Hiện đại
Nghịch Lý Của Nạn Nhân Tòa nhà nghệ thuật bốc cháy lớn, rõ ràng tôi có thể tự mình thoát thân, nhưng lại bị người bạn diễn nam cưỡng ép bế kiểu công chúa. Hắn giả vờ như đang cứu tôi. Nhưng khi sắp thoát ra ngoài, hắn cố tình đẩy tôi xuống cầu thang, khiến cột sống tôi gãy, phải nằm liệt giường suốt đời. Sau đó, hắn còn khóc lóc trước ống kính phỏng vấn: “Tôi có lòng tốt muốn cứu cô ấy, nhưng chính cô ấy vùng vẫy nên mới xảy ra tai nạn.” “Chẳng lẽ bây giờ cứu người cũng là tội sao?” Chỉ như vậy, hắn từ kẻ gây hại trở thành nạn nhân, thu về hàng loạt sự thương cảm và thi đỗ vào trường đại học mơ ước. Còn tôi, bị mang tiếng là kẻ “vô ơn báo oán”, kéo lê cơ thể tàn tật, khó khăn bò lên tòa nhà cao tầng để tự tử. Nhưng khi mở mắt ra, tôi lại trở về ngày tòa nhà nghệ thuật bốc cháy. Lần này, tôi đã sớm hơn một bước đẩy hắn xuống cầu thang…
Không Tha Thứ Tôi phải lòng Lâm Tự Nam, bạn thân của anh trai tôi ngay từ cái nhìn đầu tiên. Tôi từng nghĩ anh sẽ từ chối vì khoảng cách mười tuổi giữa chúng tôi, nhưng không, vào sinh nhật tuổi 22, anh không giữ lại chút nào mà chiếm lấy tôi. Tôi ở bên anh 5 năm. Khi tôi dè dặt hỏi: “Chúng ta có thể công khai không?”, anh lại mỉm cười… đưa tôi đến một viện điều dưỡng. Trong căn phòng đơn cao cấp ấy, là người con gái xinh đẹp, mong manh Bạch Nguyệt Quang của anh: Tống Chi. “Trì Ngư,” “Anh có thể ở bên em bao lâu cũng được, nhưng người vợ của anh… chỉ có thể là cô ấy.” Kiếp trước, tôi không tin tình cảm 5 năm chỉ là mây khói. Tôi nổi điên, nhất quyết không chia tay, làm ầm chuyện giữa hai chúng tôi đến mức ai ai cũng biết. Tống Chi nghe tin thì tr.ầ /m c/ả m 44, Lâm Tự Nam hận tôi thấu xương. Sau đó, khi tôi bị b.ắt c/ óc, anh cắt đứt cuộc gọi cầu cứu mà tôi định gọi về nhà, đứng nhìn tôi bị thủ tiêu, ch .t không ai đoái hoài giữa núi rừng hoang vu. Lần nữa mở mắt ra, tôi quay về đúng ngày anh đưa tôi đến viện điều dưỡng ấy. Lần này, tôi mỉm cười chúc phúc, lặng lẽ đặt vé máy bay sang nước ngoài.
Cùng Học Trưởng Lạnh Lùng Tu Tiên Kiểu Mới Bạn học khóa dưới đứng trước điện thờ tình duyên, công khai ước nguyện được mãi mãi bên bạn trai tôi, mà bạn trai tôi cũng chẳng phản bác lấy một câu. Tôi lạnh lòng, chúc cô ta thành công. Thế mà bạn trai tôi lại yêu cầu tôi phải xin lỗi giữa đám đông: “Đừng có nói móc nói xiên. Anh với Tiết Gia lớn lên cùng nhau, mặc chung một cái quần còn được. Nếu có gì, đến lượt em xen vào chắc?” Tôi dứt khoát đề nghị chia tay ngay tại chỗ. Đám bạn bè của anh ta vội vàng giảng hòa: “Chỗ này cầu nguyện linh lắm đó chị dâu! Mau mau cầu lấy được anh ấy đi, tranh thủ chốt kèo trước!” Bạn trai tôi cũng mặt lạnh nhạt: “Em chịu cúi đầu xin lỗi, anh sẽ cân nhắc thực hiện điều ước của em.” Tôi chẳng buồn bước xuống cái bậc thang anh ta vứt cho, tiện tay buột miệng ước đại: 【Tôi muốn thành tiên.】 Trong tiếng cười nhạo của đám người, một học trưởng nhà thế gia, lạnh lùng thần bí, bước vào giữa ánh hào quang Phật pháp. Sau đó, anh ấy đưa tay về phía tôi, nhẹ nhàng hỏi: “Giờ người ta chuộng tu tiên bằng khoa học đấy, em có muốn cùng tôi tu luyện không?”
Luật Báo Ứng Cho Kẻ Phản Bội Vào đúng ngày cưới, chú rể và phù dâu lại “giao lưu thân thiết” trong phòng VIP. Tôi giận điên lên, lập tức tuyên bố hủy hôn. Ai ngờ con phù dâu kia mặc luôn váy cưới, tiếp tục hoàn thành buổi lễ. Trước mặt bao người, hai kẻ đó ôm nhau xúc động, lớn tiếng tuyên bố ý nghĩa của tình yêu: “Yêu khiến con người trở nên điên cuồng!” “Đời này, ai mà chẳng nên có một lần bốc đồng!” Bọn họ kịch liệt yêu đương, còn nhận được tràng pháo tay chúc phúc của cả khán phòng. Tôi ngồi dưới, vừa vỗ tay vừa mỉm cười: “Trời ơi, cảm động ghê luôn đó!” Nhưng chú rể đâu biết, phù dâu vài hôm trước đã báo với tôi rằng cô ta có thai. Mà phù dâu cũng chẳng biết, chú rể mắc bệnh vô sinh, ban đầu chúng tôi đã thỏa thuận sẽ không có con!
Phụ Nữ Phải Độc Lập Sau khi tôi có bầu, chồng đón mẹ chồng lên chăm sóc tôi. Sau khi làm hỏng 3 cái nồi cơm điện, 4 cái máy rửa chén, 5 cái lò vi sóng, bà vừa lau nước mắt vừa nói: “Mẹ già rồi, mẹ vô dụng, mấy thứ công nghệ cao này mẹ học không nổi.” Sau đó nữa, bà cùng với em chồng ngày nào cũng khiến tôi bực bội. Đến cuối cùng tôi mới biết, tất cả chuyện này đều do chồng tôi bày ra, chỉ để ép tôi nghỉ việc.
Chó Dữ Và Thư Tình Năm mười tám tuổi, tôi vô tình nhặt được một tên côn đồ bị mọi người ruồng bỏ. Tôi cố gắng rất lâu, nhưng vẫn không thể cảm hóa được anh. Sau đó, bạn thuở nhỏ của anh xuất hiện. Lúc đó tôi mới biết, anh thực ra còn có một mặt dịu dàng đến như thế, chỉ là không phải dành cho tôi. Ngày chia tay, tôi đã nói dối, bảo rằng mình đi một lát rồi quay lại. Nhưng rồi tôi không bao giờ trở lại nữa. Bảy năm sau, chúng tôi gặp lại nhau trên phim trường, anh giờ đã trở thành một nam diễn viên nổi tiếng và giữ tôi lại: “Đi một lát rồi quay lại à?” “Rốt cuộc em đã đi đâu vậy?!”
Sau Khi Đỗ Đại Học, Tôi Cắt Đứt Quan Hệ Với Bố Mẹ Mùa hè năm lớp 9, mẹ tôi để lại 1.000 tệ rồi dắt theo em trai rời đi. Sau đó, tôi được bà Vương nhà bên cạnh nhận nuôi, rồi đỗ đại học. Mẹ tôi lại tha thiết muốn đón tôi về. Tôi nhìn bà ta từ trên xuống dưới, lạnh nhạt cất lời: “Khoan đã, bác gái, bà là ai vậy?”
Nam Thần Bị Mù, Tôi Giả Làm Bạn Gái Anh Ấy Năm thứ hai thầm yêu Cố Uyên, đột nhiên nghe tin anh ấy bị mù, bạn gái cũng bỏ đi. Thế là tôi giả làm bạn gái cũ của anh ấy, đưa anh ấy về nhà mình chăm sóc. Anh ấy đẹp trai, lúc xúc động còn rơi nước mắt, khiến tôi càng ngày càng yêu không dứt ra được. Cho đến khi gặp một người bạn chung, nhắc tới Cố Uyên thì người đó ngơ ngác hỏi: “Anh Uyên mù lúc nào vậy? Tối qua còn uống rượu với nhau mà.”
Tôi được mời đi đám cưới, định xin bố tiền mừng nhưng lại gửi nhầm tin nhắn cho ông chủ lạnh lùng, cũng là thanh mai trúc mã.Khi nhận ra thì tôi đã nhận tiền, thậm chí còn nhắn lại: “Yêu anh.”Anh ấy im lặng một giây, rồi gửi một tin nhắn thoại:“Ngoan, anh đang họp trực tuyến, đừng quậy.”Tôi đơ luôn.
Đồng nghiệp của tôi tỏ tình với sếp, bị từ chối.Bây giờ ngày nào cô ấy cũng lười biếng mà chẳng ai nói gì.Thế là tôi bắt chước cô ấy, đi tỏ tình với sếp.Nhưng sếp lại nhìn thấu mưu kế của tôi:“Thích tôi à? Thế hôn tôi một cái đi, tôi sẽ tin.”“Đây, hôn vào chỗ này.”Anh ấy chỉ vào môi mình.
Vượng Tài Tôi là một blogger thú cưng, tôi livestream giả chết để khảo nghiệm thú cưng của mình, lại phát hiện chó cưng đứng dậy châm điếu thuốc. Giang cư mận bình luận sôi nổi: 【Chó: Chết mịa! Quên giả vờ rồi!】 Kể từ đó tôi dựa vào ảnh chụp tư thế rất ra dáng con người của nó nổi tiếng toàn mạng xã hội. Ngày nào tôi cũng mừng không khép được mồm, cho đến khi một blogger thú cưng khác kết nối livestream. Sắc mặt anh ta khó coi hỏi tôi: “Trên lưng con chó nhà cô có phải có vết khâu hay không?”
Chúng Ta Đã Từng Yêu Như Thế Năm thứ mười trong cuộc hôn nhân với Thẩm Hoài Chi, tôi phát hiện anh ta ngoại tình. Không có ảnh chụp. Không có bằng chứng. Chỉ bởi vì… sáng hôm đó, anh ta nói với tôi: “Chào buổi sáng.” Mười năm nay, mỗi sáng thức dậy anh đều nói: “Buổi sáng tốt lành.” Mà hôm đó, đột nhiên lại đổi thành: “Chào buổi sáng.”
Tôi bỏ kỷ tử trong tay vào bình giữ nhiệt, cố gắng chống lại cơn buồn ngủ rồi mở kênh giải trí.“Thiếu gia nhà họ Cố vung tiền như nước mua chiếc nhẫn kim cương nữ mới nhất.”“Bốp” một tiếng, cái bình giữ nhiệt rơi xuống đất.Tôi sững người hoàn toàn – tôi nhận ra người đàn ông đó.Trời ơi, chẳng phải anh ta là người đi thu mua phế liệu sao?
Ba Câu Khiến Anh Yêu Em Ai cũng nói cậu cả nhà họ Cố, Cố Viễn Sơn là người lạnh như băng, mặt lúc nào cũng nghiêm, không gần gũi ai. Nghe bảo biệt thự nhà họ Cố cũng cả trăm năm rồi không có bóng dáng phụ nữ nào ra vào. Thế nhưng tôi và Cố Viễn Sơn mới quen nhau nửa tháng, anh đã vì tôi mà vung tay hai mươi vạn, còn cho tôi ra vào Cố trạch như chốn không người. Các chị em bạn dì nhao nhao ngưỡng mộ, bu lại hỏi tôi có bí kíp gì ghê gớm vậy. Tôi nằm dài trên giường, ngoạm một miếng táo do đại thiếu gia tự tay gọt, tự tay đút, vừa nhai vừa tỉnh bơ đáp: “Đơn giản thôi, chỉ cần ba câu.” “Anh ơi.” “Xe đẹp phết ha~” “Đâm em bay xa thế này luôn đó!”
Xin đừng phụ Tinh Nguyệt Tôi đã ch .t được 5 năm rồi, vậy mà em trai tôi lỡ tay gửi ảnh selfie của tôi cho Chu Nhất Dã. Chu Nhất Dã: “Đừng lấy hình cô ta ra để làm tôi buồn nôn.” “Thiếu tiền thì kêu chị cậu đi tìm đàn ông đi! Không phải cô ta giỏi nhất chuyện đó à?” “Nếu cô ta chịu cầu xin tôi, tôi còn cho cô ta một cơ hội.” Em trai tôi nghiến răng mắng hắn: “Cầu xin? Ha ha ha! Chị tôi ch .t lâu rồi! Đồ rác rưởi! Tốt nhất đừng để tôi gặp lại mày! Thấy mày lần nào, tao đập lần đó!”
Mẹ Ơi, Con Không Phải Cái ATM Sau khi biết tôi định dẫn bạn trai về nhà ăn Tết, chị dâu tức giận đến mức đập bàn, chỉ tay vào tôi mà mắng: “Du Nghiên! Lúc trước chính em nói không yêu đương, không yêu đương, chị mới sinh con! Giờ đứa bé đang ở tuổi cần tiền nhất, em không định lo nữa đúng không?” “Nhà em định lừa cưới sao?” “Chị muốn giới thiệu em trai ruột của chị cho em, em thì không chịu, giờ lại rẻ rúng bản thân, háo hức dắt đàn ông về nhà!” Tôi nhìn chị ta như lên cơn điên, chỉ vào đống lộn xộn dưới đất nói: “Một là chị xin lỗi tôi, hai là tôi đè đầu chị xuống bắt chị ăn hết đống này!”
Bản Kiểm Điểm Của Cha Mẹ Ba mẹ tôi làm “bố mẹ điện tử” trên mạng xã hội, có hàng triệu fan hâm mộ. Họ được gọi là cặp bố mẹ hoàn hảo, không bao giờ làm mất hứng của con cái, ngày ngày nắm tay nhau đi chợ, nấu ăn, dạo công viên. Có người tốt nghiệp nhưng không tìm được việc, họ an ủi: “Các con rất xuất sắc, chỉ là cơ hội chưa tới thôi.” Có người thất bại trong buổi xem mắt và bị đàm tiếu, họ sẵn sàng đứng ra bảo vệ “con gái trên mạng” của mình. Độ hot của tài khoản ngày càng tăng, dân mạng bình luận rôm rả: 【Thì ra đây chính là cảm giác được nâng niu trong lòng bàn tay, giống như tôi đã quay trở về năm đó khi chưa thành mẹ kế độc ác!】 Nhưng sau này, họ bị một blogger triệu view vạch trần. “Đúng là điên rồi, cặp vợ chồng này năm đó ép con gái mình đến mức phải nh ảy l ầ.u, cả cái tin tức lớn như vậy mà các người không biết à?” Báo chí năm đó cũng bị lật lại: 【”Học sinh giỏi nhất trường tại sao lại chọn học lại?”】 【”Đạo lý ở đâu! Thiên tài thiếu nữ vu cáo giáo viên c ư.ỡ ng h i ế.p!”】
Anh hàng xóm đẹp trai mở một tiệm đồ ăn vặt cho mèo.Vì biết nói tiếng mèo, anh ấy rất được mèo nhà tôi yêu thích.Mỗi lần đi mua đồ, hai người họ lại líu lo tám chuyện cả buổi.Anh hàng xóm thỉnh thoảng còn lén liếc nhìn tôi, mặt đỏ bừng, rồi âm thầm giảm giá 50% cho tôi.Tôi thì chẳng hiểu tiếng mèo, mặt đầy ngơ ngác.Cho đến khi tôi mua một cái máy dịch tiếng mèo, tôi mới hiểu được bọn họ đang nói gì.Mèo: “Vẫn như cũ, giảm giá 50% nha!”Anh hàng xóm khó xử: “Không… không được đâu, cứ thế này anh lỗ mất!”Mèo giả vờ thở dài: “Vốn dĩ còn định khen hôm nay mẹ tôi mặc cái váy ren đó, anh biết không? Có chút viền hoa, màu hồng hồng…”Mặt anh hàng xóm lập tức đỏ bừng: “Đừng… đừng nói nữa, 50% thì 50%!”Khoan đã, hóa ra giảm giá là vì chuyện này à!?