Tình Cảm

Thẻ Đại Cát

Thẻ Đại Cát Vào ngày ném tú cầu chọn rể, ta đứng trên đài, ánh mắt chăm chú nhìn Tạ Yến bên dưới, thoáng chốc ngẩn ngơ. Hắn mỉm cười đầy tự tin, giơ tay cao qua đầu, tỏ ý đã chuẩn bị sẵn sàng. Ta và hắn từng là thanh mai trúc mã, hai đứa trẻ vô tư không lo nghĩ. Cũng biết rằng tương lai hắn sẽ công thành danh toại, vinh hoa phú quý. Thế nhưng, tay ta khẽ xoay, lại ném tú cầu trúng ngay đầu một thư sinh bên cạnh hắn. Xung quanh bỗng chốc xôn xao. Trong tiếng chiêng trống vang trời, chỉ thấy sắc mặt Tạ Yến trắng bệch.

Tình Ý Miên Man

Tình Ý Miên Man Chu Cảnh Sâm rút trúng thử thách trong trò chơi “Đại mạo hiểm”: “Hôn môi người khác giới mà bạn thích trong 2 phút.” Giữa những tiếng reo hò cổ vũ không ngừng của đám bạn, anh đứng dậy đi về phía tôi. Khi ấy, chúng tôi đang chiến tranh lạnh. Tôi vừa lo lắng, vừa bối rối, theo bản năng nhắm chặt mắt lại. Thế nhưng, Chu Cảnh Sâm lại cúi đầu, khẽ cười nhạo bên tai tôi: “Muốn tôi hôn cô à, Giang Miên? Đáng tiếc là… tôi đã thấy chán từ lâu rồi.” Nói xong, anh quay người hôn cô bạn học xinh đẹp. Khoảnh khắc đó, tôi đột nhiên cảm thấy bản thân không cần anh nữa. Ngày hôm sau, tôi nộp đơn xin học một trường đại học ở nước ngoài và chấp nhận cuộc hôn nhân do gia đình sắp đặt. Vào ngày sinh nhật của anh, tôi không ngoảnh đầu lại mà bay thẳng đến một đất nước xa lạ. Khi máy bay hạ cánh, điện thoại của tôi bị anh gọi đến nổ tung…

Cô Bạn Cùng Phòng Trà Xanh

Cô Bạn Cùng Phòng Trà Xanh Lúc tụ tập ăn uống, nhỏ bạn cùng phòng bỗng dưng buông một câu: “Tao thấy mày không xứng với bạn trai mày.” Rồi mặt dày xin luôn WeChat của ảnh. Tôi không cho, ai ngờ cô ta lại đi tìm bạn trai tôi để than phiền rằng tôi nhỏ mọn. Tôi liền hỏi thẳng cô ta: “Cậu làm vậy là có ý gì?” Cô ta tỉnh bơ trả lời: “Sao mày nhỏ nhen quá vậy? Có người yêu thì không được kết bạn khác giới à? Sống peace chút đi chứ.” Tôi tức giận: “Peace cái bà mày!”

Giang Uyển

Giang Uyển Kiếp trước, ngay từ đầu, Hạ Sính đã nhận nhầm tôi là con trai. Hắn cố tình hại tôi què chân chỉ để dọa cho cô gái bên cạnh hắn phải khóc. Ai bảo cô gái ấy lúc nào cũng lạnh lùng, hờ hững. Nhà họ Hạ vì muốn bù đắp nên đã đón tôi từ gánh xiếc về nuôi dưỡng. Lúc này Hạ Sính mới biết tôi là con gái, thái độ của hắn lập tức thay đổi, trở nên dịu dàng và chu đáo. Còn tôi cũng mới hiểu cô gái ấy hóa ra là em gái nuôi của hắn, quan hệ giữa họ cực kỳ căng thẳng. Dù Hạ Sính có đối xử thân thiết với tôi thế nào, cô ấy cũng chẳng mảy may để ý, ngược lại còn khiến Hạ Sính tức điên lên. Cho đến khi cô ấy bắt gặp cảnh Hạ Sính cầu hôn tôi, gương mặt vô cảm kia bỗng chốc rơi lệ. Hạ Sính lập tức đẩy tôi ra, ôm lấy cô ấy, người có tình cuối cùng cũng bên nhau. Sợ tôi ở lại sẽ khiến cô gái kia ghen tuông, hắn chẳng màng cơn mưa lớn mà đuổi tôi ra khỏi nhà. Tôi vừa sốt cao vì dầm mưa lại vừa khó khăn khi di chuyển, cuối cùng bị một gã đàn ông say rượu kéo vào hẻm, làm nhục đến chết. Khi mở mắt ra, tôi sống lại trở về lúc bắt đầu. Lần này, tôi hoàn thành màn biểu diễn, đáp đất một cách hoàn hảo. Nhưng tôi vẫn giả làm con trai, ôm bó hoa bước về phía chỗ ngồi của Hạ Sính. Sau đó, tôi tặng hoa cho cô gái đang ngây người bên cạnh hắn. Khiến cô ấy thích mê.

Chúc Ta Bình An

Chúc Ta Bình An Hôm ấy, ta cùng Bùi Phi Mặc từ hôn, liền khởi hành quay về Thanh Châu. Chẳng ai ngờ rằng, người theo đuổi hắn suốt năm năm là ta, mà người đòi từ hôn cũng lại là ta. Hôm qua, hắn sau rượu lỡ lời, ta mới hay biết hắn đã có người trong lòng, Bùi Phi Mặc ngưỡng mộ tài học của nàng ấy đã nhiều năm. Giữa trận đại tuyết ngập trời ở bến nhỏ, ta ung dung trao hôn thư cho Bùi Phi Mặc: “Thật có lỗi với ngài, Bùi đại nhân, đã quấy rầy ngài ngần ấy năm.” “Nhưng ngài cũng thật là, đã có người trong lòng, sao không sớm nói với ta chứ.” Lần sau gặp lại Bùi Phi Mặc, là hai năm sau. Ta theo lệnh nhập cung, vẽ tranh cho các nương nương. “Bùi mỗ ngưỡng mộ tài học của cô nương đã lâu, chuyến này hộ tống cô nương vào kinh…” Ngẩng đầu, hắn bắt gặp ta đang ôm cuộn tranh, thoáng ngẩn người: “… Sao lại là ngươi?” Ngày đông, đường thủy chậm chạp, đèn dầu sáng ấm, trên thuyền chỉ có tiếng yên lặng của hắn và tiếng ấm trà nhỏ lửa, tĩnh mịch đến mức có thể nghe cả tuyết rơi. Ta sợ ngượng ngùng, hà hơi vào tay, cố kiếm chuyện để nói: “Ngài đừng nghĩ lúc từ hôn ta nói nghe thoải mái, thực ra ta đã khóc suốt dọc đường.” “… Vậy còn ngài, Bùi đại nhân, hai năm qua, ngài đã cưới được người trong lòng chưa?”

Lương Nhân Tại Trắc

Lương Nhân Tại Trắc Cha ta, một gian thần nổi tiếng, đã gả ta và tỷ tỷ song sinh của ta cho hai người con trai của kẻ thù không đội trời chung của ông ấy. Bề ngoài, tỷ tỷ ta là hình mẫu khuê tú lý tưởng, nhưng sau lưng lại là kẻ chuyên lắc xí ngầu ở sòng bạc. Còn ta, từ nhỏ đã là mỹ nhân yếu đuối, bệnh tật triền miên. Cho đến khi phu quân tướng quân của ta tận mắt chứng kiến ta hai tay hai đao, đánh cho bọn cường đạo tơi bời hoa lá. Hắn bước tới, ép ta phải giải thích rõ ràng. Ta hoảng hốt, vội quỳ xuống: “Hiền đệ từ từ đã, ta là tỷ tỷ!” Ta bị dẫn về phủ Thừa tướng. Từ xa đã nghe tiếng tỷ tỷ ta bị bắt quả tang tại sòng bạc, giờ đang quỳ trong từ đường. Tỷ tỷ lớn tiếng biện bạch: “Phu quân xin hãy nghe thiếp nói, thực ra ta là muội muội!” Tối đó, ta và tỷ tỷ quỳ gối, thì thầm to nhỏ trong từ đường: “Thân phận bại lộ rồi, người phủ Thừa tướng chắc chắn sẽ không tha cho chúng ta đâu. Chạy không?” Tỷ tỷ gật đầu lia lịa: “Hay là chết đi, dứt điểm một lần cho xong.”

Giấc Mộng Dưới Gốc Đỗ Quyên

Giấc Mộng Dưới Gốc Đỗ Quyên Ngày đại hôn của Yến hầu, mọi người đều cho rằng ta sẽ gây chuyện, liền nhốt ta trên gác mái. Sau khi được thả ra, ta không khóc không nháo, còn tạc một đôi tượng hỉ nương để làm lễ vật chúc mừng. Thế nhưng Yến hầu vẫn không yên tâm, liền gả ta đến nước Hoài Nam để kết thân. Hoài Nam vương ấy, đã bảy mươi tuổi rồi. Hắn cam đoan với ta: “Nhiều nhất hai năm, ca ca sẽ tới đón muội.” Thế nhưng, khi hắn dẫn quân áp sát thành, tìm khắp đất phương Nam, lại nghe nói chưa từng gặp qua tiểu vương phi nào mười bảy tuổi cả.

Người Đi Hoa Cũng Tàn

Người Đi Hoa Cũng Tàn Kỷ niệm ba năm ngày cưới, tôi đang mang thai tháng thứ năm, lại chứng kiến cảnh Lục Kỳ Niên cùng một cô gái trẻ trong phòng ngủ. Hắn từ tốn đứng dậy, thong thả mặc áo, rồi đuổi cô gái ấy đi. Ánh mắt hắn lướt nhẹ qua bụng tôi, tràn đầy sự chắc chắn và ngạo mạn: “Chuyện này sẽ không có lần sau đâu. Gia Nghi, đừng chấp nhặt mấy chuyện này. Sinh đứa con ra mới là chuyện quan trọng.” Tôi ngơ ngác nhìn hắn. Trong khoảnh khắc này, tôi cảm thấy như chưa từng quen biết người đàn ông trước mặt – người từng nằm bên tôi mỗi đêm. Sau đó, nhân lúc hắn ra ngoài, tôi thu dọn hành lý, mang theo người đập nát ảnh cưới, chém hỏng và phá tung mọi thứ trong căn nhà này, rồi rời đi không quay đầu. Hắn nghiến răng nghiến lợi, nói với bạn: “Tôi muốn xem thử khi Thẩm Gia Nghi sinh con, cô ta còn cứng rắn như thế không.” Hắn còn nói: “Cô ta đã ba mươi tuổi, cái thai cũng hơn năm tháng rồi, chẳng lẽ còn dám bỏ?” Theo ý hắn, tôi đã chủ động liên lạc. Sau khi tôi tiêm thuốc bỏ thai. Để hắn phải chứng kiến cùng tôi, xem đứa con này từng chút một rời bỏ thế giới. Mười năm quen biết, ba năm làm vợ chồng, cuối cùng ngay cả một lời từ biệt êm đẹp, để mỗi người có hạnh phúc riêng, cũng không thể. Vậy thì, cá chết lưới rách, ngọc nát đá tan.

Mưu Sinh Kế Của Chủ Mẫu Hầu Phủ

Mưu Sinh Kế Của Chủ Mẫu Hầu Phủ Ta được ban hôn cho Vĩnh Xương Hầu, Chu Thế Đình. Hắn có hai người thiếp, một người ở biên cương theo hắn nhiều năm, một người ở trong Hầu phủ hầu hạ mẫu thân hắn đã lâu. Những quý nữ không ưa ta cười nhạo rằng ta sắp nhảy vào hố lửa, còn mẫu thân ta thì lo lắng không thôi. Chỉ có ta là bình thản nói: “Không sao, ta có thể ứng phó. Làm chính thất của một gia tộc danh giá, không phải là việc khó.”

Lừa Yêu

Lừa Yêu Cậu bạn trai nhỏ không ai yêu của tôi với anh trai cậu ta đã bị bắt cóc cùng lúc. Cả gia đình đều chọn cứu anh trai cậu ta. Không muốn cứu cậu ta. Nhưng tôi muốn. Tôi đã bán ngôi nhà tổ mà bà ngoại để lại cho tôi, đi làm đồ chơi dùng một lần cho cô tiểu thư nhà giàu nọ. Cuối cùng tôi đã góp đủ 500.000 để đi chuộc cậu ta về. “Đừng sợ, có chị ở đây mà.” Tôi vẫn nhớ, bạn trai nhỏ thích gọi tôi là chị. Nếu không phải sau đó tôi phát hiện ra vụ bắt cóc này chẳng qua chỉ là một trò chơi mà cậu ta chơi trong giới thượng lưu lúc cậu ta nhàm chán. Khuôn mặt đẫm nước mắt của tôi bị cậu ta phóng to trong nhóm chat: 【Trông có giống chúa hề không?】 【Nhìn bà chị già đó thấy ngại dùm thiệt chứ, tôi thậm chí chả muốn diễn tiếp nữa.】  

Gió Mát Trăng Thanh

Gió Mát Trăng Thanh Buổi họp lớp sau bảy năm xa cách, tôi bất ngờ biết được một chuyện. Cậu học bá lạnh lùng, cao ngạo từng khiến bao trái tim rung động – Kỳ Việt, thời trung học lại… thích tôi? Tôi sững sờ không nói nên lời. Lại chẳng ngờ lớp trưởng còn sốc hơn cả tôi, tròn mắt nhìn tôi như thể tôi từ hành tinh khác tới, rồi bật thốt lớn tiếng: “Không thể nào, Tô Thanh Diệp, chuyện Kỳ Việt thích cậu, cả lớp đều nhìn ra rõ mồn một mà, chẳng lẽ cậu không biết thật á?!” Cả lớp đều biết á?! Tôi còn chưa kịp hỏi kỹ thì ánh mắt đã lơ đãng quét qua cửa, thấy Kỳ Việt vừa được nhân viên phục vụ dẫn vào. Ánh mắt anh chỉ dừng lại trên người tôi đúng một giây. Lạnh nhạt đến mức như đang nhìn một người xa lạ.

Kết Hôn Với Chú Nhỏ Cấm Dục

Kết Hôn Với Chú Nhỏ Cấm Dục Sau khi kết hôn với người chú nhỏ cấm dục, anh luôn xem tôi như em gái mà chăm sóc. Nhưng tôi thì thầm yêu anh. Vì để kích động anh, tôi đã chơi trò chuyền bánh quy trong phòng bao. Tôi cắn một đầu của thanh socola rồi chuyền sang cho cậu trai đối diện. Đúng lúc cậu chàng chuẩn bị cắn vào đầu bên kia của thanh socola, chú nhỏ với vẻ mặt âm u cắt ngang. Anh nhét tôi vào xe: “Muốn chơi đúng không?” “Về nhà, chú sẽ chơi với em cho đã.”

Tiểu Man

Tiểu Man Cha ta dùng mười lượng bạc bán ta vào Tần gia để xung hỉ. Tần thiếu gia là một kẻ ốm yếu, ngày thành thân hắn sốt cao đến hôn mê, vậy mà chẳng một ai đến thăm. Không còn cách nào, ta đành cõng hắn đi hai dặm đường để tìm đại phu. Hắn nằm trên lưng ta, mơ màng mà thốt lên: “Niang tử… đa tạ nàng…” Ta bị hắn gọi đến đỏ mặt, vừa thở hổn hển vừa đáp: “Thiếu gia, cứ gọi ta Tiểu Man là được. Tần phu nhân mua ta từ thôn quê về, là để hầu hạ người. Không cần… không cần gọi ta như vậy—” Hai chữ ấy, ta thực sự nói không nên lời. May thay, hắn lại ngất đi. Sau này, nhờ ta chăm sóc, thân thể thiếu gia dần tốt hơn. Ta cũng không tiện tiếp tục ở lại phòng hắn. Đêm đầu tiên chuyển đến tiểu viện, hắn mặc một thân y phục mỏng, chân trần đứng ngoài cửa. “Nương tử, nàng không cần ta nữa sao?” “Nàng không ở đây, bảo ta làm sao ngủ được?”

Lửa Gần Rơm

Lửa Gần Rơm Chồng tôi phải lòng cô nhân viên trẻ trung xinh đẹp. Cô ta đắc ý, tưởng rằng mình đã bám được một đại gia giàu có. Nhưng cô ta không biết rằng, cái gọi là “đại gia” này thực chất chỉ là kẻ ở rể, tất cả những gì anh ta có đều là do gia đình tôi ban cho. Khi bắt gặp họ vui vẻ bên nhau, tôi quyết định tác thành cho họ. Tôi thực sự muốn xem thử, khi không còn tiền bạc và quyền lợi, liệu họ còn yêu nhau sâu đậm như bây giờ không?

Người Được Chọn Thay Thế

Người Được Chọn Thay Thế Anh trai tôi mua được một món đồ cổ bằng đồng thanh ở chợ đen. Khi đổ đầy nước vào, món đồ này có thể trò chuyện với người từ thời cổ đại. Anh dùng lời ngon tiếng ngọt, để dụ dỗ một tiểu thư thế gia xuyên không đến đây. Cô gái ấy không chỉ dịu dàng hiền thục mà còn vô cùng hào phóng, khéo léo. Anh trai tôi cảm thấy rất hài lòng, khoe khoang khắp nơi rằng anh không cần sính lễ mà vẫn có thể lấy được vợ. Sau đó, anh lại muốn giở trò cũ, học theo người xưa để cưới thêm ba vợ bốn nàng hầu. Tôi khuyên anh nên cẩn thận khi sử dụng món đồ đồng này. Nhưng anh cho rằng tôi nhỏ mọn, đố kỵ vì anh sở hữu bảo vật. Thậm chí, anh sợ tôi phá hỏng chuyện tốt và tiết lộ bí mật, nên đã hợp sức với mẹ đẩy tôi ngã từ cửa sổ xuống. Khi tôi mở mắt ra lần nữa, tôi đã được trọng sinh.

Hôn Nhân Chôn Vùi Tình Yêu

Hôn Nhân Chôn Vùi Tình Yêu Lục Dương người xưa nay nổi tiếng là chính trực không gần nữ sắc, lại diễn một màn “anh hùng cứu mỹ nhân”. Anh đưa cô gái về biệt thự, giúp cô trả nợ, mở cửa hàng cho cô, nhưng chưa từng chạm vào. Chỉ mỗi ngày đến ăn một bữa cơm. Bạn bè không hiểu tại sao anh lại làm vậy. Anh chỉ nói: “Chỉ tham nửa ngày thảnh thơi của chốn hồng trần, về nhà tôi vẫn là người chồng tốt của Tư Niệm.”

Hợp Đồng Hôn Nhân: Được Tặng Kèm Con Trai Siêu Cấp

Hợp Đồng Hôn Nhân: Được Tặng Kèm Con Trai Siêu Cấp Tôi và ông chủ cao lãnh ký hợp đồng kết hôn, cùng chăm sóc đứa con trai bảy tuổi của anh ta.7 giờ sáng.“Mẹ ơi, bữa sáng ở trong nồi nhé, con đã gọi xe tự đi học rồi.“Mẹ nhớ 8 giờ mới được dậy nha.“Chiều tan học con sẽ tự về nhà nấu cơm tối, mẹ tan làm thì về ăn luôn, không được ăn ngoài nữa đâu đấy.”Ngày lễ Tình nhân.“Xin lỗi mẹ, ba bận công việc quá, chỉ biết gửi tiền cho mẹ thôi.“Đúng là ông già lỗ mãng, con gái người ta thích quà tặng có ý nghĩa cơ!”Cơ thể nhỏ nhắn của con trai nâng lên một bó hoa hồng bằng vàng ròng.“Mẹ ơi, nể mặt con, tha thứ cho ba một lần này nhé, được không?”Học lực xuất sắc, việc nhà thành thạo, miệng ngọt như mía lùi, còn biết kiếm tiền nuôi gia đình.Trời ơi.Cậu bé này mà làm con trai tôi cả đời thì tuyệt biết mấy.Dù chồng tôi đẹp trai chung tình, tài sản hàng tỷ, tôi cũng sẵn sàng chấp nhận!

Tình Yêu Sụp Đổ

Tình Yêu Sụp Đổ Bạn trai cũ trở thành người nổi tiếng hàng đầu rồi hợp tác với công ty để đóng băng tôi, tôi lại quay lại nằm trên giường của thái tử gia để xin tài nguyên. Thái tử gia mặt lạnh lùng: “Cởi bỏ móng tay đi, tối qua cào tôi bao nhiêu lần rồi? Còn dám yêu cầu gì nữa?” Tôi tức giận, nhuộm xanh con chó yêu quý của anh, rồi cùng bạn trai cũ Hình Triều ghi hình chương trình giải trí. Tối đó, thái tử gia đột ngột đến phim trường, đá ngã máy quay: “Ngực không lớn, tính khí lại không nhỏ, lại còn dám bảo tôi hôn một cái.”

Anh Lính Quân Đội

Anh Lính Quân Đội Tôi say rượu, ngồi tàu cao tốc thì đụng ngay một nhóm “anh lính quân đội”. Trong cơn choáng váng, tôi lao tới ôm tay người có vẻ là thủ lĩnh, vừa khóc vừa gào: “Chú ơi, rốt cuộc khi nào nhà nước mới phát người yêu cho cháu vậy ạ?!” Chú ấy thuận miệng chỉ đại một cái: “Trần Hoài, bước ra!”

Chim Trong Lồng

Chim Trong Lồng Ngày thứ hai sau khi ly hôn chia xong tài sản, tôi gặp tai nạn xe và mất trí nhớ. Sau đó, Bùi Tố tìm đến tôi và nói: “Nếu cô không ngày nào cũng phát điên, chuyện tái hôn cũng không phải là không thể.” Tôi cắn muỗng kem, ngẩn người hồi lâu rồi mới lên tiếng: “Không đâu! Tôi… tôi… thật ra chỉ lấy tiền là được rồi.”