Cổ Đại
Bố Tôi Xuyên Thành Quý Phi Rồi Tôi xuyên sách cùng với bố tôi. Bố tôi xuyên thành Quý phi, tôi xuyên thành công chúa.
Lục Thời Cẩm Sau ba năm dưỡng bệnh ở Giang Nam, ta trở về kinh thành. Bên cạnh vị hôn phu của ta giờ đây lại có thêm một nữ tử có năm phần giống ta. Trong tiệc mừng, ta vô tình làm bẩn váy áo của nữ tử kia. Nàng ta khóc lóc thảm thiết. Bình thường Bùi Nghiễn Lễ lúc nào cũng lạnh lùng như băng nhưng lần đầu tiên hắn lại nổi giận với ta. “Lục Thời Cẩm, nàng có thể đừng vô lý gây sự được không?” Vô lý gây sự? Ta mặt không biểu cảm, tát hắn một cái. “Bản cung cho ngươi mặt mũi sao!” Có phải nên để hắn nhìn xem, vô lý gây sự thực sự là như thế nào không?
Đối Tượng Công Lược Đuổi Theo Tôi 2000 Năm! Nhiệm vụ chinh phục Thái tử điên cuồng đã kết thúc, tôi chết trong vòng tay hắn. Đến thế giới tiếp theo, tôi vào vai nữ chính bị bắt cóc trong tiểu thuyết ngược tâm truy thê tá lả. Ai ngờ tên bắt cóc bịt mắt tôi lại, ôm chặt tôi khẽ nói: “Đã lâu không gặp, Ương Ương của tôi.” “Giờ tôi nên gọi em là gì nhỉ? Chị dâu sao?” Đến khi đôi mắt có thể nhìn, trước mắt tôi xuất hiện một gương mặt giống hệt Thái tử điên cuồng thế giới trước. Còn chưa kịp đổ mồ hôi hột. Thì cửa kho đã bị nam chính đến muộn đá văng ra.
Ẩn Khê Khi Mạnh Hoài được phục chức, chuẩn bị vào kinh, chàng lại bất ngờ rơi xuống nước mất trí nhớ. Chàng chẳng quên gì, chỉ quên người vợ kết tóc cùng chàng là ta. Chàng nắm tay Tô Nguyệt Thiển, bảo rằng nàng mới là ái nhân duy nhất trong đời chàng. Nhi tử của ta thì lạnh lùng bênh vực họ: “Người chẳng giúp được gì, thì xin người cũng đừng xuất hiện trước mặt phụ thân nữa, có được không?” Bà mẫu ta ánh mắt lạnh lùng, hờ hững buông lời: “A Hoài bệnh tình nguy cấp, chẳng lẽ con lúc này còn ghen tuông vô cớ sao?” Tô Nguyệt Thiển cũng kéo lấy tay áo ta, móng tay bấm sâu vào da thịt: “Đợi Mạnh đại ca hồi phục trí nhớ, ta tất sẽ hoàn trả vị trí chính thê cho tỷ. Cầu xin tỷ, làm ơn để chúng ta vào kinh!” Ta đã biết rõ, Mạnh Hoài giả vờ mất trí nhớ, chỉ để bỏ ta ở lại. Như thế cũng tốt. Con ta ở Mạc Bắc vừa gửi thư, chỉ mong mẫu tử đoàn viên. Giờ đây, đến cả cái cớ để rời đi, ta cũng chẳng cần tìm nữa.
Bảo Bối Trong Tim Ngày Chu Cẩn hủy hôn với ta, bằng hữu của hắn hớn hở đến chúc mừng. “Cuối cùng cũng thoát khỏi con nha đầu thương hộ kia rồi!” Chu Cẩn đắc ý: “Các huynh đệ cũng vui mừng cho ta sao?” Mọi người lắc đầu: “Không phải, ngươi hủy hôn, chúng ta mới có cơ hội!” Nói rồi, mọi người kéo nhau đến nhà ta cầu thân.
Kiếp Nạn Trùng Sinh Vì cứu hoàng hậu, ta tổn hại thân thể, con nối dõi khó bề có được. Thế mà ngay hôm sau khi cầu tự tại chùa Hộ Quốc, ta lại nhặt được một đôi hài tử. Phu quân nói, tựa như Bồ Tát thương ta thiện lương nên ban cho đầy đủ cả nhi nữ. Ta cũng cho là vậy. Bèn không tiếc sức vì con trai mà mưu cầu chức vị cao sang, lại lấy ân tình cứu hoàng hậu giúp con gái trở thành trắc phi của thái tử. Chỉ là, vào lúc bọn chúng toại nguyện, ta lại trọng bệ/nh không dậy nổi. Cho đến khi thố/i nát trên giường bệnh, ta mới hay biết một sự thật. Đôi nhi nữ kia, đều là cốt nhục của thanh mai trúc mã với phu quân ta. Sau khi tận dụng hết giá trị của ta, bọn họ liền c//h.ặ t tay c//h.ặ chân, c/ắt t/ai k h.o/é/t lưỡi, bắt ta mở to mắt nhìn chúng chiếm cứ tổ ấm, hưởng thụ cuộc đời mỹ mãn. Khi đó, nữ nhân kia mặc y phục của ta, sống trong vinh hoa phú quý của ta, sánh vai bên phu quân ta, từng ngày từng ngày đều không quên rót cho ta đ/ộc dược xuy/ên r/uột, dùng k/im nhọ/n, d a..o sắc giày vò thân thể ta, từng tấc da thịt bị c/ắ/n x..é đến rỉ m á/u. Ta sống không bằng ch .t. Đôi nhi nữ mà ta một lòng đối đãi chân thành lại mỉm cười khinh miệt, nói: “Đây là cái giá ngươi phải trả vì dám mơ tưởng đến dung mạo của phụ thân chúng ta, khiến cốt nhục phân ly, làm mẫu thân ta âm thầm chịu đựng bao năm.” “Tiện phụ, để chúng ta phải cúi đầu gọi ngươi là nương suốt mười mấy năm, thì từ nay về sau, ngươi hãy lấy cả đời sống không bằng s/úc si/nh mà đền trả đi.” Phu quân ta là Mạnh Tuấn, nhìn ta rơi vào cảnh bi thảm, lại chỉ cao cao tại thượng mà cười lạnh: “Bị cả một nhà chúng ta xoay như chong chóng, cảm giác thế nào? Không có Kim Cang trợ oai, ngươi dám mơ mộng có tâm Bồ Tát? Không biết nên nói ngươi ngu, hay nên cười ngươi đáng kiếp.” “Tiếc rằng, Như Ý quá mềm lòng, còn để lại cho ngươi một mạng, ngươi nên biết ơn mới phải.” Thân tâm ta kiệt quệ, cuối cùng nhân lúc bọn chúng sơ ý, ta hất đổ chân đèn, thi/êu thân t/ự t.ận. Đời này, nhìn nữ hài đang gào khóc trong tã lót trước mắt, ta bật cười lạnh lẽo: “Nhìn mặt mũi sáng sủa như vậy, bán cho tú bà để nó kiếm bát cơm cũng được.”
Sau khi trọng sinh, ta thay tiểu thư gả vào Hầu phủ Ta đã bị thiêu chết vào ngày đại hôn. Cả phủ trên dưới đều nói, mệnh của tam tiểu thư thật khổ, sắp trở thành phu nhân hầu phủ rồi, lại bị lửa thiêu chết, đúng là ông trời ghen ghét hồng nhan. Nhưng họ không biết, tam tiểu thư chân chính đã sớm tư thông với tên lưu manh Triệu Thừa bỏ trốn rồi. Người mặc hỉ phục đỏ thẫm trong phòng cưới là ta, người bị trói tay trói chân cũng là ta. Mở mắt ra lần nữa, ta đã trở về thời điểm trước khi tam tiểu thư xuất giá, nàng ta tươi cười nói với ta: “Tố Ngọc, ngươi thử giúp ta xem bộ hỉ phục này có vừa không nhé?”
Sau Khi Công Lược Nam Chính Thất Bại, Ta Chọn Cách Giả Chết Công lược thất bại, sau khi nam chính nổi điên ba năm, mới phát hiện ta không hề chết. Máu bắn trên tường thành là máu heo. Thứ được chôn cất trong mộ chính là xương trâu. Nam chính nghiến răng túm lấy ta đang ăn lẩu với một đám nam sủng. Ta: “Lưỡi ta hình như vô tình bị bỏng, đau quá, có ai có cơ bụng lạnh như băng hay không?” Hệ thống cảnh báo, vành mắt của nam chính dường như càng đỏ hơn.
Hoa Nở Giữa Trường An Vị hôn phu chê ta quá mức yêu kiều, không giống nữ tử nhà lành. Bởi vậy đối với ta vô cùng lãnh đạm. Hắn vừa ý biểu muội của mình, nói nàng ôn nhu trầm ổn, hiền lương rộng lượng, thích hợp làm chính thê. Đồng liêu hỏi hắn: “Chẳng phải ngươi đã có vị hôn thê rồi sao?” Vị hôn phu thở dài một hơi: “Diệu Diệu xuất thân thương hộ, nếu có thể làm thiếp thất cho ta, cũng không tính là uổng phí nàng.” Ta đau lòng say rượu, gõ cửa phòng vị công tử đang tạm trú tại nhà hắn. Hỏi: “Ngươi có muốn cưới thê tử không?” Nam nhân nhướng mày: “Muốn.”
Tỷ Muội Cùng Trọng Sinh Ta là hổ nữ nhà tướng, còn muội muội ta là “trà xanh” nhà tướng. Kiếp trước, ta gả vào nhà văn nhân, sống một đời mòn mỏi; nàng gả vào phủ tướng quân, bị bạo hành đến chết. Sống lại một đời, chúng ta nhìn nhau cười, trong lúc chọn phu liền tráo đổi bát tự. Sau khi thành thân, tên phu quân bạo hành nàng kiếp trước thấy ta thì rút vào góc, yếu ớt chỉ vào gã gia nhân bị ta đánh mà nói: “Đánh hắn rồi thì không được đánh ta đâu đấy…” Ta đáp: “Thuận tay mà thôi.”
Âm Mưu Của Mẹ Chồng Sau khi thành thân không được bao lâu, bà bà đột nhiên nói mình không thích nghi được với cuộc sống ở trong huyện, muốn về quê. Nhưng mà ngay đêm đầu tân hôn bà đã đòi quản lý của hồi môn của tôi, thế nào giờ sẽ buông tay mặc kệ? Chắc chắn có vấn đề gì đó. Tôi bỗng nhớ ra trước đây có người kể cho tôi nghe một câu chuyện: Bà bà và con dâu cùng mang thai, bà bà về quê sinh con, sau đó đợi con dâu sinh xong, bà ta liền bóp chết đứa con của con dâu, bế con mình về nhận là con của con dâu.
Nguyện Cùng Người Ngắm Trăng Tỷ tỷ ra ngoài mua son phấn, lại bị tên háo sắc đeo bám. Hắn lợi dụng tỷ tỷ ta bị mù, một đường bám theo, muốn làm chuyện xằng bậy. Ta giả tiếng chó sủa theo suốt mười dặm đường, mới đuổi được hắn đi. Không ngờ, tên háo sắc đó lại là một vị tướng quân, ngày hắn tử trận trên sa trường, cũng là ngày tỷ tỷ ta xuất giá. Một bên là chiêng trống vang trời, một bên là da ngựa bọc thây. Thần nữ trên chín tầng trời nghe được chuyện này, liền rơi xuống một giọt nước mắt đau thương. “Chiến sĩ nơi tiền tuyến sống chết chưa biết, giai nhân trong trướng vẫn hát ca.” “Bùi tướng quân huyết chiến nơi sa trường, sao biết được người trong lòng mình lại vào ngày hắn tử trận thì lại vui vẻ xuất giá? Hành động này có khác gì heo chó đâu.” Nàng đích thân hạ phàm, treo tỷ tỷ lên thành lâu, ngày ngày đánh đập, đến chết không thôi. Từ đó, thần nữ ra lệnh, tất cả các thiếu nữ trong khuê phòng đến tuổi cập kê, trước tiên phải đưa vào doanh trại, để mọi người lựa chọn. Ngày quan phủ đến đòi các thiếu nữ cập kê. Ta dấu đôi tai cáo, hóa thành hình người, mặc bộ y phục đẹp nhất trong phòng của cô nương, trà trộn vào bên trong hàng ngũ.
Cứu Vớt Tiểu Thư Não Tình Ta xuyên không thành nha hoàn của nữ chính trong truyện ngược, trong đó ta chỉ là một pháo hôi, bởi vì nữ chính mà chết thảm Vì muốn bảo toàn mạng sống, ta khuyên nàng rằng nữ tử phải chuyên tâm vào sự nghiệp, tránh xa nam nhân, không thể làm não yêu đương. Tiểu thư nói: “Tân khoa Trạng Nguyên có hoàn cảnh bi thảm, khiến người ta thương xót.” Ta đáp: “Tiểu thư, thương xót nam nhân, sợ rằng sẽ phải chịu khổ cả đời.” Tiểu thư lại nói: “Vậy ta dùng tiền mua thơ và tranh của hắn, giúp đỡ hắn thì sao?” Ta đáp: “Tiểu thư, tiêu tiền cho nam nhân, chắc chắn sẽ gặp xui xẻo suốt tám đời.” Tiểu thư rất tức giận, nàng nói: “Nhưng hắn nói, dù không có tiền, cũng sẽ nuôi ta suốt đời!” Ta đáp: “Cẩn thận kẻo hắn nuôi người bằng cơm thừa đấy!”
Nha Hoàn Nhóm Lửa Giang Ly Ta là một tiểu nha hoàn trong nhà họ Điền. Chỉ là dạo gần đây, xuân đến khiến người uể oải dễ ngủ gật, trong lúc mơ màng ta lại mộng thấy một chuyện lạ, một thư sinh nghèo đến cửa cầu hôn, trở thành người ở rể trong phủ. Không đầy một năm, tiểu thư khó sinh mà mất, lão gia và phu nhân cũng ch .t ch/á/y trong biển lửa. Thư sinh kia kế thừa toàn bộ gia sản to lớn, bên mình thê thiếp thành đàn, hưởng hết tề nhân chi phúc*. Lão gia và phu nhân đối đãi với ta không tệ, ta liền đem giấc mộng ấy bẩm báo với hai người. Ban đầu, lão gia phu nhân không tin. Nhưng chẳng bao lâu sau, quả nhiên có một thư sinh đến cửa. (*) Tề nhân chi phúc: ý chỉ cuộc sống giàu sang sung sướng, nhiều thê thiếp.
Thịnh Vũ Ta liều mạng cứu về tiểu tướng quân, hắn lại ra công đường cùng ta đối chất, chỉ vì muốn hủy hôn với ta. Hắn mắng ta tâm địa độc ác, quay đầu cưới thứ muội của ta, tán dương nàng ôn hoà hiền hậu thuần lương. Mà ta mất hết mặt mũi, không người muốn cưới, đành phải gả cho tên gian thần Hoắc Chương tiếng xấu đồn xa. Ngày ta xuất giá, hắn lại đột nhiên đơn thương độc mã chạy đến cướp dâu, nói rằng nguyện ý nạp ta làm thiếp. Hoắc Chương ghen ghét hỏi: “Chỉ loại hàng này thôi mà cũng đáng để nàng nhớ nhung nhiều năm như vậy sao?” Về sau, tiểu tướng quân quỳ rạp bên váy ta, thảm thiết cầu xin ta nhận hắn, dù chỉ làm nhỏ.
Hoán Linh Ta vốn là một y nữ nơi núi rừng, lại từng có ân cứu mạng với Thái tử. Hắn nghênh ta vào Đông cung, hứa cho ta vị trí chính phi, sau đó ta thuận theo lẽ thường mà trở thành Hoàng hậu, sinh hạ trưởng tử, vinh hoa cả đời. Người người đều nói ta nhặt được phú quý từ trên trời rơi xuống. Khi ta trăm tuổi quy tiên, con cháu đau đớn khóc thương, duy chỉ có hắn nhìn về nơi xa, nở một nụ cười nhẹ nhõm. “Uyển muội, đời này ta đã giữ trọn lời hứa, nhưng lại phụ lòng nàng. Chết đi, ta chỉ mong được đồng táng với nàng, cùng hẹn kiếp sau.” Hắn lạnh lùng nhìn thi thể của ta, từng chữ một: “Còn ngươi, ta nguyện đời đời kiếp kiếp không gặp lại, mãi mãi không bao giờ!” Ta bị bí mật an táng tại một ngọn đồi nhỏ cách hoàng lăng trăm mét, vị trí Hoàng hậu lại chôn xuống vong thê của một vị tướng quân. Sống lại một đời, thứ phú quý này, ta không cần nữa.
Ngọt Tựa Lan Tâm Ta có một loại năng lực đặc biệt — có thể phân biệt thiện ác qua mùi hương. Người tốt thì thơm. Kẻ xấu thì thối. Duy chỉ có vị hoàng đế được đồn là bạo ngược vô đạo kia — lại có mùi đắng. Nhân lúc không ai để ý, ta len lén nhét cho chàng rất nhiều bánh đường. Chàng ôm lấy đống bánh, lạnh lùng nhìn ta, nói: “Người trước kia cũng từng cho trẫm ăn bánh, là muốn trẫm ch.t. Còn ngươi thì sao?” Ta đáp: “Ta muốn người ngọt ngào hạnh phúc, trường mệnh bách tuế.”
Mưu Kế Nội Trạch Vào đêm thành hôn, tiểu Thanh mai của phu quân dùng kế gọi hắn đi. Nàng ta tùy tiện kiêu căng, xem thường một quý nữ vọng tộc đoan trang như ta. “Đích nữ của Cố phủ cũng chỉ có vậy, rốt cuộc cũng chẳng giữ nổi lòng phu quân, chỉ là cái vỏ rỗng mà thôi.” Ta lười để ý đến nàng ta, chỉ nắm giữ quyền quản gia của vương phủ, làm tốt bổn phận của mình với tư cách là đương gia chủ mẫu. Dù sao cũng chỉ là một cuộc hôn nhân được ngự ban, ta chỉ cần thể diện tôn quý.
Nghe Cả Hoàng Cung Chửi Ta Sau khi sống lại, ta có khả năng nghe được suy nghĩ và ta nghe thấy toàn bộ người trong hoàng cung đều đang chửi rủa ta. Hoàng đế: [Hoàng hậu này đúng là đồ ngốc, sớm muộn gì trẫm cũng phế truất nàng ta.] Thục phi: [Hoàng hậu như con heo, sớm muộn gì cũng chết trong tay ta.] Đức phi: [Hoàng hậu lại làm trò rồi, đúng lúc đổ tội vụ Thục phi rơi xuống nước cho nàng ta.] Ta… chính là Hoàng hậu, đã đến lúc phải chỉnh đốn lại hoàng cung rồi!
Xuyên Thành Thê Tử Của Thụ Chính Ta xuyên vào một quyển đam mỹ, trở thành nữ phối – thê tử của nhân vật chính thụ, hành nghề mổ heo. Nhân vật chính thụ – Hồ An Nhi, dung mạo vô song, dáng người mềm mại, giọng nói ngọt ngào quyến rũ. Nhóm công theo đuổi hắn gồm có: Vương gia công – phong lưu, quyền quý. Hòa thượng công – cấm dục, nhẫn nhịn. Phản diện công – điên cuồng, âm hiểm. Bọn họ đều say mê Hồ An Nhi đến tận xương tủy, theo đuổi không ngừng. Nhưng Hồ An Nhi lại như lâm đại địch, nhìn bọn họ bằng ánh mắt đầy căm hận. Thậm chí, vì muốn khiến họ chết tâm, hắn còn định cùng ta diễn một màn xuân cung ngay trước mặt bọn họ. Ta cảm thấy không thể mất mặt như vậy, liền đẩy hắn ra. Hắn mềm nhũn ngã xuống đất, ánh mắt mông lung, môi khẽ mở, gọi ta bằng giọng nũng nịu: “Bảo Châu nhi…” Ta chẳng có cảm giác gì, nhưng ánh mắt của ba vị công lại thay đổi!