Ngôn Tình
Sự Lừa Dối Chân Thành Năm năm trước, vì mạng sống của mình, tôi đã nhận nhiệm vụ chinh phục chàng trai u sầu. Sau khi nhiệm vụ thành công, tôi nhận được một lượng lớn điểm thưởng và một cơ thể khỏe mạnh. Vì cảm thấy áy náy, tôi đã yêu cầu hệ thống xóa đi ký ức của anh về tôi. Năm năm sau, anh mặc vest, nhận phỏng vấn của đài truyền hình. Khi được hỏi về chiếc nhẫn trên tay, anh trả lời một cách thờ ơ. “Ừ, vợ tôi mua cho.” Ánh mắt của MC lóe sáng, vội vàng hỏi tiếp, bà xã của anh là ai. Hứa Thích Sinh với đôi mắt đẹp dài và hẹp nhìn về phía camera, đối diện với vô số đôi mắt trước màn hình, nụ cười như có như không. “Chạy rồi. “Cô ấy tốt nhất nên cầu nguyện đi, đừng để tôi bắt được.”
Nhớ Mãi Không Quên Năm đó vì mê sắc quá độ, tôi đã cưỡng ép cậu học sinh nghèo đang tạm trú trong nhà mình. Trong căn phòng vẽ chật hẹp, tôi đè nam sinh dưới thân. Quần áo xộc xệch, trên người toàn là vết đỏ… Vừa nhục nhã, vừa nhẫn nhịn. Lâu ngày gặp lại, Dư Hoài Dự được đám thiếu gia ăn chơi ở kinh thành vây quanh như sao vây trăng. “Ai mà ngờ được, trong tụi mình thì anh Dự lại là người hỗn nhất, năm đó chú Dư còn phải đánh gãy liền ba cây gậy sắt mới tiễn được người lên máy bay, chạy về Cảng Thành dưỡng thương.” “Này này, anh Dự là vì vị hôn thê từ nhỏ của mình mới về Cảng Thành đấy. Haha, nghe nói còn làm gia sư tại nhà cho người ta mấy năm trời, thật sự thành ba người ta rồi.” Về sau nữa, tôi bị Dư Hoài Dự chặn trong phòng thay đồ, hắn bóp lấy cổ tôi, hôn đến mức các đầu ngón tay cũng run rẩy. “Đồ cầm thú.” Đối phương chẳng những không giận, còn bật cười khẽ bên tai: “Sao hả, giờ chỉ biết ngồi trên người tôi mà khóc thôi à?”
Lời Nói Dối Chân Thành Tôi nghĩ mình đang dính vào một mối quan hệ loạn luân, nhưng hóa ra anh không phải anh trai ruột của tôi. Khi tiểu thư thật sự mang theo kết quả xét nghiệm ADN đến, tôi lập tức chuồn ngay. Trước khi đi, tôi gọi điện cho Giang Duật Hành: “Em gái ruột của anh đã về rồi, lần này anh có thể làm bạn trai của em được chưa?” “Thiên Ninh, anh đã có người yêu rồi.” Năm năm liên tục bị từ chối, lòng tự trọng của tôi hoàn toàn bị tổn thương. Đau khổ tột cùng, tôi đến thẳng quán bar và gọi 18 người mẫu nam. Trong lúc vui vẻ, tôi buột miệng: “Em trai vẫn là tốt nhất, chân dài eo thon.” Có người không ngồi yên được nữa, lập tức bay về nước bằng máy bay riêng. Đêm đó, anh đè tôi xuống giường, hung hăng hỏi: “Ninh Ninh, em cảm nhận được chưa? Anh không chỉ có chân dài đâu.”
Tình Yêu Thời Thanh Xuân Lúc đang gọi video với bạn trai, đám bạn cùng phòng của anh ấy cứ nhao nhao đòi nhìn mặt tôi. Tôi còn đang cười duyên một cách e lệ, thì điện thoại bỗng bị giật mất. Một giọng nam trầm khàn mang theo tiếng cười vang lên: “Đừng keo kiệt thế, để anh em xem thử chị dâu xinh cỡ nào nào.” Giây tiếp theo, tôi đối mặt — bốn mắt nhìn nhau với người bạn trai cũ mà năm xưa chia tay cực kỳ không êm đẹp. Nụ cười trên mặt anh ta dần tắt ngấm, im lặng mấy giây rồi khẽ giật khóe môi: “Đệt.”
Tình Ái Trong Lồng Son Bạn trai tôi mắc chứng mất trí nhớ, nhưng thứ duy nhất hắn quên chỉ có tôi. Mẹ hắn đã đưa cho tôi 3000 vạn, bảo tôi rời xa hắn. Tôi có nằm mơ cũng muốn thoát khỏi sự khống chế của Kỳ Trầm Bạch. Vì vậy, tôi không do dự nhanh chóng lấy tiền và bỏ đi. Sau đó, tôi và Kỳ Trầm Bạch gặp lại nhau ở nước ngoài. Nụ cười của hắn không đến từ ánh mắt: “Em yêu, em còn định chạy đi đâu nữa?”
Bệnh Không Muốn Rời Xa Tôi là một succubus mắc chứng sợ xã hội. *Succubus: là một nữ quỷ xuất hiện trong truyền thuyết phương Tây, được cho là quyến rũ đàn ông và chiếm đoạt tinh khí hoặc sinh lực của họ thông qua QHTD. Ngày nào tôi cũng nhìn chàng trai đẹp trai thơm phức ở đối diện mà chảy nước miếng. Tôi lén lút theo dõi anh ấy, thu thập những thứ anh ấy đã dùng. [Thơm quá, ngọt quá, thật muốn làm chuyện ấy với anh ấy.] Tôi nghĩ mình đã ngụy trang hoàn hảo. Cho đến một ngày, anh ấy say rượu, khoanh tay dựa vào khung cửa và thản nhiên nói: “Nhóc biến thái, qua mở cửa cho tôi, tôi quên mật khẩu rồi.” Tôi đang nấp sau mắt mèo nhà mình thì giật mình kinh hãi. Anh ấy đang gọi ai vậy? Gọi tôi sao?
Khi Tình Yêu Lên Tiếng Năm Vệ Lan mất thính giác, tôi đã đề nghị chia tay. “Tôi không muốn bị một người điếc kéo xuống, chúng ta chia tay trong hòa bình.” Nhiều năm sau, Vệ Lan trở thành một tuyển thủ esports thiên tài và trở về sau khi giành chức vô địch. Tại buổi gặp mặt người hâm mộ, có một phóng viên hỏi anh có muốn tái hợp với người yêu cũ không. Anh nhìn tôi ở dưới, hạ thấp ánh mắt và chế nhạo: “Tôi chưa ngu ngốc đến mức đó đâu. Nhưng nếu đối phương không biết điều, đừng trách tôi không khách sáo.” Tối hôm đó, tôi bị anh giữ chặt dưới thân, cầu xin tha thứ. Anh thong thả tháo bỏ máy trợ thính, lười biếng nói: “Em nói gì vậy? Tôi không nghe thấy.”
Khóc Nhè Nhưng Vẫn Thuần Hóa Được Nam Chính U Ám Hệ thống giao cho tôi nhiệm vụ cứu rỗi một nam chính chán đời. Nhưng tôi lại là một kẻ vô dụng hay khóc, chỉ biết quấn lấy đàn ông rồi nức nở ỉ ôi. Khi Tạ Trì Úc nằm trong bồn tắm muốn tự sát, Tôi ép mình chen vào bồn, vừa khóc vừa nói sợ tắm một mình. Khi Tạ Trì Úc trèo lên tầng thượng, Tôi lao tới ôm lấy anh ta, nước mắt giàn giụa: “Anh không được chết! Nếu anh chết rồi, tôi cũng sống không nổi!” Dần dần, Tạ Trì Úc không còn nghĩ đến cái chết nữa, mà mỗi ngày đều chỉ lo làm sao để tôi bớt khóc một chút. Ngày hệ thống đến kiểm tra nhiệm vụ, người thừa kế gia tộc lạnh lùng và tăm tối như trong lời đồn, Lại đang dịu dàng xoa mắt cá chân cho tôi, nhẹ giọng dỗ dành: “Bảo bối, là lỗi của anh. Đôi giày giá 10 vạn vẫn còn rẻ quá, khiến chân em đỏ lên rồi.” “Nếu đau thì cứ giẫm lên người anh mà trút giận, đừng khóc nữa được không?” Hệ thống: ? Cô đã chỉnh nam chính tăm tối nhà tôi thành cái dạng gì rồi vậy?
Theo Anh, Em Chọn Bắc Đại Khi đăng ký nguyện vọng đại học, tôi đã từ chối lời mời nhập học của Thanh Hoa mà chọn Bắc Đại. Lý do rất đơn giản: vì người tôi yêu qua mạng học ở đó. Sau khi xác nhận nguyện vọng xong, người kia nhắn tin cho tôi: “Vừa nãy có bạn thí sinh được 712 điểm từ chối thư mời nhập học bên trường tôi đấy.” 712 à? Trùng hợp ghê, đúng bằng điểm của tôi luôn. Tôi đang định an ủi vài câu thì người kia lại nhắn tiếp: “Nếu là em, chắc chắn em sẽ giữ lời hứa và chọn Thanh Hoa, đúng không?” ??? Thanh Hoa?! Chẳng phải anh bảo học Bắc Đại à?!
Yêu Vương Thuần Khiết Dẫn con rắn cưng đi xem mắt, vậy mà lại bị người ta trả về ngay trong ngày. Tôi giả vờ dỗ dành nó: “Em yêu, tuy em hơi ngắn, nhưng vẫn rất dễ thương mà.” Bình thường con rắn nhỏ này sẽ dùng đầu cụng vào tôi để trả lời. Hôm nay lại nằm im không động đậy. Tôi đang định lên mạng hỏi giúp thì trước mắt lại hiện ra mấy dòng chữ như trên màn hình: 【Trời ơi cười muốn xỉu, Bánh Nhỏ gan to thật, dám đưa Yêu Vương đi phối giống, còn chê người ta ngắn nữa chứ.】 【Cũng không trách nữ chính được, ai mà ngờ một ông chú cao 1m9, cơ bụng 8 múi lại là con rắn mũi heo dài 58 cm.】 【Thuốc sắp hết tác dụng rồi, chắc Yêu Vương sắp trở lại hình người đấy!】 【Nghe nói tộc rắn bẩm sinh đã giỏi, lại còn nấu ăn ngon, mấy cô gái mê ăn chắc sướng lắm đây!】 Tôi còn chưa kịp đọc rõ, cái đuôi rắn mát lạnh và trơn tuột đã quấn chặt lấy eo tôi. Ngay sau đó, một mùi hương mạnh mẽ, mang hơi thở đàn ông bao lấy tôi, khiến tôi không thể nhúc nhích. Một giọng nói trầm thấp vang bên tai: “Không ai dạy cô rằng, đừng tùy tiện nhặt rắn ngoài đường sao?”
Thanh Âm Của Em Anh trai của bạn thân tôi là một tay đào hoa nổi tiếng. Lần đó tụi tôi đi dự tiệc, tôi chỉ lặng lẽ ngồi ở góc phòng, vậy mà lại bất ngờ lọt vào tầm mắt của anh ta. Bạn thân lén ghé tai tôi nhắc: “Tránh xa anh tớ ra, anh ấy không phải người tốt đâu.” Tôi nghiêm túc gật đầu, còn chưa kịp chạy xa.
Tôi theo đuổi tên đầu gấu của trường suốt nửa năm, nhưng hắn cứ trơ như đá, không chút phản ứng.Đang định từ bỏ để chuyển qua cưa người khác.Không ngờ hắn đột nhiên gặp tai nạn, bị đập trúng đầu.Tỉnh dậy rồi thì mặt dày sáp lại gần tôi.“Bé cưng, lại gần một chút!”Sau đó còn lén hôn tôi một cái.Tôi ôm mặt, hoảng hốt tột độ.Chẳng lẽ chỉ vì mất trí nhớ mà khẩu vị cũng đổi luôn rồi sao?
Tôi Và Chồng Hoán Đổi Cơ Thể Tôi đang mang thai ba, vì bụng quá to nên không thể nằm ngửa khi ngủ, đi lại phải dùng xe lăn. Thế nhưng chồng tôi lại than phiền: “Phụ nữ khác sinh con dễ dàng lắm, sao em cứ làm quá lên thế?” Nhưng không ngờ, vào ngày tôi chuyển dạ. Chúng tôi đã hoán đổi cơ thể. Thế là xong! Giờ thì anh ta có thể tự mình trải nghiệm “chuyện nhỏ” dễ dàng này rồi.
Khi tôi phát hiện mình là nữ phụ ác độc trong một truyện ngược luyến tình thâm, thì tôi đã kết hôn với nam phụ si tình được ba năm. Tôi vừa biết mình mang thai, trước mắt bỗng hiện ra một loạt dòng chữ như đạn bay: 【Không ai thấy nữ phụ đáng thương sao? Chồng cô ta mong cô ta có thai, chỉ để chặt đứt mọi khả năng vướng víu giữa cô và nam chính, giúp cặp chính thuận lợi bên nhau.】 【Không hiểu sao nhiều người thích nam phụ thế. Hắn rõ ràng là loại cặn bã ngoại tình tinh thần trong hôn nhân mà!】 【Nữ phụ à, khi cô đang hạnh phúc vì có thai, thì trong đầu nam phụ lại đang nghĩ. Cuối cùng, nữ chính cũng có thể hạnh phúc rồi.】
Phu Nhân Chạy Trốn Khỏi Giới Kinh Thành Tôi thay thế hoa khôi trường kết hôn với cậu ấm mù mắt của giới Kinh thành. Hôm cô ấy trở về, tôi phát hiện mình mang thai. Tôi hoảng loạn thu dọn đồ đạc rời đi. Tìm đến một thị trấn hẻo lánh, đặt lịch phá thai. Trở về căn phòng thuê. Trên ghế sofa là người đàn ông cao quý ấy, anh ta đang nghịch chiếc còng tay: “Tiểu ngoan, bỏ nhà đi cũng không cần chạy xa thế chứ.” “Qua đây, tự tay khoá vào đi.”
Anh Ta Có Hai Con Chim Hoàng Yến Thiếu gia giới thượng lưu Bắc Kinh là kiểu người theo chủ nghĩa Dink – không kết hôn, không sinh con. Vậy mà tôi lại mang thai. Anh ta ghét nhất là phụ nữ tính toán với mình. Khi một tiểu hoa nổi tiếng công khai mang thai, anh lại vội vã bay ra nước ngoài tìm cô ta. Thì ra, anh chỉ muốn người mình thích mang thai hộ. Tôi đề nghị chia tay, quay về quê đặt lịch phá thai. Sau đó, anh trói tôi vào đầu giường, cắn tôi thật mạnh. “Đừng run, dù em có khóc cũng không có tác dụng.” “Nếu em đã giết con của chúng ta, thì phải đền cho tôi một đứa khác.”
Năm Giờ Sáng Anh Đào Còn Chưa Ngủ Giang Cảnh Diễn là nam sinh đại học mà tôi tài trợ. Mỗi tuần, cậu ta đến biệt thự của tôi ngủ hai đêm, tôi sẽ chuyển cho cậu ta 50 nghìn tệ. Hôm nay, khi tôi gọi cậu ta tới biệt thự vận động như thường lệ, trước mắt bỗng hiện ra một loạt bình luận. 【Cười chết mất, nam chính thực sự chỉ yêu nữ chính thôi, nữ phụ chẳng qua chỉ là công cụ để luyện kỹ thuật!】 【Nữ phụ còn tưởng nam chính là sinh viên nghèo khổ cơ đấy. Người ta chính là trưởng tôn chính thống của nhà họ Giang giàu nhất nước đấy nhé. Đợi đến lúc nam chính được gia tộc tìm về, nữ phụ sẽ phá sản thôi.】 【Chờ xem nữ phụ hèn mọn quỳ gối, van xin nam chính tha cho một con đường sống.】 Đọc xong đám bình luận ấy, tôi dùng xích sắt trói chặt tay chân cậu ta, bắt nạt cho đến khi nước mắt cậu ta rơi lã chã. Sáng sớm hôm sau, tôi đổi mật mã biệt thự: “Bạn học Giang, sau này đừng đến nữa, tôi đã chán cậu rồi.” Cậu ta loạng choạng một chút, mím chặt môi, xoay người rời đi. Nhưng khi biết tôi định tài trợ sinh viên khác, cậu ta lại đội mưa xuất hiện dưới tầng biệt thự: “Đại tiểu thư, tôi đã học được nhiều chiêu mới rồi.” “Giờ tôi không cần tiền nữa, hãy để tôi tự nguyện hầu hạ cô có được không?”
Thanh Mai Không Ghét Trúc Mã Lúc mười hai giờ rưỡi, Cố An gõ cửa bước vào nhà. Tôi đã thuộc lòng đoạn lời chuẩn bị sẵn tận mười hai lần, nhưng khổ nỗi anh say quá, vừa vào đã đổ ập lên người tôi. Hơi thở nóng hừng hực lẫn mùi rượu phả vào bên cổ, vô lý thật, chỗ đó vẫn tê rần. Tôi kéo anh ngồi xuống ghế sofa. “Cố An.” Tôi gọi tên anh. “Ừm?” Anh ậm ừ đáp lại, rồi đột ngột lại gần tôi, đôi mắt hoa đào lấp lánh mê người phủ một lớp men say, long lanh đẹp đến kỳ lạ. “Vơ… vợ ơi?” “Chúng ta ly hôn đi.” Tôi hít sâu một hơi, nói thẳng không vòng vo. “…” Anh nhìn tôi vài giây, đầu nghiêng nghiêng, mấy cái cúc áo trên sơ mi đã bị anh tự lột bung lúc bước vào nhà. Tầm mắt tôi vô thức lướt lên, rồi lại chạm phải ánh mắt anh đang cúi nhìn. “Ly… ly cái gì cơ… hửm? Ly hồn á?” “Anh đâu có, hồn anh còn nguyên đây mà…” “Vợ nói cái gì vậy…? Hồn vía anh đủ cả mà…” “…” “Cố An…” Tôi nghiến răng. Hay lắm, anh ta thẳng thừng nhắm mắt, thở đều trước mặt tôi. Chưa đầy một phút, ngủ say như chếc. …
Tình Nhân Và Cái Tát Cuộc Đời Tôi làm thư ký cho Tô Cẩm Thần suốt bảy năm, gần đây anh ta đính hôn rồi. Tiểu thư kia khoác tay Tô Cẩm Thần, chỉ vào tôi nói: “Đuổi cô ta đi, chúng ta mới kết hôn.” Tô Cẩm Thần lạnh lùng hất tay cô ta ra: “Vậy thì khỏi cưới.” Tôi: …… Tôi phải giải thích thế nào đây để người ta hiểu tôi chỉ là một thư ký bình thường? Còn đang tính trong lúc chuẩn bị đám cưới tranh thủ hốt một mớ tiền cơ mà.