Ngôn Tình

Gió Mang Em Về Bên Anh Đối tượng liên hôn hiểu lầm rằng tôi sắp chết. Nhưng tôi hoàn toàn không hay biết gì về chuyện đó. Anh im lặng rất lâu, rồi do dự hỏi: “Chúng ta còn bao nhiêu thời gian nữa?” Tôi tưởng anh đang hỏi về thời hạn một năm của cuộc liên hôn, nên thành thật trả lời: “Còn ba tháng.” Người đàn ông luôn lạnh lùng xa cách, lịch thiệp ấy bỗng đỏ hoe mắt. Đã chia phòng hơn nửa năm, lần đầu tiên giữa đêm anh lén chui vào chăn tôi, ôm chặt tôi mà khóc ướt nửa chiếc giường. “Vẫn chưa kịp nói với em, thật ra anh đã thầm yêu em nhiều năm rồi… hu hu.”

Chơi trò chơi thua, tôi bị ép phải xin thông tin liên lạc của anh chàng đẹp trai ngồi bàn kế bên.Quét mã, kết bạn xong, tôi phát hiện người này đã là bạn của tôi từ lâu.Mỗi năm vào dịp lễ tết hay sinh nhật đều có lời chúc từ anh ấy.Thời gian kéo dài suốt bảy năm.

Nhà tôi có trộm đột nhập.Tên trộm này không chỉ tắm trong nhà tôi mà còn khẳng định đây là nhà của hắn.Chú cảnh sát bảo tôi gọi điện cho chủ nhà.Cô chủ nhà nói: “Trộm bây giờ thật biến thái, vào nhà người ta còn tắm rửa nữa.”Tên trộm đáp: “Mẹ.”Tôi: “?”

Tôi trở lại ngày anh ấy tỏ tình với tôi.Thiếu niên ấy ngồi vắt chân, lười biếng dựa vào lưng ghế sofa, đầu ngón tay kẹp điếu thuốc mới châm.Ánh mắt của anh ấy lướt qua phòng một vòng rồi dừng lại ở góc.“Vậy thì cô ấy đi.”Trong bầu không khí im lặng, giọng anh không quá cao cũng không quá thấp, toát lên vẻ hời hợt đầy khinh suất.“Này, tôi thích cậu.”

“Cô Lâm, nếu muốn làm visa thân nhân đi cùng ra nước ngoài, cần phải là vợ chồng hợp pháp.” Lâm Miên Miên cứng đờ, tay vẫn cầm tờ giấy chứng nhận kết hôn. Ánh mắt của nhân viên tiếp tân nhìn cô cũng thêm phần khó hiểu. “Theo thông tin hệ thống hiển thị, vợ của ngài Phó Tương Hằng là cô Trình Vãn, không phải cô.” Biết được người bạn trai yêu nhau suốt năm năm đã âm thầm đăng ký kết hôn với người yêu cũ từ một tháng trước, Lâm Miên Miên không hề ngạc nhiên, trái lại còn cảm thấy như được khai sáng. Bất chấp ánh mắt khinh thường của nhân viên, cô cầm lại tờ giấy chứng nhận giả rồi bước ra khỏi trung tâm dịch vụ hành chính. Tùy tiện bắt một chiếc taxi bên đường, Lâm Miên Miên mở khung chat với chị họ, xóa đi tin nhắn từ chối còn chưa gửi, thay vào đó: [Chị, em đồng ý đi Dự thị với chị.] Mãi đến tận rạng sáng hôm sau, Lâm Miên Miên mệt mỏi trở về nhà.

Sau Ba Lần Chạy Trốn Năm thứ ba làm chim hoàng yến cho một ông trùm Thượng Hải. Tôi không thể chịu đựng được việc cứ phải đi nhổ cỏ ở Ai Cập nữa, nên quyết định trốn đi. Vừa cuốn hết tiền, kéo vali ra khỏi cửa thì đột nhiên có mấy dòng chữ hiện ra trước mắt: 【Cô gái, đừng bốc đồng nhé!】 【Đừng chạy nữa, chạy thì chỉ đến Bắc Cực thôi, đổi chỗ nhổ cỏ à?】 【Trong két sắt thư phòng còn đầy đồ chơi nhỏ, nếu cô chạy mất, anh ấy sẽ thoải mái dùng chúng để đối phó với cô đấy!】 Tôi không tin, vẫn tăng tốc chạy. Vừa đến sân bay thì đã bị kim chủ vội vã đuổi theo dùng cà vạt trói chặt hai tay. “Bảo bối, hôm nay chúng ta ở phòng làm việc nhé?”

Mọi người đều nói bác sĩ Ôn ở khoa ngoại thần kinh là người không gần gũi với phụ nữ.“Ngoan nào~ Để anh hôn thêm một cái.”Người đàn ông có vẻ mặt lạnh lùng, đôi môi mỏng khẽ mở, giọng nói trầm ấm đầy từ tính thốt ra câu nói khiến tim người nghe đập loạn nhịp.Sao bảo là không gần gũi phụ nữ mà? Tôi khẽ sờ lên đôi môi hơi sưng đỏ của mình mà trầm ngâm suy nghĩ…

Mười Bảy Năm Hôn Nhân Cũng Chỉ Là Giấc Mộng Vào ngày kỷ niệm mười bảy năm kết hôn, chồng tôi đang cùng tình nhân mới đi khám thai. Tôi đã cùng anh ta trải qua mọi gian khổ trong những năm đầu lập nghiệp, để rồi khi cuộc sống cuối cùng cũng khởi sắc, người anh ta chọn để sẻ ngọt lại không phải tôi. Có lẽ anh ta nghĩ tôi đã có tuổi, lại không có lấy một đứa con, rời khỏi anh ta sẽ chẳng thể tìm được ai tốt hơn, nên mới càng lúc càng trắng trợn, không kiêng nể gì nữa. Anh ta không chỉ có gia đình bên ngoài, có cả con riêng, mà đứa trẻ đó lại có quyền thừa kế hợp pháp tài sản của anh ta. Lúc mối quan hệ giữa hai chúng tôi căng thẳng đến tột độ, anh ta nhìn tôi bằng ánh mắt lạnh lùng, buông một câu đầy lý lẽ: “Quy tắc tồn tại tức là hợp lý.” Phải thôi, luật pháp chỉ ràng buộc được người có đạo đức. Mà trên đời này, không thiếu kẻ bỉ ổi đến mức chẳng còn chút đạo đức nào để mà ràng buộc. Vậy thì tôi sẽ dùng quy tắc để đánh bại quy tắc. Dùng “hợp lý” để lật đổ cái gọi là “hợp lý” của anh ta. Dù sao thì, một tờ giấy đăng ký kết hôn, người bị trói đâu phải chỉ có một mình tôi. Tôi chẳng vướng bận gì, từ trước đến nay chưa từng sợ “cá chết lưới rách”. Người nên sợ, vốn không phải là tôi.

Sau Khi Sống Lại, Ta Nên Duyên Với Nam Chính Hắc Ám Ta từ ngục giam khổ dịch bỏ tiền chuộc một vị tướng công về cho mình. Người người đều nói ta ngu ngốc. Một kẻ tàn phế, thần trí không rõ, thân còn là dược nhân, sao có thể làm tướng công được chứ? Chỉ có ta mới biết, người trước mặt này, từng là tiểu tướng quân chói sáng bậc nhất kinh thành, một thiếu niên phong hoa tuấn lãng, y bào phấp phới, cưỡi ngựa giương oai.

Chị Gái và Chú Cún Nhỏ Trung Thành Mọi người đều nói tôi nhu nhược. Là vợ của anh ta, dù biết rõ anh ta và trợ lý mập mờ không rõ, tôi vẫn giả vờ không hay biết. Thậm chí, ngay cả khi bắt gặp họ quấn lấy nhau trong văn phòng, tôi cũng chỉ lặng lẽ đi vào phòng nghỉ, không khóc không làm loạn. Bạn thân không chịu nổi, hỏi tôi: “Ly hôn thì ch.t sao? Hà tất phải bám lấy anh ta?” Tôi cười nhạt, nói rằng tôi sắp chuẩn bị xong rồi. Dù sao thì, để nói lời tạm biệt hoàn toàn với mối tình đầu, vẫn cần một chút thời gian. … Nhưng bây giờ, tôi đã chuẩn bị xong.

Thư Nhã Từ nhỏ, tôi đã được chọn làm con dâu tương lai của nhà họ Bùi. Năm 20 tuổi, tôi gả cho Bùi Túc, một người mắc chứng tự kỷ. Năm năm hôn nhân, Bùi Túc vẫn luôn chán ghét tôi. Không chấp nhận bị tôi chạm vào, càng đừng nói đến chuyện chung giường. Sau đó, anh ấy gặp một cô gái. Trước mặt cô ta, anh thu lại hết thảy sự cáu kỉnh, vụng về mà ngoan ngoãn. Anh viết nhạc tặng cô, cũng chuẩn bị quà cho cô. Ngay cả thư phòng, nơi anh cấm tôi bước vào cũng mở cửa đón cô ấy một cách không giữ lại gì. Tôi biết… Bùi Túc đã có người mình thích. Mà tôi cũng chẳng muốn tiếp tục chăm sóc anh nữa. Vì vậy, tôi tìm đến lão gia nhà họ Bùi, nói rõ: Tôi muốn ly hôn.

Sang Dư chưa muộn Kỷ niệm năm năm ngày cưới, tôi nhận được một cuộc gọi. “Chị Tang Dư à… em vỡ ối rồi, sắp sinh rồi… chị có thể bảo anh Thẩm đến nhanh một chút được không?” “Em gọi mãi mà không liên lạc được với anh ấy…” Tiếng nức nở của cô gái vang lên giữa đêm đen, sắc lạnh và chói tai. Người đàn ông vừa vùi mặt vào cổ tôi khẽ sững người, Vội vàng bật dậy, mặc quần áo. Cầm lấy chìa khóa trên bàn rồi lao ra ngoài. Từ đầu đến cuối, không nói với tôi lấy một câu, cũng chẳng thèm quay đầu nhìn lấy một cái. Tôi chết lặng rất lâu. Chỉ đến khi tiếng sấm ngoài trời vang lên, tôi mới dần tỉnh lại. Đứa trẻ cô ấy sinh ra… là con của chồng tôi.

Không Cùng Lối Kết hôn 12 năm, người chồng có thu nhập hàng chục triệu của tôi lại phải lòng cô lễ tân mới đến công ty. Cô ta gần 40 tuổi, không xinh đẹp bằng tôi, thân hình cũng không bằng, vậy mà chỉ trong nửa năm ngắn ngủi đã mang lại giá trị tinh thần to lớn cho chồng tôi. Tống Nhạc mệt mỏi nói với tôi: “Ly hôn đi, nhà xe đều để lại cho em. Thẩm Tri Ngư, em có thể buông tha cho anh không?” Tôi cụp mắt, nhàn nhạt đáp: “Được.” Sau đó, tôi mua một cuốn lịch, khoanh tròn mỗi ngày. Đếm ngược đến ly hôn, 30 ngày.

Tôi là bông hoa trắng nhỏ nổi tiếng trong showbiz, cho đến khi tài khoản phụ của tôi bị lộ.Tôi từng để lại bình luận dưới ảnh cơ bụng của Ảnh đế.“Ôi trời, dùng điện thoại mấy nghìn tệ mà không chạm được vào cơ bụng của chồng tôi!”“Ở cái tuổi yếu đuối nhất, tôi lại gặp người đàn ông thứ 12 mà tôi muốn bảo vệ.”“Kiểu tóc mới không ổn, kiểu Mỹ vuốt ngược làm đau tay!”Hôm sau, cả mạng xã hội đều thấy Ảnh đế đổi kiểu tóc mới.

Dạy kèm cho em gái của nam thần, dạy được một nửa thì cô bé lấy ra một đống thư tình của anh trai.Chúng tôi túm tụm lại xem thư nào hay nhất.Đột nhiên, nam thần từ sau lưng thò tay ra, rút lấy một phong thư quen thuộc.“Anh nghĩ bức này hay nhất, em thấy sao?”Chết tiệt thật, tất nhiên là hay rồi, vì đó chính là thư của tôi mà!

Trong buổi phỏng vấn, khi nhìn thấy chồng cũ Cố Vũ Thâm, tôi đột nhiên buồn nôn vì nghén.Bốn mắt nhìn nhau, cả hai cùng lúng túng.Tôi cố gượng cười, giữ đúng tác phong nghề nghiệp và tiếp tục cuộc phỏng vấn.“Anh có thể chia sẻ lý do vì sao lại nỗ lực theo đuổi sự nghiệp như vậy không?” tôi hỏi.Cố Vũ Thâm chậm rãi trả lời: “Vợ tôi nghén rồi, tôi phải kiếm tiền mua sữa cho con.”“…” Tôi cứng họng.

Tôi đã thích Giang Từ nhiều năm, luôn giữ vị trí là bạn thân của anh ấy.Thậm chí chưa từng có cơ hội tỏ tình.Năm bố mẹ anh ấy qua đời vì tai nạn xe hơi, tôi bỏ học, đi tàu suốt đêm để về nhà, ở bên anh ấy lo liệu tang sự.Giang Từ ôm chặt tôi, đầu tựa vào vai tôi, giọng khàn khàn nói: “Tớ chỉ còn mình cậu thôi.”Tôi không giỏi ăn nói, không biết cách an ủi, chỉ có thể vụng về và thẳng thắn hứa rằng, sẽ ở bên anh ấy cả đời.Khi mọi chuyện được lo liệu xong, tôi định nói ra tình cảm đã chôn giấu suốt tuổi thanh xuân, nhưng anh ấy lại đỏ mắt cầu xin tôi đừng nói ra.Lúc đó tôi không hiểu tại sao, cũng không dám hỏi nhiều.

Cậu Em Trai Mê Yêu Đương Của Bạn Cùng Phòng Em trai của bạn cùng phòng tôi vừa cao vừa đẹp trai, lại còn là học bá con nhà giàu. Tiếc là, cậu ấy là loại đầu óc chỉ toàn chuyện yêu đương. Mỗi tháng chuyển cho bạn gái hai, ba mươi vạn, vậy mà cô ta lại ngoại tình với người yêu cũ. Ngay lúc cậu ta định tha thứ cho cô ta lần thứ n, bạn cùng phòng tôi không chịu nổi nữa. Cô ấy kéo tôi đến trước mặt em trai mình. “Cô bạn cùng phòng của chị này, hoa khôi ngành Vật Lý, học bá chính hiệu, nhân cách tốt, tam quan chuẩn, em theo đuổi cô ấy đi.” Em trai cô ấy: “…” Tôi: “…”

Không Dễ Dụ Dỗ Tôi nuôi một cậu trai nghèo, do quá cưng chiều nên bây giờ cậu ta có chút kiêu ngạo. Cậu ta ngang nhiên trốn học để đi dự sinh nhật thanh mai trúc mã, còn vênh váo tuyên bố: “Thẩm Thanh Hà là con gái hội đồng quản trị, ai dám để tôi rớt môn?” Có người trêu chọc: “Bạn gái cậu ngoài chuyện lớn tuổi ra, thì đúng là tiêu chuẩn cao cấp đấy.” Cậu ta lại cười khẩy: “Bạn gái cái gì? Chỉ là con chó trung thành thôi. “Mấy người không biết à? Cô ta còn chưa chạm được tay tôi mà đã tặng tôi xe với nhà rồi.” Tôi chỉ cười nhạt, thoải mái thanh toán hóa đơn cho bọn họ. Đến ngày hôm sau, cậu ta hoảng hốt chạy đến tìm tôi, giọng điệu vừa đáng thương vừa lấy lòng: “Chị, Cố Nghiễn Thâm thế mà lại đánh trượt em!” “Chị giúp em đi mà, chị cũng ghét hắn ta cơ mà?” Nhưng cậu ta không biết rằng, mục tiêu của tôi từ trước đến giờ vẫn luôn là vị giáo sư cao ngạo ấy. Còn cậu ta, chẳng qua chỉ là một món hàng thay thế mà thôi.

Hạnh Phúc Giữa Hoa Xuân Ca ca của ta bỏ trốn khỏi hôn lễ. Ta bất đắc dĩ phải thế chỗ huynh ấy, cùng vị nghĩa muội giao hảo bái đường thành thân. Nhưng đến lúc vén tấm khăn voan đỏ, lại lộ ra gương mặt của ca ca nàng. Người ấy chính là Bùi tiểu tướng quân danh tiếng lẫy lừng, một mình đóng giữ Lương Châu! Lúc này, trên dung nhan thanh tú của Bùi Văn Quý đầy vẻ tự nhiên, hắn bóp giọng nói: “Phu quân, nên uống rượu giao bôi rồi.” Ta: ???