Tình Cảm

Âm Mưu Con Dấu Giả Của Cha Mẹ Mẹ tôi gửi một tấm hình biên bản báo án vào nhóm gia đình.Bà viết: “Mẹ bị lừa qua điện thoại mất bốn mươi vạn (~1 tỷ 400tr), tiền tiết kiệm không còn đồng nào, cả tiền sính lễ của Nhị Nha cũng không còn. Tháng này chắc phải nhịn đói rồi.”Chị cả xót quá, định chuyển tiền về ngay.Tôi vội ngăn lại:“Dấu mộc trên biên bản báo án là giả.”

Kết Hôn Hợp Đồng: Được Tặng Kèm Con Trai Siêu Cấp Tôi và ông chủ cao lãnh ký hợp đồng kết hôn, cùng chăm sóc đứa con trai bảy tuổi của anh ta.7 giờ sáng.“Mẹ ơi, bữa sáng ở trong nồi nhé, con đã gọi xe tự đi học rồi.“Mẹ nhớ 8 giờ mới được dậy nha.“Chiều tan học con sẽ tự về nhà nấu cơm tối, mẹ tan làm thì về ăn luôn, không được ăn ngoài nữa đâu đấy.”Ngày lễ Tình nhân.“Xin lỗi mẹ, ba bận công việc quá, chỉ biết gửi tiền cho mẹ thôi.“Đúng là ông già lỗ mãng, con gái người ta thích quà tặng có ý nghĩa cơ!”Cơ thể nhỏ nhắn của con trai nâng lên một bó hoa hồng bằng vàng ròng.“Mẹ ơi, nể mặt con, tha thứ cho ba một lần này nhé, được không?”Học lực xuất sắc, việc nhà thành thạo, miệng ngọt như mía lùi, còn biết kiếm tiền nuôi gia đình.Trời ơi.Cậu bé này mà làm con trai tôi cả đời thì tuyệt biết mấy.Dù chồng tôi đẹp trai chung tình, tài sản hàng tỷ, tôi cũng sẵn sàng chấp nhận!

Đừng tưởng anh là Bạch Liên Hoa! Trên mạng, tôi và một tên khốn nạn đã chửi nhau suốt một năm trời không ai nhường ai. Cho đến hôm nay, hắn cuối cùng cũng chịu thua, viện cớ rút lui trước: “Tôi kết hôn rồi, lát còn phải về nấu cơm cho vợ, không hơi đâu đấu võ mồm với bà điên như cô nữa. Cầu xin, block tôi đi được không?” Tôi cười chec: “Cái loại não chưa phát triển, tiểu não thì tuyệt chủng như anh mà cũng có người lấy? Lừa hội chị em thì thôi, đừng có tự lừa mình luôn thế chứ?” Tôi chế giễu không nương tay, lòng còn thấy nhẹ nhõm như tránh được một cơn bão. Không ngờ hắn bật lại luôn: “Ha, để cô thất vọng rồi. Tôi thật sự có vợ đấy, mà còn xinh đẹp muốn xỉu.” Rồi hắn gửi luôn một tấm ảnh cưới. Trong ảnh là một anh chàng điển trai với cô gái xinh đẹp đứng cạnh… … Ơ, khoan đã. Cô gái đó chẳng phải… là tôi sao?! Là tấm hình tôi và crush chụp sau khi kết hôn chớp nhoáng!!!

Tôi Ly Hôn Trong Tiệc Mừng Thọ Của Anh Ông xã tôi, Hạ Hoài An, trong tiệc mừng thọ 60 tuổi, đột nhiên tuyên bố muốn cùng bạch nguyệt quang về quê sống ẩn dật.Mọi người đều nghĩ tôi sẽ phản đối, nhưng tôi lại gật đầu đồng ý.Mấy chục năm còn chẳng làm anh ta yêu tôi, vậy thì… thả tự do cho anh ta thôi.Nhưng trước khi anh ta đi, tôi yêu cầu, ra đi tay trắng.Bởi vì căn nhà này, khối tài sản này, gần như đều do tôi một tay gây dựng.Hạ Hoài An lạnh lùng cười nhạo:“Cô chỉ biết tiền! Tôi về quê sống đời thanh đạm, không cần tiền cũng sống tốt!”Tôi chỉ thấy anh ta quá ngây thơ.Cái mà anh ta tưởng tượng là “ẩn cư nơi điền viên” sống trong ngôi nhà tiện nghi, trồng ít rau, có hàng xóm thân thiện.Nhưng thực tế anh ta sắp đối mặt chính là, căn nhà cũ nát từ lâu, mỗi sáng mở mắt ra là đống việc đồng áng không bao giờ hết, một thôn làng vắng ngắt không bóng người, gián và chuột chạy đầy nhà, bệnh tật thì không có nổi một bệnh viện kịp thời cứu chữa.

Bề Ngoài Thanh Tao, Bên Trong Tào Lao Bố tôi ngoại tình, mẹ tôi đòi ly hôn. Bà nội – người lúc ra ngoài thì ra vẻ tao nhã như hoa cúc, về nhà thì chỉ toàn nói xàm – liền lôi sổ hộ khẩu ra. “Con dâu à, ly hôn chứ không rời nhà nhé! Mẹ chỉ nhận con thôi, tuyệt đối không nhận nó!” Mẹ tôi nghe thế mừng như mở cờ, cầm ngay sổ hộ khẩu đi trong đêm đổi họ cho tôi với chị gái. Xong xuôi, bà nội đơ người như tượng. Mẹ tôi cười tươi rói: “Mẹ ơi, mình là người một nhà mà. Giờ trong sổ hộ khẩu chỉ còn mỗi mẹ là khác họ, nhìn mà thương ghê. Hay mẹ cũng theo họ tụi con luôn đi?”

Chồng Tôi Nói Anh Ta Và Tiểu Tam Là Chân Ái Kết hôn ba năm, chồng tôi ngoại tình suốt hai năm.Anh ta nói với tôi:“Anh và Tiểu Du là chân ái, em hãy tác thành cho bọn anh đi.”Vậy nên, tôi đã tác thành cho họ.Nhưng tôi cũng thu hồi toàn bộ: nhà, xe, công ty tôi từng tặng anh ta.

Học Yêu Bạn trai tôi có một sở thích nho nhỏ, mỗi lần “thể hiện” xong đều muốn tôi chấm điểm. Từ 0.5 điểm lên đến điểm tuyệt đối, mất đúng 3 năm. Thế nhưng sau khi giành được “max điểm”, kẻ được cả giới quen biết tung hô là “cuồng vợ” lại vội vàng chạy đến trước mặt mối tình đầu để báo công: “Tiểu Lê, anh lấy Dụ Dao ra luyện tay suốt 3 năm, bây giờ đã học được cách yêu một người rồi. Em có thể tha thứ cho anh được không?” Đến ngày cưới, hắn vì tình mà bỏ trốn, dưới sân khấu vớ đại một người đàn ông: “Anh đi thay tôi một lát, dỗ cô ấy vui lên!” Đến khi tôi đăng ảnh giấy đăng ký kết hôn với người đàn ông kia. Tần Sở gọi nổ tung điện thoại của tôi, còn người “chồng nhặt về” kia lại ấn nút nhận cuộc gọi: “Tổng giám đốc Tần à, người đã được tôi dỗ vui rồi thì là của tôi đấy.”

Ly Hôn Xong Anh Ấy Quỳ Xuống Xin Tôi Quay Lại Trong buổi họp lớp, mối tình thanh xuân từng bỏ rơi Lục Châu Ngang đã trở về. Chơi Thật lòng hay mạo hiểm, anh chọn thật lòng. Có người hùa theo trêu chọc: “Tổng giám đốc Lục, hôm nay người anh yêu có mặt ở đây không?” Anh siết chặt ly rượu, giọng nói trầm thấp: “Có.” Nhưng tôi không đi họp lớp. Vậy nên, người anh yêu không phải tôi. Đêm hôm đó, tôi xé nát tờ kết quả kiểm tra thai kỳ, vừa dịu dàng vừa nghiêm túc nói: “Lục Châu Ngang, chúng ta ly hôn đi.”

Ta Và Thái Tử Cùng Lộ Thân Phận Hồi kinh trên con đường dài đằng đẵng, ta tình cờ gặp một công tử tuấn tú, vừa vặn lọt vào mắt xanh của ta. Hắn nói mình là một thư sinh nghèo khó, lên kinh ứng thí. Ta nói ta là một cô nhi đáng thương, lên kinh nương nhờ người thân. Hắn ngày đêm khổ công dùi mài kinh sử, ta thức trắng đêm thêu thùa, đều vì mưu cầu một tương lai rạng rỡ. Sau này, trong buổi yến tiệc tại cung đình, ta và hắn chạm mặt nhau. Hắn là Thái tử, còn ta lại là Thái tử phi sắp bị từ hôn. Ta: “???”

Gặp Được Cứu Tinh Trước ngày tuyển phi vào Đông Cung, ta bị người hạ độc, giữa cơn mê loạn, lạc vào hẻm tối, mất sạch trinh tiết trong tay thị vệ Đoạn Minh. Khi ấy, ta ngỡ hắn là ân nhân cứu mạng, đành thuận theo số phận, chấp nhận gả vào Đoạn gia. Sau khi thành thân, hắn một bước lên mây, vinh hoa quyền thế đều nhờ ta dốc lòng phò trợ. Đến ngày hắn được phong làm Đại tướng quân, lại có ba tên ăn mày kéo đến phủ, ngông cuồng gào lớn: “Chúng ta mới là tình lang mà tướng quân phu nhân vụng trộm trước ngày xuất giá!” Ta nổi giận, yêu cầu hắn đuổi đi. Nhưng Đoạn Minh chỉ nở nụ cười tàn nhẫn: “Kẻ làm nhục ngươi trong hẻm năm đó là bọn chúng, không phải ta.” “Ta chẳng qua là nhặt được cái xác sống, không ngờ lại đổi lấy phú quý cả đời.” Chân tướng phơi bày, ta giận đến đỏ mắt, rút trâm cài tóc lao tới muốn giết hắn. Nào ngờ lại bị chính tay hắn đẩy xuống đài cao. Trong cơn đau xé thịt, ta thấy bọn ăn mày lao tới, vây quanh như lũ chó đói. Còn hắn – người từng gọi ta là thê tử – lại ôm tiểu thanh mai, lạnh lùng đứng nhìn. Ta chết không nhắm mắt. Nhưng trời cao có mắt, cho ta sống lại lần nữa – đúng đêm bị hạ dược năm đó. Lúc này đây, ta đang đứng trong ngõ nhỏ, cả người nóng rực như thiêu như đốt…

Kịch Bản Hoàn Hảo Của Kẻ Phản Bội Sau khi chồng tôi gặp tai nạn xe hơi qua đời, anh ta để lại khoản nợ mấy ngàn vạn (~68 tỷ – 306 tỷ).Không biết vì sao, trên mỗi tờ giấy nợ đều có dấu tay của tôi.Tôi buộc phải gánh nợ, bán hết công ty và tất cả tài sản đứng tên mình mới miễn cưỡng trả xong.Sau khi trả hết nợ, tôi không còn một xu dính túi, dẫn theo đứa con gái đang bệnh tật quỳ gối cầu xin cha mẹ chồng giúp đỡ.Cha mẹ chồng sống rất dư dả, nhưng lại từ chối giúp đỡ mà còn đuổi mẹ con tôi ra khỏi nhà.Con gái tôi vì không được chữa trị kịp thời nên qua đời trong bệnh viện.Sau khi con chết, người bạn thân đề nghị tôi hiến tặng nội tạng của con để kéo dài sự sống của đứa bé khác.Tôi nuốt nước mắt đồng ý.Nhiều năm sau khi phẫu thuật hiến tặng, tôi làm lao công trong trung tâm thương mại.Tại đó, tôi vô tình nhìn thấy người chồng vốn đã chết của mình đang ôm eo bạn thân, cười nói vui vẻ.Chồng và bạn thân nhìn thấy tôi, thản nhiên bật cười rồi tiết lộ toàn bộ sự thật.Hóa ra cái chết do tai nạn xe chỉ là giả, ép tôi trả nợ mới là thật.Việc kéo dài sự sống của con gái cũng là giả, mục đích thực sự là để con của chồng tôi và bạn thân nhận được nội tạng.Cơn giận bốc lên ngùn ngụt, tôi lao vào đánh nhau với cả hai, nhưng lại bị bọn họ đẩy n gã từ trên l.ầu xuống, ch .t thảm.Khi mở mắt ra lần nữa.Tôi đã quay về ngày hôm trước khi chồng gặp tai nạn.

Sự Thật Ẩn Giấu 11 giờ sáng, khi chồng tôi đang dần ngạt thở trong bồn tắm, tôi lại đang ngồi tám chuyện cùng mấy bà mẹ khác ở khu vực cầu trượt dưới khu nhà. Cầu trượt nằm ngay bên dưới cửa sổ phòng tắm nhà tôi, chỉ cách chừng năm sáu mét theo đường thẳng. Bình thường, tôi vẫn luôn về nhà lúc 11 giờ, nếu hôm đó cũng thế, có lẽ tôi đã kịp cứu anh ấy. Nhưng đúng hôm đó, mẹ của bé Hy Hy vừa mới mua một chiếc váy mới, nhiệt tình mời tụi tôi sang nhà cô ấy xem thử. 11 giờ 10, tôi dắt con gái về đến nhà thì chồng đã tắt thở từ lâu. Trong đám tang, tôi đau đớn tột cùng, mấy lần ngất xỉu. Ai nấy đều tỏ ra thương cảm, ai cũng xót xa. Mẹ chồng tôi là bà Lý Ngọc Anh cũng là hiệu trưởng trường tiểu học cũ của tôi, từ tận Tây Bắc lặn lội tới. Bà bước đến trước mặt tôi, trước ánh nhìn của biết bao người, gương mặt kiên nghị, từng chữ từng chữ rõ ràng: “Chính cô là người đã hại chet con trai tôi!”

Lê Tinh Ta nữ cải nam trang vào thư viện đọc sách, không ngờ lại cùng phòng với kẻ ăn chơi khét tiếng nhất kinh thành. Ngày đầu tiên ở chung, ta mới biết hắn mắc chứng mộng du nghiêm trọng và rất sợ bóng tối. Nửa đêm, hắn chui vào chăn của ta, ôm chặt lấy ta mới chịu ngủ. Hắn nghiến răng nghiến lợi mà nói: “Ngươi nếu dám tiết lộ ra ngoài, tiểu gia sẽ lấy mạng ngươi!” Chưa được mấy ngày, tiểu hầu gia đã dọn khỏi phòng. Nhưng không lâu sau, hắn lại quay về! Hắn thấp giọng nói thầm: “Rời khỏi cái tên nghèo rớt mùng tơi này, tiểu gia lại mất ngủ. Chẳng lẽ ta thật sự là đoạn tụ sao?!” Nghe vậy, mí mắt phải của ta giật mạnh.

Ánh Sáng Đời Em Tôi và Lăng Tiêu kết hôn chưa đầy nửa năm, thì cô thanh mai trúc mã của anh ta trở thành góa phụ. Lăng Tiêu ngày ngày bên cạnh cô ta, cùng nhau đi sớm về khuya. Vì cô ta và đứa con mà lo trước lo sau, chăm sóc tận tình chu đáo. Còn tôi, người vợ được cưới hỏi đường đường chính chính, lại bị gạt sang một bên, chẳng khác nào người vô hình. Tôi ở lại căn phòng tân hôn trống rỗng, chịu đựng sự dày vò và mỏi mòn chờ đợi. Chờ lâu rồi, cũng mệt mỏi rồi. Tôi không muốn đợi nữa. Đời người chỉ có một lần, không thể lãng phí vào việc chờ đợi một kẻ bạc tình.

Ly Hôn Cũng Phải Đúng Cách Thẩm Bắc Mậu gặp tai nạn. Khi tôi đến bệnh viện, nữ thư ký đang gọt táo cho anh ta. Quá hoảng loạn, lưỡi dao trượt cắt vào tay cô ấy. Thẩm Bắc Mậu lập tức nắm chặt tay cô ta, căng thẳng kêu lên: “Chảy máu rồi, y tá, gọi y tá mau!” Sau một hồi rối loạn, anh ta chạm phải ánh mắt tôi, sắc mặt lập tức cứng đờ. Tôi bình tĩnh đặt quả táo xuống. “Táo này, anh còn muốn ăn không?”

Hè Sang Không Đợi Xuân Thu A tỷ ta là một độc y, có thể giải mọi loại độc trên đời. Phò mã bị trúng kịch độc ở phía dưới bụng, công chúa liền mời A tỷ vào kinh chữa trị. A tỷ đã cứu hắn khỏi tay thần chết, nhưng phò mã lại nói rằng A tỷ đã nhìn thấy thân thể của hắn. Để tỏ lòng trung thành với công chúa, hắn móc mắt A tỷ, chặt đứt đôi tay nàng. Sau đó, dùng một tấm chiếu cuốn lấy, ném nàng cho lũ chó hoang ăn thịt. Khi tin dữ về cái chết của A tỷ truyền về nhà, đại ca không nói một lời. Huynh lặng lẽ soi gương chải tóc, sau đó nắm tay ta đi thẳng vào kinh thành. Từ hôm đó, trong phủ công chúa xuất hiện một gã mã nô mới. Người này dáng dấp cực kỳ tuấn tú, lại am hiểu mị thuật. Công chúa nhìn đến ngây ngẩn, tuyên bố muốn bỏ phò mã.

Kẻ Trộm Hoa Hồng Sau một năm kết hôn, tôi đề nghị ly hôn với chồng. Chỉ vì trên áo anh ta có mùi nước hoa. Tôi chưa từng xịt nước hoa, bởi anh bị viêm mũi dị ứng. “Giang Chi, em lại nổi giận vì chuyện gì thế? Em biết mà, em không rời xa anh được đâu.” Tôi không khóc, cũng không làm ầm lên, chỉ im lặng đưa bản thỏa thuận ly hôn cho anh. Nghiêm túc lặp lại một lần nữa: “Chúng ta ly hôn đi. Em nghiêm túc đấy.”

Cảnh Xuân Rực Rỡ Ta vốn là một nữ nhân dựa vào đấu vật để kiếm sống nơi chốn phồn hoa. Thế nhưng, chỉ ba ngày sau khi sinh hạ nhi tử cho phu quân, vị hôn thê năm xưa của hắn lại tìm tới cửa. Phu quân ta nhìn ta với ánh mắt đầy thâm tình, thề chỉ nhận ta làm chính thê. Nhưng ta chỉ khẽ đẩy hắn ra, bởi ta biết rằng kiếp trước, nam tử xuất thân cao môn quý tộc, từng bị ta mua về làm chồng nuôi này, rồi sẽ có ngày phục hưng gia tộc, khôi phục vinh quang của phủ Trấn Quốc Công. Sau này, hắn quả thực nâng ta lên làm chủ mẫu, nhưng cũng không ngăn hắn cưới thanh mai làm bình thê, và vì quyền thế mà nhẫn nhịn để người khác khinh bạc ta. Cuối cùng, ta trong nỗi đau mất con, sức cùng lực kiệt, mà ngọn đèn sinh mệnh cũng vụt tắt. Trùng sinh một kiếp, ta không dám để bản thân dây dưa nửa phần với hắn. Ta nhàn nhã quay về phòng, lấy ra khế ước bán thân của Thôi Chiêu, giao thẳng cho vị cô nương kia. “Ban đầu ta mua hắn, chẳng qua chỉ để nối dõi tông đường. Nay Mạc gia ta đã có hậu nhân, hắn cũng không còn hữu dụng nữa.”

Cá Trong Ao Tôi và Phó Yến, từ đồng phục học sinh đi đến váy cưới. Thế mà ngay trước đêm cưới, anh ấy bất ngờ qua đời. Tôi khóc đến mức gần như ngất lịm, trước mắt lại trôi nổi từng dòng đạn mạc: 【Ai đó mau nói cho nữ chính truyện ngược này biết, hắn chỉ giả ch.t thôi!】 【Con chim hoàng yến mà Phó Yến nuôi biết hắn sắp kết hôn nên bỏ trốn, hắn lập tức giả ch.t trong đêm để bay ra nước ngoài đuổi theo người yêu, trong khi nữ chính đang khóc trước mộ, chim hoàng yến thì đang khóc trên giường, tức ch.t tôi rồi!】 【Tiếc là sau khi hắn quay về, nữ chính chẳng hay biết gì, còn hớn hở chuẩn bị kết hôn với hắn nữa…】 Nửa tháng sau. Tin tức tôi đính hôn với thái tử gia giới kinh thành truyền khắp thành phố A. Một người anh em thân thiết của Phó Yến—cũng là đồng phạm trong kế hoạch—vội vã chạy đến chất vấn tôi: “Anh Yến mới mất chưa bao lâu, cô đã vội tìm người thay thế rồi à?” “Người ta ch.t rồi, chẳng lẽ tôi phải thủ tiết cả đời vì anh ta chắc?”

Ước Nguyện Của Tướng Quân Ta mơ một giấc mơ. Trong mơ, khi tân đế lên ngôi, hắn ban thưởng cho các công thần và hỏi ta mong muốn điều gì. Ta nói: “Ta muốn trở thành Hoàng Hậu.” Hoàng đế nghiến răng, chấp thuận. Nhưng trước ngày phong Hậu, ta lại bị đầu độc mà chết. Trong một diễn biến khác của giấc mơ, khi ta đưa ra yêu cầu, hoàng đế lạnh lùng từ chối, chỉ ban cho ta danh phận quý phi. Nhưng chỉ hai năm sau khi vào cung, ta vẫn lìa đời. Giờ đây, hắn lại đứng trước mặt, nhìn ta thật sâu và hỏi: “Diệp Hoài Tịch, nàng muốn gì?”