Hiện đại
Đổi Lại Long Phụng Song Sinh Cặp song sinh long phụng chào đời, cả nhà đều vui mừng khôn xiết. Mẹ nhìn em trai đầy yêu thương, bố thì bế em gái, cưng chiều chẳng rời tay. Đúng lúc đó, trên không trung xuất hiện vài dòng bình luận bay lơ lửng như đạn pháo: 【Cuối cùng thì bộ truyện loạn luân giả cũng bắt đầu rồi, đây là lần đầu nam nữ chính gặp nhau nhỉ?】 【Tôi spoil tí nha! Con gái bị bố tráo với con gái của bạch nguyệt quang, con trai thì bị mẹ đổi với con trai cậu em trai. Sau này hai đứa con tráo đó lại yêu nhau với thân phận “anh em”!】 【Tôi thích nhất là lúc hai đứa chưa biết sự thật mà vẫn cứ loạn luân giả, hồi hộp chết đi được ấy!】 Vậy tức là… Cặp em trai em gái hiện tại, đều là giả? Tôi sững người nhìn chằm chằm mấy dòng chữ giữa không trung. Sau đó, tôi lặng lẽ tráo lại hai đứa trẻ năm xưa.
Tại lễ trao giải của Ảnh đế, tôi nôn nghén.Khi cả mạng xã hội chìm trong cơn bão chỉ trích và dư luận đang sục sôi, Ảnh đế đăng một bài viết.“Vợ tôi nôn nghén, có vấn đề gì sao?”
Sau khi Thái tử gia trong giới quyền quý Bắc Kinh mất trí nhớ, anh ấy nhầm tôi thành “Bạch Nguyệt Quang” của mình.Tôi vui mừng khôn xiết.Nhân cơ hội này đòi nhà, đòi xe, đòi cả chuyển khoản một số tiền lớn.Nhưng đúng lúc tôi gom đủ tiền, hớn hở định để lại một lá thư rồi bỏ trốn, ký ức của anh ấy lại hồi phục…
Trần Nhà Bố Mẹ Chồng Rơi Xuống Tám Ngàn Vạn Bố mẹ chồng mua một căn nhà đấu giá, trong lúc sửa chữa thì trần nhà rơi xuống… tám ngàn vạn! Tôi khuyên họ báo cảnh sát ngay lập tức, nhưng để ngăn tôi làm vậy, họ sai chồng tôi đ/ẩ//y tôi từ tầ/ng ca/o xu/ống, dựng chuyện rằng tôi vô ý n/gã xuống lầu. Sau khi trọng sinh, nhìn chồng sắp sửa lật trần nhà, tôi tìm cớ chuồn ngay lập tức, đồng thời đảm bảo camera giám sát ngoài cửa có thể ghi lại bằng chứng họ lấy số tiền đó. Lần này, tôi muốn nhìn xem, bọn họ có mạng lấy nhưng không có mạng để xài!
Hồi Sinh Giữa Gấm Hoa Trọng sinh về năm 1970, lần này tôi chọn lấy người đồ tể mà mẹ giới thiệu, từ chối anh bạn thanh mai trúc mã làm giáo viên ở nhà bên. Tôi không còn bỏ lỡ cơ hội vào nhà máy dệt, không còn phải sống cả đời chăm sóc mẹ chồng nằm liệt giường, quanh quẩn trong bếp núc cơm áo gạo tiền. Tôi sẽ không còn bị chồng cằn nhằn vì đi chợ lỡ tiêu hơn hai hào, mua hai quả quýt chua. “Suốt ngày chỉ biết hoang phí!” Tôi cũng sẽ không còn bị lũ trẻ trách móc chỉ vì muốn ra ngoài xả hơi vài hôm. “Mẹ đi rồi ai trông tụi con?” Ở kiếp này, tôi đi từ một nữ công nhân bình thường, trở thành tổ trưởng, rồi làm tới nữ xưởng trưởng đầu tiên trong lịch sử nhà máy. Tôi không còn chỉ là “vợ của ai”, “mẹ của ai”, mà là chính tôi – là tôi, một con người độc lập. Tôi có sự nghiệp vững chắc, gia đình hạnh phúc. Tôi trở thành vết chu sa trong tim người năm xưa tôi từng yêu. Còn trúc mã đời trước của tôi, người luôn coi tôi là lựa chọn dự phòng thì sao? Cô bạch nguyệt quang mà anh ta theo đuổi cuối cùng lại trở thành người phụ nữ già nua hơn tuổi vì chăm sóc mẹ chồng tai quái, không có công việc, bị chồng xem là “người ăn không ngồi rồi”. Nữ thần của năm xưa, hoa khôi lớp học cuối cùng cũng chỉ là hạt cơm dính trên cổ áo đàn ông. Tôi kéo cô vợ của trúc mã vào lớp đào tạo lại cho phụ nữ tại nhà máy, để cô ấy một hoa khôi từng bị lãng quên, lại một lần nữa tỏa sáng rực rỡ.
Mèo Cam Giao Hàng Giữa đêm mưa to, bụng đói cồn cào, tôi đặt đồ ăn trên app. Người giao hàng nói chuyện rất kỳ lạ. “Con người, trời đang mưa, xin hãy chờ một chút.” Tôi thấy kỳ quặc, đến khi đồ ăn được giao, tôi nhìn qua mắt mèo ngoài cửa. Ngoài đó, một chú mèo con đang đứng ướt sũng giữa cơn mưa. “Con người, lần đầu mèo đi giao đồ ăn, chưa quen đường. Xin đừng đánh giá kém mèo.”
Người Thắng Cuối Cùng Là Tôi Ba giờ sáng, tôi đăng một bài cầu cứu trên Tiểu Lục Thư. Tiêu đề: 【Phát hiện chồng nạp 100 Vạn trên Douyin, phải làm sao đây?】 Chẳng mấy chốc, bài viết bùng nổ. Có người hỏi: 【Mỗi tháng anh ta cho chị bao nhiêu tiền tiêu vặt? Nếu không nhiều, thì phải nói chuyện cho ra lẽ đấy.】 Tôi trả lời: 【Năm vạn.】 Không ngờ con số này lại khiến phần bình luận đảo chiều hoàn toàn: 【Làm gì ra công việc lương năm vạn mỗi tháng? Việc này nhất định phải giữ!】 【Ngọt ngào một chút, xin thêm tiền. Cứ coi mình là nhân viên ngân hàng, còn anh ta là cây ATM biết đi.】 【Gợi ý mỗi ngày khen chồng mười câu “anh thật tuyệt”. Công việc có lương cả trăm vạn như này tôi nằm mơ cũng muốn có.】
Thiên Kim Thật Là Thiên Sư Huyền Môn Ngày tôi được cha mẹ ruột tìm thấy, tôi vừa mới thu phục một con quỷ lang thang trở về đạo quán. Nghĩ đến lời dặn trước lúc lâm chung của sư phụ và quãng thời gian chẳng còn bao nhiêu của mình, tôi quyết định hạ sơn. Cô con gái nuôi mắt hoe đỏ, ánh mắt tủi thân và bất lực nhìn tôi bước vào nhà, khiến câu đầu tiên cha mẹ ruột tôi nói lại là dặn tôi phải sống hòa thuận với cô ta. Người anh cả ốm yếu và nhã nhặn, mỉm cười với tôi nhưng trong ánh mắt lại lạnh nhạt và cao ngạo. Cậu em trai nhuộm tóc đỏ, dáng vẻ ngông nghênh, thậm chí không thèm liếc tôi lấy một lần. Nhìn phong thủy trong căn biệt thự này, âm khí độc ác dày đặc, ánh mắt của họ ai nấy cũng mang vẻ âm u, tôi nhanh chóng rút một tấm thẻ từ trong đạo bào ra. “50 vạn, cắt đứt nhân quả giữa tôi và các người!”
Tùng Lam Tôi là nhị tiểu thư bị lạc của nhà hào môn, không sai, tôi chính là thiên kim thật. Người chị đã lớn lên trong nhà hào môn, cũng là thiên kim thật. Đúng vậy, chúng tôi là chị em sinh đôi. Ngồi trước bàn ăn, tôi lặng lẽ lắng nghe lời xin lỗi của bố ruột, ông Thẩm, cùng ánh mắt đầy áy náy từ anh trai và chị gái sinh đôi. Trong lòng tôi tầm nghĩ: Không cần thiết, thực sự không cần thiết.
Không Còn Là Người Ấy Nữa Đã yêu “bạch nguyệt quang” đến thế, vậy thì tôi thành toàn cho bọn họ. Năm thứ năm tôi “công lược” phản diện trong tiểu thuyết, cuối cùng anh ta cũng chịu mở miệng đồng ý cưới tôi. Vào ngày cưới, đèn chùm trong sảnh tiệc bất ngờ rơi xuống, đúng lúc nguy hiểm, anh ta lập tức đẩy tôi ra, ôm chặt lấy nữ chính đang run rẩy. Cánh tay anh ta bị kính vỡ cứa trúng, bộ vest trắng loang một vệt máu lớn. Còn nữ chính trong vòng tay anh ta thì không hề hấn gì. Tôi ôm lấy cổ đang rỉ máu, cuối cùng cũng chấp nhận sự thật, anh ta chưa từng yêu tôi. Lúc đó, hệ thống xuất hiện, hỏi tôi: “Có muốn kết thúc nhiệm vụ trước thời hạn không?” Tôi gật đầu. “Đã biết sau này anh ta phải chịu kết cục tan xương nát thịt vì nữ chính… thì tôi sẽ thành toàn cho anh ta.”
Bằng Cấp Không Là Tất Cả Tân giám đốc coi thường bằng cấp của tôi, ngày đầu nhậm chức đã bảo tôi cút đi. Trước khi rời đi, tôi muốn sửa lỗi hệ thống, nhưng lại bị vu khống là ăn cắp mã nguồn. “Một kẻ tốt nghiệp đại học hạng hai thì có năng lực gì?” Sau đó, hệ thống liên tục lộ lỗ hổng, gây ra hàng loạt phản ứng dây chuyền, khiến mảng kinh doanh xe thông minh chuẩn bị bao năm rơi vào cảnh nguy hiểm. Giám đốc vội vàng mời tôi quay lại dập lửa. Lúc đó, dòng xe năng lượng mới do công ty mới của tôi tự nghiên cứu phát triển đã đạt hơn trăm ngàn đơn đặt hàng trong ngày đầu ra mắt. Tôi bận rộn cùng sếp tham gia lễ bàn giao lô xe đầu tiên. Một cái liếc mắt cũng chẳng buồn dành cho hắn.
Em trai tôi mượn tài khoản game của tôi, ngày nào cũng đi kết bạn với các cao thủ để họ kéo lên hạng.Tôi không để tâm.Cho đến một ngày, giáo hoa không chịu nổi mà chặn đường tôi.“Trong game gọi chồng ngọt như vậy, ngoài đời định khi nào cho tôi danh phận đây?”“Hả?”Ai?Tôi à?
Con Gái Tôi, Họ Bảo Chỉ Đáng Ăn Cơm Thừa Dựa vào việc con gái tôi thể chất yếu, mẹ chồng liền đem cơm thiu mang từ quê lên đút cho con bé ăn. “Đây là cơm trăm nhà đấy, bổ nhất rồi!” “Cứ kiên trì ăn đi, chẳng mấy mà khỏe lên cho xem!” Tôi ngăn lại, mẹ chồng mắng tôi không biết điều, còn mắng tôi bất hiếu. Chồng tôi cũng tỏ vẻ không vui, mắng tôi phụ lòng tốt của người nhà quê. Ngược lại, tôi lạnh mặt, đập mạnh đống “cám heo” đó lên bàn. “Chân mẹ bị trật, cần bồi bổ, mẹ ăn đi.” “Chồng bị thoát vị đĩa đệm, cũng nên bồi bổ, ăn đi.” “Hôm nay nếu hai người không liếm sạch đống đồ ăn cho lợn này, tôi sẽ trở mặt thật đấy!”
Sau tai nạn xe, người đầu tiên chạy đến bệnh viện là Tống Kỳ.Tôi nhào vào lòng anh ấy, ấm ức làm nũng.“Chồng ơi, em sợ lắm.”Cơ thể Tống Kỳ khẽ run lên.Anh ôm chặt lấy eo tôi, giọng trầm ấm an ủi.“Không sao, anh ở đây.”Tống Kỳ đưa tôi về nhà.Nhưng dần dần, tôi cảm thấy có gì đó sai sai.Tại sao trong nhà không có quần áo của tôi?Tại sao dì giúp việc không biết tôi thích ăn gì?Tại sao căn phòng không phải phong cách tôi yêu thích?Và quan trọng nhất là… chồng tôi có bụng tám múi, tại sao không cho tôi ngủ chung?
Không Phải Gu Tôi Sau khi liên hôn với thái tử gia giới kinh thành, có phóng viên hỏi anh ta nghĩ gì về tôi. Anh ta nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn cưới trên ngón áp út, suy nghĩ một lúc lâu rồi mới lên tiếng: “Cô ấy cũng tốt, nhưng không phải gu của tôi.” “Nếu ngoan ngoãn hơn một chút thì càng hay, đừng lúc nào cũng c/ãi lời tôi.” “Ở nhà có thể ăn mặc g/ợ i c/ảm một chút, tôi không ngại đâu.” Phóng viên ôm đầu, đau khổ nói: “Tôi đang hỏi ý kiến của anh về bộ phim mới ra mắt của cô ấy cơ mà…” Cả mạng xã hội nổ tung.
Nhặt Tiền Phải Cẩn Thận Hôm đó, sau khi tăng ca, tôi nhặt được 100 đồng trên con đường nhỏ cạnh khu chung cư. Nếu là mười năm trước, số tiền này đủ để tôi rủ bạn bè đi nhậu một chầu ra trò, nhưng đáng tiếc, với lạm phát ngày nay, 100 chỉ đủ trả tiền taxi vừa đi. Giờ đây, tiền mặt không còn phổ biến nữa, nhưng tờ tiền đỏ rực với ánh sáng lấp lánh ấy vẫn khơi gợi lòng tham nguyên thủy trong tôi. Tôi cẩn thận dùng chân đạp lên tờ tiền, cảnh giác nhìn xung quanh, đợi vài người đi ngang qua rồi nhanh chóng cúi xuống, nhặt tờ tiền nhét vào túi. Động tác thuần thục, mượt mà. Tuy nhiên, cảm giác tờ tiền có gì đó sai sai, dường như nó nặng hơn bình thường. Là một cái túi thơm…
Hai Thế Giới Tôi là đứa nghèo rớt mồng tơi, chỉ mong tìm được chỗ nào thuê càng rẻ càng tốt. Anh môi giới nói như pháo rang, nước bọt bay tứ phía, hăng say giới thiệu: “Căn này đang có khuyến mãi: nhà không thang máy giảm 20%, nhà cũ kỹ thì giảm 50%, nhà từng có người mất thì giảm 70%, mà nếu mất kiểu thê lương ám ảnh thì… chỉ còn đúng 10% giá ban đầu!” Tôi gật đầu như gà mổ thóc, hớn hở hỏi: “Có căn nào vừa cũ nát, không thang máy, chủ mất thảm khốc không anh?!” Và thế là tôi dọn vào chốn ở mới. Giá thuê mỗi tháng: âm 3.000 tệ. Vâng, bạn không nghe nhầm đâu – bên môi giới trả thêm tiền cho tôi. Đêm đầu tiên. Vòi nước trong nhà vệ sinh bỗng dưng ào ào chảy như sông mùa lũ. Đèn phòng ngủ nhấp nháy như sàn disco, tắt mở liên tục. Không chịu được nữa, tôi bật dậy, gắt lên với cái bóng lập lờ trong góc phòng: “Điện giá thương mại: một tệ hai một số đó nha!” “Nước cũng không rẻ đâu: năm tệ rưỡi một khối!” “Tiền mấy thứ đó, anh tính trả giùm tôi hả?!”
Ai Dám Dựa Vào Tình Yêu Để Chiếm Hữu Núi Phú Sĩ Từ nhỏ đến lớn, mỗi lần Sở Tư Lễ gây họa bị người lớn trong nhà bắt được, anh ấy đều kéo tôi ra làm bia đỡ đạn, bắt tôi cầu xin giúp. Tôi không muốn, anh ấy lại kiên nhẫn dỗ dành: “Tiểu Diệp, anh trai bị đánh, em không thấy đau lòng sao?” Anh ấy vốn có khuôn mặt đẹp trai, lúc dỗ người thì giọng nói lại dịu dàng đến mức khiến lòng người mềm nhũn, tôi hoàn toàn không có sức chống đỡ. Cứ thế mãi, anh ấy nắm được điểm yếu trong tính cách của tôi, cũng ngày càng làm càn vô độ. Bây giờ nghĩ lại, chính tôi đã nuông chiều anh ấy đến hư hỏng. Khiến anh ấy cho rằng, bất kể anh ấy làm ra bao nhiêu chuyện hoang đường, tôi vẫn sẽ đứng yên chờ anh ấy quay về. Nhưng lần này, tôi không định dung túng anh ấy thêm nữa.
Phó Tổng Không Dễ Bắt Nạt Sau khi kết hôn năm năm, trong mắt mọi người, Cố Thời Thanh vẫn luôn là người chồng hoàn hảo. Chỉ trừ một điều—anh là một con nghiện công việc. Mãi cho đến ngày hôm đó, buổi team building của công ty chơi trò “Thật hay Thách”, cô thực tập sinh mới cứ kéo tôi nhập cuộc, giả vờ say rồi gọi điện cầu cứu người yêu. Điện thoại của Cố Thời Thanh không những không bắt máy, mà sau vài tiếng chuông liền bị ngắt. Anh chỉ để lại một tin nhắn vỏn vẹn: “Bận.” Ngay sau đó— “Tôi tới đón em ngay.” Giọng nói quen thuộc vang lên từ điện thoại của cô thực tập sinh. Tôi ngước mắt lên, bắt gặp ánh mắt đầy khiêu khích của cô ta. Tôi nghĩ, cuộc hôn nhân này… nên kết thúc rồi.