Nữ Cường
Kiếp Này Tôi Chỉ Sống Vì Chính Mình Lúc kẻ bắt cóc cầm d ao lao tới, Thẩm Yến Tây nghĩ rằng tôi sẽ giống như kiếp trước, bất chấp tất cả mà lao ra đỡ d ao thay anh ta.Anh ta ôm chặt người con gái trong lòng Kiều Tô Mạn, nhẹ giọng dỗ dành cô ta.Cho đến khi mũi d ao sắc bén đ â.m xuyên qua lồng ngực, cơn đau dữ dội ập đến.Chỉ lúc này, Thẩm Yến Tây mới hoảng hốt ngẩng đầu, nhìn về phía tôi.Tôi vẫn đứng yên, không nhúc nhích.Ánh mắt lạnh lùng đối diện với anh ta.Bốn mắt nhìn nhau—Tôi mỉm cười với anh ta.Đau không?Chắc là đau chứ.Nhưng so với nỗi đau của tôi kiếp trước, thế này đã là gì?Thẩm Yến Tây, chúng ta còn rất nhiều thời gian để tính sổ.
Gã Hàng Xóm Bệnh Hoạn Tôi đặt mua một bộ đồ ngủ hai dây trên mạng và dặn shipper để trước cửa. Tăng ca xong về nhà, bưu kiện chẳng cánh mà bay. Ngay lúc tôi còn đang thắc mắc thì nhận được tin nhắn từ anh hàng xóm mới. “Mỹ nữ có gu thật đấy, ngay cả đồ ngủ cũng quyến rũ thế này.” “Có cần anh giúp mặc không?” Tôi cố nhịn cơn buồn nôn để lấy lại đồ ngủ, định cho qua mọi chuyện. Ai ngờ tên biến thái lại được đà lấn tới, không ngừng khiêu khích sát ranh giới chịu đựng của tôi. Chuyện do trời thì còn có thể tránh, tự chuốc họa thì đừng trách ai! Vậy thì… đừng trách tôi ác!
Bạn Trai Nhặt Hoa Từ Thùng Rác Tặng Tôi Vào ngày “5·20”, tôi nhìn thấy một bó hoa bị vứt bỏ trong thùng rác dưới lầu. Tôi còn cẩn thận chỉnh lại bó hoa, đặt ngay ngắn trên nắp thùng rác. Sau đó, bạn trai tôi mang một bó hoa đến tìm tôi để kỷ niệm ngày lễ. Nhưng càng nhìn bó hoa đó, tôi càng thấy quen mắt. Chẳng phải đó là bó hoa mà tôi đã nhìn thấy và chỉnh sửa ở thùng rác sao?
Sau Khi Ly Hôn Với Chồng Cũ, Tôi Trở Nên Giàu Có Trước khi ly hôn, chồng giao quyền soạn thảo thỏa thuận cho tôi, bảo tôi cứ thoải mái yêu cầu bồi thường. Sau đó, anh ấy ký tên mà chẳng buồn đọc, vội vã đi ăn mừng cùng tình nhân. Tôi nghẹn ngào cầm bút, nghiêm túc ngồi trước máy tính, bắt đầu tính toán khối tài sản của anh ấy. Hai tháng sau, khi việc phân chia tài sản hoàn tất, tôi đứng trước ánh mắt đờ đẫn của chồng cũ, đá anh ta ra khỏi căn biệt thự đắt đỏ mà anh ta từng mua. Nhìn tài khoản ngân hàng trống trơn của anh ta, tôi không nhịn được mà bật khóc, lo lắng cho cuộc sống sau này của anh ta. Anh ấy thật là tốt, ngay cả công ty cũng tặng tôi luôn.
Ơn Đền Oán Trả Tôi tiếp quản trạm giao hàng trong khu phố. Bà cụ hàng xóm hỏi tôi liệu có thể giữ lại cho bà ta những cái hộp đóng gói đã được mở ra hay không? Thấy bà ta chân đi khập khiễng khó khăn, mỗi lần tôi đều chuẩn bị sẵn bằng cách nén phẳng với buộc gọn gàng lại. Hôm nay, trường của con gái tôi cần làm đồ thủ công, nên con bé đã lấy đi một vài cái. Đến khi bà cụ đến lấy, số lượng không còn nhiều nữa. Bà ta tức giận chất vấn tôi ngay tại chỗ: “Cô có phải lén lút đem bán không!” “Tôi có thể kiếm được 20 tệ, giờ thiếu mất rồi, cô thật độc ác, còn dám cướp cả tiền của người già!” Tôi kiên nhẫn giải thích: “Là trường của con gái cháu cần dùng.” Nhưng bà ta không chịu thôi, ép tôi phải bồi thường tiền cho bà ta. Tôi bỗng nổi giận, quay người dựng lên một tấm biển ở cửa: [Thùng hàng bỏ đi, ai đến trước lấy trước!] Ngày hôm đó, tất cả các cụ già trong khu phố đều ùa đến.
Khách Sạn Lạnh Lẽo Tôi và chồng đi hưởng tuần trăng mật. Giữa đường, chúng tôi lạc vào vùng núi sâu. Nửa đêm, cuối cùng cũng tìm thấy một khách sạn biệt lập giữa lưng chừng núi. Sau khi nhận phòng, tôi nhắn tin báo bình an cho bạn thân. Chẳng ngờ, cô ấy lập tức gửi lại một tin nhắn: “Mau chạy đi! Chỗ đó là nghĩa địa! Ở đó không hề có khách sạn nào cả!” Tôi hoảng hốt đẩy cửa sổ ra. Trước mắt chỉ là bóng tối vô tận. Chạy đi đâu bây giờ? Chồng tôi vòng tay ôm lấy tôi từ phía sau, hơi thở phả nhẹ bên tai, giọng nói trầm thấp: “Em tin anh… hay tin cô ấy?”
Phá Kén Ba tôi là con một trong nhà, ba đời độc đinh. Nhưng tôi lại là con gái. Thế nên, khi còn chưa cai sữa, tôi đã bị ba mẹ bỏ rơi trước cửa nhà bà ngoại giữa mùa đông lạnh giá, như thể họ chưa từng sinh ra tôi vậy. Bà ngoại bắt tôi thề rằng nhất định phải nên người, phải thành công. Sau này, ở Thanh Hoa, tôi gặp lại ba tôi. Ông ta đứt vốn, tìm đến đây để níu kéo cơ hội cuối cùng. Dù vậy vẫn không quên châm chọc tôi, bảo tôi ở đây chỉ tổ làm mất mặt. Tôi từ chối thẳng dự án của ông ta ngay tại chỗ. Tiện thể, sau khi ông ta phá sản, tôi kiện luôn tội danh vứt bỏ con ruột.
Tôi Là Người Thứ Ba Sau tai nạn xe, chồng tôi mất trí nhớ, tôi lôi “chim hoàng yến” của anh ta đến tận giường bệnh.“Cô ta! Cô ta mới là vợ anh đấy!”Anh nhìn chiếc nhẫn cưới trên tay tôi với vẻ nghi ngờ.Tôi lập tức tháo nhẫn ra, đeo vào tay cô ta.“Tôi là hồ ly tinh, cái nhẫn này là tôi cướp được.”Anh không tin.Tôi thở dài: “Được rồi, nói thật nhé, tôi là tiểu tam.”
Vượng Mình Không Vượng Người Chồng tôi trúng xổ số 10 triệu NDT (~35 tỷ). Đúng như anh ta từng nói, ngoài cha mẹ ra, những thứ khác… anh ta đều thay đổi hết. Sau khi ly hôn, vì phải phụng dưỡng cha mẹ và nuôi con gái, tôi cố gắng gánh vác nhiều công việc một lúc. Nhưng vì quá mệt mỏi, tinh thần suy sụp, tôi bị tai nạn giao thông trên đường đi làm và tử vong ngay tại chỗ. Lúc mở mắt ra lần nữa, tôi đã trọng sinh về đúng ngày anh ta mua tờ vé số đó. Lần này, tôi quyết định đi lại con đường của chồng cũ, ngoại trừ cha mẹ và con gái, tất cả những thứ còn lại, tôi đều thay đổi.
Bị Con Riêng Vu Oan Làm Tiểu Tam, Tôi Phát Điên Thật Rồi! Trong buổi tiệc cuối năm của công ty, toàn bộ slide thuyết trình của tôi bất ngờ bị thay thế bằng những bức ảnh thân mật giữa tôi và bố, tổng giám đốc tập đoàn.Dòng chữ đi kèm là: 【Vạch mặt tiểu tam, thay trời hành đạo!】Trước mặt toàn thể nhân viên, một đồng nghiệp lớn tiếng buộc tội tôi chen chân vào gia đình người khác, vì tiền mà mất hết liêm sỉ.Cô ta ép tôi phải xin lỗi, phải từ chức, thậm chí bắt tôi quỳ xuống.Còn chế giễu tôi:“Đồ hèn kém vẫn mãi là đồ hèn kém, cái vẻ nghèo kiết xác đó mà cũng mơ quyến rũ bố tôi, muốn bước chân vào nhà họ Giang á? Nằm mơ đi!”Ngay cả những đồng nghiệp trước đây vẫn thân thiện với tôi, cũng đồng loạt mở livestream.“Có gan làm tiểu tam, mà không có gan thừa nhận sao?”Cả đám người điên cuồng chửi rủa, không chỉ đập vỡ chiếc vòng tay bằng ngọc phỉ thúy gia truyền của tôi, mà còn đánh tôi đến mức chấn động não.Nhìn chiếc vòng vỡ nát, tôi bình tĩnh quay sang người đàn ông là bố tôi vừa tới và hỏi:“Nghe nói, bố có ‘con gái mới’ rồi?”
Kẹo Ngọt Mẹ tôi tái giá, bà không chút do dự lựa chọn mang theo em gái song sinh của tôi, còn tôi thì bị bỏ lại. Nhiều năm trôi qua, bà không hỏi han, không quan tâm. Đến lúc tôi thành danh, bà lại nhảy ra, trên video mắng tôi là đứa con bất hiếu. Tôi chẳng có cảm xúc gì, thậm chí còn muốn cười: “Bà Tần, cơm có thể ăn bừa nhưng lời không thể nói bừa!”
Thác Ái Ngày hoàn tất thủ tục ly hôn, tôi đã đặt vé tàu cao tốc về quê. Điện thoại, chứng minh thư, thẻ ngân hàng chỉ còn ít tiền, đó là tất cả những gì tôi có trong những năm qua. Quản gia gọi điện cho tôi, nói rằng tôi còn một số đồ đạc chưa chuyển đi. “Vứt hết đi, tôi không cần nữa.” Ông ấy lại nói, tiểu thiếu gia đang khóc đòi mẹ. “Thằng bé sẽ sớm có mẹ mới thôi, chính là người mà nó vẫn luôn mong nhớ.” Đứa con trai tôi sinh ra, thật sự rất giống cha của nó. Ngay cả người phụ nữ mà bọn họ yêu cũng là cùng một người. Trước đây tôi từng buồn, tại sao người đó không thể là tôi. Bây giờ tôi nghĩ, không yêu thì thôi, cũng chẳng sao. Trước khi tàu cao tốc khởi hành, tôi nói với đầu dây bên kia một câu cuối cùng. “Anh nói anh ta hãy yên tâm, cả đời này, tôi sẽ không bao giờ làm phiền anh ta nữa.” *THÁC ÁI ; quá yêu (lời nói khiêm tốn, tỏ ý cám ơn đối với sự yêu thương của người khác)
Vả Mặt Em Gái Nuôi Trơ Trẽn Tôi là con gái của giám đốc nhà máy dệt. Vì đáp lại lời kêu gọi của đất nước, tôi đã tự nguyện đến vùng Tây Bắc xây dựng trong suốt năm năm trời. Thế nhưng, vào ngày nhà máy mới khai trương, khi tôi trở về, mẹ – người luôn yêu thương tôi – lại bất ngờ tuyên bố trước mặt mọi người rằng, cô con gái nuôi của cha tôi, Giang Tình, mới là thiên kim tiểu thư, là người thừa kế của nhà máy dệt này. Còn tôi, chẳng qua chỉ là một con bé ăn mày ven đường được nhặt về nuôi. Ngay cả người bạn thanh mai trúc mã, hiện đang là quản lý nhà máy, cũng không chút do dự đá tôi ra khỏi cuộc đời hắn, thậm chí còn quỳ xuống cầu hôn cô ta ngay trước mắt tôi. Dưới ánh mắt khinh bỉ của mọi người, tôi bị đánh đuổi ra khỏi nhà, rồi ngã xuống dòng nước lạnh giá trong mùa đông khắc nghiệt. Nhưng khi mở mắt ra, tôi lại trở về đúng ngày hôm đó. Nhìn sợi ruy băng cắt băng khánh thành sắp bị Giang Tình cắt xuống, tôi thẳng tay tát cô ta một cái ngã lăn ra đất. “Loại gì cũng muốn cướp lễ cắt băng của tôi sao? Một con bé ăn mày cũng xứng?” Kẻ địch tàn ác bao nhiêu tôi còn có thể trị được một đứa ngu dốt như cô ta có thể làm khó dễ được tôi sao? Để tôi ra tay biến cô ta từ cắt băng khánh thành trở thành quấn băng bệnh viện.
Tự Mình Làm Nữ Vương Tôi bị ôm nhầm, bạn cùng phòng mới là người thừa kế ngàn vạn của gia đình. Sau khi cô ta trở về, tôi bị đuổi khỏi nhà cha mẹ nuôi, bạn trai cũng bị cô ta cướp mất, còn bị cô ta dẫn đầu cô lập ở trường học. Nhưng tôi chẳng hề quan tâm đến đám rác rưởi mà cô ta mang đi. Bởi vì, tôi đã sớm có tài sản hơn trăm triệu rồi.
Nụ Cười Sau Cùng Kỷ niệm ngày cưới, chồng tôi đưa tôi đi xem show lớn của Chanel. Nhưng ngay khi vừa bước vào sàn diễn, tôi đã bị một cô gái xa lạ tát một cái trời giáng. Tôi giơ tay định phản kích thì bị chồng cản lại. Anh ấy bảo cô gái chắc nhận nhầm người, khuyên tôi nhịn một chút, tuân thủ quy tắc ở sàn diễn quốc tế. Chẳng bao lâu sau, tôi vô tình nhìn thấy anh ấy đang ép cô gái kia vào một góc khuất phía sau hậu trường. Ánh mắt cô gái tràn đầy yêu thương và niềm vui lén lút. “Cảm ơn Tổng giám đốc Phó đã đưa em ra nước ngoài xem show, còn cho em cơ hội luyện dũng khí bằng cách tát vợ anh.” “Em nhất định sẽ làm việc chăm chỉ để báo đáp ngài, thưa Tổng giám đốc!” Cô ấy vừa nói, vừa làm bộ dễ thương, giơ hai nắm tay nhỏ xíu lên má, ra vẻ đáng yêu. Còn chồng tôi, Phó Thời Hàn, lúc này lại đang véo má cô ta, khuôn mặt đầy vẻ cưng chiều. Tôi lập tức đoán ra thân phận thực sự của cô gái ấy. Đi trên đôi giày cao gót, tôi tao nhã bước tới. Trong ánh mắt kinh ngạc của cô ta, tôi giơ tay và tát trả lại hai cái mạnh mẽ. Sau đó, tôi không do dự mà đá cho Phó Thời Hàn một cú, lạnh lùng cười bảo: “Nếu đã thích lén lút, thì cũng nên tuân thủ quy tắc bị vợ dạy dỗ.”
Xuyên Không Yêu Phải Tra Nam Năm thứ bảy xuyên sách cùng khuê mật. Nàng mang đến cho ta một tin tức tốt: chỉ cần thân thể này chết đi, chúng ta có thể trở về thế giới ban đầu. Nàng nói xong lời này, liền từ trên lầu cao nhảy xuống. Máu tươi bắn tung tóe thấm ướt tay áo phu quân nàng. Người nam nhân một giây trước còn đang chỉ trích nàng diễn trò, trong nháy mắt đã trừng muốnrách cả mí mắt, ruột gan đứt từng khúc. Còn ta thì bước qua hắn, nhìn về phía người nam tử đang ôm bạch nguyệt quang của bọn họ, dịu dàng dỗ dành. Người kia chính là phu quân của ta, là quân vương của thiên hạ này. Ta nghĩ, ta cũng nên về nhà rồi.
Hữu Nữ Khương Dụ Quốc sư từng tiên đoán, mười năm sau sẽ có một tai tinh giáng họa xuống Khương gia. Trong mười năm này, nếu Khương gia sinh con trai, tất cả đều bình an vô sự. Nhưng nếu sinh con gái, ắt phải xử tử nàng bằng hình phạt ngàn đao, mới có thể bảo toàn thái bình cho Đại Diễn. Khi ta cất tiếng khóc chào đời, thủ lĩnh Cẩm Y Vệ đã bưng một khay lớn đứng chờ ngay trước sân. Bên trái khay, đặt con dao phi lê sắc bén nhất được rèn từ đá bay. Bên phải khay, là một chiếc khóa trường mệnh lấp lánh ánh vàng. “Đại phu nhân, người hãy xem xét rõ ràng, đây là phúc hay là họa?” Gương mặt đại phu nhân thoáng hiện vẻ không cam lòng, nhưng vẫn nghiến răng đáp: “Là phúc.” Thủ lĩnh vẫn chưa tin, ánh mắt dò xét chuyển sang phía cung nhân đứng cạnh. Lão ma ma nắm chặt thỏi vàng trong tay áo, cất giọng: “Chúc mừng Khương đại nhân, hỷ sự lâm môn, có được quý tử!”
Ký Ức Sai Lầm Kiếp trước, năm thứ bảy yêu đương với bạn trai. Tôi đã chết trong trận lũ quét bất ngờ. Linh hồn chưa tan biến, vẫn luôn đi theo bên người bạn trai. Nhìn anh ấy cả ngày như người mất hồn, bởi vì nghe được tin tôi chết mà khóc lóc thảm thiết. Lại nhìn anh ấy buông bỏ tất cả, ôm chặt kỷ niệm của chúng tôi mà chết trong u uất. Thời điểm dầu hết đèn tắt, anh ấy ôm ảnh tôi, nói kiếp sau nhất định sẽ không buông tay tôi. Mở mắt ra lần nữa – tôi lại trở về ngày xảy ra trận lũ quét bất ngờ. Nhờ có ký ức kiếp trước, cuối cùng tôi đã thuận lợi sống sót, còn kết hôn với anh ấy. Nhưng người kiếp trước yêu tôi đến mức có thể tuẫn tình vì tôi. Vậy mà vào năm thứ năm sau khi kết hôn, khi tôi vừa mang thai bảo bảo, anh ta lại ngoại tình.
“Thành Toàn” Phượng Hoàng Nam Lúc sắp ch .t, chồng tôi đứng bên giường bệnh, thẳng thắn thừa nhận rằng anh ta và “ánh trăng sáng” trong lòng mình đã có với nhau một đứa con ở bên ngoài. “Nếu không phải vì em, Phương Tĩnh Nghi đã chẳng bị què một chân. Chúng ta nợ cô ấy… một đứa con.” “Nhưng em yên tâm, ngoài đứa bé đó ra, cả đời này anh chưa từng vượt quá giới hạn.” Con trai tôi cũng phụ họa theo: “Mẹ à, vì mẹ mà bố với dì Phương lỡ dở cả đời. Chút bao dung đó mẹ cũng không thể dành cho bố sao?” Hai người họ đứng trước giường tôi, nét mặt chân thành đến mức khiến tôi, người sắp lìa đời lại trở thành người dưng nước lã. Tôi tức đến bệnh tim phát tác, cấp cứu không kịp. Mở mắt ra lần nữa, tôi đã quay về 30 năm trước. Chàng trai trẻ Trương Vệ Đông nhìn tôi chăm chú: “Hứa Lệ Nhiên, tuy em không đẹp lại không có học thức, nhưng anh bằng lòng cưới em.” Tôi đẩy tay anh ta ra, thẳng thừng đáp: “Tôi không đồng ý.”
Tiệm Vàng Mã 6: Đợi Nhau Ở Cầu Nại Hà Em họ chết trong phòng tân hôn của tôi, thím tôi liền kiện ra tòa đòi bồi thường năm triệu tệ. Vì lý do nhân đạo, tòa án phán tôi phải bồi thường hai trăm nghìn tệ tiền an ủi. Nhưng thím tôi không cam lòng. Bà ta giả ma giả quỷ, khiến tôi sợ đến phát điên, rồi nhốt tôi lại, để bạn trai tôi ra ngoài kiếm tiền bồi thường cho họ. Thế nhưng họ không hề biết, căn nhà đó là nhà giấy, bạn trai tôi là người giấy, thậm chí ngay cả tôi… cũng chỉ là một người giấy.