Tình Cảm

Đừng Quên Anh Đã Từng Yêu Em

Đừng Quên Anh Đã Từng Yêu Em Nhà bị cháy, anh trai liều mạng cứu tôi ra ngoài, kết quả bị t/à/n phế hai chân. Để chữa chân cho anh, tôi làm liền năm công việc mỗi ngày, nửa năm gầy đi ba mươi cân. Cho đến một ngày, khi kiệt sức đến mức sắp ngất đi, trước mắt tôi bỗng hiện lên một hàng chữ như bình luận nổi: “Con ngốc vật hi sinh, cô ta có biết nam chính liều mạng dẫn cô ta rời đi, là sợ cô ta phát hiện bí mật trong thư phòng không?” “Có người ngốc như vậy, bảo sao nam chính nghiện giả tật ở chân.” “Giờ này người ta đang ở trường đua, cùng cô em gái nhà bên đua xe đấy!” Tôi vội vàng đến trường đua, đúng lúc thấy anh trai cán đích chiến thắng. Cô gái hàng xóm quen thân từ nhỏ, đỏ mặt e dè, đưa bó hoa tươi đến trước mặt anh. Tôi không nói một lời, rời đi không dấu vết. Về sau nghe nói, anh trai tôi phóng xe lao xuống vực lúc nửa đêm. Chỉ vì nhìn thấy một bóng lưng giống tôi đến bảy phần…

Cha

Cha Cha ta là Triệu Vĩnh An, trước khi tòng quân có nói nếu ông chết trận thì cho phép mẹ ta tái giá với người thợ săn trong làng. Nhưng người thợ săn đó dù què một chân nhưng lại rất hung dữ, một nắm đấm có thể đánh chết hổ, nghe nói còn đánh chết cả vợ trước. Mẹ ta gả cho ông ta chẳng khác nào đi tìm cái chết. Ba năm sau, quả nhiên có tin cha ta tử trận. Tổ mẫu và các tộc lão nhận của người thợ săn hai mươi lạng bạc, ép gả mẹ ta đi.

Người Giữ Lửa Núi Rừng

Người Giữ Lửa Núi Rừng Sau khi cha mất, tôi quyết định ly hôn với người chồng là đại đội trưởng của mình, và ở lại ngôi làng nhỏ này mãi mãi. Ngày đầu tiên, tôi lừa anh ta ký vào đơn ly hôn. Ngày thứ năm, tôi nộp đơn xin nghỉ việc tại đơn vị cũ. Ngày thứ bảy, tôi nấu một bàn cơm ngon để chia tay tất cả bạn bè. Lục Việt Xuyên nhíu mày, trách móc tôi vì sao lại nấu món mà thanh mai của anh ta không thích ăn. Tôi đứng dậy, nâng ly rượu kính cô ta: “Từ nay về sau, giữa tôi và Lục Việt Xuyên, không còn quan hệ gì nữa.” Nửa tháng sau, tôi gặp lại Lục Việt Xuyên đang trở về từ một nhiệm vụ. Chỉ là lần này, gió chiều quê thổi hồng đôi mắt anh.

Thác Ái

Thác Ái Ngày hoàn tất thủ tục ly hôn, tôi đã đặt vé tàu cao tốc về quê. Điện thoại, chứng minh thư, thẻ ngân hàng chỉ còn ít tiền, đó là tất cả những gì tôi có trong những năm qua. Quản gia gọi điện cho tôi, nói rằng tôi còn một số đồ đạc chưa chuyển đi. “Vứt hết đi, tôi không cần nữa.” Ông ấy lại nói, tiểu thiếu gia đang khóc đòi mẹ. “Thằng bé sẽ sớm có mẹ mới thôi, chính là người mà nó vẫn luôn mong nhớ.” Đứa con trai tôi sinh ra, thật sự rất giống cha của nó. Ngay cả người phụ nữ mà bọn họ yêu cũng là cùng một người. Trước đây tôi từng buồn, tại sao người đó không thể là tôi. Bây giờ tôi nghĩ, không yêu thì thôi, cũng chẳng sao. Trước khi tàu cao tốc khởi hành, tôi nói với đầu dây bên kia một câu cuối cùng. “Anh nói anh ta hãy yên tâm, cả đời này, tôi sẽ không bao giờ làm phiền anh ta nữa.” *THÁC ÁI ; quá yêu (lời nói khiêm tốn, tỏ ý cám ơn đối với sự yêu thương của người khác)

Năm tháng còn lại, chỉ mong yên bình

Năm tháng còn lại, chỉ mong yên bình Vào sinh nhật 50 tuổi của tôi, Kỷ Hàn Thanh như thường lệ, đến Hàng Châu tham dự hội nghị học thuật. Anh ấy đăng một bức ảnh mưa nhẹ bên hồ Tây lên vòng bạn bè, kèm dòng chữ: “Tây Hồ sau mưa, dùng tư duy dạng hạt để ngắm nhìn một người tựa ngọc.” Trong ảnh, một đoạn cổ tay thon đeo chiếc vòng ngọc vô tình lọt vào khung hình, đâm thẳng vào mắt tôi như một mũi kim sắc nhọn. —— Người như ngọc ấy, mối tình đầu trong trắng mà anh nhớ mãi không quên, đã quay về. Tối đó, tôi khui rượu vang, mua chiếc bánh kem cherry luôn thấy tiếc tiền không nỡ ăn. Tôi chậm rãi ăn hết miếng bánh sinh nhật, rồi tháo nhẫn cưới, đặt trên bàn cùng một tờ giấy và bản thỏa thuận. “Kỷ Hàn Thanh, chúng ta ly hôn đi.” Sau đó, tôi xách vali, một mình bước lên chuyến bay ra nước ngoài. Phía trước là một thế giới rộng lớn đang dần mở ra. Kỷ Hàn Thanh có ánh trăng trắng không thể quên trong lòng. Còn tôi, phần đời còn lại, phải đi tìm lại một “tôi” tự do, mãnh liệt, từng bị lãng quên.

Hạnh Phúc Muộn Màng

Hạnh Phúc Muộn Màng Người thừa kế nhà họ Hoắc là Hoắc Khải Huân, đột nhiên bị tung tin đã bí mật kết hôn và có con gái. Anh ta lập tức lên tiếng đính chính: “Không có chuyện kết hôn bí mật, cũng chẳng có đứa con gái nào cả.” “Mọi người đều biết, bao nhiêu năm nay tôi vẫn luôn độc thân.” Tôi nhìn gương mặt lạnh lùng của anh ta trên tivi. Rồi lại nhìn con gái đang lén lút khóc, uất ức và khó hiểu. Tất cả những chấp niệm bấy lâu trong tôi, phút chốc tan biến hoàn toàn. Khi anh ta về nhà, tôi không còn như trước, dắt con gái ra đón. Cũng chẳng còn mong ngóng náo nức, chờ đợi những lần đoàn tụ ngắn ngủi như mới cưới. Tôi chỉ mở lại mấy tin nhắn vừa nhận. Một bản giấy chứng nhận thắt ống dẫn tinh cách đây sáu ngày, kèm theo dòng chữ: “Chỉ cần em đồng ý, sau này Đồng Đồng sẽ là đứa con duy nhất của anh.” Nước mắt tôi rơi lã chã. Tôi nhắn lại: “Đến đón em đi, em không muốn ở lại nhà họ Hoắc nữa.”

Nữ sinh được thanh mai trúc mã tài trợ

Nữ sinh được thanh mai trúc mã tài trợ Năm tôi học lớp 10, một nữ sinh nghèo do thanh mai trúc mã của tôi tài trợ chuyển đến trường chúng tôi. Cô ấy bình thường, quê mùa, có chút rụt rè, nhưng trong đôi mắt lại cẩn thận che giấu tình cảm dành cho Tiêu Vân Trạch. Mọi người trong trường đều cười nhạo cô ấy si tâm vọng tưởng, còn nghiêm túc nhắc nhở tôi: “Niệm Sơ, cậu phải cẩn thận đấy, Tiêu Vân Trạch mà dính vào Vệ Tiểu Hoa thì chẳng khác nào dính phải keo con voi, dứt mãi cũng không ra.” “Có một người ngày nào cũng bám theo trúc mã của mình như thế, thật là buồn nôn.” “Đúng vậy, Niệm Sơ, không sợ trộm cắp, chỉ sợ kẻ luôn nhòm ngó. Sớm muộn gì cậu cũng sẽ vấp ngã vì Vệ Tiểu Hoa thôi.” Người nói câu này dường như cũng cảm thấy có chút hoang đường, nên lại bổ sung: “Nhưng mà chuyện đó cũng không thể nào xảy ra, ai lại vì Vệ Tiểu Hoa mà từ bỏ cậu chứ? Trừ khi là điên rồi.” Tôi không nói gì.

Thuận Tụng Thì Nghi

Thuận Tụng Thì Nghi Ta là thiên kim giả của tướng phủ, còn thiên kim thật lại là một cô gái câm. Mọi người đều bảo vệ ta, chỉ vì ta tài năng xuất chúng, sớm đã trở thành đệ nhất quý nữ của kinh thành. Nhưng ta nhớ ra, kiếp trước cô gái câm này đã chet vì cứu ta. Thế gian cười nhạo nhị tiểu thư của tướng phủ không hiểu lễ nghĩa, tính cách kỳ quái, âm thầm bắt nạt nàng ấy. Ta dùng gậy đ//ánh lại từng người bắt nạt tiểu muội. Nhẹ nhàng nói: “Tiểu muội, sau này cầm kỳ thi họa, tứ thư ngũ kinh, tỷ tỷ sẽ đích thân dạy muội. Muội thích thứ nào?” Thôi Chi Ý từ dưới bùn đất ngẩng đầu lên, đôi tay đang bắt côn trùng run nhẹ.

Trở Lại Năm 70: Ba Mẹ Hoảng Loạn Khi Tôi Đăng Ký Xuống Nông Thôn

Trở Lại Năm 70: Ba Mẹ Hoảng Loạn  Khi Tôi Đăng Ký Xuống Nông Thôn Gia đình gặp biến cố lớn, tôi theo cha mẹ tới nông trường vấ/t v/ả nh/ất, sống những tháng ngày cơ cực đến mức bệ/nh t/ật đầy mình. Sau khi cha được minh oan và phục chức làm thủ trưởng quân khu được người người kính trọng, chị gái lại trở thành người khiến ba mẹ cảm thấy áy náy nhất trong lòng. “Thư Nguyệt, tất cả là do ba vô dụng. Năm đó khi bị điều đi lao động, ba chỉ có thể đoạn tuyệt quan hệ với con để bảo vệ con. Con có thể tha thứ cho ba không?” “Thư Nguyệt, trước khi mẹ rời đi mẹ không hề muốn nói những lời tuyệt tình đó, tất cả là do tình thế bắt buộc, con có thể hiểu cho mẹ không?” Mà tôi, mười lăm năm ở nông thôn, từ thiên kim tiểu thư con nhà thủ trưởng quân khu đã biến thành một người phụ nữ nhà quê phong trần, sương gió. Ngay cả vị hôn phu từng thề thốt trước khi tôi rời thành phố: “Thư Hòa, anh sẽ đợi em trở về, rồi cưới em”, cũng quay sang yêu thích người chị gái xinh đẹp trắng trẻo, có học thức. “Thư Hòa, mình hủy hôn đi. Anh tốt nghiệp đại học, còn em đến trung học cũng chưa học xong, chúng ta không hợp nhau.” Rồi anh ta quay người cầu hôn chị gái tôi – người cũng là cử nhân như anh ta – nhận được lời chúc phúc của tất cả mọi người. Trong buổi tiệc cưới, tôi bị sắp xếp ngồi ở góc khuất nhất, suốt cả ngày nghe không biết bao nhiêu lời bàn ra tán vào. Cho đến khi…

Tính Toán Của Chị Dâu

Tính Toán Của Chị Dâu Chị dâu tôi muốn giảm cân khi mang thai, uống phải thuốc hết hạn dẫn đến ngộ độc, mất con.Nhưng cô ta lại đổ hết mọi lỗi lầm lên đầu tôi.Cô ta khăng khăng nói rằng chính vì ăn cua mà tôi mua nên mới sả//y tha//i.Bố mẹ chồng căm hận tôi đến tận xương tủy.Về sau, khi phát hiện chồng mình ngoại tình, cô ta không tìm gã cặn bã kia tính sổ mà lại quay sang trả thù tôi.Cô ta đốt cháy tôi trong biển lửa.Nhưng khi mở mắt ra lần nữa, tôi lại quay về thời điểm mình vừa xách túi cua đến thăm bố mẹ chồng cùng chồng.Không nói hai lời, tôi xé toạc túi nilon, đổ hết mớ cua vào cống nước thải.“Ăn cua á? Cút hết mà ăn phân đi!”

Tân Nương Sát Phá Hầu Môn

Tân Nương Sát Phá Hầu Môn Ta là nữ nhi của một phú thương, được gả vào Hầu phủ để xung hỉ. Kết quả là ngày đầu tiên thành thân, lão Hầu gia uống thuốc thì bị sặc chết. Ngày thứ hai, cô em chồng rơi xuống nước cũng tung tăng đi theo lão Hầu gia. Ngày thứ ba, cậu em chồng cưỡi ngựa thì bị té chết. Một tháng sau, toàn bộ Hầu phủ chỉ còn lại ta và Tiểu Hầu gia. Hai ta bốn mắt nhìn nhau, Tiểu Hầu gia vốn định sẽ bỏ rơi ta để bảo toàn tính mạng. Không ngờ chưa kịp viết xong thư bỏ vợ, thì Hoàng đế đã hạ thánh chỉ phái hắn ra biên quan kháng địch. Không ngoài dự đoán, một tháng sau, hạ nhân mang về tin hắn đã tử trận.

Dao Bướm

Dao Bướm  Mẹ là nữ chính trong một tiểu thuyết về cô vợ xinh đẹp. Tôi là đứa con mà các ông bố muốn có chỉ để tận hưởng thú vui đặc biệt. Lần đầu tiên gặp mẹ, bà đang được bố Cố ôm trong lòng cho uống thuốc, mặt bà đỏ bừng, nước mắt đong đầy. Lần cuối cùng tôi thấy mẹ, bà gầy như bộ xương khô, từng bước đi từ dưới tầng hầm lên, mỗi bước đều để lại dấu vết máu. “Tử Do, chạy nhanh đi, bọn họ muốn nuôi dưỡng một cô vợ xinh đẹp tiếp theo.” Tôi dùng một tay đỡ mẹ, tay kia khéo léo bật mở dao bướm. “Mẹ đừng sợ, bọn họ sắp phải xuống địa ngục rồi.”

Hôn Nhân Không Tình Yêu

Hôn Nhân Không Tình Yêu Cô là quả phụ sống ngay giữa khu đại viện quân đội.Đêm tân hôn, hai người họ đã phân phòng ngủ riêng.Suốt 40 năm hôn nhân, cô chưa từng một lần cảm nhận được tư cách làm vợ.Cô sống cả đời dưới cái danh “gà mái không biết đẻ”, nhưng chưa từng oán trách.Thế nhưng, ngay trước lúc lâm chung, người đàn ông ấy lại không ngừng gọi tên mối tình đầu của mình…Lúc này cô mới bừng tỉnh, thì ra trong lòng anh luôn có một người khác, thế nên mới không muốn chạm vào cô.Hóa ra, suốt bao năm qua, anh vẫn luôn giữ thân vì mối tình đầu.Trọng sinh một lần, cô quyết định buông tay, cũng là buông tha chính mình.

Ngày Gió Ngừng Thổi

Ngày Gió Ngừng Thổi Ngày biết mình bị chẩn đoán ung thư dạ dày, tôi cầm que thử thai trong tay, ngồi thẫn thờ bên ngoài bệnh viện rất lâu. Điện thoại rung lên, là Giang Trì – người yêu 8 năm của tôi. “Lê Lê, chuyện đăng ký kết hôn… anh có thể suy nghĩ thêm được không?” “Được thôi.” “Không phải là anh không muốn cưới em…” Có vẻ như không ngờ tôi lại trả lời dứt khoát như vậy, Giang Trì sững sờ, nói thêm tối nay anh sẽ không về ăn cơm, rồi nhanh chóng cúp máy.

Bà Nội Quyết Định Ly Hôn

Bà Nội Quyết Định Ly Hôn Vào ngày đại thọ 60 tuổi của bà nội, bà quyết định ly hôn. Lý do chỉ vì một chuyện tưởng chừng nhỏ nhặt: Bà giúp người khác nấu ăn trong tiệc cưới và nhận 200 tệ tiền công, nhưng ông nội đã tát bà trước mặt bao nhiêu người. “Bà chỉ nấu ăn thôi, mà dám đòi 200 tệ! Sao lại lòng dạ hiểm độc như vậy? Bà làm tôi mất mặt với cả làng rồi!” Người trong làng đều bảo ông nội là người tốt bụng, còn bà nội thì keo kiệt, hay tính toán. Sau khi ly hôn, mọi người khuyên ông nên xin lỗi, nhưng ông kiêu ngạo nói: “Bà ấy chẳng là gì khi không có tôi, nhiều nhất là một tháng, bà ấy sẽ quay lại thôi.” Thế nhưng, bà nội rời xa ông và dựa vào tay nghề nấu ăn để gây dựng sự nghiệp thành công ở thành phố lớn, trở thành một người nổi tiếng với hàng triệu người theo dõi, một bài quảng cáo cũng kiếm được mười vạn tệ. Bấy giờ, ông nội bắt đầu chạy theo, trông mong gọi tên bà: “Thục Phân, anh sai rồi, em quay về với anh đi.”

Dưới Bầu Trời Không Ai Bị Bỏ Lại

Tôi c/hào đ/ời trong nhà v/ệ si/nh của bệ/nh việ/n. Mẹ ruột không muốn giữ lại tôi, sinh xong liền dội nước rồi quay lưng rời đi, không thèm ngoảnh lại. Bà nghĩ rằng tôi sẽ trô/i xuố/ng cố/ng, trở thành một đ/ống th/ịt n/át. Không ngờ tôi mạng lớn, đầu kẹt ở miệng cống, được y tá phát hiện rồi bế tôi lên khỏi hố ph/ân. Bác sĩ nói, tuy đã cứu được mạng, nhưng não bộ có thể sẽ để lại di chứng, không loại trừ nguy cơ b/ại nã/o. Lúc ấy, hệ thống giám sát chưa hoàn thiện, sau một tuần không có ai đến nhận, bệnh viện chuẩn bị đưa tôi vào trại trẻ mồ côi. Nhưng ngay khoảnh khắc y tá trao tôi đi, đứa trẻ vẫn luôn im lặng là tôi bỗng bật khóc thảm thiết, xé lòng. Cô y tá không đành lòng, lập tức giành tôi lại. Từ đó, cô ấy trở thành mẹ của tôi.

Chị Dâu Thích Chịu Khổ, Tôi Đành Hết Lòng Giúp Đỡ

Chị Dâu Thích Chịu Khổ, Tôi Đành Hết Lòng Giúp Đỡ Tôi có một bà chị dâu rất thích “ăn khổ chịu cực”. Trước Tết Trung thu, tôi tính thuê người đến lau kính vì nhà tôi ở tầng cao, chị dâu nghe vậy liền bắt đầu bài giảng đạo lý. “Trong nhà bao nhiêu người rảnh, không nhờ lại đi thuê người lau kính, nhà mình tiền nhiều không có chỗ xài à?” Tôi nói công việc ở tầng cao rất nguy hiểm, nên phải thuê người chuyên nghiệp mới an toàn. Chị dâu nước mắt nước mũi ngắn dài, cầm ngay cái khăn lau: “Được rồi được rồi, mạng mấy người quý, mạng chị dâu này rẻ, để chị dâu lau!” Tôi nghe mà chán không tả nổi, lại sợ chị ta gặp nguy hiểm thật, nên thôi luôn việc lau kính. Thế mà chị ta vẫn cứ nói móc. “Có người kiếm được chút tiền là quên mất mình là ai liền, tiêu xài như nước, cho có núi vàng cũng không đủ cho cô ta phá.” “Loại người như vậy đáng ra nên về quê nuôi lợn, để biết cuộc sống khó khăn thế nào, lúc đó mới biết quý từng đồng từng cắc.” Tôi nghe xong thì gật đầu lia lịa, tối đó ngừng ngay khoản “trợ cấp” 5 vạn (~180tr) mỗi tháng cho anh trai. Chị dâu đã thích “ăn khổ”, thì tôi chiều theo vậy, để chị ta ăn đủ mới thôi!

Chỉ Xích Chi Dao

Chỉ Xích Chi Dao Năm thứ ba theo đuổi Lục Vân Châu, một đạo thánh chỉ triệu ta hồi cung. Nghe nói, ta là Công chúa lưu lạc dân gian. Người trong lòng Lục Vân Châu gặp khó khăn, hắn quỳ gối trước phủ Công chúa một ngày một đêm. “Chỉ cần Công chúa chịu cứu nàng, thần nguyện làm phò mã.” Ta ôm tiểu nam nhân mới được sủng ái gần đây, tựa như nghe được chuyện cười lớn: “Lục đại nhân, với chút tư sắc này của ngươi có phải là đã quá coi trọng bản thân mình rồi không?” Tiểu nam sủng bóc nho đút ta, bổ sung lời: “Không tự lượng sức.”

Hôn Nhân Là Mồ Chôn Tình Yêu?

Hôn Nhân Là Mồ Chôn Tình Yêu? Lần đầu tiên sau khi kết hôn, con gái tôi bị bạo hành gia đình. Nó khóc chạy về nhà, nói với tôi rằng muốn ly hôn. Tôi nói, vậy thì ly hôn đi. Nhưng thằng con rể không chịu, cười nhăn nhở: “Chẳng phải chỉ là vợ chồng cãi nhau sao? Lần sau tôi kiềm chế một chút, không ra tay mạnh là được rồi.” Con gái không muốn quay về với hắn. Ngay trước mặt tôi, hắn đe dọa con bé: “Cô không về, thì tôi cũng chẳng về. Cô biết mà, tôi hay uống rượu, uống say rồi… đừng để tôi nhận nhầm mẹ cô thành cô đấy.” “Mẹ, con về với anh ta.” Con gái không còn cách nào, tôi cũng chỉ có thể an ủi: “Về đi con, cuộc sống mà, vẫn nên cố gắng sống cho tốt, đừng nghĩ nhiều quá.” Nó đi từng bước, cứ ba bước lại ngoái đầu nhìn, mắt sưng húp vì khóc. Đúng là đứa ngốc, bao nhiêu vinh hoa phú quý trời ban như thế mà không biết vui, sao lại buồn đến mức này chứ?

Báo Ứng Của Gia Đình Chồng Tham Lam

Báo Ứng Của Gia Đình Chồng Tham Lam Mang thai hai tháng, tôi ăn gì cũng nôn. Từ khi phát hiện ăn sầu riêng có thể giảm bớt cơn buồn nôn, tôi luôn dự trữ sẵn trong tủ lạnh. Buổi tối, mẹ chồng lại làm cả bàn đầy món thịt. Nhìn thấy, tôi lập tức chạy vào nhà vệ sinh nôn thốc nôn tháo. Mở tủ lạnh ra, phát hiện sầu riêng dự trữ từ trước đã không còn. Tôi vội vàng bảo chồng đi mua. Không ngờ mẹ chồng bùng nổ: “Cả bàn thức ăn không có gì hợp miệng nó à? Ngày ngày hầu hạ người khác còn phải bị khinh bỉ, chỉ biết đến mấy quả sầu riêng mấy trăm tệ một quả đó của cô thôi!” Chồng lao đến tát tôi một cái: “Cô lại giở thái độ với mẹ tôi đúng không?” Tôi lập tức về phòng, khóa trái cửa, gọi điện cho bố mẹ. Ngôi nhà này, tôi không cần nữa.