Ngôn Tình

Thanh Hà Biệt Mộng

Thanh Hà Biệt Mộng Ta và Vệ Thanh Hà tuổi nhỏ quen biết, nhìn nhau mà chán ghét, cuối cùng lại nam cưới nữ gả, bạch đầu giai lão. Cả đời sống trong dè dặt nghi kỵ, mỗi lần nổi giận, gốm sứ trong phòng đều chịu họa lây. Người trong lòng của hắn là đóa hoa kiều diễm, còn ta lại là con sư tử Hà Đông hung hăng dữ tợn. Mở mắt ra, ta trở về năm ấy, khi đôi ta còn như người xa lạ. Lần này, ta quyết tâm thành toàn cho hắn và đóa hoa kiều diễm kia, để hắn được trọn vẹn tâm nguyện đời trước. Thế nhưng hắn lại chủ động bắt chuyện với ta: “Không biết tại hạ có từng gặp qua cô nương ở đâu rồi chăng?” Ta trừng mắt liếc hắn: “Mở to mắt ra mà nhìn, cô nãi nãi ta, ngươi cũng xứng gặp sao?” Đời trước hắn chán ghét nhất là ta thô lỗ, lời này đủ để hắn quay người bỏ đi rồi. Thế mà hắn lại bám như kẹo kéo: “Vừa gặp cô nương, lòng tại hạ liền sinh hảo cảm.” Ta lạnh lùng cười: “Tất nhiên rồi, ta sắp trở thành đại tẩu của ngươi đấy.”

Một Đời Yêu Thương

Một Đời Yêu Thương Đêm cử hành lễ cập kê, ta bị người hạ dược. Cố nén khó chịu trong người, ta lảo đảo tìm đến vị hôn phu là Thái tử. Nào ngờ lại nghe được cuộc đối thoại giữa hắn cùng nha hoàn kia: “Cô không tin vào mệnh phượng trời sinh, chỉ tin nhân duyên do trời định. Liên nương, ta nhất định sẽ thân chinh đem hậu vị dâng tận tay nàng.” “Về phần Khương Từ, sau đêm nay, nàng ta chỉ còn thân bại danh liệt, trở thành trò cười cho thiên hạ.” Phía trước không lối, sau lưng là Địa Ngục. Ta tuyệt vọng vô phương, run rẩy gõ cửa phòng của người huynh nuôi từ trước đến nay luôn cấm dục tự kiềm chế, người ngoài chớ gần. “A huynh, ta nóng…” “Muốn…” Huynh trưởng thần sắc u ám, ôm ta lên giường, thấp giọng khàn khàn, yết hầu khẽ động: “Ngoan.” “Muốn gì, tự đến lấy.”

Khi Đàn Ông Mang Bầu

Khi Đàn Ông Mang Bầu Người tôi thầm mến là một tên mọt sách ngây ngô, không hiểu chuyện đời. Để trêu chọc cậu ấy, vào một đêm hè cúp điện năm lớp 12, tôi đã thua trò chơi đại mạo hiểm và phải hôn cậu ấy. Ngày hôm sau, cậu ấy đỏ mắt chặn tôi trên đường tan học: “Bạn học Hứa, tớ, tớ bị cậu hôn đến mang thai rồi.” Tôi muốn nói hôn môi sẽ không mang thai, đàn ông không thể mang thai. Nhưng Thời Diên lại nắm tay tôi rồi đặt lên bụng cậu ấy, nơi đó đang động đậy. “Cậu sờ xem… Em bé đang đá chúng ta.”

Sao Anh Lại Thích Em

Sao Anh Lại Thích Em Bạn thân tôi Diệp Diễm là ngôi sao, vì giúp cô ấy leo cao, tôi đồng ý gánh hết mọi phốt trước khi cô ấy nổi tiếng. Trên mạng đồn hồi cấp ba cô ấy đánh nhau? Tôi lên tiếng: “Tôi đánh đó! Diệp Diễm hết lời can ngăn nhưng không được.” Đồn cô ấy từng yêu online một lúc ba người? Tôi: “Là tôi! Mượn tài khoản Diệp Diễm để tán trai.” Đồn hồi đại học cô ấy mặt dày theo đuổi nam thần khóa trên, nay là ảnh đế nổi tiếng, Sở Dịch? Tôi nghiến răng: “Cũng là tôi! Thư tình tôi viết, bữa sáng tôi đưa. Là tôi cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga.” Tối hôm đó, Diệp Diễm tặng tôi liền mấy chiếc túi xách hàng hiệu, còn gọi tôi là “nghĩa phụ”. Tôi ôm đống túi ngủ ngon lành, cho đến khi thấy loạt từ khóa nóng chễm chệ trên hot search: #Sở Dịch lộ tài khoản phụ #Sở Dịch tự thừa nhận mối tình đơn phương đã thành sự thật #Sở Dịch nửa đêm say rượu, đứng bên đường gào hát “Yêu nhầm người”

Xấu Hổ

Xấu Hổ Thầm thích anh hàng xóm nửa năm. Tôi lo lắng đến mức vô tình làm chết ba chậu cây xấu hổ trong nhà. Mỗi lần tình cờ chạm mặt anh ấy ở cầu thang, tôi căng thẳng đến mức chỉ biết cúi đầu nghịch lá cây. Ngay lúc đó, trước mắt tôi bỗng xuất hiện một loạt dòng chữ giống như bình luận trực tiếp: 【Ngoan nào, đừng nghịch lá nữa. Nếu cô còn chạm vào, nam chính sắp không chịu nổi nữa rồi!】 【Hahaha! Khi nào nữ phụ mới biết bản thể của nam chính là cây xấu hổ đây? Cậu ta đã đỏ mặt đến chết ba lần rồi đó!】 【Đúng rồi! Chính là chiếc lá đó! Cứ thoải mái vò nát nó đi!】 Tôi giật mình, tay vô thức đè mạnh lên phiến lá. Khoảnh khắc chiếc lá khép lại, Hàn Tu chân mềm nhũn, đôi tai đỏ bừng nhìn tôi đầy bối rối. 【Ồ hố! Nữ phụ đã sẵn sàng chưa? Nam chính sắp không nhịn được nữa rồi!】

Chị Gái và Chú Cún Nhỏ Trung Thành

Chị Gái và Chú Cún Nhỏ Trung Thành Mọi người đều nói tôi nhu nhược. Là vợ của anh ta, dù biết rõ anh ta và trợ lý mập mờ không rõ, tôi vẫn giả vờ không hay biết. Thậm chí, ngay cả khi bắt gặp họ quấn lấy nhau trong văn phòng, tôi cũng chỉ lặng lẽ đi vào phòng nghỉ, không khóc không làm loạn. Bạn thân không chịu nổi, hỏi tôi: “Ly hôn thì ch.t sao? Hà tất phải bám lấy anh ta?” Tôi cười nhạt, nói rằng tôi sắp chuẩn bị xong rồi. Dù sao thì, để nói lời tạm biệt hoàn toàn với mối tình đầu, vẫn cần một chút thời gian. … Nhưng bây giờ, tôi đã chuẩn bị xong.

Yêu Đương Nồng Nhiệt

Yêu Đương Nồng Nhiệt Sau khi tốt nghiệp cấp ba, tôi và người chú nhỏ trên danh nghĩa của mình đính hôn. Nhưng anh ta chỉ coi tôi như một đứa trẻ. Đêm tân hôn, tôi run rẩy đưa tay cởi cà vạt của anh ấy. Lại bị anh hất tay ra, cười nhạt đầy hờ hững: “Em nghĩ tôi đã cầm thú đến mức ngủ với cháu gái của mình sao?” Hôm sau, anh ta viện cớ công việc, bay thẳng ra nước ngoài. Hai năm sau, chúng tôi vô tình gặp lại trong một quán karaoke. Lúc đó, tôi đang bị một đàn anh tỏ tình công khai. Còn anh, tay cầm ly rượu, lười nhác dựa vào tường, chậm rãi thưởng thức màn kịch trước mắt. … Đêm hôm đó, tôi ngồi trong ghế sau chiếc Maybach, bất an không yên. Anh nâng cằm tôi, ánh mắt lạnh lùng nhìn tôi chằm chằm: “Là chính tay tôi nuôi lớn, em dám chạy theo người khác?”

Tình Yêu Của Thần Linh

Tình Yêu Của Thần Linh Trước khi quen tôi, Giang Dự chưa từng hẹn hò với ai có số đo vòng một dưới cúp C. Hắn chê tôi không đủ quyến rũ, chê tôi quá nhạt nhẽo. Dựa vào việc tôi không dám hủy hôn, hắn ngang nhiên dắt tình nhân đi lại ngoài phố, hết sức phô trương. Công bằng mà nói, tôi cũng ngoại tình. Ngày hôm sau khi vừa ngủ với một anh chàng lạ mặt, nhà chồng sắp cưới của tôi xảy ra đại họa. Bức tượng thần mà họ đã cúng bái bao năm bỗng dưng biến mất. Trong cuộc gọi, Giang Dự nói với tôi: Vị thần đó tên là Phong Dương. Khoan đã. Tôi nhìn người đàn ông trước mặt, trên người đầy dấu hôn chằng chịt. “… Anh nói anh tên gì cơ?” “Phong Dương, lúc nãy chẳng phải hắn đã nói với em rồi sao?” Chàng trai xa lạ nở nụ cười, bình thản nhìn tôi.

Bạn Trai Thích Vay Tiền Tôi

Bạn Trai Thích Vay Tiền Tôi Bạn trai rất thích mượn tiền tôi. Thường thì mượn vài trăm, vài nghìn, thỉnh thoảng mượn đến cả chục nghìn. Tôi ngại không nỡ từ chối. Không chỉ anh thích mượn, mà chị gái anh cũng vậy. Tôi rất phiền lòng, nhưng họ lúc nào cũng tỏ thái độ dễ chịu, lại trả tiền rất đúng hạn. Thế nhưng sau một thời gian, bạn trai và chị gái anh ta bắt đầu trả tiền trễ thường xuyên. Tôi nhắc thì họ sẽ cười cười bảo: “Ôi trời, quên mất tiêu, xin lỗi nhé!” Rồi sau đó cũng sẽ trả. Nhưng những khoản tôi không nhắc thì họ cứ thế mà quên luôn. Mấy khoản nhỏ nhỏ, nếu đòi thì sợ mất lòng, không đòi thì cộng dồn lại cũng không phải ít. Tôi thực sự rất khổ tâm. Sau đó, bạn trai nói: “Thanh Thanh à, chị anh muốn mua nhà, có thể mượn 200 ngàn không?”

Giữa Chúng Ta Có Một Người

Giữa Chúng Ta Có Một Người Trong đám cưới lớp trưởng, vợ cũ ăn diện lộng lẫy, khoác tay một gã đàn ông mặc vest hàng hiệu. Mấy người bạn học không nhịn được mà xì xào: “Cả ngày làm việc quần quật như trâu, cuối cùng lại thành chồng cũ của người ta.” Ánh mắt xung quanh thi nhau đổ dồn về phía tôi. Bộ đồ bảo hộ cũ kỹ không che được sự chế giễu, lại càng không che nổi sự thương hại. Gã đàn ông kia liếc nhìn tôi, ánh mắt đầy khiêu khích, cố tình lớn tiếng với người bên cạnh: “Năm nay làm ăn cũng tàm tạm thôi, chắc được tầm tám mươi mấy vạn (~2,8 tỷ).” Trong bữa tiệc, có người làm nhà nước, có người làm lãnh đạo, cũng có mấy ông chủ nhỏ. Tôi lúng túng xoa tay, lặng lẽ ngồi vào góc xa nhất. Tính im lặng cho đến khi tan tiệc, thì bất ngờ, chiếc điện thoại người già mua với 300 tệ (~1tr) đeo bên hông tôi bỗng rung lên, loa ngoài rú lên: “Alipay báo: nhận được 5 vạn tệ (~175tr).” “Alipay báo: nhận được 10 vạn tệ (~350tr).” “Alipay báo: nhận được 8 vạn tệ (~280tr).” “Alipay báo: nhận được…” Cả hội trường bỗng im phăng phắc. Tôi rút điện thoại ra xem, chia lợi nhuận hải sản xong rồi. Tổng cộng hơn một trăm vạn (~3,5 tỷ).

Tình Cũ Chẳng Rủ Cũng Tới

Tình Cũ Chẳng Rủ Cũng Tới Đêm trước ngày cưới, Mục Xuyên ôm cô thanh mai của anh ta, nói với tôi rằng muốn có một đêm tự do. Anh ta nói, sau đêm nay, cả đời này anh ta sẽ một lòng một dạ với cuộc hôn nhân của chúng tôi. Tôi nhìn anh ta rất lâu, rồi gật đầu đồng ý. Khi bước ngang qua người tôi, anh ta còn hào phóng nói: “Đêm nay em cũng có thể ra ngoài tìm một người đàn ông, anh đảm bảo tuyệt đối sẽ không để tâm.” “Tôi không cần phải ra ngoài.” Tôi đi thẳng đến trước mặt người anh em thân thiết nhất của anh ta. Nhìn vào đôi mắt đẹp đó đầy lưu luyến: “Đêm nay, ngủ cùng nhau nhé?” Anh ta có thanh mai, chẳng lẽ tôi không có mối tình đầu?

Mỗi Ngày Đều Hỏi Phu Quân Chết Chưa

Mỗi Ngày Đều Hỏi Phu Quân Chết Chưa Ta là nữ tử có mệnh cứng rắn nhất chốn Kinh thành. Liên tiếp khắc chết ba vị hôn phu, ta bị gán cho danh xưng “độc nương tử”, không ai dám cưới. Vậy mà oái oăm thay, ta lại được ban hôn cho thế tử phủ Tĩnh An vương – kẻ ốm yếu nhiều bệnh nổi danh khắp thành. Mẫu thân ta lo lắng không nguôi, phụ thân ta ngày đêm thở dài than vãn. Trước ngày xuất giá, mỗi ngày ta đều không nhịn được mà hỏi một câu: “Hôm nay phu quân ch.t chưa?” Nào ngờ một câu nói đùa ấy, chẳng biết thế nào lại truyền vào đến tận phủ Vĩnh Bình hầu. Đêm tân hôn hôm đó, vị thế tử gia vốn bị liệt nằm giường, chân còn tật kia—lại bất ngờ đứng dậy. Hắn vén khăn voan, nghiến răng nghiến lợi hỏi ta: “Nghe nói phu nhân ngày ngày đều mong ta ch.t sớm, siêu sinh sớm?”

Chồng Mất Trí Nhớ Lại Yêu Tôi Từ Cái Nhìn Đầu Tiên

Chồng Mất Trí Nhớ Lại Yêu Tôi Từ Cái Nhìn Đầu Tiên Giang Yến Châu bị ngã cầu thang ngoài ý muốn, mất đi ký ức mấy năm gần đây. Lúc tôi chạy đến phòng bệnh, đã nghe thấy giọng anh ấy đầy kích động: “Làm sao con có thể kết hôn với một người con gái quen qua xem mắt được chứ? Ba, ba đang lừa con phải không?!” Cuộc hôn nhân mới kéo dài được nửa năm này, xem ra chắc sắp tan vỡ rồi. Tôi nghĩ vậy. Nhưng đúng lúc tôi vừa ló mặt trước cửa phòng bệnh, Giang Yến Châu mất trí nhớ đột nhiên ngẩng đầu nhìn tôi, hơi thở khựng lại: “Ba ơi, ba tin vào tình yêu sét đánh không?” —

Uyên Ương Ân Ái

Uyên Ương Ân Ái Trúc mã của ta là một người què. Hắn bị ta đánh què. Còn ta, là một đứa ngốc. Bị hắn đập ngốc. Hai nhà bàn bạc, một người què, một kẻ ngốc. Gộp lại thành một đôi cho xong. Thế là, ta chảy nước miếng, hắn lê cái chân què. Chúng ta bái đường thành thân, trở thành phu thê. Nhưng sau khi thành thân, ta lại thông minh tuyệt đỉnh, còn hắn thì đi lại như bay. Hai chúng ta nhìn nhau, đồng thanh chất vấn: “Ngươi giả bộ đấy à?!”

Tổng Tài Là Đồ Nhát Gan

Tổng Tài Là Đồ Nhát Gan Đêm trước ngày cưới, em gái tôi chuốc say Cầm Tri Lễ. Muốn gạo nấu thành cơm, phá hoại hôn lễ của tôi. Tôi thì chẳng hề hoảng loạn. Ngược lại, Cầm Tri Lễ – người đàn ông luôn lạnh lùng điềm tĩnh lại luống cuống. Anh ta đá một cú khiến người kia văng ra xa: “Vãi chưởng, ở đâu ra cái con nhỏ xấu hoắc vậy!” Nhìn thấy tôi, lại lập tức yếu ớt, tội nghiệp nói: “Bên ngoài đáng sợ quá, vợ ơi ôm ôm…”

Ai Dám Dựa Vào Tình Yêu Để Chiếm Hữu Núi Phú Sĩ

Ai Dám Dựa Vào Tình Yêu Để Chiếm Hữu Núi Phú Sĩ Từ nhỏ đến lớn, mỗi lần Sở Tư Lễ gây họa bị người lớn trong nhà bắt được, anh ấy đều kéo tôi ra làm bia đỡ đạn, bắt tôi cầu xin giúp. Tôi không muốn, anh ấy lại kiên nhẫn dỗ dành: “Tiểu Diệp, anh trai bị đánh, em không thấy đau lòng sao?” Anh ấy vốn có khuôn mặt đẹp trai, lúc dỗ người thì giọng nói lại dịu dàng đến mức khiến lòng người mềm nhũn, tôi hoàn toàn không có sức chống đỡ. Cứ thế mãi, anh ấy nắm được điểm yếu trong tính cách của tôi, cũng ngày càng làm càn vô độ. Bây giờ nghĩ lại, chính tôi đã nuông chiều anh ấy đến hư hỏng. Khiến anh ấy cho rằng, bất kể anh ấy làm ra bao nhiêu chuyện hoang đường, tôi vẫn sẽ đứng yên chờ anh ấy quay về. Nhưng lần này, tôi không định dung túng anh ấy thêm nữa.

Thật Giả Tình Thâm

Thật Giả Tình Thâm Con gái ruột bị bắt cóc suốt 17 năm cuối cùng đã được đưa trở về nhà. Mẹ ôm chặt lấy cô ấy vào lòng, không ngừng gọi: “Tim gan của mẹ ơi, con gái yêu của mẹ ơi.” Thế nhưng ánh mắt cô ta lại dán chặt vào tôi, giả vờ ngây thơ hỏi: “Bây giờ con đã về rồi, vậy chị gái có phải nên trở về nhà mình không?” Cô ta tưởng tôi là kẻ được nhận nuôi, kẻ đã ăn cắp cuộc sống sung túc lẽ ra thuộc về mình. Nhưng lại không hề nhận ra, ngay khi nói ra câu ấy, cả căn nhà lập tức rơi vào im lặng.

Vãn Ý

Vãn Ý Tôi đã ch .t bảy lần. Lần nào cũng đúng vào ngày chồng tôi đưa ra đơn ly hôn. Anh ấy không yêu tôi. Bảy năm hôn nhân, cuối cùng cũng không địch lại nổi Bạch Nguyệt Quang vừa trở về nước. Hệ thống nói với tôi, nếu muốn sống, tôi phải thắng được cô ta. Sảy thai, thế thân, bị hãm hại… thủ đoạn của tôi ngày càng tàn nhẫn. Thế nhưng, khi con đường này sắp chạm đến đích, tỉ lệ cứu vãn cuộc hôn nhân đạt đến 99.99% — Tôi lại là người chủ động đưa ra đơn ly hôn.

Nông Nữ Không Chịu Thiệt

Nông Nữ Không Chịu Thiệt Phu quân ta từ nhỏ đã bị đích mẫu ngược đãi. Để cắt đứt tiền đồ của hắn, bà ta thậm chí bỏ bạc ra mua một nông nữ quê mùa như ta về làm chính thê cho hắn. Nhưng bà ta không ngờ rằng, ta tuy không có xuất thân thế tộc, song lại có thừa sức lực! Ngày đầu tiên bước chân vào hầu phủ. Ta liền lật bàn ngay tại chỗ. Nhét đám cơm thiu lạnh ngắt vào miệng đám đầu bếp trong phủ. Mang mớ than kém chất lượng bị tráo đổ thẳng vào phòng đích mẫu rồi châm lửa thiêu rụi. Hầu phủ gà bay chó sủa, náo loạn tứ tung. Ta đứng trước mặt phu quân ta, người yếu ớt chẳng thể tự chăm sóc bản thân, dõng dạc buông lời hùng hồn: “Muốn bắt nạt ta? Trước tiên cứ hỏi thử xem ta có đồng ý hay không đã!”

Không Dễ Dụ Dỗ

Không Dễ Dụ Dỗ Tôi nuôi một cậu trai nghèo, do quá cưng chiều nên bây giờ cậu ta có chút kiêu ngạo. Cậu ta ngang nhiên trốn học để đi dự sinh nhật thanh mai trúc mã, còn vênh váo tuyên bố: “Thẩm Thanh Hà là con gái hội đồng quản trị, ai dám để tôi rớt môn?” Có người trêu chọc: “Bạn gái cậu ngoài chuyện lớn tuổi ra, thì đúng là tiêu chuẩn cao cấp đấy.” Cậu ta lại cười khẩy: “Bạn gái cái gì? Chỉ là con chó trung thành thôi. “Mấy người không biết à? Cô ta còn chưa chạm được tay tôi mà đã tặng tôi xe với nhà rồi.” Tôi chỉ cười nhạt, thoải mái thanh toán hóa đơn cho bọn họ. Đến ngày hôm sau, cậu ta hoảng hốt chạy đến tìm tôi, giọng điệu vừa đáng thương vừa lấy lòng: “Chị, Cố Nghiễn Thâm thế mà lại đánh trượt em!” “Chị giúp em đi mà, chị cũng ghét hắn ta cơ mà?” Nhưng cậu ta không biết rằng, mục tiêu của tôi từ trước đến giờ vẫn luôn là vị giáo sư cao ngạo ấy. Còn cậu ta, chẳng qua chỉ là một món hàng thay thế mà thôi.