Ngôn Tình
Trong Lòng Bạn Có Một Người Để Nhớ Mãi Không? Tôi là người tình lâu nhất ở bên cạnh xã hội đen Lục Ngạn. Sau đêm ân ái hôm ấy, anh ta ném xuống một viên thuốc tránh thai. “Em gả cho thằng cảnh sát đó, giúp tôi coi chừng hắn.” Tôi cười nhạt: “Ngài Lục không sợ tôi yêu anh ấy sao?” Sau đó, chồng tôi dẫn theo tôi đi trước mặt Lục Ngạn. Lục Ngạn dùng lực bóp chặt cổ tôi, uy hiếp: “Lâm Tiểu Ngọc, con mẹ em dám đi theo hắn thì tôi sẽ giết chết hắn.” Tôi ở bên tai anh ta một chữ một câu nói: “Ngài Lục tự mình dâng tôi lên giường của anh ấy, giờ đây tôi là vợ anh ấy, ngài quên rồi sao?” Hoàn Tiền Shopee Từ 3/4/2024, Metruyen.net.vn chính thức HOÀN TIỀN cho 100% đơn hàng mua sắm tại Shopee. 🛒 Khi mua hàng trên Shopee thông qua liên kết giới thiệu từ Metruyen, bạn có thể nhận lại từ 10,000 đến 500,000 đồng cho mỗi đơn hàng. Bấm Đây Để Đăng Ký Hoàn Tiền
Thời Gian Trôi Mãi Sau khi thất bại trong việc dấn thân vào giới giải trí, tôi buộc phải đính hôn với vị tổng tài lạnh lùng, cấm dục. Bạn thân hỏi tôi: “Đính hôn rồi mà còn chưa hôn môi sao?” Nghĩ đến vị hôn phu của mình với bờ vai rộng, eo thon, đôi chân dài miên man, tôi nuốt nước bọt, cười khổ: “Quý ngài Kỷ Thời Tự ấy chỉ muốn lo cho sự nghiệp, chẳng buồn đoái hoài đến tớ.” Ngay sau đó, một giọng nói trầm thấp đầy từ tính vang lên sau lưng: “Vậy nên, đây là lý do em gọi nam người mẫu đến?”
Bẫy Tình Yêu Nhặt được một chàng trai trẻ bị những cậu ấm cô chiêu nhà giàu bắt nạt bên đường. Chàng trai đáng thương với một quá khứ đầy bi kịch, để đền đáp ơn nghĩa, cậu đã làm đủ mọi việc, từ pha trà rót nước đến sưởi ấm giường. Cho đến một ngày, vô tình nghe được cuộc trò chuyện giữa cậu và một cậu ấm nhà giàu. Người kia tỏ ra rất thận trọng và kính trọng: “Anh Từ, đã tán đổ được chị dâu chưa?” “Lần này lại dùng chiêu trò trà xanh giả vờ đáng thương à?” Chàng trai đáng thương mỉm cười đầy mưu tính, ánh mắt sắc sảo, ra lệnh: “Tiếp tục theo kế hoạch đã định.” Tái hiện lại khung cảnh, tôi đi ngang qua một cách lạnh lùng: “Cố lên một chút, khi nào xong việc thì gọi tôi.” Thịnh Từ: ? Đám cậu ấm: Đỉnh
Hạc bay về phương Nam Tôi là nữ phụ độc ác trong tiểu thuyết. Vì để lấy lại chú nhỏ bị nữ chính cướp mất, tôi đã làm nhiều điều ác, không tiếc làm hại bản thân. Ban đầu, vì nghĩ đến tình cảm xưa cũ, chú nhỏ đã thỏa hiệp với tôi hết lần này đến lần khác. Cho đến khi chút tình cảm cuối cùng cũng bị tiêu hao hết. Lúc đuổi tôi ra khỏi Trâu gia, hắn thất vọng nhìn tôi: “Ninh Nam, trước đây là do chú quá nuông chiều cháu rồi.” Nhưng lúc dẫn tôi vào Trâu gia, cũng chính hắn đã nói với tôi: “Từ nay về sau, bất kể cháu làm gì, đều có chú ở phía sau bảo vệ.” Sau khi ý thức thức tỉnh. Tôi không còn tranh đấu với số phận, ngoan ngoãn ở bên cạnh hắn làm tiểu thư của tôi. Nhưng khi nữ chính xuất hiện, tôi đề nghị muốn dọn ra ngoài ở một mình. Chú nhỏ lần đầu uống đến say mèm, chắn trước cửa phòng tôi. Cẩn thận vuốt ve mặt mày của tôi. “Cô bé trưởng thành rồi, chú nhỏ hình như cũng không giữ được nữa rồi.”
Hồ Ly Đạo Trưởng Và Tiểu Hoa Yêu Nghe đồn rằng đạo sĩ không thể đụng tới rượu. Ta muốn trêu đùa một chút, bèn lén đổi nước của hắn thành rượu. Rượu mạnh vừa vào họng, gương mặt vị đạo trưởng áo xanh thoáng ửng hồng, phía sau lưng hắn bỗng mọc ra chín chiếc đuôi cáo trắng như tuyết. Ngay khoảnh khắc tiếp theo, hắn dùng chín chiếc đuôi ấy quấn lấy ta, ánh mắt lấp lánh mị hoặc. “Tiểu yêu hoa, ngươi còn định chạy đi đâu?”
Hối Hận Muộn Màng Đêm trước hôn lễ, Chu Hành Xuyên muốn hiến tặng thận của mình cho ánh trăng sáng đang bệnh nặng. Tôi không đồng ý, hắn mắng tôi quá máu lạnh, đáng đời bị cha mẹ ruột vứt bỏ. Cho nên tôi buông tay, tác thành tình yêu mang đậm chủ nghĩa anh hùng của hắn. Về sau, trong một lần livestream toàn quốc, hắn tỏ vẻ hối hận cầu hôn tôi. Tôi ôm cánh tay của người đàn ông bên cạnh, cười dịu dàng: “Chồng tôi vừa đẹp trai, vừa có tiền, thận lại tốt, anh có cái gì có thể so với anh ấy?”
Tiểu Đầu Lĩnh Sơn Tặc Cha ta đi cướp, mang về một nam hài tám tuổi. Cái vẻ ngỗ ngược đó, giống hệt như con sói con ta gặp khi đi theo cha đến Mạc Bắc lúc còn nhỏ. Tất cả mọi người đều quỳ lạy hắn, gọi hắn là điện hạ. Ta thì cầm ná bắn vào gáy hắn. Cha ta sợ đến mặt cắt không còn giọt máu, túm lấy gáy ta nhét ta vào gầm bàn. “Hắn là thái tử.” Ta thò đầu ra khỏi gầm bàn, chớp chớp mắt hỏi: “Thái tử là thứ gì? Có lợi hại hơn ta, một tiểu đầu lĩnh sơn tặc không?” Mười năm sau, ba nghìn cấm vệ quân đóng quân ngoài Lưu Vân trại, đón thái tử Phong Mặc hồi kinh. Ta trốn trong đống cỏ khô không ai để ý, than trời trách đất.
Như Ý Bắt Cốt Yêu Phần 1: Như Ý bắt chuột quỷ Phần 2: Như Ý bắt Yêu Hồ Phần 3: Như Ý bắt Lợn Yêu Phần 4: Như Ý bắt Chồn Tinh Phần 5: Như Ý bắt Cốt Yêu Phần 6: Như Ý Bắt Thi Cô Một người bạn gọi điện cầu cứu vào lúc nửa đêm: “Nhanh cứu tôi! Có một người trần truồng vào nhà tôi!” Tôi mắng cậu ta là đồ điên, chuẩn bị tắt điện thoại. Cậu ta đã gửi video qua. Trong video giám sát, một bộ xương người trắng toát đang đi qua đi lại trong phòng khách.
Hiệp Sĩ Của Em Chồng tôi gặp tai nạn xe, khi tỉnh lại thì đầu óc đã hỏng. Mỗi ngày đều lải nhải 800 lần rằng mình là người trùng sinh. Anh nói xin lỗi tôi. Kiếp trước anh ngoại tình, nghe lời tiểu tam, không những phản bội tôi mà còn khiến tôi ôm hận mà chết. Còn nói đến chết tôi cũng không chịu tha thứ cho anh. Nói xong, anh tự tát mình ba cái, khóc nức nở. Tôi ôm anh, nhìn các cổ đông trong phòng bệnh, mắt ai cũng đầy bối rối. Bề ngoài tỏ ra bình tĩnh, nhưng bên dưới chân, tôi đã cào được ba cái lâu đài di động của Howl.
Nhặt Được Một Nhân Ngư Bên Bờ Biển Tôi nuôi một mỹ nam ngư. Nước mắt của cậu ấy là ngọc trai, có thể bán được rất nhiều tiền. Hôm nay tôi vẫn như thường lệ ép cậu ta khóc, thì trước mắt bỗng nhiên xuất hiện dòng chữ ảo: [Cười chết mất, nam chính muốn tỏ tình với chị gái bảo bối, ai ngờ bị chị bé đánh ngất rồi bắt về nhà, ngày nào cũng bị bắt nạt, nước mắt cũng bị đem bán kiếm tiền, nam chính thảm thật sự.] [Chị gái bảo bối chắc không biết, nam chính là hoàng tử tộc nhân ngư đó. Nếu chị ta chịu làm vương phi thì sẽ được hưởng vinh hoa phú quý không hết, thế mà lại cứ thích trói nam chính, ngày nào cũng đánh cậu ta.] [Với lại, mỗi lần đánh là đánh ngay giữa cái đuôi cá, chị ấy không biết giữa đuôi cá có gì à? Nghĩ thôi đã thấy đau thay nam chính rồi.] [Bạn lầu trên ơi, tui thấy nam chính chưa chắc là đau đâu, rõ ràng là đang khoái còn gì! Không tin thì nhìn xem, chị gái bảo bối vừa dừng tay, nam chính đã tự đưa đuôi cá cọ vào tay chị ấy rồi kìa!] Tay tôi đang vung đánh liền khựng lại. Mỹ nam ngư trước mặt vẫn mang vẻ xấu hổ và phẫn uất tột cùng, nhưng lại âm thầm ưỡn người, chủ động đưa đuôi cá về phía tôi. Lúc này, một dòng chữ nữa lại lướt qua: [Hóng cái cảnh chị gái bảo bối kiếm đủ tiền rồi vứt nam chính trở lại biển, sau đó nam chính bộc phát bản năng thú tính, ngày nào cũng khiến chị bé khóc lóc cầu xin tha thứ! Tội nghiệp bảo bảo, vẫn chưa biết gì đâu ha!]
Nhân Gian Tám Vạn Mùa Xuân Nha hoàn Thanh Mạt của ta đã tặng cho tên ăn mày một túi tiền đầy, ai nấy đều khen nàng rộng lượng. Nhưng ngày hôm sau, trong cung lại truyền đến thánh chỉ từ hôn. “Nữ nhi Hứa gia, Hứa Ấu Nhiên, phẩm hạnh bại hoại, cả đời bị giam cầm trong chùa miếu.” Ta chính là Hứa Ấu Nhiên. Khi bị thái giám lôi ra khỏi cửa, nha hoàn Thanh Mạt kề sát tai ta, cười khẽ: “Tiểu thư, trong túi tiền đó là bức họa diễm tình của cô, hiện đã lan truyền khắp thanh lâu. Cô không thể trở thành Tấn Vương phi tôn quý được nữa rồi.” Ta không thể trở thành, chẳng lẽ một nha hoàn như ngươi có thể thay thế? “Người muốn cô chết đâu chỉ có mình ta, cô đoán xem còn ai nữa ~” Nàng cười nhìn về phía chính sảnh, bên trong đang đứng ba người. Lần lượt là—phụ thân ta với gương mặt đầy phẫn nộ, mẫu thân ta với vẻ mặt đau thương, và biểu muội Vi Vân Thư khẽ cau mày. Họ là những người thân cận nhất của ta. Ai đang hại ta? Sau một trận đại hỏa, ta trọng sinh về ngày du xuân năm ấy.
Bạn Trai Cũ Của Tôi Chỉ Nghĩ Đến Chuyện Yêu Đương Bạn trai cũ của tôi chỉ nghĩ đến chuyện yêu đương. Tôi sắp tốt nghiệp cần tìm công ty để thực tập, cuối cùng tôi đành phải gửi sơ yếu lý lịch cho bạn trai cũ. Bạn trai cũ: [?] Tôi: [Đến chỗ anh làm hai tháng.] Anh: [Công ty của tôi không phải là nơi chứa chấp chó mèo đâu.] Tôi: [Vậy quên đi.] Sau đó tôi bỏ điện thoại xuống, đi tắm rửa. Lúc quay lại mới phát hiện điện thoại di động đã nhận được một đống tin nhắn. …
Nam Phụ Bệnh Không Hề Nhẹ Gia đình tôi phá sản, Lục Từ nói sẽ giúp tôi. Tôi vội chạy đi tìm anh ta. Nhưng tôi lại nghe thấy anh ta đang cười nhạo cùng bạn bè bên ngoài phòng bao: “Giúp cô ấy á? Làm sao có thể, gọi cô ấy đến chỉ để trêu chọc thôi.” “Cô ấy theo đuổi tôi bao nhiêu năm nay, chán chết đi được. Có cơ hội này, sao có thể bỏ qua chứ?” “Hình ảnh một cô gái ngoan ngoãn bị bắt nạt đến phát khóc, chỉ nghĩ thôi đã thấy thú vị rồi.” Tôi hoàn toàn tuyệt vọng về Lục Từ, quay đầu gọi điện cho kẻ thù của anh ta. Sau đó, Lục Từ bất chấp nguy hiểm, lái xe vượt tốc độ để chặn chiếc xe của Tề Hàn, nhưng lại thấy tôi ngồi trên đùi và hôn Tề Hàn say sưa. Tề Hàn cười vui vẻ: “Cảnh còn lại có lẽ không thích hợp để Tổng giám đốc Lục xem.”
Hoàng Hậu Mất Trí Nhớ Rồi Ngày hoàng thượng cưới thiên kim của thừa tướng, mọi người đều nói hoàng hậu điên rồi. Cung nữ vây thành một vòng dưới gốc cây đại thụ trăm năm ở điện Đoan Dương, ai nấy đều hốt hoảng. “Hoàng hậu nương nương, người mau xuống đây, trên đó nguy hiểm lắm!” “Hoàng hậu nương nương, chắc chắn hoàng thượng có nỗi khổ tâm, người hãy nghe ngài ấy giảo biện…à không là giải thích!” Ta nghe thấy bên dưới một mảnh oanh yến yến truyền đến, chỉ thấy ồn ào, bèn bực bội ngoáy ngoáy tai, buông lời khoác lác: “Hoàng thượng đứng núi này trông núi nọ, có mới nới cũ, bỏ rơi vợ con, hôm nay bản cung liền muốn nhảy xuống từ đây, sau đó đụng đầu, về sau mất trí nhớ, quên tên đàn ông phụ tình kia!” “Hoàng hậu nương nương, hãy suy nghĩ lại!” “Hoàng hậu nương nương, trong thoại bản đều là giả, người sẽ chỉ bị gãy tay gãy chân thôi, chứ không mất trí nhớ đâu!” Nghe vậy, ta bắt đầu có chút do dự, dù sao thì gãy tay gãy chân cũng không dễ nhìn. Đang lúc ta do dự, thái giám hô một tiếng “Hoàng thượng giá lâm”, dọa đến ta dưới chân trượt một cái, ngã thẳng xuống. Trong nháy mắt, tiếng ồn ào hỗn loạn tràn vào tai, chất lỏng ấm áp chảy từ trán ta chảy xuống, ta chỉ biết cuối cùng mình bị người ta bế lên, mơ mơ màng màng nghe thấy một câu: “Đốt hết thoại bản trong cung cho trẫm!” Ý thức dần mơ hồ, ta liền dựa vào cổ hắn ngủ thiếp đi.
Nhớ Đã Thích Em Sau mười năm kết hôn, tôi bất ngờ quay trở về năm 18 tuổi. Tôi lập tức lên tàu, vượt hơn hai nghìn cây số để tìm chồng. Nhưng anh nhìn tôi, gương mặt đầy lạnh lẽo. Tâm trạng tôi lập tức rơi xuống đáy vực. Rõ ràng anh đã từng nói, đối với anh, tôi là tiếng sét ái tình. Nhưng vừa quay người, tôi đã nghe thấy cuộc đối thoại giữa anh và bạn thân: “Tống Hoài, xem giúp tôi tóc có rối không, vừa nãy tôi không dám động đậy… Tôi hình như đang yêu rồi…”
Xuyên Sách Làm Nữ Phụ Ác Độc Hệ thống ngủ say tám năm đột nhiên lên tiếng. Nó bảo tôi cầm nhầm kịch bản, tôi không phải nữ chính của tiểu thuyết. Mà là nữ phụ độc ác, tôi không chỉ ngủ với đàn ông của nữ chính, mà còn kết hôn với anh! Sau khi nữ chính thật sự xuất hiện, tôi sẽ vì ghen tị mà điên cuồng tìm đường chết, cuối cùng bị chính chồng mình tự tay giết chết! Tôi thu dọn hành lý suốt đêm rồi ném lại tờ đơn ly hôn rồi vội vàng bỏ chạy. Nhưng không ngờ tất cả các chuyến bay đều bị chặn lại, Phó Thâm Thời mang theo vệ sĩ, chặn tôi ở sân bay! Anh nắm chặt tờ đơn ly hôn, cười lạnh lẽo: “Vợ à, trò đùa này không vui đâu.”
Thế Gia Khi ta xuyên không đến đây, câu chuyện đã gần đến hồi kết. Thiên hạ thống nhất, tân đế đăng cơ. Nữ tử đã cùng hắn đồng cam cộng khổ, không rời không bỏ, nay được ban một chén rượu độc. Còn ta chính là hoàng hậu sắp được hắn đón vào cung, đích nữ của Vương gia, huệ duệ của danh môn. Ta nhìn nữ tử uống chén rượu độc: “Ngươi biết vì sao ta đến không?” Nàng cười lạnh, mồ hôi lạnh ướt đẫm trán: “Sợ ta không chết?” “Không phải.” Ta lấy từ trong tay áo ra một viên thuốc, nhét vào miệng nàng: “Là sợ ngươi chết.”
Trói Buộc Người Rắn Năm thứ ba ở bên nhau, Bạch Nguyệt Quang của Giang Cẩn Niên về nước rồi. Sợ tôi bám chặt không buông, dung túng cho cô ta vứt tôi vào chợ đen. Người rắn sắp chết quấn lấy eo của tôi, hung dữ nói: “Mau cắn tôi.” Nhị Thế Tổ của giới thượng lưu cười lớn: “Biết ngay Giang thiếu gia sao có thể thích một người què, chắc chỉ là đang giận dỗi đại tiểu thư Bạch gia thôi.” Không một chút do dự, tôi cắn lên tuyến nọc độc của người rắn, dùng miệng hút một lượng lớn máu tươi. Không để cho Giang Cẩn Niên một chút cơ hội hối hận. Máu của người thú là tình cổ. Tôi bắt đầu quên Giang Cẩn Niên, cũng quên từng vì anh ta mà gãy một chân. Nhưng khi tôi hoàn toàn quên đi anh ta, Giang Cẩn Niên lại đỏ mắt cầu xin tôi: “Du Du, anh hối hận rồi!” Thiếu gia kiêu ngạo nhất Đế Đô, bả vai khóc lóc run rẩy không ngừng. Nhưng tôi nhìn ánh mắt của anh ta chỉ thấy vô cùng xa lạ, vô cùng nghi ngờ hỏi: “Anh là ai vậy?”
Hương Bạc Hà Của Mối Tình Thầm Kín Tham gia một chương trình truyền hình thực tế, MC hỏi:”Chuyện táo bạo nhất mà bạn từng làm là gì?” Tôi giơ tay: “Hồi cấp ba, tôi trộm quần áo của nam thần trường mình, đem đấu giá từ thiện được hai nghìn tệ.” Vua điện ảnh: “Trùng hợp thật, hồi cấp ba tôi từng đánh một thằng nhóc trộm quần áo của tôi.” Đỉnh lưu: “Càng trùng hợp hơn, hồi cấp ba tôi bỏ ra hai nghìn tệ để đấu giá một chiếc áo vì cô gái tôi thích, giữa đường bị đánh một trận rồi bị cướp mất.”
Khi Trúc Mã Trở Thành Đại Gia Trúc mã và phú nhị đại cùng theo đuổi tôi, kết quả tôi chọn phú nhị đại. Trúc mã tức giận nói: “Đừng coi thường thiếu niên nghèo. Một ngày nào đó tôi sẽ khiến cậu phải hối hận.” Sáu năm sau, trúc mã lái một chiếc xe sang trọng, bên cạnh còn có mỹ nữ. Tôi tình cờ gặp hắn ta khi đang bán xúc xích nướng ven đường. Hắn ta trêu chọc nói: “Vì là người quen nên tôi sẽ mua thêm hai cái nữa.”