Ngôn Tình
Tôi mơ thấy một giấc mơ, trong đó tôi là nữ phụ trong một cuốn tiểu thuyết chữa lành, tiểu thuyết theo một motip rập khuôn.Nam chính và nữ phụ bạch nguyệt quang bị cha mẹ chia cắt, sau đó nam chính tìm một thế thân giống nữ phụ để bên cạnh.Anh ta vừa hành hạ nữ chính, cho rằng nữ chính không xứng có gương mặt như vậy, nhưng hành động cư xử lại ngược lại, ngoài miệng chối nhưng hành động lại ngầm thừa nhận tình cảm với nữ chính.Cuối cùng, anh ta bị sự trong sáng, thiện lương của nữ chính làm cảm động, và khi bạch nguyệt quang trở về, anh ta đã bỏ qua bạch nguyệt quang và chọn nữ chính.Và tôi chính là nữ phụ bạch nguyệt quang đó.
Khi 17 tuổi, tôi đang chuẩn bị tỏ tình với chú.Bỗng nhiên tôi lại nghe thấy tiếng cười chế giễu của anh ấy.“Em ấy chỉ là một đứa nhóc, tôi làm sao có thể động lòng được?”Ba năm sau, tôi và anh ấy say rượu, trải qua một đêm điên cuồng.Khi tỉnh dậy, tôi cố tỏ ra bình tĩnh và nói với anh ấy:“Chỉ là một tai nạn thôi, tôi chỉ coi chú như những người lớn khác.”Anh ấy cười nhạo, rồi lại đẩy tôi xuống giường.Nhìn tôi từ trên cao, “Em còn không bằng xem tôi như thú vật.”Anh ấy vỗ vỗ mặt tôi, nói với giọng lười biếng: “Nhóc con, tối qua tôi không uống một giọt rượu nào.”
Ái Tình Và Hận Ý Trên trời rơi xuống một đóa dã hoa có gai, đoạt đi vị hôn phu thanh mai trúc mã của ta. Vì nàng, hắn không ngại xé bỏ hôn ước giữa chúng ta, thậm chí còn công khai làm nhục ta nơi phố chợ. Muốn ta cứ thế mà bỏ qua ư? Không thể nào! Ta nhốt tiểu tướng quân vào mật thất, đêm đêm sủng ái hắn, khiến hắn đối với ta thực tủy biết vị, muốn ngừng mà không được. Dưa hái xanh không ngọt, nhưng cũng đủ để giải khát.
Nửa đêm, tôi vô tình nhấn vào avatar của bạn trai cũ.Anh ấy nhắn lại ngay: Muốn quay lại à?Tôi khẽ cười, trả lời: Xin lỗi, con nghịch bấm nhầm.Sau đó, anh ấy say rượu và đứng chặn trước cửa nhà tôi.“Người đàn ông đó là ai? Anh sắp phát điên vì ghen rồi.”
Tết Thanh Minh sếp không cho nghỉ, tôi không nhịn được mà đăng trong nhóm:“Tại sao? Chẳng lẽ sếp không có mộ tổ à?”Tối hôm đó, một ông cụ chống gậy bước vào giấc mơ của tôi, gõ đầu tôi rồi bảo rằng tôi có tinh thần phản kháng hiếm có. Ông rất thích tôi và quyết định tìm cho tôi một anh bạn trai.Sáng hôm sau, anh sếp mặt lạnh, độc miệng ngồi nghiêm chỉnh trước mặt tôi, gương mặt đầy mâu thuẫn:“Tôi… ông cố tôi tối qua báo mộng bảo cô phải làm cháu dâu của ổng…”
Khi tôi du học về nước, thanh mai trúc mã đã trở thành tổng tài bá đạo, đang quấn quýt mặn nồng với người thay thế tôi.Mẹ anh đến tìm tôi: “Một vạn, quay lại bên con trai tôi.”Tôi từ chối nhẹ nhàng: “Dì à, dì biết đấy, làm một ‘bạch nguyệt quang’ đủ tiêu chuẩn thì phải sống như đã chết rồi.”“Một trăm vạn, có làm không?”“Không vấn đề, đảm bảo khiến dì hài lòng!”
Cá Trong Ao Tôi và Phó Yến, từ đồng phục học sinh đi đến váy cưới. Thế mà ngay trước đêm cưới, anh ấy bất ngờ qua đời. Tôi khóc đến mức gần như ngất lịm, trước mắt lại trôi nổi từng dòng đạn mạc: 【Ai đó mau nói cho nữ chính truyện ngược này biết, hắn chỉ giả ch.t thôi!】 【Con chim hoàng yến mà Phó Yến nuôi biết hắn sắp kết hôn nên bỏ trốn, hắn lập tức giả ch.t trong đêm để bay ra nước ngoài đuổi theo người yêu, trong khi nữ chính đang khóc trước mộ, chim hoàng yến thì đang khóc trên giường, tức ch.t tôi rồi!】 【Tiếc là sau khi hắn quay về, nữ chính chẳng hay biết gì, còn hớn hở chuẩn bị kết hôn với hắn nữa…】 Nửa tháng sau. Tin tức tôi đính hôn với thái tử gia giới kinh thành truyền khắp thành phố A. Một người anh em thân thiết của Phó Yến—cũng là đồng phạm trong kế hoạch—vội vã chạy đến chất vấn tôi: “Anh Yến mới mất chưa bao lâu, cô đã vội tìm người thay thế rồi à?” “Người ta ch.t rồi, chẳng lẽ tôi phải thủ tiết cả đời vì anh ta chắc?”
Văn Nguyệt Ngày thứ bảy làm gia sư cho Trần Vọng Dã, tôi mơ thấy tương lai. Trong mơ, Trần Vọng Dã của hai năm sau nắm chặt lấy cổ tay tôi, ghì tôi xuống bàn học và hôn tôi đến mức quên cả trời đất. Giật mình tỉnh giấc, tôi chẳng biết phải kể chuyện này với Trần Vọng Dã thế nào. Bởi vì, cậu ta đang lạnh lùng nói với đám bạn về tôi: “Tôi ghét Dương Văn Nguyệt. Cho dù tất cả phụ nữ trên thế giới này chết hết, tôi cũng không thể nào thích cô ta.” …
Dỗ Dành Anh Ấy Thay mặt đồng nghiệp đi phỏng vấn luật sư Tần. “Hiện tại anh có bạn gái không?” Luật sư Tần: “Chia tay rồi.” “…Có tiện tiết lộ lý do không ạ?” Luật sư Tần nhìn tôi một lúc, “Không phải em từng nói, sợ cưới anh rồi ly hôn thì đến cả cái quần lót anh cũng không cho mang đi sao?”
Nỗ Lực Ở bên Thái tử gia giới giải trí Bắc Kinh đã ba năm, quan hệ giữa chúng tôi vẫn rất rõ ràng sòng phẳng. Ăn một bữa – hai vạn. Hẹn hò – mười vạn. Ngủ một đêm – ba mươi vạn. Một ngày nọ, tôi phát hiện mình có thai. Bộ não mất mấy giây mới phản ứng lại, tôi nhìn người đàn ông khí chất cao quý lạnh nhạt phía đối diện, ngơ ngác hỏi: “Anh, anh có mười nghìn vạn không?”
Chuyên Gia Ru Ngủ Trực Tuyến Là một bà mẹ bỉm sữa toàn thời gian, tôi và chồng sống xa nhau. Để kiếm thêm thu nhập trang trải cuộc sống, tôi đã giấu chồng làm thêm công việc là một chuyên gia ru ngủ trực tuyến. Không ngờ có một ngày, tôi phát hiện ra người tôi ru ngủ lại chính là chồng mình. Anh ấy nói rằng anh ấy đang đau khổ vì tình yêu, mất ngủ đã lâu. Khoảnh khắc đó, tôi như rơi vào hầm băng.
Người Trong Mộng Là Chàng Đêm bị Bùi Tịch từ chối, ta bắt đầu mơ những giấc mộng kỳ lạ. Lần đầu tiên, hắn lạnh lùng nhìn ta, nói: “Hôn ta.” Nhưng chính hắn lại ép ta vào lòng, hôn đến mức khiến ta không thở nổi. Lần thứ hai, đầu ngón tay hắn móc nhẹ chiếc áo trong của ta, nghiêm nghị nói: “Cởi ra.” Thế nhưng lại là hắn, trong cơn ý loạn tình mê, ôm lấy ta: “Diêu Diêu, phu quân rất thích nàng.” Những cơn ác mộng cứ thế lặp đi lặp lại, khiến ta sợ hãi đến mức phải đi tìm Bùi Tịch để hỏi cho rõ. Nhưng vừa đến, ta đã nhìn thấy người nam nhân anh tuấn cao quý ấy đang giữ vẻ mặt lạnh lùng, nói với Quốc công phu nhân về ta: “Xin mẫu thân đừng lo. Ta không thích nàng.”
Phụ Tử Tranh Kiều Ta lỡ đem lòng yêu một cặp phụ tử nên tâm trạng rối bời, chẳng biết nên chọn phụ thân hay nhi tử? Phụ thân là danh y trứ danh chốn Kinh thành, tiếng lành vang xa, đức tài vẹn toàn. Trừ việc lúc trẻ hồ đồ nhặt về một đứa con trai to xác, còn lại chẳng chê vào đâu được. Còn nhi tử ấy à, ngoài dung mạo ra thì toàn là tật xấu, thậm chí còn có chút điên khùng.. Hôm ấy, ta đem mọi chuyện nói rõ với người già hơn, lòng vô cùng tiếc nuối: ” Tạ Tịch Vân, từ nay về sau, ta chỉ có thể gọi chàng là phụ thân.” Tạ Tịch Vân nén giận đến cực điểm, nghiến răng nghiến lợi bật ra từng chữ: “Gọi phụ thân cũng được, nhưng trước tiên ngươi hãy rút tay ra khỏi quần ta đi đã.”
Thê Tử Của Ta Phu quân của ta chiến tử sa trường đã năm năm, vậy mà đột nhiên lại mang theo cả gia quyến quay về. Hắn ở địch quốc cưới vợ, sinh con, còn chỉ đích danh bảo ta đi đón. Lão phu nhân khó xử, ta cũng khó xử. Năm đó, sau khi Cố Xương Văn qua đời, lão phu nhân đã tìm cho ta một tiểu tướng công. Hiện tại, trượng phu và nhi tử ầm ĩ không ngừng, ta thực sự không cách nào rời khỏi. Hai người họ, một người giữ chặt tay áo bên trái của ta, người kia giữ chặt tay áo bên phải, nước mắt lưng tròng, nghẹn ngào nói: “Nương tử, ngực ta đau quá, nàng nghe thử xem tim ta đập nhanh hay không?” “Nương, ngón tay con đau quá, người thổi cho con nhé!” Không còn cách nào, ta đành gác lại chuyện đi đón người. Hôm Cố Xương Văn tức giận đến tìm ta tính sổ, lão phu nhân không dám ngẩng đầu, lại nghĩ ra một chủ ý ngu ngốc: “Hay là để hai đứa trẻ đính hôn từ bé?”
Vương Gia, Xin Tự Trọng Ta bán thân chôn cha, tự nguyện đem chính mình bán cho Cửu vương gia tàn nhẫn độc ác. Hắn không hề hay biết, ta thực chất là sát thủ ẩn danh đang ngấm ngầm tiếp cận. Đến ngày ám sát, ta thất thủ. Cửu vương gia bẻ quặt hai tay ta ra sau, đôi tay to lớn thô ráp với vết chai mỏng vuốt ve bên hông ta. “Quá gầy rồi, sau này ăn nhiều một chút.”
Cả Đời Em Chỉ Ăn Cơm Anh Nấu Đêm tân hôn, Phó Hằng đưa tôi đến… giường của chú anh ấy. Tôi nghe thấy hai người nói chuyện: “Chú à, Vãn Vãn cho chú, còn dự án kia cho cháu.” “Không hối hận chứ?” Phó Hằng không trả lời, nhưng tiếng đóng cửa sau lưng anh ấy đã nói lên tất cả.
Quận Chúa Độc Hành Phu quân của ta – vị tướng quân đã xuất chinh ba năm, nay khải hoàn trở về, bên cạnh lại có một nữ tử mang thai sắp đến kỳ sinh nở. Nữ tử ấy thân hình mảnh mai như liễu rủ, ánh mắt như mang vài phần phong tình, dịu dàng yếu đuối nhìn ta. “Nô gia không dám tranh giành tướng quân với phu nhân, chỉ cầu xin phu nhân cho phép tiểu nữ tử được ở bên cạnh tướng quân. Dù là làm nô tỳ, tiểu nữ tử cũng cam tâm tình nguyện.” Còn phu quân của ta, ánh mắt nhìn ta như thể ta chính là kẻ chia rẽ bọn họ, một kẻ ác nhân không hơn không kém. Ta thầm cười lạnh trong lòng. Chuyện này, ta không gánh! Nhanh chóng nắm lấy tay nàng ta, ta rút ra thư hòa ly mà đã viết sẵn từ vài năm trước. “Đừng thế chứ! Đây, thư hòa ly này giao cho ngươi, từ giờ ngươi là tướng quân phu nhân! Chúc hai người bách niên giai lão!” Nói xong, không để người phía sau có cơ hội phản ứng, ta xoay người bỏ chạy, không hề ngoảnh đầu lại.
Tôi sống chung với Trần Vọng Tân ba năm, thỉnh thoảng lên giường, nhưng không bao giờ hôn nhau.Mối quan hệ của chúng tôi thuần túy chỉ là chuyện nam nữ.Cho đến một ngày, tôi vô tình bắt gặp anh và cô thư ký thân mật, để cô ấy ra vào không gian riêng tư của anh một cách thoải mái.Tôi hiểu và tinh ý nhường chỗ cho họ.Đêm rời đi, tôi gửi cho anh một tin nhắn coi như lời tạm biệt:[Tôi về quê lấy chồng rồi, sau này đừng liên lạc nữa.]Sau đó, khi tôi tiễn người mà mình vừa đi xem mắt ra về. Quay lại, ánh mắt tôi liền chạm phải Trần Vọng Tân.Anh không còn giữ được vẻ mặt ôn hòa và lý trí như mọi khi; anh mất kiểm soát mà dồn tôi vào góc tường:“Hắn có điểm nào hơn tôi? Tiền, quyền… hay là giỏi chiều chuộng em hơn tôi?”
Trang betaRa ngoài du lịch, tôi vô tình lạc mất ba mẹ.Trong lúc bối rối, một anh chàng cao 1m88 bất ngờ bế bổng tôi lên cao và hét lớn:“Con nhà ai đây?! Ai để lạc con thế này?!”Tôi: “?”Sau này mới biết, anh ấy là anh trai ruột của bạn thân tôi.
Tôi và mẹ cùng kết hôn vào gia tộc họ Bạc nổi tiếng ở Bắc Kinh.Mẹ tôi gả cho người đàn ông lớn tuổi quyền lực nhất trong gia tộc – người được mệnh danh là “Lão Phật gia”.Còn tôi, trở thành vợ của “Thái tử gia” nhà họ Bạc.Chỉ nửa năm sau, tin tức về việc Lão Phật gia cùng vợ cũ qua lại ở khách sạn đã tràn ngập trên mạng.Mẹ tôi phát điên, quyết tâm đòi ly hôn.Để ủng hộ bà, tôi cũng lấy ra bản thỏa thuận ly hôn của mình.“Ly hôn đi, hai mẹ con mình cùng nhau ly hôn!”Lão Phật gia: “Bảo bối à, nghe tôi giải thích đã!”Thái tử gia: “Làm gì mà cả hai đòi ly hôn thế này?”“Bảo bối, thật sự không như em nghĩ đâu, anh vô tội mà.“Cầu xin bảo bối, đừng ly hôn, anh yêu em mà !“Nếu không có em, anh sống còn ý nghĩa gì nữa!”Ngoài cửa, Chủ tịch tập đoàn họ Bạc, ông Bạc Kim Thành 55 tuổi, đang quỳ rạp dưới đất, nước mắt lã chã, giọng nói đầy ai oán.Trong phòng, mẹ tôi nước mắt mờ mịt, khóc đến mức khuôn mặt như hoa lê đái vũ, thật khiến người khác nhìn cũng đau lòng.