Hiện đại
Em Sẽ Là Người Cuối Cùng Bên Anh Đêm tân hôn, chồng tôi bị cô bạn thân gọi đi câu cá đêm.Tôi gọi vô số cuộc đều không ai nghe máy. Gần nửa đêm, điện thoại vang lên giọng anh ta đầy bực bội: “Em tốt nhất là có chuyện gì quan trọng đấy, cá của anh bị em dọa chạy hết rồi.”Tôi đè nén cơn giận, bình tĩnh hỏi: “Anh khi nào về?”Dường như nghe ra sự lạnh nhạt của tôi, anh ta dịu giọng lại: “Hứa Tĩnh, em giờ là vợ anh, sau này ngày nào cũng bên nhau.”“Miểu Miểu chỉ là con chó độc thân thôi, anh ở lại với cô ấy một đêm, em ghen làm gì?”Bên kia truyền đến giọng của Cố Miểu: “Phó Trạch, áo lót của em để đâu ấy nhỉ?”“Cố Miểu, đến cả áo lót cũng không tìm được, cô còn là phụ nữ gì nữa?”Nói xong liền vội vã cúp máy.Tôi ngồi thẫn thờ suốt đêm trên chiếc giường đỏ chói của hôn lễ.Trời sáng, lau khô nước mắt, tôi gọi cho ông chủ: “Thẩm Thành Tây, ghép giấy kết hôn, đi không?”
Mẹ Kế Là Bạn Gái Cũ Trong thời gian chúng tôi ở bên nhau, Giang Nghiêu có kể cho tôi nghe về gia đình của cậu. Cậu nói gia đình mình rất phức tạp. Tôi liền cảm thấy nực cười, gia đình giàu có nào mà không phức tạp chứ. Tôi cũng chỉ nghĩ cậu ấy nói đùa nhằm tạo thử thách cho tôi, thế nên tôi gật đầu cho có lệ, đáp. “Dù cho phức tạp cũng không ngăn cản được việc tôi yêu cậu.” Nghe tôi nói câu này Giang Nghiêu cảm động như thể muốn khóc 80 dòng sông. Cậu ấy tình nguyện, cực kỳ tình nguyện làm bạn trai của tôi. Vậy mà ngay tối ngày hôm ấy, cậu lại bị tai nạn xe cộ mất trí nhớ. Lúc bệnh viện gọi tới, tôi đang ở quán bar hớn hở trò chuyện với bạn thân. “Cậu biết cái gì quý giá nhất không?” “Kim cương?” “Không, là tuổi 18…”
Một Bước Lùi Là Một Đời Tương Tư Lúc đi đón anh trai say rượu, tôi vô tình nghe thấy anh hỏi người bạn chí cốt Thời Dục Niên: “Cô bạn gái nhỏ cậu giấu kỹ kia sao đến giờ vẫn chưa dắt ra mắt bọn này?” Tim tôi khẽ run lên. Tôi và anh ấy đã yêu nhau trong bí mật suốt hai năm, vẫn chưa dám nói với anh tôi. Một giây sau, giọng Thời Dục Niên phảng phất men say vang lên: “Cần thiết sao? Chỉ là chơi chơi thôi, có nghiêm túc gì đâu.” Cả người tôi như chìm vào giá lạnh. Tôi đưa tay lên, gõ cửa phòng.
Kẻ Vô Ơn Mẹ tôi thời trẻ là người não yêu đương. Bà một lúc làm hai công việc để nuôi bố tôi đi học đại học, kết quả là, khi bố tôi tốt nghiệp, thi đậu vào công chức, ông ta liền đá bà. Nguyên nhân rất đơn giản, lý do rất thuyết phục: 1. Công nhân VS công chức, không xứng nữa; 2. Cuộc sống như một đường chạy dài, khi một người cố gắng chạy, còn người kia dậm chân tại chỗ, thì chắc chắn sẽ có một người bị bỏ lại. Trong mắt bố tôi, mẹ tôi là người đứng yên, họ đã thuộc về hai tầng lớp khác nhau, không còn tiếng nói chung. Mẹ tôi không cam tâm bị bỏ rơi, trong căn phòng cho thuê, bà lớn tiếng cãi vã, nói bố tôi là sói mắt trắng, bà không đồng ý chia tay. “Chia tay chưa bao giờ chỉ là chuyện của hai người, chỉ cần một người quyết định là được, cô đã là người bị chia tay.” “Nhưng chúng ta đã kết hôn! Chúng ta là vợ chồng! Chứ không phải chỉ là bạn trai bạn gái!” Bố tôi cười lớn, giơ một bàn tay ra: “Vợ chồng? Giấy kết hôn đâu?”
Tôi vừa trùng sinh, lập tức kéo cả nhà chú dì cùng nhau chơi mạt chược. Kiếp trước, chị dâu họ tôi dan díu với gã đàn ông bên ngoài rồi có thai, anh họ tôi thì nâng cô ta lên tận mây xanh. Để không bị phát hiện, chị dâu cố tình lén ra ngoài chơi xe điện đụng rồi bị tông đến mức sảy thai. Sau đó, cô ta nhào vào lòng anh họ tôi vừa khóc vừa kể lể: “Em vốn không muốn đi, đều là Trương Nhã Nhã cứ khăng khăng kéo em đi chơi xe điện đụng.” Tôi còn chưa kịp giải thích, thằng bạn thanh mai trúc mã đứng bên đã nhảy ra chỉ trích tôi. “Trương Nhã Nhã, cô lớn từng này tuổi rồi còn thích chơi mấy trò trẻ con đó, chắc chắn là cô kéo chị dâu đi chơi xe điện đụng, không thì sao chị ấy lại bị sảy thai!” Cả nhà anh họ tôi tức phát điên, trói tôi lên xe điện đụng rồi tông chết tôi. Sau khi chết tôi mới biết, thì ra anh họ tôi bị yếu tinh trùng, đứa con đó là của thằng bạn thanh mai trúc mã kia. Mở mắt lần nữa, tôi đã quay về thời điểm chị dâu rủ tôi đi chơi xe điện đụng.
Một Chút Tình Bạn gái cũ của anh ta trở về nước, Phó Chiếu Sơ liền đề nghị chia tay. Trợ lý đặc biệt của anh ta mang hợp đồng đến tận cửa, giọng điệu lạnh nhạt: “Ngài Phó hy vọng cô có thể giữ thể diện.” Tôi không làm ầm lên, cũng không cò kè mặc cả, chỉ đưa ra một yêu cầu. “Nếu tặng tôi căn hộ, vậy thì phí quản lý phải thanh toán trước 100 năm.” Trợ lý Lâm rõ ràng sững lại, do dự hỏi: “Chỉ vậy thôi sao?” Ánh mắt tôi lướt qua anh ta: “Eo của anh trông cũng rắn chắc đấy. Anh dọn vào ở cùng tôi đi.” “Dù sao tôi cũng sợ cô đơn.”
Thính Hạ Tôi và Cố Bắc Thần từ nhỏ đã được đính hôn. Năm tôi 7 tuổi, để cứu anh ta, tôi bị di chứng thành tật nói lắp. Thế nhưng anh ta lại cười nhạo tôi với bạn bè: “Ai mà lại đi ở bên một đứa nói lắp chứ.” “Hôn ước trẻ con hồi nhỏ ấy mà, không tính được đâu.” Tôi bình thản rút lui khỏi thế giới của anh ta, thi đỗ vào ngành y hàng không, còn được bình chọn là bác sĩ thực tập xinh đẹp nhất. Anh ta thì tỏ vẻ rất ghét bỏ: “Một đứa nói lắp nho nhỏ thì làm được trò trống gì chứ?” Cho đến khi, video tuyên truyền tôi quay cùng phi công đẹp trai, ngổ ngáo nhất của ngành hàng không dân dụng bỗng nổi như cồn khắp mạng. Trong video, tôi nói năng trôi chảy, rõ ràng. Còn người bên cạnh tôi thì nhìn tôi bằng ánh mắt nồng nhiệt và chân thành. Đêm hôm đó, tôi đăng một tấm ảnh công khai tình cảm lên vòng bạn bè: 【Đang ở bên chàng trai tôi thầm thích từ năm mười bảy tuổi rồi đó~】 Cố Bắc Thần cuối cùng cũng không thể ngồi yên: “Thẩm Thính Hạ, em đừng quên, chúng ta có hôn ước từ nhỏ đấy.” Người đáp lại anh ta là một giọng cười lười nhác của một người đàn ông khác: “Hôn ước trẻ con thì tính cái gì? Gọi cho bạn gái tôi lúc nửa đêm, anh không thấy có vấn đề à?”
Mệnh Thần Tài Tết năm ấy, khi đang ngồi đánh bài, tôi đột nhiên nghe thấy hai bức tượng Thần Tài trong nhà cất tiếng trò chuyện: “Một phát hai phát.” “Đánh lá bài này ra, cô ta chết chắc rồi.” “Quỷ thua âm tài, người thua thọ mệnh. Bàn này, hai con quỷ đang nghĩ cách cướp đi dương thọ của cô ta.”
Tẩy Âm Trạch Tôi là một người nổi tiếng trong giới chuyên “tẩy trạch”. Ai tiếp nhận những căn nhà ma ám đều sẽ đến tìm tôi đặt hàng. Những căn nhà từng được tôi xử lý, trong vòng nửa năm chắc chắn sẽ bán được giá cao. Tết Đoan Ngọ năm nay, tôi nhận một đơn lớn. Xử lý xong đơn này, tôi có thể xóa sạch mọi khoản nợ. Lần này, cô ấy như thường lệ đưa tôi đến tận cổng, nhưng tôi thậm chí không dám bước xuống xe. “Người tẩy trạch chỉ được xử lý dương trạch, đơn này tôi không thể nhận, cô tìm người khác đi.”
Vô Diện Nhân Người ta nói, cứ mười triệu người thì có một kẻ vô diện. Chúng không có mặt, chuyên trộm khuôn mặt của người khác để sử dụng. Từ nhỏ, những ai từng gặp tôi đều không thể nhớ được dáng vẻ của tôi. Thậm chí, khi tôi học mẫu giáo, cha mẹ tôi đã từng đón nhầm đứa trẻ khác. Bà ngoại tôi bảo, lý do là vì tôi không có mặt, khuôn mặt của tôi đã bị đánh cắp không lâu sau khi tôi chào đời.
Cưng Chiều Vợ Nhỏ Tôi bị “truy quét mại dâm”. Đội trưởng đội thanh tra truy quét, chính là chồng hợp đồng của tôi. Trong phòng thẩm vấn, anh cau mày, lạnh giọng hỏi: “Tại sao lại đi tìm đàn ông khác?” Tôi chân thành trả lời: “Không còn cách nào khác, anh không làm được.” Tối hôm đó, anh dồn tôi vào góc tường. Cắn nhẹ vào vành tai tôi, giọng trầm khàn: “Nói lại lần nữa xem, tôi không làm được ở đâu?”
Tiểu Thư Của Anh Ấy Xuyên thành tiểu thư nhà giàu phá sản, hệ thống bắt tôi phải duy trì hình tượng được nuông chiều từ bé. Tôi đành phải bám lấy vị hôn phu nhà giàu lạnh lùng. Đi làm phải có siêu xe đưa đón, chăn ga gối nệm phải là tơ lụa cao cấp, cá ăn cũng phải gắp hết xương. Tôi cứ tưởng anh ấy rất ghét tôi. Khi hệ thống gỡ bỏ, tôi lưu luyến không nỡ rời xa, muốn nói lời tạm biệt. Chưa kịp mở miệng, anh đã nói: “Biết rồi. Mẫu túi phiên bản giới hạn mới ra đã mua xong rồi.” “Đi không nổi à? Mới đi vài bước đã than? Thôi được, lên đây, tôi cõng.” Tôi: “……”
Vừa Lúc Gặp Đào Hoa Lúc đang phơi quần áo trên ban công, tay tôi run lên, làm rơi chiếc quần lót họa tiết dâu tây dễ thương xuống dưới. Dưới lầu, một cặp đôi đang chuẩn bị hôn nhau, không lệch chút nào, quần lót rơi thẳng lên…đầu nam sinh. “Đúng là định cmn mệnh mà.”
Muốn Anh Ta Áy Náy Nghe nói đàn em của Bùi Đông Luật sắp chết. Nguyện vọng duy nhất của cô ta là được tổ chức một lễ cưới với Bùi Đông Luật. Ngay khoảnh khắc anh ta đồng ý. Tôi đã thông báo với hệ thống: “Giúp tao thoát khỏi thế giới này.” Bùi Đông Luật đã hai lần thúc giục tôi ly hôn. Nhưng tôi không thể tới Cục Dân chính đúng hẹn. Cho đến khi tôi là một bệnh nhân mắc bệnh nan y nằm trên bàn mổ. Anh ta là bác sĩ mổ chính, vừa hoảng sợ vừa tuyệt vọng: “Sao lại là em?” Điều khiến anh ta càng sụp đổ hơn. Là việc tôi sẽ chết trong tay anh ta theo thiết lập của hệ thống. Khiến anh ta ân hận suốt đời.
Anh Ấy Hối Hận Rồi Trước kỳ thi đại học, lớp tôi có một học sinh chuyển trường. Cậu thiếu niên kiêu ngạo mà rực rỡ, khi tôi bị bắt nạt, lại như một tia sáng chiếu rọi vào cuộc đời tôi. Sau đó, tôi nghe thấy cuộc đối thoại của cậu ấy với bạn thân: “Thẩm Hi thật dễ gạt, đến giờ vẫn không biết người sai người đi bắt nạt cô ta là do Trình ca nhờ.” “Chỉ vì cô ta giành mất hạng nhất toàn khối của Kiều Niệm, Trình ca mới đặc biệt chuyển trường tới đây để trả đũa.” “Kết quả là cô ta còn tưởng Trình ca là vị cứu tinh của mình, cứ gọi là đến, sai bảo gì đều làm theo, còn gom góp từng đồng để chuẩn bị quà sinh nhật cho cậu ấy.” Trình Dã tựa lưng vào ghế sô pha, cười một cách tàn nhẫn: “Đúng là dễ gạt thật.” “Nhưng giờ tôi chán rồi, đợi đến đúng đêm trước kỳ thi đại học, tôi sẽ nói chia tay.” Tôi không khóc cũng chẳng làm ầm ĩ, ném món quà đi, cầm theo giấy báo tuyển thẳng mà bước đi dứt khoát, không ngoảnh đầu lại. Sáu năm sau, gặp lại trong buổi họp lớp. Trình Dã đỏ hoe mắt, giữ chặt cổ tay tôi không buông, giọng khàn đi run rẩy: “Tôi đã tìm em suốt 6 năm rồi, Thẩm Hi.” “Sao em có thể tuyệt tình đến thế?”
Mưu Kế Của Nữ Phụ Kỷ niệm ba năm ngày cưới. Chồng tôi nắm lấy gáy một người phụ nữ khác, hôn hít dữ dội. Người phụ nữ đột nhiên mở mắt, ánh mắt vẫn kiêu ngạo, hướng về phía tôi làm một động tác bắn súng. Bùm! Tôi có cảm giác như giữa trán mình vừa trúng một phát súng. Là Cố Dao. Mười năm trước, tôi đã đuổi cô ta ra khỏi nhà họ Cố. Đó là một đêm mưa, cô ta mặc một chiếc áo ngủ mỏng manh, cô đơn đi từ lưng chừng núi xuống chân núi. Bây giờ, cô ta đã trở về để trả thù!
Quy Tắc Làm Vợ Yêu Kỷ niệm ba năm bên nhau, tôi nghe thấy Chu Sơ Huy cười đùa với đám bạn: “Liên Chi bám người quá, hơi phiền.” “Tôi vẫn thích kiểu phụ nữ độc lập, có chính kiến hơn.” Dưới ánh mắt đầy ẩn ý của anh ta, cô thư ký ngồi cạnh mặt đỏ bừng. Không khí trong phòng riêng vô cùng sôi nổi. Còn tôi, đứng ngoài cửa, lại đột nhiên nhìn thấy một loạt bình luận bay ngang trước mắt: 【Ngọt quá đi mất, từ sau nụ hôn bất ngờ đó, không khí giữa nam nữ chính thay đổi hẳn rồi!】 【Cặp đôi mạnh mẽ thế này xem thật sảng khoái, may mà vợ bé sắp bị loại rồi!】 【Haha, vợ bé mà thấy cảnh này chắc không khóc, làm loạn, thì cũng treo cổ mất thôi?】 【Cho cô ta một lời khuyên đi, đừng tự rước nhục nữa, thích làm vợ bé đến vậy thì về cưới người khác đi là được.】 Ý hay đấy. Tôi xoay người, kết hôn với đối tượng xem mắt do bà ngoại giới thiệu. Sau khi cưới, đám bình luận chết lặng: 【Đây là vợ bé sao? Sao tôi thấy giống hoàng đế vậy???】 【Không phải chứ chị, chị dỗ anh rể đến sắp thành… bào thai rồi kìa!】
Khúc Ca Vịnh Vi Khi Giang Ký theo đuổi tôi, toàn trường đều bị buộc phải giữ im lặng. Không ai dám nói cho tôi biết rằng, anh ta đã từng hẹn hò với vô số cô gái xinh đẹp trong trường. Anh ta khoác lên vẻ ngoài dịu dàng, lịch thiệp, từng bước từng bước khiến tôi chìm đắm. Cho đến vài tháng sau, khi anh ta cảm thấy chán, không muốn diễn nữa. Anh ta lại dùng cách đã từng dỗ dành tôi, ôm lấy cô nữ sinh mới chuyển trường đến và dỗ dành cô ấy. “Bảo bối, anh thật sự chưa từng yêu ai cả. Mọi người đều có thể làm chứng, em chính là mối tình đầu của anh.” Khi tôi vô tình bắt gặp cảnh tượng này, tất cả mọi người đều nghĩ tôi sẽ suy sụp, sẽ níu kéo. Nhưng tôi không làm vậy. Bởi vì ngay lúc đó, anh trai của Giang Ký cũng đang dỗ dành tôi. Người đàn ông quyền lực đến mức chỉ cần dậm chân, cả thế giới như chao đảo. Vừa gửi đến cho tôi một tin nhắn: “Vậy nên, Đàm Anh, em nói nhiều như thế, chẳng qua là không muốn chịu trách nhiệm cho chuyện tối hôm đó sao?”
Sau Ba Lần Chạy Trốn Năm thứ ba làm chim hoàng yến cho một ông trùm Thượng Hải. Tôi không thể chịu đựng được việc cứ phải đi nhổ cỏ ở Ai Cập nữa, nên quyết định trốn đi. Vừa cuốn hết tiền, kéo vali ra khỏi cửa thì đột nhiên có mấy dòng chữ hiện ra trước mắt: 【Cô gái, đừng bốc đồng nhé!】 【Đừng chạy nữa, chạy thì chỉ đến Bắc Cực thôi, đổi chỗ nhổ cỏ à?】 【Trong két sắt thư phòng còn đầy đồ chơi nhỏ, nếu cô chạy mất, anh ấy sẽ thoải mái dùng chúng để đối phó với cô đấy!】 Tôi không tin, vẫn tăng tốc chạy. Vừa đến sân bay thì đã bị kim chủ vội vã đuổi theo dùng cà vạt trói chặt hai tay. “Bảo bối, hôm nay chúng ta ở phòng làm việc nhé?”
Trọn Đời Dành Hết Cho Em Nấu cơm trong giờ học online, tôi quên tắt camera. Giảng viên đeo gọng kính màu vàng, bình thường vẫn luôn lạnh lùng nhã nhặn đột nhiên nói. “Bạn học đang thái thịt, phần ức có phải cho hơi nhiều rồi không?” “Nhớ cân bằng lại chế độ ăn uống.” … Tôi, một sinh viên tuân thủ luật pháp của thế kỷ hai mươi mốt, vào ngày thứ ba bắt đầu học onl, đã qua đời.