Tình Cảm
Tình Cổ Ta và Giang Duệ Hành là kẻ thù truyền kiếp nhưng lại bị người trong nhà ép buộc đính hôn. Tất cả chỉ vì hai chúng ta đều trúng phải cổ độc, phải dựa vào nhau để giải trừ. Đêm tân hôn, tình cổ đực cái tựa như hổ đói, khó mà kiềm chế. Chúng ta liều mạng chống cự, cuối cùng vẫn dây dưa với nhau. Nghĩ đến việc phải chung chăn gối với kẻ mà mình ghét, ta cố gắng hết sức, định dùng lời lẽ thô tục để giữ vững tỉnh táo. “Tên khốn, đồ lưu manh, đồ vô lại…” Nhưng Giang Duệ Hành lại giữ chặt lấy cánh tay đang vùng vẫy của ta, đè ta xuống giường, gân xanh trên trán nổi lên, giọng nói khàn khàn run rẩy: “Mắng một câu, làm mười lần.”
Hè Sang Không Đợi Xuân Thu A tỷ ta là một độc y, có thể giải mọi loại độc trên đời. Phò mã bị trúng kịch độc ở phía dưới bụng, công chúa liền mời A tỷ vào kinh chữa trị. A tỷ đã cứu hắn khỏi tay thần chết, nhưng phò mã lại nói rằng A tỷ đã nhìn thấy thân thể của hắn. Để tỏ lòng trung thành với công chúa, hắn móc mắt A tỷ, chặt đứt đôi tay nàng. Sau đó, dùng một tấm chiếu cuốn lấy, ném nàng cho lũ chó hoang ăn thịt. Khi tin dữ về cái chết của A tỷ truyền về nhà, đại ca không nói một lời. Huynh lặng lẽ soi gương chải tóc, sau đó nắm tay ta đi thẳng vào kinh thành. Từ hôm đó, trong phủ công chúa xuất hiện một gã mã nô mới. Người này dáng dấp cực kỳ tuấn tú, lại am hiểu mị thuật. Công chúa nhìn đến ngây ngẩn, tuyên bố muốn bỏ phò mã.
Người Mẹ Bị Phản Bội Sau khi trọng sinh, tôi lập tức gọi mẹ chồng trọng nam khinh nữ đến thành phố chăm sóc con gái giúp mình. Kiếp trước, con gái tôi muốn ăn bánh kem xoài, nhưng vừa cắn một miếng, khắp người con bé nổi đầy phát ban đỏ, thở dốc không ngừng. Chồng tôi chỉ vào mặt tôi, mắng chửi thậm tệ: “Không ngờ cô lại độc ác đến thế, ngay cả con gái ruột của mình cũng ra tay được!” Sau đó, khi tôi dẫn con đi dạo trung tâm thương mại, con bé đột nhiên ôm chân tôi khóc lóc: “Mẹ đừng bán con, con còn chút tiền lì xì, mẹ lấy đi mua ma túy đi.” Tôi bị người qua đường xúc động đẩy xuống thang cuốn, ngã chết tại chỗ. Nhưng đến chết tôi vẫn không hiểu, tại sao con gái tôi lại đối xử với tôi như vậy. Lần nữa mở mắt, tôi quay trở về đúng ngày mua bánh kem xoài.
Người Biết Xuân Về Ta dây dưa với Tạ Diễn Hạc suốt mười hai năm, hắn vẫn chẳng hề thích ta. Ngày thành thân, kiệu hoa gặp sự cố, ta bị rước nhầm vào Vĩnh Xương hầu phủ. Nghe đồn, tiểu hầu gia mệnh mang sát khí, khắc cha mẹ, lại là kẻ bệnh tật sắp ch.t. Tạ Diễn Hạc lông mày sắc bén, ánh mắt lạnh lùng, như trút được gánh nặng. “Đã gả nhầm rồi thì đừng dây dưa nữa. Nếu sau này ngươi thành quả phụ, ta có thể nạp ngươi vào phủ.” Ta chỉ “ừm” một tiếng, xoay người rời đi. Hắn không biết, ta trời sinh mệnh cẩm lý. Ai càng xui xẻo, ta càng vượng người đó. Thiếu ta, Tạ Diễn Hạc e rằng sẽ xui tận mạng.
Nguyệt Hoa Năm thứ ba làm hoàng hậu, bạch nguyệt quang của hoàng đế tiến cung. “Nguyệt Hoa, nàng yên tâm, dù thế nào trẫm cũng không để nàng ấy vượt qua nàng.” Đúng vậy. Ta cô độc giữ lấy ngôi vị hoàng hậu, còn hắn thì đêm đêm ở lại cung của quý phi. Ngay cả nhi tử của ta cũng luôn quấn quýt bên nàng. Khi ta dự định giả chết bỏ trốn để tác thành cho bọn họ, nhi tử lại ôm một đống vàng bạc châu báu chui vào ổ chăn của ta: “Nương, muốn đi cũng đừng bỏ con lại nhé.” “Đây đều là những thứ con lừa được từ chỗ của quý phi, chắc đủ cho chúng ta tiêu xài cả đời rồi nhỉ.” “Không đủ thì để con đi kiếm thêm?” Mắt ta lấp lánh nhìn châu báu. “Đủ rồi, đủ rồi, đúng là con trai ngoan của nương.” “Nương sẽ tìm cho con một người cha mới.” Sau đó… Nhi tử: “Nương, nhiều người thế này, ai mới là cha mới của con đây?”
Xuân Phong Bất Hàn Đào Hoa Diện Ta nhặt được một Thái tử mất trí nhớ từ trong đống xác chết, cùng hắn tranh giành thức ăn từ miệng chó hoang. Sau này, Thái tử trở về cung, Hoàng đế hỏi ta muốn được ban thưởng điều gì. Trước mắt ta hiện lên một loạt dòng bình luận: 【Nữ phụ không định thực sự muốn Thái tử cưới mình đấy chứ?】 【Một thợ săn nghèo hèn ở thôn quê mà dám mơ tưởng bước vào hoàng thất, chẳng trách cuối cùng lại bị ban rượu độc.】 Hóa ra gả cho Thái tử nguy hiểm như vậy. Ta rùng mình một cái, cất kỹ chiếc túi thơm Thái tử tặng, rồi dập đầu thật mạnh: “A Lê ngu dốt, xin bệ hạ ban cho A Lê được trở về Yến Châu.”
Trả Anh Về Với Gió, Mẹ Con Em Có Nắng Tôi từng nghĩ mình đã gả cho tình yêu, có được cuộc hôn nhân hoàn hảo nhất thế gian. Chồng tôi, Trần Mặc, là một người đàn ông thành đạt ngoài xã hội, là người chồng dịu dàng chu đáo trong gia đình. Con gái chúng tôi bé Nhạc Nhạc thông minh đáng yêu. Gia đình ba người của tôi, lẽ ra nên là hình mẫu của hạnh phúc. Cho đến ngày Quốc tế Thiếu nhi mùng 1 tháng 6 đó, tôi lái xe chở Nhạc Nhạc đi chơi công viên với lòng đầy háo hức. Một cú phanh gấp chói tai tôi đâm vào đuôi xe phía trước. Chiếc xe tôi đâm trúng, là chiếc Cayenne màu đen quen thuộc của chồng tôi, Trần Mặc. Nhưng người ngồi ở ghế phụ lại không phải tôi, cũng chẳng phải bất kỳ nữ đồng nghiệp nào tôi từng gặp ở công ty. Mà là một cô gái trẻ trang điểm tinh tế, nụ cười còn rực rỡ hơn cả ánh nắng. Khoảnh khắc đó, giấc mộng cổ tích tôi đã vun vén suốt bảy năm… tan tành.
Khanh Hữu Nguyệt Quang Ta và tỷ tỷ là cặp song sinh, kiếp trước nàng và người nàng thương bị ép chia lìa, cả đời trầm luân nơi cung cấm. Còn ta, nhờ có sự hi sinh của tỷ tỷ, mà được sống cuộc đời như ý, kết duyên cùng người mình yêu thương, cùng nhau sống hạnh phúc. Nhưng rồi định mệnh lại đổi thay như một giấc mơ, khi ta mở mắt ra, mọi thứ đã quay về khoảnh khắc trước khi hoàng gia ban hôn. Ta đã nhân cơ hội này không chút do dự, quỳ xuống xin cha mẹ, cúi đầu thưa rằng: “Con gái nguyện ý gả cho Tam hoàng tử.” Tỷ tỷ sững sờ đứng yên, còn ta thì cúi đầu cắn răng, lòng nguyện dấn thân vào nơi sóng gió, chỉ mong tỷ tỷ kiếp này không phải trải qua khổ đau nào nữa.
Bề Ngoài Thanh Tao, Bên Trong Tào Lao Bố tôi ngoại tình, mẹ tôi đòi ly hôn. Bà nội – người lúc ra ngoài thì ra vẻ tao nhã như hoa cúc, về nhà thì chỉ toàn nói xàm – liền lôi sổ hộ khẩu ra. “Con dâu à, ly hôn chứ không rời nhà nhé! Mẹ chỉ nhận con thôi, tuyệt đối không nhận nó!” Mẹ tôi nghe thế mừng như mở cờ, cầm ngay sổ hộ khẩu đi trong đêm đổi họ cho tôi với chị gái. Xong xuôi, bà nội đơ người như tượng. Mẹ tôi cười tươi rói: “Mẹ ơi, mình là người một nhà mà. Giờ trong sổ hộ khẩu chỉ còn mỗi mẹ là khác họ, nhìn mà thương ghê. Hay mẹ cũng theo họ tụi con luôn đi?”
Số Kiếp Nữ Phụ Ta là nữ phụ phàm nhân độc ác trong truyện Tiên ma. Nam chính Cố Yến vì để nữ chính ghen, đã chọn cứu ta trước, sau khi nữ chính Tạ Ương Ương nhảy xuống vực thì mất tích. Cố Yến trong một đêm thành ma, điên cuồng tàn sát thành trì. Khi ta và bốn mươi vạn dân chúng phàm nhân ở thành Cẩm Châu bị tàn sát sạch sẽ, Tạ Ương Ương cuối cùng cũng xuất hiện. Hắn ôm chặt lấy nàng, nghiến răng nói bên tai nàng: “Nếu còn dám chạy, cô sẽ giết hết người trong thiên hạ để chôn cùng nàng.” Còn ta hóa thành du hồn, tồn tại trong oán niệm vô tận suốt ngàn năm, khi tỉnh lại lần nữa thì ta đã bị trói buộc với một thứ gọi là hệ thống. Nó nói với ta rằng, nó đến từ thế giới khác, còn thế giới ta đang ở chỉ là một quyển sách, bất kể ta có đầu thai bao nhiêu lần, ta cũng không thoát khỏi số phận của nữ phụ độc ác, ta sẽ bị họ giẫm đạp xuống bùn đen, đời đời kiếp kiếp không được chết tử tế.
20 Viên Thuốc Ngủ Trong Đêm Trước Kỳ Thi Đại Học Đêm trước kỳ thi đại học, mẹ tôi bỗng cư xử khác hẳn mọi khi, mang đến cho tôi một ly sữa nóng. “Mẹ đặc biệt hâm nóng cho con đấy. Uống xong thì ngủ sớm nhé!” Tôi vừa định uống thì trước mắt đột nhiên hiện lên một loạt dòng chữ như trong phim. 【Bé cưng đừng uống!!! Trong đó có pha thuốc ngủ!】 【Bà mẹ này đúng là hết thuốc chữa, vì muốn cậu con trai xếp hạng hai được vẻ vang mà lại ra tay với cô em gái thiên tài. Những tận 20 viên, đủ để hạ gục cả một con bò đấy!】 Tay tôi khựng lại, nhẹ nhàng từ chối: “Mẹ ơi, con hơi no rồi, để anh uống đi ạ.” Mẹ tôi mỉm cười, nhưng giọng điệu lại không cho phép từ chối: “Không được, ngày mai thi đại học rồi, mẹ phải bồi bổ cho con một chút. Chỉ khi thấy con uống mẹ mới yên tâm.”
Tường Đóng Kín Ta là một quả phụ thủ tiết trước khi cưới.Tông tộc lấy gạch đá trát kín cửa sổ, chỉ chừa lại một ô nhỏ để đưa cơm.Bọn họ muốn ta cô độc mà chết ở đây, rồi dựng lên một tấm biển trinh tiết.Nhưng ta muốn sống.Ta phải thoát ra ngoài.
Bẫy Tình Yêu Khi tiếp bệnh tại bệnh viện, tôi gặp một cô gái trẻ bị xuất huyết nghiêm trọng ở tuần thai thứ mười chín. Cô ta không lo lắng về tình trạng của mình với thai nhi, mà lại nhìn chằm chằm vào bụng tôi gần như thất thần. “Bác sĩ, tôi thấy chị cũng đang mang thai.” “Nếu chồng chị có nhu cầu, chị cũng sẽ đồng ý, phải không?” Bàn tay đang lật hồ sơ bệnh án của tôi khựng lại, trong đầu hiện lên cảnh cãi nhau với bạn trai tối hôm qua. “Sao em lắm chuyện thế?” “Các bà bầu khác đều được, chỉ có mình em là làm mình làm mẩy.” “Thật là mất hứng.”
Trọng Sinh Cuối Thập Niên 70, Tự Làm Giàu Cuối những năm 70, đợt cuối cùng thanh niên trí thức phải về nông thôn, nhà tôi chỉ được để lại một đứa con ở thành phố.Mẹ nói:“Em con từ nhỏ ốm yếu, lại xinh xắn hơn, ở lại thành phố sẽ an toàn hơn.”Tôi vừa định gật đầu đồng ý, thì em gái đã quỳ rầm xuống trước mặt mẹ:“Chị học giỏi, ở lại thành phố sẽ có ích hơn! Để con đi về quê!”Nó kiên quyết như thế, mẹ tôi cũng không ép được, đành nghe theo.Lúc bước lên tàu, em gái quay đầu nhìn tôi, nở nụ cười đầy ẩn ý:“Chị à, kiếp này, em cũng sẽ trở thành vợ của chủ tịch tập đoàn.”Lúc đó tôi đã biết, nó cũng trọng sinh rồi.Chỉ là… không biết nó có dám ch.ặt một ngón tay của mình hay không.
Đổi Thê Tử Tạ gia Tam lang trời sinh ham chơi. Đêm tân hôn, hắn thấy phu quân ta đi đi lại lại trước cửa động phòng, bèn đề nghị chơi trò đổi thê tử. Phu quân ta vui mừng không kìm được mà hỏi: “Tam đệ, đệ nói thật sao?” “Tam lang, sao dám lừa đại ca.” Sau này, ta trở thành thê tử của Tam lang, còn Đại lang lại không thể cưới được ánh trăng sáng trong lòng mình. Một lần uống say, Tạ Đại lang nhầm đường vào phòng ta, đôi mắt ngấn lệ nhìn ta đầy bi thương. Tam lang giữ chặt tay hắn, lạnh giọng nói: “Đại ca, đêm đã khuya, huynh tìm đệ muội làm gì?”
Tội Ác Không Tha Thứ Lúc em gái tôi nửa sống nửa chết bị đẩy vào trong phòng cấp cứu, chiếc điện thoại nhuốm máu của con bé đột nhiên sáng lên. Đó là một đoạn video do một số điện thoại lạ gửi cho con bé. Trong video, em gái tôi ngồi liệt trên mặt đất, quần áo rách rưới, khuôn mặt sưng tấy bị vô số bàn tay vươn ra từ sau màn hình tát không ngừng. Vô số đôi giày nhãn hiệu nổi tiếng đá lên người con bé không chút lưu tình, giống như con bé là rác rưởi bẩn nhất trên thế giới vậy. Âm thanh trong video kia cũng ồn ào rất, xen lẫn tiếng cười và tiếng nhục mạ của nam nữ. Em gái tôi trong video giống như đã chết vậy. Tôi vui vẻ nhếch khóe miệng, xem tỉ mỉ hết video sáu phút ba mươi bảy giây này không sót chút nào.
Năm Tám Tuổi, Tôi Vì Cứu Trúc Mã Mà Bị Bắt Cóc Năm tám tuổi, vì cứu trúc mã, tôi đã bị bọn buôn người bắt cóc. Mười năm sau trở về, bên cạnh cậu ấy đã có một cô gái giống tôi đến bảy phần, thế thân tôi, chiếm lấy cuộc sống của tôi. Cô ta đường hoàng bước vào nhà tôi, ôm chầm lấy cha mẹ tôi, thân thiết đến mức không chút e dè. Sau đó, tôi vô tình bắt gặp cô ta gọi bọn buôn người là “ba mẹ”, còn đang thương lượng với bọn chúng về kế hoạch bắt cóc tôi một lần nữa. Trong cơn hoảng loạn, cô ta lái xe đâm chết tôi. Càng đáng sợ hơn là Trúc mã của tôi lại giúp cô ta che giấu tội trạng, ném xác tôi xuống biển. Khi mở mắt ra lần nữa Tôi quay về ngày bọn buôn người sắp sửa bắt cóc trúc mã. Tôi trầm tư suy nghĩ: Không xa đây có một trại trẻ mồ côi… Hình như ở đó có một cậu bé trông rất giống trúc mã của tôi?
Người Khác Trong Mắt Em Nửa đêm 2 giờ sáng, tôi thấy trong điện thoại bạn trai mình có hai tin nhắn.【Ngoài em ra, tất cả đều là tạm bợ.】【Chỉ cần em lên tiếng, anh sẽ lập tức đến bên em.】Ngọt ngào biết bao, đáng tiếc… người nhận lại không phải tôi.Tay tôi run lên, chiếc điện thoại rơi xuống đất, nước mắt cũng theo đó mà trào ra.Hai dòng tin nhắn cô độc nằm trơ trọi trong khung chat, không ai đáp lại, như đang chế giễu tôi.Mày xem, người mà mày si mê khắc cốt ghi tâm, thì ra chỉ là một con cún bên cạnh người khác mà thôi.Tôi thích Tề Tri Phi bao lâu, thì anh ta đã thích Đường Nguyệt bấy lâu.Nhưng tôi không ngờ, chỉ còn một tháng nữa là đến ngày đính hôn, vậy mà anh lại nói với Đường Nguyệt rằng:Tôi chỉ là sự tạm bợ của anh ta.
Ly Hôn Chớp Nhoáng, Kết Hôn Chớp Nhoáng Tôi và bạn trai yêu nhau suốt 9 năm, vậy mà trong một chuyến công tác, anh ta lại trúng “tiếng sét ái tình” với người phụ nữ khác.Anh ta nói:“Chúng ta chia tay đi. Anh đã tìm thấy nàng thơ trong mộng của mình rồi. Nếu em gặp cô ấy, em nhất định sẽ hiểu cho anh.”Tôi khẽ cười, đáp nhẹ:“Được, vậy thì chia tay đi.”Ngay hôm đó, sau khi nói lời chia tay với anh ta, tôi quay đầu nhận lời cầu hôn của một người đàn ông khác.
Cảnh Xuân Rực Rỡ Ta vốn là một nữ nhân dựa vào đấu vật để kiếm sống nơi chốn phồn hoa. Thế nhưng, chỉ ba ngày sau khi sinh hạ nhi tử cho phu quân, vị hôn thê năm xưa của hắn lại tìm tới cửa. Phu quân ta nhìn ta với ánh mắt đầy thâm tình, thề chỉ nhận ta làm chính thê. Nhưng ta chỉ khẽ đẩy hắn ra, bởi ta biết rằng kiếp trước, nam tử xuất thân cao môn quý tộc, từng bị ta mua về làm chồng nuôi này, rồi sẽ có ngày phục hưng gia tộc, khôi phục vinh quang của phủ Trấn Quốc Công. Sau này, hắn quả thực nâng ta lên làm chủ mẫu, nhưng cũng không ngăn hắn cưới thanh mai làm bình thê, và vì quyền thế mà nhẫn nhịn để người khác khinh bạc ta. Cuối cùng, ta trong nỗi đau mất con, sức cùng lực kiệt, mà ngọn đèn sinh mệnh cũng vụt tắt. Trùng sinh một kiếp, ta không dám để bản thân dây dưa nửa phần với hắn. Ta nhàn nhã quay về phòng, lấy ra khế ước bán thân của Thôi Chiêu, giao thẳng cho vị cô nương kia. “Ban đầu ta mua hắn, chẳng qua chỉ để nối dõi tông đường. Nay Mạc gia ta đã có hậu nhân, hắn cũng không còn hữu dụng nữa.”