Tình Cảm

Lựa Chọn

Lựa Chọn Bệ hạ lại nạp thêm một mỹ nhân. Dung nhan diễm lệ, thân hình mềm mại. Giống hệt ta lúc mười sáu tuổi. Tỳ nữ vì ta mà bất bình: “Người bầu bạn với bệ hạ ở lãnh cung tám năm là nương nương, người vào sinh ra tử vì bệ hạ là nương nương.” “Nàng ta là cái thá gì? Bệ hạ sẽ sủng ái nàng ta sao?” Ta chỉ nhấp một ngụm trà. Nhiệm vụ công lược sắp hoàn thành, ta sẽ trả lại thân xác này cho chủ nhân của nó ngay thôi. Hắn sủng ái ai yêu thương ai, liên quan gì đến ta? Nhưng khi bệ hạ phát hiện ra linh hồn trong thân xác này đã thay đổi, hắn đã phát điên. Cầu xin khắp chư thiên thần phật, chỉ mong đổi lại hoàng hậu của hắn trở về.

A Diểu Vô Tâm

A Diểu Vô Tâm Phu quân và huynh trưởng hận ta đến tận xương tủy.Tất cả chỉ vì Lâm Thiền Tuyết nói rằng ta đối xử với nàng trăm bề khắc nghiệt.Ngày thành thân, ta bị sơn tặc bắt cóc, hành hạ đến chết.Ngay trước khi ta lâm chung, ta tận mắt thấy phu quân và huynh trưởng bước ra từ phía sau bọn sơn tặc, ánh mắt đầy ghét bỏ.“Lục Diểu, ngươi lòng dạ rắn rết, bắt nạt Tuyết nhi, đây chính là báo ứng.”“Ngươi bẩn thỉu và độc ác đến mức không xứng làm người.”Lâm Thiền Tuyết mắt ngấn lệ, giọng điệu yếu đuối, nói: “A Diểu, kiếp sau đừng làm điều ác nữa.”Ta chết thảm, mặt mũi biến dạng, xác nằm lạnh lẽo nơi hoang dã.Còn Lâm Thiền Tuyết thì trở về kinh thành, đường hoàng trở thành phu nhân của Thừa tướng.Gió lớn gào thét.Ta mở mắt ra lần nữa, phát hiện mình đã quay về buổi tiệc sinh thần năm 15 tuổi.Trước mắt, Lâm Thiền Tuyết đang xé rách xiêm y của chính mình, vừa làm vừa cười nhạo:“Lục Diểu, ngươi đã nghĩ xem lát nữa sẽ giải thích thế nào chưa?”Ta tung một cước, đá nàng ta xuống hồ, rồi giẫm đầu nàng xuống nước:“Ngươi không phải nói ta bắt nạt ngươi sao?”“Ta sẽ cho ngươi biết thế nào mới là bắt nạt thật sự!”

Nhặt Được Một Hoàng Đế

Nhặt Được Một Hoàng Đế Sau khi bị đích mẫu đưa gả cho lão vương gia hoang dâm, ta đỏ hoe vành mắt, quay về phía nam nhân đang ẩn thân trong phòng khẽ nói:“Ta sắp phải xuất giá rồi, ngươi cẩn thận một chút, đừng để cừu nhân tìm ra.”Nam nhân ánh mắt đen thẳm:“Ngươi muốn gả sao?”Ta rưng rưng nước mắt:“Tất nhiên là không muốn! Nhưng ngày mai hoàng thượng sẽ ban hôn, đã không thể vãn hồi.”Ta nghẹn ngào quay mặt đi, không chú ý thấy sắc mặt hắn thoáng trầm xuống.Mãi đến ngày hôm sau, khi ta tâm như tro tàn quỳ nơi đại điện trong hoàng cung, bỗng nghe trên bậc thềm vọng xuống một giọng nói trầm thấp quen thuộc:“Hôn sự này, trẫm không đồng ý.”

Chồng Nhường Cho Tiểu Tam, Tôi Nắm Giữ Tiền Tài

Chồng Nhường Cho Tiểu Tam, Tôi Nắm Giữ Tiền Tài Dẫn con trai và con dâu tương lai đi mua ba món trang sức vàng, tôi vô tình bắt gặp chồng mình đang ngoại tình.Lão già năm mươi tuổi ấy, vậy mà còn mặt mũi nào ôm hôn nồng nhiệt với một cô gái trẻ trung giữa phố.Không chỉ vậy, hai người còn đã có kết tinh tình yêu.Con trai tôi giận đến mức muốn xông lên, đánh cho cặp đôi chó má kia một trận.Nhưng tôi nhanh chóng giữ nó lại.“Làm người phải giữ bình tĩnh. Bố con ngoại tình thì cứ để ông ta đi, mình chỉ cần tiêu tiền của ông ta là được!”“Con không tiêu, sớm muộn gì cũng có người khác tiêu hộ!”Nói rồi, tôi vui vẻ bước vào cửa hàng trang sức, một hơi tiêu gần mười vạn.Con trai và con dâu tương lai thì cứ tưởng tôi tức đến mức mất hết lý trí.Nhưng bọn nó đâu biết rằng…Lão già kia thực ra chẳng còn nhảy nhót được bao lâu nữa đâu.

Kiến Xuân Thai

Kiến Xuân Thai Khi thành bị phá, ta và Công chúa cùng bị bắt đi. Phu quân ta mang binh chạy tới, bắt vợ của thủ lĩnh phản quân đến: “Vợ của ngươi, đổi lấy vợ của ta.” Phản quân đáp ứng. Lòng ta đầy chờ mong, lại thấy hắn từng bước từng bước đi về phía…… Công chúa.

Mười Ngày Nữa Em Sẽ Quên Anh

Mười Ngày Nữa Em Sẽ Quên Anh Mẹ, chú Đoạn, hồ sơ du học của con được duyệt rồi. Con quyết định sẽ ra nước ngoài.”Trong phòng khách yên ắng, giọng nói của Hướng Vân Lộc vang lên nhẹ nhàng như giọt nước rơi xuống mặt hồ, gợn sóng rất khẽ.Mẹ Hướng ngồi đối diện trên ghế sofa, nghe vậy thì mừng rỡ không thôi:“Nhanh vậy sao? Khi nào con đi?”“Mười ngày nữa.”Bà Hướng không ngờ lại gấp đến thế. Vừa xúc động, khóe mắt bà lại ánh lên vẻ không nỡ:“Vậy để mẹ giúp con thu dọn hành lý ngay bây giờ. Lần đầu con đi xa, lại là ra nước ngoài, mẹ thật sự không yên tâm. Mẹ đã liên hệ với một người bạn cũ, con trai bác ấy cũng đang học ở London. Nếu có chuyện gì thì con cứ tìm cậu ấy, không cần ngại. Mà con với cậu ấy từng được hai bên gia đình định sẵn hôn ước từ nhỏ đấy, nếu hợp thì làm bạn trai bạn gái, không thì làm bạn cũng được.”Hướng Vân Lộc khẽ gật đầu:“Dạ, mẹ.”Nghe con trả lời như thế, mẹ Hướng thoáng ngỡ ngàng:“Vân Lộc, con đồng ý rồi sao? Vậy là con và bạn trai trước kia… chia tay rồi à?”Cô lập tức im lặng.Ba Đoạn như bừng tỉnh ra điều gì đó, đập mạnh tay xuống bàn:“Nó không chịu về gặp gia đình, rõ ràng là chẳng nghiêm túc gì với con cả. Chia tay là đúng rồi!”“Bạn trai? Bạn trai nào cơ?”Một giọng nói đột ngột phá vỡ không khí trầm lắng trong phòng.

Ước Nguyện Của Tướng Quân

Ước Nguyện Của Tướng Quân Ta mơ một giấc mơ. Trong mơ, khi tân đế lên ngôi, hắn ban thưởng cho các công thần và hỏi ta mong muốn điều gì. Ta nói: “Ta muốn trở thành Hoàng Hậu.” Hoàng đế nghiến răng, chấp thuận. Nhưng trước ngày phong Hậu, ta lại bị đầu độc mà chết. Trong một diễn biến khác của giấc mơ, khi ta đưa ra yêu cầu, hoàng đế lạnh lùng từ chối, chỉ ban cho ta danh phận quý phi. Nhưng chỉ hai năm sau khi vào cung, ta vẫn lìa đời. Giờ đây, hắn lại đứng trước mặt, nhìn ta thật sâu và hỏi: “Diệp Hoài Tịch, nàng muốn gì?”

Tướng Quân Trở Về

Tướng Quân Trở Về Ta biết được sau khi mình thủ tiết ba năm, vị tướng quân xuất chinh không những sống lại mà còn mang về một chân ái, muốn bỏ ta. Ta rơi vào trầm tư. Hắn có thể tìm được một tiểu Bạch hoa yếu đuối đáng thương, ta cũng có thể tìm được thư sinh tuấn tú cơ bắp cuồn cuộn. Ta còn muốn dọn sạch Hầu phủ! Ba năm sau, quả nhiên tướng quân gửi về một phong thư bỏ vợ. Ta chuẩn bị dẫn theo thư sinh và hài tử một tuổi của ta về Hầu phủ, tức chết hắn. Nhưng, thư sinh nhìn xem bảng hiệu, lại nhìn ta, cũng đắm chìm trong suy tư…

Nam Phụ Si Tình Là Em Trai Tôi

Nam Phụ Si Tình Là Em Trai Tôi Khi nhận ra mình chỉ là nữ phụ pháo hôi trong tiểu thuyết, em trai tôi đã đưa nữ chính về ra mắt bố mẹ. Nhưng vấn đề là… thằng bé cũng chỉ là một nam phụ si tình mà thôi. Nam chính là một tổng tài bá đạo, thần bí và tàn nhẫn, tương lai sẽ khiến nhà tôi phá sản, còn tôi thì phải dậy sớm thức khuya ra vỉa hè bán bánh kếp kiếm sống. Thay vì chờ hắn ta ra tay với chúng tôi, chi bằng tôi làm cho mình mạnh lên, dùng thực lực nghiền nát hắn!

Tiết Ương

Tiết Ương Việc đầu tiên Tạ Lâm An làm sau khi đỗ trạng nguyên chính là hủy hôn ước với ta. Lúc ấy, ta vẫn còn đang bưng bát canh giải rượu vừa nấu cho hắn, nghe vậy liền ngẩn người hồi lâu, lâu đến nỗi tay bị mép bát cứa vào một vết hằn, lâu đến nỗi hắn phải cau mày khẽ gọi ta: “A Ương?” Ta hoàn hồn vì tiếng gọi của hắn, rồi đặt bát lên bàn, nhẹ nhàng đáp: “Được.” Sau đó, ta rời khỏi kinh thành hai năm, khi trở về gặp lại hắn, ta chỉ cung kính gọi hắn một tiếng “Biểu ca”, rồi đi đến sau lưng hắn, xách tai vị tiểu tướng quân vừa trở về từ chiến trường: “Bạc Kế An! Đã bảo là chưa lành vết thương thì không được uống rượu, lại không nghe lời dặn của đại phu phải không!”

Nếu Năm Tháng Có Thể Quay Lại

Nếu Năm Tháng Có Thể Quay Lại Sau khi nghỉ hưu, để phụ thêm chi tiêu trong nhà, tôi xin được một công việc ở khu dân cư, chuyên phụ trách dọn dẹp di vật cho những cụ già sống cô độc qua đời vì bệnh tật. Những năm qua, mỗi ngày tôi đều đang sắp xếp lại câu chuyện cuộc đời của người khác. Cho đến hôm qua, khi đang dọn di vật cho một người phụ nữ góa bụa, tôi phát hiện một quyển album ảnh. Album này kéo dài suốt ba mươi lăm năm. Từng bức ảnh trong đó đều là chồng tôi và một người phụ nữ khác cùng nhau du ngoạn khắp núi sông đất trời. Trên người người phụ nữ ấy là trang sức đắt tiền, váy áo, túi xách hàng hiệu – những thứ mà tôi chỉ từng thấy qua tivi. Tôi bỗng nhớ lại, ba mươi lăm năm trước, sau khi sinh con trai, anh ta bảo tôi nghỉ việc ở nhà làm nội trợ, chăm sóc gia đình. Nhưng mỗi tháng anh ta chỉ mang về một nửa tiền lương, không đủ chi tiêu sinh hoạt. Tôi hỏi nửa còn lại ở đâu, suốt ba mươi lăm năm, anh ta chỉ trả lời là mang đi đầu tư tài chính. Thì ra, không phải là đầu tư gì cả, mà là dùng để nuôi người phụ nữ khác bên ngoài….

Truy Thê Trong Trò Chơi Kinh Dị

Truy Thê Trong Trò Chơi Kinh Dị Vì muốn cứu ánh trăng sáng, Phó Doãn Lễ đã ném tôi vào phó bản kinh dị cấp SSS. Anh ta nói: “Lấy phần thưởng vượt ải cứu cô ấy, tôi sẽ cưới em.” Không ai biết, phó bản đó tôi đã từng solo một mình. Sau đó suốt nhiều tháng liền, tôi bặt vô âm tín. Phó Doãn Lễ cuối cùng cũng không ngồi yên được nữa, dẫn theo mọi người xông vào phó bản, đạp tung cánh cửa. Giọng anh ta run rẩy: “Thanh Thanh, đừng sợ, tôi đến đón em về nhà.” Khoảnh khắc tiếp theo, anh ta nhìn thấy— Truyền thuyết về boss phó bản giết người không chớp mắt lại đang ôm tôi vào lòng. Đầu ngón tay hắn cuộn lấy lọn tóc của tôi, khẽ cười: “Vợ à, hắn là ai thế?”

Trọng Sinh Về Ngày Chọn Con Nuôi

Trọng Sinh Về Ngày Chọn Con Nuôi Kiếp trước, bạn thân của tôi nhận nuôi đứa bé trai thông minh nhất trại trẻ mồ côi, còn tôi thì nhận nuôi bé gái xinh đẹp nhất.Cô ấy luôn tin rằng “tri thức có thể thay đổi vận mệnh”, kết quả là cậu bé tuy thông minh nhưng tính cách quái dị, mắc chứng tự kỷ, sau khi thi đại học thất bại không chịu học lại, cuối cùng còn phóng hỏa thiêu ch .t cả nhà bạn tôi.Còn cô bé mà tôi nhận nuôi thì tài hoa xuất chúng, vừa tròn 18 tuổi đã trở thành ngôi sao nổi tiếng, kiếm được bộn tiền.Ai nấy đều nói tôi như ôm được cả núi vàng về nhà.Bạn tôi, sau khi thoát ra từ biển lửa, ôm hận gi t ch .t tôi.Khi mở mắt ra, tôi lại thấy mình và cô ấy cùng quay về ngày định mệnh ở trại trẻ, ngày lựa chọn đứa trẻ để nhận nuôi.Lần này, bạn tôi nhanh tay hơn, chọn trước cô bé xinh đẹp nhất.“Xin lỗi nhé bạn thân, chỉ là lần này tôi cũng muốn được sống cuộc đời của người giàu có thôi.”Nhưng tôi không ngờ rằng, ngay trong đêm hôm đó, cô bé được cô ấy nhận nuôi lại gõ cửa nhà tôi.“Thưa dì, dì có muốn có một đứa con gái không ạ?”Trời đất quỷ thần ơi, hóa ra không chỉ tôi và bạn thân, mà cả hai đứa trẻ cũng đã trọng sinh rồi!—–A

Lằn Ranh Thật Giả

Lằn Ranh Thật Giả Tướng quân xuất chinh trở về, lại mang theo một nữ tử đang mang thai. Ta nói với hắn, phủ Tướng quân này, có nàng ta thì không có ta, có ta thì không có nàng ta. Cố Tử Cầm mang đầy áy náy, chỉ “ừ” một tiếng, rồi ngay trong đêm viết hưu thư, đuổi ta ra khỏi phủ.

Sự Cứu Rỗi Của Con Dâu

Sự Cứu Rỗi Của Con Dâu Tôi là một bà mẹ chồng cay nghiệt. Từ ngày con dâu bước vào cửa, tôi nhìn thế nào cũng không vừa mắt. Nó ngủ nướng đến giữa trưa, chẳng bao giờ tự giác tìm việc mà làm. Tôi mắng nó là đồ lười biếng, sâu mọt, thứ phá của! “Hồi đó, vừa sinh xong, tôi mới thở được một hơi đã phải xuống ruộng làm việc!” “Trời đông giá rét, tôi không có thời gian ở cữ, phải ra sông giặt đồ, suýt bị ch.t đuối!” “Khó khăn lắm mới leo lên bờ được, về nhà thì sốt cao, nhưng trời chưa sáng đã phải dậy nấu cơm.” “Thế mà cha nó còn chê tôi bỏ nhiều muối, giật ngay cây gậy cửa đập thẳng lên đầu tôi!” Con dâu sững sờ nhìn tôi, rồi bất giác đưa tay chạm vào vết sẹo dài trên trán tôi. Hai hàng nước mắt lặng lẽ rơi xuống. “Mẹ đã chịu bao nhiêu uất ức thế này sao…” Tôi muốn đáp: “Ai mà chẳng thế?”, nhưng lời nghẹn ngay trong cổ họng. Như thể giữa ngọn núi hoang vu chợt có một màn sương mỏng manh bủa vây, đôi mắt đã khô cạn cả đời này của tôi, bỗng chốc lại dâng lên chút hơi nước. Tôi đã chịu khổ cả một đời, nên tôi nghĩ chịu khổ là điều hiển nhiên. Cho đến hôm nay, có một người, khóc thay cho tôi. Người ấy nói, tôi đã chịu quá nhiều uất ức.

Anh Đã Biết Rung Động Rồi Sao?

Anh Đã Biết Rung Động Rồi Sao? Anh bạn thanh mai trúc mã bảo mình đến từ mười năm sau. Tôi bán tín bán nghi hỏi: “Thế sau này tôi làm chị dâu của anh thật hả?” Hắn ngập ngừng một chút, rồi gật đầu. Tôi phấn khích tưởng mình cuối cùng cũng cưa đổ được anh hai nhà hắn. Ai ngờ… Một giây sau, hắn từ tốn nói: “Không phải vợ anh hai… mà là vợ anh cả.”

Sau Khi Sống Lại Ta Quyết Định Buông Thả Bản Thân

Sau Khi Sống Lại Ta Quyết Định Buông Thả Bản Thân Kiếp trước ta chết một cách tủi nhục, sau khi sống lại ta quyết định buông thả bản thân, cái gì phu quân hài tử, đều đi gặp quỷ hết đi! Đời trước ta sống trong uất ức, chết cũng thật uất ức. Phu quân mà ta một lòng ái mộ ghét bỏ ta, ném ta vào Phật đường, không cho cơm nước, cũng không cho phép ta ngủ, muốn ta sống sờ sờ chịu chết. Hài tử mà ta vất vả nuôi lớn trở mặt không nhận ta, chỉ đợi ta chết để mẹ ruột của hắn thay ta làm chính thất. Trước khi ta chết, thân thể gầy gò như que củi, thậm chí ta phải cắn đầu ngón tay uống máu để giải cơn khát. Ta cứ ngỡ cái chết là sự giải thoát. Nhưng nào ngờ thứ nữ mà ta thật lòng thương yêu, sau khi ta chết còn đứng trước quan tài mà mắng ta chết thật tốt. Đời này ta sống lại, quyết định buông bỏ tất cả. Cái gì phu quân, hài tử, phụ đạo; Cái gì lấy phu làm trời, lấy tử làm trục. Đi chết đi! Ai yêu ai thì cứ mặc!

Kẻ Trộm Hoa Hồng

Kẻ Trộm Hoa Hồng Sau một năm kết hôn, tôi đề nghị ly hôn với chồng. Chỉ vì trên áo anh ta có mùi nước hoa. Tôi chưa từng xịt nước hoa, bởi anh bị viêm mũi dị ứng. “Giang Chi, em lại nổi giận vì chuyện gì thế? Em biết mà, em không rời xa anh được đâu.” Tôi không khóc, cũng không làm ầm lên, chỉ im lặng đưa bản thỏa thuận ly hôn cho anh. Nghiêm túc lặp lại một lần nữa: “Chúng ta ly hôn đi. Em nghiêm túc đấy.”

Nhật Ký Của Em

Nhật Ký Của Em Năm đó, cha mẹ qua đời, công ty sắp phá sản. Tôi lựa chọn cắt đứt quan hệ với anh trai đúng vào thời điểm anh khó khăn nhất. Năm năm sau, công ty anh niêm yết trên sàn chứng khoán. Anh trở thành “Hoắc tổng” được người người kính nể. Phóng viên hỏi: “Những năm qua, anh cảm ơn ai nhất?” Anh chỉ nhếch môi, ánh mắt lạnh tanh, giọng nói mang đầy châm biếm: “Cô em gái vì tiền mà bỏ rơi tôi.” “À mà, giờ cũng không tính là em gái nữa rồi. Cô ta sống thế nào?” Câu nói đó như hắt một xô nước đá vào lòng người nghe. Ngay sau đó, cư dân mạng đồng loạt phát động chiến dịch tìm kiếm “em gái Hoắc tổng”. Mức thưởng lên tới hàng chục triệu. Nhưng họ không tìm thấy tôi. Chỉ tìm được… một cuốn nhật ký viết trước khi tôi ch .t.

Tình Cổ

Tình Cổ Ta và Giang Duệ Hành là kẻ thù truyền kiếp nhưng lại bị người trong nhà ép buộc đính hôn. Tất cả chỉ vì hai chúng ta đều trúng phải cổ độc, phải dựa vào nhau để giải trừ. Đêm tân hôn, tình cổ đực cái tựa như hổ đói, khó mà kiềm chế. Chúng ta liều mạng chống cự, cuối cùng vẫn dây dưa với nhau. Nghĩ đến việc phải chung chăn gối với kẻ mà mình ghét, ta cố gắng hết sức, định dùng lời lẽ thô tục để giữ vững tỉnh táo. “Tên khốn, đồ lưu manh, đồ vô lại…” Nhưng Giang Duệ Hành lại giữ chặt lấy cánh tay đang vùng vẫy của ta, đè ta xuống giường, gân xanh trên trán nổi lên, giọng nói khàn khàn run rẩy: “Mắng một câu, làm mười lần.”