Tình Cảm

Em Là Cả Thế Giới Của Anh

Em Là Cả Thế Giới Của Anh Người mà Lục Kinh Niên yêu thật ra là chị tôi. Cưới tôi, chỉ là lựa chọn bất đắc dĩ của anh ta. Bởi vì tôi có gương mặt giống hệt chị. Sau này, trong một tai nạn xe, tôi và chị cùng gặp nạn. Anh ta đã chọn cứu chị trước. Khi tôi hấp hối, người ở bên cạnh tôi lại là kẻ thù không đội trời chung – Nghiêm Phó Dã. Sau khi trọng sinh, tôi quyết tâm từ hôn. Trở lại con hẻm nhỏ trong ký ức, một chàng trai quen thuộc nở nụ cười trêu ghẹo: “Dư đại tiểu thư, hôm nay sao lại giá lâm thế này? Lại muốn ăn hoành thánh à?” Tôi nhìn thẳng vào anh: “Không, em đến tìm anh, Nghiêm Phó Dã.”

Hòn Đảo Cô Độc

Hòn Đảo Cô Độc Sau khi Chu Tầm Khiêm khôi phục trí nhớ và trở thành thái tử gia của giới Bắc Kinh, ai cũng chắc chắn rằng anh sẽ ly hôn với tôi. Giờ đây, chỉ một chiếc khuy tay áo trên người anh đã có giá hàng trăm triệu. Còn tôi, dắt theo con gái, lại bị bạn bè anh gọi là “con nhỏ gội đầu từ quê lên”. Chúng tôi nhìn thế nào cũng không xứng đôi. Thế nhưng anh chỉ lạnh nhạt nói: “Ở lại bên cạnh tôi.” Tôi tưởng rằng, cuộc hôn nhân này vẫn còn hiệu lực, tôi vẫn là vợ chính danh của anh. Cho đến khi tin tức anh đính hôn lan khắp giới thượng lưu. Còn tôi, anh chỉ thản nhiên nói: “An An vẫn ở đây, cô ấy sẽ không đi đâu cả.” Tôi chỉ siết chặt vạt áo, rồi đến gặp mẹ anh: “Con muốn rời đi.” Sau đó, tôi một mình về miền Nam. Không mang theo con, cũng không mang theo anh.

Nhật Ký Dưới Âm Phủ

Nhật Ký Dưới Âm Phủ Sau khi tôi qua đời, gia đình đã đốt cho tôi một con trâu giấy. Một thời gian sau, tôi phải chăn trâu hằng ngày, tiều tụy đến không chịu nổi. Vì vậy, tôi đành báo mộng cho mẹ: “Con ngày nào cũng phải đi cắt cỏ chăn trâu, rất mệt mỏi.” Không lâu sau, gia đình lại đốt cho tôi một người hầu, nhưng bọn họ đốt quá vội vàng, quên vẽ thêm mắt và tai cho cậu ta. Tôi liền báo mộng cho ba: “Ba, hai người đốt là cái thứ đồ chơi gì vậy? Đã mù lại còn điếc, suốt ngày mò mẫm ra ngoài, con chăn trâu về còn phải đi tìm cậu ta.” Ngày hôm sau, gia đình lại đốt thêm một người hầu khác, lần này thì nhớ vẽ thêm mắt và tai, nhưng lại gãy một cái chân. Tôi lại phải báo mộng cho em trai: “Mấy người có thể để cho chị sống yên ổn được không? Trước chỉ cần chăn trâu, tìm thằng mù là xong, giờ con còn phải cõng thằng què đi khám bệnh, không đi là cậu ta kêu đau.” Mấy ngày sau, gia đình lại đốt cho tôi một đôi nam nữ nhỏ, kèm theo thư bảo rằng cặp đôi này sẽ chăm sóc cho tôi. Tôi thật không chịu nổi nữa, đôi này thì không có vấn đề gì, nhưng suốt ngày bận yêu đương, chẳng làm gì cả, cuối cùng lại để tôi nấu cơm cho chúng. Sáng nào tôi cũng phải nấu xong bữa sáng, ăn xong lại cõng tên què đi khám bệnh, về lại đi chăn trâu, chăn xong trời tối, còn phải đi khắp làng tìm tên điếc. Ông trời ơi, chết rồi mà không cho tôi được vài ngày yên ổn sao?

Chim Hoàng Yến Và Vị Tổng Tài Mê Tình Của Cô Ấy

Chim Hoàng Yến Và Vị Tổng Tài Mê Tình Của Cô Ấy Năm thiếu tiền nhất cuộc đời, tôi trở thành chim hoàng yến của Phó Hàn Thanh. Hết hạn hợp đồng, anh cầm trái dâu tây hỏi tôi: “Đây là quả gì?” “Trả lời đúng thì tôi sẽ cưới em.” Tôi đáp: “Sầu riêng.” Anh em của anh khuyên can: “Bỏ đi, cô ta căn bản không yêu cậu.” Phó Hàn Thanh gầm lên: “Cái đồ chó độc thân thì biết gì chứ? Cô ấy chỉ là phản ứng chậm thôi.” Anh em của anh: ???

Nam Phụ Thâm Tình

Nam Phụ Thâm Tình Sau khi hoàn thành cốt truyện truy vợ hỏa táng tràng*, nam hai liền thượng vị. *Hỏa táng tràng (火葬場): lò thiêu dùng để chỉ cái giá đắt gấp bội về vật chất về tinh thần để theo đuổi vợ. Nam phụ thâm tình từng đối xử với tôi ngàn tốt vạn chiều, sau khi đính hôn, đột nhiên trở nên lạnh nhạt. Cho đến khi tôi nghe được cuộc trò chuyện của anh ta và anh em trong hộp đêm. “Lúc theo đuổi, tôi dồn hết sức, cảm thấy không thể thua tên chồng trước của cô ấy.” “Nhưng sau khi theo đuổi được rồi, nghĩ đến việc cô ấy từng chung sống với người đàn ông khác năm năm, trong lòng tôi thấy rất khó chịu.” Sau đó, tôi đơn phương hủy bỏ hôn ước, suốt đêm rời khỏi kinh thành, nhưng anh ta lại điên rồi.

Mười Một Năm, Không Gặp Lại

Mười Một Năm, Không Gặp Lại Người chồng mà tôi đã yêu 11 năm đột nhiên nói: “Chúng ta ly hôn đi. Anh muốn cho cô ấy một danh phận.” Ngày hôm sau, chúng tôi đến cục dân chính. Kể từ ngày đó, anh ấy không quay về nhà nữa, chỉ có những tin tức của họ xuất hiện liên tục trên mạng xã hội. Còn tôi, cũng từ bỏ việc hỗ trợ công ty của anh, chỉ đứng nhìn xem anh có thể tự mình đi bao xa.

Vận May Bất Ngờ

Vận May Bất Ngờ

Người Nông Thôn Vô Tình Lạc Vào Kênh Truy Thê

Người Nông Thôn Vô Tình Lạc Vào Kênh Truy Thê Cô tiểu thư giàu nhất lớp chặn tôi ở góc tường, vung ra một chiếc thẻ đen đầy uy hiếp. “Nhà nghèo thì cứ nói, chỉ cần cậu thừa nhận chiếc nhẫn kim cương mà anh Thương tặng tôi là do cậu ăn cắp, xin lỗi tôi và cả lớp ngay tại đây, thì một triệu này xem như tôi cho cậu – coi như giúp một con chó hoang!” Trước mắt tôi, màn hình ảo hiện đầy dòng bình luận kích động. 【Truy thê hỏa táng tràng chính thức bắt đầu!】 【Nam chính thật sự tin chuyện nữ chính ăn cắp dây chuyền, tự ý đứng ra thay cô ấy nhận tội rồi xin lỗi nữ phụ, kết quả là nữ chính bị cả lớp bắt nạt đến mức phải nghỉ học.】 【Không chỉ vậy, mẹ nữ chính bị tai nạn giao thông, không có tiền chữa trị, cô ấy cũng không cầu xin nam chính giúp, cuối cùng mẹ qua đời.】 【Kỳ thi đại học cũng bị nữ phụ phá hỏng, sau đó cô ấy bỏ học, quay về quê trồng rau. Mãi đến khi đó nam chính mới phát hiện ra sự thật rồi bắt đầu truy thê!】 Bình luận còn chưa hiện hết. Tôi đã giật lấy chiếc thẻ ngân hàng trong tay cô ta, quỳ sụp ngay xuống chân váy voan của cô ta, đập đầu ba cái rõ to! “Tôi nhận, tôi nhận, các bạn học sinh, là lỗi của tôi, cảm ơn tiểu thư đã ban thưởng.” “Gâu gâu gâu gâu gâu gâu gâu gâu!” Dòng bình luận hiện lên lặng lẽ. 【Chết tiệt, sao nữ chính sao lại tranh giành dữ vậy chứ…】

Tình Sâu Mộng Muộn

Tình Sâu Mộng Muộn Năm thứ ba sau khi ch .t, tôi báo mộng cho Trần Tri Duật. “Chồng ơi, có thể đốt cho em một con mèo giấy xuống đây chơi cùng cho đỡ cô đơn không?” Trần Tri Duật mỉm cười: “Muốn một con quỷ nam âm u không?” “Muốn muốn muốn! Tốt nhất là có bụng sáu múi!” Anh ấy lấy dây thừng ra. “Được rồi, đợi chút, anh đi ch .t cái đã.”

Chồng Nhường Cho Tiểu Tam, Tôi Nắm Giữ Tiền Tài

Chồng Nhường Cho Tiểu Tam, Tôi Nắm Giữ Tiền Tài Dẫn con trai và con dâu tương lai đi mua ba món trang sức vàng, tôi vô tình bắt gặp chồng mình đang ngoại tình.Lão già năm mươi tuổi ấy, vậy mà còn mặt mũi nào ôm hôn nồng nhiệt với một cô gái trẻ trung giữa phố.Không chỉ vậy, hai người còn đã có kết tinh tình yêu.Con trai tôi giận đến mức muốn xông lên, đánh cho cặp đôi chó má kia một trận.Nhưng tôi nhanh chóng giữ nó lại.“Làm người phải giữ bình tĩnh. Bố con ngoại tình thì cứ để ông ta đi, mình chỉ cần tiêu tiền của ông ta là được!”“Con không tiêu, sớm muộn gì cũng có người khác tiêu hộ!”Nói rồi, tôi vui vẻ bước vào cửa hàng trang sức, một hơi tiêu gần mười vạn.Con trai và con dâu tương lai thì cứ tưởng tôi tức đến mức mất hết lý trí.Nhưng bọn nó đâu biết rằng…Lão già kia thực ra chẳng còn nhảy nhót được bao lâu nữa đâu.

Tám Năm Hóa Thành Không

Tám Năm Hóa Thành Không Tám năm hôn nhân, tôi rốt cuộc cũng buông tay. Vào đúng ngày kỷ niệm cưới năm thứ tám, chồng tôi tặng tôi 999 đóa hồng. Ngay khi vừa rời khỏi bàn phẫu thuật, tôi bình tĩnh gọi điện, yêu cầu ly hôn. Đầu dây bên kia, lại vang lên giọng cô bồ nhỏ của anh ta, vừa khóc vừa xin lỗi: “Trình phu nhân, là lỗi tại em tự ý quyết định, xin chị đừng giận tổng giám đốc Trình.” Trình Dật Thần, người chồng luôn lịch sự ôn nhu trước mặt thiên hạ, chỉ nhẹ giọng nói với tôi: “Tùy em.” Lần tiếp theo gặp lại anh ta, đã là nửa tháng sau. “Nấu cho tôi bát mì.”

Phương Vân Cẩm

Phương Vân Cẩm Ngày đính hôn, em gái kế vì muốn cướp vị hôn phu của tôi, không ngần ngại phát đoạn clip giường chiếu của mình với anh ta lên màn hình lớn, chỉ để ép tôi chia tay. Tôi nhìn cô ta và người đàn ông đứng bên cạnh, khẽ nhếch môi: “Con gái riêng và thiếu gia giả, đúng là trời sinh một cặp.”

Một Chín Một Mười

Một Chín Một Mười Ta đã phải lòng hoàng thượng 10 năm, hắn từng vô số lần nhục nhã, giày vò ta bằng chuyện hoan ái nam nữ. Nhiều năm sau, hắn trở thành tù nhân của ta. Ta trói cổ tay của hắn lại, ra lệnh cho một người đàn ông trung niên khỏe mạnh đi vào phòng giam của hắn cả một đêm…

Chân Tướng Giá Một Tỷ Sáu Tám

Chân Tướng Giá Một Tỷ Sáu Tám Bạn cùng phòng của tôi rất thích gán nhãn người khác. Ngay ngày nhập học, cô ấy thấy tôi mặc toàn đồ hiệu, liền trợn mắt bảo: “Đồ dùng hàng fake.”Thậm chí để chứng minh mình đúng, cô ta túm lấy túi xách của tôi, cầm kéo cắt thẳng xuống.Cô ta cười:“Da thật thì phải mềm và nhẹ, cái này cứng như thép, chắc chắn là đồ giả. Dù có cắt hỏng trăm cái, tôi cũng đền nổi.”Vừa dứt lời, bảo mẫu của tôi đẩy cửa bước vào.“Bạn học, cô nói đúng, đây không phải là da bò.”“Vì đây là da cá sấu.”Bà ấy giơ màn hình Alipay màu đen ra trước mặt cô ta.“Tôi là bảo mẫu của Nhược Lam, nếu cô muốn bồi thường thì chuyển cho tôi. Tổng cộng là 1,68 triệu tệ.”

Kiếp Này Không Hẹn Ngày Gặp Lại

Kiếp Này Không Hẹn Ngày Gặp Lại Mang thai sáu tháng, tôi vui vẻ làm xong kiểm tra thai kỳ, chờ chồng cùng về nhà. Vậy mà lại vô tình nghe được cuộc đối thoại giữa anh ta và bác sĩ. “Quý tổng, thai nhi phát triển rất tốt, nhưng làm vậy có phải quá tàn nhẫn với vợ anh không?” “Dù sao cũng là thụ tinh trong ống nghiệm, dùng trứng của Tri Hạ chẳng phải cũng giống nhau sao?” “Quý tổng, vợ anh đã mang thai sáu tháng rồi, nếu biết đứa con trong bụng không phải ruột thịt của mình, cô ấy sẽ đau lòng đến mức nào chứ? Cô ấy yêu anh như vậy, thế mà anh lại vì người đó…” “Đủ rồi, chuyện này nhất định không thể để Thanh Vũ biết.” “Tri Hạ bị bệnh tim, không thể mang thai, đứa trẻ này là món nợ tôi phải trả cho cô ấy. Nếu năm đó không nhờ cô ấy cứu mạng, tôi đã chết từ lâu rồi…” “Còn về Thanh Vũ, cả đời này tôi sẽ đối xử tốt với cô ấy, coi như bù đắp.” Kết quả kiểm tra thai kỳ hiển thị mọi chỉ số của thai nhi đều rất khỏe mạnh. Nhưng lòng tôi như rơi xuống hầm băng. Hóa ra, việc Quý Bạc Hoài kiên quyết làm thụ tinh nhân tạo chỉ để tráo trứng của tôi thành của Lục Tri Hạ. Tôi đã chịu đựng sáu tháng ốm nghén, mất ngủ, nhưng lại đang mang trong bụng con của anh ta và một người phụ nữ khác. Tôi lặng lẽ đăng ký lại, đặt lịch hẹn phá thai. Quý Bạc Hoài, anh thật sự nghĩ rằng năm đó người cứu anh là Lục Tri Hạ sao?

Tái Ngộ Năm 1971

Tái Ngộ Năm 1971 Năm 1971 đã trôi qua hơn nửa. Thẩm Tịch Sơn nổi điên, đập nát toàn bộ những bức phù điêu sơn dầu trong căn biệt thự sang trọng. Ánh mắt hai người chạm nhau, hắn ném thẳng tờ báo vào mặt tôi: “Cảng Thành vừa ban hành luật hôn nhân mới, chính thức bãi bỏ chế độ nạp thiếp. Giờ thì tôi không thể cưới cô ca nữ đó vào nhà được nữa.” “Cô có biết cô ấy đã sinh cho tôi một đứa con gái, năm nay 5 tuổi rồi không? Tôi nợ cô ấy, nhưng lại chẳng thể cho cô ấy một danh phận!” Tôi nhìn hắn, giọng điềm nhiên: “Vẫn có cách.” “Chỉ cần anh ly hôn với tôi, là có thể cưới cô ta rồi.” Năm đó, lúc quỳ suốt một ngày một đêm để cầu hôn tôi, chắc anh ta không ngờ rằng, sau này lại có ngày chán ghét tôi đến thế. Mười lăm năm đồng cam cộng khổ. Yêu đến cuối cùng, người đàn ông ấy lại hỏi tôi vì sao còn chưa chet.

Nữ sinh được thanh mai trúc mã tài trợ

Nữ sinh được thanh mai trúc mã tài trợ Năm tôi học lớp 10, một nữ sinh nghèo do thanh mai trúc mã của tôi tài trợ chuyển đến trường chúng tôi. Cô ấy bình thường, quê mùa, có chút rụt rè, nhưng trong đôi mắt lại cẩn thận che giấu tình cảm dành cho Tiêu Vân Trạch. Mọi người trong trường đều cười nhạo cô ấy si tâm vọng tưởng, còn nghiêm túc nhắc nhở tôi: “Niệm Sơ, cậu phải cẩn thận đấy, Tiêu Vân Trạch mà dính vào Vệ Tiểu Hoa thì chẳng khác nào dính phải keo con voi, dứt mãi cũng không ra.” “Có một người ngày nào cũng bám theo trúc mã của mình như thế, thật là buồn nôn.” “Đúng vậy, Niệm Sơ, không sợ trộm cắp, chỉ sợ kẻ luôn nhòm ngó. Sớm muộn gì cậu cũng sẽ vấp ngã vì Vệ Tiểu Hoa thôi.” Người nói câu này dường như cũng cảm thấy có chút hoang đường, nên lại bổ sung: “Nhưng mà chuyện đó cũng không thể nào xảy ra, ai lại vì Vệ Tiểu Hoa mà từ bỏ cậu chứ? Trừ khi là điên rồi.” Tôi không nói gì.

Sau Khi Người Yêu Ngoại Tình, Tôi Đã Nhảy Lầu

Sau Khi Người Yêu Ngoại Tình, Tôi Đã Nhảy Lầu Sau khi chồng ngoại tình, tôi nhảy xuống từ tầng 28. Gió gào thét bên tai, tôi nhắm mắt lại. Tôi đã tính kỹ rồi. Mỗi tầng trong khu chung cư cao 3 mét, tầng 28 tổng cộng cao 81 mét. Từ lúc tôi lao xuống cho đến khi chạm đất, khoảng chừng 4 giây. Vài phút trước, cuộc trò chuyện cuối cùng giữa tôi và Bách Diễn kết thúc trong sự căng thẳng tột độ. Tôi đã khóc lóc, gào thét, cầu xin hắn trong tuyệt vọng. Cũng đã từng dùng những lời độc ác nhất để nguyền rủa hắn. Đến cuối cùng, cả hai đều kiệt sức. Mắt tôi đỏ hoe, ngồi trên lan can ban công, hai chân lơ lửng trong không trung, yếu ớt hỏi hắn: “Anh thực sự muốn ly hôn sao?” Hắn nhìn tôi bình tĩnh. Lần đầu tiên tôi dùng cái chết để đe dọa hắn, hắn đã từng hoảng loạn. Nhưng bây giờ, trên gương mặt hắn chỉ còn lại sự mệt mỏi. Hắn hỏi tôi: “Em làm đủ chưa?” Tôi lặng lẽ đáp: “Nếu hôm nay anh bước đi, tôi sẽ nhảy xuống từ đây.” Hắn nhìn tôi rất sâu, sau đó quay người rời đi. Cửa đóng sầm một tiếng chát chúa. Rồi tôi nghe thấy tiếng hắn chờ thang máy.  

Chồng Cũ Ăn Bám, Cô Giáo Giả Tạo

Chồng Cũ Ăn Bám, Cô Giáo Giả Tạo Dạo này con gái tôi cứ ôm tôi thủ thỉ: “Mẹ ơi, con yêu mẹ, con không muốn xa mẹ đâu.” Tôi cứ tưởng do dạo này bận rộn quá, con bé thiếu cảm giác an toàn. Cho đến khi thấy bài đăng trong vòng bạn bè của cô giáo con. Tôi mới phát hiện người chồng “hiền như Bồ Tát” của mình lái chiếc xe sang của tôi, đi giả làm bạn trai của cô giáo mẫu giáo của con bé. Cô giáo này còn ngày ngày vênh váo khoe với con tôi: “Mẹ con sắp bị đá khỏi nhà rồi, sau này cô sẽ là mẹ mới của con!”  

Bạn Cùng Bàn Thích Khoe Khoang

Bạn Cùng Bàn Thích Khoe Khoang Hồi học cấp hai, bạn cùng bàn của tôi là một cô gái rất thích khoe khoang. Cậu ta nói nhà cậu ta có một căn hộ lớn, có phòng riêng để tập đàn, mẹ cậu rất yêu thương cậu, nghe theo lời cậu mà chọn xe, lên kế hoạch du lịch, và đến tận mười ba tuổi vẫn chưa phải tự giặt đồ lót của mình. Khi còn nhỏ, mỗi sáng mẹ cậu đều dậy từ năm giờ để bóc ngô và nấu ăn cho cậu. Nhưng điều kỳ lạ là tóc cậu ta lại giống như bị chó c//ắn, trông như thể cậu ta tự c//ắt lấy; ở nội trú không có tiền mua băng vệ sinh, người lúc nào cũng có mùi; bữa sáng và bữa trưa chỉ ăn một lần, gấu quần đã cao đến tận đầu gối. Thực sự nghèo đến mức chẳng còn gì để che giấu. Mọi người đều ghét cậu ta. Có lần tôi đang nghe nhạc, cậu ta lại bắt đầu khoe khoang, khiến tôi khó chịu đến mức không chịu nổi liền nói: “Ồ, vậy giờ cậu thế này là vì mẹ cậu chet rồi à?” Cậu ta lao đến đ//ánh tôi chảy cả m//áu mũi. “Mẹ tôi là người mẹ tốt nhất trên đời, không cho cậu nói xấu mẹ tôi! Tôi thế này… là vì mẹ tôi không thấy được! Nếu mẹ tôi thấy được – thì đã khác rồi.” Tôi ôm mũi, nhảy lên bàn và nói: “Được rồi, được rồi! Thế thì giờ gọi người mẹ tốt nhất của cậu đến để trả tiền thuốc cho tôi đi! Gọi đi!”