cặp đôi này sẽ chăm sóc cho tôi. Tôi thật không chịu nổi nữa, đôi này thì không có vấn đề gì, nhưng suốt ngày bận yêu đương, chẳng làm gì cả, cuối cùng lại để tôi nấu cơm cho chúng. Sáng nào tôi cũng phải nấu xong bữa sáng, ăn xong lại cõng tên què đi khám bệnh, về lại đi chăn trâu, chăn xong trời tối, còn phải đi khắp làng tìm tên điếc. Ông trời ơi, chết rồi mà không cho tôi được vài ngày yên ổn sao?