Ngôn Tình
Đừng Vì Anh Mà Dừng Lại Sau khi công lược thất bại, Lương Hoài đưa tôi cho tiểu thiếu gia lưu manh nhất Bắc Kinh. “Trên giường hắn… có chút thủ đoạn, em nhịn một chút.” “Rất nhanh anh sẽ đón em trở về.” Tôi liều mạng khóc lóc cầu xin tha thứ, lại bị hắn tự tay bịt mắt, trói hai tay lại đưa đến trên giường vị thiếu gia kia. Có người không hiểu: “Đến lúc đó anh thật sự muốn cưới hàng second hand sao?” Lương Hoài “Chậc” một tiếng, ngữ khí coi thường: “Loại thân phận này Thẩm Ngạn làm sao có thể nhặt một cái giày rách để mang?” Sau đó vào một đêm khuya, hắn nắm chặt nhẫn, giọng nói run rẩy cầu xin tôi cho hắn một cơ hội nữa. Người đàn ông bên cạnh lại trân trọng mà hôn lên môi tôi, ngữ khí hàm chứa sự đắc ý: “Sao lúc nào cũng có dưa chuột thối muốn tới cửa làm tiểu tam?” “Cút xa một chút.” “Đối tượng công lược hiện tại của cô ấy, là tôi.”
Trọn Đời Yêu Anh Xuyên thành vợ nhân vật phản diện độc ác, tôi vì ngăn cản chồng cho thế giới chôn cùng mình mà vắt hết cả trí não. Nhân vật phản diện muốn trời lạnh phá sản công ty đối thủ, tôi mua bến cảng. Nhân vật phản diện muốn hắc hóa rồi hóa điên hóa dại, tôi mua hải đảo. Mãi cho đến khi thấy tài khoản cạn sạch, cả năm cống hiến cho tư bản thành công cốc, lúc này nhân vật phản diện mới ý thức được chuyện này không đơn giản, lập tức tìm tôi hỏi tội. Tôi vô tội xua tay: “Đều do hệ thống yêu cầu, em chỉ là một công nhân vô tội bốc vác cho tư bản mà thôi.” Hệ thống rưng rưng nước mắt gào thét: “Hoài Thanh đại lão gia! Tôi chưa từng tuyên bố nhiệm vụ tiêu tiền nào cho cô ấy cả!”
Hương Thôn Diễm Tình Ta là một nữ thợ săn, chỉ tốn mười lạng bạc đã cưới được Tiêu Truy – một công tử nhà quan bị lưu đày. Đêm tân hôn, ta vén khăn che mặt hắn, chỉ thấy gương mặt đầy giận dữ: “Ta biết mình là phận ở rể, nhưng có nhất thiết phải làm nghi lễ đảo lộn nam nữ đến thế không?” “Dù ở đâu ta cũng là kẻ vô dụng nhất, vậy thì đêm động phòng hoa chúc này, nàng tự lo đi!” Ta nuốt nước bọt, chợt nhớ đến bức tranh nhỏ mà vợ trưởng thôn đã nhét cho. Trong lòng khao khát có con đã chất chứa đầy cả một sọt rồi.
Mẹ Nhỏ, Đừng Trốn Khỏi Tôi Khi phát hiện mình là nữ phụ độc ác, tôi đã lừa nam chính rằng tôi mới chính là người trời định cho hắn, là người xứng đôi với hắn. Cậu thiếu niên ngây thơ, mặt đỏ bừng, ngập ngừng nói: “Nhưng cô là mẹ nhỏ của tôi.” Tôi mân mê cây roi da trong tay, cười một cách ác ý: “Chẳng phải như vậy mới kích thích sao?” Khi nữ chính xuất hiện, tôi hoảng sợ đến mức bỏ trốn ngay trong đêm. Nam chính, người vốn ngoan ngoãn, giờ đây bỗng nhiên biến thành một người khác. Hắn từ từ dùng roi da trói tôi lại, ánh mắt lộ rõ tình yêu bệnh hoạn. “Tôi đã giả vờ ngoan ngoãn như vậy, sao mẹ nhỏ lại vẫn muốn bỏ đi?”
Quay Về Bên Anh Tỉnh dậy sau giấc ngủ, tôi đã kết hôn với bạn cùng bàn thời trung học, còn có một đứa con trai ba tuổi. Khi tôi vẫn còn đang mơ hồ, người đàn ông cao lớn đẹp trai đã dính sát lưng tôi, nhẹ nhàng gọi: “Vợ ơi!” Tôi giật mình, lập tức đẩy hắn ra: “Cậu——” “Vợ ơi!” Người đàn ông bị tôi đẩy ra, hốc mắt lập tức đỏ lên: “Có phải em lại đang nghĩ đến người đàn ông khác ngoài kia không?” “Anh đã nói rồi, đời này em chỉ có thể ở bên anh, nếu em còn nghĩ đến hắn, anh sẽ giết chết cái tên súc sinh đó, nghe rõ chưa!” Tôi: “…… Cứu tôi với!” Ai có thể nói cho tôi biết, chuyện này là sao vậy?
Nơi Trái Tim Dừng Chân Tôi thích Hạ Thành Cẩn, nhưng anh ấy không thích tôi. Hehe, điều đó chỉ khiến tôi thích anh ấy hơn thôi. Bạn bè khuyên tôi: “Cậu thích người khác đi, yêu mà không được đáp lại rất dễ bị tổn thương cả thể xác lẫn tinh thần đó.” Buồn cười thật, đàn ông yêu mà không được thì sẽ cưỡng đoạt, giam cầm trong bệnh hoạn. Còn phụ nữ yêu mà không được thì phải hóa thân thành nữ chính trong truyện ngược, cầu xin tình yêu một cách thấp hèn ư? “Xin lỗi nhé, nhưng mà chị đây thích chơi trò ép buộc yêu đương!”
Chiếc Nơ Của Cô Ấy Tôi vô tình cưỡng hôn thái tử gia lạnh lùng vô tình của giới quý tộc Bắc Kinh, đến mức tôi còn nghĩ sẵn sẽ chôn mình ở đâu rồi. Nhưng không ngờ lại nghe được tiếng lòng của hắn: [Đám cưới của chúng ta phải có 108 bàn nhé!] Trong cơn hoảng loạn, tôi lập tức đẩy hắn ra. Bề ngoài Thái tử gia không nói gì, nhưng trong lòng lại rối tung: [Sao không tiếp tục? Lẽ nào vợ không thèm khát cơ thể của mình ư? Hu hu hu, chẳng lẽ sức quyến rũ của mình tệ đến thế sao?]
Nơi Nào Mong Xuân Về Hắn ở chiến trường ba năm, ta liền ở chùa ba năm. Hắn xả thân vì nước, ta vì hắn cầu phúc. Ba năm sau, đại chiến cáo thành, hắn dẫn theo một nữ tử trở về, hắn gọi nàng ta là “phu nhân”. Hắn chăm sóc nàng ta ân cần chu đáo, còn coi ta như rắn rết. Ha, thế mà hắn lại quên mất, ta là công chúa được phụ hoàng mẫu hậu sủng ái nhất, là hắn không xứng với ta.
Thế Tử Phi Trùng Sinh Qua cửa năm năm vẫn chưa có thai, lại không chịu để phu quân nạp thiếp, ta liền trở thành ghen phụ nổi danh kinh thành. Nhưng nào ai hay biết, người thực sự không thể sinh con lại chẳng phải là ta. Vì danh tiếng của phu quân, ta cam nguyện giữ kín bí mật này. Thế nhưng, hắn gặp được một nữ tử y thuật cao minh, chữa khỏi chứng bệnh kia rồi lại nói: “Vãn Vãn đối với ta chính là đại ân, ta không thể phụ nàng.” Nực cười thay, những nhục nhã, chế giễu mà ta thay hắn gánh chịu, chẳng lẽ không phải ân tình? Cuối cùng, ta bị giáng từ chính thê xuống làm thiếp, ôm hận mà chết. Sống lại một đời, cái này nồi ta không cõng nữa!
Anh Ấy Và Cây Anh Đào Tôi thích kim chủ của tôi. Để chinh phục trái tim của hắn, tôi cố gắng làm tốt nhiệm vụ của một con chim hoàng yến. Nhưng hắn vẫn luôn đối xử lạnh nhạt và xa cách với tôi. Cho đến khi tôi phát hiện ra, hắn còn có một con chim hoàng yến khác. Hắn chỉ say mê và ngượng ngùng với cô ấy. Trong cơn đau buồn, tôi đã lột sạch quần áo của kim chủ, trói hắn lại. …… Rồi bỏ chạy. Một năm sau, chúng tôi gặp lại nhau trong một buổi hẹn hò. Thật xấu hổ. Hắn nheo mắt nhìn tôi: “Thích trói người sao?” “Đến đây, để em trói tôi lại lần nữa.”
Thế Tử Phi Ngốc Nghếch Ta sắp đến tuổi đôi mươi mà vẫn chưa xuất giá. Nguyên nhân là hồi ta còn nhỏ, tiểu thế tử của Quốc công phủ đã chặn ta ở trong sân, cố đòi bằng được cái bánh hoa quế trong tay ta. Kết quả là ta vung cây hoa thương trong tay, đâm thẳng vào hạ bộ của hắn khiến chiếc khố trắng như tuyết của hắn bị lộ ra, suýt nữa làm ta choáng váng hết đầu óc. Dòng giống của Quốc công phủ suýt nữa đã bị ta tuyệt tự. Nhưng mà chỉ là suýt thôi, chứ không phải tuyệt tự thật. Nhưng từ đó, danh tiếng của ta vang xa, cho tận đến khi ta cập kê bắt đầu bàn chuyện hôn sự. Kết quả là những nam tử cùng tuổi với ta nghe đến tên ta đều sợ mất mật, lắc đầu như trống bỏi.
Tiểu Thư Đồng Của “Công Chúa Câm” “Công chúa câm” tuyển thư đồng, gia đình cử ta đi. Để dỗ dành, phụ thân còn cố ý nhét đầy thức ăn vào hành lý cho ta. Đến ngày kiểm tra, cung nữ hầu cận bên cạnh công chúa tên Hỉ Tước hỏi: “Trong sách như có Hoàng Kim Ốc.” Ta đáp: “Nào có da giòn heo sữa quay?” Ai ngờ bất ngờ thật, công chúa lại chọn ta. Ta bèn hỏi vì sao. Hỉ Tước đáp: “Công chúa nói cô thiếu đầu óc.” Ta: “???” Sau đó ta với công chúa ngủ chung một giường. Ta thắc mắc: “Cái gì cộm dưới lưng ta thế?” Công chúa cất giọng khàn khàn: “Im miệng.” Công chúa không phải câm sao?! Công chúa là nam nhân ư?!
Tay Trong Tay Trúc Mã là nhi tử độc nhất của Trưởng Công chúa, không tranh không giành, lãnh đạm như cúc. Có người bịa đặt, nói hắn có sở thích long dương, hủy hoại thanh danh của hắn, hắn nhàn nhạt nói: “Trăm miệng cũng không thể cãi lại.” Đêm khuya tĩnh lặng, hắn đến tìm ta, nước mắt lưng tròng, đáng thương vô cùng: “Giờ ta đã bị hỏng mất thanh danh rồi, phải làm sao đây?” Nhìn dung nhan đẹp như trăng sáng của hắn, ta thở dài: “Dù sao nhà ta cũng đã sa sút rồi, ta không chê ngươi, ngươi cũng đừng chê ta, chúng ta hãy thành đôi, sống thật tốt đi.” Sở thích long dương không cản trở việc thăng quan tiến chức. Hắn trở thành Đại lý tự thiếu khanh trẻ tuổi nhất của Đại Thương, trở thành tể tướng được trọng dụng nhất, quận vương có tước vị cao nhất, rồi đến thân vương, thậm chí là nhiếp chính vương. Nhiều năm sau, ta nhìn Dung Ngọc đang dạy nữ nhi cách giết chóc, dạy nhi tử cách đánh đàn tiêu khiển, nhẹ nhàng vuốt ve cái bụng đã nhô lên lần thứ ba, nghiến răng nghiến lợi. Lãnh đạm như cúc? Không tranh không giành? Rõ ràng là mỹ nhân điên cuồng! Kẻ điên âm hiểm! Sắp tới Mê Truyện có kết hợp với Lazada/Shopee tung ra một loạt các mã giảm giá cực sâu, các mã giảm giá 30k, 60k, 100k. Mấy bà join nhóm dưới đây để nhận mã nhanh nhất nhen😘
Chàng Khổng Lồ Và Nàng Tí Hon Đêm trước lễ đính hôn, bạn trai bỏ trốn, nói: “Xin lỗi, anh thực sự không thể cưới một cô gái dưới 1m6 được.” Tôi khóc nức nở: “Nhưng hai năm trước anh đã biết chiều cao của em rồi mà.” Bạn trai nói: “Đúng vậy, em có tiền lại xinh đẹp, anh tự thuyết phục mình chấp nhận nhưng sau đó ngày nào anh cũng nghĩ, dù em có 1m58 cũng được nhưng em chỉ có 1m55! 1m55 thuộc dạng tàn tật hạng hai, anh thực sự không thể chấp nhận được!” Tôi suy sụp khóc lớn, dứt khoát chia tay. Bạn chơi game an ủi tôi gần nửa tháng, không hề chê bai chiều cao của tôi, còn khen 1m55 rất đáng yêu. Tôi rất cảm động, lập CP với anh ấy, bốc đồng yêu qua mạng. Sau đó chúng tôi gặp mặt, anh ấy bay đến thành phố C để gặp tôi. Một người khổng lồ tiến về phía tôi. Tôi kinh ngạc. Vất vả ngước lên nhìn mặt anh ấy: “Anh… cao bao nhiêu?” Anh ấy chột dạ nói: “Hơn một mét chín một chút.” Tôi: “Nói thật đi.” Anh ấy đau khổ nói: “1m99, thực sự chỉ có 1m99, chưa đến hai mét! Em đừng chê anh!”
Lạt Mềm Buộc Chặt Tôi và bạn thân chơi game với nhau. Chơi được một nửa, cậu ấy buồn đi vệ sinh, lúc đứng dậy không cẩn thận mà bật camera lên. Thế là tôi thấy anh đẹp trai cùng phòng với cậu ấy. Tiếng động bên phía tôi quá lớn nên anh phát hiện ra tôi. Anh lập tức đi đến tắt camera đi. Chỉ nhẹ nhàng để lại một câu… “Muốn nhìn? Đến F222 đi, cho cậu nhìn đủ.”
Phu Quân Mang Về Con Riêng Của Ta Năm thứ ba sau khi thành thân, phu quân mang về một đôi mẹ con, ngay lập tức lời đồn lan tràn khắp nơi. Phu quân chỉ tay thề thốt: “Phu nhân, ta cam đoan với nàng, ta và đứa trẻ này không hề có bất kỳ quan hệ nào! Ta chỉ thấy hai mẹ con họ đáng thương nên mới mang về.” Mọi người bất bình thay ta, nói rằng ta không nên tin lời này, để ngoại thất mang theo đứa con riêng đường đường chính chính bước vào cửa. Ta đương nhiên không tin rồi, bởi vì đứa trẻ này rõ ràng chính là con riêng của ta trước khi thành thân mà!
Thay Đổi Đối Tượng Công Lược Chinh phục Giang Diễm hai năm, hắn lại hiểu lầm tôi bắt nạt Bạch Nguyệt Quang của hắn. Mỉm cười nghiền nát tàn thuốc trong lòng bàn tay tôi. Lại trong kỳ kinh nguyệt của tôi ném tôi vào bể bơi lạnh như băng, ấn đầu tôi không cho tôi nổi lên mặt nước. Sau đó, hệ thống rốt cục cũng cho phép tôi thay đổi đối tượng chinh phục. Tôi không lấy lòng Giang Diễm nữa. Hắn lại giống như chó điên nhốt tôi vào trong ngực, đỏ mắt muốn tới hôn tôi. Rồi lại một giây sau, bị một người đàn ông khác xách cổ áo kéo ra. Người đàn ông chậm rãi cười. “Giang Diễm, bạn gái của anh trai, em cũng dám nhớ thương?” Đúng vậy, đối tượng chinh phục mới của tôi, là anh ruột của Giang Diễm. Cũng là người cầm quyền thực sự của Giang gia.
Máy Trợ Thính Của Anh Ấy Trước khi ra mắt, tôi bao nuôi một thiếu niên tai bị điếc. Cho đến khi cha mẹ hắn tìm tới tôi, tôi mới biết hắn là thái tử gia của Trần gia, người giàu nhất Giang Thành. Nhưng ngay khi hắn ta quay lại tìm tôi, tôi lại vì một tờ chi phiếu mười triệu mà chạy mất. Gặp lại là buổi tối đi tìm nhà tài trợ. Đêm đó, hắn mặc cho tôi cầu xin tha thứ, hung hăng xuyên qua. Tự tay tháo máy trợ thính tôi tặng hắn, thì thầm vào tai tôi. “Kêu lớn tiếng một chút, em biết đấy, anh không nghe thấy.”
Tôi Bị Kẻ Thù Không Đội Trời Chung Của Anh Trai Cưa Đổ Liên tục dành được ba hạng mục từ tay đối thủ một mất một còn của mình, anh tôi lập tức trở nên kiêu ngạo, ở trước mặt tôi không ngừng nói khoác. “Thi đậu thủ khoa đại học thì sao chứ? Là hot boy đại học A thì sao? Cha là đại gia giàu nhất thì thế nào? Không phải cũng bị anh giẫm đạp à.” “Chậc chậc chậc, đấu nhiều năm như thế, anh biết anh mới là người thắng cuối cùng mà.” “Ôi, nghe nói gần đây cậu ta đang yêu đương, không biết ai mắt mù mà xem trọng cậu ta vậy chứ?” Nghe được câu nói đó, tôi lạnh hết cả sống lưng, chỉ có thể cười gượng. Bởi vì chỉ cách một cánh cửa, tôi đang bị đối thủ không đội trời chung của anh ấy ôm chặt ở trong ngực. Người đàn ông nhẹ nhàng cắn lấy vành tai của tôi, cười khẽ. “Cục cưng, anh có giỏi không?” “Anh ta còn chẳng phát hiện là anh đang nhường anh ta đấy.” “Vậy em có định ban thưởng cái gì khác cho anh không, hửm?”
Ánh Trăng Trong Lòng Ta Khi còn hiển hách, ta từng bao nuôi một thư sinh tuấn tú. Cung cấp cho hắn đọc sách, giúp hắn vào triều làm quan, còn trả tiền thuốc đắt đỏ cho mẹ hắn. Thư sinh vô cùng cảm động, thề sẽ không bao giờ phụ ta. Nhưng ngày mà cả nhà ta bị phán lưu đày, hắn lại bỏ đi mà không ngoảnh lại. Lần nữa gặp lại, hắn đã là quyền thần được nhiều người săn đón, bên cạnh còn có giai nhân. Khi bị chặn ở trong nhà, ta lạnh lùng nói: “Đại nhân, ăn mày dù có đói đến mấy cũng không ăn lại cỏ đã nhai qua.” Hắn tháo dây lưng: “Ăn lại hay không không quan trọng.” “Làm ăn mày, quan trọng nhất là phải no bụng.”