Nữ Cường
Nghịch Lý Của Nạn Nhân Tòa nhà nghệ thuật bốc cháy lớn, rõ ràng tôi có thể tự mình thoát thân, nhưng lại bị người bạn diễn nam cưỡng ép bế kiểu công chúa. Hắn giả vờ như đang cứu tôi. Nhưng khi sắp thoát ra ngoài, hắn cố tình đẩy tôi xuống cầu thang, khiến cột sống tôi gãy, phải nằm liệt giường suốt đời. Sau đó, hắn còn khóc lóc trước ống kính phỏng vấn: “Tôi có lòng tốt muốn cứu cô ấy, nhưng chính cô ấy vùng vẫy nên mới xảy ra tai nạn.” “Chẳng lẽ bây giờ cứu người cũng là tội sao?” Chỉ như vậy, hắn từ kẻ gây hại trở thành nạn nhân, thu về hàng loạt sự thương cảm và thi đỗ vào trường đại học mơ ước. Còn tôi, bị mang tiếng là kẻ “vô ơn báo oán”, kéo lê cơ thể tàn tật, khó khăn bò lên tòa nhà cao tầng để tự tử. Nhưng khi mở mắt ra, tôi lại trở về ngày tòa nhà nghệ thuật bốc cháy. Lần này, tôi đã sớm hơn một bước đẩy hắn xuống cầu thang…
Luân Hồi Báo Ứng “Kiếp trước, tôi bị lừa bán vì giúp một cô bé đang đến kỳ kinh nguyệt tìm nhà vệ sinh.” Khi mở mắt ra, cô bé với gương mặt ngây thơ nhìn tôi, nói: “Em xin lỗi chị. Họ nói chỉ cần em giúp họ lừa một sinh viên đại học, em sẽ được đi học cấp ba.” “Chị đã học đại học rồi, chắc chị hiểu chuyện này quan trọng với em thế nào.” Vậy là tôi bị mắc kẹt vĩnh viễn ở ngôi làng hẻo lánh đó. Ngày ngày chịu đựng sự tra tấn của vô số gã đàn ông. Còn cô bé kia thì dẫm lên xác tôi, trở thành sinh viên đại học đầu tiên của ngôi làng lạc hậu đó. Ngày nhận được giấy báo trúng tuyển, tôi bị đám dân làng điên cuồng chúc mừng cô ta hành hạ đến ch .t. Họ cười nói: “Giờ Nha Nha đã là sinh viên đại học rồi, sau này muốn lừa loại phụ nữ nào mà chẳng được?” Mở mắt ra, tôi quay trở lại thời khắc cô bé với đôi mắt đỏ hoe, trên quần dính đầy vết m áu, cầu xin tôi đưa đi tìm nhà vệ sinh.
Người Biết Xuân Về Ta dây dưa với Tạ Diễn Hạc suốt mười hai năm, hắn vẫn chẳng hề thích ta. Ngày thành thân, kiệu hoa gặp sự cố, ta bị rước nhầm vào Vĩnh Xương hầu phủ. Nghe đồn, tiểu hầu gia mệnh mang sát khí, khắc cha mẹ, lại là kẻ bệnh tật sắp ch.t. Tạ Diễn Hạc lông mày sắc bén, ánh mắt lạnh lùng, như trút được gánh nặng. “Đã gả nhầm rồi thì đừng dây dưa nữa. Nếu sau này ngươi thành quả phụ, ta có thể nạp ngươi vào phủ.” Ta chỉ “ừm” một tiếng, xoay người rời đi. Hắn không biết, ta trời sinh mệnh cẩm lý. Ai càng xui xẻo, ta càng vượng người đó. Thiếu ta, Tạ Diễn Hạc e rằng sẽ xui tận mạng.
Ăn Miếng Trả Miếng, Chơi Khăm Trả Khốn Nạn Đăng ảnh bữa ăn lên vòng bạn bè, không cẩn thận để lộ mã đặt món ở góc bàn. Ăn gần xong, nhân viên phục vụ bất ngờ bưng ra thêm cả chục món. Nói là bàn chúng tôi gọi thêm, toàn là những món đắt nhất trong quán, gần như gọi hết một lượt. Tổng cộng phải trả thêm 12.000 tệ. Ông chủ tra số điện thoại đặt đơn, phát hiện đơn thứ hai là do một số lạ đặt. Tôi bừng tỉnh ngộ — có người đã lợi dụng mã đặt món trong vòng bạn bè của tôi để chơi khăm! Tôi chụp lại số đó, rồi đem đăng ký nó lên nền tảng bán xe cũ, trung tâm điều trị vô sinh, và ứng dụng gọi mát-xa tận nhà. Đến đây đi, đôi bên tổn thương, ai sợ ai nào! —
Bạn Gái Cũ Báo Giá Bạn trai sắp được thăng chức, đặc biệt mời sếp và đồng nghiệp đến nhà ăn cơm, vậy mà chỉ đưa tôi đúng… năm mươi tệ (khoảng 180k) để đi chợ. Khi tôi tỏ vẻ nghi ngờ, anh ta lại làm ra vẻ khó xử: “Em yêu, em cũng biết mà, anh phải tiết kiệm để mua nhà cưới em, nên sinh hoạt thường ngày phải bớt xén một chút!” “Anh tin vào năng lực của em, năm mươi tệ làm mâm cơm mười món một canh chắc không thành vấn đề đâu nhỉ?” Vì muốn bạn trai thuận lợi được thăng chức, tôi đành tự bỏ tiền túi, dốc lòng chuẩn bị thực đơn. Thế nhưng, đúng lúc tôi cầm thực đơn đến tìm anh bàn bạc, lại vô tình nghe thấy anh ôm cô bạn thanh mai trúc mã khoe khoang: “Con nhỏ đó ngu lắm, mai kiểu gì cũng chuẩn bị cả bàn tiệc cho anh, chỗ tiền nó tiết kiệm giúp anh còn đủ để mua nước hoa tặng em!” Tôi đứng trước cửa, không bước vào. Ngày hôm sau, tôi vẫn chuẩn bị nguyên một bàn tiệc thịnh soạn. Kết quả? Bạn trai tôi vừa thấy mâm cơm đã quỳ xuống.
Thái Tử – Ngươi Dám Lừa Ta? Thái tử rơi xuống vách đá, tỉnh dậy liền cho rằng ta là Thái tử phi của hắn, ngày nào cũng quấn lấy gọi ta là vợ, Hoàng đế thấy vậy thì vô cùng vui mừng, đích thân chỉ hôn. Ta phong quang mà gả vào Đông cung, sau khi thành hôn, ta và Thái tử gắn bó như keo như sơn. Nhưng vào ngày lên ngôi, hắn lại dùng một ly rượu độc để giết chết ta, thay vào đó đón về một ả ngư nữ gia cảnh nghèo khổ. Thái tử nắm tay ả ngư nữ, nói với ta một cách trịnh thượng: “Từ đầu đến cuối, ngươi chỉ là hòn đá lót đường để ta cưới nàng ấy mà thôi”. Sau đó ta mới biết Thái tử được ả ngư nữ này cứu khi rơi xuống vực sâu, hai người đã sớm tự định chung thân. Lúc đó địa vị của Thái tử không ổn định, không thể lấy ả làm chính thê nên đành giả vờ mất trí nhớ để lừa ta. Sau khi lên ngôi, hắn liền phong ả ta làm Hoàng hậu bất chấp mọi sự phản đối. Còn ta, người vợ tao khang của hắn, lại bị hắn qua cầu rút ván. Mở mắt ra lần nữa, ta quay lại ngày Thái tử ngỏ lời cầu hôn. Ta liền đích thân giúp hắn đưa ả ngư nữ nghèo khổ hồi kinh: “Điện hạ nên cưới ân nhân cứu mạng chứ không phải ta!” Nhưng Thái tử lại hối hận rồi.
Chạy Về Phía Mặt Trời Bước ra khỏi trung tâm phục hồi chức năng, trên màn hình lớn của trung tâm thương mại đối diện đang phát trực tiếp lễ trao giải của một liên hoan phim nào đó. Ảnh hậu mới nổi – Chung Ý Vãn, ôm cúp trong tay, đôi mắt ngấn lệ xúc động đọc lời cảm ơn. Nhưng ống kính lại đặc tả gương mặt xúc động của chồng tôi – Cố Cảnh Châu và con trai tôi – Cố Mục Thần. Bảy năm trước, tôi đã dùng một chân của mình để đổi lấy mạng sống cho Cố Cảnh Châu. Năm đó, tôi đang là sinh viên năm nhất, vừa giành được hai huy chương vàng ở cuộc thi điền kinh Đại hội Thể thao toàn quốc. Rất nhiều người từng hỏi tôi: “Có hối hận không?” Tôi luôn nhẹ nhàng lắc đầu. Vì đó là người tôi yêu. Nhưng khoảnh khắc này, tôi lại nghe thấy chính nội tâm của mình đang hỏi: 【Có hối hận không?】
Lật Đổ Hoàng Quyền Ngày tiểu công chúa bắc kinh tuyên bố bước chân vào showbiz, cả mạng xã hội bùng nổ. Bởi vì cô ta đã @thẳng tôi trên mạng: “Giờ ai cũng có thể trở thành ảnh hậu rồi à?” Anti-fan nhân cơ hội này nhao nhao công kích tôi, các nhãn hàng hợp tác cũng lần lượt đề nghị chấm dứt hợp đồng. Cô ta còn cố tình livestream trực tiếp tiệc sinh nhật của mình, vô cùng khoa trương. Nhưng buổi tiệc ấy mãi mà không thể bắt đầu. Chỉ vì… cô của nhà họ Kỳ vẫn chưa đến.
Khi Hoa Nở, Gió Tự Tìm Về Thành hôn năm năm, ta thu liễm phong mang, đoan trang hiền thục. Thế nhưng phu quân, kẻ luôn miệng nói cùng ta cầm sắt hài hòa, lại sớm đã ở bên ngoài nuôi dưỡng một ngoại thất xinh đẹp kiều diễm. Nàng rưng rưng lệ, quỳ gối trước mặt ta, cầu xin một danh phận: “Phu nhân, đại nhân thương xót người, nhưng năm năm qua người chưa từng hoài thai. Đại phu từng nói mệnh người bạc phúc con cái, mà nay trong bụng ta đã có huyết mạch của Tạ gia, mong phu nhân thành toàn, để chúng ta một nhà đoàn viên.” Ta khẽ nghiêng người, ghé vào tai nàng, nhẹ giọng cười: “Hà cô nương, ngươi sao dám chắc kẻ không thể sinh là ta, chứ không phải vị Tạ đại nhân mà ngươi tâm tâm niệm niệm?”
Sau Khi Nhận Tro Cốt Của Gã Cặn Bã Đã lựa chọn DINK suốt mười tám năm. (DINK: Double Income, No Kids – vợ chồng cùng đi làm, không sinh con.) Chồng tôi lấy lý do tôi không sinh con để đòi ly hôn. Tiểu tam gọi điện khiêu khích, mắng tôi là “con gà mái già không biết đẻ”. “Tôi còn trẻ, lại đang mang thai con trai, cô lấy gì đấu với tôi!” Cô ta gào lên trong điện thoại, hoàn toàn không biết rằng tôi đang ở nhà tang lễ, nhận tro cốt của gã đàn ông khốn nạn đó.
Chồng Nói Anh Và Tiểu Tam Là Chân Ái Kết hôn ba năm, chồng tôi ngoại tình hai năm. Anh ta nói với tôi: “Anh và Tiểu Ngọc là tình yêu đích thực, em hãy tác thành cho bọn anh đi.” Vậy nên, tôi tác thành cho anh ta. Nhà, xe, công ty mà tôi tặng cho anh, tôi lần lượt lấy lại từng thứ một.
Tái Sinh Từ Tàn Tro Năm thứ sáu sau khi kết hôn, người chồng xưa nay ăn chay niệm Phật, lạnh nhạt vô dục của tôi bỗng nhiên tát tôi một cái. Lý do là vì đứa con riêng của anh ta với tiểu tam bị tai nạn xe, anh ta cho rằng là tôi thuê người làm chuyện đó. Khoảnh khắc đó, tôi bỗng nhiên không muốn nhịn nữa. Chỉ muốn buông bỏ tất cả, làm cho mọi người cùng sống không yên. Về sau, anh ta điên cuồng tìm cách bù đắp, nhưng chẳng thể nào quay lại được nữa.
Nụ Cười Đoạn Tuyệt Lục Minh vì bạch nguyệt quang của mình mà muốn hủy hôn với tôi. Tôi sảng khoái đồng ý. Tất cả mọi người đều không tin tôi sẽ từ bỏ vị thái tử gia mới nổi của giới kinh thành này. Tôi cười nhạt, công ty của anh ta cũng sắp bị tôi làm cho phá sản rồi, có gì mà không bỏ được chứ?!
Ta Tự Tới Non Cao Phu nhân gả cho ta khi vừa tròn mười bảy tuổi. Đêm tân hôn, nàng tò mò ngồi xổm bên cạnh xe lăn của ta, kinh ngạc không thôi: “Ám tiễn này của chàng làm sao có thể giấu trong tay cầm?” “Sao trên tay chàng lại có nhiều vết sẹo như vậy?” “Chân chàng thật sự đã phế rồi? Nửa thân dưới còn phản ứng không? Có thể làm chuyện kia không?” “…” Nàng ríu rít không ngừng, phá vỡ sự lạnh lẽo bao trùm khắp phủ Tướng quân. Cũng đánh thức một linh hồn đã sớm trở nên tê dại.
Nữ Đế Cẩm Đàn Ta vừa mới sinh ra đã bị vứt bỏ ở bãi tha ma. Một con hoạt thicó lòng tốt cứu ta, dùng máu thịt của mình nuôi dưỡng ta lớn lên. Ban ngày, chúng ta nằm trong quan tài nghỉ ngơi, ban đêm hắn dẫn ta đi đào mộ, trộm mả, phát tài từ của cải của người chết. Năm mười bảy tuổi, người trong cung tới mang ta đi, họ nói rằng ta là công chúa thật bị bế nhầm từ nhỏ. Ta mừng rỡ không thôi, nghĩ rằng từ nay mình đã có cha mẹ. Nhưng sau này ta mới biết, họ không nỡ để giả công chúa đi hòa thân, nên muốn bắt ta làm người thế thân. Ta định đào tẩu, nhưng hoạt thi lại ngăn cản ta. Hắn nói: “Vừa rồi, Tử Vi đế tinh đã nhập vào mệnh bàn của ngươi. Cẩm Đàn, hãy đi hòa thân đi.”
Tạ Quân Phỉ Ngày thứ hai sau khi một nữ ngôi sao nổi tiếng gặp tai nạn xe hơi qua đời, bố tôi đã đưa con gái riêng của ông ta về nhà và bảo tôi sống hòa thuận với cô ta. Thậm chí, ông ta còn nói với mẹ tôi rằng nên coi cô ta như con ruột, dù sao thì cô ta cũng vừa mất mẹ. Nhìn cô gái xinh đẹp đang nép sau lưng bố, tôi và mẹ nhìn nhau mỉm cười. Chúng tôi tất nhiên sẽ đối xử tốt với cô ta. Dù sao, mẹ của cô ta cũng chính là người mà chúng tôi thuê người hại chet mà.
Em Cũng Không Sai Lén đến thăm chồng làm việc xa, nhưng lại tận mắt bắt gặp hắn ngoại tình. Hắn che chắn cô gái kia sau lưng, nhìn tôi với ánh mắt có chút đề phòng. “Em đừng làm khó cô ấy, đây là lỗi của anh. Chuyện do anh gây ra, anh sẽ chịu trách nhiệm.” Nhìn hắn lúc này, tôi bỗng bật cười, nhận ra bản thân chẳng hề đau khổ như mình tưởng. Hắn có lỗi gì chứ? Hắn chẳng qua chỉ đang theo đuổi một tình yêu rực rỡ, đầy sức sống mà thôi. Còn tôi, những gì tôi có được chính là toàn bộ tài sản của hai chúng tôi. Buồn cười chết đi được. Ngoại trừ hắn, chẳng lẽ còn ai tin vào tình yêu nữa sao?
Hàn Hà Cơn đau nhức ở thân dưới đột nhiên biến mất, bên tai vang lên tiếng vó ngựa quen thuộc nhưng xa xăm.Ta vậy mà lại trở về chuồng ngựa nơi kiếp trước từng làm việc.Nhìn quanh bốn phía, ta chợt thấy một cảnh tượng mà kiếp trước mình chưa từng để ý.Một nữ tử dung mạo thanh tú, đôi mắt ngập tràn lệ nhưng gương mặt vẫn mang theo vẻ quật cường, mạnh mẽ cắm sâu cây trâm trong tay vào bụng ngựa. Động tác tàn nhẫn, dứt khoát đến mức ta không kịp thốt ra một lời ngăn cản.Con ngựa bị thương đau đớn, hai chân trước chồm lên cao, hí vang một tiếng, hoảng sợ tránh xa nữ tử kia.Các công tử, tiểu thư xung quanh đều kinh hoảng chạy tán loạn.Chỉ có một nam nhân ngược lại, vội vàng xô đẩy đám đông, lao đến bên nàng:“Thanh Hàm! Thanh Hàm đừng sợ! Ta đến cứu nàng đây!”Kiếp trước, cũng chính vì cứu hắn mà ta trở thành một kẻ tàn phế, từ đó chẳng thể bước đi bình thường nữa.Sau này, bà mối mang theo một đội ngũ đến cửa cầu thân.Lúc ấy ta mới biết, thì ra hắn chính là Tân khoa Thám hoa vừa được thánh thượng sắc phong, Tôn Gia Ngọc. Để tỏ lòng biết ơn, hắn chuộc lại khế ước bán thân của ta từ chuồng ngựa, còn thỉnh cầu Hoàng thượng ban hôn, muốn lấy ta làm thê.Hôm đến cầu thân, hắn quỳ một gối trước mặt ta, nghiêm túc nói:“Hàn Hà, nàng đã cứu mạng ta, sau này ta nhất định sẽ kính trọng, bảo hộ nàng, cho nàng một đời vinh hoa bình an để báo đáp.”Kinh thành ai nấy đều tán dương hắn là người trọng nghĩa khí, ngợi ca hắn phẩm hạnh cao thượng.Nhưng chỉ có ta mới biết, sau khi thành thân, hắn vung tiền mua trâm cài đá lựu chỉ để đổi lấy một nụ cười của nữ tử trong lòng hắn.Ta dốc lòng học cách làm món mật phù tô nại hoa, hắn ăn xong vô cùng yêu thích.Thế nên ngày nào ta cũng dậy từ khi trời chưa sáng, kiên nhẫn đun đường mía cùng mật ong, nắn từng đóa hoa nhài xinh xắn.Cả ngày bận rộn, bụng không một hạt cơm.Kết quả, hắn xách hộp thức ăn, quay lưng đi gõ cửa phủ Tể tướng.Ta lặng lẽ chịu đựng.Ta biết, hắn lấy ta chỉ vì ân tình.Vậy nên chưa bao giờ dám mơ tưởng đến tình yêu.Chỉ mong có thể kính trọng nhau như khách.Cho đến ngày ta lâm bồn.Tôn Gia Ngọc bóp chặt cằm ta, ép ta uống cạn chén thuốc khiến toàn thân mềm nhũn:“Nếu không phải vì ngươi, ta đã có thể cứu Thanh Hàm, nàng ấy sẽ không bị hủy dung nhan, cũng chẳng phải u sầu cả ngày.“Lẽ ra, ta và nàng có thể bên nhau trọn đời…”“Tất cả đều do ngươi nhiều chuyện, xông ra cứu ta!”Lúc đó ta mới biết, hắn lại hận ta đến mức này.Ông trời có mắt, để ta được làm lại từ đầu.
Nữ Phụ Không Làm Nền Cho Ai Cả Khi đưa vé số cho Chu Văn Trung, trước mắt tôi đột nhiên hiện lên một vài hàng chữ giống như hiệu ứng bình luận trực tiếp. [Nữ phụ đem tấm vé trúng thưởng 10.000 tệ đưa cho nam phụ rồi, nữ chính của chúng ta cuối cùng cũng có tiền học đại học.] [Còn phải cảm ơn nữ phụ độc ác đã nhường lại suất vào đại học nữa, nữ chính của chúng ta sắp bay cao rồi.] Tôi khựng lại một bước, siết chặt tấm vé số trong tay rồi xoay người bỏ đi.
Phu Quân Nạp Thiếp Ngoại thất của phu quân trúc mã mang thai, quỳ trước cửa phủ cầu được vào cửa. Lúc cả phủ xôn xao vì chuyện này, ta chỉ thở dài: “Xem ra con chó nuôi bên người mỗi ngày cũng chẳng nghe lời.” Ngay lúc ta đang ra tay đánh cho trúc mã một trận, tam thúc của hắn, Trì Chiêu, cười tủm tỉm trèo qua tường: “A Tùy, vẫn là người lớn tuổi một chút đáng tin hơn, phải không?” “Ta cũng là người nhà họ Trì, hơn nữa tuổi ta lớn, ổn trọng, nói một là một!” “Hay là nàng hưu phu, cưới ta đi!” Ta ra lệnh ném trúc mã ra ngoài, đập thẳng vào mặt Trì Chiêu— Ổn trọng cái gì chứ? Bám tường nhà người ta cũng đòi ổn trọng à? Thiên hạ quạ đen đều một màu!