Ngôn Tình
Không Nạp Thiếp Khi ta và phu quân Thôi Tầm thành thân, hắn từng thề rằng cả đời này tuyệt đối không nạp thiếp. Nếu trái lời, ắt sẽ chết không yên. Thế nhưng, mới ba năm trôi qua, đứa con riêng của hắn đã có thể gọi “cha, mẹ” rành rọt. Nhìn hắn ngủ say không chút phòng bị, ta nghĩ, đã đến lúc để hắn thực hiện lời thề của chính mình rồi. Chết không yên lành, đây chẳng phải là lời hắn đã tự mình thề nguyện hay sao? Ta muốn dùng hành động nói cho hắn biết, những điều không thể làm được, thì đừng tùy tiện thề thốt.
Tiếng Sét Định Mệnh Đêm trước ngày xuất giá, ta tận mắt chứng kiến vị hôn phu giết người. Hoảng loạn bỏ trốn suốt đêm, lại bị trói vào sào huyệt của bọn cướp. Một vị đại hiệp đi ngang qua anh hùng cứu mỹ nhân, cũng bị trói theo. Lúc này, một tiếng sét đánh trúng khiến linh hồn của chúng ta hoán đổi cho nhau. Mở mắt ra lần nữa, ta thấy vị phu quân bệnh tật ôm lấy “Ta”, ánh mắt sâu thẳm: “Nương tử, vì sao lại bỏ trốn…” Ta trong thân xác của đại hiệp và đại hiệp trong thân xác “Ta.” kinh hoàng nhìn nhau. Cùng lúc phát ra tiếng thét chói tai…
Một Đôi Trời Định Ngày ta sinh ra, quạ đen bay lượn quanh mái nhà, người trong thôn đều nói ta không may mắn. Cha mẹ sớm đã bán ta cho đồ tể làng bên. Nhưng nhà đồ tể ấy lại chịu lời nguyền, nam nhân trong nhà không ai sống qua ba mươi, mà đồ tể kia còn lớn hơn ta tròn mười tuổi. Về sau, đồ tể chê ta tuổi tác nhỏ không chịu cưới, ta vội vã ôm lấy hắn: “Ta được nhà ngươi nuôi lớn, từ nhỏ đã nói sẽ làm con dâu nuôi từ bé. Ta sinh ra đã mang điềm xấu, ngươi thân lại chịu lời nguyền, chúng ta chính là một đôi trời định!”
Kiên Định Sau khi bị bạn trai lừa dối, tôi quay lại và đưa cho chú nhỏ của anh ta ly rượu có pha một loại thuốc cực mạnh. Chú nhỏ là một người có địa vị cao và quyền lực lớn, ở trong giới anh là người có thể dùng một tay che trời, được gọi là “thái tử gia” cũng không quá lời. Sau một đêm hoang đường, tôi nhận ra thắt lưng của chú nhỏ không phải là thắt lưng, mà là một thanh đại đao chết người. Ban đầu tôi rất dũng cảm, nhưng đến lúc này mới hối hận vì đã quá liều lĩnh. Đúng lúc tôi đang ôm lấy vòng eo mỏi nhừ của mình chạy ra sân bay để trốn tránh, thì những người vệ sĩ chờ sẵn ở sân bay từ lâu đã trân trọng “mời” tôi trở lại chiếc Maybach. Không khí trong xe trở nên đầy căng thẳng và mơ hồ, chú nhỏ ôm tôi vào lòng, vừa hôn vừa nhẹ nhàng cởi cúc áo tôi. “Em không muốn trả thù nó sao? Ví dụ như, trở thành thím của nó?”
Giao Nhân Người hầu dâng lên một giao nhân, nói rằng loài này có thể khóc ra ngọc trai. Ta cầm roi ngựa đặt lên cằm hắn, ánh mắt đối diện với một khuôn mặt đầy ngạo mạn và cố chấp. “Ngươi đừng mơ lấy được nước mắt của ta.” “Ồ? Thật vậy sao?” Sau một trận roi phạt, trên thân thể trắng nõn của hắn xuất hiện vô số dấu vết đỏ. Ta ra tay rất có chừng mực, không làm rách da hay chảy máu, chỉ khiến da thịt sưng đỏ. Thân thể cơ bắp săn chắc như ngọc, những vết đỏ như nứt vỡ, đẹp đến lạ kỳ. Hắn cắn răng chịu đựng, quả thật không rơi một giọt nước mắt nào. Sau đó, ta dùng tay dò vào nơi dưới lớp vảy cá của hắn, một chỗ nhạy cảm, nóng bỏng và ẩm ướt không thể không mở ra, để ta thăm dò. “Đừng… xin ngươi…” Chớp mắt, những giọt lệ như mưa, rơi xuống không ngừng.
Kiếp Này, Làm Ơn Đừng Giúp Em Nữa! Kiếp trước, tôi chưa cưới đã mang thai. Chị gái tôi vô tình nhìn thấy phiếu khám thai của tôi, nhất quyết bắt tôi phải phá bỏ đứa trẻ. Tôi nói với chị ấy rằng tôi đang yêu nghiêm túc, bạn trai tôi sau khi về nước sẽ đến nhà chính thức cầu hôn. Chị tôi không tin, còn ra sức tẩy não mẹ tôi. Tôi kiên nhẫn kể về hoàn cảnh của bạn trai, chị ấy thì một mực khẳng định anh ấy là kẻ lừa đảo. Trong lúc giằng co, tôi ngã xuống cầu thang và bị sảy thai. Tôi bị nhốt trong nhà, hoàn toàn cắt đứt liên lạc với bên ngoài. Nhân cơ hội đó, chị tôi giới thiệu cho tôi một anh làm trong doanh nghiệp nhà nước, mẹ tôi thì lấy cái chet ra ép tôi phải lấy anh ta. Sau này chồng tôi thăng chức tăng lương, chị tôi đi đâu cũng khoe khoang: “May mà lúc đó tôi ép nó bỏ cái thai, giới thiệu cho nó một người chồng tốt, nếu không nó đã bị tên lừa đảo đó dụ dỗ bỏ nhà đi rồi.” Câu này truyền đến tai chồng tôi, anh ta để bụng chuyện tôi từng mang thai với người khác, đánh tôi suýt chet. Tôi vừa khóc vừa thu dọn hành lý chuẩn bị về nhà, nhất quyết đòi ly hôn. Nhưng vừa bước ra đã bị chị tôi mắng té tát: “Mày đúng là không biết hưởng phúc. Ai bảo mày không biết giữ mình trước hôn nhân, bị đánh là còn nhẹ!” Hai chị em cãi nhau rồi xô xát, không may cùng ngã khỏi ban công mà chet. Sống lại một lần nữa, chị tôi ném tờ phiếu khám thai của tôi vào thùng rác, mặt mày tràn đầy chế giễu: “Kiếp này tao không rảnh lo chuyện bao đồng nữa. Tao muốn tận mắt nhìn mày lao đầu vào hố lửa!”
Đại lão giới kinh thành Chu Kinh Nam bệnh nặng thoi thóp, ngay cả vị hôn thê cũng bỏ chạy.Thế mà tôi lại quyến rũ được anh ta phá giới, thành công lên vị trí chim hoàng yến.Lén lút muốn mang thai con anh ta, đợi anh ta qua đời rồi thừa kế khối tài sản tỷ đô.Vì vậy, mỗi đêm roi da, đồ y tá và đủ loại đạo cụ đều được mang ra sử dụng.Thậm chí anh ta vừa xuất viện sau trận bệnh nặng, tôi cũng quấn lấy không buông suốt đêm.Kết quả là, Chu Kinh Nam chưa tắt thở, tôi đã sắp không chịu nổi.Ban đêm mộng du cũng vô thức kiểm tra hơi thở, bắt mạch xem anh ta còn sống không.“Sao vẫn còn thở vậy trời, phiền thật.” Trong mơ tôi thất vọng quay người đi.Chu Kinh Nam không mở mắt, giữ chặt cổ tay tôi: “Giang Dĩ Phù, đừng nóng vội thế.”“Những bộ chiến bào của em vẫn chưa mặc hết đâu, anh nhất thời chưa chết được đâu.”
Tôi đã thích Lệ Hoài Kinh mười năm, kết hôn thương mại với anh ấy bốn năm, chúng tôi có một con trai ba tuổi, và trong bụng còn một em bé sáu tuần.Nhưng ánh trăng sáng trong lòng anh ấy lại không phải là tôi.Tôi từng nghĩ rằng với điều kiện ưu việt của bản thân, tôi có thể làm tan chảy trái tim anh ấy. Thực ra, đó chỉ là sự tự tin mù quáng của tôi.Sau khi kết hôn, ngoài những lúc trên giường, anh ấy chưa từng thể hiện chút tình cảm nào với tôi.Lúc nào anh ấy cũng giữ dáng vẻ lạnh lùng, nghiêm nghị, không dễ gần.Một tháng trước, tôi lấy hết can đảm đề nghị ly hôn với anh ấy.Anh ấy lại lạnh mặt hỏi: “Tại sao?”Tôi nói: “Không còn yêu nữa.” Anh ấy tức giận đến mức đập cửa bỏ đi.Tôi không hiểu, tôi chỉ muốn nhường chỗ cho ánh trăng sáng của anh ấy, anh ấy tức giận vì điều gì?Sau đó, khuôn mặt anh ấy không còn giữ được sự bình tĩnh, điềm đạm như trước nữa.Anh ấy siết chặt eo tôi, nhẹ nhàng cắn vào tai tôi thì thầm:“Tô Niệm Niệm, anh chỉ yêu em.”“Bốn năm trước, với năng lực của Lệ Hoài Kinh này, anh hoàn toàn không cần bất kỳ cuộc hôn nhân thương mại nào.”“Vợ à, gọi một tiếng ‘chồng’ nghe xem nào!”
Giành Giật Sinh Cơ Ta đã mất đi sự trong sạch. Là do thứ muội hại. Mẹ ta biết rõ, nhưng vẫn quyết định để nàng thay ta gả cho Thái tử. Ngày trước khi nàng xuất giá, ta thức tỉnh. Lúc này ta mới hiểu được hóa ra mình chỉ là một nữ phụ pháo hôi. Sau khi thứ muội trở thành Thái tử phi, người chết đầu tiên chính là ta. Ta: Cứ mặc kệ đi, dù sao cũng đều phải chết, tất cả đều cùng hủy diệt đi. Kể cả ta. Tất cả đều phải chết.
Lỡ Yêu Bố Của Người Yêu Cũ Bạn trai nói ba anh ấy không thích tôi, rồi đột ngột chia tay tôi. Tôi uống say rồi đi cầu xin quay lại. Sáng tỉnh dậy, bên cạnh tôi là ba anh ấy. Dưới sàn còn có một chiếc tất da và vài cái bao bì bị xé nát. Người đàn ông mở mắt, nhìn tôi như đang thẩm vấn phạm nhân. “Nhớ mình nói gì tối qua không?” “Tôi nói gì?” “Em nói: ‘con nợ cha trả là chuyện đương nhiên”.” Trời ơi! Sao tôi lại có thể gây ra chuyện lớn như vậy chứ?
Chạm Đến Trái Tim Nhỏ Tôi là ánh trăng sáng của người yêu cũ. Một người bạn từng kể rằng, người thanh mai trúc mã hàng xóm của tôi đã tìm một “bản sao” của tôi. Lúc đầu, tôi chẳng mấy bận tâm. Cho đến khi dịp Tết, tôi về nước và trong bữa cơm, mẹ của anh hàng xóm lại dùng giọng đùa cợt quen thuộc hỏi tôi: “Cô con dâu tương lai của nhà tôi định bao giờ về làm dâu đây?” Tôi liếc nhìn anh ấy, người đang im lặng, rồi nở nụ cười, ném lại câu hỏi: “Dì hỏi anh ấy đi, người vừa âu yếm đến khó chia khó rời với anh ở ngoài cửa ấy, cô con dâu tương lai của dì, bao giờ về nhà mình đây?”
Nữ Phụ Bị Ép Phải Độc Ác Tôi bất cẩn bắt cóc kẻ ác thì phải làm sao bây giờ? Trong khoảnh khắc sinh tử, tôi lặng lẽ đặt câu hỏi trên diễn đàn. Cư dân mạng: “Hôn đi, trước khi chết cũng phải nhục mạ anh ta chút.” Sau khi hôn xong tôi đã chết, … Kẻ ác giết người không chớp mắt lại lên án: “Cô thật biết chơi, ban nãy chính là nụ hôn đầu của tôi.”
Đi nhầm phòng livestream, tôi tưởng nhầm ảnh đế là streamer phúc lợi.“Cho xem cơ bụng đi.”“Tôi đã tặng anh bao nhiêu siêu xe rồi, sao lại không cho xem cơ bụng?”“Ngại gì chứ? Hôm qua còn nhắn tin riêng gọi tôi là ‘chị’ mà.”Nửa tiếng sau, hashtag #Chị gái cơ bụng duy nhất của showbiz Hoa ngữ# leo thẳng lên top 1 hot search.Ảnh đế tag thẳng tôi bằng tài khoản chính:“Gửi địa chỉ vào tin nhắn riêng rồi, khi nào đến xem đây?”
Gần đây, anh ngốc được tôi nhặt về ngày càng bám lấy tôi, có lúc còn ôm tôi gọi: “Vợ ơi!”Tôi không chịu nổi, đẩy anh ấy ra: “Tôi không phải là vợ của anh!”Anh ngốc bị dọa sợ, mắt ngấn lệ, lông mi chớp chớp, giọng ấm ức nhỏ xíu: “Vợ ơi…”Tôi mềm lòng trong chốc lát: “Thôi được rồi, gọi gì cũng được.”Dù sao thì anh ấy cũng chẳng hiểu gì.Cho đến một tháng sau, tôi nhìn thấy thông báo tìm người của một gia đình nổi tiếng trong giới thượng lưu Bắc Kinh.Chẳng phải người họ tìm trông giống y hệt anh ngốc ở nhà tôi sao?!Đêm đó, người đàn ông đã khôi phục trí nhớ từ lâu đặt đầu lên cổ tôi, thì thầm với giọng nguy hiểm mà ung dung: “Vợ à, bị em phát hiện rồi…”
Mẹ của Godzilla Trong một show truyền hình, đối thủ cố tình sắp đặt cho tôi làm việc chung với một con chim, hòng khiến tôi bẽ mặt. Ai ai cũng biết, con chim này là thú cưng của Thái tử gia đất Kinh, nổi tiếng khó tính. Tôi chẳng nói chẳng rằng, tát con chim một cái. Ngay lập tức, đối thủ của tôi lên tiếng đầu tiên: “Giang Lệ, cô ngược đãi chim như vậy là không đúng, ngay cả sinh vật nhỏ bé cũng có cảm xúc mà.” Cư dân mạng chế giễu: 【Giang Lệ tiêu đời rồi, lần trước có một sao hạng hai bị chim mổ, giờ chẳng biết bị đóng băng sự nghiệp tới tận đâu. Giờ cô ta còn dám đánh chim nữa chứ.】 Cùng ngày, Thái tử gia ôm chim xuất hiện tại trường quay. Trước mặt bao nhiêu người, hắn bóp đầu con chim, nháy mắt liên tục: “Mau xin lỗi mẹ của mày đi!”
Sau Khi Sống Lại, Ta Nên Duyên Với Nam Chính Hắc Ám Ta từ ngục giam khổ dịch bỏ tiền chuộc một vị tướng công về cho mình. Người người đều nói ta ngu ngốc. Một kẻ tàn phế, thần trí không rõ, thân còn là dược nhân, sao có thể làm tướng công được chứ? Chỉ có ta mới biết, người trước mặt này, từng là tiểu tướng quân chói sáng bậc nhất kinh thành, một thiếu niên phong hoa tuấn lãng, y bào phấp phới, cưỡi ngựa giương oai.
Bánh Hoa Cao Tiểu muội ham chơi, chỉ vì một miếng hoa cao mà bị dụ bước vào Lâm phủ. Đến lúc trở ra, lại bị kẻ khác giơ lên ném ra. Bộ y phục mới do A nương tự tay làm cho nàng bị lột sạch, chỗ đôi mắt trên gương mặt chỉ còn hai hốc máu đỏ lòm. Năm sau khi mùa xuân vừa trở lại, Lâm phu nhân từ Giang Nam về Trường An, ngày ngày mong nhớ vị hoa cao ở Giang Nam. Vừa hay, ta lại có tay nghề làm hoa cao rất khéo.
Chỉ Cần Có Chàng Trưởng tỷ là tài nữ nổi danh khắp kinh thành. Vì một lần gặp gỡ mà đem lòng yêu thương một thư sinh nghèo, nguyện ý cùng hắn bỏ trốn. Ta không đành lòng, bèn kể việc này với cha mẹ. Cha mẹ giận dữ, lệnh người ngày đêm canh chừng. Cho đến khi nàng thuận lợi thành thân với Tần đại nhân mà cha mẹ chọn lựa. Sau khi thành thân không bao lâu, Tần đại nhân được thăng lên chức thừa tướng, nàng cũng nhờ đó mà trở thành nhất phẩm cáo mệnh phu nhân. Nhưng cho dù như vậy, trưởng tỷ vẫn không thể quên được thư sinh nghèo kia. Tự biết đôi bên không thể nối lại tiền duyên, nàng sinh lòng căm hận ta đến tận xương tủy. Nàng sai người dùng sắt nóng rực đổ vào miệng ta, chặt đứt tứ chi, hành hạ ta đến chết. Sống lại một đời. Ta trơ mắt nhìn nàng thu dọn hành lý, mang theo thư sinh nghèo bỏ trốn, chỉ lạnh lùng đứng ngoài nhìn mà không can thiệp.
Năm Tháng Trôi Qua, Em Vẫn Chỉ Là Em Mọi người đều nói, tôi là người tình được cưng chiều nhất bên cạnh thái tử gia của giới thủ đô – Phó Tầm. Đã từng có lúc, tôi cũng tin là như vậy, thậm chí còn ảo tưởng một ngày nào đó anh ta sẽ cho tôi một danh phận. Cho đến ngày hôm ấy, tôi và bạch nguyệt quang của anh ta cùng bị bắt cóc. Trong điện thoại, giọng anh ta khàn đặc nhưng lại không chút do dự mà lựa chọn từ bỏ tôi. …
Gió Khởi Từ Thảo Nguyên Lúc gả cho Thôi Hành, ta mới 10 tuổi. Hắn lâm trọng bệnh, Thôi gia xem bát tự của ta với hắn cực kỳ hợp mệnh, liền hạ sính lễ cầu thân. Ta chẳng muốn gả cho một kẻ mang bệnh, nhưng phụ thân ta một lòng muốn bám víu quyền quý, liền ép ta ngồi lên kiệu hoa. Ngày thành hôn, ta khóc lóc dữ dội trong tân phòng, cứ nằng nặc đòi về nhà tìm mẹ. Ta đói bụng, muốn ăn bánh trái mẹ làm, còn muốn nghe mẹ kể chuyện trước giờ đi ngủ. Đang khóc lóc thì người phu quân trên danh nghĩa của ta bước vào phòng. Hắn kinh ngạc nhìn ta, thân hình khựng lại: “Trời đất ơi, người ta cưới vợ, ta đây thì rước về một đứa con gái.” Ta khóc đến hắn không chịu nổi, đành rút từ trong ngực ra một viên đường phèn, mặt đầy lúng túng: “Đừng khóc nữa, từ nay ta chính là… nương của muội.” Ta ngơ ngác cắn viên đường trong miệng: “…Hả?”