Ngôn Tình
Phúc Báo Của Chú Rể Bỏ Trốn Chú rể bỏ trốn cùng bạch nguyệt quang ngay giữa lễ cưới. Vừa ra khỏi cửa thì gặp t/ai n//ạ n xe. Bác sĩ nói: “Thương tích quá nặng, phải c/ắ/t c/ụt chân mới cứu được!” Tôi lau nước mắt, nói với bác sĩ: “Không được. Ít nhất cũng phải giữ cho anh ấy một cái x//á c còn nguyên vẹn.”
Star Cp Attack ABO x Fudi cực ngolll siêu choáy!!! Ta xuyên thành một con báo săn giữa thảo nguyên mênh mông. Một con báo hoa trông khá zâm zê khả nghi đã để mắt tới ta. Ta cố gắng giải thích cho hắn khái niệm “cách ly sinh sản”. Hắn lại nhân lúc đêm xuống tha ta lên cây, rồi thẳng thừng hóa thành người. Một nam nhân mang vẻ đẹp hoang dã, lai Tây, ghé sát tai ta, giọng khàn khàn: “Ngươi cũng biến đi.” Ta suýt khóc: “Hay là ngươi cắn chớt ta luôn cho rồi…”
Ôn Ngọc Trước khi trút hơi thở cuối cùng, A tỷ bảo ta rằng kẻ hại chết nàng chính là Hàn Anh. Vì lời này mà ta đã ôm hận với Hàn Anh suốt mười năm. Ngay cả khi sắp lìa đời, trong lòng ta vẫn còn tính toán xem làm sao để giết được hắn. Nhưng sau khi ta qua đời, Hàn Anh lại tự mình đào bới đống đổ nát, nhặt lấy từng mảnh hài cốt của ta, dựng linh vị khắc mấy chữ “Ngô Thê Ôn Ngọc.” Vị đô đốc Đông Xưởng tàn nhẫn, quyết đoán ấy lại quỳ trước bài vị của ta, nước mắt tuôn rơi, không ngừng cầu khẩn: “Ngọc nhi, nàng hãy xuất hiện trong giấc mộng của ta, cầu xin nàng.” Sau khi ta qua đời, Hàn Anh ngày càng trở nên lạnh lùng, u ám. Đến một đêm tuyết lớn, hắn bị sát thủ ta sắp đặt chặn đường. Hắn không hề chống cự, để mặc cho sát thủ cắt đứt tứ chi, nhưng từ đầu tới cuối vẫn không buông khối ngọc ngậm chặt trong miệng. Đúng khoảnh khắc đó, ta mới hiểu ra, A tỷ đã lừa dối ta. Tiếng khóc trong niềm hối hận của ta vang vọng khắp núi đồi, ta cầu xin thần linh hãy cứu lấy Hàn Anh. Sau một tia sáng chói lòa, ta trở về khoảnh khắc đầu tiên gặp Hàn Anh.
Mạn Mạn Lúc phát hiện ra mình là nữ phụ độc ác, tôi đang đứng ở góc tường nghe lén. Bên trong phòng, nữ chính đang đau khổ vật vã bày tỏ tình cảm với vị hôn phu của tôi: “Chú út à! Lúc trước, nếu không phải vì muốn dập tắt tâm ý của con thì chú cũng sẽ không vội vàng đính hôn như vậy.” “Bây giờ, con đã trưởng thành rồi, nếu chú không muốn con thì ngày mai con sẽ đi tìm người khác để trao thân.” Ngay giây tiếp theo, vị hôn phu của tôi tức giận hôn lấy cô ấy. Tôi sợ hãi lùi lại, không ngờ lại đụng phải một bức tường người. Anh áp sát tai tôi, thì thầm: “Chú đã không còn trong trắng, vậy thì đổi đối tượng kết hôn đi, có thể suy xét tôi không? Thím, út~”
Ngủ Với Em Trai Của Đối Thủ
Dụ Tình Từ khi yêu nhau, Bùi Lăng Xuyên lúc nào cũng bận rộn. Vội đi chơi bóng, đua xe, tám chuyện với cô em khóa dưới. Hẹn hò với tôi thì bao lần cho tôi leo cây. Quà tôi chuẩn bị, cuối cùng lại bị anh trai hắn cầm đi. “Xin lỗi Thẩm tiểu thư, em trai tôi có việc, tôi đến thay nó.” Sau đó, anh trai hắn thản nhiên quấn cà vạt quanh cổ tay tôi, ánh mắt đầy ẩn ý. “Hay là tối nay, cũng để tôi thay nó luôn?” “Tôi thắt nơ bướm đẹp hơn nó đấy, chắc em sẽ thích.” Sáng sớm hôm sau, Bùi Lăng Xuyên gục ngoài cửa phòng ngủ, mắt đỏ hoe: “A Âm, ra gặp anh đi ——” Anh trai hắn đứng chặn cửa, giọng lạnh tanh: “Không biết phép tắc.” “Tối qua chị dâu cậu mệt muốn chết rồi, để cô ấy nghỉ ngơi đi.”
Sự Lựa Chọn Tốt Nhất Trước khi thi đại học, tôi lén lấy trộm thư tình hot girl trường viết cho bạn thuở nhỏ của tôi, khiến hai người họ không thể ở bên nhau. Cậu ấy hận tôi cả đời. Thậm chí sau khi biết tôi yêu thầm mình, cậu ấy nói tôi đ//ố kị, á//c độc, cậu ấy sẽ không bao giờ thích tôi. Sau đó, tôi qua đời vì tai n//ạn xe cộ. Trước khi ch//ết, cậu ấy nói nếu như có thể bắt đầu lại từ đầu, xin tôi đừng bao giờ phá hoại mối lương duyên của cậu ấy và hot girl trường. Vậy thì như cậu ấy mong muốn. Bắt đầu lại lần nữa, tôi không lấy trộm thư tình. Sau đó, vì muốn vào cùng một trường với hot girl trường. Cậu ấy đã bỏ phần trắc nghiệm bài thi tổng hợp khoa học tự nhiên.
Quên Lãng Năm thứ ba theo đuổi Phó Ngôn Hình, tôi kiểm tra ra chứng mất trí nhớ. Hắn nói, “Đúng lúc thật, mau quên tôi đi, tôi cũng mệt rồi.” Tôi bắt đầu quên đi mọi thứ, mà cũng bắt đầu từ người tôi yêu nhất. Sau đó, ngay cả đường về nhà mà tôi cũng không nhớ. Khi tôi ngồi ở đầu đường, Có người đàn ông lạ châm chọc khiêu khích tôi, rồi lại khoác thêm áo khoác cho tôi. “Chịu về rồi à? Em quả nhiên vẫn không thể rời khỏi tôi mà.” Tôi lễ phép mỉm cười, giơ tấm thẻ thông tin lên. “Cảm ơn người tốt bụng nhé! Có thể giúp đưa tôi về nhà được không?” “Chồng tôi vẫn còn đang ở nhà đợi tôi.”
Có Không Giữ, Mất Đừng Tìm Lục Đông Thần lại quay lại với Kiều Nhiễm và bỏ rơi tôi. Rốt cuộc tôi cảm thấy tình yêu này không còn ý nghĩa gì nữa. Lúc rời đi, hắn nói: “Mộc Mộc, đi tìm bạn trai đi, anh sẽ không tìm em nữa.” Tôi cười gật đầu đáp: “Được.” Hắn cho rằng chỉ cần hắn quay đầu lại, tôi vĩnh viễn sẽ ở tại đây chờ hắn. Nhưng sau đó, hắn và Kiều Nhiễm lại một lần nữa cãi nhau rồi đến tìm tôi. Lại đúng lúc bắt gặp tôi cùng bạn trai ở dưới lầu hôn nhau say đắm. Bóng đêm dày đặc, Lục Đông Thần nhìn thấy cô gái ngày xưa chỉ biết dịu dàng nói với hắn, bây giờ lại dịu dàng dỗ dành một người đàn ông khác. “Từ Ký Nam, anh đừng ghen lung tung có được không, em đã không còn thích hắn nữa…”
Phong Lưu Đại Nhân, Xin Đừng Đụng Vợ Tôi! Lúc Lâm Hãn bị gia tộc đuổi đi, chỉ có tôi ở bên cạnh hắn. Sau đó hắn lấy lại được quyền lực, chuyện thứ nhất hắn làm chính là cầu hôn thanh mai trúc mã, người đã bỏ rơi hắn. Cô ta khóc sướt mướt nói lúc trước do cha mẹ ngăn cản, ép bị xuất ngoại. Hắn tin, sau đó còn lấy chiếc nhẫn kim cương đã tặng cho tôi lại đem tặng cho cô ta chỉ vì cô ta nói thích. Tôi không khóc nháo, thu dọn hành lý rồi đi. Cho đến khi biết được tin tức kết hôn của tôi, hắn giống như phát điên cầu xin tôi đừng gả đi. Muộn rồi! Người đàn ông quyền lực kia không chỉ dỗ tôi ngủ, còn vô tình bấm điện thoại cảnh cáo: “Còn quấy rầy vợ tôi nữa, đừng nghĩ tới việc đặt chân được ở thành phố Tứ Cửu.”
Đừng Tin Vào Mắt Anh Tôi đột nhiên có khả năng nhìn thấy mức độ yêu thích của người khác đối với mình. Điều khiến tôi sợ hãi hơn cả là giá trị yêu thích của người anh trai kế, người luôn lạnh lùng và tỏ ra chán ghét tôi, lại cao đến 100. Mà 100 nghĩa là… tình yêu cuồng nhiệt, bệnh hoạn và cố chấp đến mức tiêu cực. Tôi cố gắng kìm nén trái tim đang đập loạn xạ, bất ngờ không kịp phản ứng khi đối diện với ánh mắt của anh trai kế. Người đàn ông chỉnh lại gọng kính vàng, tiến sát gần tôi. Trong màn đêm, ánh mắt hắn mang theo sự nguy hiểm gần như mê hoặc, yết hầu khẽ chuyển động, giọng nói khàn đặc: “Em gái ngoan đã phát hiện ra rồi nhỉ.” “Vậy thì… em có muốn chạy cũng không thoát được đâu.”
Lừa Yêu Cậu bạn trai nhỏ không ai yêu của tôi với anh trai cậu ta đã bị bắt cóc cùng lúc. Cả gia đình đều chọn cứu anh trai cậu ta. Không muốn cứu cậu ta. Nhưng tôi muốn. Tôi đã bán ngôi nhà tổ mà bà ngoại để lại cho tôi, đi làm đồ chơi dùng một lần cho cô tiểu thư nhà giàu nọ. Cuối cùng tôi đã góp đủ 500.000 để đi chuộc cậu ta về. “Đừng sợ, có chị ở đây mà.” Tôi vẫn nhớ, bạn trai nhỏ thích gọi tôi là chị. Nếu không phải sau đó tôi phát hiện ra vụ bắt cóc này chẳng qua chỉ là một trò chơi mà cậu ta chơi trong giới thượng lưu lúc cậu ta nhàm chán. Khuôn mặt đẫm nước mắt của tôi bị cậu ta phóng to trong nhóm chat: 【Trông có giống chúa hề không?】 【Nhìn bà chị già đó thấy ngại dùm thiệt chứ, tôi thậm chí chả muốn diễn tiếp nữa.】
Một Chút Tình Bạn gái cũ của anh ta trở về nước, Phó Chiếu Sơ liền đề nghị chia tay. Trợ lý đặc biệt của anh ta mang hợp đồng đến tận cửa, giọng điệu lạnh nhạt: “Ngài Phó hy vọng cô có thể giữ thể diện.” Tôi không làm ầm lên, cũng không cò kè mặc cả, chỉ đưa ra một yêu cầu. “Nếu tặng tôi căn hộ, vậy thì phí quản lý phải thanh toán trước 100 năm.” Trợ lý Lâm rõ ràng sững lại, do dự hỏi: “Chỉ vậy thôi sao?” Ánh mắt tôi lướt qua anh ta: “Eo của anh trông cũng rắn chắc đấy. Anh dọn vào ở cùng tôi đi.” “Dù sao tôi cũng sợ cô đơn.”
Kế Hoạch Phản Công Trong Thanh Lâu Ta và muội muội cùng nhau tiến vào thanh lâu. Nàng sợ sự dơ bẩn dâm loạn trong thanh lâu, ta liền cố gắng khắp nơi che chở, nguyện làm trò chơi dưới thân người khác. Ta đem hết tiền kiếm được cho nàng học hành, ăn uống, vui chơi. Khiến nàng từ nhỏ đã thông thạo cầm kỳ thi họa, dùng một bài 《 Kinh hồng khúc 》 làm kinh diễm khắp nơi. Nhưng nàng vừa được gả vào vương tộc, liền bắt đầu chê bai thân phận của ta. Không những cắt đứt quan hệ, thậm chí còn tàn nhẫn cắt lưỡi, lột da, sau đó ném ta vào núi hoang, gọi mấy con chó đói đến gặm thịt, lột da ta làm thành một tấm thảm, đặt trước cửa cho người ta giẫm đạp. Nàng đứng bên cạnh nhìn, cười rất tươi. Ta vẫn luôn không hiểu vì sao nàng lại đối xử tàn nhẫn với ta như vậy. Cho đến một ngày. Nàng đứng trước thi thể ta, cười tươi như hoa mà nói: “Tỷ tỷ à, thật sự không còn cách nào khác, ai bảo Thất hoàng tử lại luôn thích tỷ cơ chứ.”
Im Lặng Rút Lui Trong giới có tin đồn, thái tử gia thủ đô cuối cùng cũng chán người điếc kia rồi. Hắn tuyên bố tin đính hôn với con gái nhà họ Tống trong buổi họp báo do mình tổ chức. Tôi lấy máy trợ thính xuống, nhìn hắn ở giữa biển người. Sau đó không chút do dự xoay người rời đi. Thái tử gia luôn lạnh lùng, được mọi người vây quanh lập tức phát điên.
Tiểu Quỷ Đừng Khóc, Tôi Không Bắt Nạt Anh Đâu Một con quỷ nhát gan bỗng nhiên vào nhà tôi ở. Khi đi du lịch, tôi nói qua camera giám sát: “Nè, anh đóng vòi nước giúp tôi được không?” Không có phản ứng. “Đừng giả vờ, tôi biết anh ở đó.” Yên lặng một lát, tiếng vòi nước dừng lại. “Ngoan, tối nay thưởng cho anh được phép lên giường.” …..
Trình Nhất Tôi dùng tiền ép học bá nghèo khó trong lớp làm bạn trai suốt ba năm. Đến trước kỳ thi đại học, tôi lại đề nghị chia tay, trả anh về cho mối tình đầu rồi ra nước ngoài. Sau này, Lục Kỳ An trở thành Ảnh đế thế hệ mới, cùng Nhan Ngu lên sân khấu nhận giải với tư cách là cặp đôi của năm. Còn tôi thì gia cảnh sa sút, dựa vào việc bán ảnh riêng tư của anh để kiếm thêm thu nhập, nhưng lại bị bắt quả tang tại chỗ. Ảnh đế xưa nay vốn luôn dịu dàng, lần đầu tiên lại thay đổi sắc mặt. Lục Kỳ An đè tôi xuống, dáng vẻ thân mật: “Muốn kiếm tiền đến vậy sao? Vậy thì chụp cùng tôi vài bức không thể công khai nhé?”
Thả Thính Anh Ấy Tôi đã theo đuổi Tống Ngọc nửa năm, ngày nào cũng đi xem ban nhạc của anh ta biểu diễn, bất kể mưa gió. Tống Ngọc vô cùng chán ghét điều này. Một hôm nổi hứng, anh ta nói đùa với tay bass ít nói: “Thấy cô gái tóc ngắn kia không? Cô ấy đến xem cậu đấy.” Từ đó, tay bass đó đã thay đổi, anh bắt đầu đeo kính áp tròng, ăn mặc chỉn chu, giả vờ ngầu lòi… Còn tôi thì chẳng hay biết gì. Cho đến nửa tháng sau, tôi bị chặn ở cầu thang. Kỷ Xuyên Phong ép tôi vào tường, ánh mắt mãnh liệt. “Thích tôi thì hôn thẳng luôn đi, được không? Đừng thả thính nữa, tôi chịu không nổi…”
Trọng Sinh Đòi Vợ Tên học sinh cá biệt con nhà giàu vừa tỉnh lại đã nói mình trọng sinh, còn mắng tôi là đồ lừa đảo. “Cô rõ ràng từng nói sau khi kết hôn tiền tiêu vặt không giới hạn, kết quả mỗi tháng chỉ cho tôi 500 tệ!” “Hừ, cô đừng mơ nữa, tôi – Vệ Trạch Khải – cho dù có phải nhảy từ tầng 3 xuống cũng tuyệt đối không cưới cô!” Tôi: “? Cậu bị điên à.” Sau này, tôi chỉ ngồi trong thư viện với học bá hai tiếng. Cậu ta quỳ rạp dưới đất khóc lóc: “500 thì 500 đi, vợ à, em đừng thay lòng đổi dạ!” “Về sau em bảo tôi đi đông tôi tuyệt đối không dám đi tây, em bảo tôi dừng tôi nhất định dừng!”
Ảnh Đế Sập Nhà Vào cái ngày Giang Lâm “sập nhà”, tôi đang ở nhà nấu bún ốc cay. Mùi măng chua nồng nặc vừa kịp bá chủ cả phòng khách, điện thoại tôi liền nổ tung. Không phải nói ví von. Nó thực sự “oong—— oong—— oong——” rung lên theo nhịp điệu t/ận thế, lăn từ trên bàn trà xuống mép thảm, suýt nữa thì bổ nhào xuống đất. Tôi vừa hút sợi bún cuối cùng vừa luống cuống với tay nhặt điện thoại lên. Trên màn hình là tên của cô bạn thân Tô Hà nhấp nháy liên tục, phía sau là mười mấy tin nhắn chưa đọc, toàn là kiểu hét lên như đang chá/y nhà: “Vãn Vãn!!!!!!! Mau xem hot search!!!!!!!!!!” “Vãi linh hồn vãi linh hồn vãi linh hồn!!!!!! Nhà chị Giang s/ập rồi!!!!!!” “Livestream!! Mở livestream mau!!! Show truyền hình của Giang Lâm phát sinh chuyện rồi!!!” Nước súp bắn lên tay tôi, bỏ/ng đến mức tôi giật nảy mình. Tim tôi chợt lỡ một nhịp. Giang Lâm? Xảy ra chuyện?