Ngôn Tình

Chim Hoàng Yến Độc Ác Dựa Vào Bình Luận Đạn Màn Để Lật Kèo

Chim Hoàng Yến Độc Ác Dựa Vào Bình Luận Đạn Màn Để Lật Kèo Tôi là chim hoàng yến mà Hạ Hành Tiêu nuôi dưỡng. Trên giường thì lười biếng, cứ lâu một chút là kêu đau kêu mệt. Mua sắm thì nhanh như gió, ra sức tiêu tiền của anh. Cho đến khi tôi nhìn thấy một loạt bình luận đạn màn: [Những ngày tháng sung sướng của nữ phụ độc ác sắp kết thúc rồi, nữ chính vạn người mê, được cả thế giới yêu chiều sắp gặp nam chính!] [Cô ta sẽ hãm hại nữ chính đủ kiểu, cuối cùng bị nam chính ghét bỏ.] [Chưa kịp bị nam chính bỏ, cô ta đã cuỗm tiền của anh ta chạy theo một tên nhà giàu giả mạo. Kết quả bị hắn lừa hết tiền, bị lấy thận, chết thảm trong căn phòng thuê rách nát.] [Đáng đời! Chỉ có nữ chính hiền lành, không ham mê vật chất mới xứng đáng được lão đại yêu thương!] Tôi không muốn mất đi công việc lương ba trăm nghìn tệ một tháng này. Từ đó về sau, tôi không còn lười biếng nữa, trên giường như được tiêm thuốc kích thích, không để lại cho nữ chính dù chỉ một cơ hội nhỏ. Hạ Hành Tiêu cười mà như không cười: “Em định làm tôi đột quỵ để hưởng toàn bộ tài sản của tôi à?”

Sau Khi Thấy Trận Mưa Đạn, Tôi Lập Tức Mang Thai Bỏ Trốn

Sau Khi Thấy Trận Mưa Đạn, Tôi Lập Tức Mang Thai Bỏ Trốn Năm thứ hai tôi và Lục Diễn Hằng bên nhau, tôi phát hiện mình mang thai. Trước mắt đột nhiên xuất hiện dòng bình luận bay ngang. 【Đứa con của nữ phụ đến không đúng lúc, Bạch Nguyệt Quang của nam chính sắp về nước rồi.】 【Nam chính hiện đang ở sân bay đón Bạch Nguyệt Quang, tối nay hai người 7 cái bao cao su cảnh báo, tuyệt quá! Chúng ta có thịt ăn rồi.】 【Thế thân cuối cùng vẫn là thế thân, nam chính sẽ không để cô ấy sinh đứa con này đâu.】 Để bảo vệ đứa bé trong bụng, tối hôm đó tôi dứt khoát từ chức bỏ trốn. 【Tổng Lục, Bạch Nguyệt Quang của tôi sắp về nước đính hôn với tôi, cảm ơn anh đã chăm sóc tôi suốt những năm qua.】 Một tháng sau, tôi đi xem phim với em trai. Lúc đi ngang qua hàng ghế sau, bất ngờ bị một bàn tay to kéo vào lòng. Bên tai vang lên giọng cười lạnh: “Ngoan, hắn ta chính là Bạch Nguyệt Quang mà em nói đấy à?” “Em đoán xem, lát nữa hắn quay đầu tìm em, tôi có dừng lại không?”

Tôi Nuôi Dưỡng Em Trai Kế Thành Một Kẻ Si Tình Bệnh Hoạn

Tôi Nuôi Dưỡng Em Trai Kế Thành Một Kẻ Si Tình Bệnh Hoạn Hệ thống yêu cầu tôi phải chinh phục người em trai kế vừa đẹp trai, mạnh mẽ nhưng bi thương của mình. Thế nhưng cậu lại có độ nhạy cảm bằng không. Tôi nói muốn hôn một cái, ngay trong đêm đó, Trần Vọng liền đặt mua mười thùng kẹo “Hôn Một Cái”. Tôi nói thích cún con, hôm sau trong nhà liền xuất hiện thêm một bé Corgi chân ngắn. Nửa năm trôi qua, thanh tiến độ vẫn đứng im bất động. Hệ thống thấy tôi quá thảm hại, bèn cho phép tôi đổi mục tiêu chinh phục. Tôi vui vẻ nhận lời, xoay người đi tán tỉnh ông chú phong độ như cha. Thế nhưng chỉ chớp mắt, tôi đã bị trói trong tầng hầm của căn biệt thự. Thiếu niên đối diện khóe mắt đỏ hoe, giọng nói run rẩy. “Không phải chỉ là bệnh kiều cưỡng chế yêu sao? Em có thể học mà, chị ơi, em có thể học!” Tôi: ? Trần Vọng khóc càng dữ dội hơn: “Cầu xin chị, đừng bỏ rơi em… được không?”  

Xác Nhận Mắc Bệnh Nan Y, Tôi Ép Buộc Yêu Kẻ Thù Truyền Kiếp

Xác Nhận Mắc Bệnh Nan Y, Tôi Ép Buộc Yêu Kẻ Thù Truyền Kiếp Sau khi xác nhận mắc bệnh nan y, tôi nhất thời nông nổi liền bắt cóc kẻ thù truyền kiếp, cả ngày giày vò hắn. Phó Tuấn luôn bị tôi ép đến mức thần trí mơ hồ. Hiếm khi tỉnh táo, hắn nghiến răng nghiến lợi nói: “Triệu Nhiên, đợi tôi ra ngoài nhất định sẽ giết cô.” Tôi không để tâm, vẫn cười tươi nhìn hắn: “Có bản lĩnh thì bây giờ giết tôi luôn đi.” “Tốt nhất khiến tôi một câu cũng không nói được nhé.” Sau này phát hiện là chẩn đoán nhầm, tôi lập tức bỏ trốn trong đêm. Cho đến khi gia đình gặp khủng hoảng kinh doanh, hắn lại trở thành đối tượng liên hôn mà gia đình tôi lựa chọn. Tôi cúi đầu, xin lỗi Phó Tuấn: “Anh muốn giết tôi thì đừng làm trước mặt người khác.” “Con cháu Giang Thành chúng tôi cần giữ thể diện.” “Hoặc anh cho tôi chút thời gian, tôi tự giải quyết.” Phó Tuấn bóp cằm tôi, buộc tôi ngẩng đầu nhìn hắn. Giọng hắn lạnh lùng, mang theo chút băng giá: “Tối nay cô mà nói được một câu thì xem như tôi thua.”

Cát Chảy

Cát Chảy Tôi mang thai ngoài ý muốn. Nhưng Tạ Huyền ghét trẻ con. Buổi tối hôm ấy, tôi dò xét thái độ của anh. Bàn tay anh đặt hờ trên eo tôi, giọng điệu lười biếng, cười như không cười: “Gì đây, em có thai rồi à?” Tôi hoảng hốt phủ nhận. Anh vuốt ve tóc tôi, giọng nói dịu dàng: “Bé con ngoan, chúng ta không cần có con.” Nhưng tôi đã thực sự mang thai. Vừa hay lại nghe người ta bàn tán: “Lương Ly theo Tạ tổng lâu như vậy mà vẫn chưa lên được danh phận, xem ra giấc mộng gả vào hào môn cũng xa vời.” “Cô ta ngốc quá, có một đứa con chẳng phải là ép cưới được rồi sao?” “Cô thì biết gì, Tạ Huyền căm ghét con riêng nhất. Nếu cô ta dám làm vậy, một xác hai mạng cũng chẳng phải chuyện gì khó.” Vì sự an toàn của mình và đứa bé, tôi phải tìm lý do rời đi ngay trong đêm. 【Tôi không muốn làm chim hoàng yến nữa, tôi muốn sống một cuộc đời bình thường. Cảm ơn anh vì tất cả những gì đã cho tôi suốt những năm qua.】 Nửa tháng sau. Tôi trốn ở một thị trấn nhỏ miền Nam. Vừa hỏi một bà mẹ bầu bên đường về kinh nghiệm mang thai, thì đột nhiên bị một cánh tay mạnh mẽ kéo vào lòng. Giọng anh trầm khàn, mang theo chút mệt mỏi: “Bé con, rốt cuộc ai là người phát minh ra cái từ ‘chim hoàng yến’ vậy? Anh không phải là bạn trai của em sao?”

Mãn Phàm

Mãn Phàm Tôi là hoa trà xanh chính hiệu được công nhận trong trường đại học, khéo léo xoay vòng giữa các cậu ấm trong giới Kinh thành, nhưng chưa từng để ai chạm được một sợi tóc. Chỉ có Cố Thời Thâm là người nghiêm túc theo đuổi tôi suốt một thời gian dài. Cho đến khi anh ta sau cơn say, lại dịu dàng gọi tên một người con gái khác. “Tiểu Tiểu, anh đã học được cách phân biệt trà xanh rồi, em quay về có được không?” Một ngụm máu già nghẹn ngay cổ họng. Đồ trời đánh, thì ra anh ta theo đuổi tôi là để học kỹ năng phân biệt trà xanh?! Tôi – kẻ bị lật thuyền trong mương nước – lại đúng lúc gặp lại mối tình đầu vừa về nước. Tôi bất ngờ thấy tủi thân: “Chồng cũ à, tim em đau quá.” Anh mỉm cười dịu dàng: “Trước tiên, em bỏ chặn anh khỏi danh sách đen đã.” “Còn mấy chuyện cũ kia, để sau rồi nói.” Sau đó, tôi nhìn cái bụng ngày một lớn mà muốn khóc không ra nước mắt. Đúng là… để sau rồi nói. Khi Cố Thời Thâm đỏ mắt cầu xin tôi tha thứ thêm lần nữa, mối tình đầu chỉ nhướng mày cười khẩy: “Vợ tôi mang thai rồi, anh còn chưa chịu buông à?”

Mười Năm

Mười Năm Tôi và Chu Hạ Dã đã kết hôn được 10 năm, từ trước đến nay đều mạnh ai nấy sống. Anh ta ân ái với cô thư ký nhỏ, còn tôi thì luân phiên yêu đương với những chàng trai trẻ ngoan ngoãn hoặc hoang dại. Tôi từng nghĩ cuộc sống sẽ mãi như vậy. Cho đến khi tôi gặp một chàng trai thật lòng, một con sói nhỏ không hề tham tiền của tôi, chỉ một lòng muốn kết hôn với tôi. Tôi rung động. Tôi về nhà, mở miệng nói với Chu Hạ Dã chuyện ly hôn. Đêm đó, Chu Hạ Dã đập phá toàn bộ đồ đạc trong nhà, bóp cổ tôi, giọng dữ tợn: “Anh cho phép em động lòng từ khi nào vậy hả?!”  

Màn Trời

Màn Trời Tống Duật năm ba mươi chín tuổi đã nuôi một ngoại thất. Nữ tử ái mộ hắn cố ý đem chuyện này tiết lộ cho ta. Sau khi biết chuyện, hắn cố tình đến cảnh cáo: “Tố Tố không phải người ngoài.” Thì ra, Lâm Tố là con gái khuê mật của bà mẫu ta. Phụ thân nàng chiến tử, mẫu thân tuẫn tình. Một tháng trước, Tống Duật đón nàng về. Trên đường đi, hai người lâu ngày sinh tình. Hắn nói nàng đến là để gia nhập gia đình này. Bọn họ đều nghĩ rằng ta sẽ nổi trận lôi đình. Nhưng ta lại nói: “Sao có thể nuôi dưỡng ở bên ngoài để làm trò cười cho thiên hạ? Chi bằng nâng nàng làm bình thê.” Ta thậm chí còn đề nghị họ sớm sinh con. Bởi vì hệ thống nói với ta:【Thân thể của ngươi cuối tháng sẽ hồi phục, còn mười ngày nữa là có thể trở về.】 Nhi nữ ta vất vả sinh ra, khẳng định là muốn dẫn đi.

Trúc Chi

Trúc Chi Sau bữa tiệc tốt nghiệp, tôi đã lấy hết can đảm để tỏ tình với anh trai kế của mình trong lúc say. Khác với sự mong đợi và lo lắng của tôi, đôi mắt người đàn ông vẫn bình tĩnh không gợn sóng. “Chúng ta chỉ là anh em.” “Em còn nhỏ nên không hiểu, đừng nói những lời này nữa.” Tình đơn phương kết thúc. Tôi quay đầu nộp đơn vào một trường đại học ở tỉnh ngoài rồi rời đi không ngoảnh lại. Sau đó, một anh học trưởng quen biết tình cờ đưa tôi về nhà, nhưng lại bị người đàn ông ở tầng trên nhìn thấy. Tối hôm đó, bên cạnh giường tôi xuất hiện một bóng dáng quen thuộc. “Ngoan nào, hồi nhỏ không phải em thích ngủ chung với anh nhất sao?”

Đọa Tiên

Đọa Tiên  Ta theo mẹ lên núi cắt cỏ heo, lúc trở về liền thấy trước cửa nhà nằm một thiếu niên tuấn tú, phong thái ung dung. Người ấy rõ ràng đang hôn mê bất tỉnh, nhưng ta lại nghe thấy giọng nói đầy kích động vang lên trong đầu. “Tiểu nha đầu này chính là người sở hữu thiên linh căn, tương lai sẽ phi thăng trở thành Phù Ngọc Nữ Đế!” “Chờ khi ngôi làng này bị hủy diệt, ngày mai ta sẽ đưa nàng bôn ba khắp chân trời góc bể.” “Thanh mai trúc mã, lưỡng tình tương duyệt, ta muốn nàng tự nguyện vì ta mà gác kiếm nấu canh.” Ta kinh nghi bất định, nhưng nào ngờ nửa đêm, trong làng quả thực bùng lên một trận hỏa hoạn kinh thiên động địa. Thiếu niên ôm lấy ta đang mê man vào lòng, cẩn thận khẽ đặt một nụ hôn nơi mi tâm. Khi ta hoàn hồn, thanh đoản đao nhỏ bằng bàn tay đã đâm sâu xuyên qua tim hắn. Nhìn cơ thể ấy tan biến trong lưỡi lửa cuồng bạo, ta khẽ nhếch môi, nở một nụ cười nhàn nhạt. “Không bao giờ gặp lại, kẻ công lược.”

Nam Tinh

Nam Tinh Tôi xuyên vào một quyển tiểu thuyết tu tiên. Tin tốt: Tôi có người cha giàu có nhất Tu Chân giới. Tin xấu: Tôi là nữ phụ ác độc, là cái loại mà vừa chiếm mất sự trong sạch của nam chính đó.

Vãn Diễm

Vãn Diễm Năm thứ 5 ở bên Túc Dã, tôi quay phim ở nước ngoài, gặp phải bạo loạn ở địa phương. Tiếng súng, tiếng thét chói tai, còn có ánh lửa tàn. Trong sự hỗn loạn, tôi tìm chỗ trốn đi, run giọng gọi cho hắn nói tôi đang rất sợ. Tiếng cười duyên của người phụ nữ xen lẫn giọng nói lãnh đạm qua loa của hắn. “Bảo bối, hiện tại anh còn bận rất nhiều việc.” Tiếng bíp ngắn ngủi vang lên, khoảnh khắc ấy, tôi hoàn toàn chết tâm. Lãng tử chính là lãng tử làm sao có thể vì tôi mà quay đầu lại. Nhưng sau đó, một người luôn lạnh lùng như hắn lại không bỏ xuống được. Túc Dã đỏ mắt gắt gao giữ chặt cổ tay tôi, hèn mọn cầu xin: “Cầu xin em, đừng quay cảnh hôn với hắn.”

Vận Mệnh

Vận Mệnh Trên đường chạy nạn, mẹ đã bán ta cho Lâm phủ với giá ba quan tiền. Chỉ vì khi đi ngang qua Lâm phủ, đúng lúc Lâm phu nhân hạ sinh một đứa con trai. Trên không của Lâm phủ, hào quang vạn trượng, kim sắc khí vận rực rỡ, giữa tầng mây có mấy con tiên hạc bay lượn, tiếng kêu trong trẻo vang vọng. Mẹ vô cùng kích động: “Điềm lành như vậy, đứa bé này sau này nhất định sẽ được phong hầu bái tướng… Không nghi ngờ gì nữa, đây chính là nam chính.” Ta nghi hoặc hỏi: “Mẹ, nam chính là gì?” Mẹ nhìn ta đầy ẩn ý, dịu dàng vuốt ve đỉnh đầu ta: “Nam chính là người có khí vận tốt nhất trên thế gian này, nếu Dao Quang của ta có thể ở bên cạnh hắn, chắc chắn sẽ được sống lâu trăm tuổi.” Cứ như vậy, ta trở thành nha hoàn bên cạnh nam chính.

Nhầm Phu

Nhầm Phu Công chúa yêu phu quân của ta, trùng hợp thay, ta lại vừa ý phò mã. Liếc nhau, chúng ta cùng cười một tiếng, ăn ý nắm tay, vậy thì đổi đi. Công chúa vội ghé sát tai ta, nói nhỏ: “Ngày mai.” Ta xoa xoa tay, ánh mắt liếc qua phò mã, tà mị cười một tiếng: “Đêm nay.”

Quái Vật

Quái Vật Tôi là vị hôn thê mà Phó Thời An vô cùng chán ghét. Để chọc giận tôi, anh ta cố tình lái xe quá tốc độ gây chuyện, làm ra đủ loại trò ngông cuồng. Mỗi lần như thế, tôi đều đứng ra thu dọn hậu quả. Mãi cho đến khi bên cạnh Phó Thời An xuất hiện một cô gái tên là Kiều Ngữ. Vì tìm một chiếc bánh trứng bình thường cho Kiều Ngữ mà anh ta bỏ lỡ tiệc sinh nhật của tôi. Tôi đã chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ, chủ động đề xuất với gia đình thay đổi hôn ước. “Cũng không nhất thiết phải là Phó Thời An.” Tôi chợt nhớ đến người đàn ông lạnh lùng trong giấc mơ, người từ đầu đến cuối luôn nhẫn nhịn và yêu tôi trong thầm lặng. Tôi khẽ cười, giọng nhẹ nhàng: “Chẳng phải anh ta còn một người chú nhỏ sao?”

Cam Ngọt

Cam Ngọt Như một món quà mà tôi đưa đến để tặng cho anh ấy – Tạ Chiến. Tôi vốn luôn tuân thủ bổn phận. Thế nhưng một lần ngoài ý muốn, tôi lại mang thai con của anh. Tôi thử thăm dò, hỏi anh: “Giả sử anh có một đứa con ngoài giá thú, anh sẽ làm gì?” Anh trả lời: “Tôi sẽ không có.” “Tôi nói là giả sử có thì sao?” Anh bóp má tôi, rồi cất giọng: “Thì để mẹ và con cùng biến mất. Bé ngoan, tôi không thích mấy câu hỏi giả định kiểu đó.” Tôi lập tức tối sầm mặt mày, âm thầm lên kế hoạch xử lý cái thai này mà không để ai biết. Hôm sau, Tạ Chiến nghịch điện thoại tôi, sắc mặt vô cùng âm trầm. Anh bóp cằm tôi, giọng dịu dàng đến chết người: “Nói tôi nghe, ‘đặt lịch phá thai’ nghĩa là gì? Em mang thai rồi đúng không?”  

Tiểu Mãn

Tiểu Mãn Thế tử nhặt ta ra từ đống nô lệ, trang điểm rồi cắt lưỡi ta, dạy dỗ cho ta thay đổi mọi cử chỉ, biến ta thành hình ảnh bạch nguyệt quang của hắn. Hắn tỏ ra rất cưng chiều, cho ta cùng hắn đi chơi, dùng bữa, đánh cờ. Chỉ cần ta liếc mắt, ngày hôm sau, châu báu, trang phục đắt tiền sẽ được đưa đến trước mặt ta. Đúng lúc ta nghĩ rằng cả đời này sẽ như vậy thì bạch nguyệt quang của hắn đã trở về. Hắn nói: “Ngươi đi đi, ta sẽ phối cho ngươi một hạ nhân tốt. Ta đã cho hắn một số tiền, hắn chắc chắn sẽ không chê bai ngươi.”

Kinh Yến

Kinh Yến Cha tôi nhận nuôi một thiếu niên 14 tuổi. Tôi cấu cậu ta, đánh cậu ta, sỉ nhục cậu ta, bắt cậu ta quỳ trong mưa. Báo ứng đến rồi. Cậu ta lột xác thành một kẻ quyền quý khiến ai ai cũng phải dè chừng, rồi muốn tôi kết hôn liên hôn với cậu ta. Đêm đó, tôi khóc đến khàn cả giọng. “Quỳnh Yến, năm đó là tôi không hiểu chuyện, anh có thể đừng trả thù tôi không?” Quỳnh Yến cắn lấy vành tai tôi, cười một cách đầy xấu xa. “Không được, bảo bối.” Trước mắt lướt qua một làn đạn bình luận: 【Nữ chính đừng sợ, nam chính rõ ràng là yêu cô đến chết tâm rồi, sẽ không trả thù đâu.】 【Đúng vậy, không thoải mái thì đừng nhịn, cô có thể túm lấy tóc anh ta, đẩy anh ta ra.】 Sau đó, khi tôi đã có thể đi lại, tôi đưa đơn ly hôn cho anh ta. Quỳnh Yến tức đến bật cười, vác tôi lên vai đi thẳng vào phòng ngủ. “Bảo bối, mới đi lại được mà đã muốn bỏ rơi anh rồi à?” “Cho dù em có túm đến rụng hết tóc anh, thì ngày mai cũng đừng mơ bước xuống giường.”

Thịnh Vũ

Thịnh Vũ Ta liều mạng cứu về tiểu tướng quân, hắn lại ra công đường cùng ta đối chất, chỉ vì muốn hủy hôn với ta. Hắn mắng ta tâm địa độc ác, quay đầu cưới thứ muội của ta, tán dương nàng ôn hoà hiền hậu thuần lương. Mà ta mất hết mặt mũi, không người muốn cưới, đành phải gả cho tên gian thần Hoắc Chương tiếng xấu đồn xa. Ngày ta xuất giá, hắn lại đột nhiên đơn thương độc mã chạy đến cướp dâu, nói rằng nguyện ý nạp ta làm thiếp. Hoắc Chương ghen ghét hỏi: “Chỉ loại hàng này thôi mà cũng đáng để nàng nhớ nhung nhiều năm như vậy sao?” Về sau, tiểu tướng quân quỳ rạp bên váy ta, thảm thiết cầu xin ta nhận hắn, dù chỉ làm nhỏ.  

Biến Mất

Biến Mất Mười lăm năm bên nhau, vậy mà giờ đây người đàn ông tôi từng yêu say đắm lại đang bóp cổ tôi, đôi mắt đỏ ngầu tràn đầy căm phẫn. Vì sao chứ? Vì tôi bóp nát trái tim anh một cách bất nhân, cười khinh bị khi nhìn anh khóc. Thì sao chứ? Anh ta đáng nhận!!! Ngày con gái bé bỏng của chúng tôi nằm viện trong tình trạng nguy kịch, anh lại chọn ở bên một người phụ nữ khác. Tôi cho anh thời gian để hối hận, nhưng không cho anh cơ hội để chuộc lỗi. Đó là cách trả thù tàn nhẫn nhất của tôi dành cho anh. Khiến anh sống day dứt cả đời.