Ngôn Tình

Bức Thư Tình Mùa Hạ Rực Rỡ

Bức Thư Tình Mùa Hạ Rực Rỡ Ngày lễ tình nhân năm ấy, tôi bỏ hắn một mình lẻ loi trên đường lớn, xoay người rời đi. Nhiều năm sau gặp lại, hắn đã là người có quyền thế ngập trời. Hắn xuất hiện ở hội trường đấu giá để mua dây chuyền cho bạn gái. Mọi người trêu ghẹo: “Chuyện tốt của Tần tổng sắp tới rồi sao?” Tần Hà miễn cưỡng giương mắt, “Chơi đùa mà thôi, không tính là chuyện tốt.” Vừa dứt lời, khi nhìn thấy tôi, nụ cười trên khóe môi hắn cứng đờ. Trước mắt bao người hắn đứng dậy, rất tự nhiên đi về phía tôi. Đầu óc tôi trống rỗng, chỉ kịp nghĩ ra vài từ ngữ đơn giản: “Đã lâu không gặp…” Một giây sau, bàn tay to với gân cốt rõ ràng bóp chặt cổ tôi, chống lên tường. “Cô còn dám trở về?” Hắn cười đến mặt mày hớn hở: “Tôi có từng nói qua, nếu cô còn dám xuất hiện, tôi sẽ giết chết cô?”

Thanh Mai Không Bằng Thầm Yêu

Thanh Mai Không Bằng Thầm Yêu Lần đầu tiên Thẩm Dương, thanh mai của tôi, thức tỉnh thể chất người sói, bạn bè đã gọi tôi đến giúp anh ta giải tỏa. Nhưng Thẩm Dương lại nói: “Thật không muốn để cô ấy được lợi.” “Người sói bọn tôi một khi đã đánh dấu ai lần đầu tiên thì cả đời này sẽ xem người đó là bạn đời duy nhất.” “Đợi Tiểu Tiểu đến, cho dù cô ấy van xin muốn giúp tôi giải tỏa, tôi cũng phải nhịn.” Thế nhưng anh ta chờ mãi chờ mãi, mà tôi vẫn không xuất hiện. Anh ta không biết rằng, vệ sĩ của anh trai anh ta đã gọi nổ máy tôi: “Cô Diệp, đại thiếu gia từ lâu đã xem cô là bạn đời duy nhất rồi.” “Cầu xin cô, có thể đến hôn anh ấy một cái không?” Hóa ra năm năm trước, khi tôi bị ngã xuống khe núi trong lúc trượt tuyết và gặp nạn qua đời, anh trai anh ta vì cứu tôi mà đã đánh dấu, chia một nửa tuổi thọ người sói của mình cho tôi, mới giành tôi từ tay tử thần về. Đêm khuya, tôi ôm cổ anh trai anh ta, dụ dỗ: “Anh Thẩm, đừng giấu nữa.” “Nói đi, thầm yêu tôi bao nhiêu năm rồi?”  

NAM THẦN HỌC BÁ THẦM THÍCH TÔI

Ngày thi đại học kết thúc, anh trai đến đón tôi, bị bạn học đồn nhảm là bạn trai tôi.Tối hôm đó, nam thần học bá từng là mối tình thầm lặng của tôi đột nhiên “sống lại”, nhắn 99+ tin chúc mừng:“Chúc mừng em trưởng thành, chúc sự nghiệp tình yêu đều viên mãn.”“Có điều bạn trai em trông hơi lớn tuổi, anh ta đối xử với em tốt không?”“Anh thấy con trai hơn ba tuổi là quý như vàng rồi, mà nhìn anh ta thì không chỉ hơn ba tuổi đâu.”“Không có ý gì khác đâu, anh chỉ hơn em hai tuổi thôi.”“Anh ta chắc bước vào giai đoạn chững lại của sự nghiệp rồi nhỉ, chứ anh thì mới bắt đầu khởi nghiệp.”Ngay giây tiếp theo, WeChat hiện chuyển khoản: mười lần 52.000 tệ.Tôi: ???

Nhân Vật Phản Diện Mất Trí Nhớ

Nhân Vật Phản Diện Mất Trí Nhớ Nhân vật phản diện Yandere mất trí nhớ, lại đối tôi vừa thấy đã yêu. Anh quên mất rằng chúng tôi đã kết hôn, lại  “Cường thủ hào đoạt”, giam tôi trong biệt thự trên núi tuyết, chăm sóc từng li từng tí, ngày đêm yêu thương. Đôi mắt sâu thẳm của anh nhìn tôi, giọng nói trầm đục kìm nén cơn cuồng loạn: “Anh sẽ không làm kẻ thứ ba đâu. Em chọn ly hôn với chồng cũ hay để anh khiến hắn vĩnh viễn biến mất?” Tôi chớp mắt, ghé sát vào và hôn nhẹ lên môi anh. Anh im lặng trong chốc lát, rồi thỏa hiệp: “Được thôi, không ly hôn thì không ly hôn. Ai không được yêu mới là kẻ thứ ba.” Sau đó, khi phát hiện tôi mang thai, anh tính toán thời gian và nghĩ đứa trẻ là con “chồng cũ” của tôi. Khuôn mặt anh tái mét.

Mất Hết Mặt Mũi Trước Nam Thần

Mất Hết Mặt Mũi Trước Nam Thần   Nhà tôi bốc cháy, anh bạn cùng bàn hồi cấp ba, mặc đồng phục lính cứu hỏa, khiêng ra từ nhà tôi một bức tượng giống hệt anh ấy. Lúc tấm vải quấn quanh eo bức tượng bị kéo xuống, tôi muốn chết ngượng.

Hai Kẻ Thất Tình Lại Thành Đôi

Hai Kẻ Thất Tình Lại Thành Đôi Trúc mã Cố Tư Viễn của ta đã cưới đệ nhất tài nữ kinh đô Lâm Khê. Ta và Lục tiểu hầu gia, hai kẻ thất tình, trong tiệc cưới của họ đã cùng nhau uống rượu đến say khướt. Bởi vì, ta thầm thương trộm nhớ Cố Tư Viễn, còn hắn lại yêu Lâm Khê. Chúng ta uống đến say mèm, trước mặt mọi người, ta ôm hắn khóc đến đau đớn. Cứ như vậy, ta và Lục tiểu hầu gia bị gia đình ép buộc thành thân. Đêm động phòng, ta thấy trên tường phòng tân hôn treo bức tranh của Lâm Khê. Để công bằng, ta lấy bức họa của Cố Tư Viễn trong lòng ra, treo song song lên đó. Lúc này, Lục tiểu hầu gia bước vào phòng tân hôn, bất ngờ thốt lên một câu. “Nhìn thế này, họ đúng là một đôi trời sinh, vô cùng xứng đôi!”

Tôi Đào Ngôi Mộ Của Chính Mình

Tôi Đào Ngôi Mộ Của Chính Mình Tôi bị người bạn thân hại chết, vậy mà bố mẹ tôi lại nhận cô ta làm con gái nuôi. Bạn trai tôi cũng chuẩn bị cưới cô ta. Tôi phải làm gì đó để bọn ngốc này biết rằng tôi đã chết oan.

THIẾU GIA THÍCH GIẢ MÙ CỦA TÔI

Kẻ thù không đội trời chung, hung hăng ngạo mạn, bỗng nhiên bị mù.Mất việc, mất luôn bạn gái.Có lẽ anh ta Không còn đường lui, nên đành phải tìm đến tôi.Nuôi anh ta nửa tháng, bỗng một hôm tôi tình cờ thấy tin nhắn trong điện thoại.“Cậu nhóc, giả mù cũng khéo lắm nhỉ.”“Định ăn bám đến bao giờ?”Đêm đó, tôi lặng lẽ thay bộ đồ ngủ hình gấu cotton thành váy lụa siêu nóng bỏng.

TÔI TỎ TÌNH NHẦM BOSS TỔNG TÀI

Trên chương trình tạp kỹ, tôi thua trò chơi “Thật lòng hay Thách thức”, bị yêu cầu tỏ tình với một người ngẫu nhiên trong danh bạ WeChat.Tôi run rẩy tắt điện thoại, sợ đến mức không dám nhìn màn hình, chỉ lo sẽ nhận được phản hồi gì đó kinh thiên động địa.Không ngờ giây tiếp theo, điện thoại đột ngột đổ chuông:“Bảo bối, chơi trò ‘lạt mềm buộc chặt’ như này là không ngoan đâu đấy.”

Nhận Nuôi Một Tinh Linh Hắc Ám

Nhận Nuôi Một Tinh Linh Hắc Ám Tôi xuyên vào một thế giới giả tưởng phương Tây, ngoan ngoãn đóng vai một NPC tiêu chuẩn. Theo chỉ dẫn cốt truyện, tôi nhận nuôi một tinh linh sáu cánh. Cuối cùng! Tôi cũng đã hoàn thành quy trình cố định của một NPC, chờ đón cuộc sống mới. Nào ngờ, tôi lại nuôi lệch con tinh linh ấy. Nó nắm lấy tay tôi một cách mạnh mẽ, áp lên má mình, ánh mắt nhìn tôi vừa lưu luyến vừa điên dại. “Chị ơi, chị nhìn em đi, em không tin chị lại vô cảm như vậy…” Tôi: (°ー°〃). Cái lời lẽ nguy hiểm gì thế này!

Sau Khi Trói Buộc Với Hệ Thống

Sau Khi Trói Buộc Với Hệ Thống Sau khi bị ràng buộc với hệ thống, hệ thống để cho tôi công lược nhân vật phản diện. Tôi không nghe, trực tiếp cưỡng ép yêu, sau đó ôm con của hắn bay ra nước ngoài. Sau khi sinh con, hệ thống mới run rẩy lên tiếng: “Cô ngủ nhầm người rồi, người cô ngủ cùng chính là… nam chính.” “Nhưng mông Tiểu Bảo không có nốt ruồi.” Tôi cởi tã lót của đứa bé, lộ ra bờ mông bóng loáng mịn màng. Như trong truyện, mỗi đứa trẻ trong gia tộc của nam chính đều có nốt ruồi ở mông. Một giây sau, một giọng nói lạnh lùng vang lên từ sau lưng. Nam chính đang đứng ở cửa phòng sinh, vẻ mặt nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm tôi và đứa bé: “Có cần tôi cởi quần ra cho em xem không?”

Tôi Không Còn Là Của Anh

“Cô Lâm, nếu muốn làm visa thân nhân đi cùng ra nước ngoài, cần phải là vợ chồng hợp pháp.” Lâm Miên Miên cứng đờ, tay vẫn cầm tờ giấy chứng nhận kết hôn. Ánh mắt của nhân viên tiếp tân nhìn cô cũng thêm phần khó hiểu. “Theo thông tin hệ thống hiển thị, vợ của ngài Phó Tương Hằng là cô Trình Vãn, không phải cô.” Biết được người bạn trai yêu nhau suốt năm năm đã âm thầm đăng ký kết hôn với người yêu cũ từ một tháng trước, Lâm Miên Miên không hề ngạc nhiên, trái lại còn cảm thấy như được khai sáng. Bất chấp ánh mắt khinh thường của nhân viên, cô cầm lại tờ giấy chứng nhận giả rồi bước ra khỏi trung tâm dịch vụ hành chính. Tùy tiện bắt một chiếc taxi bên đường, Lâm Miên Miên mở khung chat với chị họ, xóa đi tin nhắn từ chối còn chưa gửi, thay vào đó: [Chị, em đồng ý đi Dự thị với chị.] Mãi đến tận rạng sáng hôm sau, Lâm Miên Miên mệt mỏi trở về nhà.

Mười Năm Như Một Giấc Mộng

Mười Năm Như Một Giấc Mộng Chồng qua đời, tôi tái hôn với một người đàn ông đã thầm yêu tôi mười năm. Anh là chủ tịch một công ty niêm yết, điềm tĩnh, kiềm chế, nghiêm túc và luôn giữ kỷ luật, rất hiếm khi bộc lộ cảm xúc của mình. Tôi luôn nghĩ anh không có tình cảm gì với tôi, cưới tôi chẳng qua vì bị gia đình giục, cần một người vợ cho xong. Cho đến một ngày, tôi nghe thấy anh lén dạy con gái nhỏ đang tập nói gọi mình là ba. Cho đến một ngày, tôi tình cờ nhìn thấy cuốn nhật ký anh viết hồi trung học, ghi lại những cảm xúc thầm lặng dành cho tôi. Cho đến một ngày, khi anh say rượu và mất kiểm soát cảm xúc, ôm chặt tôi mà khóc không thành tiếng: “Anh biết em chưa thể quên được anh ta, anh biết anh không thể sánh với một người đã khuất. Nhưng liệu em có thể… có thể thích anh một chút, dù chỉ một chút thôi được không?”

Phản Ứng Cai Nghiện

Phản Ứng Cai Nghiện Năm tôi 18 tuổi, bắt gặp cảnh tượng khiến cả đời không quên: Bên trong nhà vệ sinh nữ, cậu bạn học cùng lớp là Phó Dịch Xuyên, đang lúng túng cài khuy áo ngực cho một bạn nữ sinh nghèo. Gương mặt nghiêm túc, tay chân vụng về, nhưng lại đầy cẩn trọng. Năm tôi 26 tuổi, nghe theo sắp xếp của gia đình, lấy Phó Dịch Xuyên làm chồng. Nhưng cả giới thượng lưu ở thủ đô đều biết, trong thư phòng của anh ta, có một bức tranh chân dung được khoá kỹ, là hình của cô nữ sinh nghèo năm ấy. Năm thứ ba sau khi cưới, tôi đề nghị ly hôn. Anh ta im lặng rất lâu rồi mới ký vào đơn. “Về sau nếu cần giúp gì, cứ nói với anh.” Sau đó, tôi khoác tay đối tác của văn phòng luật đến tham dự tiệc rượu. Một người bạn thân đùa: “Hai người lúc tranh biện thì như muốn ăn tươi nuốt sống nhau, ai mà ngờ giờ lại tay trong tay.” Đêm đó, số điện thoại của Phó Dịch Xuyên sau mấy tháng không liên lạc, lại sáng lên: “Hồi đó em nhất quyết đòi căn hộ ven sông… là vì có thể nhìn thấy văn phòng luật của anh ta phải không?”

Sau Khi Xuyên Không Thành Phản Diện, Ta Không Thể Thoát Khỏi Nam Chính

Sau Khi Xuyên Không Thành Phản Diện, Ta Không Thể Thoát Khỏi Nam Chính Ta xuyên không thành mỹ nhân sư tôn của một tên đệ tử điên cuồng. Trong nguyên tác, vị sư phụ này vì có ý đồ xấu với nam chính mà nhận được kết cục thảm hại. Vì tránh khỏi cái chết, ta lặng lẽ xa lánh nam chính, nhưng bị y nhốt lại trong kết giới chất vấn: “Sư phụ… có phải đã chán ghét con rồi không?”

Tĩnh Ninh Kiến Xuân

Tĩnh Ninh Kiến Xuân Ta là thiếp của Nghiêm phủ. Ta luôn nhu thuận cung kính, với lão gia cũng có thể xem là tình thật ý chân. Nhưng nào ngờ, Nghiêm phủ lại bị tịch biên tài sản. Ngay lúc đó, ta thở phào nhẹ nhõm, may mắn thay, ta chỉ là thiếp. Thiếp thì không đáng bị liên lụy.

Tiểu Hồng Nhan

Tiểu Hồng Nhan Ta là quả phụ của Yêu vương gia, người đã trận vong nơi sa trường, cũng là tình nhân của đương kim Hoàng thượng. Ta từng cho rằng, vào vương phủ rồi thủ tiết đã là điều bi thảm nhất trong cuộc đời này. Mãi đến khi La Tam Đức, tổng quản thái giám của Ninh Hi cung, nâng khay tiến đến trước mặt ta, trên đó đặt bạch lăng, rượu độc và đoản đao.

Thời Gian Hôn

Thời Gian Hôn Khi cơn khát da bùng phát, tôi cầu xin Cố Thịnh giúp tôi giảm bớt. Nhưng tôi không đợi được anh ta, mà lại nhận được cuộc gọi từ bạn cùng phòng của anh ta. Trong điện thoại, Cố Thịnh chán nản nói với bạn mình: “Có bệnh thì đi chữa, chẳng lẽ tôi không có cuộc sống riêng sao?” “Dạo này cậu không có việc gì, giúp tôi đối phó với cô ấy đi. Khi cô ấy phát bệnh cũng không biết nhờ ai.” Tôi buồn đến mức rơi nước mắt, liền nhắn tin cho bạn cùng phòng của anh ta: “Tôi thấy khó chịu, cậu có thể đến giúp tôi không?” Sau đó, bạn cùng phòng của anh ta nhẹ nhàng hôn lên những giọt nước mắt của tôi, cười khẽ. “Khó chịu cũng khóc, thoải mái cũng khóc.” “Nghe lời, để dành nước mắt cho sau này nhé.”

Từ Nhẹ Nhàng Sang Bùng Cháy

Từ Nhẹ Nhàng Sang Bùng Cháy Tôi và Tiêu Dương kết hôn chớp nhoáng. Hội chị em hỏi tôi rằng ngủ với một cựu đặc chủng thì thế nào. Tôi ậm ừ không trả lời nổi, vì thật ra… chưa từng ngủ cùng anh ta. Bọn họ liền đưa ra kết luận: Anh ta bị thương chỗ đó rồi. Tôi: “……” Tiêu Dương đè tôi xuống giường, nghiêm túc làm rõ: “Không bị thương, hoàn toàn bình thường. Tối nay em muốn kiểm tra kỹ một chút không?”