Tình Cảm
Lối Thoát Sau Cơn Ác Mộng Sau khi tôi bị lừa bán, mẹ bởi vì tưởng niệm thành bệnh mà trở nên đ iên dại, trước khi ba qua đời cũng không chịu tha thứ cho chị gái năm đó đã buông tay tôi ra. Mà chị gái cũng bị sự áy náy đè nén, nằm trong bồn tắm uống thuốc ngủ tu tu. Linh hồn của tôi muốn nhào tới cứu chị gái, vừa mở mắt, lại trọng sinh về ngày bị bắt cóc năm ấy. Chú họ nhận tiền từ tay bọn buôn người, giọng điệu đắc ý: “Các người phải bán cháu gái tôi xa một chút, đừng để nó có cơ hội trở về.”
Trả Lại Cuộc Đời Cho Tôi Một tháng trước kỳ thi đại học, tôi đột nhiên thức tỉnh.Hôm nhận kết quả kỳ thi thử lần 3, mẹ tôi phát đi/ên lên mắng tôi:“Con còn định khoe khoang gì nữa hả?! Biết rõ chị con thi không tốt, con không thể nhường chị một chút à?!”Tôi bật cười lạnh một tiếng, rồi ngay tại chỗ phát rồ.“Nhường nhường nhường! Tôi nhường cho tổ tông nhà chị bay lên trời luôn nhé!! Aaaa! Gi .t hết, gi. .t hết đi cho rồi!!”Tôi ngã lăn ra đất, bắt đầu bò, gào thét, giật tóc điên cuồng.
Chuyện Này Có Thể Sao? Tôi thích nam thần, nam thần lại thích hoa khôi, còn hoa khôi thì lại thích đại ca trường. Mà đại ca trường… lại thích tôi. Bất đắc dĩ, hoa khôi đưa ra một quyết định:“Hay là… bốn đứa mình ở bên nhau luôn đi?” Nam thần: “Ừm… chắc đây là cách duy nhất để tất cả mọi người đều được toại nguyện.” Đại ca trường: “Thôi thì cũng được, tạm chấp nhận vậy.” Tôi: ? Chẳng lẽ thế giới này chỉ còn mỗi mình tôi là người bình thường thôi sao?
Tân Sinh Viên Chỉnh Đốn Phân Biệt Giới Tính Khi Phát Cơm Dì ở nhà ăn bắt nạt tôi vì tôi là sinh viên năm nhất. Cơm thì tính tiền nhiều hơn, gắp thức ăn thì tay run đúng chỗ có thịt. Tôi đăng bài lên mạng, kết quả lại bị cô phụ đạo gọi lên văn phòng. Cô ta đắc ý nói: “Xin lỗi đi, không thì tôi bảo cháu trai tôi đuổi học em.” Tôi bật cười, gọi thẳng cho hiệu trưởng: “Chú à, từ khi nào mà một cô phụ đạo lại có quyền đuổi học sinh thế?”
Phúc Báo Cha ta leo lên cành cao, bỏ lại ba mẹ con ta, đến phủ tướng quân ở rể. Mười năm sau, tro cốt của ông được đưa về. Mẹ ta đang may y phục dưới mái hiên: “Chết thật khéo.” Thiên kim tiểu thư của phủ tướng quân cũng lúng túng gãi đầu: “Đúng vậy, chết quá khéo.”
Con Quỷ Nghèo Lịch sử trò chuyện giữa tôi và bố đã bị rò rỉ ra ngoài. [Tháng này bố có chút khó khăn, chỉ có thể cho con tầm 100 tiền sinh hoạt phí.] [Không sao đâu bố, vẫn có thể sống sót được.] Trong chốc lát, tôi liền trở thành con quỷ nghèo được cả trường biết đến, đối tượng mập mờ của tôi lập tức xóa tôi ra khỏi danh sách bạn bè. Tôi:”……”. Chẳng lẽ 100 mà bố tôi nói có thể không phải là 100 tệ mà ngược lại là 100 vạn tệ (~3,5 tỷ) à?.
Tôi đứng trước cửa Cục Dân chính, ly cà phê nóng trong tay đã nguội ngắt từ lâu. Qua cánh cửa kính, tôi thấy rõ chồng tôi Cố Bắc Thành đang cùng một cô gái trẻ điền đơn đăng ký kết hôn. Không phải đơn ly hôn. Mà là đơn kết hôn. Cô gái ấy mặc váy trắng, cười rất ngọt ngào, còn Cố Bắc Thành thì dịu dàng giúp cô ta chỉnh lại tóc. Tôi chưa bao giờ thấy anh ấy nhìn tôi bằng ánh mắt như vậy. “Mẹ ơi, sao mẹ không vào?” Tiểu Bảo, con gái sáu tuổi của tôi, níu vạt áo tôi, giọng non nớt hỏi. Tôi ngồi xổm xuống, cố gắng nở một nụ cười: “Bảo Bối, mẹ chợt nhớ ra còn việc cần làm, mình về nhà trước được không?”
Cận Thị Nặng Xông Vào Trò Chơi Kinh Dị 1 Sau khi tham gia trò chơi kinh dị, tôi vì cận nặng nên chẳng nhìn thấy rõ thứ gì.l Tôi cưng chiều nhóc loli mặc bộ váy đầy máu như con gái ruột, đối xử Boss lớn bị chặt đầu như chồng, lại hiếu kính hai lão quỷ như cha mẹ ruột. Lần đầu gặp mặt, tôi sờ lên cơ bụng của Boss lớn rồi cảm thán: “Dáng người được đấy, tiếc là hơi lùn.” Boss lớn giận đến mức bật cười, đem đầu đang cầm trên tay gắn lại lên cổ, nghiến răng nói: “Tôi cao một mét tám mươi sáu, bây giờ em nhìn kỹ chưa?” Series này gồm 2 Phần Phần 2
Sau Khi Tôi Chết, Anh Ta Hối Hận Rồi Tôi và bạch nguyệt quang của chồng cùng trọng sinh. Ở kiếp trước, tôi dẫn đội đi khai quật khảo cổ, còn anh ta thì chỉ mải mê dây dưa với bạch nguyệt quang của mình. Khi lũ bùn đá bất ngờ ập đến, tôi cầu cứu, anh ta lại làm ngơ, khiến tôi thân thể nát tan, chết không toàn thây. Sau khi sống lại, tôi dứt khoát không trông chờ gì ở anh ta nữa. Thế nhưng anh ta lại mặt dày tìm đến, chỉ vào những món đồ đồng xanh vừa khai quật phía sau tôi và ngang nhiên nói: “Những báu vật này đều phải ghi tên Tình Tình.” Tôi lập tức đứng chắn trước đống cổ vật, nghiến răng nói: “Anh đừng hòng! Dù chỉ là một mảnh đồng nhỏ, tôi cũng tuyệt đối không để các người đụng vào. Trừ khi tôi chết!” Dương Thừa Tình — bạch nguyệt quang của anh ta — lại cười nhạo: “Chết một lần vẫn chưa đủ? Cô còn muốn chết lần thứ hai sao?” Khoảnh khắc ấy, tôi như bị sét đánh ngang tai, chợt nhận ra — cô ta cũng đã trọng sinh! Nhưng Giang Thời Niên lại chẳng biết gì cả. Lần thứ hai tôi bị Dương Thừa Tình hại chết, hắn ta thậm chí còn đang đè cô ta dưới thân, trêu ghẹo tình tứ. Thế mà ngay khi nghe tin tôi chết, Giang Thời Niên… sao anh lại sụp đổ đến vậy?
Trong một chương trình tài chính, MC nổi tiếng Kiều Ngôn hỏi vị đại lão giới kinh doanh Lệ Hàn Sinh rằng: “Anh còn nhớ gương mặt mối tình đầu không?” Khán giả lập tức xôn xao. Ai cũng biết năm xưa ở Đại học A, Kiều Ngôn là hoa khôi, còn Lệ Hàn Sinh là nam thần học bá — đôi thanh mai trúc mã khiến ai cũng ngưỡng mộ. Thậm chí còn có lời đồn rằng, Lệ Hàn Sinh từng thầm yêu Kiều Ngôn. Mọi người đều tưởng sắp được chứng kiến một màn tái hợp kinh điển giữa trai tài gái sắc thì anh lại khẽ cười, quay sang nhìn thẳng vào ống kính: “Dĩ nhiên là nhớ. Sáng nay cô ấy vừa thức dậy bên cạnh tôi.” Cùng lúc đó, tôi — người đang say giấc — bị điện thoại réo đến nổ tung. Lệ Hàn Sinh… đã đem cả khuôn mặt lúc ngủ của tôi lên sóng truyền hình quốc gia rồi!
Nguyện Ước Hai Đời Vị hôn phu của ta là đích trưởng tử của một thế gia đại tộc. Tính tình cứng nhắc, nghiêm cẩn, phong thái đoan chính. Cho nên ta không thích hắn. Vì để từ hôn với hắn, ta từ năm 15 tuổi đã gây chuyện ầm ĩ mãi đến năm 17 tuổi, rốt cuộc gây ra đại họa, suýt nữa chết tại Tây Bắc. Chính là vị hôn phu cả đời khắc kỷ phục lễ ấy, không quản ngàn dặm, chuộc ta ra từ tay bọn mã phỉ. Ta hối hận, nguyện ý cùng hắn sống một đời thật tốt. Nhưng hắn vừa hồi kinh liền lâm bệnh nặng, thuốc thang đều vô hiệu. Lời cuối cùng hắn để lại cho ta, là bảo ta hãy trân trọng. Lần nữa mở mắt ra, ta đã quay về năm 15 tuổi. Dưới sự xúi giục của mẫu thân và muội muội, ta giữa chốn đông người làm nhục hắn rồi từ hôn.
Công Chúa Bị Từ Hôn Ta trọng sinh về ngày Lương Văn Chi từ chối hôn sự tại Kim điện, nhìn thấy hắn nắm chặt tay nha hoàn của ta, thái độ kiên quyết. “Bệ hạ, Tiêu Thiến là người trong lòng vi thần, ngoài nàng ra, vi thần tuyệt đối không cưới bất kỳ nữ tử nào khác.” Là công chúa bị từ hôn, ta đích thân cầu xin ân điển cho hắn: “Phụ hoàng, nếu thế tử đã thâm tình như vậy, không cần miễn cưỡng nữa. Tiêu Thiến tuy là nha hoàn nhưng cũng là người hầu hạ ta tận tâm, không bằng phụ hoàng viết thánh chỉ ban hôn, cũng coi như thành toàn cho đôi uyên ương này.” Lương Văn Chi bỗng nhiên ngẩng đầu kinh ngạc nhìn về phía ta, ta mỉm cười nhàn nhạt. Ta cũng rất tò mò, đời này không có sự giúp đỡ của ta, Lương Văn Chi có thể leo lên vị trí nào.
Anh Không Xứng Làm Cha Đứa Trẻ Năm thứ ba sống chung với Thương Mặc Ngôn, cuối cùng tôi cũng mang thai.Anh ta từng nói, chỉ cần tôi có thai, anh sẽ cưới tôi.Tôi ôm kết quả khám thai đầy háo hức đến hội sở tìm anh.Không ngờ lại nghe thấy đám bạn thân của anh cười nhạo:“Con ngốc Hứa Linh Vi lại đi siêu âm nữa à? Nó thèm đẻ con cho mày tới phát cuồng rồi đó.”Thương Mặc Ngôn bật cười, giọng thờ ơ như không liên quan:“Muốn thì sao? Cho dù có thật sự mang thai, tao cũng không để cô ta sinh ra. Chỉ có kiểu phụ nữ thông minh, bản lĩnh như Dao Dao mới xứng đáng sinh con cho tao.”Tôi khóc, hỏi bố mẹ phải làm sao.Họ cười đến không khép nổi miệng:“Đang định khuyên con giữ lại đứa bé đây! Nhà họ Hứa cuối cùng cũng có người nối dõi rồi!”Trong khi Thương Mặc Ngôn đang tổ chức tiệc sinh nhật linh đình cho Hứa An Dao, tôi lặng lẽ rời khỏi căn biệt thự nơi mình đã sống suốt 3 năm.
Sổ Tay Ăn Dưa Ở Đông Cung Ta là thê tử bị phế truất của Thái tử, sau khi bị tước bỏ ngôi vị Thái tử phi, ta lâm trọng bệnh, mất đi thính giác cùng giọng nói. Thực ra, tất cả đều là ta giả vờ. Ta không muốn giao tiếp với người khác, vì vậy ta giả vờ tuyệt vọng, không ngờ rằng sau khi trở thành người câm điếc, Thái tử và các nương nương lại coi ta như thùng rác để trút bầu tâm sự. Biết được nhiều bí mật như vậy, ta không thể không tiến thêm một bước – Giả chết.
Tái Ngộ Năm 1971 Năm 1971 đã trôi qua hơn nửa. Thẩm Tịch Sơn nổi điên, đập nát toàn bộ những bức phù điêu sơn dầu trong căn biệt thự sang trọng. Ánh mắt hai người chạm nhau, hắn ném thẳng tờ báo vào mặt tôi: “Cảng Thành vừa ban hành luật hôn nhân mới, chính thức bãi bỏ chế độ nạp thiếp. Giờ thì tôi không thể cưới cô ca nữ đó vào nhà được nữa.” “Cô có biết cô ấy đã sinh cho tôi một đứa con gái, năm nay 5 tuổi rồi không? Tôi nợ cô ấy, nhưng lại chẳng thể cho cô ấy một danh phận!” Tôi nhìn hắn, giọng điềm nhiên: “Vẫn có cách.” “Chỉ cần anh ly hôn với tôi, là có thể cưới cô ta rồi.” Năm đó, lúc quỳ suốt một ngày một đêm để cầu hôn tôi, chắc anh ta không ngờ rằng, sau này lại có ngày chán ghét tôi đến thế. Mười lăm năm đồng cam cộng khổ. Yêu đến cuối cùng, người đàn ông ấy lại hỏi tôi vì sao còn chưa chet.
Trưởng Thư Nan Vi Ngày thứ hai sau khi ấu đệ của ta được phong làm Thế tử, hắn đã đoạt quyền quản gia của ta và còn gả ta cho một kẻ vừa ngốc nghếch vừa béo ú. Hắn nói rằng ta vốn chỉ là một nữ tử nhà nông được nhận nuôi, từ m//áu đến thịt đều hèn kém vô cùng, hoàn toàn không xứng đáng làm trưởng tỷ của hắn. Chỉ có con gái dòng chính của nhị phòng mới là tiểu thư chân chính của Hầu phủ, mới là tỷ tỷ thực sự của hắn. Hắn dường như hoàn toàn quên mất, chính là ta đã dùng m//ạng mình để bảo vệ hắn suốt mười năm trong cái phủ tàn khốc này. Ta cười. Từ ngày đó, ta vui vẻ trốn trong khuê phòng, ngồi nhâm nhi hạt dưa và thưởng thức cảnh tượng tiểu đệ của ta bị “tỷ tỷ” mà hắn tôn trọng kia lừa gạt, dâng tước vị cho kẻ khác, rồi nhìn hắn biến Hầu phủ to lớn này trở nên suy tàn. Thật sảng khoái, quá sảng khoái!
Yêu Em Mãi Không Phai Lúc nữ chính xuất hiện, mọi người đều chờ xem trò cười của tôi.Bởi vì tôi quá đỗi kiêu ngạo và tùy hứng.Bình thường thì cứ mở miệng là mắng anh nam chính, tâm trạng tốt thì không cho anh ấy lên giường, mà tâm trạng xấu thì càng khỏi nói—cửa nhà cũng không cho bước vào.Vì thế, chỉ sau ngày thứ hai kể từ khi hai người họ gặp mặt, tôi đã lặng lẽ kéo vali chuẩn bị bỏ trốn.Nhưng không ngờ, tôi còn chưa bước qua cửa, thì đã bị anh ta chặn lại.Anh ta liếc nhìn chiếc vali của tôi, trong mắt thoáng qua một tia lạnh lùng khó nhận ra.Rồi anh dịu dàng, từ tốn nói với tôi: “Trợ lý nữ trong công ty anh đã đổi thành đàn ông rồi.”“Chị gái anh không thích em, anh đã thuê máy bay riêng đưa chị ấy ra nước ngoài.”“Con chó chăn cừu mà em ưng ý, mai sẽ được đưa tới nhà.”Nói đến đây, anh ngừng lại một chút, nhìn thẳng vào mắt tôi rồi nói: “Nếu em vẫn còn giận, tối nay anh tiếp tục ngủ ở gara.”Anh nhẹ nhàng nắm lấy tay tôi, giọng không cho phép phản kháng: “Nhưng em không được có bất kỳ suy nghĩ nào… muốn rời xa anh.”
Hòn Đảo Cô Độc Sau khi Chu Tầm Khiêm khôi phục trí nhớ và trở thành thái tử gia của giới Bắc Kinh, ai cũng chắc chắn rằng anh sẽ ly hôn với tôi. Giờ đây, chỉ một chiếc khuy tay áo trên người anh đã có giá hàng trăm triệu. Còn tôi, dắt theo con gái, lại bị bạn bè anh gọi là “con nhỏ gội đầu từ quê lên”. Chúng tôi nhìn thế nào cũng không xứng đôi. Thế nhưng anh chỉ lạnh nhạt nói: “Ở lại bên cạnh tôi.” Tôi tưởng rằng, cuộc hôn nhân này vẫn còn hiệu lực, tôi vẫn là vợ chính danh của anh. Cho đến khi tin tức anh đính hôn lan khắp giới thượng lưu. Còn tôi, anh chỉ thản nhiên nói: “An An vẫn ở đây, cô ấy sẽ không đi đâu cả.” Tôi chỉ siết chặt vạt áo, rồi đến gặp mẹ anh: “Con muốn rời đi.” Sau đó, tôi một mình về miền Nam. Không mang theo con, cũng không mang theo anh.
Chồng Tôi Lấy Tiền Của Tiểu Tam Để Nuôi Tôi Chồng tôi dạo này thất nghiệp, nhưng vận may lại cực kỳ tốt. Trúng xổ số được tám vạn tám, đi siêu thị bốc thăm cũng trúng ngay máy làm đẹp đắt tiền. Xuống lầu đổ rác còn nhặt được về cho tôi một hộp đầy trang sức vàng. Nhưng tôi càng nghĩ càng thấy có gì đó không ổn. Tôi lên mạng đăng bài cầu cứu, cư dân mạng đồng loạt khuyên tôi: của bất chính, tốt nhất nên tìm người điều tra thử hắn. Cho đến khi tôi lướt thấy một bình luận được nhiều lượt thích:【Biết đâu hắn có người bên ngoài rồi, mấy hôm trước chẳng có một chị ba đăng bài nghi ngờ tình nhân ăn trộm sao?】 Tôi giật bắn người, lập tức lần theo chỉ dẫn đi xem bài viết. Kết quả, mỗi món đồ mà chị ba kia báo mất đều khớp hoàn hảo với những thứ chồng tôi đem về. Đang cân nhắc có nên báo cảnh sát không thì hắn chuyển khoản cho tôi hai trăm ngàn tệ. Má nó, còn cân nhắc cái gì nữa! Hắn đã trộm của chị ba để nuôi tôi rồi, chẳng phải tôi nên mắt nhắm mắt mở hay sao?
Tâm Ngữ Của Nữ Phụ Xuyên thành cô bạn gái cũ thực dụng của nam chính trong tiểu thuyết vả mặt. Nhiệm vụ của tôi là tìm đủ mọi cách sỉ nhục nam chính đang nghèo rớt mồng tơi, rồi sau đó đá anh một cách đau đớn. Tôi dốc hết sức mình hoàn thành tốt vai diễn, nhưng không hề biết nam chính đã sớm thức tỉnh khả năng đọc tâm trí. Bề ngoài tôi lạnh lùng nói: “Ngày nào cũng cắm đầu làm mấy việc lặt vặt đó thì kiếm được bao nhiêu tiền chứ? Nuôi nổi tôi không? Đúng là đồ vô dụng!” Nhưng trong lòng lại gào thét: [Cơ bụng! Cơ bụng! Cơ bụng tám múi! Mình muốn sờ thử, muốn sờ thử một chút! Sờ một chút thôi mà!!] Tai nam chính đỏ bừng, một tay kéo phăng áo sơ mi: “Đã sờ anh rồi thì không được sờ người khác.”