Trang chủ Thể loại Nữ Cường

Nữ Cường

Tưởng Dung

Tưởng Dung Để rửa sạch oan khuất cho cha, Lâm Yến từ bỏ thanh mai trúc mã, cưới ta – một thôn nữ không biết chữ. Đêm tân hôn, chúng ta lập giao ước ba điều: Không vượt giới hạn, không viên phòng, không động tâm. Đợi đến ngày cha hắn được minh oan, liền hòa ly, mỗi người một đường, từ đây ân đoạn nghĩa tuyệt. Rốt cuộc, đến năm thứ ba sau khi thành thân, Lâm đại nhân đã được minh oan.

Hoán Linh

Hoán Linh Ta vốn là một y nữ nơi núi rừng, lại từng có ân cứu mạng với Thái tử. Hắn nghênh ta vào Đông cung, hứa cho ta vị trí chính phi, sau đó ta thuận theo lẽ thường mà trở thành Hoàng hậu, sinh hạ trưởng tử, vinh hoa cả đời. Người người đều nói ta nhặt được phú quý từ trên trời rơi xuống. Khi ta trăm tuổi quy tiên, con cháu đau đớn khóc thương, duy chỉ có hắn nhìn về nơi xa, nở một nụ cười nhẹ nhõm. “Uyển muội, đời này ta đã giữ trọn lời hứa, nhưng lại phụ lòng nàng. Chết đi, ta chỉ mong được đồng táng với nàng, cùng hẹn kiếp sau.” Hắn lạnh lùng nhìn thi thể của ta, từng chữ một: “Còn ngươi, ta nguyện đời đời kiếp kiếp không gặp lại, mãi mãi không bao giờ!” Ta bị bí mật an táng tại một ngọn đồi nhỏ cách hoàng lăng trăm mét, vị trí Hoàng hậu lại chôn xuống vong thê của một vị tướng quân. Sống lại một đời, thứ phú quý này, ta không cần nữa.

Mộng Đế Vương

Mộng Đế Vương Ta và khuê mật Triệu Uyển Tình cùng lúc vượt cạn. Nàng sinh con gái, ta sinh con trai. Nhưng vừa lúc hài nhi cất tiếng khóc oa oa, trước mắt chúng ta lại hiện lên một loạt dòng chữ kỳ lạ: 【Haizz, nếu hai nàng ấy biết con mình đều không sống nổi quá một tuổi, chắc đau lòng chết mất thôi.】 【Đúng vậy, một đứa bị bà mẹ chồng trọng nam khinh nữ dùng mười hai cây kim thép đâm vào đầu đau đớn mà chết, một đứa thì bị hoàng đế vì sợ thế lực nhà họ Lý mà đích thân hạ lệnh hạ độc giết chết. Hai đứa trẻ này đúng là đầu thai nhầm chỗ rồi!】 【Bi thảm nhất chẳng phải hai người mẹ tốt bụng kia sao? Không chỉ mất con, còn bị tra nam tuyệt hậu, chết rồi còn bị đạo sĩ trấn hồn, vĩnh viễn không được siêu sinh.】 Nhìn thấy những dòng chữ ấy, ta và Uyển Tình không hẹn mà cùng rùng mình một cái. Sau một cái liếc mắt trao đổi ngắn ngủi, chúng ta lập tức hoán đổi hai đứa trẻ.

Tường Đóng Kín

Tường Đóng Kín Ta là một quả phụ thủ tiết trước khi cưới.Tông tộc lấy gạch đá trát kín cửa sổ, chỉ chừa lại một ô nhỏ để đưa cơm.Bọn họ muốn ta cô độc mà chết ở đây, rồi dựng lên một tấm biển trinh tiết.Nhưng ta muốn sống.Ta phải thoát ra ngoài.

Trả Giá Cho Tình Yêu

Trả Giá Cho Tình Yêu Tối hôm quyết định ly hôn với Lục Tự Nam, thực sự rất bình thường. Chẳng có gì xảy ra cả. Không có cuộc cãi vã điên cuồng, cũng không có lời mắng chửi quá mức. Chẳng qua là anh ta vừa mới bỏ mặc tôi một mình ở rạp chiếu phim. Ngay sau đó đã xuất hiện trong nhóm bạn cùng trường – “Tôi nghe nói chị Ôn Kiều đã về nước rồi?” “Xong rồi, lần này lại có bao nhiêu nam sinh vì cô ấy mà bỏ vợ bỏ con đây.” “Yên tâm đi, không đến lượt họ đâu, anh Lục đã đi đón rồi.” “Đính kèm ảnh.” Trong ảnh, chồng tôi mặc một chiếc áo khoác dạ đen dài đến đầu gối, tay cầm bó hoa nhài. Ôm chặt ánh trăng trong mộng thời niên thiếu của anh ta. Nhìn kỹ, khóe mắt còn có nước mắt rơi.

A Diểu Vô Tâm

A Diểu Vô Tâm Phu quân và huynh trưởng hận ta đến tận xương tủy.Tất cả chỉ vì Lâm Thiền Tuyết nói rằng ta đối xử với nàng trăm bề khắc nghiệt.Ngày thành thân, ta bị sơn tặc bắt cóc, hành hạ đến chết.Ngay trước khi ta lâm chung, ta tận mắt thấy phu quân và huynh trưởng bước ra từ phía sau bọn sơn tặc, ánh mắt đầy ghét bỏ.“Lục Diểu, ngươi lòng dạ rắn rết, bắt nạt Tuyết nhi, đây chính là báo ứng.”“Ngươi bẩn thỉu và độc ác đến mức không xứng làm người.”Lâm Thiền Tuyết mắt ngấn lệ, giọng điệu yếu đuối, nói: “A Diểu, kiếp sau đừng làm điều ác nữa.”Ta chết thảm, mặt mũi biến dạng, xác nằm lạnh lẽo nơi hoang dã.Còn Lâm Thiền Tuyết thì trở về kinh thành, đường hoàng trở thành phu nhân của Thừa tướng.Gió lớn gào thét.Ta mở mắt ra lần nữa, phát hiện mình đã quay về buổi tiệc sinh thần năm 15 tuổi.Trước mắt, Lâm Thiền Tuyết đang xé rách xiêm y của chính mình, vừa làm vừa cười nhạo:“Lục Diểu, ngươi đã nghĩ xem lát nữa sẽ giải thích thế nào chưa?”Ta tung một cước, đá nàng ta xuống hồ, rồi giẫm đầu nàng xuống nước:“Ngươi không phải nói ta bắt nạt ngươi sao?”“Ta sẽ cho ngươi biết thế nào mới là bắt nạt thật sự!”

Thiên Hạ Trong Tay Nữ Nhân

Thiên Hạ Trong Tay Nữ Nhân Hoàng thượng giao con trai của Quý phi cho ta nuôi dưỡng. Quý phi bất mãn, mỗi tuần náo loạn ba lần, mỗi lần đều khiến hậu cung không yên ổn. Thậm chí còn tung tin đồn rằng ta ngược đãi đứa trẻ, cho nó ăn uống kham khổ. “Ngươi rốt cuộc có trả con lại cho ta không!” Quý phi tức giận đến phát run, đứng trước mặt ta chỉ trỏ, lên án không ngớt. “Không trả.” “Không trả đúng không!” Nàng trợn mắt, nghiến răng nghiến lợi: “Không trả, ta sẽ tìm Hoàng thượng sinh thêm một đứa nữa!” Nhìn dáng vẻ nàng giận đùng đùng rời đi, ta cười đến mức hoa dung thất sắc. Cũng chỉ có kẻ ngốc như nàng mới chịu sinh con cho hắn.

A Oản

A Oản Công chúa triều ta nổi danh thiên hạ vì tính cách hào sảng, rộng rãi. Ỷ vào sự sủng ái của bệ hạ, nàng thường đóng giả nam trang, vui chơi khắp chốn. Thậm chí, nàng còn đường hoàng tới quân doanh, cùng thiếu niên tướng quân bá cổ quàng vai. Tướng quân từng nói, công chúa rất đặc biệt, không giống nữ tử tầm thường, không chút yếu đuối mỏng manh. Ngươi hỏi ta là ai ư? Ô, ta chẳng phải công chúa. Ta chỉ là vị hôn thê xuất thân hèn kém của hắn mà thôi. Hôm ấy, khi đàm phán thất bại, vị chủ nhân Tây Vực hung tàn đích danh muốn công chúa phải ở lại ba đêm để hầu hạ. Công chúa dựa vào thân phận cao quý, ra lệnh cho ta thay nàng. Vị hôn phu của ta liền đẩy ta tới trước mặt quân địch, nói: “A Oản, nàng hãy thay điện hạ một chút. Đợi việc thành, ta nhất định lập tức cưới nàng làm chính thê.” Ta không hề phản kháng, cũng chẳng nói cho hắn hay. Bởi ta, vốn không định trở về nữa.

Cảnh Xuân Rực Rỡ

Cảnh Xuân Rực Rỡ Ta vốn là một nữ nhân dựa vào đấu vật để kiếm sống nơi chốn phồn hoa. Thế nhưng, chỉ ba ngày sau khi sinh hạ nhi tử cho phu quân, vị hôn thê năm xưa của hắn lại tìm tới cửa. Phu quân ta nhìn ta với ánh mắt đầy thâm tình, thề chỉ nhận ta làm chính thê. Nhưng ta chỉ khẽ đẩy hắn ra, bởi ta biết rằng kiếp trước, nam tử xuất thân cao môn quý tộc, từng bị ta mua về làm chồng nuôi này, rồi sẽ có ngày phục hưng gia tộc, khôi phục vinh quang của phủ Trấn Quốc Công. Sau này, hắn quả thực nâng ta lên làm chủ mẫu, nhưng cũng không ngăn hắn cưới thanh mai làm bình thê, và vì quyền thế mà nhẫn nhịn để người khác khinh bạc ta. Cuối cùng, ta trong nỗi đau mất con, sức cùng lực kiệt, mà ngọn đèn sinh mệnh cũng vụt tắt. Trùng sinh một kiếp, ta không dám để bản thân dây dưa nửa phần với hắn. Ta nhàn nhã quay về phòng, lấy ra khế ước bán thân của Thôi Chiêu, giao thẳng cho vị cô nương kia. “Ban đầu ta mua hắn, chẳng qua chỉ để nối dõi tông đường. Nay Mạc gia ta đã có hậu nhân, hắn cũng không còn hữu dụng nữa.”

Hoàng Hậu Chiêu Quốc

Hoàng Hậu Chiêu Quốc Ta là hoàng hậu của Chiêu triều. Ta có một người trong lòng. Không ai biết hắn là ai. Ngay cả hoàng đế cũng không biết.

Cùng Ta Ngẩng Đón Mùa Xuân

Cùng Ta Ngẩng Đón Mùa Xuân Tỷ tỷ của ta là một thi nhân, tính tình cao nhã. Khi nhà không đủ cơm ăn, đồ tể mang thịt lợn đến đổi lấy một bài thơ, nàng chê thấp hèn nên không viết. Khi cha mẹ cần tiền chữa bệnh, phú thương trả năm mươi lượng mua một bài thơ, nàng chê tầm thường cũng không viết. Sau đó nàng lên kinh thành tham gia thi thơ, trong hội toàn là công tử thế gia. Nàng cuối cùng cũng chịu cầm bút. Nhưng lại viết ra một bài ca ngợi thê tử nhu mì, thanh cao thoát tục, còn lớn gan phê phán nữ đế đương triều không giữ nữ đức! Nữ đế nổi trận lôi đình, x/ử tr/ả/m cả nhà ta. Chớp mắt một cái, ta quay về mười năm trước. Đồ tể xách thịt khô đến nhà, cầu xin tỷ tỷ viết thơ. Ta rút bút lông đã xù lông ra: “Nàng không viết, ta viết.”

Trọng Sinh, Ta Đá Bay Cả Hai Vị Hôn Phu

Trọng Sinh, Ta Đá Bay Cả Hai Vị Hôn Phu Ta và Tiêu di nương đấu nhau cả một đời. Trước khi chet, nàng ta không chịu gặp Tạ Tầm, chỉ để lại một câu: “Thiếp thân thế hèn mọn, nếu có kiếp sau, chỉ nguyện cùng quân không gặp lại.” Tạ Tầm chắc chắn rằng chính ta đã bức nàng ta đến chết, đêm khuya cầm kiếm xông vào tẩm các của ta, bắt ta đền mạng. Ta bị người đẩy ra, ngã thẳng vào lưỡi kiếm, đau đớn mà chết. Khi mở mắt ra, ta đã quay về ngày phụ thân chọn phu quân cho ta. Trước mặt, một người là Tạ Tầm vừa mới đỗ trạng nguyên, một người là thiếu niên tướng quân Kỷ Thiệu An. Ta nhấc gậy lớn, đem cả hai đuổi ra ngoài. Tạ Tầm không phải người tốt, nhưng kiếp trước, kẻ đứng sau đẩy ta chính là Kỷ Thiệu An.

Sau Khi Thủ Tiết, Ta Nằm Cũng Thắng

Sau Khi Thủ Tiết, Ta Nằm Cũng Thắng Ngày thành thân, phu quân vì cứu ta mà bị thiêu ch.t trong biển lửa. Ta một mình gánh vác cả nhà chồng, thay hắn phụng dưỡng cha mẹ, nuôi lớn chất tử của hắn. Khi ta bệnh nặng hấp hối, người chồng đã ch.t từ lâu bỗng dẫn theo mẹ con ngoại thất xuất hiện. Thì ra hắn sớm đã thầm yêu ngoại thất, lại tham lam sính lễ hồi môn của ta. Hắn giả ch.t, lừa ta cam tâm tình nguyện làm trâu làm ngựa cho nhà hắn cả đời. Lần nữa mở mắt, ta trở về ngày thành thân năm đó. Nhìn tân phòng ngập trong biển lửa, ta lặng lẽ khóa cửa lại. Muốn ch.t ư? Vậy thì ta tiễn ngươi một đoạn.

Vòng Lặp Tái Sinh

Vòng Lặp Tái Sinh Ta bắt gặp Quý phi cùng Hầu gia tư thông. Hầu gia siết cổ của ta. Vừa dùng sức, vừa thổi hơi bên tai ta: “Nhanh thôi, rất nhanh liền .” Đây là lần thứ ba ta bị hắn diệt khẩu.

Thính Ngân

Thính Ngân Lũ lớn, nạn đói hoành hành, để lo lộ phí lên kinh ứng thí, cha ta đã gói ghém bán ta và mẹ ta cho một gã bán hàng rong làm người ở bếp. Mẹ ta không chịu nổi nhục nhã, quay người nhảy vào dòng nước lũ cuồn cuộn. Nhiều năm sau, cha ta cuối cùng cũng trèo lên được chức vị cao, có cơ hội vào cung yết kiến Thánh thượng. Ngẩng đầu lên, ông ta nhìn thấy ta – người đã sớm ngồi vững trên long ỷ. Quần thần trong triều đồng loạt giận dữ nhìn ông ta đang đờ đẫn: “Đã gặp Nữ đế, cớ sao không quỳ?”

Hơi Ấm Gia Đình

Hơi Ấm Gia Đình Hồi nhỏ, cả gia đình nhà tôi tự lái xe đi du lịch. Bố mẹ dẫn chị gái, em trai đi tham quan danh lam thắng cảnh, còn tôi bị bỏ quên trong xe bốn tiếng đồng hồ, suýt chết ngạt. “Ôi, chúng tôi quên mất con bé, cứ để con bé ở trong xe đợi chúng tôi là được.” Khi cảnh sát liên lạc với bố mẹ tôi, họ đã nói như vậy. Hai mươi năm sau, xảy ra động đất. Chị gái bế cháu trai, em trai dắt con chó của mình, bố tôi cầm sổ tiết kiệm với giấy tờ tùy thân. Cả nhà vội vã chạy trốn nhưng không ai nhớ đến mẹ tôi đang cảm lạnh ngất xỉu. Sau đó, mẹ tôi khóc gọi điện cho tôi. “Ôi, họ quên mất mẹ sao?” “Ngoan ngoãn ở nguyên chỗ đợi người khác đến tìm mẹ… hóa ra là không được sao?”

Tuyết Rơi Đêm Hạ

Tuyết Rơi Đêm Hạ Sau khi phát hiện mình mới là công chúa thật, ta không còn tiếp tục nghiên cứu phương thuốc trị ôn dịch nữa. Tỷ muội thân thiết Tô Nguyệt Tâm sau khi biết chuyện thì giận dữ đến mức tát ta mấy cái. “Lương y như từ mẫu, sao ngươi có thể trơ mắt nhìn Đại Yến xác chất thành núi?” “Hay là ngươi vốn là gian tế do địch quốc phái tới, cố tình đầu độc bách tính?” Kiếp trước, kinh thành bùng phát ôn dịch, Tô Nguyệt Tâm một kẻ chẳng hiểu y lý lại đưa ra phương thuốc giống hệt với bài thuốc ta khổ công nghiên cứu. Nàng ta còn vu oan ta vì muốn được hoàng ân mà trộm phương thuốc của nàng ta. Một thời gian ngắn sau, hoàng đế nổi giận lôi đình. Ta cầu huynh trưởng Cố Trầm Uyên, người cùng làm ở Thái y viện, ra làm chứng, nhưng huynh lại chỉ cầu xin hoàng thượng ban cho ta một cái ch//ết toàn thây. Ta nhờ phu quân Lý Phán người đã từng thử thuốc ta bào chế cầu tình, vậy mà hắn lại quát ta là dư nghiệt tiền triều, trà trộn vào Thái y viện chỉ để hạ độc gi//ết vua.

Phận Nữ Nhi

Phận Nữ Nhi Ngày cha ta dẫn ta về nhà, ta cố ý làm vỡ chiếc vòng ngọc mà mẹ kế tặng. Chưa đợi phụ thân mở miệng chỉ trích, bà đã vội vàng nắm lấy bàn tay bị thương của ta, như một người mẹ hiền bảo vệ rồi cầm máu cho ta. “Châu Châu, thổi thổi một chút là hết đau thôi.” Một lần bảo vệ ấy kéo dài mười năm. Sau này, An Viễn Hầu phủ sụp đổ, cha ta lập tức muốn vứt bỏ mẹ kế. Ta quay đầu đồng ý lời cầu hôn của nhiếp chính Vương. “Mẫu thân, lần này đến lượt Châu Châu che chở người rồi!”

Thiên Hạ Của Thục Nữ

Thiên Hạ Của Thục Nữ Thành hôn 4 năm, Quý Tu lại nuôi một ngoại thất ở trang tử. Ta bình tĩnh đề xuất hòa ly. Hắn kinh ngạc, tức thì nổi giận. “Ta vẫn nể tình nghĩa phu thê, chưa từng đưa nàng ấy vào phủ, đều là nữ nhân, sao ngươi lại không dung người như thế! Ôn gia sớm đã suy bại, người nên tự biết thân biết phận, ngươi tưởng ngươi còn là thiên kim cao môn khiến người người ngưỡng mộ năm nào sao?” Hắn cười lạnh bỏ đi. Từ đó dọn ra trang ngoài, công khai ra vào với tiểu thiếp kia, còn rầm rộ chuẩn bị nghi lễ bình thê, lại buông lời cuồng vọng giữa bữa tiệc cười đùa: “Đến lúc đó chén trà bình thê ấy, nàng uống cũng phải uống, không uống cũng phải uống.” Mọi người đều nhìn ta cười nhạo. Ta hoàn toàn chẳng bận tâm, bận rộn thu xếp mọi việc còn dang dở. Chỉ vì mới không lâu trước, có thư từ Kiềm Châu đưa đến. Phụ thân cùng huynh trưởng được minh oan, chẳng bao lâu nữa sẽ vào kinh, được Hoàng đế ban thưởng.

Nữ Tể Tướng

Nữ Tể Tướng  Lúc Phương Hạc Hiên đến đòi bạc, ta vừa mới trọng sinh trở về. Tỳ nữ Đào Chi tức giận vô cùng: “Tiểu thư âu cũng là tuyệt sắc giai nhân, thế mà cũng gặp phải gã bạc tình, gã họ Phương đó chẳng lẽ não bị lừa đá sao?” “Nô tỳ chưa từng thấy kẻ nào mặt dày vô sỉ như vậy, ở ngoài chơi gái điếm hết tiền rồi còn đến tìm vị hôn thê đòi bạc, đúng là mở rộng tầm mắt!” Ta không nhịn được, bật cười thành tiếng, cười rồi lại khóc. Đào Chi hoảng hốt, giọng mềm mỏng dỗ dành ta: “Tiểu thư sao lại khóc? Đều tại Đào Chi không tốt, là Đào Chi nói bậy.” “Tiểu thư đừng buồn, lão gia chắc chắn sẽ làm chủ cho tiểu thư.” Ta ôm lấy nàng khóc nức nở. Đào Chi là người tự bán mình vào nhà ta làm tỳ nữ. Nàng có năm muội muội, một đệ đệ, gia cảnh nghèo khó không đủ ăn, phụ mẫu nàng muốn gả nàng cho một lão già què đổi lấy tiền sính lễ, nàng không cam chịu số phận, lấy hết can đảm chặn xe ta lại, hỏi ta có nguyện ý mua nàng làm tỳ nữ hay không: “Chỉ cần ba lượng bạc, ta sẽ làm trâu làm ngựa cho tiểu thư, cả đời báo đáp ân tình của tiểu thư.” Sau khi Phương Hạc Hiên nắm đại quyền, hắn đã bán ta với Đào Chi vào lầu xanh, để ngăn những tên khách làng chơi làm nhục ta, nàng đã liều mạng tiếp khách, cuối cùng bị đánh chết ngay trên giường.