Ngôn Tình

Ngày Em Quên Anh

Ngày Em Quên Anh Tôi theo đuổi Chu Văn bảy năm. Lúc đi học giúp hắn làm bài tập, mua cơm, chiếm chỗ. Thậm chí còn giúp hắn theo đuổi các cô gái. Lúc đi làm, giúp hắn làm bản thảo, gọi cơm, tiếp khách hàng. Chúng tôi đã cãi vã lớn vào một tuần trước và bây giờ hắn mời tôi đến bữa tiệc đính hôn của hắn. Tôi ở quán bar uống say mèm, tiện tay chặn một người lại hỏi: “Anh đẹp trai, kết hôn với tôi không?”

Thử Cảm Giác Mới

Thử Cảm Giác Mới Nhẫn cưới của chồng tôi bị tiểu tam ném vào bồn cầu. Anh ta thản nhiên giải thích: “Lên giường quên tháo ra, cô bé đó tính khí thất thường.” “Giờ anh đã như vậy rồi, em sẽ không còn tính toán chuyện cái nhẫn chứ?” Thậm chí còn xúi tôi cũng ra ngoài thử cảm giác mới một lần. Tôi thở dài một hơi. Bởi vì nhẫn cưới của tôi cũng đang nằm trên giường của một “cậu em nhỏ”. Lấy mình suy người. Chồng tôi chắc cũng sẽ không so đo đâu, nhỉ? Nhưng tôi không ngờ, anh ta lại đỏ mắt chất vấn tôi: “Thử thì được, nhưng sao em lại nghiêm túc như vậy?”  

Sếp Ở Cạnh Nhà

Sếp Ở Cạnh Nhà Tối đến, tôi định xem phim tình cảm hôn hít đắm đuối, xem cả nửa ngày vẫn chưa thấy có tiếng còn tưởng loa nhà bị hỏng rồi. Một lúc sau, anh chàng bên cạnh nhà hét lên từ ban công: “Đừng có bật to lên nữa, phim con heo của cô đang kết nối Bluetooth với cái loa nhà tôi đấy!” Tôi sợ hết hồn, đành đi qua xin lỗi hắn lại vô tình chiếm luôn “tiện nghi” của hắn. Hắn nói tôi nhất định sẽ ch/ết rất khó coi với hắn, nghỉ rằng hắn chỉ giận quá nói bừa. Ai mà có ngờ…. Hắn là sếp lớn của tôi! Xin hỏi, bây giờ nên làm sao để xin lỗi hắn đây, cho hắn chiếm tiện nghi lại có được không vây? Tôi khờ luôn rồi!

Tĩnh Nữ Kỳ Thư

Tĩnh Nữ Kỳ Thư Bách phu trưởng đưa hài cốt của phụ thân ta trở về. Hắn thấy đại ca định bán ta, không đành lòng, liền hỏi ta có nguyện ý theo hắn đi hay không. Ta ôm lấy đứa bé trong tã lót, cẩn thận nhìn hắn. Hắn khẽ cười, vết sẹo trên khóe miệng khẽ động: “Nghĩ đến hai mẹ con nhà ngươi cũng không ăn làm ta nghèo đi được.”

Đừng Nói Lời Tạm Biệt Với Em

Đừng Nói Lời Tạm Biệt Với Em Sau khi trở thành vợ của cậu chủ hắc đạo, tôi giả vờ làm một người câm điếc để tự bảo vệ mình. Kết quả là hắn thật sự tin rằng tôi không nghe thấy gì, suốt ngày ngồi bên cạnh phàn nàn: “Sao em cứ làm mặt như thể đã ăn phải thứ gì đó kinh khủng khi anh hôn em thế? Ghét đến vậy sao? Lần sau anh sẽ hôn nữa, cứ hôn đấy!” “Hôm qua em lại nói chuyện với Tiểu Triệu ngoài cửa, ngày mai anh sẽ điều cậu ta đi.” “Còn nữa, em có thể cười với anh nhiều hơn không? Ngay cả con chó ở nhà thấy anh cũng vui hơn em. Cứ tiếp tục thế này anh sẽ xử lý em thật đấy.” … Vậy là tôi dựa vào việc hắn không hiểu ngôn ngữ ký hiệu, liên tục phản công hắn bằng ánh mắt khinh thường. Cho đến khi hắn thuê một giáo viên và lén học ngôn ngữ ký hiệu, việc tôi giả vờ điếc đã hoàn toàn bại lộ. Sau bữa ăn, người đàn ông ngậm một điếu thuốc, khuôn mặt tối sầm chặn tôi trước, tháo chiếc máy trợ thính của tôi ra, cúi gần cười nhạt: “Dám đùa với anh hả? Em tiêu rồi, lần này anh thực sự sẽ xử lý em.”

Cậu Em Trai Mê Yêu Đương Của Bạn Cùng Phòng

Cậu Em Trai Mê Yêu Đương Của Bạn Cùng Phòng Em trai của bạn cùng phòng tôi vừa cao vừa đẹp trai, lại còn là học bá con nhà giàu. Tiếc là, cậu ấy là loại đầu óc chỉ toàn chuyện yêu đương. Mỗi tháng chuyển cho bạn gái hai, ba mươi vạn, vậy mà cô ta lại ngoại tình với người yêu cũ. Ngay lúc cậu ta định tha thứ cho cô ta lần thứ n, bạn cùng phòng tôi không chịu nổi nữa. Cô ấy kéo tôi đến trước mặt em trai mình. “Cô bạn cùng phòng của chị này, hoa khôi ngành Vật Lý, học bá chính hiệu, nhân cách tốt, tam quan chuẩn, em theo đuổi cô ấy đi.” Em trai cô ấy: “…” Tôi: “…”

Trò Chơi Thấp Kém

Trò Chơi Thấp Kém Bị tôi bắt gặp lúc đang lén lút ngoại tình, Trình Kinh Hoài ngậm điếu thuốc cười cợt: “Cưới xin thì có gì thú vị chứ? Hay là chúng ta thử mối quan hệ mở đi.” “Em cũng có thể tìm người đàn ông khác, tôi sẽ không để tâm đâu.” Tôi lập tức dọn đi trong đêm, còn anh ta thì cứ tưởng tôi đang giận dỗi, liền chụp lại căn hộ thuê của tôi rồi gửi vào nhóm bạn thân. “Các anh em, cho mọi người xem cái ổ gà này.” “Rời khỏi anh Hoài rồi, chị dâu đến bữa cơm ba món một canh cũng không có mà ăn.” Bọn họ cá xem tôi sẽ chịu đựng được bao lâu trước khi quay lại cầu xin anh ta nối lại tình xưa. Chỉ là họ không biết. Tôi lúc đó đang bận rộn ứng phó với cậu bảo mẫu cao 1m90, cơ bụng 8 múi trong nhà. Cậu trai trẻ ấy rất biết tính toán. Sau khi tắm xong cố tình không mặc áo, còn làm rơi bánh kem lên cơ bụng. “Chị ơi, giúp em lau kem được không?”

Em Trai Nhỏ Khiến Ảnh Đế Lật Xe

Em Trai Nhỏ Khiến Ảnh Đế Lật Xe Khi đi xem phim cùng bạn trai, tôi tình cờ gặp mặt chồng cũ là ảnh đế đang tham gia buổi giao lưu cùng người hâm mộ. Vậy mà, bạn trai tôi, Dục Hiểu, người luôn lạnh nhạt, xa cách đột nhiên mắt sáng rực lên. “Người ta nói anh và anh ta rất giống nhau, em thấy sao?” “Không giống!” Tôi trêu chọc: “Anh còn nhiệt tình hơn anh ta nhiều.” Nghe xong, Dục Hiểu lập tức tắt ngúm.

Hạnh Phúc Giữa Hoa Xuân

Hạnh Phúc Giữa Hoa Xuân Ca ca của ta bỏ trốn khỏi hôn lễ. Ta bất đắc dĩ phải thế chỗ huynh ấy, cùng vị nghĩa muội giao hảo bái đường thành thân. Nhưng đến lúc vén tấm khăn voan đỏ, lại lộ ra gương mặt của ca ca nàng. Người ấy chính là Bùi tiểu tướng quân danh tiếng lẫy lừng, một mình đóng giữ Lương Châu! Lúc này, trên dung nhan thanh tú của Bùi Văn Quý đầy vẻ tự nhiên, hắn bóp giọng nói: “Phu quân, nên uống rượu giao bôi rồi.” Ta: ???

Em Nghiện Mùi Hương Anh

Em Nghiện Mùi Hương Anh Tôi mắc một căn bệnh lạ: Nghiện mùi hương. Bắt đầu từ khoảng một tháng trước, tôi phát hiện mình thèm muốn mùi hương trên người đối thủ một mất một còn của tôi – Trần Quân Ý. Nếu trong một thời gian ngắn mà không được hít mùi của hắn, thân thể tôi sẽ trở nên suy nhược, tinh thần mỏi mệt. Nhưng mà như tôi đã nói đó, hắn ta là “đối thủ một mất một còn” của tôi!!! Là cái người mà tôi ghét cay ghét đắng ấy! Tôi là thủ khoa khoa tiếng Trung, còn hắn là thiên tài khoa vật lý. Trên lưng chúng tôi đeo “huyết hải thâm thù” của nhiều thế hệ ban tự nhiên và ban xã hội. Ngay từ khi gặp mặt, chúng tôi đã tranh nhau đủ các loại giải thưởng, không ai nhường ai. Toàn trường đều biết, tôi – Trương Vãn và Trần Quân Ý ghét nhau như chó với mèo. Thề cả đời không đội trời chung! Vì vậy, khi tôi phát hiện mình nghiện mùi của hắn, trời đất xung quanh như muốn sụp đổ.

Đúng Lúc Gặp Được Người

Đúng Lúc Gặp Được Người Sau khi thành thân được ba tháng, Thẩm Vấn An vội vàng nạp thiếp. Nàng ta dịu dàng, khuê các, cực kỳ giống với em họ của ta ở ngoại thành. Hắn dùng nghi thức cưới chính thê để cưới nàng, còn tặng cả xe tốt ngựa quý- thứ mà ta không có. Thậm chí khi bị quân địch bao vây, cũng không chút do dự mà cứu nàng ta. Chỉ để lại cho ta một câu: “Xin lỗi, Dao Dao đang mang trong mình con của ta.” Nghe nói: “Sau khi ta chết, hắn lại vô cùng hối hận.” Ở bãi tha ma dùng tay không để đào đất, chỉ vì muốn tìm kiếm xác của ta. Nhưng ta không hề chết. Đã sớm được Tạ Cửu cứu về, lại nói dối để an ủi ta: “Mất trí nhớ cũng chẳng sao cả. Nàng chỉ cần nhớ kỹ ta là phu quân của nàng.”

Lão Đại Giới Kinh Thành Làm Thêm Nghề Mẫu Nam

Lão Đại Giới Kinh Thành Làm Thêm Nghề Mẫu Nam Trước ngày đính hôn một ngày, hình ảnh Hứa Trình ôm mỹ nữ ra vào khách sạn lên thẳng hot search. Tôi không làm ầm lên, chỉ lặng lẽ đến hội quán, gọi một nam người mẫu đẹp trai nhất. Cả đêm điên cuồng, đến khi tỉnh lại thì đã là giữa trưa hôm sau, giờ lành đính hôn cũng qua mất rồi. Tôi xoa xoa chiếc eo nhức mỏi, đặt một xấp tiền mặt lên đầu giường. Người mẫu nam khẽ cười: “Hóa ra tôi chỉ đáng giá thế này à?” Thái độ có chút không tốt, nhưng không thể phủ nhận rằng anh ta đẹp trai, thể lực cũng rất tốt. Tôi cắn môi: “Lâu dài, anh ra giá đi.” Sau đó, Hứa Trình dẫn người đến bắt gian. Khí thế hùng hổ đập cửa, nhưng ngay sau đó lại trở nên cung kính. “Chú… chú nhỏ, sao chú lại ở đây?” “Cút!” Cửa vừa đóng lại, người đàn ông quyền lực nhất Bắc Kinh, bí ẩn nhất, giàu có nhất, liền ép tôi lên cửa. “Lâm Miên, bây giờ có thể tăng giá cho tôi chưa?”

Người Đàn Ông Nghèo Khó Của Tôi Đã Trở Thành Tổng Tài Tỷ Phú

Người Đàn Ông Nghèo Khó Của Tôi Đã Trở Thành Tổng Tài Tỷ Phú Tôi đã bao dưỡng một chàng trai nghèo khó. Tay tôi lướt trên cơ bụng của anh ta. Chuẩn bị cởi quần anh ta ra. Thì đột nhiên, hệ thống khiến tôi bất ngờ:【Đây là nam chính.】 Tay tôi run rẩy, lo lắng đến mức muốn khóc, nhưng cái thắt lưng kia mãi không thể cài lại được. Người đàn ông bình tĩnh liếc nhìn tôi, ánh mắt sâu thẳm: “Bỏ ra ba mươi triệu, chỉ để cài lại thắt lưng? “Chẳng phải quá lãng phí sao?”

Yêu Phải Cún Tsundere

Yêu Phải Cún Tsundere Khi đang cãi nhau với bạn trai, anh ấy đỏ mắt uất ức hét lên: “Nếu được làm lại từ đầu, tôi nhất định sẽ không hèn mọn làm ‘chó vẫy đuôi’ theo em nữa!” Ai ngờ, ngay ngày hôm đó, bọn tôi thật sự xuyên không về thời cấp ba. Anh ấy cũng giữ đúng lời, đối xử với tôi vô cùng lạnh nhạt. Tôi bắt đầu thất vọng, định từ bỏ mối tình này. Cho đến khi tôi tình cờ bắt gặp anh ấy đứng ở một góc khuất lẩm bẩm: “Lần này, tuyệt đối không làm chó cho Ninh Tiểu Vãn nữa.” “Phải duy trì hình tượng nam thần lạnh lùng, khiến cô ấy mê như điếu đổ, ngoan ngoãn nghe lời mình.” “Đáng ghét thật, Ninh Tiểu Vãn, chờ đó mà theo đuổi tôi đi! Làm chó cho tôi ấy!” Nhưng tối hôm đó, tôi chỉ vừa chủ động nói chuyện với hotboy trường được một câu. Anh ấy đã ôm mặt khóc như đun nước sôi: “Huhu, cầu xin em đừng đến với cậu ta! Cậu ta chỉ làm bạn trai em được thôi, còn tôi có thể làm… chó cho em mà!” “Em không tin thì tôi sủa cho em nghe luôn! Gâu gâu!” “Gâu gâu gâu gâu——”

Một Cuộc Đời

Một Cuộc Đời Năm tám mươi tuổi, Thẩm Tri Lễ qua đời, chúng tôi đã sống bên nhau hơn năm mươi năm. Ông ấy nói mình bị vô sinh, nhưng trái tim chỉ thuộc về một mình tôi. Nhưng hóa ra ông ấy giữ mình trong sạch cả đời vì một người phụ nữ khác.

Hòn Đảo Cô Độc

Hòn Đảo Cô Độc Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng cuộc gặp với Giang An sau hai ba ngày lại diễn ra trong đồn cảnh sát. Và với tư cách là vợ hắn, tôi cũng không ngờ phải đến bảo lãnh hắn ra vì một lý do kỳ quặc như vậy.

Có Thù Tất Báo

Có Thù Tất Báo Mạnh Thanh Chu ném ta vào ổ cướp, dùng ta để đổi lấy sự bình an cho Chu Nhược. Ta nắm chặt lấy tay áo, cầu xin hắn đừng bỏ rơi ta. Hắn bẻ từng ngón tay ta ra, thản nhiên nói. “Loan Loan, nàng hãy cố gắng sống sót, những thứ khác không quan trọng.” Thật hay cho câu những thứ khác không quan trọng. Chu Nhược là viên ngọc không tì vết, thanh danh không thể bị vấy bẩn. Còn ta chỉ là một con hát hạ lưu, sinh ra đã hèn kém, đáng bị chà đạp, không có gì quan trọng.

Cuộc Đời Có Em

Cuộc Đời Có Em Tôi bị Bạch Nguyệt Quang của Lục Hoài An đẩy xuống cầu thang, đầu tôi bị thương. Từ cả ngày quấn quýt bám lấy hắn giờ chỉ cần nhìn thấy hắn là sợ muốn tránh còn không kịp. Tất cả mọi người đều chúc mừng hắn cuối cùng cũng thoát khỏi tôi. Lục Hoài An lại ném ly rượu trong tay. Lúc gặp lại tôi ở nhà cũ Lục gia. Tôi đang bị chú của hắn hôn môi. Người đàn ông liếc xéo, cười mở miệng: “Chú mang thím của cháu về ra mắt gia đình, ngoan, gọi thím đi!”

Lạc Vào Hành Tinh Thú Nhân

Lạc Vào Hành Tinh Thú Nhân [Tôi có thể sờ vào đuôi của cô được không?] Khi nhìn thấy dòng status của thú nhân đó, tôi chỉ biết run rẩy. Bởi vì tôi là con người, một con người thuần chủng đang giả dạng làm thú nhân thỏ. Tôi tất nhiên không có đuôi, nếu có thì cũng là giả. Mà thú nhân thì phần lớn đều căm ghét loài người, nếu bị phát hiện tôi là người, chắc chắn sẽ chết. Nhưng tại sao, sư tử trắng, hồng hạc, rắn đen, chó Alaska… thậm chí cả thú nhân thỏ thật cũng đều thèm khát tôi, ai cũng muốn chạm vào “tai thỏ” và cái đuôi của tôi thế?

Dưới Ánh Trắng, Người Ở Lại

Dưới Ánh Trắng, Người Ở Lại Ta là một nha đầu nhóm lửa, chỉ vì có thân thể trong sạch mà được giao nhiệm vụ giúp đại công tử của phủ tể tướng, người được ví như trích tiên, giải độc. Sau một đêm, hắn không chê ta thô kệch, còn giữ ta lại bên người để hầu hạ. Ta minh bạch chính mình cùng hắn khác nhau một trời một vực, nhưng vẫn không nhịn được mà sinh lòng ái mộ. Dốc hết sức lực để chiếu cố hắn, đối xử với hắn thật tốt. Cho đến một ngày, nghe được thị vệ hỏi hắn, sau khi hồi kinh và thành thân cùng Liên Hoa công chúa, sẽ xử trí ta như thế nào. Hắn chỉ cười nhạt, không thèm để ý: “Một nha đầu quê mùa vụng về, Hoa Nhi nhất định sẽ không để trong lòng.” Đến ngày hồi kinh, ta một mình cõng tay nải rời đi. Hắn giục ngựa đuổi theo, lạnh giọng nói: “Theo ta đi, nếu không sau này đừng hòng đến tìm ta nữa.” Ta cười lắc đầu: “Công tử yên tâm, ta cả đời này sẽ không đi tìm người.”