Ngôn Tình

Hoàng Yến Bị Giam Cầm Năm thứ hai làm chim hoàng yến của Thái tử gia Hỗ Giới, tôi mang thai. Sau khi người nhà hắn biết được, lấy ba ngàn vạn đuổi tôi đi. Tôi nhận tiền, suốt đêm ôm bụng lớn chạy trốn. Nghe nói, Thái tử gia luôn luôn bình tĩnh tự kiềm chế nổi điên trước mặt mọi người, đào ba thước đất cũng phải tìm được tôi. Bốn năm sau, tôi bị bắt trên đường đón con gái đi học về. Đón lấy ánh mắt lạnh như băng của hắn. Tôi cứng đầu nói nhảm: “Tôi kết hôn rồi, xin anh tự trọng.” Không ngờ hắn kéo tôi vào trong ngực, ngữ khí tàn nhẫn: “Làm sao em biết được, tôi đây là thích vợ người ta?”

Thứ Tử Lên Ngôi Đích tỷ tính kế để gả ta cho vị hôn phu của nàng. “Dù hắn chỉ là một thứ tử thấp hèn nhưng cũng đủ xứng với ngươi rồi.” Nàng ta không ngờ rằng, tên thứ tử đó ngày sau sẽ quân lâm thiên hạ. Còn nàng ta phải quỳ xuống chúc ta thiên tuế.

Kẻ Đến Sau Vừa Tranh Vừa Cướp Bạn trai từ chối cho tôi mượn tiền, rồi giới thiệu anh bạn giàu nhất của hắn cho tôi. “Tiểu Bạch, anh rất muốn cho em mượn tiền, nhưng tiền của anh đều có chỗ dùng cả rồi. Đây là Hạ Nghiễn, bạn anh, em hỏi mượn cậu ấy đi.” Không còn đường lui, tôi đành dày mặt tìm Hạ Nghiễn vay tiền. Hạ Nghiễn rất hào phóng, dứt khoát đưa tôi một tấm thẻ, còn vô tình nói: “Nghe nói hôm qua Tống Viễn vừa mua một chiếc LV phiên bản giới hạn cho một nữ minh tinh nào đó…” “Trời ạ, tôi lỡ miệng rồi, thật sự không cố ý đâu, sao lại vô tình thế này chứ…” “Nhưng mà, em đừng vì câu nói của tôi mà giận hắn nhé. Tôi có một người bạn cũng từng gặp chuyện tương tự, cô ấy hình như chia tay luôn rồi thì phải…” “Ài, tôi nói thế không có ý gì khác đâu, em đừng nghĩ nhiều. Dù sao tôi cũng là người rất giữ đạo đức đàn ông mà.”

Cố Ý Dụ Dỗ Phát hiện chồng ngày càng dành nhiều thời gian cho hai mẹ con nhà đó, cho nên tôi bắt đầu có ý định cố tình “thả thính” lão Vương bên cạnh. Chồng tôi đi chẻ củi, gánh nước cho người phụ nữ kia, tôi vội kêu lão Vương sang chẻ củi, gánh nước cho mình. Chồng tôi mua thịt cho hai mẹ con ấy, tôi liền chủ động sang nhà lão Vương nấu nướng, cùng cha con họ ăn thịt kho. Chồng tôi sốt sắng đưa hai mẹ con cô ta đến bệnh viện, tôi lại yếu ớt gõ cửa nhà lão Vương bên cạnh…

Bóng Hình Mờ Nhạt Năm thứ ba trong mối quan hệ bí mật với Chu Thừa Lâm, anh vẫn không muốn công khai. Trong một buổi tụ họp, có người đùa giỡn hỏi: “Anh Lâm, Tĩnh Chi xinh đẹp như thế, mấy năm nay anh thật sự không hề rung động sao?” Nhìn anh ấy cụng ly cùng mọi người, trong lòng tôi bỗng dâng lên một chút hy vọng mơ hồ. Anh dựa lưng vào ghế, chỉ thờ ơ đáp: “Đừng đùa, tôi và Tĩnh Chi chỉ là bạn bè thuần khiết thôi mà.” Tôi sững người một lúc, rồi bật cười nhạt, “Đúng vậy, chúng tôi chỉ là bạn bè bình thường thôi.”

Chim Trong Lồng Ngày thứ hai sau khi ly hôn chia xong tài sản, tôi gặp tai nạn xe và mất trí nhớ. Sau đó, Bùi Tố tìm đến tôi và nói: “Nếu cô không ngày nào cũng phát điên, chuyện tái hôn cũng không phải là không thể.” Tôi cắn muỗng kem, ngẩn người hồi lâu rồi mới lên tiếng: “Không đâu! Tôi… tôi… thật ra chỉ lấy tiền là được rồi.”

Sau Khi Nuôi Một Mỹ Nhân Ngư, Tôi Không Xuống Giường Nổi Tôi nuôi một mỹ nam ngư. Nước mắt của anh ta là ngọc trai, có thể bán được rất nhiều tiền. Hôm nay, như thường lệ, tôi lại bắt anh ta khóc, thì trước mắt bỗng hiện ra dòng bình luận: 【Cười chết mất, nam chính định tỏ tình với chị gái bá đạo, kết quả bị đánh bất tỉnh, bị vác về nhà, ngày nào cũng bị bắt nạt, nước mắt thì bị đem bán lấy tiền, đúng là thảm thật!】 【Chị gái bá đạo không biết chứ, nam chính là thái tử tộc nhân ngư đấy! Nếu chị ta chịu làm thái tử phi, thì giàu sang phú quý hưởng không hết, thế mà lại cứ thích trói anh ta, đánh đập mỗi ngày.】 【Mà chị gái lần nào cũng đánh ngay giữa đuôi cá, chẳng lẽ không biết ở đó là chỗ nào sao? Nghĩ thôi cũng thấy đau thay nam chính rồi.】 【Lầu trên nhầm rồi, chưa chắc là đau đâu, rõ ràng là sướng thì có! Không tin thì nhìn đi, mỗi lần chị gái dừng tay, nam chính lại tự động lấy đuôi cá cọ vào tay chị ấy đấy!】 Tay tôi đang đánh đuôi cá cũng khựng lại. Trước mắt, mỹ nam ngư vẫn giữ vẻ xấu hổ và phẫn nộ, nhưng lại âm thầm ưỡn người, đưa đuôi cá tới gần tôi hơn. Đúng lúc ấy, lại một dòng bình luận xuất hiện: 【Hóng cảnh chị gái bá đạo sau khi kiếm đủ tiền rồi vứt bỏ nam chính, để rồi nam chính hóa thú, ngày ngày ngược lại chị gái đến phát khóc! Tội nghiệp chị ấy, vẫn chưa biết gì cả!】

Thanh Hà Biệt Mộng Ta và Vệ Thanh Hà tuổi nhỏ quen biết, nhìn nhau mà chán ghét, cuối cùng lại nam cưới nữ gả, bạch đầu giai lão. Cả đời sống trong dè dặt nghi kỵ, mỗi lần nổi giận, gốm sứ trong phòng đều chịu họa lây. Người trong lòng của hắn là đóa hoa kiều diễm, còn ta lại là con sư tử Hà Đông hung hăng dữ tợn. Mở mắt ra, ta trở về năm ấy, khi đôi ta còn như người xa lạ. Lần này, ta quyết tâm thành toàn cho hắn và đóa hoa kiều diễm kia, để hắn được trọn vẹn tâm nguyện đời trước. Thế nhưng hắn lại chủ động bắt chuyện với ta: “Không biết tại hạ có từng gặp qua cô nương ở đâu rồi chăng?” Ta trừng mắt liếc hắn: “Mở to mắt ra mà nhìn, cô nãi nãi ta, ngươi cũng xứng gặp sao?” Đời trước hắn chán ghét nhất là ta thô lỗ, lời này đủ để hắn quay người bỏ đi rồi. Thế mà hắn lại bám như kẹo kéo: “Vừa gặp cô nương, lòng tại hạ liền sinh hảo cảm.” Ta lạnh lùng cười: “Tất nhiên rồi, ta sắp trở thành đại tẩu của ngươi đấy.”

Ông Chồng Nghiện Vợ Nhưng Hay Mặc Cảm Thay chị gái gả cho đại lão giới quyền quý Bắc Kinh đã nửa năm, anh ấy vẫn luôn cự tuyệt thân mật với tôi. Dần dần, tôi cũng thấy nản lòng, bắt đầu nghĩ đến chuyện ly hôn. Thế nhưng một lần tình cờ, tôi nghe được cuộc nói chuyện giữa anh và đám bạn: “Có người ấy à, rõ ràng ham muốn cao đến mức phát rồ, nhưng lại sợ dọa vợ nên cứ cố nhịn mãi, ai thì tôi không nói.” “Phụ nữ mà, khó cưỡng lại được cám dỗ lắm đấy. Cứ như vậy, đến lúc vợ chạy theo người khác thì có khóc cũng muộn rồi.” Người bị châm chọc chỉ bình thản nhấp một ngụm rượu: “Những gì tôi không thể cho cô ấy, nếu người khác có thể cho, thì tôi cũng chấp nhận. Chỉ cần sau khi cô ấy chơi chán rồi, vẫn chịu quay về là được.” Lũ bạn cười rộ lên: “Đừng bày ra vẻ độ lượng thế, có bản lĩnh thì đừng dùng tài khoản phụ đi đăng mấy bài sướt mướt nữa.” Tôi như có linh cảm, vội vàng mở tài khoản phụ của Tần Tư Duệ. Ngay đầu trang là một bài đăng được ghim: 【Cuối cùng cũng kết hôn với người mình thầm yêu, nhưng tôi bị ‘nghiện’, phải làm sao để mang lại trải nghiệm tốt cho cô ấy mà không khiến cô ấy hoảng sợ?】

Ảnh đế đình đám đăng bài vào giữa đêm cầu cứu.“Vợ tôi từ nhỏ đã yếu, nửa đêm luôn lén lút vào phòng sách nôn mửa. Cô ấy có phải mang thai rồi không?”Ngay sau đó, anh lại đăng một biểu cảm mặt khóc to.“Xong rồi! Vợ tôi chắc chắn muốn bỏ trốn với đứa con trong bụng nên mới giấu tôi!”Cư dân mạng mỗi người một chiêu, chỉ cho anh cách giữ vợ.Sáng hôm sau, ngôi sao trẻ hot nhất, Hạ Chi Doanh, bất ngờ nôn mửa trong lúc livestream.Cô ta khi mới debut đã tạo hình theo nhân vật Lâm Đại Ngọc, thân thể yếu đuối, đa sầu đa cảm.Cô ta cười nhẹ và đáp lại ngay lập tức:“Anh à, chuyện của chúng ta sao không nói riêng mà lại đưa lên mạng làm người ta cười, nửa đêm lại nôn suốt một đêm, thật sự khó chịu quá~”Dòng bình luận lập tức xôn xao.Hóa ra ảnh đế đã bí mật kết hôn, và vợ anh ấy chính là tiểu mỹ nhân Lâm Đại Ngọc!Tối hôm đó, tôi đuổi Tạ Cận về phòng khách để suy nghĩ lại. Tạ Cận mắt đỏ bừng, giọng nghẹn ngào nói:“Cô ta là Lâm Đại Ngọc thì kệ cô ta, nhưng anh đâu phải Bảo Ngọc gì gì kia. Bảo bối, em đang mang thai, đừng tức giận nữa, nhé?”

Em Trai Nhỏ Khiến Ảnh Đế Lật Xe Khi đi xem phim cùng bạn trai, tôi tình cờ gặp mặt chồng cũ là ảnh đế đang tham gia buổi giao lưu cùng người hâm mộ. Vậy mà, bạn trai tôi, Dục Hiểu, người luôn lạnh nhạt, xa cách đột nhiên mắt sáng rực lên. “Người ta nói anh và anh ta rất giống nhau, em thấy sao?” “Không giống!” Tôi trêu chọc: “Anh còn nhiệt tình hơn anh ta nhiều.” Nghe xong, Dục Hiểu lập tức tắt ngúm.

Trường Tương Tư Ta và Tiêu Cẩn thành thân vào ngày hôm đó, hắn vì cứu “hảo huynh đệ” của mình mà bỏ mặc ta trước mặt mọi người. Kết quả, hắn bị thuốc nổ làm nát hai chân, đôi mắt cũng mù lòa. Ta từ chối cùng Tiêu Cẩn bái đường lần nữa. “Hảo huynh đệ” của hắn xúi giục người nhà họ Tiêu chặt đứt hai chân ta, làm mù mắt ta, để ta “xứng đôi” với Tiêu Cẩn. Trong đêm thành thân, khi “hảo huynh đệ” của hắn náo động phòng, ta châm ngòi thuốc nổ, cùng bọn chúng đồng quy vu tận!

Diễn viên nổi tiếng Lục Minh Chạc đăng tin: 【Một lát nữa tôi sẽ đi tỏ tình, nếu thành công sẽ đổi tên thành “Thỏ con ngoan ngoãn”, nếu thất bại sẽ đổi thành “Thỏ con không ngoan”.】Mười phút sau, anh ấy đã đổi tên thành: 【Ngoan thì làm ơn giết thỏ đi.】Cả mạng xã hội im lặng.Tôi trốn trong nhà vệ sinh, nhìn tin nhắn mà anh ấy đã gửi cho tôi mười phút trước: 【Duẫn Duẫn, mình hẹn hò nhé?】Tôi run rẩy.

Có một câu hỏi thế này: “Yêu đương với minh tinh hàng đầu là cảm giác gì?”Tôi: “Cảm ơn lời mời.tôi Không rõ lắm, nhưng con trai của minh tinh hàng đầu thì rất đáng yêu .”Không ngờ câu trả lời của tôi lại leo thẳng lên top trending, phần bình luận chỉ toàn một câu: “Bớt ăn lạc đi.”Tôi đặt tờ giấy xét nghiệm ADN xuống, cúi đầu nhìn cậu nhóc con trước mặt—cái cổ nhỏ vươn dài, đôi mắt tròn xoe sáng rực, chăm chú nhìn chiếc bánh trên bàn. Từng đường nét trên khuôn mặt nhóc con đều giống hệt một ai đó… một người mà cả thế giới đều biết.Tôi im lặng.Đừng hỏi tôi thằng bé từ đâu ra. Nực cười thật, chính tôi còn mơ hồ hơn cả con trai của minh tinh đó.

Sau khi biết bản thân bị ung thư, tôi vừa khóc vừa gọi điện tỏ tình cho crush:“Đời này em chưa yêu ai cả, anh có thể hôn em một cái được không?”Anh ấy đồng ý.Kết quả là từ hôn nhẹ đến… giường, rồi bác sĩ báo tin tôi bị chẩn đoán nhầm.Anh ấy nhướn mày nhìn tôi:“Hôn xong rồi định chạy à?”“Không dễ đâu.”

Nhân Duyên Trong Gió Ta nhặt được Lục Nghiễn Tu mất trí nhớ, mang hắn về nuôi bên mình. Ngày hắn khôi phục trí nhớ và rời đi, hắn vung tay áo, biến ra một đống trân châu. “Đếm cho đủ xem có bao nhiêu hạt, đếm đúng rồi, ta sẽ trở lại.” Nói xong, hắn quay lưng bước đi, không mang theo chút lưu luyến nào. Ngày đầu tiên, ta đếm được ba mươi hai hạt. Cảm thấy hơi đói, ta đứng dậy đi ăn cơm. Ngày thứ hai, vất vả lắm ta mới đếm được một trăm hạt. Có chút buồn ngủ, ngả đầu liền thiếp đi. Ngày thứ mười, ta không đếm nữa, mà cẩn thận nhét số trân châu đó vào người, bước ra ngoài cửa. Sáu năm sau, Lục Nghiễn Tu đi ngang qua đây, thấy ta gục trên bàn đá đang đếm trân châu, không nỡ lòng nên tiến lại gần. “Đã nhiều năm trôi qua, nàng đã đếm rõ ràng chưa?” “Chỉ còn năm mươi ba hạt.” Ta trả lời. Lục Nghiễn Tu chau mày, ánh mắt đầy phiền muộn nhìn ta: “Ngốc nghếch! Đếm sai rồi!” Không sai mà, sáu năm nay, ta đã dùng số trân châu đó để mua đàn ông, mua nhà, mua đất. Cuối cùng, chỉ còn lại năm mươi ba hạt này.

Tiến Về Phía Trước Ngày tôi phá thai, Bạch Nguyệt Quang của chồng tôi lại sinh con. Anh ấy đến để giúp cô ta đón đứa trẻ chào đời. Trong suốt những ngày tôi âm thầm rời đi, tôi vẫn không nhận được dù chỉ một cuộc gọi từ anh ấy. Cho đến khi tôi đề nghị ly hôn. Anh ấy nắm tay tôi, nói: “Niệm Niệm, anh sai rồi, chúng ta đừng ly hôn được không em?” Nhưng tên tôi không phải Niệm Niệm. Niệm Niệm, chính là người duy nhất anh ấy luôn khắc ghi trong lòng.

Nguyện Kiếp Không Sai Để với được thái tử, em gái giả vờ rơi xuống nước, lại rơi vào trong lòng gã công tử nổi tiếng ăn chơi bậc nhất kinh thành. Vì để không phải gả cho gã, ả tự nói dối người rơi xuống nước là tôi. Vài năm thành hôn, tôi tỉ mỉ trù tính mọi thứ, quản lý hậu trạch, trải lót tiền đồ cho gã công tử ăn chơi kia. Nhưng chỉ đổi lại mấy lời trách móc đầy hận thù của gã. “Nếu không phải vì cô, ta đã sớm song túc song phi* với Uyển Nhi rồi, Uyển Nhi sao còn phải chịu khổ ở Đông cung nữa chứ!” *Song túc song phi: Ý chỉ tình cảm yêu đương thắm thiết. (nữa thì các bà tự tra nha, ốm quá lười tra) Tôi cười khẩy phế gã. Không ngờ, khi lại mở mắt ra, tôi được tái sinh ở trong quá khứ. Lần này tôi chọn thái tử.

Năm thứ ba yêu đương với chàng Phật tử Bắc Kinh, tôi vô tình nghe thấy anh ta nhắc đến tôi với bạn bè.“Sư phụ nói cô ấy là kiếp nạn của tôi, ở bên cô ấy ba năm đã là cực hạn, chi bằng các cậu giúp tôi độ hóa cô ấy. Đời này, tôi chỉ hoàn tục vì Tinh Tinh.”Lúc đó tôi mới biết, anh ta có một người trong lòng, là ánh trăng sáng không thể với tới.Tôi không muốn tự hạ thấp bản thân nữa, lặng lẽ bỏ đi không nói một lời.Sau đó, chàng Phật tử Bắc Kinh lục tung cả thành phố nhưng không tìm thấy tôi.Cuối cùng, anh ta phá lệ gọi điện cho tôi:“Ôn Hy, em ở đâu?”Giọng khàn người đàn ông bên cạnh tôi vang lên đáp lại anh ta: “Tôi đang độ cô ấy… đến cực lạc.”