Ngôn Tình

Phu Nhân Phản Kích

Phu Nhân Phản Kích Trong giới ai cũng biết, từ nhỏ tôi đã thèm khát Cố Bùi Tư. Anh học gì, tôi học nấy. Anh học 8 thứ tiếng, tôi cũng học 8 thứ tiếng. Anh học tài chính, tôi cũng học tài chính. Dù sao thì hai nhà Cố và Thẩm chắc chắn sẽ liên hôn. Đế chế thương mại rễ sâu gốc vững, thiếu một bên cũng không được. Nào ngờ đến ngày cưới, Cố Bùi Tư trên đường đi đón dâu lại bất ngờ rẽ hướng, bay ra nước ngoài cứu ánh trăng sáng yếu đuối kia. Thanh mai trúc mã, trở thành trò cười lớn nhất. Tôi mặc chiếc váy cưới giá tám chữ số, một mình hoàn thành hôn lễ xa hoa này. Hôm đó tin tức phủ khắp trời đất, tên tôi lần đầu tiên được xếp trước anh ta. Đồ ngốc. Đàn ông hai chân đầy ngoài đường. Đế chế thương mại đã thành hình, chỉ có một cái, không có người thay thế. Tôi không chỉ thèm thân thể anh ta, tôi còn thèm cả tiền của anh ta.

Chạy Không Kịp Nữa

Chạy Không Kịp Nữa  Chu Chí Viễn thích rắn. Tôi là vị hôn thê của anh ta, thường xuyên bị dọa đến bật khóc, anh ta mỉa mai: “Giả vờ yếu đuối.” Tôi luôn cố gắng vượt qua nỗi sợ của mình. Cho đến một ngày, xuất hiện một cô gái không sợ rắn. Cô ta thường xuyên ra vào phòng anh, vui đùa cùng con rắn nhỏ. Cuối cùng tôi cũng chết tâm, thu dọn đồ đạc chuẩn bị từ hôn, thì đột nhiên thấy một hàng bình luận hiện lên: 【Đúng đúng, con gái mau chạy đi, đừng để con rắn hư kia quấn lấy.】 【Ha ha ha nam chính sắp phát điên rồi, hơn mười năm rồi mà con gái vẫn sợ rắn, chưa nói đến việc rắn lột xác.】 【Không phải chứ, chỉ mình tôi muốn xem cảnh cô gái ngoan bị nam chính mất kiểm soát dọa đến hoảng loạn sao?】 Tôi sợ đến mức run rẩy. Quay đầu lại, Chu Chí Viễn đóng cửa, lạnh lùng hỏi: “Thu dọn đồ, là định chạy à?”

Tín Hiệu Yêu Thích

Tín Hiệu Yêu Thích Khi tôi ở bên Mục Nghiêu, tình yêu của hắn mới bắt đầu chớm nở. Tôi là người đầu tiên hắn yêu. Có người nói rằng với địa vị của Mục Nghiêu, sau khi hắn trải nghiệm sự đời, chắc chắn sẽ đá tôi. Nhưng mỗi lần nghe thấy điều đó, Mục Nghiêu luôn đứng ra bảo vệ tôi và hứa hẹn sẽ không bao giờ nói lời chia tay, rằng tôi là bạch nguyệt quang duy nhất trong lòng hắn. Tuy nhiên, chỉ sau chưa đầy sáu tháng, hắn đã chán tôi. Hắn ôm cô gái mới quen và trêu chọc tôi, nói: “Nếu là bạch nguyệt quang, thì càng đi xa càng tốt.” Trong ba tháng tôi rời đi, hắn đã thay đổi bạn gái liên tục. Đột nhiên, hắn lại bắt đầu quyến luyến và quyết định quay lại tìm tôi. Khi hắn nghe tin tôi đang ở trên giường với người anh em tốt nhất của hắn, hắn tức giận: “Thẩm Lan Châu, cậu giúp tôi chăm sóc bạn gái như vậy sao?”

Xoá Tan Băng Tuyết

Xoá Tan Băng Tuyết Thế giới yên lặng đến kỳ lạ. Không tiếng xe cộ, không tiếng điện cao thế rè rè, không tiếng người gọi nhau trên phố, không có cả tiếng động của thực vật. Gió cũng không thổi qua nơi đây, chỉ có một thứ tĩnh lặng bao trùm như tấm chăn khổng lồ, nặng nề đè nén lên mọi giác quan. Mỗi khi bước ra đường, tôi luôn có cảm giác như đang đi vào một không gian hai chiều. Những tòa nhà, những hàng cây khô khốc phủ đầy màu trắng như những hình vẽ nguệch ngoạc trên nền giấy cũ. Mọi thứ thiếu sức sống, thiếu chiều sâu, như thể cả thế giới đã bị ai đó tước mất trái tim.

Giấc Mộng Ngày Xuân

Giấc Mộng Ngày Xuân Ta trời sinh đã có vòng một đầy đặn. Tiểu thư sợ cô gia không cầm lòng được, bèn gả ta cho Tiêu tướng quân đang trọng thương nơi chiến trường. Nàng vừa tiễn ta ra cửa, vừa chột dạ rót lời vào tai: “Tiêu Miễn tuy không thể hành phòng, nhưng ngươi cũng nhờ vậy mà bớt khổ sở chuyện sinh hài tử.” “Ngươi đừng lo, nam nhân không được ở phương diện kia, có khi lại đặc biệt được ở những chỗ khác.” Về sau, ta đêm nào cũng cầu xin tha mạng. Thật muốn hỏi tiểu thư một câu: Tiêu Tướng quân vì sao cái nào chỗ nào cũng được?

Hạnh Phúc Đến Muộn

Hạnh Phúc Đến Muộn Một tuần trước khi kết hôn với Cố Hoài Cảnh, Bạch Nguyệt Quang của hắn đã ly hôn. Hắn đưa cô ta đến trước mặt tôi nói muốn từ hôn với tôi: “Thích Uyển Ninh, tôi không muốn tạm bợ.” “Cô học có giống như thế nào cũng kém cô ấy.” Tôi bình tĩnh rời đi, cắt đi mái tóc dài, thay quần áo lên xe. Trở lại chiến trường thuộc về tôi. Hắn cười nhạo nói với bạn bè: “Ai lại thích kiểu con gái đàng hoàng như vậy chứ, thật không thích hợp để kết hôn.” Cho đến khi một bức ảnh được đăng trên vòng bạn bè. Trên xe, một bàn tay mảnh khảnh trắng nõn đặt lên ngực vị quán quân giải đua xe. Và cánh tay đầy hình xăm và gân xanh của hắn ôm chặt lấy eo người phụ nữ. Hormone nam tính tỏa ra trên màn hình. Cố Hoài Cảnh rốt cuộc gọi điện thoại tới: “Thích Uyển Ninh, anh ta là ai?” Trả lời hắn là giọng nói lười biếng của một người đàn ông khác: “Bạn trai cũ, giới thiệu một chút, tôi là cộng sự hợp pháp của cô ấy, gọi là chồng.”

Xuyên Đến Bên Nàng

Xuyên Đến Bên Nàng Phu quân nuôi từ bé của ta là trạng nguyên tương lai. Hắn lợi dụng ta để thành danh, sau đó trở mặt cưới người trong lòng, còn diệt cả tộc ta, đày ta vào ngục tối. Trong ngục tối âm u, hắn và tân nương nắm tay nhau, lạnh lùng nhìn ta: “Ta đã nói, nhục nhã ngày hôm đó, ta sẽ trả lại gấp ngàn lần!” Chớp mắt, ta bừng tỉnh khỏi giấc mơ, không hiểu nổi giấc mơ này là điềm báo hay là nỗi lo lắng trong lòng. Sáng hôm sau, ta và Thôi Ninh Viễn cùng ngồi xe ngựa đến học đường nhưng nửa đường lại đâm phải một người. Người bị đâm ngã ngửa đầu dậy, lộ ra khuôn mặt thanh tú lạ thường, đôi mắt sáng ngời linh hoạt. Thôi Ninh Viễn khựng lại: “… Vị cô nương này?” Ta vô tình liếc nhìn sau lưng hắn, trong lòng kinh hãi vô cùng. Khuôn mặt này, người này, chẳng phải chính là Đường Lộ, tân nương mà Thôi Ninh Viễn yêu đến tận xương tủy trong giấc mơ đêm qua sao?

Luyến Tình Tiên Ma

Luyến Tình Tiên Ma “Thần tiên cũng động tình sao?” Ta nhìn người trước mặt, áo trắng của hắn đã bị ta xé rách, đôi mắt vốn lạnh lùng như tùng tuyết giờ đã nhuốm đầy dục vọng, cứ nhìn chằm chằm vào ta. Hắn bị trói bởi Khốn Tiên tỏa, đã sớm không thể sử dụng pháp lực, chỉ có thể mặc cho ta làm xằng làm bậy. Ta cẩn thận hôn lên môi hắn. Đây là lần đầu tiên ta làm chuyện như vậy, ta biết tình dược mà mình cho hắn uống mạnh đến mức nào, cũng biết thêm một lúc nữa thôi, dù hắn là tiên tôn mà cả tam giới đều kính sợ thì cũng sẽ không thể kiềm chế được. Tình dược do mị yêu tỷ tỷ đích thân pha chế, tăng liều gấp hai mươi lần, dù ai cũng không thể chống đỡ. Vì vậy, khi hắn hôn đáp lại ta, ta thật nghi ngờ, hắn đang hôn hay muốn giết ta. Tay Tạ Trường Từ bóp chặt eo ta, giọng nói khàn khàn đầy dục vọng, hắn như vậy thật không giống một tiên nhân cao cao tại thượng, mà giống như một ác ma kéo người ta vào vực sâu vô tận. Trong lúc chìm nổi, ta nghe thấy giọng nói của hắn, vẫn lạnh lùng và mỉa mai như trước. “Nghiệt đồ.”

Hối Tiếc Muộn Màng

Hối Tiếc Muộn Màng Năm thứ ba được bao nuôi, tôi nói dối Tống Chí Thành nói rằng tôi đã mang thai. Hắn lạnh lùng chuyển cho tôi một khoản tiền: “Phá nó đi, cô không xứng để sinh con cho Tống gia.” Sau đó hắn cùng một cô gái môn đăng hộ đối công bố tin tức đính hôn. Tôi không khóc cũng không làm loạn, chỉ lặng lẽ rời đi. Sau đó, Tống Chí Thành lái xe cả một ngày một đêm tìm tới nhà tôi. “Tạ Lê, em còn nợ anh một đứa con.” Tôi lại vô tình bắt gặp người đàn ông mà trong giới kinh doanh không ai dám đụng vào, đang quỳ gối giúp tôi mang giày. Cố Gia Hành cẩn thận vỗ về bụng dưới hơi nhô lên của tôi, tôi mặt mày lạnh nhạt nói. “Tống tổng không phải đã có vợ rồi sao? Hay là…… phương diện kia của anh không được tốt?”

Giam Cầm Ngọt Ngào

Giam Cầm Ngọt Ngào Sau khi tát một anti-fan của idol, tôi bị anh trai bệnh kiều của cô ta bắt cóc. “Bé con, tay nhỏ quá, có thể dùng cả hai tay tát anh không?” Truyền thuyết về thái tử gia tàn bạo của cảng thành giờ đây lại đang dùng vẻ mặt khao khát nắn nắn tay tôi. Nhưng tôi không dám tát anh ta. Sau này, idol ngủ lại nhà tôi một đêm, hắn liền âm trầm giam tôi trong biệt thự trên đảo. Tôi tát hắn, đá hắn. Hắn hớn hở nhìn chằm chằm vào mắt cá chân tôi, mặt đầy dấu tay: “Sức nhỏ thế này, làm sao có thể khiến anh khóc đây?” Tôi mắng hắn biến thái, vô sỉ. Hắn làm như không nghe thấy, chăm chú nhìn môi tôi cười: “Lầm bầm cái gì thế? Muốn hôn à?”

Nhân Danh Tình Yêu

Nhân Danh Tình Yêu Kết hôn được sáu năm, Thẩm Tòng Ân ở bên ngoài tìm hết người phụ nữ này đến người phụ nữ khác, muốn ép tôi nói ly hôn. Người bên ngoài hỏi bà Thẩm, bà ấy chỉ che môi cười khẽ, cười tôi có danh nhưng không có phận mà thôi. Tôi nhớ năm đó vì “mắc nợ” hắn, nên mới nhịn xuống. Cho đến đêm sinh nhật lúc trở về nhà. Trong phòng của tôi truyền đến tiếng rên rỉ mập mờ. “Thẩm tổng đây là phòng của vợ anh, thật sự không sao chứ?” “Mặc kệ cô ta đi? Lúc cô ta ngủ với người khác có nghĩ tới tôi không?” “Cô ta không ngại ghê tởm, tôi còn ngại sao.” Tôi chỉ cảm thấy thật vô nghĩa. Vì thế nhanh chóng ký thỏa thuận ly hôn, biến mất trong thế giới của Thẩm Tòng Ân. Sau đó, Thẩm Tòng Ân nửa đêm uống đến xuất huyết dạ dày, cầu xin tôi có thể nghe điện thoại của hắn. “A Du, anh thật sự biết sai rồi, chúng ta quay lại được không?” Vẻ mặt tôi ửng hồng, run đến nói không ra lời. Dưới thân, người đàn ông ghen tuông hung hăng trả thù: “Ngoan nào bảo bối, nếu anh nhớ không lầm, Trung Quốc không cho phép lấy lại chồng cũ nha.”

Bạch Cốt Không Hoa

Bạch Cốt Không Hoa Tôi và Hoàng Chi Chi đồng thời gặp tai nạn xe cộ. Người bạn trai thân là chủ nhiệm khoa chỉnh hình của tôi đẩy tay tôi ra. “Thẩm Hạ, đừng quấy rối! Chi Chi nhất định phải lập tức phẫu thuật!” Cho nên người đáng chết chính là tôi. Vào ngày khung xương của tôi được quyên tặng cho văn phòng của Tiêu Ngọc, Tiêu Ngọc ngồi ở văn phòng suốt một ngày một đêm. Sau này. Chủ nhiệm khoa chỉnh hình thiên tài nhất bệnh viện Phổ Giang, cuối cùng cũng không thể cầm dao giải phẫu lên được nữa.  

Tình Yêu Trùng Hợp

Tình Yêu Trùng Hợp Sau gần một năm kết hôn, mối quan hệ của tôi và Đoàn Châu vẫn luôn vừa khách sáo lại xa cách. Tôi biết anh không thích mình, vừa đúng lúc này, mẹ chồng lại đưa cô em gái nuôi trà xanh của Đoàn Châu đến nhà chúng tôi. Tôi vốn định mượn cớ này để ly hôn, nhưng không ngờ cô em gái nuôi trà xanh lại vì tôi mà trót yêu. Đoàn Châu đột ngột nhận được điện thoại phải đi công tác. Cô em gái nuôi lập tức khoác tay tôi, cười ngọt ngào: “Vậy thì tốt quá, tối nay lại có thể ngủ chung phòng với chị dâu rồi.” Tôi còn chưa kịp nói gì, Đoàn Châu đã hủy bỏ kế hoạch đi công tác, tách tôi và cô em gái nuôi ra, trừng mắt nhìn cô ấy nói: “Tối nay, vợ anh ngủ với anh.”

Gió Mát Trăng Thanh

Gió Mát Trăng Thanh Buổi họp lớp sau bảy năm xa cách, tôi bất ngờ biết được một chuyện. Cậu học bá lạnh lùng, cao ngạo từng khiến bao trái tim rung động – Kỳ Việt, thời trung học lại… thích tôi? Tôi sững sờ không nói nên lời. Lại chẳng ngờ lớp trưởng còn sốc hơn cả tôi, tròn mắt nhìn tôi như thể tôi từ hành tinh khác tới, rồi bật thốt lớn tiếng: “Không thể nào, Tô Thanh Diệp, chuyện Kỳ Việt thích cậu, cả lớp đều nhìn ra rõ mồn một mà, chẳng lẽ cậu không biết thật á?!” Cả lớp đều biết á?! Tôi còn chưa kịp hỏi kỹ thì ánh mắt đã lơ đãng quét qua cửa, thấy Kỳ Việt vừa được nhân viên phục vụ dẫn vào. Ánh mắt anh chỉ dừng lại trên người tôi đúng một giây. Lạnh nhạt đến mức như đang nhìn một người xa lạ.

Thật Giả Tình Thâm

Thật Giả Tình Thâm Con gái ruột bị bắt cóc suốt 17 năm cuối cùng đã được đưa trở về nhà. Mẹ ôm chặt lấy cô ấy vào lòng, không ngừng gọi: “Tim gan của mẹ ơi, con gái yêu của mẹ ơi.” Thế nhưng ánh mắt cô ta lại dán chặt vào tôi, giả vờ ngây thơ hỏi: “Bây giờ con đã về rồi, vậy chị gái có phải nên trở về nhà mình không?” Cô ta tưởng tôi là kẻ được nhận nuôi, kẻ đã ăn cắp cuộc sống sung túc lẽ ra thuộc về mình. Nhưng lại không hề nhận ra, ngay khi nói ra câu ấy, cả căn nhà lập tức rơi vào im lặng.

Không Phải Duy Nhất

Không Phải Duy Nhất Chu Việt chết vào kỷ niệm 9 năm ngày cưới của chúng tôi. Cảnh sát nói khi tai nạn xảy ra, trong tay hắn vẫn còn nắm chặt chiếc nhẫn định tặng cho tôi. Trong tang lễ, một người phụ nữ xuất hiện, cô ta nhợt nhạt gầy yếu, ôm cái bụng to nhìn chằm chằm tôi với ánh mắt đầy hận ý. Cô ta nói: “Tôi cùng Chu Việt ở bên nhau 6 năm, nếu không có cô, anh ấy nhất định sẽ cầu hôn tôi!” “Bây giờ con của tôi cũng không có ba!” Nói xong chữ cuối cùng, cô ta đột nhiên nhào đến đẩy tôi xuống cửa sổ. Một lần nữa mở mắt ra, tôi trở về 6 năm trước, vào ngày sinh nhật tuổi 25 của tôi. Cũng là ngày Chu Việt gặp gỡ cô ta.

Phật Tử Thanh Lãnh

Phật Tử Thanh Lãnh Sau khi mang thai năm tháng ta mới biết phu quân của mình là Phật tử đang độ kiếp, chàng vốn nên ở bên muội muội ta, còn ta là nữ phụ độc ác đại gian đại ác. “Phật tử tha mạng, ta sẽ phá thai ngay!” Hất đổ chén nước hoa hồng, đôi mắt vốn thanh lãnh của Phật tử giờ chỉ còn sự điên cuồng: “Không muốn sinh con của ta đến vậy sao?” Ta run rẩy, sao lại khác với kịch bản như vậy? Phật tử thanh lãnh biến thành kẻ cuồng si chiếm hữu?!

Nguyệt Vãn Hàn Tịch

Nguyệt Vãn Hàn Tịch  Ta là dân phụ bị hoàng thượng cưỡng ép mang vào cung. Mọi người đều nói ta như một con gà rừng một bước hóa phượng hoàng, nhưng không ai biết rằng ta và phu quân đã là thanh mai trúc mã, tình sâu nghĩa nặng. Họ chỉ biết hoàng thượng là vị minh quân được vạn dân ca tụng, nhưng không biết phu quân của ta cũng là người tài hoa xuất chúng, là nhân trung long phượng. Ta kề trâm lên cổ, cầu xin hoàng thượng tha cho phu quân. Hoàng thượng gật đầu đồng ý, nhưng phu quân của ta lại chết đi vào ngày đông tuyết rơi trắng xóa.

Chi Ngôn

Chi Ngôn Trên một show thực tế, tôi và một tiểu hoa đán “trà xanh” bị yêu cầu gọi điện cho một người khác giới và nói câu “Em yêu anh”. Kết quả, cả hai đứa đều gọi cho Thái tử gia giới giải trí, hot boy số một đất Bắc Kinh. Đến lượt cô ta, Thái tử gia đáp lại đầy thâm tình: “Anh cũng yêu em.” Đến lượt tôi, Thái tử gia giật bắn mình: “Cô bị uống nhầm thuốc à?!” Trong chớp mắt, tôi bị toàn mạng réo gọi là “chó liếm”, còn tiểu hoa đán thì nở nụ cười đắc ý, nói với tôi: “Dù chị có là bạn gái cũ của anh ấy thì sao? Người anh ấy yêu bây giờ là em.” Cô ta đâu biết… tôi không phải bạn gái cũ. Tôi là chị ruột cậu ta. Thằng em não yêu đương này, tôi không tin mình không trị được.

HÓA RA SẾP TỔNG LÀ NGƯỜI YÊU CŨ

Bạn trai cũ đột ngột trở thành sếp, không những giả vờ không quen biết, mà còn tìm cách chèn ép tôi.Tức quá, tôi dùng tài khoản phụ đi thả thính anh ta trên mạng, làm anh ta quay như chong chóng, miệng gọi tôi “bé con” không ngừng.Trong buổi họp công ty, lúc máy tính anh ta đang trình chiếu lên màn hình lớn, tôi cố tình nhắn từ nick phụ: “Anh yêu à, em nhớ anh chết đi được.”Cả phòng họp lập tức ồ lên.Anh ta nhướng mày, nhìn tôi đầy cưng chiều: “Đang họp, đừng quậy nữa!”