Ngôn Tình

Nam Thần Đã Mưu Tính Từ Lâu Sếp đến nhà tôi chúc Tết, lại bị ba mẹ tôi tưởng nhầm là… đối tượng xem mắt. Anh ấy chặn tôi ngay trước cửa phòng, giọng lạnh đến thấu xương: “Công ty có quy định cấm yêu đương, cô quên rồi à?”

Trong buổi phỏng vấn, khi nhìn thấy chồng cũ Cố Vũ Thâm, tôi đột nhiên buồn nôn vì nghén.Bốn mắt nhìn nhau, cả hai cùng lúng túng.Tôi cố gượng cười, giữ đúng tác phong nghề nghiệp và tiếp tục cuộc phỏng vấn.“Anh có thể chia sẻ lý do vì sao lại nỗ lực theo đuổi sự nghiệp như vậy không?” tôi hỏi.Cố Vũ Thâm chậm rãi trả lời: “Vợ tôi nghén rồi, tôi phải kiếm tiền mua sữa cho con.”“…” Tôi cứng họng.

Chiếc nhẫn rơi xuống gầm giường, đang cùng em họ nghĩ cách lấy ra thì lỡ tay bấm gọi cho bạn trai cũ.Em họ nằm rạp dưới đất.“Vào sâu chút nữa, mạnh lên!”Tôi nói.“Không được rồi! Nhanh lên đi!”Trong bữa tiệc, anh chàng doanh nhân trẻ đầy triển vọng im lặng không nói gì, chỉ đỏ ngầu mắt, bóp nát ly rượu trên tay.

Vì Nàng Mà Đến Tại yến tiệc cập kê, vị hôn phu của ta nắm tay một nữ tử thong dong bước vào. Hắn nói muốn cùng ta hủy bỏ hôn ước. Trước mắt ta, bỗng nhiên hiện lên từng hàng từng hàng chữ kỳ quái. 【Nữ chủ, đừng đồng ý a! Nam chủ ngoài miệng cứng rắn, trong lòng mềm nhũn, rõ là muốn ngươi mở miệng cầu hắn!】 【Nam chủ miệng nói từ hôn, kỳ thực trong lòng sốt ruột đến ch .t rồi ấy chứ!】 【Cười ch .t mất, chỉ cần nữ chủ chịu xuống nước, đừng nói là nữ phụ, nam chủ có khi còn dâng cả mạng cho nàng!】 Ta quay đầu, chỉ thấy thần sắc của Hạ Du Xuyên lạnh lùng, nhưng lại ôm chặt nữ tử kia trong lòng. Trong đáy mắt hắn, lại lộ ra một tia chờ mong rất khó nhận ra. Ta không chút do dự, gật đầu đáp: “Được.” Quay người liền lập hôn ước với tiểu công tử phủ Tướng quân.

Tôi Bị Kẻ Thù Không Đội Trời Chung Của Anh Trai Cưa Đổ Liên tục dành được ba hạng mục từ tay đối thủ một mất một còn của mình, anh tôi lập tức trở nên kiêu ngạo, ở trước mặt tôi không ngừng nói khoác. “Thi đậu thủ khoa đại học thì sao chứ? Là hot boy đại học A thì sao? Cha là đại gia giàu nhất thì thế nào? Không phải cũng bị anh giẫm đạp à.” “Chậc chậc chậc, đấu nhiều năm như thế, anh biết anh mới là người thắng cuối cùng mà.” “Ôi, nghe nói gần đây cậu ta đang yêu đương, không biết ai mắt mù mà xem trọng cậu ta vậy chứ?” Nghe được câu nói đó, tôi lạnh hết cả sống lưng, chỉ có thể cười gượng. Bởi vì chỉ cách một cánh cửa, tôi đang bị đối thủ không đội trời chung của anh ấy ôm chặt ở trong ngực. Người đàn ông nhẹ nhàng cắn lấy vành tai của tôi, cười khẽ. “Cục cưng, anh có giỏi không?” “Anh ta còn chẳng phát hiện là anh đang nhường anh ta đấy.” “Vậy em có định ban thưởng cái gì khác cho anh không, hửm?”

Giữa Chúng Ta Có Một Người Trong đám cưới lớp trưởng, vợ cũ ăn diện lộng lẫy, khoác tay một gã đàn ông mặc vest hàng hiệu. Mấy người bạn học không nhịn được mà xì xào: “Cả ngày làm việc quần quật như trâu, cuối cùng lại thành chồng cũ của người ta.” Ánh mắt xung quanh thi nhau đổ dồn về phía tôi. Bộ đồ bảo hộ cũ kỹ không che được sự chế giễu, lại càng không che nổi sự thương hại. Gã đàn ông kia liếc nhìn tôi, ánh mắt đầy khiêu khích, cố tình lớn tiếng với người bên cạnh: “Năm nay làm ăn cũng tàm tạm thôi, chắc được tầm tám mươi mấy vạn (~2,8 tỷ).” Trong bữa tiệc, có người làm nhà nước, có người làm lãnh đạo, cũng có mấy ông chủ nhỏ. Tôi lúng túng xoa tay, lặng lẽ ngồi vào góc xa nhất. Tính im lặng cho đến khi tan tiệc, thì bất ngờ, chiếc điện thoại người già mua với 300 tệ (~1tr) đeo bên hông tôi bỗng rung lên, loa ngoài rú lên: “Alipay báo: nhận được 5 vạn tệ (~175tr).” “Alipay báo: nhận được 10 vạn tệ (~350tr).” “Alipay báo: nhận được 8 vạn tệ (~280tr).” “Alipay báo: nhận được…” Cả hội trường bỗng im phăng phắc. Tôi rút điện thoại ra xem, chia lợi nhuận hải sản xong rồi. Tổng cộng hơn một trăm vạn (~3,5 tỷ).

Chồng tôi là Thẩm Việt, sau t/a.i n/ạ//n giao thông đã mất trí nhớ không còn nhớ tôi, người vợ đang mang thai của anh. Nhưng anh lại ôm chặt “bạch nguyệt quang” Lê Tri Tri, dịu dàng gọi cô ta là “vợ yêu”. Trước mặt tôi, anh và Lê Tri Tri tình tứ công khai, còn lớn tiếng đòi ly hôn để cưới cô ta. Tôi thuận theo ý anh, ký vào đơn ly hôn, rồi vào viện bỏ đi đứa con trong bụng. Ba tháng sau, giữa đêm, Thẩm Việt gõ cửa nhà tôi. Anh nhìn chằm chằm vào bụng tôi, giờ đã phẳng lì, hoảng loạn hỏi: “Con của chúng ta đâu rồi?!” Tôi bật cười: “Tôi đã ly hôn rồi, giữ lại đứa trẻ để cản trở chuyện tôi tái giá à?”

Dẫn Con Gái Về Gặp Bạn Trai Cũ Bạn trai chăm sóc tình cũ đang mang thai, tôi lập tức rời đi. Sáu năm trước, hắn biết tình cũ mang thai ngoài ý muốn, liền bỏ mặc tôi để đến bệnh viện ngày đêm chăm sóc cô ta. Sau đó, sợ tôi ghen tuông làm ầm lên, ảnh hưởng đến tình cũ, hắn thẳng tay gửi tôi ra nước ngoài du học. Sáu năm sau, hắn mời tôi đến dự đám cưới của hắn và tình cũ. Không ngờ lại phát hiện tôi còn dẫn theo một đứa trẻ có vài nét giống tôi. Chưa đợi hắn mở miệng hỏi, tôi đã chủ động giới thiệu: “Đây là Man Man, con gái tôi.” Kỷ Dực như phát điên, hét lên với tôi: “Chu Dĩnh, sao em dám tự ý kết hôn rồi sinh con mà không hỏi ý tôi!” “Không phải chính anh từng nói sao? Chỉ cần tôi không làm phiền anh với Lâm Nguyệt Nguyệt, tôi muốn thế nào cũng được mà.”

Hoa Hồng Vượt Rào Tôi đã làm chó liếm của Hoắc Kiêu hơn hai mươi năm. Một lần tình cờ, tôi nghe được Hoắc Kiêu cười đùa, nói với đám bạn: “Tạ Thính Vãn chẳng thú vị xíu nào, chuẩn một cô gái ngoan. Nếu không phải ông cụ đã định hôn từ bé thì anh đây vốn sẽ không cưới cô ấy.” Đám bạn cười nhạo anh ta: “Anh Kiêu thảm quá mà, bị ép phải cưới sớm.” Một tay Hoắc Kiêu ôm eo cô gái ngồi cạnh, nhả khói thuốc phì phèo: “Đúng vậy, ông đây quá thảm.” Hai tháng sau, tôi công khai mang thai, chuẩn bị tổ chức lễ cưới. Hoắc Kiêu gọi video tới lớn tiếng mắng: “Tạ Thính Vãn, ông đây chưa chạm vào cô, cô lấy đâu ra con? Nói mau! Gian phu là ai?” Khoảnh khắc nhìn thấy người đàn ông bên cạnh tôi, Hoắc Kiêu ngây người: “Chú, chú út?” Người đàn ông nghiêm khắc, mắng khẽ: “Không được vô lễ với thím út cháu!”

Hoa Hồng Giữa Mùa Tuyết Tôi đã cướp người đàn ông mà em gái mình ngày nhớ đêm mong. Trong một năm cô ta đi du học, người đàn ông ấy, tay cầm tấm ảnh chụp cô ta, tìm đến tôi. “Em biết cô gái trong ảnh này không?” Tôi tháo khẩu trang, lộ ra gương mặt giống hệt em gái, mỉm cười: “Anh đang tìm tôi sao?”

“Mai tối đi chơi không?”Tin nhắn lẽ ra gửi cho cô bạn thân, lại bị tôi lỡ tay gửi nhầm cho sếp.Nhìn thấy dấu chấm hỏi mà sếp nhắn lại, tôi lập tức rơi vào trạng thái hoảng loạn.Không ngờ, chỉ một giây sau, khung chat hiện lên một dòng tin mới:“Tuần sau được không?”

Sau khi tốt nghiệp đại học, bạn thân của tôi bị người yêu đá.Tôi khuyên nhỏ: “Đừng có mê trai quá mà rối não. Một thằng nhãi con mà cũng khiến mày bỏ ăn bỏ uống hả?”Cho đến khi tôi tình cờ gặp anh trai của nhỏ ở nhà nó.Năm đó tôi đứng đút tay túi quần, nhìn anh trai người ta mà nghĩ: chưa thấy ai bám người như tôi, vậy mà vẫn có người còn bám hơn cả tôi.

Tôi và một cô bạn người dân tộc Miêu dễ thương mới quen qua mạng đã trao đổi đặc sản với nhau.Tôi gửi cho cô ấy bánh quy sữa canxi, gà nướng Texas, cua chiên giòn cay trị giá 500 tệ và rất mong chờ được nhận đặc sản từ người Miêu.Khi mở gói hàng, bên trong ngoài món trà đen với bánh báng vàng, còn có một viên kẹo đen.Tôi chẳng suy nghĩ gì mà ăn luôn.Ba ngày sau, một chàng trai người Miêu, toàn thân đầy trang sức bạc, tìm đến tôi:“Xin lỗi, em gái tôi gửi nhầm bùa tình yêu của tôi cho chị rồi, chị không ăn nhầm chứ?”

Tôi là một nữ sinh viên nghèo, nhưng lại trở thành người bên gối của đại gia Bắc Kinh, Thẩm Ngôn Nhượng.Ai cũng ngưỡng mộ tôi, nhưng không ai biết, thực ra cách tôi và Thẩm Ngôn Nhượng đối xử với nhau rất đơn giản—“Khách sạn 2101.”“Đến ngay.”“Nhà tôi.”“Đến ngay.”…Ngoài ra, chẳng còn gì khác.Tối nay, sau một trận cuồng nhiệt, anh ấy bỗng hỏi tôi: “Có biết Ứng Khê không?”“Bạn cùng lớp của tôi, sao vậy?”“Đưa WeChat của cô ấy cho tôi,” Thẩm Ngôn Nhượng ngậm điếu thuốc, giọng hờ hững, “Tôi muốn theo đuổi cô ấy.”

Bạn Trai Chống Trà Xanh Của Tôi Bạn trai tôi có một cô “nữ huynh đệ” rất nổi tiếng trong nhóm bạn. Rất nhiều mối tình của các chàng trai đã rơi vào cảnh sóng gió vì cô nàng huynh đệ này. Lần đầu tiên tôi ra mắt, cô ta kéo tay bạn trai tôi nói: “Anh em tụ họp với nhau, cậu dẫn theo con gái làm gì? Trang điểm kỹ thế này, chắc cậu chờ lâu rồi nhỉ?” Tôi còn chưa kịp lên tiếng, bạn trai tôi đã mở lời trước: “Hả? Cậu không trang điểm à? Thô thế, chẳng trách không có bạn trai.”

Tham gia chương trình hẹn hò trực tuyến, tổ chương trình ghép đôi cho tôi với một “Thái tử gia” mặt lạnh như tiền.Tôi tức giận gào lên:“Ai cơ?!“Thái tử gia á?“Tổ chương trình, các người dám thật đấy!”

Sau khi cưỡng hôn nam thần lạnh lùng của trường, tôi… nghe được tiếng lòng của cậu ta.【Vợ ơi đáng yêu quá đi mất, muốn hôn thêm lần nữa quá trời luôn~】【Tôi biết mà, cô ấy cũng thích mình!】【He he he, từ nay tôi cũng là người có vợ rồi nhé.】【Ấy khoan, sao vợ lại nhìn mình bằng ánh mắt kỳ lạ vậy… Có phải đang ghét mình không?】【Vợ ơi đừng rời xa tôi mà QAQ】Ủa? Cái gì mà “cao lãnh học bá” nghiêm túc, lạnh lùng?Sao trong đầu lại lắm lời như cái loa phát thanh vậy nè?!

Bạn thời thơ ấu của Cố Nhất Thần kết hôn.Anh ta là phù rể.Chỉ là không ngờ, lễ cưới vừa bắt đầu, anh ta liền biến thành chú rể.Anh ta nắm tay cô dâu, hôn lên môi cô ấy.Khi phát biểu, Cố Nhất Thần nhìn về phía tôi:“Thanh Thanh, anh đã suy nghĩ rất lâu và cuối cùng quyết định nói câu này với em trong lễ cưới.”Bạn của Cố Nhất Thần lặng lẽ xuất hiện xung quanh tôi, như sợ rằng tôi sẽ lao lên sân khấu, phá hỏng không khí buổi lễ.“Suốt những năm qua, cảm ơn em đã ở bên anh, nhưng rất tiếc, người anh muốn cưới là một cô gái khác…”Hai tháng sau, trong một lễ cưới với khung cảnh tuyệt đẹp.Bức ảnh tôi làm cô dâu, hôn Mạnh Dịch Lâm, được lan truyền điên cuồng trong vòng bạn bè.Nghe nói sau khi biết tin, Cố Nhất Thần đã đập vỡ ngôi nhà mới mà anh ta vừa dọn vào.

Kim chủ của tôi tỉnh lại sau tai nạn và bị mất trí nhớ, anh ấy quên mất rằng tôi chỉ là một tình nhân được anh bao nuôi, vì vậy anh ấy cứ khăng khăng muốn trải qua một mối tình chỉ thiên về cảm xúc chứ không có ràng buộc thân xác.Ban đầu, tôi còn khuyên anh ấy:“Anh đã có người trong lòng rồi, đợi khi ký ức khôi phục, anh sẽ hối hận đấy.”Nhưng sau này, thân thể của tôi đã quen với sự chiều chuộng của anh ấy đến mức không chịu nổi sự “đơn thuần” này, đành không nhịn được mà bàn với anh ấy:“Thỉnh thoảng chúng ta cũng có thể ‘thân mật’ một chút được không?”

Chị Gái và Chú Cún Nhỏ Trung Thành Mọi người đều nói tôi nhu nhược. Là vợ của anh ta, dù biết rõ anh ta và trợ lý mập mờ không rõ, tôi vẫn giả vờ không hay biết. Thậm chí, ngay cả khi bắt gặp họ quấn lấy nhau trong văn phòng, tôi cũng chỉ lặng lẽ đi vào phòng nghỉ, không khóc không làm loạn. Bạn thân không chịu nổi, hỏi tôi: “Ly hôn thì ch.t sao? Hà tất phải bám lấy anh ta?” Tôi cười nhạt, nói rằng tôi sắp chuẩn bị xong rồi. Dù sao thì, để nói lời tạm biệt hoàn toàn với mối tình đầu, vẫn cần một chút thời gian. … Nhưng bây giờ, tôi đã chuẩn bị xong.