Tình Cảm

Dấu Chân Trên Cát

Sau khi kỳ thi đại học kết thúc, tôi đã chia tay Lục Thời Diệc. “Chỉ vì anh giúp cô ấy ước tính điểm mà không giúp em?” Anh cười. “Đúng vậy.” “Được thôi.” Anh mỉm cười: “Đừng hối hận.” Năm tuổi quen nhau, thanh mai trúc mã, cả thanh xuân, anh ta tin chắc tôi không thể rời xa anh ta. Nhưng anh ta không biết rằng, việc ước tính điểm chỉ là cái cớ. Tôi tự ước tính điểm rồi, trường cũng đã chọn xong, là nơi xa anh ta nhất. Lần này, tôi thực sự muốn rời xa anh ta. Từ nay về sau, trời nam biển bắc, mỗi người một phương.

Nhật Ký Của Em

Nhật Ký Của Em Năm đó, cha mẹ qua đời, công ty sắp phá sản. Tôi lựa chọn cắt đứt quan hệ với anh trai đúng vào thời điểm anh khó khăn nhất. Năm năm sau, công ty anh niêm yết trên sàn chứng khoán. Anh trở thành “Hoắc tổng” được người người kính nể. Phóng viên hỏi: “Những năm qua, anh cảm ơn ai nhất?” Anh chỉ nhếch môi, ánh mắt lạnh tanh, giọng nói mang đầy châm biếm: “Cô em gái vì tiền mà bỏ rơi tôi.” “À mà, giờ cũng không tính là em gái nữa rồi. Cô ta sống thế nào?” Câu nói đó như hắt một xô nước đá vào lòng người nghe. Ngay sau đó, cư dân mạng đồng loạt phát động chiến dịch tìm kiếm “em gái Hoắc tổng”. Mức thưởng lên tới hàng chục triệu. Nhưng họ không tìm thấy tôi. Chỉ tìm được… một cuốn nhật ký viết trước khi tôi ch .t.

Mẹ Kế Tôi Quá Uy Vũ

Mẹ Kế Tôi Quá Uy Vũ  Nghe đồn mẹ kế của tôi đã “khắc chết” hai người chồng trước và cả bố tôi. Ngay khi bố tôi vừa nhắm mắt, bà ta lập tức cho hỏa táng. Khi tiểu tam và đứa con riêng của bố đến đòi chia tài sản, tất cả đều chế//t lặng. Mẹ kế ngồi trên sofa vắt chân chữ ngũ, vừa cười vừa lật từng tờ tiền: “Phát tài rồi, số tiền này cả đời cũng không tiêu hết.” Tôi núp sau bàn ăn, không dám hé răng nửa lời. Họ hàng xông đến muốn nhận tôi về nuôi, đúng lúc tôi đang phân vân… Bỗng nhiên, một dòng chữ kỳ lạ hiện ra trước mắt: 【Nhanh thế, bắt đầu kịch bản rồi à? Nữ chính sắp bị họ hàng hành hạ, mong đợi quá!】 【Người thân này cực độc ác, sau khi cướp được tiền còn định bán nữ chính vào vùng núi.】 【Sao nào? Khổ tí sau này nam chính sẽ dùng tình yêu bù đắp mà! Gặp được cứu tinh sau nghịch cảnh, đáng yêu quá đi!】 Tôi: ??? Nữ chính nào mà khổ thế này? Giờ ôm chân mẹ kế còn kịp không?

Cả Trường Hùa Nhau Ăn Hiếp Tôi

“Trường học trao suất tiến cử cho kẻ bắt nạt tôi, tôi bỏ cuộc. Thi Olympic Vật lý? Không đi. Đại diện phát biểu? Không nói. Bảy trường liên khảo? Tôi nộp giấy trắng! Ban giám hiệu đến thanh tra, chỉ định tôi tiếp kiến? Việc này thì phải gặp. Tôi bước thẳng lên tố cáo: “Bố, trường làm trò mờ ám.”

Bông Hồng Cuối Cùng

Bông Hồng Cuối Cùng Khi tôi học đại học, tôi rất nghèo, nhưng lại yêu một người bạn trai vô cùng giàu có. Anh ấy là thái tử gia nổi tiếng ở kinh thành, mọi người xung quanh đều gọi anh là thiếu gia Phó. Chuyện tình yêu không môn đăng hộ đối này, chẳng ai xem trọng. Ngay cả anh cũng từng nói: “Chỉ là chơi đùa thôi, không cần nghiêm túc.” Vì vậy khi chia tay, để giữ thể diện, tôi đã nói dối rằng mình đã yêu người khác, không cần anh nữa. Anh tức giận đến mức khóe mắt đỏ hoe, nghiến răng nói với tôi rằng nếu đã đi thì đừng hối hận. Tôi quay đi mà không một lần ngoảnh lại. Năm năm sau, khi gặp lại, người đàn ông cao quý lạnh lùng nắm giữ quyền lực nhà họ Phó kia lại ép tôi vào một góc tường. “Cho em đi là em thật sự đi sao?” “Loại phụ nữ như em sao có thể vô tình đến vậy!” “Người hối hận là tôi đấy, Lâm Tả Ý.”

Sau Khi Cưa Đổ Tên Phản Diện

Sau Khi Cưa Đổ Tên Phản Diện Sau khi hoàn thành nhiệm vụ cưa đổ phản diện, tôi mới phát hiện ra mình nhắm sai đối tượng. Phản diện kiểu ngoài trắng trong đen đã bị tôi câu dẫn thành công, giờ lại phải nghĩ cách chia tay. Tôi thăm dò hỏi: “Nếu có người phản bội anh thì sao…?” Anh thản nhiên đáp: “Quăng xuống biển sâu.” Tôi sợ xanh mặt, đành phải biến thành kẻ dính người, cố gắng để anh tự chủ động chia tay. Mỗi ngày tôi đều quấn lấy anh: “Anh có yêu em không? Sao không trả lời tin nhắn ngay lập tức? Có phải đang lăng nhăng không? Đưa điện thoại đây, em kiểm tra.” Tôi chăm chỉ gây chuyện, chỉ mong sớm bị đá. Vậy mà lại nghe thấy anh than thở với người khác—— “Bạn gái tôi quá bám người, chắc do tôi không cho cô ấy đủ cảm giác an toàn.” “Tôi quyết định, ngày mai sẽ cầu hôn cô ấy.” Tôi chết đứng tại chỗ.

Cháu Gái Bà Lão Bán Hàng

Cháu Gái Bà Lão Bán Hàng Năm tôi tám tuổi, bà nội cô đơn nhặt tôi về, một đứa trẻ không ai muốn, cho tôi một mái nhà.Chúng tôi nương tựa vào nhau, bà mở một tiệm tạp hóa nhỏ ở đầu làng, bán đồ lặt vặt, nhặt ve chai để nuôi tôi.Tôi kiềm chế tính khí ngang tàng, trở thành cô cháu gái ngoan ngoãn của bà, học hành chăm chỉ, lớn lên như kỳ vọng của bà.Cho đến khi tiệm tạp hóa của bà bị một tên “đánh giả” trên mạng hãm hại, yêu cầu bồi thường ba mươi vạn.Bà cụ cả đời chưa từng thấy số tiền lớn như vậy, sợ liên lụy đến tôi, lặng lẽ tr//eo cổ t//ự v//ẫn.Khi tôi đến bệnh viện, bà đã đầy thương tích, hôn mê bất tỉnh, bác sĩ nói bà không còn ý chí sống.Tên “đánh giả” kia, nhờ đoạn video bị cắt ghép ác ý, thu về vô số lượt xem và người hâm mộ, còn được tung hô là “chiến sĩ chính nghĩa”, hắn ngang nhiên tuyên bố trên mạng:“Đối với loại dân gian xảo này, phải ra tay thật mạnh, đánh cho cửa tiệm của bà ta phá sản mới thôi!”Nhìn bộ mặt trơ trẽn của hắn, tôi cười lạnh, ra tay mạnh à? Không phải chỉ mình mày biết làm đâu.

Váy Công Chúa Màu Đen

Váy Công Chúa Màu Đen Tôi và Lục Tây Châu là cặp vợ chồng bị giới thượng lưu xem như trò cười nổi tiếng. Anh ta vì Bạch Nguyệt Quang, tức giận đuổi theo tàu cao tốc mà gặp tai nạn, hai chân tàn phế. Tôi thì thầm yêu thanh mai trúc mã Chu Độ suốt 10 năm, vậy mà vẫn không dám thổ lộ. Sau khi kết hôn, ngày nào chúng tôi cũng sống trong oán hận. Tôi châm chọc anh ta: “Đến đứng còn không nổi, còn muốn học người ta theo đuổi vợ à?” Anh ta lạnh lùng mỉa mai: “Ai như có người kia, ngay cả tỏ tình cũng không dám.” Mở mắt ra lần nữa, tôi đã quay về thời trung học. Lần này, tôi lấy hết dũng khí, chuẩn bị tỏ tình với thanh mai trúc mã. Tối hôm ấy, cậu thiếu niên đôi chân lành lặn lại đỏ mắt, ép tôi vào tường: “Thật sự muốn ở bên cậu ta à? Vậy coi như tôi đã chết rồi sao?”

Không Ngoan

Không Ngoan Chồng tôi lại đang yêu đương rồi, nuôi một cô gái nhỏ. Bây giờ tôi đã hiểu chuyện, không khóc không làm loạn, còn ân cần giục anh ta đi hẹn hò. Anh ta khá hài lòng, khoe khoang với đám bạn thân: “Thấy chưa, lấy vợ là phải lấy kiểu ngoan như thế này.” Nhưng những người anh em của anh ta lại nhìn nhau với vẻ mặt khác thường. Vì, tôi với bọn họ… đều từng “không ngoan” cả. Đặc biệt là người ngồi trong góc kia – đoá cao lãnh chi hoa đó. Tối qua tôi mệt đến mức một ngón tay cũng không nhấc nổi. Vậy mà anh ta vẫn còn ép hỏi: “Bao giờ mới cho tôi danh phận, hửm, nói đi.”

Gặp Nhau Chỉ Là Sớm Muộn

Ngày kết thúc kỳ thi đại học, tôi đứng trước cả lớp, ném một xấp tiền vào mặt Tạ Sơ Ngôn: “Tôi chơi chán rồi, đến đây thôi.” Anh ấy cúi xuống, nhặt từng tờ tiền trên sàn. Giọng khàn khàn nói: “Ừ.” Kỳ nghỉ hè kết thúc, Tạ Sơ Ngôn lên chuyến tàu đến Thanh Bắc. Còn tôi bay ra nước ngoài, bắt đầu quá trình hóa trị dài đằng đẵng. Nhiều năm sau khi trở về nước, tôi nằm trên giường bệnh, tóc rụng hết vì điều trị. Đang bận rộn chọn tóc giả thì cửa phòng bệnh mở ra. Tạ Sơ Ngôn trong chiếc áo blouse trắng, ánh mắt chạm vào tôi.

Đứa Con Bất Hiếu

Đứa Con Bất Hiếu Mẹ tôi bệnh nặng, lúc hấp hối chỉ muốn gặp lại đứa cháu gái đã lấy chồng xa ba năm nay chưa một lần quay về. Tôi cố kìm nén nỗi đau gọi cho con gái, bảo nó lập tức bay về gặp bà ngoại lần cuối. Nó lại tỏ ra khó xử: “Mẹ ơi, con không thể về được, mai em chồng con cưới, ở đây có phong tục, con mà về lúc này sẽ mang xui xẻo về nhà.” Bà mẹ chồng nó đứng bên cạnh hét lên: “Nếu mày chuyển cho tao 100 triệu, thì có thể xua đi vận xui, lúc đó con Nguyệt mới được phép về!” “Đó là bà ngoại đã nuôi con từ nhỏ! Con để mặc mẹ chồng lấy bà ngoại ra uy hiếp như thế sao?” “Con chịu thôi mẹ ạ, ở đây ai cũng giữ phong tục, lỡ có chuyện gì xảy ra, người bị đổ lỗi vẫn là con thôi, con không thể về được đâu.” Tôi chẳng còn cách nào, đành chuyển tiền theo yêu cầu, mong con gái lập tức quay về. Vì muốn gặp con gái, mẹ tôi cố gắng bám trụ thêm hai ngày nhờ vào máy móc, trong khoảng thời gian đó tôi gọi cho con gái không biết bao nhiêu cuộc, nó chẳng bắt máy lần nào, trái lại còn vui vẻ đăng ảnh chúc mừng đám cưới em chồng trên mạng xã hội. Trước khi nhắm mắt, mẹ tôi hỏi: “Nguyệt mất rồi phải không, nếu không sao ba năm qua chưa từng quay về thăm mẹ?” Tôi gật đầu theo dòng cảm xúc, vì thế mẹ tôi sửa lại di chúc, phần di sản vốn thuộc về Nguyệt được chia đều cho những người còn lại. Còn tôi, không chỉ sẽ kiện bà mẹ chồng vì tội tống tiền, mà từ nay cũng xem như không còn đứa con gái này. Trợ cấp sinh hoạt 50 triệu mỗi tháng từ trước đến nay, từ giờ về sau, cũng sẽ không còn nữa.

Sau Khi Bị Dựng Chuyện Bôi Nhọ Tại Lễ Đính Hôn

Sau Khi Bị Dựng Chuyện Bôi Nhọ Tại Lễ Đính Hôn Trong lễ đính hôn của chị gái tôi, em trai của chú rể mở miệng nói bậy ngay trước mặt mọi người. “Em vợ còn đẹp hơn cả chị dâu, anh, lần này anh lời to rồi nha!” Tôi lập tức ném đũa, thẳng tay tạt lên mặt hắn ta: “Cái lưỡi và cái bên dưới của anh mọc ngược hả? Há miệng ra toàn là phân!”

Anh Rể Giả Mạo

Anh Rể Giả Mạo Vì một ván cá cược điên rồ, Cảnh Thiếu Xuyên đem tôi “đặt cược” cho anh trai song sinh của mình. Tôi giả vờ không biết gì, ngang nhiên quấn lấy anh ta suốt cả đêm cuồng nhiệt. Sáng hôm sau, tôi vừa đỏ mặt vừa lí nhí nói với Cảnh Thiếu Xuyên: “Giúp em mua thuốc bôi đi…” Anh khựng lại, nhíu mày: “Em thấy không khỏe ở đâu?” Tôi thỏ thẻ đáp: “Đêm qua anh mạnh tay quá, làm em bị đau…” Ánh mắt anh rõ ràng sững sờ, nhưng tôi đã kịp nhào vào lòng anh, cố tình làm nũng ngọt ngào: “Nhưng mà… cảm giác đêm qua khác hẳn mọi khi. Em thích lắm…”

Con Ngõ Của Chó Điên

Con Ngõ Của Chó Điên Tôi và chú nhỏ đã chiến tranh lạnh suốt một tháng. Ngày tôi định chủ động làm hòa, lại vô tình bắt gặp hắn đang ôm ấp một cô gái khác, giọng nói mang đầy vẻ trêu ghẹo: “Minh Hy dính tôi lắm, không làm mình làm mẩy một chút là cô ấy chẳng cho tôi ra ngoài đâu.” “Tối nay cô ấy sẽ đến làm hòa đấy, mấy người nhớ đừng để lộ chuyện này ra.” Ngay lúc đó, trước mắt tôi hiện lên hàng loạt bình luận: 【Tuy cô là nữ phụ độc ác, nhưng khoảnh khắc này thật sự khiến tôi thấy thương cô.】 【Đừng chống đối nữ chính nữa, chị em phụ nữ nên giúp nhau, tiễn ngay lão già này xuống mười tám tầng địa ngục thôi!】 【Các người vẫn chưa hiểu nữ phụ độc ác rồi — giây tiếp theo chắc chắn cô ấy sẽ đi tìm một anh chàng trẻ trung đẹp trai cho xem.】 Tôi xoay người rời đi, nhưng không phải để đi tìm một anh chàng tươi mới nào cả. Mà là — ở góc phố kia, tôi nhặt về một con chó điên chẳng ai thèm đoái hoài. Bình luận lại bùng nổ: [Cô ấy nhặt đại phản diện tối thượng về rồi?] [Đáng yêu quá, nữ phụ độc ác âm u vặn vẹo và đại phản diện hung ác tham lam, đúng là trời sinh một cặp!] Tối hôm đó, chú nhỏ đợi tôi mãi không thấy đến, liền gọi điện thoại: “Lại đi chơi bời đâu rồi?” Tôi chống lên khối cơ bụng rắn chắc kia, khóe mắt rưng rưng đáp: “Nhặt được một con chó điên, đang chơi với nó.”

Người Đến Sau Lại Là Người Ở Lại

Người Đến Sau Lại Là Người Ở Lại Ngày tôi bắt gặp Chu Cảnh Hành ngoại tình, cũng là lần mâu thuẫn lớn nhất giữa tôi và anh ta trong suốt 7 năm yêu nhau.Anh ta tuyên bố dừng chiếu bộ phim của tôi, tưởng tôi sẽ mềm mỏng nhún nhường.Nhưng tôi lại thẳng thắn tuyên bố giải nghệ ngay tại buổi tiệc tối hôm đó.Không muốn kết hôn với tôi à?Dĩ nhiên là được.Dù sao, tôi xưa nay làm việc chưa bao giờ để lại đường lui.

Em Gái Tôi Không Phải Để Làm Nhục

Em Gái Tôi Không Phải Để Làm Nhục Ngày em gái lấy chồng, bố chồng yêu cầu em ch/ui qua đ/ũng quầ/n chú rể: “Ch/ui q/ua đũ/ng qu/ần chú rể, mới mong làm vợ ngoan trong tương lai.” Nhà trai lập tức hiểu ý, nhao nhao phụ họa. Ngay cả em rể – người mà ngày thường luôn tự nhận là thật thà – cũng đứng về phe họ, nói em tôi đừng làm mất vui. Nhìn em gái tôi – một đứa từng mù quáng vì yêu – hối hận đến mức suýt khóc, tôi liền đứng dậy, lấy một cái chậu than khổng lồ ra, khóa trái cửa. Sau đó cầm mâm cưới đ/ậ/p th/ẳng vào đầu chú rể cho tỉnh táo lại. “Tụi tôi ở đây cũng có tập tục: chú rể phải chân trần bước qua chậu than, trừ xui xẻo và đốt vía tiểu nhân.” “Bước đi, bắt đầu từ chú rể.” “Ai không bước thì đừng hòng ra khỏi cửa ngày hôm nay.”

Không Ngoan

Không Ngoan Chồng tôi lại đang yêu đương rồi, nuôi một cô gái nhỏ. Bây giờ tôi đã hiểu chuyện, không khóc không làm loạn, còn ân cần giục anh ta đi hẹn hò. Anh ta khá hài lòng, khoe khoang với đám bạn thân: “Thấy chưa, lấy vợ là phải lấy kiểu ngoan như thế này.” Nhưng những người anh em của anh ta lại nhìn nhau với vẻ mặt khác thường. Vì, tôi với bọn họ… đều từng “không ngoan” cả. Đặc biệt là người ngồi trong góc kia – đoá cao lãnh chi hoa đó. Tối qua tôi mệt đến mức một ngón tay cũng không nhấc nổi. Vậy mà anh ta vẫn còn ép hỏi: “Bao giờ mới cho tôi danh phận, hửm, nói đi.”

Âm Mưu Của Nam Thần

Âm Mưu Của Nam Thần Khi tôi đặt xe qua app để về trường, người lái xe lại là… nam thần học đường của chúng tôi, Tống Bách Xuyên. Tôi lập tức cảm thấy xót xa cho hoàn cảnh “sa cơ lỡ vận” của anh. Tống Bách Xuyên trầm mặc một lúc. Rồi anh nói: “Em từng thấy ai lái Porsche Cayenne mà vẫn đi chạy dịch vụ chưa?” Tôi sững người, quay đầu nhìn ra sau, chiếc xe đúng là Cayenne thật, mà chiếc xe tôi đặt thực sự đang đứng phía sau, còi bấm đến gần rách cả tay lái.

Viễn Đường

Viễn Đường Sau kỳ thi đại học, tôi và Lục Thời Dã chia tay. “Cũng chỉ vì tôi giúp cô ấy ước lượng điểm mà không giúp em?” – hắn cười. “Đúng vậy.” “Được thôi.” Hắn cười nhạt. “Đừng có hối hận đấy.” Tôi quen hắn từ khi mới năm tuổi, thanh mai trúc mã, cả tuổi thanh xuân, hắn tin chắc tôi không thể rời xa hắn. Nhưng hắn đâu biết, chuyện ước lượng điểm chỉ là cái cớ. Điểm số tôi tự tính rồi, nguyện vọng cũng tự mình nộp, là ngôi trường cách xa hắn nhất có thể. Lần này, tôi thực sự muốn rời xa hắn. Từ nay, kẻ Nam người Bắc, mạnh ai nấy đi.

Mê Vụ

Mê Vụ Khi tôi bế con gái bị s/ốt cao đến b/ệ/n/h v/i/ệ/n, lại vô tình gặp lại bạn trai cũ ở phòng cấp cứu.Anh ấy liếc qua bệnh án, lạnh nhạt nói:“Chia tay ba năm, con gái ba tuổi?”“Lâm Giản,” Anh nhìn tôi với ánh mắt sâu xa, “Em mang thai được một tháng đã sinh rồi sao?”