Hiện đại
Tôi nghi ngờ rằng người mà tôi đang thả thính không ổn.Mấy ngày nay tôi đã thay ba đôi tất lưới, vậy mà anh ta vẫn chẳng có phản ứng gì!Hôm nay, tôi quyết định chơi tất tay, đổi sang Balenciaga.Tôi nhắn: “Chơi không? Xé được đấy.”Khung chat bên kia hiển thị [Đối phương đang nhập…]Chờ mãi chẳng thấy hồi âm.Bất ngờ, anh ta nhắn lại một câu:[Tôi đang… chiếu màn hình trong cuộc họp…]
Bạn Cùng Ký Túc Xá Ai Cũng Xin Chuyển Phòng Bạn cùng phòng tôi lén xin chuyển phòng. Tôi tò mò hỏi cậu ấy: “Sao lại chuyển phòng? Mọi người ở với nhau đang vui mà?” Cô ấy cười khan mấy tiếng: “Cái này… Phòng khác rủ mình qua…” Lúc trả lời, cậu ấy gục đầu, giọng cũng run run, không dám nhìn tôi. Tôi nhìn lại, thấy cậu ấy nói chuyện với bạn cùng phòng khác thì cơ thể thả lỏng đi rất nhiều. Trong lòng tôi đánh bộp một cái: “Mình có chỗ nào chưa tốt, làm cậu ở đây không thoải mái hả?” “Không phải! Không có! Sao mà có chuyện đó!” Bạn cùng phòng tôi hoảng hốt chối bay, “Cậu đừng nghĩ nhiều, không phải tại cậu đâu, thật đó!”
Thứ Tôi Muốn Là Duy Nhất Ba năm dịch bệnh cuối cùng cũng kết thúc. Mối tình đầu của Tạ Diễn vội vã quay về nước. Nhưng thật không may, cô ta lại là một trong những ca nhiễm đầu tiên. Tạ Diễn muốn lấy thuốc của tôi để đưa cho cô ta. Tôi không đồng ý. Anh ta thất vọng nhìn tôi: “Đây là chuyện liên quan đến mạng người, em còn gây chuyện gì nữa?” Tôi lặng lẽ nhìn anh ta, sau đó đập lọ thuốc lên bàn. “Muốn thuốc? Được thôi, 470 vạn!”
Mẹ tôi nói: “Chồng tốt phải được dạy dỗ từ nhỏ.”Thế là, tôi bắt đầu “nuôi dưỡng” cậu bé thanh mai trúc mã.Cho cậu ấy ăn, chơi bóng cùng cậu ấy, dạy cậu ấy giữ “đạo đức đàn ông.”Sau này, có một cô gái tỏ tình với cậu ấy.Cậu trúc mã: “Xin lỗi, tôi đã có chủ từ năm 6 tuổi rồi!”
Mẹ tôi dạo này trả lời tin nhắn WeChat rất lạnh nhạt.Trước đây mẹ luôn gọi tôi là “bé cưng yêu dấu”.Tôi nũng nịu với mẹ cả buổi, cuối cùng mẹ cũng chịu gọi tôi như cũ.Một tháng sau, mẹ đột nhiên gửi lời mời kết bạn cho tôi.【Bé cưng, sao lại xóa mẹ rồi?】Tôi nhìn danh bạ, thấy một người có cùng ảnh đại diện hoa sen vàng giống hệt mẹ mình.Nếu đây là mẹ tôi, vậy người nghe tôi làm nũng bấy lâu nay là ai?Hôm sau, nam thần lạnh lùng xách một chiếc bánh nhỏ đứng đợi dưới ký túc xá của tôi.“Chào em… bé cưng yêu dấu.”
Lớp 12, lớp 5 có một học sinh mới chuyển đến, vừa ngầu vừa đẹp trai, lại cao lạnh. Tiếc rằng học sinh mới này chỉ xoay quanh người bạn cùng bàn của mình:“Huynh, bài này làm thế nào?”“Huynh, huynh muốn vào đại học nào?”“Huynh, sao mặt huynh đỏ thế?”
Đêm Giao Thừa, Tôi Đã Bỏ Đứa Con Của Tổng Giám Đốc Đêm Giao Thừa, tôi ôm bụng bầu, cùng người làm chuẩn bị bữa cơm tất niên. Trong ngôi nhà tràn ngập tiếng cười nói vui vẻ, bầu không khí bỗng chốc lặng ngắt khi Cố Cảnh Chi dắt theo một người phụ nữ mang thai bước vào cửa. Anh ta phớt lờ ánh mắt ngỡ ngàng của đám người làm, bảo họ về nhà ăn Tết, sau đó hãy quay lại làm việc sau năm mới. Vốn dĩ họ cũng chỉ định nấu xong bữa cơm tất niên rồi mới rời đi. Nhưng bây giờ, mọi thứ mới chỉ làm được một nửa. Sau khi tất cả rời đi, Cố Cảnh Chi lấy ra một tờ thỏa thuận ly hôn, đặt trước mặt tôi. “Như Yên đã có thai, tôi không thể để con cô ấy trở thành một đứa con ngoài giá thú không danh phận. Chúng ta ly hôn trước, chờ sau khi đứa trẻ được nhận danh phận, chúng ta sẽ tái hôn.” Tôi nhìn chằm chằm vào mấy chữ tôi ra đi tay trắng trên tờ thỏa thuận, toàn thân lạnh toát.
Cát Mã Đốn Châu Bố từng nói tôi là Cát Mã Đốn Châu, viên ngọc trên thảo nguyên. Thế mà giờ đây tôi lại đứng giữa bữa tiệc xa hoa đầy những tiếng cười gượng gạo, những chiếc mặt nạ xã giao và lời tâng bốc giả tạo. Bọn họ cười tôi tay trắng, châm chọc tôi là loài tơ hồng phải dựa dẫm vào Giang Thịnh để tồn tại. Tôi núp trong một góc cố gắng thở đều, điện thoại bỗng nhận được một tin nhắn từ 10 năm trước. “Con gái nhỏ trên thảo nguyên của ba, không biết giờ con đã trở thành nhà thám hiểm vĩ đại chưa. Ba đã mua một khoản đầu tư cho con, hôm nay đến hạn rút rồi. Ba tặng con làm quà, trên con đường tự do mà con luôn mơ ước, ba muốn giúp con một tay!” “Nếu đọc tin này mà xúc động đến phát khóc, thì về nhà uống với ba một ly nhé! Cho ba gặp lại cô con gái 27 tuổi của mình. Không làm thám hiểm cũng được, chỉ cần con sống đúng với mình. Ba mãi mãi là hậu phương vững chắc của con!” Bên cạnh tôi là lời nhắc nhở đầy lạnh nhạt của người đàn ông rằng tôi phải biết thân biết phận, đừng mất mặt. Lúc ấy, tin nhắn của ba như xé đôi linh hồn tôi: Một nửa bị níu lại bởi quá khứ đầy ấm áp, một nửa vẫn gồng mình sống như một cái xác không hồn.
Chị, Mau Dậy Đi Làm! Tôi đã cứu chị gái khỏi việc cắt cổ tay tự sát. Trong phòng bệnh, ba mẹ vội vã chạy đến, vừa khóc vừa nức nở. Chị cũng khóc, còn làm loạn đòi uống thuốc trừ sâu. Tôi hỏi chị: “Rốt cuộc chị muốn thế nào?” Ánh mắt chị kiên quyết: “Chị muốn chết, chị muốn khiến anh rể em phải hối hận.” Tôi giáng cho chị một bạt tai: “Đứng dậy, tôi tìm việc cho chị làm.”
Tôi Và Chồng Lại Quay Về Bên Nhau Kể từ sau khi gả cho Tần Việt, mỗi lần gần gũi với anh ta, tôi đều có cảm giác như bị tra tấn vậy, vô cùng đau đớn. Bạn thân thấy tay tôi bầm tím, tưởng tôi bị bạo hành gia đình, liền khuyên tôi ly hôn. Đúng lúc tôi đang chuẩn bị ký vào đơn ly hôn với Tần Việt, trước mắt bỗng hiện lên vài dòng bình luận như ảo giác: 【Cười xỉu, vốn liếng nhiều quá cũng là một cái tội, lần đầu thấy nữ chính đòi ly hôn vì nam chính quá “mạnh” đó trời!】 【Đừng nghe lời con trà xanh đó! Nó ganh tị vì cô xuống quê mà vẫn vớ được chồng tốt đấy! Cô mà thật sự ly hôn là bị nó bán vào xưởng đen làm cả đời đó! Nam chính thật lòng yêu cô, sau này tìm cô cả đời, không cưới ai khác!】 【Trời ơi, cưới rồi còn ngại gì nữa! Nếu anh ấy làm cô khó chịu thì nói ra đi chứ! Ghét nhất cái kiểu nữ chính không biết mở miệng!】 Tôi khựng lại một chút, siết chặt tờ đơn ly hôn trong tay. Sau đó, dưới ánh mắt sâu thẳm của Tần Việt, tôi đỏ mặt, ngượng ngùng nói: “Anh… anh lần sau có thể nhẹ một chút được không?”
Mẹ Tôi Nói Bà Không Trọng Nam Khinh Nữ Mẹ tôi phản đối tư tưởng trọng nam khinh nữ. Bà nói lòng bàn tay và mu bàn tay đều là thịt, bà yêu thương tôi và em trai như nhau. Nhưng mỗi lần nghỉ lễ về quê, lúc trở lại thành phố, bà gói tổ yến và a giao* cho em trai, còn lén nhét trứng gà và sữa đậu nành vào hành lý của tôi. * A Giao là một loại dược liệu quý trong y học cổ truyền Trung Hoa, còn được gọi là cao da lừa. Đến lúc phát hiện ra, sữa đậu nành đã đổ, trứng cũng vỡ nát hết. Laptop bị dính nước, hỏng hoàn toàn, mọi dữ liệu đều mất sạch. Tôi vì một sai lầm nghiêm trọng mà bị công ty sa thải. Tôi sống mơ hồ, mệt mỏi, một bước hụt chân ngã xuống cầu thang. Đến khi tỉnh lại, tôi lại quay về đúng ngày nghỉ lễ Trung thu vừa trở về quê.
Đường Cùng Tìm Thấy Lối Thoát Mẹ tôi năm nay 43 tuổi, vừa được chẩn đoán mang thai ở tuần thứ 22. Cả nhà rơi vào bầu không khí tĩnh lặng đến đáng sợ. Chuyện này không quá nghiêm trọng, nhưng mẹ tôi đã bị liệt toàn thân suốt ba năm nay. Từ cổ trở xuống hoàn toàn không có cảm giác.
Bạn Trai Bảo Tôi Đi Xem Mắt Nhưng Rồi Lại Hối Hận Ba mẹ bắt tôi về nhà xem mắt vào đúng đêm Giao thừa. Nhưng vấn đề là… tôi vốn dĩ đang hẹn hò với “đối tượng xem mắt” Con trai nhà hàng xóm và hiện giờ anh ta đang nằm ngay cạnh tôi. Tôi đẩy người đang ngủ say bên cạnh, cố ý tỏ ra hoang mang: “Cố Đình, ba mẹ em bắt em về nhà xem mắt. Giờ em phải làm sao?” “Vậy thì cứ đi thôi.” Giọng anh ta thản nhiên, tay vẫn ôm lấy tôi không buông. Tôi không tin nổi nhìn anh, tưởng sẽ được một lời giải thích. Ai ngờ anh ta thản nhiên nói: “Tô Tiếu Tiếu, tôi ngủ với em chỉ là vì nhu cầu sinh lý thôi, em đừng nghĩ tôi phải có trách nhiệm với em chứ?”
Gần đây, anh ngốc được tôi nhặt về ngày càng bám lấy tôi, có lúc còn ôm tôi gọi: “Vợ ơi!”Tôi không chịu nổi, đẩy anh ấy ra: “Tôi không phải là vợ của anh!”Anh ngốc bị dọa sợ, mắt ngấn lệ, lông mi chớp chớp, giọng ấm ức nhỏ xíu: “Vợ ơi…”Tôi mềm lòng trong chốc lát: “Thôi được rồi, gọi gì cũng được.”Dù sao thì anh ấy cũng chẳng hiểu gì.Cho đến một tháng sau, tôi nhìn thấy thông báo tìm người của một gia đình nổi tiếng trong giới thượng lưu Bắc Kinh.Chẳng phải người họ tìm trông giống y hệt anh ngốc ở nhà tôi sao?!Đêm đó, người đàn ông đã khôi phục trí nhớ từ lâu đặt đầu lên cổ tôi, thì thầm với giọng nguy hiểm mà ung dung: “Vợ à, bị em phát hiện rồi…”
Chiến Lược Theo Đuổi Vợ Của Người Chồng Tuyệt Vọng Năm thứ 6 sau khi kết hôn, người chồng vốn luôn điềm đạm, ít nói của tôi – Ứng Lâm – bỗng trở nên vô cùng kỳ lạ. Anh bắt đầu dành một tiếng mỗi ngày để chăm chút ngoại hình, hai tiếng để tập gym, ba tiếng chỉ để mang cơm cho tôi, và… quan sát kỹ lưỡng từng chàng trai trẻ lướt ngang qua tôi với ánh mắt cảnh giác. Tôi chẳng hiểu rốt cuộc đã có chuyện gì. Cho đến một ngày, tôi vô tình nhìn thấy nhật ký của anh. 「Hôm nay cô ấy ra ngoài mà không đeo nhẫn cưới. Là vô tình hay cố ý? Không nghĩ ra. Không dám hỏi. Tôi sắp phát điên rồi…」 「Cô ấy lại thả tim cho tên thực tập sinh đó. Cô ấy định gi .t tôi sao? Tất cả là do thằng đàn ông không biết xấu hổ kia…」 「Tôi trong gương đang già đi, mục rữa, xấu xí dần. Không được. Tôi phải hoàn hảo hơn nữa, mới không bị cô ấy bỏ rơi…」 「Thật bất lực… thật tuyệt vọng… tôi lớn hơn cô ấy 5 tuổi. Tôi đã không còn trẻ. Sắc suy tình cạn. Đây chính là kết cục của tôi sao…」
Em Họ Nôn Nóng Muốn Hiến Thân Tôi đưa em họ rời khỏi quán bar, nơi cô ta đã uống phải thứ đồ bẩn. Nhưng cô ta lại trách tôi phá hoại hôn sự của mình. “Tôi đã hỏi rõ rồi, tối qua tổng tài nhà họ Dư sẽ đến quán bar đó! Uống chút rượu có vấn đề thì sao? Chỉ cần có thể gả vào hào môn, thì cái gì cũng đáng!” Mẹ tôi vì cô ta mà tát tôi hai cái. “Cái gì mà rượu có vấn đề? Theo mẹ thấy là con hận mẹ đã đưa hết tiền tiết kiệm của con cho Phỉ Mộng, nên mới cố tình bịa ra chuyện này, phá hoại cơ hội gả vào hào môn của nó!” “Sao mẹ lại sinh ra một đứa con gái độc ác như mày cơ chứ!” Tôi tức điên, định phản kháng lại thì trong cơn giận dữ họ đã đẩy tôi từ sân thượng xuống. Tôi ch,t rồi. Mẹ tôi đem toàn bộ tiền bảo hiểm nhân thọ khổng lồ của tôi, đưa hết cho nhà cậu tôi: “Mau, dùng số tiền này để xây dựng hình tượng tiểu thư danh giá cho Phỉ Mộng, nó vẫn còn cơ hội gả cho tổng tài nhà họ Dư!” Mở mắt ra lần nữa, tôi nhìn thấy em họ đã bắt đầu lơ mơ trong quán bar. Tôi không chút do dự, gọi điện cho bạn trai – người đang nắm quyền trong giới kinh doanh Bắc Kinh. “Thông báo với anh một tiếng, thằng cháu mắc bệnh của anh lại đang tuyển phi rồi đấy. Tôi chuẩn bị báo cảnh sát tố tụi nó tụ tập phạm tội đây.”
Bạn Trai Lái Siêu Xe Của Tôi Đi Tán Tỉnh Hoa Khôi Trường Bạn trai lái Maserati của tôi đi tán tỉnh hoa khôi trường. Bị tôi bắt gặp, hắn tức tối quát lên: “Lái xe của em một chút thì sao chứ?! Em có thể đừng ích kỷ như vậy được không?! Anh là bạn trai em, xe của em cũng là xe của anh!” Tôi bảo hắn trả xe, hắn lại khinh thường nói: “Con gái như em cần xe làm gì? Để em lái chiếc này đúng là phí phạm! Nếu em cần xe, anh có thể cho em mượn chiếc xe cũ của ba anh.” Như sợ tôi không hiểu hết “ý tốt” của hắn, hắn còn bổ sung một câu đầy chắc chắn: “Dùng xe của ba anh, có trầy xước cũng không cần xót.” Tôi bật cười, lập tức khóa xe từ xa, chia tay ngay tại chỗ.
Thanh mai trúc mã của tôi bị khiếm thính.Mỗi lần tôi đều mắng anh ấy là đồ điên, bảo anh đừng chạm vào tôi.Nhưng anh chẳng thèm đọc khẩu hình của tôi, cho đến khi kiệt sức, anh mới tháo máy trợ thính ra: “Bây giờ anh có thể nghe rồi, em cứ nói đi.”Tôi cắn mạnh lên vai anh một cái: “Anh chẳng hề thích em, vậy tại sao lại muốn kết hôn với em?”Đôi mắt đào hoa lạnh lùng của anh hơi ửng đỏ: “Ai nói anh không thích em?”“Ngược lại là em, ở trường chẳng bao giờ thừa nhận mối quan hệ của chúng ta, có phải anh làm em thấy xấu hổ không?”