Ngôn Tình
Đi Tìm Hạnh Phúc Vọng Kinh là nơi hội tụ những nhân vật kiệt xuất, nhưng nổi danh nhất vẫn phải kể đến thiếu chủ Tạ gia – Tạ Dục. Người ấy cao quý như ngọc, tuấn mỹ vô song, nhưng lại chẳng có chút liên hệ gì với ta. Vậy mà một ngày, hắn đột nhiên nắm lấy tay áo ta, đôi mắt đỏ hoe, khẩn cầu: “Mọi chuyện vẫn còn kịp, chúng ta vẫn chưa hòa ly… Kiếp này, ta muốn bắt đầu lại với nàng!” Ta đang gặm miếng giò heo, ngẩn người một chút, rồi buột miệng: “Ừm… nhưng ta đâu có định gả cho ngươi.”
Chồng Đẹp Trai Của Tôi Giỏi Thả Thính Lắm
Màn Trời Tống Duật năm ba mươi chín tuổi đã nuôi một ngoại thất. Nữ tử ái mộ hắn cố ý đem chuyện này tiết lộ cho ta. Sau khi biết chuyện, hắn cố tình đến cảnh cáo: “Tố Tố không phải người ngoài.” Thì ra, Lâm Tố là con gái khuê mật của bà mẫu ta. Phụ thân nàng chiến tử, mẫu thân tuẫn tình. Một tháng trước, Tống Duật đón nàng về. Trên đường đi, hai người lâu ngày sinh tình. Hắn nói nàng đến là để gia nhập gia đình này. Bọn họ đều nghĩ rằng ta sẽ nổi trận lôi đình. Nhưng ta lại nói: “Sao có thể nuôi dưỡng ở bên ngoài để làm trò cười cho thiên hạ? Chi bằng nâng nàng làm bình thê.” Ta thậm chí còn đề nghị họ sớm sinh con. Bởi vì hệ thống nói với ta:【Thân thể của ngươi cuối tháng sẽ hồi phục, còn mười ngày nữa là có thể trở về.】 Nhi nữ ta vất vả sinh ra, khẳng định là muốn dẫn đi.
Heo Đất Bốn Mắt Bố mẹ ly hôn, tranh nhau quyền nuôi em trai, còn tôi bị bỏ lại cho bà nội, một lần là mười năm. Tôi tự ti, nhút nhát, cận thị nặng, mái tóc mái dày che kín mặt, bị bạn học đặt biệt danh là “heo đất bốn mắt.” Chỉ có bạn cùng bàn là hot boy của trường từng thay tôi quát mắng những người chế nhạo, cũng chưa bao giờ gọi tôi bằng biệt danh đó. Sau một thời gian dài thầm thích, tôi lấy hết can đảm viết cho anh ấy một lá thư tình. Thế nhưng, vào khoảnh khắc các bạn khác phát hiện ra lá thư, lớn tiếng đọc lên và cười cợt, tôi nghe thấy anh ấy đột nhiên bật cười nhạo: “Cậu nghĩ nhiều quá rồi, làm sao tôi lại thích một con heo đất bốn mắt chứ?” Sau này, có một chàng trai tập tễnh, sẵn sàng vì tôi mà đánh nhau bầm dập. Hot boy ấy lại không vui.
Ánh Trăng Sáng Niệm Niệm Mười năm trước, tôi là một ngôi sao nổi tiếng. Khi cánh săn ảnh chụp được tôi lần nữa, lúc đó tôi đang giao đồ ăn, sau lưng còn địu một đứa bé. Ngay khi tin tức được đăng tải, mọi người đều thở dài tiếc nuối, nói rằng tôi đã tự tay phá hỏng một ván bài đẹp. Tối hôm đó, tôi nhận được ba cuộc điện thoại. Ông trùm thương giới Cố Cẩn Trạch giọng lạnh như băng: “Đưa đứa trẻ về nhà họ Cố, loại mẹ như cô không xứng nuôi dạy nó.” Ngôi sao hạng A Hứa Mục Dã nghiến răng nghiến lợi: “Nếu không phải bị cánh săn ảnh chụp được, cô còn định giấu tôi đến bao giờ?” Thái tử gia Bắc Kinh Lục Hằng, giọng điệu hung hăng: “Lâm Nam Kiều, cô tự làm tự chịu cũng đừng để con tôi phải chịu khổ theo cô!” Về sau, ông trùm thương giới quỳ gối trong mưa, ngôi sao hạng A thì xin lỗi tôi trước hàng trăm ống kính, còn công tử nhà họ Lục thậm chí còn định dùng cái chết để tạ tội. “Nam Kiều, cầu xin em, đứa trẻ không phải của anh cũng không sao, chỉ cần em chịu quay về bên anh là được.” Nhưng lúc đầu, rõ ràng là họ đã hủy hoại tôi.
Chiến Tranh Lạnh Tôi đang chiến tranh lạnh với bạn trai thì phát hiện mình mang thai. Tôi chặn anh ấy, đăng bài lên vòng bạn bè nói rằng mình có thai, rất nhiều bạn bè vào chúc mừng anh ấy. Tôi đăng một bài khác trên vòng bạn bè và chỉ mình anh ấy mới xem được, kèm theo bức ảnh là dòng chữ: “Không phải mẹ không yêu con, chỉ là mẹ không muốn con đến với gia đình không có tình yêu này mà thôi.” Vị trí tại bệnh viện Hắc Tâm.
Phu Nhân Phản Kích Trong giới ai cũng biết, từ nhỏ tôi đã thèm khát Cố Bùi Tư. Anh học gì, tôi học nấy. Anh học 8 thứ tiếng, tôi cũng học 8 thứ tiếng. Anh học tài chính, tôi cũng học tài chính. Dù sao thì hai nhà Cố và Thẩm chắc chắn sẽ liên hôn. Đế chế thương mại rễ sâu gốc vững, thiếu một bên cũng không được. Nào ngờ đến ngày cưới, Cố Bùi Tư trên đường đi đón dâu lại bất ngờ rẽ hướng, bay ra nước ngoài cứu ánh trăng sáng yếu đuối kia. Thanh mai trúc mã, trở thành trò cười lớn nhất. Tôi mặc chiếc váy cưới giá tám chữ số, một mình hoàn thành hôn lễ xa hoa này. Hôm đó tin tức phủ khắp trời đất, tên tôi lần đầu tiên được xếp trước anh ta. Đồ ngốc. Đàn ông hai chân đầy ngoài đường. Đế chế thương mại đã thành hình, chỉ có một cái, không có người thay thế. Tôi không chỉ thèm thân thể anh ta, tôi còn thèm cả tiền của anh ta.
Đừng Nói Lời Tạm Biệt Với Em Sau khi trở thành vợ của cậu chủ hắc đạo, tôi giả vờ làm một người câm điếc để tự bảo vệ mình. Kết quả là hắn thật sự tin rằng tôi không nghe thấy gì, suốt ngày ngồi bên cạnh phàn nàn: “Sao em cứ làm mặt như thể đã ăn phải thứ gì đó kinh khủng khi anh hôn em thế? Ghét đến vậy sao? Lần sau anh sẽ hôn nữa, cứ hôn đấy!” “Hôm qua em lại nói chuyện với Tiểu Triệu ngoài cửa, ngày mai anh sẽ điều cậu ta đi.” “Còn nữa, em có thể cười với anh nhiều hơn không? Ngay cả con chó ở nhà thấy anh cũng vui hơn em. Cứ tiếp tục thế này anh sẽ xử lý em thật đấy.” … Vậy là tôi dựa vào việc hắn không hiểu ngôn ngữ ký hiệu, liên tục phản công hắn bằng ánh mắt khinh thường. Cho đến khi hắn thuê một giáo viên và lén học ngôn ngữ ký hiệu, việc tôi giả vờ điếc đã hoàn toàn bại lộ. Sau bữa ăn, người đàn ông ngậm một điếu thuốc, khuôn mặt tối sầm chặn tôi trước, tháo chiếc máy trợ thính của tôi ra, cúi gần cười nhạt: “Dám đùa với anh hả? Em tiêu rồi, lần này anh thực sự sẽ xử lý em.”
Chiếc Bóng Của Quái Vật Tiến vào một trò chơi kinh dị, tôi vô tình công lược phải đại boss tính tình tàn bạo. Trong đêm lạnh lẽo, boss chậm rãi giam tôi trên chiếc ghế, cứ vậy cho đến tận khi ánh sáng yếu ớt ló rạng nơi chân trời. Hơi thở nóng rực của hắn ta áp sát bên tai tôi, giọng nói mang theo vẻ cưỡng ép. “Y tá nhỏ, tôi có làm em thấy vui vẻ không?”
Tôi không chịu nổi áp lực nên đã đồng ý liên hôn với kẻ thù không đội trời chung từ nhỏ – anh bạn thanh mai trúc mã của tôi.Ban đầu tôi nghĩ hai đứa cưới xong thì mạnh ai nấy sống, ai ngờ nửa đêm Lục Yến bò lên giường lại bị tôi đá xuống, tức điên lên hét lớn:“Giang Tinh Kỳ, em có thể để tâm đến anh một chút được không?!”Tôi ngơ ngác.Đ.ọ.c tr uy,ện t ạ i pa ge b/ắ p c.ả i d/a//ng y,e,uĐể tâm cái gì cơ? Đây chẳng phải chỉ là cuộc hôn nhân thương mại thôi sao?
Làm thế nào cưa đổ bạn trai cũ Omega? Sau khi thức tỉnh thuộc tính Alpha, tôi để mắt đến cậu trai học giỏi từng bị mình lừa tình. Pheromone của anh ấy rất ngọt, khiến tôi luôn tìm đủ mọi cách dụ dỗ để đánh dấu. Nhưng anh không chút dao động. Chỉ cụp mi rũ mắt, giọng điệu cực kỳ lạnh lùng: “Xin lỗi, tôi không có hứng thú với cậu.” Cho đến khi tôi thay đổi mục tiêu. Mặt nạ thờ ơ của chàng trai đột nhiên vỡ vụn. Ôm chặt eo tôi, đôi môi mỏng nóng bỏng dán vào cổ tôi. Cố chấp lại yếu ớt, nghẹn ngào: “Tôi mới là Omega duy nhất của em, em chỉ có thể đánh dấu tôi mà thôi.”
“Người Hầu Thân Cận” Của Cậu Bạn Bất Lương Năm đó nghèo khó nhất, vì muốn có 200 tệ tiền thưởng, Tôi đã tình nguyện làm “người hầu” cho tên đầu gấu ở trường, ngay cả khi ngủ, tôi cũng phải dính lấy cậu. Cho đến một ngày, bên cạnh tên đầu gấu bỗng dưng xuất hiện một vị hôn thê và muốn cắt giảm tiền thưởng xuống còn 15 tệ. Tôi đã khóc rất nhiều, đau khổ tột cùng và đang loay hoay tìm việc mới. Tên đầu gấu nhẹ nhàng chạm vào mặt tôi, rồi lúng túng nói: “Hôn ước đã hủy rồi, đừng buồn nữa. Thật ra, tôi cũng thích cậu.” Tôi: ???”
Ngược Dòng Thời Gian Vì Mẫu Thân Ta và trúc mã đang ở trong hoa viên thì đột nhiên xuất hiện một cô bé, nàng tự xưng là con gái tương lai của ta và trúc mã. Thế nhưng cô bé này lại nói, sau này ta trở thành hoàng hậu, lại tư thông với người khác, tính tình hay ghen, hại chết hoàng tự, nên dù có bị biến mất, nàng cũng phải chia rẽ chúng ta. Nhìn cảnh cô bé cố hết sức ghép đôi trúc mã của ta với những cô nương khác, ta không kìm được nở nụ cười lạnh trong lòng. Nhưng nàng không biết rằng, ta đã nhìn thấy toàn bộ câu chuyện trong giấc mơ.
Ái Tình Và Hận Ý Trên trời rơi xuống một đóa dã hoa có gai, đoạt đi vị hôn phu thanh mai trúc mã của ta. Vì nàng, hắn không ngại xé bỏ hôn ước giữa chúng ta, thậm chí còn công khai làm nhục ta nơi phố chợ. Muốn ta cứ thế mà bỏ qua ư? Không thể nào! Ta nhốt tiểu tướng quân vào mật thất, đêm đêm sủng ái hắn, khiến hắn đối với ta thực tủy biết vị, muốn ngừng mà không được. Dưa hái xanh không ngọt, nhưng cũng đủ để giải khát.
Hồi Tưởng Mộng Xưa Cùng Giang Triết thành thân năm thứ mười, ta với hắn mỗi người một ngả. Hắn lưu luyến ở phòng của thiếp thất, lúc thì say rượu ở tửu quán, khi lại vì một tiểu cô nương mà vung tiền như rác. Sinh thần năm ấy, ta uống say. Khi tỉnh lại, trước mặt lại là khuôn mặt lo lắng của Giang Triết. “A Dung, nàng tỉnh rồi?” Ta thẳng tay tát hắn một cái thật mạnh. “Ngươi còn dám đến gặp ta?” Hắn lại ngơ ngác, vẻ mặt bối rối: “A Dung, ta chọc nàng giận sao?” Ta sững sờ, nhìn khuôn mặt còn trẻ trung, non nớt của hắn, trong lòng chợt bừng tỉnh. Hắn không phải là Giang Triết của mười năm sau, người đã lạnh nhạt với ta. Hắn là Giang Triết của mười năm trước, người yêu ta như sinh mệnh, một lòng muốn cùng ta bạc đầu giai lão.
Kiếp Sau Đừng Làm Anh Của Em Khi dọn dẹp di vật của anh trai, tôi phát hiện quyển nhật ký của anh. Trang cuối cùng viết: 【Kiếp sau, anh không muốn làm anh trai của Kỷ Vũ Đồng nữa.】 Tôi sững người. Hóa ra đến lúc ch .t, anh vẫn còn hậ/n tôi sao? Nếu năm đó tôi không nhất quyết lấy Tần Tư Viễn, rước só/i vào nhà… Kỷ gia cũng đã không phá sản, anh trai cũng sẽ không phải ngồi tò. Bỗng nhiên, trên trang nhật ký xuất hiện dòng bình luận bay: 【Bộ cô tưởng anh ấy không muốn làm anh trai là vì hận cô à?】 【Lật lại vài trang trước thử xem.】 Tôi lật lại những trang anh viết hồi đại học. 【Yêu chính em gái ruột của mình, đúng là s/úc si/nh.】 Nước mắt tôi lập tức trào ra. Dòng bình luận lại hiện lên: 【Chúng tôi đã đủ 1000 lượt thích rồi! Có thể giúp cô trọng sinh về thời đại học!】 【Nhanh lên! Anh trai cô sắp gặp t//a i n ạ.n xe đó!】 Tôi vừa xoay người thì đụng phải Tần Tư Viễn mới về đến. Dòng bình luận lướt qua: 【Đã quay về quá khứ thì tiện thể dạy dỗ tên tra nam này luôn nhé!】
Trò Chơi Thế Thân Của Bạch Nguyệt Quang Chị gái tôi 44 ngày hôm đó, chồng tôi đã n h//ố.t tôi, một phụ nữ đang mang thai 3 tháng, vào trong tủ khử trùng. “Loại đàn bà lòng dạ dơ b/ẩn, ở đây mà thanh lọc tâm hồn ô uế xấu xa của cô đi!” “Cô hại ch .t Khấu Khấu, tôi không bắt cô đi ch .t theo đã là nhân từ lắm rồi!” “Cô còn sống buông thả, không giữ đạo làm vợ, giờ t/iêm cho cô ít v/i kh/uẩ/n để chữa cái bệnh phụ khoa đáng xấu hổ kia luôn!” Chị tôi là “bạch nguyệt quang” trong lòng anh ta. Tôi chẳng khác gì bát cơm nguội thiu. Chị bị tr/ầ m cả/m là giả, tôi mắc chứng sợ không gian kín là thật. Tôi tuyệt vọng gi/ãy g/iụa trong t/ủ khử trùng, cuối cùng ch .t vì ng//ộ đ ộ/c ozone. Châm biếm thay, hóa ra cái ch .t của chị gái cũng là giả. Cô ta hồi sinh, nở nụ cười rạng rỡ như hoa. Chồng tôi ôm lấy chị gái đầy nhiệt tình, để mặc t/h/i t.h ể tôi thối rữa mục nát trong chiếc tủ chật hẹp. Một tuần sau, hắn nắm tay chị gái mở cửa tủ. “Kiều Diệp, cô đã ăn năn hối cải chưa?”
Trước Khi Tỏ Tình Trong giới quyền quý Bắc Kinh, đại nhân vật tên Ôn Mặc Xuyên đã tự tay nuôi lớn tôi. Anh ấy cao quý kiêu ngạo, nhưng lại vô cùng dịu dàng với tôi. Cho đến khi tôi hiểu nhầm và thổ lộ tình cảm, Ôn Mặc Xuyên lạnh mặt mắng tôi ghê tởm. Nhưng sau đó, khi tôi bị cha mẹ ruột bán lên núi và chết không toàn thây, anh lại phát điên trả thù cho tôi. Lúc mở mắt ra, tôi quay về trước khi tỏ tình với anh. Tôi giấu kín tâm tư, xem anh như người thân, còn nói sẽ hiếu kính trưởng bối cho tốt. Vậy mà anh lại ôm tôi ngồi lên đùi mình, dịu dàng đến mức khiến tôi gần như phát điên. “Em xem đi, quần áo của tôi đều bị em làm bẩn rồi.” “Đây là cách em hiếu kính tôi sao, hửm?”
Hoàng Thành Rực Lửa Ta là thư đồng của Nhị tiểu thư. Nàng gây họa, ta chịu tội thay. Ta làm điều mờ ám, nàng gánh tội thay. Chúng ta cùng nhau gây sóng gió ở Lĩnh Nam, được xưng là “song họa”. Cho đến khi Vương gia khải hoàn, hắn nắm giữ trọng binh lại vừa chiến thắng, Hoàng đế ngày càng không ngủ được, ngấm ngầm ám chỉ phải đưa một đứa trẻ đi làm con tin. Nhị tiểu thư nhìn đại tỷ sắp xuất giá, rồi lại vuốt đầu cặp đệ muội song sinh. Nàng quay đầu nhìn ta, cười nhe răng. “Ta đi Thượng Kinh làm con tin, ngươi có đi không?” Ta lập tức về nhà, lén bỏ thuốc xổ vào bữa ăn của kế mẫu luôn hại ta, rồi gói hành lý đến tìm nàng. “Đi!”
Đối Tượng Khiến Tim Tôi Rung Động Là Anh Em Của Anh Tôi Tôi thích Giang Thừa – anh em thân thiết của anh tôi, ngày nào cũng trêu chọc anh ấy kiểu trừu tượng. “Bảo bối, nể tình tôi quan tâm anh như vậy, Tết này có thể ngủ chung không?” “Vừa rồi ăn mì bị bỏng lưỡi, cho tôi mượn cơ bụng anh liếm thử nhé?” “Rảnh thì đến nhà tôi chơi, không cảm giác thì làm tí.” Nhưng anh ấy chẳng mấy khi để ý đến tôi, còn nói bản thân không đụng đến em gái của anh em. Được thôi, cũng chẳng phải nhất định phải là anh ấy, tôi quay người đi xem mắt ăn cơm. Đêm đó tôi bị trói ngược trên đầu giường, cuối cùng mặt cũng áp lên cơ bụng mơ ước bấy lâu. “Không phải thích ăn sao? Không được nhổ ra, nuốt hết…”