Hiện đại
Ám Dụ Anh trai kế của tôi đã tự sát, vào năm mối quan hệ của chúng tôi căng thẳng nhất. Nhưng anh ấy vẫn để lại toàn bộ gia sản kếch xù cho tôi. Cho đến khi tôi mở cuốn nhật ký bị cháy. Mới nhìn thấy tình yêu điên cuồng nhưng kìm nén của anh ấy trong nhiều năm. Mở mắt ra lần nữa, tôi sống lại vào ngày mà nam thần xúi giục tôi bỏ nhà ra đi. “Anh trai em vậy mà lại thích em, anh ta tuyệt đối là một tên biến thái!” Bỏ ngoài tai sự kinh ngạc của nam thần, tôi đi thẳng đến chỗ anh trai kế đang căng thẳng ở góc phòng. “Anh ơi, em không đi đâu.” Anh ấy chỉ cười khổ một thoáng, thay đổi vẻ âm u thường ngày. “Nhóc con, lần này muốn lừa thì lừa lâu một chút được không?”
Tia Sáng Nơi Góc Tối Trong kỳ thi đại học, tôi trở thành thủ khoa tỉnh. Sao bao chuyện tôi được sống lại vào lúc bị gian lận năm đó. Máy quay siêu nhỏ, giấu trong kính đen, màn hình kết nối với kính của bạn thân. Không cần giao lưu, cô ta cũng có thể thấy rõ mỗi mồn một câu trả lời của tôi. Có thành tích rồi thì cô ta sẽ được như nguyện vào Bắc Đại, trở thành ngôi sao sáng. Còn tôi thì quỳ trên mặt đất, giúp cô ta mang giày. Cô ta né tránh ống kính rồi cười cười: “Con gái của giúp việc, tự nhiên cũng là mệnh giúp việc.”
Hải Sa Và Học Viện Nữ Đức Ngày đầu nhập học, huấn luyện viên nam bảo tôi cởi quần trước mặt mọi người. “Giả bộ trong sáng cái gì, gái ngoan sẽ bị gửi đến đây sao?” Ông ta nói đúng, tôi chẳng phải loại tốt đẹp gì. Thế nên tối đó tôi vặn gãy cổ ông ta.
Mèo Con Ngọt Ngào Chạy Trốn Sau khi tôi từ một con mèo hóa thành hình người, Chu Thần chê tôi ăn nhiều, bắt tôi đi làm ở quán cà phê mèo để kiếm tiền. Để kiếm tiền, tôi đã cố gắng lấy lòng những khách hàng đến quán. Sau khi làm việc xong và trở về nhà vào buổi tối, tôi lại nghe anh ta nói: “Sao cô lại trở nên rẻ rúng như vậy, ai cũng có thể ôm cô sao!” Thế là tôi bị anh ta vứt bỏ. Ông chủ quán cà phê mèo Bạc Tư Hàn đã nhặt tôi về. Sau đó, Chu Thần đi ngang qua quán cà phê mèo và nhìn thấy tôi, anh ta đưa tay định chạm vào tôi. Nhân viên ngăn cản anh ta: “Đây là bảo bối của ông chủ chúng tôi, anh không được chạm vào.” Nửa đêm, sau khi hóa lại thành người, tôi ở trong vòng tay Bạc Tư Hàn khóc lóc cầu xin: “Em sai rồi, em sẽ không bao giờ nhìn anh ta nữa.”
Ông Chủ Yêu Thầm Tôi Dạo này tôi khá yêu thích một quán đồ ăn mang về. Nhưng một ngày nọ, quán đó đột nhiên ngừng hoạt động. Đặt đồ ăn của quán khác thì bị ăn trộm, phần thứ hai được giao đến, tôi ăn miếng đầu tiên đã khóc. Thật sự quá khó ăn! Bị đả kích kép, tôi gọi điện cho ông chủ phát điên lên. “Ông chủ, mau cứu tôi, tôi sắp chết đói rồi, làm ơn giao cho tôi một phần thịt kho tàu đi!” Ông chủ im lặng một lúc, bảo tôi đợi. Một giờ sau, một anh chàng đẹp trai tay trái giơ cao chai truyền dịch, tay phải cầm phần thịt kho tàu tôi mong ngóng gõ cửa nhà tôi.
Dành Dành nở hoa Năm lớp mười một tôi đã giúp đỡ cho một cặp anh em nghèo khó. Nhưng sau khi thi đại học bọn họ lại bán tôi vào thôn của bọn họ để làm vợ cho một tên ngốc. Sống lại một lần nữa, tôi nhìn đồng phục bị cô gái làm bẩn. Nở một nụ cười xinh đẹp rực rỡ: “Không có tiền bồi thường vậy thì liếm cho sạch đi.”
Không Còn Là Cái Bóng Ngày kỷ niệm kết hôn. Tạp chí quốc tế hàng đầu vừa đăng tải bài báo trang bìa mới nhất. Bài luận văn đủ sức làm chấn động cả giới học thuật, nhưng ở phần tác giả lại là một cái tên xa lạ với tôi – Lâm Sở Sở. Mà cô ta chính là học trò đắc ý nhất của chồng tôi – Cố Tri Ngôn. Tôi nhìn tin nhắn mà Cố Tri Ngôn gửi đến cách đây mười phút: 【Vãn Khanh, tối nay nhóm nghiên cứu có buổi hội thảo quan trọng, kỷ niệm ngày cưới chúng ta để hôm khác bù nhé.】 Tôi mở tập tin PDF của bài luận văn ấy, chụp lại toàn bộ bản thảo gốc để lưu trữ. Rồi bấm gọi cho luật sư sở hữu trí tuệ.
Gen Ẩn Chồng tôi mỗi lần ân ái, đều thích dùng dây trói mắt và tay tôi lại. Anh ấy nói đây là sở thích của anh ấy. Bởi vì nghề nghiệp của ảnh chính là huấn luyện viên thú trong rạp xiếc. Cho nên đã quen với việc huấn luyện động vật là như thế nào. Tôi cũng không nghĩ sở thích này có gì quá đáng, thậm chí đôi khi nghĩ đến cũng thấy có chút thú vị, nên không phản đối. Nhớ lại lần mang thai con trai, anh ấy hỏi tôi cảm thấy thế nào, tôi đùa rằng: “Cảm giác thật đặc biệt, em còn tưởng là đang chơi trò chơi với hai người đàn ông luôn ý!” Khuôn mặt chồng tôi bỗng thoáng qua một tia hoảng hốt.
Hàng năm đều có Tuế Tuế Hồi đại học khi đang làm công việc bán thời gian, tôi quen Trần Kinh Liêm có tiền có thế ở Bắc Kinh. Hắn dùng hết tâm trí và sức lực để theo đuổi tôi. Thậm chí nhiều năm như vậy, tôi là người duy nhất hắn từng cho danh phận “bạn gái”. Nhưng chỉ được một năm hắn đã mất đi hứng thú với tôi. Lần cuối cùng gặp mặt, hắn ngay cả xe cũng không xuống, chỉ hạ cửa sổ xe xuống nói. “Tuế tuế, tỉnh táo một chút đi, trò chơi đã kết thúc rồi.” Rất lâu sau khi tôi đi, Trần Kinh Liêm cũng không để chuyện này trong lòng. Cho đến một hôm hắn say rượu, hắn bất ngờ ôm bạn gái và nói: “Tuế Tuế, còn biết đường về nhà sao.” Sau đó, hắn ngàn dặm xa xôi đi đến thành phố nhỏ, tham dự hôn lễ của tôi. Toàn bộ quá trình hôn lễ, hắn ôn nhuận lễ độ, trò chuyện vui vẻ. Cho đến khi chú rể hôn cô dâu. Trần Kinh Liêm ngồi ở dưới sân khấu bóp nát cái ly trong tay.
Bước Đến Bên Em Tôi thầm mến trúc mã bảy năm. Dưới sự cổ vũ của bạn thân, tôi cầm bánh gato và hoa, ngồi xe cả đêm đến tỏ tình với cậu ta. Không ngờ cảnh tôi nhìn thấy lại là hai người họ hôn nhau trong sân bóng rổ ồn ào tiếng nói cười. Trúc mã ôm eo bạn thân, giọng điệu lạnh lùng hỏi tôi: “Cậu đến đây làm gì? Không thấy tôi rất bận sao?” Tôi lúng túng, đang muốn lên tiếng giải thích. Bạn cùng phòng đứng bên cạnh cậu ta cười khẽ một tiếng: “Bạn gái tôi đến tặng bánh gato cho tôi, liên quan gì đến cậu sao?”
Livestream Giám Định Đồ Cổ 3 Tôi đang livestream giám định đồ cổ thì vô tình kết nối với ảnh hậu mất tích.Cô ta bị nhốt trong hang sâu, khóc lóc cầu xin tôi cứu mạng.Thông qua những cổ vật trong hang, tôi nhận ra đây là một lăng mộ cổ.Dựa vào chiêm tinh học tôi tìm được vị trí của lăng mộ, mà mối nguy thật sự chỉ vừa mới bắt đầu.
Thiên Vị Năm 6 tuổi, tôi làm đổ nước nóng, bị bỏng, bị hủy dung, vì thế bố mẹ rút kinh nghiệm không bao giờ để em gái làm việc nhà, gặp người liền khen em gái xinh đẹp đáng yêu, ghét bỏ tôi xấu xí. Lúc 10 tuổi tôi sốt cao bọn họ không quan tâm, khiến đầu óc tôi bị sốt đến phát ngốc, vì thế bọn họ rút ra bài học em gái vừa ho khan liền đưa đi y tế chăm sóc suốt đêm. Tôi giống như vật thí nghiệm, tất cả những việc tôi chịu đựng đều được bù đắp lên người em gái. Tôi xấu xí, trầm mặc, ngu ngốc, không được người khác chào đón. Em gái xinh đẹp, miệng lưỡi ngọt ngào, thông minh, được mọi người cưng chiều. Tôi được chẩn đoán bị trầm cảm nặng, nguyên nhân dẫn đến là do ba mẹ luôn thiên vị em gái. Tôi lấy hết can đảm để nói chuyện với họ, nhưng mẹ tôi lại mắng tôi lòng dạ hẹp hòi, có bản lĩnh thì đi tìm chet đi. Sau khi tôi từ tòa nhà cao tầng nhảy xuống, bọn họ mới phát hiện em gái không phải con ruột. Tôi mới là giọt máu duy nhất của bọn họ.
Trước Khi Cái Chết Đến Tôi là Bạch Nguyệt Quang chết sớm trong truyện ngược. [Điểm cốt truyện hiện tại: Bạch Nguyệt Quang về nước dự tiệc!] [Đếm ngược đến lúc ký chủ tử vong: 30 ngày!] Ha ha, đây không phải tiệc mừng trở về, rõ ràng là bữa tiệc cuối cùng của tôi. Tôi sắp chết rồi. Trước khi cái chết đến, tôi vẫn còn kịp tìm một anh đẹp trai: “Trước khi chết gặp được anh người yêu như này thì sướng phải biết!” Anh đẹp trai nửa cười nửa không: “Được rồi, chị gái hẹn hò với tôi xong nhớ chết nhé.” Wtf??? Anh là tử thần thật đấy à?!
Miên Miên Bạn khác giới của Cố Kinh Niên sinh non, nhờ tôi đỡ đẻ. Khi truyền máu cần người nhà ký tên, anh ta giữ chặt vai tôi, buột miệng thốt ra: “Nhất định phải cứu được cả vợ và con tôi!” Tôi tát anh ta một cái, sau khi phẫu thuật xong thì xin nghỉ việc và ra nước ngoài. Mọi người đều khuyên anh ta đi tìm tôi về. Nhưng anh ta lại chẳng thèm để ý, nói: “Cô ta mang thai con tôi cơ mà, ở ngoài không quá nửa năm sẽ quay về xin tôi tiền nuôi con thôi.” Sau đó, ảnh chụp ảnh đế mới nổi đưa vợ con đi nghỉ dưỡng hạnh phúc bị tung ra. Mắt Cố Kinh Niên đỏ ngầu chặn anh ấy lại: “Trả vợ tôi lại đây!” Kỷ Quan Trần lấy giấy đăng ký kết hôn ra, lạnh lùng nhắc nhở: “Tổng giám đốc Cố, tùy tiện nhận vợ là một loại bệnh, cần phải chữa!”
Người Giấy Trở Về Trong một chương trình, nữ diễn viên nổi tiếng trong làng giải trí nói rằng cô ta có một cửa hiệu làm người giấy, đó là nghề thủ công và được thừa kế từ tổ tiên. Cô ta nói năng rất tự nhiên về truyền thống và phong tục dân gian, còn không ngại ngần nhắc đến việc sính ngoại. Toàn bộ mạng xã hội reo lên rằng cô ta là nữ nghệ sĩ tài năng, là bậc thầy huyền học số một trong giới giải trí. Nhưng khi tôi nhìn vào những bức ảnh mà cô ta đăng, tôi chỉ lắc đầu. Cô ta chỉ là tu hú chiếm tổ chim khách, ngăn cản người giấy trở lại nên đã chọc giận người giấy. Ba ngày sau sẽ đột tử trước ống kính trực tiếp. Mọi người không biết rằng, chủ nhân thực sự của cửa hiệu làm người giấy này chính là tôi.
Đá Tra Nam Ở Tuổi Bảy Mươi Khi phát hiện ra cuốn album ảnh đó, tôi đang dọn dẹp vệ sinh nhà cửa cho con trai. Hóa ra chồng tôi Thẩm Chi Châu, mỗi năm đều cố định đi công tác một tháng, nhưng thật ra là đi du lịch khắp non sông cùng mối tình đầu thời niên thiếu. Từ năm 50 tuổi đến 75 tuổi, từ Trường Bạch sơn tuyết rơi gió thổi đến đảo Hải Nam nước trong cát trắng, từ mái tóc xanh đến đầu bạc, bọn họ đã đặt chân đến khắp mọi miền đất nước, nửa đời người trôi qua chỉ trong chớp mắt. Tôi ngồi ngây ra cả buổi chiều, cẩn thận hồi tưởng lại, hai mươi lăm năm qua, tôi đã làm gì. Một ngày ba bữa, phụng dưỡng cha mẹ chồng, nuôi dạy con cái, tôi như thể lúc nào cũng bận rộn không ngơi tay, sau này con cái cuối cùng cũng lập gia đình, tôi lại phải giúp chúng trông cháu.
Một Lần Bất Trung, Trăm Lần Bất Cần Ngày tôi kết thúc chuyến công tác, tôi nhận được bức ảnh chồng tôi và bạn gái cũ của anh ta đang ôm hôn nhau. Tôi bình tĩnh mở WeChat, gửi bức ảnh vào nhóm “Gia đình yêu thương lẫn nhau”. Bất chấp hàng loạt dấu chấm hỏi xuất hiện trong nhóm, tôi tắt điện thoại, mỉm cười. Không quan tâm ai là người gửi bức ảnh cho tôi, tôi đều muốn cảm ơn người đó. Hiện tại, tôi có chứng cứ, còn có cả bản ghi âm. Tôi muốn làm cho chồng tôi ra đi tay trắng.
Thương Tùng Bách Thuý Kiếp trước, em gái được một gia đình giàu có nhận nuôi, tôi được nhân viên lao công nhận nuôi. Kết quả gia đình giàu có xảy ra xung đột nội bộ nghiêm trọng, ba mẹ lạnh lùng, anh trai thì bắt nạt, cuối cùng em ấy trắng tay rời đi. Gia đình tôi thì rất hòa thuận, tôi một cô gái yếu đuối nhà nghèo được thiếu gia nhà giàu đem lòng yêu, tất cả giống như một bộ phim thần tượng. Em gái ôm hận sát hại tôi, rồi cùng tôi quay trở lại ngày được nhận nuôi. Lần này, em ấy nhảy bổ vào lòng của người nhân viên lao công: “Chị ơi, lần này đến lượt em làm nữ chính trong phim thần tượng rồi.” Nhưng em ấy không biết, nữ chính sở dĩ là nữ chính, không phải dựa vào xuất thân.
Livestream Giám Định Đồ Cổ 4 Tôi livestream giám định đồ cổ thì vô tình kết nối với một streamer đang câu cá ngoài trời. Anh ta m.ó.c từ trong b.ụ.n.g cá một hạt châu, hỏi tôi có đáng giá không. Tôi kinh hãi. “Đây là hoạt thi thiên châu! Mau ném nó xuống dưới nước lại đi.” Khu bình luận mắng tôi ghen ăn tức ở, nhưng họ đâu biết rằng nghìn x.á.c c.h.ế.t hoá thành một hạt châu. Nếu không có hạt châu này trấn áp, đêm nay sẽ có hàng nghìn cái x.á.c c.h.ế.t trồi lên bờ.
Cửu Gia Tôi, Lâm Thanh Nhi, vô tình phát hiện ra mình chính là vị hôn thê pháo hôi của nam chính trong một bộ truyện trọng sinh thời xưa. Ừm, đúng kiểu nữ chính kiếp trước bị mù mắt, tin nhầm tra nam, hại chết nam chính lẫn bản thân, rồi sau khi trọng sinh mới biết trân trọng anh ta, câu chuyện ngọt đến sâu răng. Nếu tôi không nhìn nhầm quảng cáo thì sau khi trọng sinh, chắc chắn sẽ có đoạn hội thoại kiểu: Nam chính: “Anh sẽ trả tự do cho em, để em rời khỏi anh.” Nữ chính: “Chồng ơi… ôm em đi.” Nam chính: “Em vừa gọi anh là gì? Em có biết anh đã chờ ngày này bao lâu không?” … Trời ạ, đúng là kịch bản cũ rích. Tiếc là tôi chỉ là nữ phụ, mà tôi cũng chẳng quan tâm kiểu nữ chính đầu óc có vấn đề như vậy. Nhưng bây giờ nói gì cũng vô ích. Tôi ngoan ngoãn ngồi trên đùi anh ta, nhẹ nhàng chạm môi vào mặt anh, từng chút một như chuồn chuồn lướt nước. Ánh mắt anh tràn đầy ham muốn, nhưng lại chẳng có bất kỳ phản ứng nào. Phó Cửu Hàn, người ta gọi là “Cửu gia”, dù thực tế anh ta sắp 30 rồi. Nhưng mà tại sao lại gọi là “gia” nhỉ? Thôi kệ, giờ tôi chỉ có thể mềm giọng nũng nịu: “Cửu gia~ hôn em đi.”