Tình Cảm
Tử Quy Thanh Lý Mộng Đỗ Quyên Ngày đại hôn của Yến hầu, mọi người đều cho rằng ta sẽ gây chuyện, liền nhốt ta trên gác mái. Sau khi được thả ra, ta không khóc không nháo, còn tạc một đôi tượng hỉ nương để làm lễ vật chúc mừng. Thế nhưng Yến hầu vẫn không yên tâm, liền gả ta đến nước Hoài Nam để kết thân. Hoài Nam vương ấy, đã bảy mươi tuổi rồi. Hắn cam đoan với ta: “Nhiều nhất hai năm, ca ca sẽ tới đón muội.” Thế nhưng, khi hắn dẫn quân áp sát thành, tìm khắp đất phương Nam, lại nghe nói chưa từng gặp qua tiểu vương phi nào mười bảy tuổi cả.
Tiệm Cầm Đồ Thu Thập Tà Vật Ban ngày, hắn chỉ là một nhân viên nhỏ bé trong tiệm cầm đồ, nhưng khi màn đêm buông xuống, hắn lại là một Tiểu Minh Vương nắm giữ Mười Hai Âm Hành. Vì báo thù cho cha mẹ, vì chứng minh bản thân, vì người hắn yêu, mà dốc hết tất cả để thăm dò, để chống lại, để chiến đấu… Bị một sợi tơ đỏ quỷ dị chi phối sinh tử, bị một bàn tay vô hình thao túng cả cuộc đời… Độ dài: 140 chương.
Nằm Ngủ Bên Gối Mỹ Nhân Nữ nhân xuyên không mới tới rất thích tự chuốc khổ vào thân. Nàng cùng các hoàng tử xung quanh kết nghĩa huynh đệ, thân thiết đến mức có thể cùng mặc chung một cái quần. Thế nhưng, khi Hoàng thượng tứ hôn nàng cho Lục hoàng tử, nàng lại thề chết chống lại thánh chỉ. Hoàng đế nổi giận, đày nàng đến Hoán Y Cục, ngày ngày cọ rửa thùng vệ sinh. Tám năm sau, các vị hoàng tử mới chợt nhớ ra sự tồn tại của nàng. Tứ hoàng tử thương cảm, định lập nàng làm trắc phi. Nàng lại vênh mặt nói: “Ta muốn làm Tứ hoàng phi. Nếu không được, thì thôi vậy.” Cuối cùng, nàng chẳng có danh phận gì, vẫn bám theo Tứ hoàng tử. Bọn hạ nhân len lén chế nhạo nàng, nói nàng không biết liêm sỉ, đến cả thị thiếp thấp hèn nhất cũng chẳng bằng. Nàng nghe xong, giận đến mức dùng một bát thuốc độc, độc câm ta: “Làm nha hoàn thiếp thân của ta, đã không biết khuyên can chủ tử, thì từ nay cứ câm miệng đi.” Thuốc kia độc tính quá nặng, ta bị sốt cao mà chết. Mở mắt ra lần nữa, nhìn thấy tiểu thư đang ngồi chải chuốt, ta quyết định dổi một chủ tử khác.
Trả Anh Ta Về Cho Bạch Nguyệt Quang Ngày rời trung tâm ở cữ, Tiền Tư Thần đến đón tôi. Anh ta mang theo chiếc bánh hạt dẻ tôi thích nhất, và một tờ đơn ly hôn. Gương mặt anh ta chẳng hề có chút áy náy nào: “Giai Giai sắp từ nước ngoài về rồi, cho nên…” Tôi nhìn những dòng chữ in trên giấy ly hôn: công ty thuộc về bên nam, mọi tài sản khác đều thuộc về mẹ con tôi. Tốt, rất hợp ý tôi. Nhưng tôi vẫn khẽ nhíu mày, làm bộ không vui: “Tư Thần, công ty là tâm huyết bao năm qua chúng ta cùng nhau gây dựng, anh nôn nóng đá tôi ra ngoài thế này sao?” Tiền Tư Thần đưa bút cho tôi: “Em cũng biết mà, lúc lập công ty là để hiện thực hóa giấc mơ của Giai Giai. Nên ngoài công ty ra, tất cả những thứ khác anh đều để lại cho em.” Tôi nhanh chóng cầm lấy cây bút trong tay anh ta, ký tên không chút do dự, sợ anh ta đổi ý. Thấy tôi không khóc không nháo, Tiền Tư Thần có chút kinh ngạc: “Bốn năm tình cảm, em lại chẳng có chút luyến tiếc nào à?” Tôi liếc nhìn đứa con trong lòng, rồi mỉm cười với anh ta: “Chúc anh và cô Hứa trăm năm hạnh phúc.”
Sự Thật Ẩn Giấu 11 giờ sáng, khi chồng tôi đang dần ngạt thở trong bồn tắm, tôi lại đang ngồi tám chuyện cùng mấy bà mẹ khác ở khu vực cầu trượt dưới khu nhà. Cầu trượt nằm ngay bên dưới cửa sổ phòng tắm nhà tôi, chỉ cách chừng năm sáu mét theo đường thẳng. Bình thường, tôi vẫn luôn về nhà lúc 11 giờ, nếu hôm đó cũng thế, có lẽ tôi đã kịp cứu anh ấy. Nhưng đúng hôm đó, mẹ của bé Hy Hy vừa mới mua một chiếc váy mới, nhiệt tình mời tụi tôi sang nhà cô ấy xem thử. 11 giờ 10, tôi dắt con gái về đến nhà thì chồng đã tắt thở từ lâu. Trong đám tang, tôi đau đớn tột cùng, mấy lần ngất xỉu. Ai nấy đều tỏ ra thương cảm, ai cũng xót xa. Mẹ chồng tôi là bà Lý Ngọc Anh cũng là hiệu trưởng trường tiểu học cũ của tôi, từ tận Tây Bắc lặn lội tới. Bà bước đến trước mặt tôi, trước ánh nhìn của biết bao người, gương mặt kiên nghị, từng chữ từng chữ rõ ràng: “Chính cô là người đã hại chet con trai tôi!”
Trâm Phượng Và Chén Độc Muội muội song sinh trở thành Hoàng hậu nương nương vô cùng tôn kính. Nhưng trong ngày lại mặt, nàng bị tên hầu say rượu chạm tay, chuyện đó lại bị người khác bắt gặp. Muội muội lo lắng hoảng sợ, khóc lóc cầu xin ta gánh tội thay. Ta nhất thời mềm lòng, đứng ra giúp nàng. Không ngờ Thánh thượng nổi giận, chẳng màng đến tình cảm hay thể diện của phụ thân và muội muội, quyết định phế bỏ một cánh tay của ta! Phụ thân đội mưa gió quỳ ngoài cung suốt ba ngày ba đêm, lúc trở về đã là một cái xác không hồn, chết mà mắt còn mở. Mẫu thân trong một đêm đã bạc trắng tóc, chẳng bao lâu sau cũng lìa đời. Muội muội khi đã trở thành Hoàng hậu, sợ ta sẽ phơi bày sự thật, bèn mời ta vào cung, nhẫn tâm vạch miệng ta ra và đổ một chén rượu độc vào. Ta dùng chút sức tàn, rút trâm phượng trên đầu nàng, cùng nàng chết chung. Khi mở mắt ra lần nữa, cả ta và muội muội đều sống lại. Muội muội ích kỷ từ xưa nay, nhưng lần này lại bất ngờ hỏi ta: “Trưởng tỷ, tỷ có muốn vào cung làm Hoàng hậu không?”
Em Là Cả Thế Giới Của Anh Người mà Lục Kinh Niên yêu thật ra là chị tôi. Cưới tôi, chỉ là lựa chọn bất đắc dĩ của anh ta. Bởi vì tôi có gương mặt giống hệt chị. Sau này, trong một tai nạn xe, tôi và chị cùng gặp nạn. Anh ta đã chọn cứu chị trước. Khi tôi hấp hối, người ở bên cạnh tôi lại là kẻ thù không đội trời chung – Nghiêm Phó Dã. Sau khi trọng sinh, tôi quyết tâm từ hôn. Trở lại con hẻm nhỏ trong ký ức, một chàng trai quen thuộc nở nụ cười trêu ghẹo: “Dư đại tiểu thư, hôm nay sao lại giá lâm thế này? Lại muốn ăn hoành thánh à?” Tôi nhìn thẳng vào anh: “Không, em đến tìm anh, Nghiêm Phó Dã.”
Thiên Kim Giả Là Diễn Viên Còn Tôi Đây Là Thần Kinh Chính Hiệu! Tôi đánh thiên kim giả, các anh trai liền ném tôi vào trại tâm thần. Khi ra khỏi đó, tôi đã trở nên vô cùng ngoan ngoãn. Các anh bảo tôi đi hướng đông, tôi tuyệt đối không dám bước sang hướng tây. Thế nhưng, tại sao thiên kim giả lại còn ngoan hơn cả tôi? Bác sĩ Kỳ nói, người khác không ra tay, thì tôi cũng không được đánh trả, đó là nguyên tắc cơ bản của bệnh nhân tâm thần. Tôi đã 3 ngày chưa đánh ai, tay ngứa ngáy đến chịu không nổi! Bất đắc dĩ, tôi bắt đầu mộng du. Tôi cắm phập con d a.o găm xuống đầu giường của thiên kim giả. “Ngươi còn không chịu ra tay à?” Thiên kim giả sợ hãi run rẩy. Các anh trai cuối cùng cũng hiểu ra tôi điên thật rồi, hối hận không thôi. “Noãn Noãn, xin lỗi, xin lỗi, là lỗi của các anh…” Tôi nghiêng đầu, giờ mới nói điều này, có phải đã quá muộn rồi không?
Vô Tình Làm Nữ Phụ Đẩy Thuyền Ta xuyên thành nữ phụ trong tiểu thuyết đam mỹ. Chính Thái tử đã đích thân nói với ta. Đêm tân hôn, hắn ngoảnh mặt không thèm nhìn ta, giọng nói lạnh lùng. “Ta và Cố thừa tướng tình đầu ý hợp, cưới ngươi chỉ là để che mắt thiên hạ, ngươi đừng hòng mơ tưởng đến tình yêu của ta.” Ta xúc động đến nỗi nước mắt lưng tròng, nắm chặt lấy bàn tay thon dài của hắn. “Điện hạ yên tâm, cp ta ship đều HE, hai người nhất định sẽ hạnh phúc!” Sau này hắn đăng cơ làm đế, ta đề nghị phong Cố Tử An làm hoàng hậu nhưng hắn lại tức giận đập vỡ cả chục chiếc bình hoa. “Tạ Lâm Ngọc, nàng có còn lương tâm không, bao nhiêu năm rồi, sao nàng vẫn không quên được hắn!”
Nhật Ký Dưới Âm Phủ Sau khi tôi qua đời, gia đình đã đốt cho tôi một con trâu giấy. Một thời gian sau, tôi phải chăn trâu hằng ngày, tiều tụy đến không chịu nổi. Vì vậy, tôi đành báo mộng cho mẹ: “Con ngày nào cũng phải đi cắt cỏ chăn trâu, rất mệt mỏi.” Không lâu sau, gia đình lại đốt cho tôi một người hầu, nhưng bọn họ đốt quá vội vàng, quên vẽ thêm mắt và tai cho cậu ta. Tôi liền báo mộng cho ba: “Ba, hai người đốt là cái thứ đồ chơi gì vậy? Đã mù lại còn điếc, suốt ngày mò mẫm ra ngoài, con chăn trâu về còn phải đi tìm cậu ta.” Ngày hôm sau, gia đình lại đốt thêm một người hầu khác, lần này thì nhớ vẽ thêm mắt và tai, nhưng lại gãy một cái chân. Tôi lại phải báo mộng cho em trai: “Mấy người có thể để cho chị sống yên ổn được không? Trước chỉ cần chăn trâu, tìm thằng mù là xong, giờ con còn phải cõng thằng què đi khám bệnh, không đi là cậu ta kêu đau.” Mấy ngày sau, gia đình lại đốt cho tôi một đôi nam nữ nhỏ, kèm theo thư bảo rằng cặp đôi này sẽ chăm sóc cho tôi. Tôi thật không chịu nổi nữa, đôi này thì không có vấn đề gì, nhưng suốt ngày bận yêu đương, chẳng làm gì cả, cuối cùng lại để tôi nấu cơm cho chúng. Sáng nào tôi cũng phải nấu xong bữa sáng, ăn xong lại cõng tên què đi khám bệnh, về lại đi chăn trâu, chăn xong trời tối, còn phải đi khắp làng tìm tên điếc. Ông trời ơi, chết rồi mà không cho tôi được vài ngày yên ổn sao?
Ánh Sáng Đời Em Tôi và Lăng Tiêu kết hôn chưa đầy nửa năm, thì cô thanh mai trúc mã của anh ta trở thành góa phụ. Lăng Tiêu ngày ngày bên cạnh cô ta, cùng nhau đi sớm về khuya. Vì cô ta và đứa con mà lo trước lo sau, chăm sóc tận tình chu đáo. Còn tôi, người vợ được cưới hỏi đường đường chính chính, lại bị gạt sang một bên, chẳng khác nào người vô hình. Tôi ở lại căn phòng tân hôn trống rỗng, chịu đựng sự dày vò và mỏi mòn chờ đợi. Chờ lâu rồi, cũng mệt mỏi rồi. Tôi không muốn đợi nữa. Đời người chỉ có một lần, không thể lãng phí vào việc chờ đợi một kẻ bạc tình.
Em Gái Tâm Cơ Tôi vô tình thấy một bài đăng xin lời khuyên trên mạng, một cô em gái yêu anh rể mình, đang tìm cách để khiến anh ấy chấp nhận tình cảm của cô. Tôi tiện tay đưa bài đó cho chồng mình là Hạ Dương xem. Anh lặng lẽ đọc xong, nhìn tôi một cái rồi nói: “Em không nhận ra à… người đăng bài đó là em gái em đấy.”
Hôn Nhân Chôn Vùi Tình Yêu Lục Dương người xưa nay nổi tiếng là chính trực không gần nữ sắc, lại diễn một màn “anh hùng cứu mỹ nhân”. Anh đưa cô gái về biệt thự, giúp cô trả nợ, mở cửa hàng cho cô, nhưng chưa từng chạm vào. Chỉ mỗi ngày đến ăn một bữa cơm. Bạn bè không hiểu tại sao anh lại làm vậy. Anh chỉ nói: “Chỉ tham nửa ngày thảnh thơi của chốn hồng trần, về nhà tôi vẫn là người chồng tốt của Tư Niệm.”
Thập Lục Nương Khi ta được gả cho Nguỵ Chiêu làm chính thê, cả kinh thành đều cười nhạo. Đại thiếu gia nhà họ Nguỵ, người từng kiêu ngạo không ai bằng, giờ đây như chim phượng hoàng sa cơ chẳng bằng gà, cuối cùng lại lấy một nha hoàn chuyên nhóm lửa, nấu cơm làm vợ. Sau này, khi Nguỵ Chiêu công thành danh toại, các tiểu thư quý tộc muốn gả cho chàng còn nhiều hơn cá vượt sông. Ta hẹn một bà mai nổi tiếng ở kinh thành, định chọn cho chàng hai quý thiếp. Nhưng cuối cùng, ta lại bị Nguỵ Chiêu, người lẽ ra đang làm việc ở Dương Châu, chặn ngay trước cửa nhà. Chàng với phong trần mệt mỏi, giận đến mức cả người run rẩy. “Hôm nay nàng dám bước chân ra khỏi cửa này thử xem?”
Bạn Trai Bảo Tôi Trả Tiền Đám Cưới Cho Em Gái Ba tôi bỏ ra hai trăm nghìn, đặt trước khách sạn tổ chức tiệc cưới cho tôi.Thế nhưng bạn trai lại muốn tôi nhường khách sạn đó cho em họ của anh ta.“Tiền của em cũng là tiền của anh, em gái anh được gả đi trong vinh quang, thì mặt mũi chúng ta cũng rạng rỡ.”“Chúng ta sẽ chuẩn bị thêm năm trăm nghìn làm của hồi môn cho em ấy.”Tôi tức đến bật cười, em họ anh ta kết hôn thì liên quan gì đến tôi?Bạn trai mất kiên nhẫn: “Em đừng có nhỏ nhen thế, dù sao ba em cũng có tiền, bỏ thêm hai trăm nghìn nữa là được mà.”Tôi lập tức hủy đặt chỗ, tiện thể gọi điện cho công ty, khôi phục mức lương cũ của bạn trai.Nếu anh ta giỏi như vậy, thì tự mình trả tiền thuê khách sạn cho em họ đi.
Bạn Giường Đêm trước hôn lễ, tôi phát hiện ra Hứa Châu và bạn gái cũ của anh ấy vẫn duy trì mối quan hệ kiểu “bạn giường”. Hai người hễ muốn là gọi, gọi xong là gặp. Bất kể xa xôi thế nào, bên kia đều sẽ lập tức chạy đến. Anh em của anh ta hỏi: “Cậu rốt cuộc nghĩ gì vậy? Đã sắp làm đám cưới với Tuyết Trà rồi, còn lằng nhằng không dứt với đàn chị. Nếu không dứt được thì lúc trước chia tay làm gì?” Hứa Châu châm điếu thuốc, giọng khàn khàn: “Giữa tôi với cô ấy, ngoài chuyện đó ra, chẳng hợp nhau điểm nào. Còn tôi và Tuyết Trà thì lại hoàn toàn ngược lại, haizz.” “Yên tâm đi, tôi biết chừng mực. Mỗi lần chúng tôi gặp nhau chỉ là giải quyết nhu cầu, không ôm ấp, không qua đêm, tuyệt đối không ảnh hưởng đến cuộc hôn nhân của tôi và Tuyết Trà.”
Nụ Cười Sau Cùng Kỷ niệm ngày cưới, chồng tôi đưa tôi đi xem show lớn của Chanel. Nhưng ngay khi vừa bước vào sàn diễn, tôi đã bị một cô gái xa lạ tát một cái trời giáng. Tôi giơ tay định phản kích thì bị chồng cản lại. Anh ấy bảo cô gái chắc nhận nhầm người, khuyên tôi nhịn một chút, tuân thủ quy tắc ở sàn diễn quốc tế. Chẳng bao lâu sau, tôi vô tình nhìn thấy anh ấy đang ép cô gái kia vào một góc khuất phía sau hậu trường. Ánh mắt cô gái tràn đầy yêu thương và niềm vui lén lút. “Cảm ơn Tổng giám đốc Phó đã đưa em ra nước ngoài xem show, còn cho em cơ hội luyện dũng khí bằng cách tát vợ anh.” “Em nhất định sẽ làm việc chăm chỉ để báo đáp ngài, thưa Tổng giám đốc!” Cô ấy vừa nói, vừa làm bộ dễ thương, giơ hai nắm tay nhỏ xíu lên má, ra vẻ đáng yêu. Còn chồng tôi, Phó Thời Hàn, lúc này lại đang véo má cô ta, khuôn mặt đầy vẻ cưng chiều. Tôi lập tức đoán ra thân phận thực sự của cô gái ấy. Đi trên đôi giày cao gót, tôi tao nhã bước tới. Trong ánh mắt kinh ngạc của cô ta, tôi giơ tay và tát trả lại hai cái mạnh mẽ. Sau đó, tôi không do dự mà đá cho Phó Thời Hàn một cú, lạnh lùng cười bảo: “Nếu đã thích lén lút, thì cũng nên tuân thủ quy tắc bị vợ dạy dỗ.”
Xuyên Thành Thiên Kim Giả Người Nhạt Như Cúc, Bị Nghe Lén Nội Tâm Xuyên thành thiên kim giả người nhạt như cúc, để vạch trần bộ mặt thật của tôi, thiên kim thật đã buộc tôi vào hệ thống nghe nội tâm. Thiên kim thật muốn đấu đá với tôi, tôi nhìn tổng tài bá đạo gầy gò, trong lòng đầy tiếc nuối: 【Quá gầy, không được. Đàn ông phải cơ bắp săn chắc, há cảo phải ăn khi còn nóng hổi.】 【Há cảo! Thèm thật đấy, nhưng mình phải giữ vẻ thanh cao như cúc, lát nữa lén gọi hai phần ăn cho sướng miệng.】 Tổng tài bá đạo bênh vực cho thiên kim thật, lớn tiếng quát tôi cút về nhà. Tôi thầm nghĩ: “Tuyệt vời, về nhà đúng lúc xem bản cập nhật của One Piece!” Tổng tài: “?” Về sau, có người nói tôi giả thanh cao, thiên kim thật thở dài: “… Thực ra không phải vậy, cô ấy chỉ bình đẳng không để ý đến bất kỳ ai mà thôi.”
Thừa Tướng Đại Nhân Cực Sủng Ta Liên tục đánh đập ba vị hôn phu đến mức bị từ hôn, cha ta cho rằng tinh thần của ta có chút vấn đề. Ông sốt sắng tiến cung yết kiến bệ hạ, khóc lóc cầu xin bệ hạ ném ta vào Quốc Tử Giám để “tái tạo” lại. Nhưng không ngờ… ta lại vừa gặp đã yêu ngay mã phu của thư viện. Vì để dụ dỗ mã phu cưới ta, ta cứ cách vài ngày lại giả đáng thương mà chạy đến chuồng ngựa. Hôm nay thì ngã vào lòng hắn bị thương, ngày mai thì giả bệnh nặng để hắn phải chăm sóc suốt đêm, ngày kia thì cùng hắn đàm đạo thâu đêm về nhân sinh và lý tưởng… Khó khăn lắm mới thuyết phục được mã phu gật đầu đồng ý, ta nửa đêm leo tường về nhà báo tin vui. Cha ta, sau khi xác nhận nhiều lần rằng người đến cầu hôn chính là mã phu, liền vớ lấy cái cuốc đuổi theo ta đòi chặt đứt huyết thống… Sáng sớm hôm sau, mã phu đến cửa cầu hôn. Hắn mặc Mãng Long cửu phục, cưỡi trên lưng ngựa dáng vẻ oai phong lẫm liệt, phía sau dẫn theo vài trăm cấm vệ quân. Lão cha ta, đang cầm cuốc đứng chắn trước cửa, chuẩn bị lấy mạng mã phu, nhìn thấy cảnh tượng đó thì bị dọa quỳ sụp xuống ngay tại chỗ. Ông vừa lau mồ hôi, vừa lẩm bẩm: “Chắc dạo này quên đốt giấy tiền cho nương ngươi rồi, không ngờ lại mời được Thừa tướng – Diêm Vương này tới đây, nhìn trận thế này, chắc tên trời đánh ấy đến để tịch thu tài sản rồi…” Ta: … *蟒龍袞服 (mãng long cửu phục): Đây là loại trang phục đặc biệt dành cho quan lại cấp cao hoặc người có chức vị lớn trong triều đình, thường thêu hình mãng xà (rồng mãng) hoặc rồng, biểu tượng cho quyền lực.
Kết Hôn Với Một Người Đàn Ông Thô Lỗ Sau khi thiên kim thật trở lại, tôi bị đuổi về nông thôn, gả cho một người đàn ông thô lỗ. Mặc dù đã kết hôn nhưng hắn vẫn không chạm vào tôi, tránh tôi như tránh rắn rết. Trái tim tôi lạnh lẽo, quyết định ly hôn. Trước mắt đột nhiên xuất hiện những bình luận kỳ lạ: [Nữ phụ ngốc nghếch, cứ chờ mà hối hận đi, sau này nam chính sẽ xây dựng sự nghiệp từ hai bàn tay trắng, may mà có nữ chính đến cứu rỗi anh ấy.] [Đừng mà nữ phụ, anh ấy rất yêu cô, chỉ là sợ bản thân sẽ dọa cô sợ chạy mất.] [Không tin cô cứ mở ngăn kéo ra mà xem, tất cả những thứ giấu trong đó đều để dành cho cô.] Tôi dừng lại một chút, sau đó mở ngăn kéo ra. Bên trong đặt đủ loại nội y gợi cảm, tai thỏ, đuôi……