Ngôn Tình

Khi gặp lại bạn trai cũ sau nhiều năm chia tay, đầu tôi đang kẹt trong khung cửa chống trộm ở ban công nhà mình.“Anh lính cứu hỏa, anh cẩn thận chút nhé, đừng cưa vào đầu tôi!”“Lý Trừng Tư, em từng nói là em không muốn dây dưa với tôi nữa, …”“Vậy tôi phải chặt đầu đưa cho anh à?”

Mối tình đầu của Giang Cảnh Dao chưa cưới đã mang thai. Vì danh tiếng của cô ấy, anh yêu cầu tôi nhẫn nhịn làm đối tượng liên hôn, để anh có thể cưới cô ấy trước và giúp đứa trẻ có tên trong hộ khẩu.Anh cùng cô ta tham gia dạ tiệc từ thiện, trước truyền thông thừa nhận đứa trẻ là con của mình.Tôi trở thành trò cười lớn nhất trong giới của họ.Sau đó, anh quay về tìm tôi.Tôi nhẹ nhàng vuốt ve bụng mình:“Con của tôi không thiếu ba để có hộ khẩu.”Sắc mặt anh tối sầm, nhìn chằm chằm vào bụng tôi, mắt đỏ ngầu:“Là con của ai?”Tôi bình thản cười đáp:“Mối tình đầu của tôi.”Buồn cười thật, ai mà chẳng có mối tình đầu.

Vào tháng thứ ba sau khi Cố Gia Trần và bạn gái cũ quay lại với nhau, anh đột nhiên hỏi về tôi.“Những ngày gần đây Hạ Vũ có phải lại trốn đâu đó khóc một mình không?”Bạn bè nhìn nhau ngơ ngác: “Hình như đã lâu rồi không thấy cô ấy.”“Tôi nghe nói, dạo gần đây cô ấy đã lấy chồng rồi?”“Không thể nào, chắc chỉ là tin đồn thôi, muốn ép Gia Trần quay lại đó mà.”Giọng Cố Gia Trần nhẹ nhàng: “Đi bảo cô ấy, tối nay gặp ở chỗ cũ.”Bạn bè trêu chọc: “Nếu Hạ Vũ khóc, cậu sẽ mềm lòng chứ?”Anh khẽ cười: “Xem đã.”Nhưng đêm đó anh chờ mãi đến khuya, tôi vẫn không đến.Anh gọi điện cho tôi, nhưng tôi cũng không nghe máy.Anh có bạn gái, tôi cũng đã có chồng, vậy thì càng nên tránh đi mới phải.

Gần đây, anh ngốc được tôi nhặt về ngày càng bám lấy tôi, có lúc còn ôm tôi gọi: “Vợ ơi!”Tôi không chịu nổi, đẩy anh ấy ra: “Tôi không phải là vợ của anh!”Anh ngốc bị dọa sợ, mắt ngấn lệ, lông mi chớp chớp, giọng ấm ức nhỏ xíu: “Vợ ơi…”Tôi mềm lòng trong chốc lát: “Thôi được rồi, gọi gì cũng được.”Dù sao thì anh ấy cũng chẳng hiểu gì.Cho đến một tháng sau, tôi nhìn thấy thông báo tìm người của một gia đình nổi tiếng trong giới thượng lưu Bắc Kinh.Chẳng phải người họ tìm trông giống y hệt anh ngốc ở nhà tôi sao?!Đêm đó, người đàn ông đã khôi phục trí nhớ từ lâu đặt đầu lên cổ tôi, thì thầm với giọng nguy hiểm mà ung dung: “Vợ à, bị em phát hiện rồi…”

Năm thứ năm thầm yêu Trần Khúc, tôi không kiềm được mà lên giường với anh.Tôi ép anh sinh cho tôi một đứa con, thậm chí buộc anh cưới tôi.Nhưng anh ấy mãi mãi vẫn lạnh lùng với tôi.Năm thứ hai sau khi kết hôn, có tin đồn cô bạn thanh mai đua xe của anh sẽ về nước.Hôm đó, tại buổi phỏng vấn, Trần Khúc đã hỏi một câu:“Làm thế nào để người mình thích biết rằng tôi yêu cô ấy?”Lúc ấy, lòng tôi như chết lặng.Tôi lặng lẽ đặt tờ đơn ly hôn lên đầu giường.Chẳng bao lâu sau khi rời đi, tôi lại bị Trần Khúc chặn ở một góc phố nơi đất khách.Anh ấy kéo tôi vào một căn phòng tối, dùng dây lụa quấn chặt cổ tay tôi từng vòng, đôi mắt đỏ ngầu ôm tôi vào lòng:“Không được trốn nữa.“Nếu em trốn nữa, anh sẽ giết em.”

Tôi và thiên kim giả là kẻ thù không đội trời chung.Biết được cô ấy sắp kết hôn với thái tử gia giới Kinh Thành.Tôi không phục, liền đi tìm thái tử gia khác… là chú của cậu ta.Sau đó, người trong lòng của thái tử gia đến khiêu khích cô ấy.thiên kim giả: “Tức chết đi được, tôi muốn ly hôn.”Tôi: “Kết hôn sớm hơn tôi thì cũng thôi, ly hôn còn muốn sớm hơn tôi, đừng mơ!”thiên kim giả: “Không quan tâm, tôi ly trước.”Tôi: “Dựa vào cái gì, để tôi ly trước!”Chúng tôi tranh nhau thắng thua, ngay tại chỗ lập thỏa thuận ly hôn, nhất định phải phân cao thấp.Rồi cả hai bị chú cháu kia mỗi người đưa về nhà.Đêm đó, ông chồng bệnh tật của tôi suy nghĩ mãi, nước mắt rơi mãi, cuối cùng ôm tôi ấm ức nói:“Không phải chứ, là lỗi của cháu anh có người trong lòng, thì có liên quan gì đến anh, sao lại phải phạt anh chịu cảnh ‘không vợ’ chứ?”

Vô tình đi khám răng thì gặp lại mối tình đầu từng chia tay, nhưng anh ấy không còn nhận ra tôi nữa.Sau khi nhổ xong răng, anh ấy chủ động nói: “Cô Từ, thêm WeChat của tôi đi.”Tôi ngập ngừng. Anh ấy khẽ nhếch mép cười: “Đừng hiểu lầm, tôi có bạn gái rồi.”

Kim chủ của tôi tỉnh lại sau tai nạn và bị mất trí nhớ, anh ấy quên mất rằng tôi chỉ là một tình nhân được anh bao nuôi, vì vậy anh ấy cứ khăng khăng muốn trải qua một mối tình chỉ thiên về cảm xúc chứ không có ràng buộc thân xác.Ban đầu, tôi còn khuyên anh ấy:“Anh đã có người trong lòng rồi, đợi khi ký ức khôi phục, anh sẽ hối hận đấy.”Nhưng sau này, thân thể của tôi đã quen với sự chiều chuộng của anh ấy đến mức không chịu nổi sự “đơn thuần” này, đành không nhịn được mà bàn với anh ấy:“Thỉnh thoảng chúng ta cũng có thể ‘thân mật’ một chút được không?”

Năm thứ ba sau khi công lược, tôi phát hiện mình mang thai.Hệ thống lại bảo rằng nó đã nhầm nữ chính.Tôi cảm động đến phát khóc, lập tức bỏ trốn ngay trong đêm.Mười phút sau, người chồng tổng tài lẽ ra phải ở nước Anh của tôi xuất hiện trong phòng ngủ.Anh ấy nhìn tôi với ánh mắt tổn thương, môi hơi mím lại: “Ở mục lý do ly hôn, em ghi là anh quá mạnh bạo, có thể sửa được mà.”“Sau này anh sẽ nhẹ nhàng hơn, được không?”Nhìn thấy màu mắt khác thường của anh ấy, tôi bật khóc: “Từ nhỏ em đã sợ rắn.”

Tôi gửi tin nhắn cho crush, đáng lẽ phải là “Em muốn ngủ một chút” nhưng lại thành “Em muốn ngủ với anh”.Tống Tư Niên: “?”Hai phút sau.“Hôm nay hả? Đợi anh một tiếng được không? Thi xong anh về ngay.”Hai tiếng sau, dưới ký túc xá, Tống Tư Niên chặn tôi lại.Nhìn thấy tôi quần áo lộn xộn, trên cổ lại có dấu vết đáng ngờ, anh ấy đỏ mắt, giọng tủi thân hỏi:“Em có người khác rồi hả?”

Tôi và ánh trăng sáng của mình gặp lại nhau, lúc này mẹ anh ấy đang túm tóc mẹ tôi mà chửi rủa là “đồ độc phụ.”Rõ ràng anh không nhận ra tôi, nhưng trái tim tôi vẫn đập loạn nhịp.

Trình Hữu vì tức giận với “bạch Nguyệt quang” của anh ta, Vệ Anh, mà cố ý tỏ tình với một học sinh nghèo như tôi.Tôi đồng ý.Vệ Anh nhìn tôi với ánh mắt thương hại, nói:“Cô nên tranh thủ lúc anh ấy còn giận tôi mà kiếm thêm vài cái túi để bù đắp đi.”Tôi không để tâm.Việc anh ta có thích tôi hay không không quan trọng. Điều quan trọng là anh ta đẹp trai và giàu có, dù sao tôi cũng có lợi.Sau đó, trong lễ cưới của tôi và Trình Hữu, Vệ Anh mặc váy cưới xông vào, mắt đỏ hoe, cầu xin Trình Hữu đi theo cô ta.“Trước đây là em bướng bỉnh không biết trân trọng, nhưng giờ vẫn còn kịp mà.”Người đàn ông bên cạnh tôi không chút dao động, ra hiệu bảo vệ đuổi cô ta ra, rồi quay sang tôi xin lỗi:“Xin lỗi, là anh chưa xử lý tốt, hứa với em lần sau sẽ không tái phạm.”Thấy không, việc thuần phục “con chó hoang” cũng không phải quá khó.

Bạn thời thơ ấu của Cố Nhất Thần kết hôn.Anh ta là phù rể.Chỉ là không ngờ, lễ cưới vừa bắt đầu, anh ta liền biến thành chú rể.Anh ta nắm tay cô dâu, hôn lên môi cô ấy.Khi phát biểu, Cố Nhất Thần nhìn về phía tôi:“Thanh Thanh, anh đã suy nghĩ rất lâu và cuối cùng quyết định nói câu này với em trong lễ cưới.”Bạn của Cố Nhất Thần lặng lẽ xuất hiện xung quanh tôi, như sợ rằng tôi sẽ lao lên sân khấu, phá hỏng không khí buổi lễ.“Suốt những năm qua, cảm ơn em đã ở bên anh, nhưng rất tiếc, người anh muốn cưới là một cô gái khác…”Hai tháng sau, trong một lễ cưới với khung cảnh tuyệt đẹp.Bức ảnh tôi làm cô dâu, hôn Mạnh Dịch Lâm, được lan truyền điên cuồng trong vòng bạn bè.Nghe nói sau khi biết tin, Cố Nhất Thần đã đập vỡ ngôi nhà mới mà anh ta vừa dọn vào.

Tôi và Lục Cẩn kết hôn được năm năm, trong mắt mọi người, tôi là Lục phu nhân hoàn hảo, cư xử lịch thiệp, làm việc thấu đáo, thậm chí còn được tạp chí lá cải đánh giá là “Người vợ đảm số 1”.Mọi người đều ghen tị vì tôi lấy được một người chồng tốt, nhưng không ai biết trong cuộc hôn nhân này, tôi thực sự đóng vai trò như thế nào.Năm năm qua, anh ấy luôn giữ thái độ lạnh nhạt, còn tôi, dần dần cũng mài mòn đi sự cuồng nhiệt yêu thương ban đầu.Tôi biết, trong lòng anh ấy, tôi vẫn không phải là người đó.Người khiến anh ấy mãi không thể nguôi ngoai.Vì vậy, tôi đã đề nghị ly hôn và dọn ra khỏi nhà.Nhưng một tuần sau, anh ấy chặn tôi trước cửa ngôi nhà mới.“Ly hôn?” Anh ấy nhìn tôi, mắt đỏ hoe, “Tô Nhiễm, em nói lại lần nữa xem?”

Kẻ thù của tôi phá sản rồi, ba tôi hỏi tôi có muốn giúp anh ta một tay không.Giỡn kiểu gì vậy!Tôi đã tỏ tình với Nghiêm Húc không biết bao nhiêu lần, toàn bị từ chối, từ yêu thành hận, tôi biến thành ‘nữ vương thương trường’ trong giới kinh doanh.Thế mà ngày hôm sau, anh ta xuất hiện trong bộ vest chỉnh tề, giọng nói trầm thấp và lười biếng: “Tôi vừa giúp cậu chốt hợp đồng triệu đô, chắc cậu không định đuổi tôi đi đấy chứ?”Nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đẹp mê hồn đó, tôi khó kiềm chế sự rung động trong lòng.Ai ngờ giây sau, một đứa bé giống Nghiêm Húc y như đúc ôm chặt lấy chân tôi.“Cô xinh đẹp, nhận cháu và ba cháu đi, xin cô đấy!”

Để theo đuổi Giang Bạch, tôi một tiểu thư với tiền tiêu vặt hàng tháng vài trăm triệu đã giả nghèo suốt ba năm trời, chỉ để ăn ké và uống ké của anh ấy.Nhưng giờ đây, ánh trăng sáng của anh ấy bỗng nhiên quay lại và còn mỉa mai tôi là đứa nghèo nàn.Được thôi! So tiền đúng không?Tôi không giả vờ nữa!

Khi tôi đang chơi bùn ở quê thì bất ngờ được một chiếc xe sang trọng đến đón và nói rằng tôi mới là con gái ruột bị trao nhầm.Sau khi được đón về bạn bè, họ hàng bắt đầu cười thầm nhìn vào bao tải “đặc sản quê nhà” tôi mang theo: “Mọi người xem kìa, cô ta mang gì thế này? Mấy viên đá tầm thường cũng dám gọi là đặc sản, xanh lè đến độ giả quá đi, không biết là mua từ chợ nào nhỉ?”Tôi ngại ngùng cúi đầu, nghĩ thầm rằng chắc bố nuôi gạt tôi rồi.Không ngờ giờ người ta giàu ngốc đến mức ngọc lục bảo loại cao cấp cũng không nhận ra.

Nửa đêm khi tôi đi bar về, vừa vào nhà thì bị anh bắt gặp ngay tại trận, tôi còn không may làm rơi ra một cái hộp nhỏ trong túi. Tôi hoảng hốt giải thích: “Kẹo cao su thôi mà.”Anh cau mày, mặt đen lại anh mắt nhìn tôi như muốn giết người:“Kẹo cao su nào mà cỡ XL hả?”Tôi lúng túng đáp trả, cố gắng cãi lại anh:“Ăn kẹo lớn thì có gì sai đâu? Anh không cần quản em! Em đã trưởng thành rồi!”Tôi vừa dứt câu, anh ghìm tôi xuống, dùng ánh mắt đầy nguy hiểm nhìn tôi:“Trưởng thành rồi hả? Từ giờ trở đi nếu ban ngày em cãi nhau với anh, tối anh sẽ tính sổ với em gấp đôi.”

Cháu gái nhỏ của tôi trốn hôn, gia tộc tôi bắt tôi phải thay nó kết hôn.Trước đêm kết hôn, tôi lại nghe thấy chú rể phàn nàn:“Ai lại muốn cưới một người lớn hơn mình tám tuổi chứ?”Thế là tôi và anh đã ký một bản thỏa thuận rằng, đợi đến khi cháu gái tôi trở về, chúng tôi sẽ ly hôn.Hai năm sau, cháu gái tôi thật sự đã quay lại.Tôi ký vào bản thỏa thuận, tháo nhẫn cưới, thu dọn hành lý rồi rời đi không một lời từ biệt.Anh ấy lại phát điên lên mà đi tìm tôi khắp nơi.

Để tiết kiệm tiền, tôi thuê một ngôi nhà rẻ ngoài trường để ôn thi.Khi đang gặm đầu bút, không làm nổi bài, thì bỗng nghe một giọng nói đầy bất lực:“Câu này chọn A.”Sau khi cố gắng làm xong cả bài thi trong sự run rẩy, giọng nói lạnh nhạt đánh giá:“Bỏ đi, cậu không có năng khiếu.”Tôi thút thít ôm cái “đùi vàng” vô hình:“Học thần, xin cứu giúp đứa gà mờ này!”