Hiện đại

Tôi bụng bầu năm tháng đi bệnh viện khám thai.Bác sĩ nhìn tôi một cái, “Cô có người đàn ông khác rồi à?”Tôi sững người, lập tức nổi giận, “Anh là bác sĩ thì lo mà khám bệnh, đừng có dựng chuyện!”Anh ta nhìn tôi một lúc lâu, rồi tháo kính ra, đôi mắt đen láy như mực, bước tới trước mặt tôi.“Kiều Y, anh là Tống Tiêu.”Anh ta nhấn mạnh hai chữ cuối, như muốn nhắc nhở tôi điều gì đó.Tống Tiêu… chết rồi…Người chồng tôi cưới chớp nhoáng rồi lại sống xa nhau sau khi kết hôn.Anh ta dường như rất thích vẻ mặt kinh ngạc xen lẫn chột dạ của tôi, ánh mắt đầy vẻ trêu tức, như đang chờ tôi đưa ra câu trả lời vừa lòng.

Tôi yêu đương với một người qua mạng, anh ta nói anh ta là thái tử Bắc Kinh.Tôi bảo tôi là công chúa Nam Thành.Anh nói anh cao 1m88, có tám múi và “18 cm”.Tôi bảo mình là cỡ D, thân hình nóng bỏng không ai bì kịp.Rồi hai đứa gặp nhau, tôi sốc:“Không thể tin nổi, thái tử Bắc Kinh mà cũng yêu qua mạng sao, đúng là gần gũi thật đấy!”Anh ấy còn sốc hơn:“Không thể tin nổi, thông tin gì cũng là giả, em đúng là chém gió siêu thật!”

Trong buổi ghi hình chương trình tạp kỹ, vì hiệu ứng chương trình, tôi phải gọi điện cho người yêu cũ.Tôi cứ tưởng anh ta đã chặn tôi từ lâu rồi, nhưng đầu dây bên kia lại vang lên giọng ngái ngủ: “Muốn quay lại à?”Fan nổ tung, còn tôi cũng choáng váng theo.Không còn cách nào khác, tôi đành dồn hết can đảm hỏi: “Anh có thể cho em mượn 100 vạn tệ được không?”Sau đó, anh ép tôi vào tường.Anh nói: “Quay lại nhé? Anh có nhiều 100 vạn tệ lắm, tất cả đều là của em.”

Một trận hỏa hoạn khiến Thái tử gia Phù Tư Niên giới bắc kinh rơi vào trạng thái hôn mê.Vì vậy tôi được gả cho anh ấy để xung hỷ “chữa bệnh”. Mỗi ngày ngồi đối diện với anh, tôi chán đến mức tự độc thoại một mình suốt:“Không biết sau khi bị đập vào đầu, phía dưới của anh có bị sao không, nếu hôn một cái vào gương mặt này thì mình cũng không thiệt đâu nhỉ.”Ai ngờ chẳng bao lâu sau, Thái tử gia tỉnh dậy một cách kỳ diệu.Sau khi tỉnh lại, anh ấy nhìn tôi và nói:“Chờ vài ngày nữa, tôi sẽ cho em biết tôi còn làm được không.”

Bảy Năm Như Một Giấc Mộng Đêm trước ngày đính hôn. Bạn trai tôi vô tình chiếu màn hình điện thoại lên tivi. “Cô ấy rất tốt, rất thích hợp để kết hôn.” “Không cần quà, không cần dỗ, cũng chẳng đòi sính lễ.” “Không có tình yêu cũng chẳng sao, tôi vẫn có thể sống tốt cả đời.”

Thiên Kim Giả Là Diễn Viên Còn Tôi Đây Là Thần Kinh Chính Hiệu! Tôi đánh thiên kim giả, các anh trai liền ném tôi vào trại tâm thần. Khi ra khỏi đó, tôi đã trở nên vô cùng ngoan ngoãn. Các anh bảo tôi đi hướng đông, tôi tuyệt đối không dám bước sang hướng tây. Thế nhưng, tại sao thiên kim giả lại còn ngoan hơn cả tôi? Bác sĩ Kỳ nói, người khác không ra tay, thì tôi cũng không được đánh trả, đó là nguyên tắc cơ bản của bệnh nhân tâm thần. Tôi đã 3 ngày chưa đánh ai, tay ngứa ngáy đến chịu không nổi! Bất đắc dĩ, tôi bắt đầu mộng du. Tôi cắm phập con d a.o găm xuống đầu giường của thiên kim giả. “Ngươi còn không chịu ra tay à?” Thiên kim giả sợ hãi run rẩy. Các anh trai cuối cùng cũng hiểu ra tôi điên thật rồi, hối hận không thôi. “Noãn Noãn, xin lỗi, xin lỗi, là lỗi của các anh…” Tôi nghiêng đầu, giờ mới nói điều này, có phải đã quá muộn rồi không?

Ly Hôn Vì Chồng Quá Cưng Em Gái Kỳ nghỉ lễ, chồng từ chối đưa mẹ con tôi đi du lịch: “Một tuần đưa cho em 250 tệ sinh hoạt phí còn chê ít, còn mơ tưởng du lịch?” Vậy mà quay lưng đã tiêu 2 vạn dẫn em gái và cháu trai đi Disney hai ngày? Nói dối là tăng ca công tác chỉ để chiều em gái? Tôi lập tức nhắn một tin cho sếp của chồng. 【Tổng giám đốc Dư, kỳ nghỉ mà còn phải tăng ca đi công tác sao? Vậy tiền tăng ca có thể ứng trước được không?】 Sếp gửi lại một dấu hỏi, rồi chuyển khoản luôn cho tôi 2 vạn. 【Đây là lương hai tháng của cậu ta, cầm lấy thoải mái tiêu sài đi.】

Thái tử gia của giới Kinh Thành muốn đá tôi.Ngày người con gái trong lòng anh ta trở về nước, tôi khóc đến mức hoa lê đẫm mưa.“Vậy có phải là tôi sẽ không bao giờ gặp lại em trai anh nữa không?”Không ai biết rằng, tôi chính là fan hâm mộ số một của Thẩm Kiều – nam thần hàng đầu.Thậm chí để tiếp cận anh ấy, tôi không cần tiền cũng chẳng màng sắc, cam tâm tình nguyện làm chú chim hoàng yến trong lồng của anh trai anh ấy.Sau này, Phó Yến Quân nới lỏng cà vạt, đè tôi lên tường.Giọng nói khàn khàn:“Nói lại lần nữa…“Rốt cuộc em yêu ai?”

Đột Nhiên Phát Hiên Tiền Sính Lễ Biến Mất Mang thai ba tháng, tôi muốn rút tiền sính lễ để làm quỹ dự phòng. Nhân viên ngân hàng lại nói: “Trong thẻ chỉ còn 6.000 tệ thôi, chị có muốn rút hết không ạ?” Tôi nắm chặt thẻ ngân hàng, lao thẳng đến nhà mẹ chồng: “Bây giờ là thời đại mới rồi, còn ai nói đến sính lễ nữa chứ? Tụi tôi lúc nào nói sẽ đưa mười vạn cho cô?” “Cô mang thai rồi, sau này sinh cháu đích tôn ra, chẳng phải vẫn dựa vào chúng tôi chăm sao? Làm người không thể quá ích kỷ, muốn cái này lại muốn cả cái kia!” “Nếu cô cứ khăng khăng như vậy, thì ly hôn đi. Nhưng ly hôn rồi thì phải trả lại sính lễ mười vạn nhé.” Nhìn người chồng chỉ biết dàn hòa, tôi chợt nhận ra điều gì đó. Sính lễ miệng, tôi không cần nữa! Cuộc hôn nhân nực cười này, tôi cũng không cần nữa!

Sau khi làm việc đến chết vì tăng ca, tôi xuyên không thành “thiên kim giả” vừa bị đuổi ra khỏi nhà.Thiên kim thật bận rộn tiếp quản mọi thứ của tôi, còn tôi thì ôm khoản tiền tiết kiệm trong tay, sống phó mặc và hoang đường, ba ngày đổi ba người bạn trai.Không ngờ hai tháng sau, tôi mang thai nhưng hoàn toàn không biết bố của đứa bé là ai.Tôi lần lượt đi tìm từng người, ba tổng tài mỗi người đặt cược 100 tỷ để xem ai là bố đứa bé.Khi ba người họ đang tranh cãi không ngừng, tôi giơ tay tham gia vào cuộc chơi:“Tôi đặt cược rằng đứa bé là của cả ba người.”Ba người nhìn tôi rồi đồng loạt lắc đầu không tin.Đến ngày sinh, cả ba người tranh giành quyền nuôi con khiến tin tức nóng hổi trên mạng.

Cô bạn cùng phòng mới học nhiếp ảnh, kéo cả ký túc xá ra làm mẫu.Kết quả là ai cũng được chụp đẹp như minh tinh.Các bạn khác hào hứng khoe ảnh lên mạng, còn tôi thì chơi lớn hơn – dùng tài khoản phụ đăng thẳng ảnh mình lên tường tỏ tình.“Ad ơi, duyệt bài cho mình với. Nhắn cô ấy là tôi cao 1m85, có 8 múi, chơi bóng rổ giỏi, còn biết hát tình ca.”Năm phút sau, một bình luận mới xuất hiện:“Trùng hợp ghê, đây cũng là crush của tôi. Tôi cũng cao 1m85, cũng có 8 múi, cũng chơi bóng rổ giỏi, cũng biết hát tình ca.Chiều thứ ba tuần sau, 5h30, sân bóng rổ tòa Yifu, solo một trận. Thua thì tránh xa crush của tôi ra!.”

Năm thứ hai làm “chim hoàng yến” của Cố Cảnh Xuyên, ông trùm quyền lực đất kinh đô, anh ta gặp tai nạn xe hơi và bị liệt đôi chân.Anh trai của anh tìm đến tôi, yêu cầu tôi chăm sóc một Cố Cảnh Xuyên đã thay đổi tính tình.Bề ngoài tôi đồng ý, nhưng thực chất đã mua vé máy bay ra nước ngoài ngay trong đêm.Một tháng sau, tôi ôm một chú “cún con” nhỏ bé trong lòng, không kìm được mà than thở với bạn thân.“Phải giả vờ trước mặt cái bộ mặt lạnh như tiền ấy suốt hai năm, tôi đã chán ngấy từ lâu rồi.”“Giờ thành tàn phế rồi mà còn muốn ràng buộc cả cuộc đời tôi. Hắn ta xứng à…”Lời chưa dứt, tôi đã bị người ta bế ngang lên, trước mắt là gương mặt âm u của Cố Cảnh Xuyên.Đêm khuya, ngón tay thon dài của người đàn ông lướt qua dấu nước mắt nơi khóe mắt tôi, giọng khàn khàn:“Đừng khóc, kẻ tàn phế này vẫn yêu em.”

Sau khi chia tay với Cố Nam Khâm, tôi mắc phải chứng biếng ăn nghiêm trọng.Không kìm được, tôi nhắn tin cho hắn: “Tôi đã ba ngày rồi không ăn gì rồi.”Tin nhắn mãi lâu sau mới được hồi âm: “Ngầu thật.”Vào trang cá nhân của hắn, tôi ngay lập tức nhìn thấy bức ảnh hắn và bạn gái mới công khai hôn nhau.Đối thủ một mất một còn từ nhỏ của tôi, Nguyên Dã, cũng nhìn thấy.Tôi cứ nghĩ cậu ta sẽ cười nhạo, nhưng không ngờ cậu ấy lại bay xuyên đêm về nước, mất hơn mười tiếng trên máy bay.Vừa về, cậu ấy lao ngay vào bếp, bận rộn chuẩn bị một bàn đồ ăn.Trứng xào tôm cần, há cảo hấp cách thủy, và cả sườn xào chua ngọt.Cậu ấy đặt đồ ăn xuống, nói với tôi:“Vì một thằng tồi mà nhịn ăn à? Cậu cũng giỏi thật đấy.”“Du học sinh đặc biệt xin nghỉ phép chỉ để về nấu cho cậu, nên cậu phải ăn sạch hết đấy.”Sau này, vì muốn tôi quay lại, Cố Nam Khâm cũng nhịn ăn ba ngày.“Hết giận chưa, bảo bối? Tên kia ngoài biết nấu ăn thì còn làm được gì chứ?”Tôi xoa đôi môi sưng vì bị hôn, nghiêm túc đáp lại.“Anh ấy không chỉ rất giỏi nấu ăn, mà còn… cực kỳ giỏi nấu ăn.”

Trong buổi phát sóng trực tiếp, một hotgirl nổi tiếng liên tục nôn khan. Tôi tự cười giễu cho rằng mình nấu ăn tệ, tôi định tiến đến giúp cô ấy đỡ lúng túng.Nhưng cô ấy đã quay ngược tình thế, đăng bài nói rằng mình đang mang thai con của Thái tử gia, và cáo buộc tôi cố tình đầu độc.Tôi gửi tin hot trên mạng xã hội cho chính Thái tử gia: “Chúc mừng anh, có vợ con làm ấm giường cho rồi nhé.”Thái tử gia lập tức đáp lại: “Em đồng ý rồi?” “Đợi anh.”Một phút sau, anh ấy từ nước ngoài lập tức trở về nước.

Chia tay được nửa năm, tôi vô tình làm đổ nến thơm khiến nhà cháy rụi.Lính cứu hỏa lạnh lùng hỏi tôi:“Muốn quay lại cũng không cần liều mạng đến thế chứ? Muốn chết à?”Sau đó anh ấy xanh mặt, vì từ nhà tôi cứu ra một người đàn ông.

Tôi uống say, lén quản lý mở livestream.Trong phần bình luận, có người nhắc đến “Thái tử gia giới Kinh thành”. Tôi hứng chí đáp:“Thẩm Từ à? Đã từng quen rồi.”“Chỉ là anh ấy hơi nhỏ tuổi, tôi thích người lớn hơn chút.”Chưa đầy một giây sau, tôi lập tức lên top tìm kiếm trên Weibo.“Giang Vãn Kiều đúng là chẳng gì không dám nói, chẳng gì không dám dựa hơi!”“Dám dựa hơi Tổng giám đốc Thẩm, chúc mừng Giang Vãn Kiều nhận được thư luật sư.”Ngày hôm sau, Thẩm Từ tìm tôi, đôi mắt đỏ hoe, nghiến răng nghiến lợi: “Khi xưa chia tay anh là vì lý do này?”Đây vẫn là tổng tài lạnh lùng của tôi sao?

Tết này tôi vội vàng bắt tàu cao tốc về quê, ai ngờ kẻ thù không đội trời chung lại ngồi ngay bên cạnh, còn liên tục hóng chuyện.Tôi: “Bảo bối hôm nay thế nào rồi?”Anh ta hơi chần chừ, nhỏ giọng đáp: “Cũng ổn.”Tôi: “Vậy có phải sắp theo tôi về nhà rồi không?”Anh ta sững người, tai đỏ bừng: “Có nhanh quá không?”Trong khi đó, đầu dây bên kia, bạn thân tôi vẫn thao thao bất tuyệt:“Yên tâm đi, đảm bảo giúp cậu mang con mèo nhỏ về nhà an toàn…”Mà tên kẻ thù ngồi cạnh tôi đã tự diễn tiến tâm lý đến mức suy nghĩ xem nên chuẩn bị sính lễ cưới bao nhiêu rồi.Tôi: “??”

vô tình đạp trúng đại ca trường. Anh ta lập tức túm cổ áo nhấc bổng tôi lên, ánh mắt đầy hung dữ nhìn chằm chằm.“Cậu mù à?”Tôi nhanh trí nói: “Xin lỗi, mẹ tôi định từ bỏ việc chữa trị mắt cho tôi rồi. Tôi buồn quá mới ra ngoài uống rượu.”Tôi cố ép ra hai giọt nước mắt, trông thật đáng thương..,..“Anh… đạp lại tôi đi.”Anh ta giơ tay quơ quơ trước mặt tôi, khuôn mặt hiện lên vẻ kinh ngạc, hối hận và tự trách.Về sau, đại ca trường tìm đến tôi, nhét vào tay tôi một tấm thẻ.“Ở đây có 500.000 tệ, đủ không?”Cậu ta thật sự rất thành thật!Rồi sau đó nữa, khi phát hiện tôi giả mù, anh ta lại túm tôi nhấc lên một lần nữa, giọng nói lạnh lẽo rợn người.“Dám lừa tôi à?”“Để… để tôi giải thích!”

Tôi là bác sĩ khoa nam, đã chứng kiến quá nhiều nên cảm xúc cũng dần chai lì. Cho đến một ngày, người bạn thanh mai trúc mã lớn lên trong một khu viện cùng tôi, người mà mọi người vẫn gọi là “Phật tử lạnh lùng” đăng ký khám với tôi.Anh ấy bảo gần đây thời gian “hành sự” có vẻ ngắn đi, rồi thản nhiên tụt quần xuống: “Anh bị gì thế này?”Tôi nhíu mày, nhận ra tình hình không hề đơn giản. “À… chắc là do anh dùng tay nhiều quá rồi, như vậy không tốt đâu. Sau này có thể sẽ thành ‘chớp nhoáng’ đấy.”Văn Sinh lập tức ngồi bật dậy, nghiến răng nghiến lợi, ghé sát tai tôi, giọng bực bội, mắt đỏ hoe, ngấn nước:“Em cũng biết dùng tay nhiều không tốt cơ mà!”“Anh à… em biết, em sẵn sàng giúp anh chữa, nhưng trước tiên, kéo quần lên rồi nói tiếp đã.”

Kỳ thi đại học kết thúc, các thí sinh bước ra khỏi phòng thi nhận phỏng vấn và được hỏi cảm nghĩ lúc này.Một nam sinh điển trai, đôi mắt như sao trời trăng sáng, đứng trước ống kính, thản nhiên nói: “Chỉ mong thực hiện được lý tưởng của mình.”Rồi anh khẽ bổ sung một câu, giọng rất nhỏ: “Và gặp được cầu vồng trong tim.”Máy quay chuyển cảnh, hiện lên một cô gái lúm đồng tiền rạng rỡ như hoa, trên đầu là chiếc kẹp cầu vồng lấp lánh.Cô ấy lè lưỡi tinh nghịch: “Xong đời rồi, hình như không đậu được Q Đại mất! Nếu phải học lại thì, Phó Chi Dục! Anh phải chờ em đó nha!”Phó Chi Dục chính là người tôi thích.Nhưng tôi… lại không phải cô gái xinh đẹp ấy.Khi đoạn phỏng vấn đó được phát sóng, tôi đang trốn trong nhà, gào khóc vì thi đại học thất bại.Cả cuộc đời tôi và mối tình đầu của tôi… dường như đều đang sụp đổ.