Ngôn Tình

Khúc Tán Hoa Tiêu

Khúc Tán Hoa Tiêu Nghe tin phụ thân ta bị giáng chức đến Sóc Châu, Cao Văn Hán nắm chặt thư từ hôn, gõ cửa phủ. Mưa to như trút, hắn trông vô cùng đau khổ. Hắn nói mẫu thân hắn dùng cái ch.t bức bách. Hắn nói hoàng gia trên cao đang để mắt tới, hắn không thể vì ta mà đánh đổi tiền đồ cả gia tộc. “Đợi mấy hôm nữa gió yên sóng lặng, ta sẽ tìm cách đón nàng về.” Hôm sau, xe lừa đưa nhà ta rời thành đi Sóc Châu liền chạm mặt xe hoa đón dâu của hắn và nữ nhi nhà Quốc công. Phụ thân dặn ta đừng đau lòng, Sóc Châu ắt có hảo hán anh tuấn. Ta ngoan ngoãn nghe lời. Năm năm sau, phụ thân khôi phục chức quan trở lại kinh thành, người vui mừng nhất chính là Cao Văn Hán. Hắn thậm chí quên cả cởi quan phục, chạy thẳng tới cửa nhà ta cầu thân. Cửa vừa mở ra, lại là một nam tử thân hình cao lớn đang lau dao, nhe răng cười lạnh. “Ngươi ch.t thê tử, nhưng phu quân của nàng còn chưa ch.t đâu đấy!”

Sông Ngầm

Sông Ngầm Sau khi mẹ qua đời, cha dượng tôi trở nên nghiện rượu trầm trọng. Hàn Dịch trở thành nơi trú ẩn duy nhất của tôi. Chúng tôi trốn khỏi ngôi nhà vỡ vụn đó, sống nương tựa vào nhau trên gác mái của một khu dân cư nghèo trong thành phố. Anh ấy là em trai hợp pháp của tôi, nhưng cũng là nỗi si mê mà tôi chẳng bao giờ dám thốt nên lời. Ngày thi đại học. Tôi siết chặt tờ thông báo tuyển thẳng trong tay, chạy như bay về nhà. Nhưng qua khe cửa khép hờ, tôi lại nhìn thấy hoa khôi của trường đang dán sát lên lồng ngực trần trụi của anh ấy. Khoảnh khắc cánh cửa ấy đóng lại. Tôi hoàn toàn mất đi mái nhà của mình. Bảy năm sau tái ngộ. Đôi mắt anh đỏ hoe, giữ chặt cổ tay tôi ép lên đầu giường. “Ngày đó tôi căn bản chưa từng đụng vào cô ta… Em thậm chí không thèm chất vấn, đã trực tiếp tuyên án tử cho tôi sao?”

Thanh Dã Mạn Mạn

Thanh Dã Mạn Mạn  Đang nằm viện vì bệnh, bạn trai cùng em gái đến thăm tôi, nhưng lại ngay trong phòng bệnh của tôi mà ôm hôn nhau đến mức không thể tách rời. “Anh rể, lỡ chị em quay lại thì sao…” “Không cần để ý đến cô ta.” Vậy mà chỉ cách một bức tường gần nhà vệ sinh. Tôi cũng nhón chân, ghé sát hôn lên má bác sĩ điều trị chính của mình: “Bác sĩ Trần, hay là chúng ta thử xem sao?”

Vẫn Luôn Yêu Anh

Vẫn Luôn Yêu Anh Sau khi trở thành chim hoàng yến của lão đại Thượng Hải – Trì Dã, tôi luôn thận trọng từng ly từng tí, ngoan ngoãn và biết điều. Thế nhưng gần đây, tôi liên tiếp phạm phải hai sai lầm nghiêm trọng. Sai lầm thứ nhất, tôi làm mất con chó của anh ấy – là món quà do thanh mai trúc mã tặng. Sai lầm thứ hai, tôi đánh cho thanh mai trúc mã của anh một trận tơi bời. Tôi hoảng loạn, chủ động đề nghị chia tay, trong đêm gom hết tiền bỏ trốn. Một năm sau, không có chuyện gì xảy ra. Tôi tự cho là cơn nguy hiểm đã qua, nên dũng cảm lên sóng livestream kết nối với trai đẹp. Một giây trước, tôi còn buông lời trêu ghẹo, bảo người ta vén áo khoe cơ bụng. Một giây sau, cánh cửa phòng bị người ta mạnh bạo phá tung. Trì Dã đứng đó, khóe môi khẽ nhếch cười: “Nhìn qua màn hình thì có gì vui? Ngoài đời vừa được nhìn, lại còn được sờ. Đúng không?”

Cố Ý Dụ Dỗ

Cố Ý Dụ Dỗ Phát hiện chồng ngày càng dành nhiều thời gian cho hai mẹ con nhà đó, cho nên tôi bắt đầu có ý định cố tình “thả thính” lão Vương bên cạnh. Chồng tôi đi chẻ củi, gánh nước cho người phụ nữ kia, tôi vội kêu lão Vương sang chẻ củi, gánh nước cho mình. Chồng tôi mua thịt cho hai mẹ con ấy, tôi liền chủ động sang nhà lão Vương nấu nướng, cùng cha con họ ăn thịt kho. Chồng tôi sốt sắng đưa hai mẹ con cô ta đến bệnh viện, tôi lại yếu ớt gõ cửa nhà lão Vương bên cạnh…

Dục Nhiên

Dục Nhiên Ta là một thứ nữ vô dụng trong phủ huyện lệnh, ngày ngày chỉ biết ăn no chờ chếc. Không ngờ lại bị công tử của Hầu phủ nhìn trúng, ép ta vào phủ. Ai ngờ được, vị công tử kia không chỉ tham lam đồ ăn của ta mà còn muốn… cả người ta.

Thời Gian Hôn

Thời Gian Hôn Khi cơn khát da bùng phát, tôi cầu xin Cố Thịnh giúp tôi giảm bớt. Nhưng tôi không đợi được anh ta, mà lại nhận được cuộc gọi từ bạn cùng phòng của anh ta. Trong điện thoại, Cố Thịnh chán nản nói với bạn mình: “Có bệnh thì đi chữa, chẳng lẽ tôi không có cuộc sống riêng sao?” “Dạo này cậu không có việc gì, giúp tôi đối phó với cô ấy đi. Khi cô ấy phát bệnh cũng không biết nhờ ai.” Tôi buồn đến mức rơi nước mắt, liền nhắn tin cho bạn cùng phòng của anh ta: “Tôi thấy khó chịu, cậu có thể đến giúp tôi không?” Sau đó, bạn cùng phòng của anh ta nhẹ nhàng hôn lên những giọt nước mắt của tôi, cười khẽ. “Khó chịu cũng khóc, thoải mái cũng khóc.” “Nghe lời, để dành nước mắt cho sau này nhé.”

Dạ Huyền Tương Tư

Dạ Huyền Tương Tư “Bệ hạ, nương nương nói ngài ấy là người xuyên không.” Hoàng đế: “Ồ, giá 1 cái áo sơ mi là bao nhiêu?” Tôi: “… Chín tệ mười lăm xu?” Kết quả không có cảnh nhận người thân nào xảy ra cả, sắc mặt Hoàng đế bỗng trở nên âm u, hắn ta trực tiếp đày tôi vào lãnh cung. Tôi: “???” Chuyện gì vậy, chúng ta không phải đồng hương sao?! “Nương nương,” cung nữ nhẹ nhàng nói, “Sao nương nương lại bắt chước Tiên hoàng hậu?” Gì cơ? Đây chẳng phải là thứ mà ai học hết cấp ba cũng biết sao? Tôi bắt chước cái gì chứ, có người bắt chước mặt, có người bắt chước giọng, bây giờ thậm chí còn có người đăng ký bản quyền cả khả năng đọc hiểu tiếng anh hả?! “Tiên hoàng hậu và Bệ hạ tình sâu nghĩa nặng, chỉ tiếc là tạ thế quá sớm, để lại Bệ hạ một mình nhìn tập thơ của ngài ấy mà nhớ thương người đã khuất.” Tập thơ? Tôi thăm dò mở lời: “Đầu giường ánh trăng rọi—?” Cung nữ: “Ngỡ mặt đất phủ sương?” Cung nữ: “Đây là bài thơ đầu tiên trong tập thơ của Tiên hoàng hậu, ai trong cung cũng thuộc lòng!” Dumaa, tôi ngồi phịch xuống đất, sao Tiên hoàng hậu không chừa lại con đường nào cho hậu thế vậy chứ!!!

Dấu Chân Trên Cát

Sau khi kỳ thi đại học kết thúc, tôi đã chia tay Lục Thời Diệc. “Chỉ vì anh giúp cô ấy ước tính điểm mà không giúp em?” Anh cười. “Đúng vậy.” “Được thôi.” Anh mỉm cười: “Đừng hối hận.” Năm tuổi quen nhau, thanh mai trúc mã, cả thanh xuân, anh ta tin chắc tôi không thể rời xa anh ta. Nhưng anh ta không biết rằng, việc ước tính điểm chỉ là cái cớ. Tôi tự ước tính điểm rồi, trường cũng đã chọn xong, là nơi xa anh ta nhất. Lần này, tôi thực sự muốn rời xa anh ta. Từ nay về sau, trời nam biển bắc, mỗi người một phương.

Giả Ngoan

Giả Ngoan Tại bữa tiệc, Thẩm Hoài Xuyên thua trò chơi. Anh ta bị phạt phải đăng ảnh hôn em gái khóa dưới rồi ghim lên đầu vòng bạn bè. Mọi người ái ngại nhìn tôi, bạn gái chính thức của anh ta. Bạn anh ta cười nói tôi hiểu chuyện, chắc chắn sẽ không hiểu lầm. Thẩm Hoài Xuyên mỉm cười nhìn tôi: “Hình phạt phải ghim đầu trang ba ngày, Ôn Tích em hiểu chứ?” Tôi không nói gì rồi lấy cớ rời đi. Có người hỏi Thẩm Hoài Xuyên có phải chơi quá trớn rồi không. Thẩm Hoài Xuyên nói tôi ngoan như cún, chơi quá chút thì đã sao? Dù sao, tôi cũng chỉ là một sinh viên nghèo dựa dẫm vào anh ta thì có thể đi đâu được cơ chứ? Ngày thứ ba tôi dọn ra khỏi biệt thự, Thẩm Hoài Xuyên vẫn kiên nhẫn đếm ngược. Anh ta không biết, tối hôm đó tôi đã đến thành phố Vọng Kinh để thực tập. Tôi còn gặp cả em trai anh ta. Tháng thứ hai, anh ta mất kiên nhẫn liền gọi cho tôi. “Ôn Tích, em đừng làm loạn nữa được không? Ảnh anh đã xóa rồi.” Em trai anh ta ôm lấy tôi từ phía sau, khẽ cười: “Anh, cô ấy đã mang thai hai tháng rồi, hay là anh tìm người khác bắt đầu lại đi, được không?”

Hoa Nở Rộ

Hoa Nở Rộ Yêu Tống Ngôn Kỳ tới năm thứ ba, anh ta bắt đầu có suy nghĩ muốn chia tay. Sau khi uống rượu say, anh ta kể khổ với bạn bè: “Trần Chi Ân chỉ như một bát cháo trắng, tôi ăn đến ngán lắm rồi. Nhưng tôi không muốn làm người xấu, phải có lý do nào đó thích hợp để đá cô ấy.” Có người nêu ý tưởng: “Thái tử Thẩm Duật Hoành vừa mới về nước, không có người phụ nữ nào thoát được khỏi tay anh ta. Huống hồ, khuôn mặt của Trần Chi Ân lại đang đúng gu anh ta.” Tống Ngôn Kỳ lắc đầu với thái độ chắc nịch: “Trần Chi Ân ngoan như vậy, cô ấy sẽ không thích mấy loại như anh ta đâu.” Sau đó, Tống Ngôn Kỳ trơ mắt nhìn tôi ngoan ngoãn hôn Thẩm Duật Hoành. Anh ta khó chịu như có gì đó vướng trong cổ họng, ghen tị đến mức phát điên lên được. Sau đấy anh ta bắt đầu dây dưa không rõ, mong được quay lại: “Chi Ân, chẳng lẽ em có thể buông bỏ được tình cảm trong suốt ba năm của chúng ta sao?” Màn đêm buông xuống, Thẩm Duật Hoành dùng sức ép sát tôi vào cửa sổ sát đất: “Chi Ân, tình cảm ba năm thì sao? Anh ta có thể làm giống tôi không?”

Muộn Màng

Muộn Màng Tôi nhặt được một người đàn ông vô cùng đẹp trai. Tôi cố gắng tiết kiệm, chỉ vì một câu nói hắn thích đồng hồ mà tôi không tiếc tiền mua cho hắn một chiếc đồng hồ có giá tận năm chữ số. Nhưng hôm đó, tôi lại tình cờ thấy hắn tiện tay ném đồng hồ xuống nước, không chút lưu tình nói chuyện điện thoại với người khác rằng: “Chỉ là chơi đùa một chút mà thôi, không ngờ cô ấy dễ lừa như vậy.” “Đánh cược thêm mười vạn nữa đi, xem cô ấy có chịu mua hay không.” Sau đó tôi không cần hắn nữa. Về sau nghe nói vị thái tử Lục gia kia phát điên rồi, lục tung toàn bộ Tây Hồ để tìm một cái đồng hồ rách nát. …  

Sự Bất Công Của Thần

Sự Bất Công Của Thần Sau khi ch//ết đi, tôi mới biết mình là nữ phụ trong một quyển sách. Nữ chính là chị gái của tôi, mà tôi chỉ là một hạt bụi nhỏ bé không đáng nhắc đến ở bên cạnh chị ấy. Thần lạnh nhạt phán: “Ta có thể đưa cô quay lại quyển sách, trả thù bất cứ ai.” Tôi suy nghĩ rất lâu, mới nhỏ giọng đáp lại: “Tôi không muốn trả thù, nếu có thể, xin thần hãy giúp tôi, để tôi được biết thế nào là cảm giác được người khác yêu thương bằng cả trái tim.”

Cẩn Tú Yên Hoa

Cẩn Tú Yên Hoa Phu nhân muốn chọn vợ cho Đại công tử, các tiểu thư trong kinh thành đều háo hức. Ta đang nướng cá vừa bắt được, mùi thơm tỏa khắp nơi. Đoạn ma ma nhìn ta thở dài: “Một khi phủ có nữ chủ nhân, ngươi sẽ không còn ngày nào yên ổn nữa, vậy mà còn có tâm trí ăn cá.” Ta ngậm đuôi cá, hào hứng nhìn Đoạn ma ma: “Đã chọn tiểu thư nhà nào rồi? Ta có thể xin nàng ấy tha cho ta rời đi không?” Đoạn ma ma chỉ vào cái bụng phình to của ta, nói ta mơ mộng hão huyền. Ta nghĩ, ước thì cứ ước thôi, vạn nhất trở thành sự thật thì sao?

Chiến Lược Cho Nhân Vật Phản Diện

Chiến Lược Cho Nhân Vật Phản Diện Sau khi công lược nhân vật phản diện thất bại, tôi giả chết và chạy trốn. Suốt bảy năm qua, Tạ Tề Yến chưa bao giờ động lòng với tôi. Cuối cùng, tôi cũng bỏ cuộc và quay về thế giới khác. Nhưng khi đối tượng công lược mới xuất hiện, tôi phát hiện đó vẫn là Tạ Tề Yến. Tôi hoảng hốt hỏi: “Làm sao cậu tìm được nơi này?” Tạ Tề Yến cúi đầu, hôn nhẹ bàn tay đang cứng ngắc của tôi, nở một nụ cười dịu dàng: “Chị nói tôi là chó điên mà, đương nhiên tôi phải ngửi mùi và tìm đến rồi, bảo bối.”

Tình Yêu Mắc Cạn

Tình Yêu Mắc Cạn Chu Kỳ lần thứ 3 chia tay với tôi. Tôi còn chưa kịp làm lành với cậu ta, giáo viên chủ nhiệm đã điều chỉnh lại danh sách các nhóm học đôi. Tách tôi khỏi cậu ta, ghép tôi với học bá lạnh lùng, xa cách nổi tiếng trong trường. Ai cũng nghĩ tôi và Chu Kỳ sẽ cùng nhau phản đối. Nhưng cậu ta lại là người lên tiếng trước, giọng nhẹ tênh như không: “Vừa hay vứt được cái đuôi theo sau, giao Trình Ngữ cho Tiết Triết. Con ngốc này ngày nào cũng dính lấy người ta, để xem lần sau cậu ta còn có cơ hội giành hạng nhất nữa không.” Bạn thân cậu ta cười phá lên: “Cậu cũng đừng vội mừng, Tiết Triết xưa nay toàn từ chối ghép nhóm, cậu nghĩ người ta muốn nhận Trình Ngữ à?” Trước mắt tôi như hiện lên loạt bình luận quen thuộc: 【Nam chính lại bắt đầu mạnh miệng rồi, tối qua còn ôm điện thoại đợi tin nhắn xin lỗi của Ngữ Bảo, mất ngủ tới tận năm giờ sáng cơ mà!】 【Lần này Ngữ Bảo chỉ chậm xin lỗi một ngày, cậu ta đã bắt đầu mỉa mai! Mặc dù là nam chính ngọt ngào, tôi vẫn muốn xem cảnh cậu ta “đuổi vợ hóa tro tàn”.】 【Ngữ Bảo mau dùng giọng bé bỏng làm lành, lại ôm ôm một cái, đảm bảo câu được cái môi chu lên của ảnh ngay!】 【Ngữ Bảo tuyệt đối đừng lại gần Tiết Triết nhé! Hắn ta là phản diện đấy! Học sinh giỏi toàn trường thì làm gì có người bình thường?!】 Chu Kỳ mặt mày bình thản, tôi khẽ mỉm cười: “Có cơ hội được người đứng đầu lớp dạy học, đúng là vinh hạnh của tôi.”

Chạy Không Kịp Nữa

Chạy Không Kịp Nữa  Chu Chí Viễn thích rắn. Tôi là vị hôn thê của anh ta, thường xuyên bị dọa đến bật khóc, anh ta mỉa mai: “Giả vờ yếu đuối.” Tôi luôn cố gắng vượt qua nỗi sợ của mình. Cho đến một ngày, xuất hiện một cô gái không sợ rắn. Cô ta thường xuyên ra vào phòng anh, vui đùa cùng con rắn nhỏ. Cuối cùng tôi cũng chết tâm, thu dọn đồ đạc chuẩn bị từ hôn, thì đột nhiên thấy một hàng bình luận hiện lên: 【Đúng đúng, con gái mau chạy đi, đừng để con rắn hư kia quấn lấy.】 【Ha ha ha nam chính sắp phát điên rồi, hơn mười năm rồi mà con gái vẫn sợ rắn, chưa nói đến việc rắn lột xác.】 【Không phải chứ, chỉ mình tôi muốn xem cảnh cô gái ngoan bị nam chính mất kiểm soát dọa đến hoảng loạn sao?】 Tôi sợ đến mức run rẩy. Quay đầu lại, Chu Chí Viễn đóng cửa, lạnh lùng hỏi: “Thu dọn đồ, là định chạy à?”

Tiểu Tổ Tông

Tiểu Tổ Tông Nửa đêm tôi đi quẩy bar về, bị anh bắt quả tang tại chỗ. Trong lúc luống cuống, tôi lỡ làm rơi một cái hộp nhỏ trong túi ra ngoài. Tôi hoảng hốt giải thích: “Đây là kẹo cao su.” Sắc mặt anh ấy u ám đến mức muốn giết người: “Có loại kẹo cao su nào mà size XL?” “Em thấy ăn cũng ngon mà?” Tôi chột dạ cãi lại: “Không cần anh quản! Em trưởng thành rồi!” Về sau, anh ấy đè tôi dưới thân với gương mặt lạnh tanh, ánh mắt đầy nguy hiểm. “Trưởng thành rồi à?” “Vậy thì ban ngày dám cãi một câu, buổi tối anh sẽ trả lại gấp đôi.”  

Vãn Vãn

Vãn Vãn Thẩm Vọng là món đồ chơi tôi mua về. Tôi luôn thích bắt nạt hắn và vẽ lên người hắn trong lúc thăng trầm. Cho đến khi nhìn thấy những bình luận lên án tôi. [Lại dám nhục nhã nam chính như vậy, không hổ là nữ phụ ác độc.] [Nhưng tôi cảm thấy biểu tình của nam chính hình như rất sảng khoái.] [Cái rắm, ánh mắt nam chính nhìn cô ta, rõ ràng là muốn giết chết cô ta.] Tôi cong môi, cúi người nâng cằm hắn, thờ ơ nói: “Muốn giết tôi sao? Thẩm Vọng.” Thẩm Vọng nhìn tôi, đuôi mắt phiếm hồng, trầm mặc không nói. Sau đó tôi bị hắn giam cầm. “Em hợp tác với người ngoài muốn giết anh, chơi đủ rồi thì vứt bỏ anh, bỏ đi là đi ba năm.” Thẩm Vọng cắn lên vai tôi, vừa tàn nhẫn vừa tuyệt vọng: “Khương Vãn, em mà còn chạy nữa thì anh thật sự sẽ giết chết em.”  

Mật Đào Dưới Trăng Thanh

Mật Đào Dưới Trăng Thanh Ta đem mình bán đi, bán được năm lượng bạc. Ta đứng bên cạnh tên buôn người đếm bạc, lén lút giấu một lượng vào trong tay áo, còn lại đều đưa cho mẹ. Mẹ rơi lệ bảo ta phải tự chăm sóc bản thân cho tốt nhưng cha ta lại không kiên nhẫn cầm tiền bỏ đi: “Sau này có phạm lỗi thì đừng nói mình là con của ta!”