Ngôn Tình

Thù Đồ

Thù Đồ Chu Chú, trong buổi biểu diễn đầu tiên với hơn mười vạn khán giả, đã hát bài tình ca hắn viết cho tôi từ rất nhiều năm trước. Ngay trên sân khấu, hắn quỳ gối cầu hôn người yêu mới của mình. Màn hình máy quay lia khắp khán đài, thoáng qua tôi chỉ trong một giây ngắn ngủi. Sau buổi diễn, tôi bị ai đó kéo vào trong xe. Chu Chú nắm chặt cổ tay tôi, gương mặt đầy giận dữ, hắn gằn giọng: “Chị còn xuất hiện ở đây làm gì? Chị muốn gì? Rốt cuộc thế nào mới chịu buông tha cho tôi?” Tôi suy nghĩ một lát rồi bình thản đáp: “Thêm 300 triệu nữa đi.” Hắn cười khẩy, rút tấm séc rồi ném thẳng vào mặt tôi: “Tôi biết mà, chị chỉ vì tiền.” Nhưng rồi sau đó, hắn chạy đến bệnh viện, đôi mắt đỏ hoe, lo lắng hỏi bác sĩ: “Phải làm sao mới chữa khỏi cho cô ấy?” Đứng ngay bên cạnh, tôi chỉ biết thở dài: “Chu Chú, cậu biết rất rõ mà… ung thư giai đoạn cuối, dù tiêu bao nhiêu tiền cũng không thể chữa khỏi được.”

Dư Anh

Dư Anh Nhà tôi nghèo. Vậy mà lại bị thái tử gia của giới thượng lưu Thượng Hải theo đuổi một cách rầm rộ. Sau khi ở bên nhau, tôi mới biết được— Hắn phát trực tiếp toàn bộ quá trình theo đuổi tôi lên mạng, lấy đó làm thú vui. Tiếp theo, hắn còn định phát trực tiếp cả cảnh “toàn căn cứ” với tôi cho đám bạn nhà giàu xem. Tôi chẳng những không giận, mà còn chủ động đồng ý qua đêm. Tối hôm đó, tôi đứng trước chiếc camera ẩn, giả vờ say, nói với hắn: “Anh muốn xem mặt đẹp hơn của tôi không?” “Lê Dự.” Lê Dự không phải là anh ta. Mà là anh em tốt của hắn.

Mất Kiểm Soát

Mất Kiểm Soát Tôi từng có một đoạn tình yêu thời học sinh với Thái tử nhà họ Tạ. Anh ta kiêu ngạo, khó thuần phục, tính tình tệ. Nhưng chỉ riêng với tôi là ngoan ngoãn nghe lời, dịu dàng hết mực. Cho đến khi tôi đá anh, cuỗm tiền rồi biến mất không dấu vết, anh hận tôi thấu xương, đau đến gần như mất nửa mạng. Sáu năm sau gặp lại, anh đã là tay đua nổi tiếng. Tôi bị kéo đến phỏng vấn anh trong tình thế bất đắc dĩ. Tôi cứng nhắc đọc theo kịch bản: “Ngài và mối tình đầu chia tay vì lý do gì?” Anh mắt đỏ hoe, lạnh lùng liếc nhìn tôi: “Không biết.” “Tôi cũng muốn hỏi xem, tại sao cô ấy lại không cần tôi nữa.”  

Nụ Hôn Say Đắm

Nụ Hôn Say Đắm Năm năm bên cạnh Hạ Kỳ, anh ta đã tổ chức một màn cầu hôn thế kỷ cho tôi. Nhưng ngay đêm trước đám cưới, tôi đã tình cờ thấy anh ta mất kiểm soát, ép em gái nuôi vào góc tường: “Anh ở bên cô ta chỉ để cho cô ta không quấy rối Thẩm Ngộ Châu.” “Em thật sự muốn thấy anh cưới người khác sao?” Tôi không hề muốn trở thành nhân vật phụ trong mối tình chấn động của họ. Khi tôi chuẩn bị bỏ trốn khỏi hôn lễ, có người đã nắm chặt lấy cổ tay của tôi. Người đó ghé sát tai tôi, nói: “Anh dự định sẽ cướp hôn lễ, em có đồng ý không?”

Cô Ấy Đến Cứu Tôi

Cô Ấy Đến Cứu Tôi Thiếu gia mắc chứng đói khát da thịt. Lúc phát bệnh, hắn mê muội mà cầu xin tôi ôm, nhưng khi tỉnh táo lại căm ghét đến tột cùng, mắng tôi cút đi. Tôi tức giận, nhân lúc hắn phát bệnh mà trêu chọc, mỗi lần đều càng quá đáng hơn. Về sau, tôi chán rồi liền rời đi. Thế nhưng thiếu gia lại tìm đến nơi ở mới của tôi. Sau khi cưỡng ép dùng tay tôi đánh lên cơ bụng rắn chắc của hắn, hắn sung sướng mà rên rỉ. “Chị à, chị nói đúng, tôi đúng là hèn hạ. Chính chị đã dạy tôi thành ra thế này, chị phải chịu trách nhiệm.”  

Thần Linh Của Cô Ấy

Thần Linh Của Cô Ấy Tôi thầm yêu Hứa Tịch suốt 5 năm, cuối cùng cũng không nhịn được mà bắt cóc anh. Ép buộc anh sinh con với tôi, thậm chí còn cưỡng ép anh cưới tôi. Thế nhưng, anh vẫn luôn lạnh nhạt với tôi. Năm thứ hai sau khi kết hôn, tin tức bạn thanh mai của anh – một tay đua nổi tiếng – trở về nước lan truyền khắp nơi. Ngay trong buổi phỏng vấn hôm đó, Hứa Tịch đã hỏi một câu: “Làm sao để người mình thích biết rằng mình yêu cô ấy?” Khoảnh khắc ấy, trái tim tôi chết lặng. Tôi lén đặt đơn ly hôn lên đầu giường. Rời đi không lâu, tôi lại bị Hứa Tịch chặn ở một góc phố nơi đất khách quê người. Anh nhốt tôi trong một căn phòng tối, dùng dải ruy băng quấn chặt cổ tay tôi từng vòng một, đôi mắt đỏ rực ôm lấy tôi: “Không được chạy nữa. “Nếu còn chạy, tôi sẽ giết em.”

Em Muốn Chia Tay

Em Muốn Chia Tay Giám đốc công ty là bạn trai tôi. Anh nói muốn tránh bị nghi ngờ, nên ở công ty, anh gọi tôi bằng tên đầy đủ và nói chuyện rất lạnh lùng với tôi. Nhưng ở nhà, anh gọi tôi là “bé” và thân mật ôm hôn tôi. Tôi không thể chịu nổi nữa, tôi muốn có một mối tình thoải mái. Một giây trước, tôi nói với anh rằng tôi muốn chia tay. Giây tiếp theo, anh đã chạy ra khỏi văn phòng với đôi mắt đỏ hoe và nói: “Không được, em yêu.” Tôi: “.” Cả công ty: “…”

Mẹ Nhỏ, Đừng Chạy!

Mẹ Nhỏ, Đừng Chạy! Người chồng giàu có đã chết, không để lại cho tôi một đồng nào. Tôi tức đến nỗi gần như phát điên, nhưng vẫn phải nắm chặt lấy hai chân của hai con trai kế. Cậu con trai út, Kỳ Duật, ngoan ngoãn, nũng nịu, hoàn toàn không có chút tính nổi loạn của một học sinh trung học. Thế nhưng cậu con trai lớn, Kỳ Thâm, lại lạnh lùng, thậm chí còn không cho tôi bước vào văn phòng tổng giám đốc của hắn. Tôi tưởng rằng hắn cực kỳ ghét tôi, cho đến tối hôm tổ chức tang lễ. Kỳ Duật mắt đỏ hoe, trông thật tội nghiệp: “Mẹ nhỏ, con sợ quá, mẹ nhỏ ôm con ngủ được không?” Và giữa đêm khuya, Kỳ Thâm lại leo lên giường của tôi: “Nếu em trai có thể, tại sao tôi lại không thể?” “Mẹ nhỏ không được thiên vị.”

Ác Ma Hắc Nguyệt Quang Sau Khi Hẹn Hò Online Với Thái Tử Si Tình

Ác Ma Hắc Nguyệt Quang Sau Khi Hẹn Hò Online Với Thái Tử Si Tình Năm tôi nghèo nhất, tôi hẹn hò online với một thái tử gia trong giới quyền quý Bắc Kinh. Ban ngày tôi là một cô gái tri thức lạnh lùng, ban đêm hóa thân thành một ác ma ngực đầy eo thon. “Thật muốn xem cơ bụng của anh…” “Thật nhớ anh, muốn được anh hôn đến mức toàn thân đều là dấu vết của anh.” “Em thích anh nhất, mỗi đêm đều rất nhớ anh.” “Anh ơi, sao anh không nhìn em…” Đối phương chẳng hề dao động, chỉ nhìn tôi đầy ẩn ý, vẻ mặt lạnh nhạt. Sau đó tôi cảm thấy không còn hứng thú nữa, định rút lui, ai ngờ anh lại trở nên u ám, bệnh kiều, nhốt tôi lại. “Thả thính xong liền muốn chạy? Em không phải nói thích tôi nhất sao?” “Đừng chỉ thả thính trên mạng, bây giờ gửi cho tôi xem đi.”

Nuông Chiều

Nuông Chiều Khi tôi đến công trường tìm Tống Thần, đồng nghiệp của hắn đã hét lên: “Chị dâu đẹp quá”. Hắn phớt lờ những người xung quanh, đưa tôi về nhà thuê. Không lâu sau, nước mắt làm mờ tầm nhìn của tôi, giọng nói của tôi vỡ vụn. “Không, nóng quá…” “Ngoan, há miệng rộng ra nào.”

Trước Khi Tỏ Tình

Trước Khi Tỏ Tình Trong giới quyền quý Bắc Kinh, đại nhân vật tên Ôn Mặc Xuyên đã tự tay nuôi lớn tôi. Anh ấy cao quý kiêu ngạo, nhưng lại vô cùng dịu dàng với tôi. Cho đến khi tôi hiểu nhầm và thổ lộ tình cảm, Ôn Mặc Xuyên lạnh mặt mắng tôi ghê tởm. Nhưng sau đó, khi tôi bị cha mẹ ruột bán lên núi và chết không toàn thây, anh lại phát điên trả thù cho tôi. Lúc mở mắt ra, tôi quay về trước khi tỏ tình với anh. Tôi giấu kín tâm tư, xem anh như người thân, còn nói sẽ hiếu kính trưởng bối cho tốt. Vậy mà anh lại ôm tôi ngồi lên đùi mình, dịu dàng đến mức khiến tôi gần như phát điên. “Em xem đi, quần áo của tôi đều bị em làm bẩn rồi.” “Đây là cách em hiếu kính tôi sao, hửm?”

Trọng Sinh Đòi Vợ

Trọng Sinh Đòi Vợ  Tên học sinh cá biệt con nhà giàu vừa tỉnh lại đã nói mình trọng sinh, còn mắng tôi là đồ lừa đảo. “Cô rõ ràng từng nói sau khi kết hôn tiền tiêu vặt không giới hạn, kết quả mỗi tháng chỉ cho tôi 500 tệ!” “Hừ, cô đừng mơ nữa, tôi – Vệ Trạch Khải – cho dù có phải nhảy từ tầng 3 xuống cũng tuyệt đối không cưới cô!” Tôi: “? Cậu bị điên à.” Sau này, tôi chỉ ngồi trong thư viện với học bá hai tiếng. Cậu ta quỳ rạp dưới đất khóc lóc: “500 thì 500 đi, vợ à, em đừng thay lòng đổi dạ!” “Về sau em bảo tôi đi đông tôi tuyệt đối không dám đi tây, em bảo tôi dừng tôi nhất định dừng!”  

Kẹo Đường Gai

Kẹo Đường Gai Năm thứ ba sau khi kết hôn với đại lão giới Kinh Thành – Tạ Trầm Chu, tôi mang thai rồi. Anh không yêu tôi. Cưới tôi chỉ để khiến thanh mai trúc mã của tôi hoàn toàn chết tâm. Bởi vì bạch nguyệt quang – em kế của anh, lại thích thanh mai trúc mã của tôi. Mà người kia lại thích tôi. Anh muốn giúp em kế dọn sạch tình địch là tôi. Ngày tôi phát hiện ra mình mang thai, trùng hợp em kế của anh cũng tuyên bố ly hôn. Tôi sắp bị đuổi ra khỏi cửa. Cả người tôi run rẩy không thôi. Vì sự an toàn của tôi và con, tôi rất biết điều mà cao chạy xa bay, chỉ để lại một tờ giấy. 【Cô ấy ly hôn rồi, anh phải chủ động lên nhé, đừng làm nam phụ thâm tình chỉ biết âm thầm bảo vệ nữa, chúc hai người hạnh phúc.】 Nửa tháng sau, khi tôi đang chọn đồ chơi cho bé trong cửa hàng mẹ và bé, bị Tạ Trầm Chu chặn lại ngay tại chỗ. Trong mắt người đàn ông ấy ánh lên ý cười, giọng nói dịu dàng: “Phu nhân Tạ, em đang chúc tôi và ai hạnh phúc vậy?”

Người Tình Stockholm

Người Tình Stockholm Xuyên thành nữ phụ độc ác, hệ thống cho tôi nhiệm vụ công lược nhân vật phản diện. Cảm hóa hắn bằng tình yêu chân thành. Tôi giương môi cười, trực tiếp đem cháo trong tay nhân vật phản diện hất đổ trên mặt đất. “Này, mau liếm sạch đi.” Rồi sau đó, hắn trở thành kẻ quyền thế ngập trời và trả thù tôi một cách điên cuồng. Hắn đổ rượu đỏ lên lưng tôi, ngẩng đầu, đôi môi gợi cảm mấp máy: “Đại tiểu thư, để tôi liếm sạch cho cô nhé?”  

Kẻ Trộm Hoa Hồng

Kẻ Trộm Hoa Hồng Sau một năm kết hôn, tôi đề nghị ly hôn với chồng. Chỉ vì trên áo anh ta có mùi nước hoa. Tôi chưa từng xịt nước hoa, bởi anh bị viêm mũi dị ứng. “Giang Chi, em lại nổi giận vì chuyện gì thế? Em biết mà, em không rời xa anh được đâu.” Tôi không khóc, cũng không làm ầm lên, chỉ im lặng đưa bản thỏa thuận ly hôn cho anh. Nghiêm túc lặp lại một lần nữa: “Chúng ta ly hôn đi. Em nghiêm túc đấy.”

Kẹo Bông và Nắng

Kẹo Bông và Nắng Hôm qua tôi ăn một bữa lẩu Trùng Khánh cay đến mức đầu óc choáng váng. Sáng nay ngồi “giải quyết” trong nhà vệ sinh, tôi dùng hết sức lực nhưng mãi mới giải phóng được cái bụng, vừa nhẹ nhõm thì “cửa sau” bỗng đau nhói. Tôi run rẩy đứng lên, kéo quần, chạm tay ra sau và quay lại nhìn. “Mẹ ơi, máuuu!” Lúc này tôi mới hối hận. Tử vi nói rằng cuối tuần tôi không nên ra ngoài, nhưng tôi không tin, còn kéo bằng được Trương Gia Di đi ăn uống thả ga. Và hậu quả là sáng hôm sau cái mông của tôi đã bị hành cho t*n phế. Ra khỏi nhà vệ sinh, tôi cầm cuốn sổ khám bệnh lao thẳng đến bệnh viện. Ngồi trên taxi, tôi bắt đầu tra cứu trên mạng. “Trời đất, chẳng lẽ là ung thư dạ dày?” Tôi lập tức gọi điện hỏi Trương Gia Di, cô ấy là bác sĩ nhi nhưng dù sao cũng liên quan đến ngành y. Nghe tôi kể xong, cô ấy cười ba phút liền rồi nói: “Chắc chắn là trĩ thôi, ra hiệu thuốc mua thuốc bôi là được.” Nhưng tôi không tin.

Thả Thính Anh Ấy

Thả Thính Anh Ấy Tôi đã theo đuổi Tống Ngọc nửa năm, ngày nào cũng đi xem ban nhạc của anh ta biểu diễn, bất kể mưa gió. Tống Ngọc vô cùng chán ghét điều này. Một hôm nổi hứng, anh ta nói đùa với tay bass ít nói: “Thấy cô gái tóc ngắn kia không? Cô ấy đến xem cậu đấy.” Từ đó, tay bass đó đã thay đổi, anh bắt đầu đeo kính áp tròng, ăn mặc chỉn chu, giả vờ ngầu lòi… Còn tôi thì chẳng hay biết gì. Cho đến nửa tháng sau, tôi bị chặn ở cầu thang. Kỷ Xuyên Phong ép tôi vào tường, ánh mắt mãnh liệt. “Thích tôi thì hôn thẳng luôn đi, được không? Đừng thả thính nữa, tôi chịu không nổi…”

Cam Đường Đoạn

Cam Đường Đoạn Trong lòng Chu Ngôn Đình có một mối tình đầu đã khuất. Năm thứ 4 kết hôn, anh ta nuôi một cô gái rất giống người con gái ấy. Còn tôi, là người cuối cùng trên thế gian này biết chuyện. Hôm đó, tôi và cô gái kia mặc váy đỏ giống hệt nhau. Chu Ngôn Đình cau mày nói với tôi: “Màu đỏ không hợp với em, đi thay bộ khác đi.” Tôi không thay váy mới. Tôi chọn thay… người chồng không thích tôi mặc váy đỏ.

Sau Khi Chọc Tức Nam Chính

Sau Khi Chọc Tức Nam Chính Chỉ khi khiến mức độ chán ghét của nam chính với tôi đạt đến cực hạn, tôi mới có thể quay về nhà. Vì vậy, tôi mở chế độ tự hủy. Anh ta thích cái gì? Tôi giành. Anh ta ghét cái gì? Tôi nhét cho bằng được. Tóm lại, mục tiêu duy nhất là khiến anh ta chán ghét tôi đến tận xương tủy. Nhưng về sau, anh ta lại càng lúc càng dung túng tôi. Thậm chí khi người khác chỉ trích tôi, anh ta vẫn bình thản mở miệng: “Dù sao cô ấy cũng chỉ làm loạn với tôi, mấy người gấp cái gì?”

Kỵ Sĩ Của Công Chúa

Kỵ Sĩ Của Công Chúa Tôi là một kẻ háo sắc ngu ngốc, có một người anh trai mắc chứng cuồng em gái. Sau khi tôi phải lòng một Thái tử gia đầy âm trầm tàn độc trong giới quyền quý Kinh Thành… Anh ấy hạ thuốc, trói người đàn ông kia lên giường tôi. Còn nhờ Cục Dân Chính mở cửa sau, kéo tôi đi đăng ký kết hôn với hắn. Người duy nhất chịu thiệt là Thương Dư Sơn. Anh bị xích chó khóa lại, từ trên giường đến dưới giường đều hung hăng dữ tợn, cố ý phát tiết giận dữ. Đến lần thứ năm ánh mắt tôi mờ đục, không thể tập trung. Tôi không nhịn được nữa, gọi điện thoại cho anh trai than thở, muốn trả hàng. Lúc đó anh ấy còn đang leo núi, bám chặt trên vách đá. Giọng vang như sấm nổ: “Ông đây khi nào thì trói cái tên Diêm Vương đó lên giường mày hả?” “Con mẹ nó mày mau chạy ngay cho anh!”