Tình Cảm

Mối Tình Trả Ơn

Mối Tình Trả Ơn Sau khi Tống Lương Thần bị gãy chân, tôi đã mất tròn 5 năm để chăm sóc anh ấy hồi phục. Thế nhưng, khi Từ Chân Chân dội cả bình rượu vang lên đầu tôi, anh lại không hề lên tiếng bênh vực. Qua khe cửa, tôi nghe thấy có người hỏi anh: “Anh không sợ cô ấy nổi giận à?” Anh ngạc nhiên nói: “Nổi giận? Sao có thể? Tư Vũ sẽ không giận đâu, cô ấy bỏ nhà đi cũng chưa từng quá một đêm.” Người kia không tin, anh bèn đưa ra một ví dụ: “Anh từng nuôi chó chưa? Khi anh giận và đuổi nó đi, nó có sủa lại anh không? Nó có rời khỏi nhà không?” Người kia chợt hiểu, lại hỏi: “Vậy nếu Chân Chân quay về, anh còn cưới Tư Vũ không?” Anh không trả lời. Một tuần sau, tôi chia tay Tống Lương Thần và rời khỏi nhà họ Tống. Về sau, tôi nghe nói thiếu gia nhà họ Tống vì muốn níu kéo vị hôn thê, đã lại tự ngã gãy chân lần nữa.

Vương Phi Mưu Lược

Vương Phi Mưu Lược Hoàng thượng ban hôn, chỉ hôn ta làm chính phi của Khánh Vương. Đồng thời, còn chỉ hôn một Trắc phi. Trắc phi vốn là cung nữ bên cạnh quý phi, nay được nhận làm chất nữ. Khánh Vương và nàng ta tình cảm sâu đậm. Không những cầu xin Hoàng thượng cho nàng cùng ta đồng ngày nhập phủ, còn xin thêm quyền quản gia cho nàng. Tất cả mọi người đều chờ xem trò cười của ta. Bọn họ nghĩ rằng ta gả vào không được sủng ái, phòng không gối chiếc, còn chẳng bằng một nha hoàn, thực sự đáng thương. Ta lại cười. Xuất thân là đích nữ chính phi của gia tộc hiển hách, lẽ nào còn phải tranh sủng với một Trắc phi?

Ly Hôn Xong Anh Ấy Quỳ Xuống Xin Tôi Quay Lại

Ly Hôn Xong Anh Ấy Quỳ Xuống Xin Tôi Quay Lại Trong buổi họp lớp, mối tình thanh xuân từng bỏ rơi Lục Châu Ngang đã trở về. Chơi Thật lòng hay mạo hiểm, anh chọn thật lòng. Có người hùa theo trêu chọc: “Tổng giám đốc Lục, hôm nay người anh yêu có mặt ở đây không?” Anh siết chặt ly rượu, giọng nói trầm thấp: “Có.” Nhưng tôi không đi họp lớp. Vậy nên, người anh yêu không phải tôi. Đêm hôm đó, tôi xé nát tờ kết quả kiểm tra thai kỳ, vừa dịu dàng vừa nghiêm túc nói: “Lục Châu Ngang, chúng ta ly hôn đi.”  

Cá Trong Ao

Cá Trong Ao Tôi và Phó Yến, từ đồng phục học sinh đi đến váy cưới. Thế mà ngay trước đêm cưới, anh ấy bất ngờ qua đời. Tôi khóc đến mức gần như ngất lịm, trước mắt lại trôi nổi từng dòng đạn mạc: 【Ai đó mau nói cho nữ chính truyện ngược này biết, hắn chỉ giả ch.t thôi!】 【Con chim hoàng yến mà Phó Yến nuôi biết hắn sắp kết hôn nên bỏ trốn, hắn lập tức giả ch.t trong đêm để bay ra nước ngoài đuổi theo người yêu, trong khi nữ chính đang khóc trước mộ, chim hoàng yến thì đang khóc trên giường, tức ch.t tôi rồi!】 【Tiếc là sau khi hắn quay về, nữ chính chẳng hay biết gì, còn hớn hở chuẩn bị kết hôn với hắn nữa…】 Nửa tháng sau. Tin tức tôi đính hôn với thái tử gia giới kinh thành truyền khắp thành phố A. Một người anh em thân thiết của Phó Yến—cũng là đồng phạm trong kế hoạch—vội vã chạy đến chất vấn tôi: “Anh Yến mới mất chưa bao lâu, cô đã vội tìm người thay thế rồi à?” “Người ta ch.t rồi, chẳng lẽ tôi phải thủ tiết cả đời vì anh ta chắc?”

Bác sĩ Tống, Trời Tối Xin Nhắm Mắt

Bác sĩ Tống, Trời Tối Xin Nhắm Mắt Bạn thân trà xanh đăng trong vòng bạn bè, khoe bảng lương của bạn trai cũ tôi. Lương tháng 10 vạn (350tr), còn đặt chế độ chỉ mình tôi được xem? Tôi lập tức chụp màn hình, phơi bày toàn bộ, đưa cô ta thẳng lên hot search. Gã đàn ông rác rưởi thì mất việc, trà xanh hóa đá. Còn tôi, thì vui vẻ nhặt được nam thần bạch nguyệt quang của cô em trà xanh.

Ngân Hàng Tủy Sống

Ngân Hàng Tủy Sống Năm thứ hai sau khi hiến tủy, một cô gái tìm đến nhà tôi. Cô ta nói mình bị tái phát bệnh bạch cầu, yêu cầu tôi lập tức bỏ đứa con trong bụng để hiến tủy cho cô ta thêm một lần nữa. Tôi không thể tin nổi, và đã từ chối. Không ngờ, chồng tôi – người trước nay luôn yêu thương tôi, lại chỉ trích rằng tôi là kẻ máu lạnh. Anh ta lớn tiếng trách mắng: “Em khiến anh quá thất vọng rồi. Con cái có thể sinh lại, nhưng người chết thì không thể sống lại được.” Trong cơn bàng hoàng, tôi đã thuê một thám tử tư. Không ngờ, kết quả điều tra cho thấy cô gái đó chính là “bạch nguyệt quang” mà chồng tôi ngày đêm nhung nhớ. Từ lúc thuyết phục tôi tham gia ngân hàng tủy, anh ta đã lên kế hoạch biến tôi thành nguồn tủy sống di động để cứu “bạch nguyệt quang” của mình… Tôi kìm nén cảm xúc, gọi đến khoa sản. “Tôi sẽ làm theo lời chồng, dù đau lòng vì đứa con thế nào, tôi cũng sẽ hiến tủy!”

Tân Sinh Viên Chỉnh Đốn Phân Biệt Giới Tính Khi Phát Cơm

Tân Sinh Viên Chỉnh Đốn Phân Biệt Giới Tính Khi Phát Cơm Dì ở nhà ăn bắt nạt tôi vì tôi là sinh viên năm nhất. Cơm thì tính tiền nhiều hơn, gắp thức ăn thì tay run đúng chỗ có thịt. Tôi đăng bài lên mạng, kết quả lại bị cô phụ đạo gọi lên văn phòng. Cô ta đắc ý nói: “Xin lỗi đi, không thì tôi bảo cháu trai tôi đuổi học em.” Tôi bật cười, gọi thẳng cho hiệu trưởng: “Chú à, từ khi nào mà một cô phụ đạo lại có quyền đuổi học sinh thế?”

Âm Vang

Âm Vang Năm 15 tuổi, tôi đã biết mình là thiên kim thật bị bế nhầm. Cha mẹ ruột từng lén đến trường nhìn tôi vài lần. Nhưng đứa con gái giả trong nhà họ sức khỏe yếu, họ không nỡ để cô ta biết sự thật. Thấy tôi sống cũng ổn, họ cứ chần chừ mãi. Mãi đến năm tôi 25 tuổi, họ mới tìm đến nhận lại tôi.

Khi Hoa Nở, Gió Tự Tìm Về

Khi Hoa Nở, Gió Tự Tìm Về Thành hôn năm năm, ta thu liễm phong mang, đoan trang hiền thục. Thế nhưng phu quân, kẻ luôn miệng nói cùng ta cầm sắt hài hòa, lại sớm đã ở bên ngoài nuôi dưỡng một ngoại thất xinh đẹp kiều diễm. Nàng rưng rưng lệ, quỳ gối trước mặt ta, cầu xin một danh phận: “Phu nhân, đại nhân thương xót người, nhưng năm năm qua người chưa từng hoài thai. Đại phu từng nói mệnh người bạc phúc con cái, mà nay trong bụng ta đã có huyết mạch của Tạ gia, mong phu nhân thành toàn, để chúng ta một nhà đoàn viên.” Ta khẽ nghiêng người, ghé vào tai nàng, nhẹ giọng cười: “Hà cô nương, ngươi sao dám chắc kẻ không thể sinh là ta, chứ không phải vị Tạ đại nhân mà ngươi tâm tâm niệm niệm?”

Chuyên Gia Ru Ngủ Trực Tuyến

Chuyên Gia Ru Ngủ Trực Tuyến Là một bà mẹ bỉm sữa toàn thời gian, tôi và chồng sống xa nhau. Để kiếm thêm thu nhập trang trải cuộc sống, tôi đã giấu chồng làm thêm công việc là một chuyên gia ru ngủ trực tuyến. Không ngờ có một ngày, tôi phát hiện ra người tôi ru ngủ lại chính là chồng mình. Anh ấy nói rằng anh ấy đang đau khổ vì tình yêu, mất ngủ đã lâu. Khoảnh khắc đó, tôi như rơi vào hầm băng.

Công Chúa Bị Từ Hôn

Công Chúa Bị Từ Hôn Ta trọng sinh về ngày Lương Văn Chi từ chối hôn sự tại Kim điện, nhìn thấy hắn nắm chặt tay nha hoàn của ta, thái độ kiên quyết. “Bệ hạ, Tiêu Thiến là người trong lòng vi thần, ngoài nàng ra, vi thần tuyệt đối không cưới bất kỳ nữ tử nào khác.” Là công chúa bị từ hôn, ta đích thân cầu xin ân điển cho hắn: “Phụ hoàng, nếu thế tử đã thâm tình như vậy, không cần miễn cưỡng nữa. Tiêu Thiến tuy là nha hoàn nhưng cũng là người hầu hạ ta tận tâm, không bằng phụ hoàng viết thánh chỉ ban hôn, cũng coi như thành toàn cho đôi uyên ương này.” Lương Văn Chi bỗng nhiên ngẩng đầu kinh ngạc nhìn về phía ta, ta mỉm cười nhàn nhạt. Ta cũng rất tò mò, đời này không có sự giúp đỡ của ta, Lương Văn Chi có thể leo lên vị trí nào.

Đừng Phụ Bản Thân Mình

Đừng Phụ Bản Thân Mình Sáu năm sau khi kết hôn bí mật với Tạ Ung, chúng tôi quyết định ly hôn trong âm thầm. Để bạn gái của anh ta không bị mang tiếng “tiểu tam cướp chồng”. Anh nói: “Tôi không muốn bất cứ ai biết chúng ta từng kết hôn.” Tôi gật đầu, không nói lời nào, chỉ thêm một con số 0 vào phần phân chia tài sản. Sắc mặt Tạ Ung thay đổi. “Trong lòng cô, ngoài tiền ra thì chẳng còn gì nữa sao?” Tôi khẽ bật cười. “Nhiều năm làm vợ chồng, quả nhiên anh vẫn hiểu tôi nhất.”

Công Chúa Ngốc A Man

Công Chúa Ngốc A Man Tuổi nhỏ vì cứu thái tử, ta trở thành một quận chúa si ngốc, ngày ngày chỉ biết đi theo phía sau hắn. Ta từng tiểu tiện không kiềm chế ngay trước mặt mọi người, làm mất hết thể diện của hắn. Trước mặt người khác, thái tử chưa từng ghét bỏ ta nhưng sau lưng lại nắm chặt cổ tay ta, tức giận không thôi. Cho đến một ngày trong cung yến, hoàng gia gia muốn ban hôn cho ta, hỏi ta thích nam nhân nào. Thái tử siết chặt quai hàm. Mọi người đều cho rằng ta sẽ cầu hôn hắn. Ai ngờ ta lại bỏ qua thái tử, chỉ vào Trường Quảng Vương mặc áo tím: “Ta muốn gả cho hắn.” A Man ngốc nghếch, chỉ có một nguyện vọng này.

Thuỷ Triều Lên

Thuỷ Triều Lên Sau khi gia đình Thanh Ngạn phá sản, anh ta đem tôi dâng cho Thái tử gia đất Kinh Thành để trừ nợ. Về sau gặp lại trong một buổi tiệc rượu. Thanh Ngạn nói tôi tính tình lạnh nhạt kiêu ngạo, mong Thái tử gia bao dung nhiều hơn. Thái tử gia nghe xong, khẽ cười khinh. “Bao dung? Tôi chưa mở miệng, cô ấy cũng không dám nói một câu.” Mọi người nhao nhao khen Thái tử gia giỏi thuần phục người. Ngay khoảnh khắc tiếp theo, tôi đẩy cửa bước vào. Tôi ngồi xuống, anh lau bàn. Tôi liếm môi, anh đưa trà. Tôi nhíu mày, anh khoác áo. …… Mọi người: “???” Quả thật là không cần mở miệng nói câu nào cả! Thái tử gia kiêu ngạo liếc nhìn gương mặt đen như đáy nồi của Thanh Ngạn: “Đồ phế vật, không có bản lĩnh thì cứ nói thẳng.”

Ngày Anh Vắng Mặt, Tôi Rời Đi

Ngày Anh Vắng Mặt, Tôi Rời Đi Chúng ta đã hẹn cùng chụp ảnh trăm ngày cho con gái. Nhưng vào phút chót, Diệp Vân Châu lại lỡ hẹn. Lúc buổi chụp đang diễn ra, con gái đột nhiên quấy khóc, tôi ôm con đi quanh để dỗ dành. Qua tấm kính của studio, tôi bất ngờ nhìn thấy Diệp Vân Châu. Anh ta quỳ một chân xuống đất, cẩn thận nâng niu bụng bầu của một cô gái, thành kính hôn lên đó. Sau này, khi anh ta nhìn thấy đơn ly hôn tôi đưa ra, vẻ mặt đầy đau đớn. “Em có biết phụ nữ trong thời kỳ cho con bú không thể ly hôn không?” Tôi bình thản đáp: “Có quy định đó thật, nhưng chỉ áp dụng với nam giới mà thôi.”

Tiểu Man

Tiểu Man Cha ta dùng mười lượng bạc bán ta vào Tần gia để xung hỉ. Tần thiếu gia là một kẻ ốm yếu, ngày thành thân hắn sốt cao đến hôn mê, vậy mà chẳng một ai đến thăm. Không còn cách nào, ta đành cõng hắn đi hai dặm đường để tìm đại phu. Hắn nằm trên lưng ta, mơ màng mà thốt lên: “Nương tử… đa tạ nàng…” Ta bị hắn gọi đến đỏ mặt, vừa thở hổn hển vừa đáp: “Thiếu gia, cứ gọi ta Tiểu Man là được. Tần phu nhân mua ta từ thôn quê về, là để hầu hạ người. Không cần… không cần gọi ta như vậy—” Hai chữ ấy, ta thực sự nói không nên lời. May thay, hắn lại ngất đi. Sau này, nhờ ta chăm sóc, thân thể thiếu gia dần tốt hơn. Ta cũng không tiện tiếp tục ở lại phòng hắn. Đêm đầu tiên chuyển đến tiểu viện, hắn mặc một thân y phục mỏng, chân trần đứng ngoài cửa. “Nương tử, nàng không cần ta nữa sao?” “Nàng không ở đây, bảo ta làm sao ngủ được?”

Đổi Thê Tử

Đổi Thê Tử Tạ gia Tam lang trời sinh ham chơi. Đêm tân hôn, hắn thấy phu quân ta đi đi lại lại trước cửa động phòng, bèn đề nghị chơi trò đổi thê tử. Phu quân ta vui mừng không kìm được mà hỏi: “Tam đệ, đệ nói thật sao?” “Tam lang, sao dám lừa đại ca.” Sau này, ta trở thành thê tử của Tam lang, còn Đại lang lại không thể cưới được ánh trăng sáng trong lòng mình. Một lần uống say, Tạ Đại lang nhầm đường vào phòng ta, đôi mắt ngấn lệ nhìn ta đầy bi thương. Tam lang giữ chặt tay hắn, lạnh giọng nói: “Đại ca, đêm đã khuya, huynh tìm đệ muội làm gì?”

Mẹ Kế Của Tôi

Mẹ Kế Của Tôi Bố tôi tìm cho tôi một người mẹ kế. Ngày đầu tiên bà ấy vào nhà đã đưa tôi đến bệnh viện. “Bác sĩ, con bé này bị đau dạ dày, phải điều trị thế nào ạ?“ Tôi lại nghe thấy tiếng lòng của bà ấy với hệ thống. “Ký chủ, nữ chính ợ hơi là thiết lập của cô vợ nhỏ, đáng yêu biết bao! “Tôi chỉ biết đây là bệnh, phải chữa thôi.“ Tôi không hiểu cô vợ nhỏ là gì. Cho đến sau này. Tôi gặp được nam chính định mệnh của mình. Anh ta ném cho tôi một tấm thẻ, bá đạo mạnh mẽ. “Làm người phụ nữ của tôi“. Tôi cười khẩy. “Có mấy số không vậy, mà khẩu khí lớn thế?“ “Noãn Noãn, sau này cô ấy sẽ là mẹ mới của con, chăm sóc cuộc sống của con.“ Bố tôi ngồi xổm trước mặt tôi, chỉ tay về phía người phụ nữ sau lưng. Dịu dàng xinh đẹp, giống như tiên nữ tôi thấy trong phim truyền hình. Bà ấy cười vẫy tay với tôi. “Xin chào Noãn Noãn.“ “Hệ thống, cô ấy là nữ chính sao?“ “Đúng vậy ký chủ, nữ chính của truyện cô vợ nhỏ đều rất thiếu tình thương, xin hãy dùng tình yêu nuôi dưỡng bông hoa mỏng manh này, cho đến khi cô ấy ở bên nam chính“ Tôi không biết tại sao mình có thể nghe thấy những âm thanh kỳ lạ. Tôi rụt rè chào mẹ kế, không kìm được mà ợ một cái. Bố tôi cưng chiều xoa mũi tôi. “Noãn Noãn ợ hơi rồi, đáng yêu quá.“ Tôi xấu hổ khoanh tay. Nhưng tôi thấy mẹ kế có vẻ phức tạp. “Mùi này… vừa chua vừa hôi, ông ta khen được sao?“ Tôi lén ngửi thử. Hình như, đúng là hơi khó ngửi thật.

Trả Anh Ta Về Cho Bạch Nguyệt Quang

Trả Anh Ta Về Cho Bạch Nguyệt Quang Ngày rời trung tâm ở cữ, Tiền Tư Thần đến đón tôi. Anh ta mang theo chiếc bánh hạt dẻ tôi thích nhất, và một tờ đơn ly hôn. Gương mặt anh ta chẳng hề có chút áy náy nào:   “Giai Giai sắp từ nước ngoài về rồi, cho nên…” Tôi nhìn những dòng chữ in trên giấy ly hôn: công ty thuộc về bên nam, mọi tài sản khác đều thuộc về mẹ con tôi. Tốt, rất hợp ý tôi. Nhưng tôi vẫn khẽ nhíu mày, làm bộ không vui:   “Tư Thần, công ty là tâm huyết bao năm qua chúng ta cùng nhau gây dựng, anh nôn nóng đá tôi ra ngoài thế này sao?” Tiền Tư Thần đưa bút cho tôi:  “Em cũng biết mà, lúc lập công ty là để hiện thực hóa giấc mơ của Giai Giai. Nên ngoài công ty ra, tất cả những thứ khác anh đều để lại cho em.” Tôi nhanh chóng cầm lấy cây bút trong tay anh ta, ký tên không chút do dự, sợ anh ta đổi ý. Thấy tôi không khóc không nháo, Tiền Tư Thần có chút kinh ngạc: “Bốn năm tình cảm, em lại chẳng có chút luyến tiếc nào à?” Tôi liếc nhìn đứa con trong lòng, rồi mỉm cười với anh ta: “Chúc anh và cô Hứa trăm năm hạnh phúc.”

Hoa Khôi Tai Tiếng Trọng Sinh

Hoa Khôi Tai Tiếng Trọng Sinh Kiếp trước, tôi là nữ thần tai tiếng của trường, nhưng lại yêu nam thần lạnh lùng. Nữ chính là một học bá, cũng thầm thích anh ấy. Cô ta sợ tôi làm ảnh hưởng đến kỳ thi của anh, nên đã cố tình chặn lại tờ giấy hẹn gặp mà tôi gửi cho nam thần, khiến tôi một mình chờ đợi trong tuyệt vọng và bị x e t ông ch .t. Tám năm sau, khi anh ấy biết được sự thật, tinh thần sụp đổ, kéo theo cô ta cùng ch .t chung. Kiếp này, khi sống lại lần nữa, cô ta quyết định không ngăn cản chúng tôi yêu nhau. Mà ngược lại— Cô ta muốn tận mắt chứng kiến chúng tôi sống không bằng ch .t.