Cổ Đại
Hoàng Tuyền Mạnh Thập Ta là Mạnh Bà, chủ nhân Hoàng Tuyền, công chức của Minh Phủ. Mỗi ngày, ta đứng trên cầu Nại Hà, đưa bát canh thuốc cho những người đã khuất, giúp họ quên đi tiền duyên, những chuyện cũ. Công việc này, ta đã làm mấy trăm năm rồi.
Dục Nhiên Ta là một thứ nữ vô dụng trong phủ huyện lệnh, ngày ngày chỉ biết ăn no chờ chếc. Không ngờ lại bị công tử của Hầu phủ nhìn trúng, ép ta vào phủ. Ai ngờ được, vị công tử kia không chỉ tham lam đồ ăn của ta mà còn muốn… cả người ta.
Hủ Thảo Vi Huỳnh Lương Phong Chí Tin tức về việc Hứa Phi Mặc sắp nhậm chức tại Túc Châu đã được thông báo cho tất cả mọi người. Chỉ riêng ta, vị hôn thê của hắn, là bị giấu kín. Vì hắn chê ta ngốc nghếch, chê ta lúc nào cũng bám lấy hắn. “Lần thăng chức này, may nhờ tiền bối Từ ở Khúc Châu tiến cử, nhất định phải đến tận nơi để cảm ơn.” “Chúc Tiểu Huỳnh? Không cần nói với nàng ta. Nàng ta như một con chó ấy, ngửi thấy mùi sẽ tự mò đến Túc Châu thôi.” Ta vô tình nghe được câu nói ấy, rồi hớn hở quay về thu dọn chiếc túi nhỏ của mình. Trước đây đều là hắn bỏ rơi ta, lần này ta sẽ đến Túc Châu trước chờ hắn. Đợi Hứa Phi Mặc đến nơi, nhìn thấy Chúc Tiểu Huỳnh thông minh thế này, chắc chắn sẽ sững sờ cho xem. Nhưng đến ngày hôm sau, khi người lái thuyền hỏi ta đi đâu, ta gãi đầu, không nhớ rõ nữa. Túc Châu? Khúc Châu? Hay là Tô Châu? Người lái thuyền mất kiên nhẫn, ngoáy tai, định đẩy ta ra. Sợ ông ấy mắng mình như Hứa Phi Mặc, ta vội vàng dúi tiền vào tay ông, gật đầu lấy lòng: “Khúc Châu, là muốn đến Khúc Châu!”
Tiểu Man Cha ta dùng mười lượng bạc bán ta vào Tần gia để xung hỉ. Tần thiếu gia là một kẻ ốm yếu, ngày thành thân hắn sốt cao đến hôn mê, vậy mà chẳng một ai đến thăm. Không còn cách nào, ta đành cõng hắn đi hai dặm đường để tìm đại phu. Hắn nằm trên lưng ta, mơ màng mà thốt lên: “Niang tử… đa tạ nàng…” Ta bị hắn gọi đến đỏ mặt, vừa thở hổn hển vừa đáp: “Thiếu gia, cứ gọi ta Tiểu Man là được. Tần phu nhân mua ta từ thôn quê về, là để hầu hạ người. Không cần… không cần gọi ta như vậy—” Hai chữ ấy, ta thực sự nói không nên lời. May thay, hắn lại ngất đi. Sau này, nhờ ta chăm sóc, thân thể thiếu gia dần tốt hơn. Ta cũng không tiện tiếp tục ở lại phòng hắn. Đêm đầu tiên chuyển đến tiểu viện, hắn mặc một thân y phục mỏng, chân trần đứng ngoài cửa. “Nương tử, nàng không cần ta nữa sao?” “Nàng không ở đây, bảo ta làm sao ngủ được?”
Cẩn Tú Yên Hoa Phu nhân muốn chọn vợ cho Đại công tử, các tiểu thư trong kinh thành đều háo hức. Ta đang nướng cá vừa bắt được, mùi thơm tỏa khắp nơi. Đoạn ma ma nhìn ta thở dài: “Một khi phủ có nữ chủ nhân, ngươi sẽ không còn ngày nào yên ổn nữa, vậy mà còn có tâm trí ăn cá.” Ta ngậm đuôi cá, hào hứng nhìn Đoạn ma ma: “Đã chọn tiểu thư nhà nào rồi? Ta có thể xin nàng ấy tha cho ta rời đi không?” Đoạn ma ma chỉ vào cái bụng phình to của ta, nói ta mơ mộng hão huyền. Ta nghĩ, ước thì cứ ước thôi, vạn nhất trở thành sự thật thì sao?
Xuân Tỳ Cô gia lấy bạc hồi môn của tiểu thư để mua một xuân tỳ. Loại nha hoàn này được gọi là đẩy mông tỳ, chuyên phụ giúp chủ nhân trong chuyện phòng the. Trong cơn say, nhờ sự “phụ trợ” của nàng ta, công tử lại hành hạ tiểu thư đến chết. Ta hận ả nữ nhân phóng đãng này đến tận xương tủy. Nhưng sau đó, nàng lại quỳ trước linh vị của tiểu thư, dập đầu đến khi máu chảy đầm đìa. “Phu nhân, ta nhất định sẽ báo thù cho người.”
Mật Đào Dưới Trăng Thanh Ta đem mình bán đi, bán được năm lượng bạc. Ta đứng bên cạnh tên buôn người đếm bạc, lén lút giấu một lượng vào trong tay áo, còn lại đều đưa cho mẹ. Mẹ rơi lệ bảo ta phải tự chăm sóc bản thân cho tốt nhưng cha ta lại không kiên nhẫn cầm tiền bỏ đi: “Sau này có phạm lỗi thì đừng nói mình là con của ta!”
Xuyên Không Gặp Lại Bạn Trai Cũ: Nhưng Là Ai? Bạn trai cũ của ta làm hoàng đế. Hừ, tưởng rằng địa vị của ta sẽ thấp hơn hắn sao? Nực cười, làm sao có thể! Ta thế nhưng là Hoàng thái hậu! Ta “phịch” một tiếng quỳ xuống, níu chặt lấy vạt áo của hắn. “Tiểu bảo bối, đừng bắt ta phải tuẫn táng theo tiên hoàng mà!”
Phúc tinh A Mãn Ta tuy là một nữ nhân vừa xấu xí lại câm điếc, nhưng lại có một phu quân vô cùng mỹ mạo. Phu quân người yếu có bệnh tim, mọi chi phí chữa trị đều dựa vào số bạc ta thức khuya dậy sớm bán hoành thánh tích cóp. Hắn từng thề non hẹn biển, nói rằng trái tim của Tạ Dao hắn cả đời chỉ thuộc về A Mãn ta. Nhưng rồi một ngày, bệnh tim của hắn được chữa khỏi, trở thành thiếu tướng quân, hắn lập tức ngựa không dừng vó biếm ta làm thiếp, cưới Hầu phủ biểu muội làm thê. Hắn ôm biểu muội Hầu phủ trong lòng, ánh mắt tràn đầy tình ý: “A Mãn chẳng qua chỉ là một nữ nhân bị câm nghèo khổ, sao có thể sánh được với nàng, một người tài sắc, văn võ song toàn? Nàng mới xứng làm thiếu tướng quân phu nhân.” Nhưng hắn không hề biết… Ta không phải trời sinh đã bị câm, chỉ là mỗi lần mở miệng sẽ mang đến tai họa. Vì muốn bảo toàn bình an cho hắn, ta đã giả vờ câm suốt bao năm. Nay hắn đã vô tình bạc nghĩa, ta cũng chẳng cần giả vờ nữa!
Xương Hồng 1: Hương Xuân Làng tôi đổ một trận tuyết hồng. Tất cả đàn ông và đàn bà trong làng đều hóa thành những con thú động dục. Sáng hôm sau, đàn ông trong làng bị hút khô thành xác, phụ nữ thì đói khát như lên cơn nghiện. Ngoài làng, không biết từ đâu xuất hiện một ngôi chùa gọi là Vạn Xuân Tự. Các hoà thượng ở đó ai nấy đều tuấn tú tuyệt trần, khiến lòng xuân của phụ nữ trong làng cuồn cuộn không yên. Vậy là, đàn bà trong làng phát điên, ngày nào cũng trốn chồng lén lút lên chùa thông dâm với các “hoà thượng”. Nhưng rõ ràng tôi đã nhìn thấy… Thứ mà họ ôm ấp, căn bản… không phải là người!
Nhật Ký Hắc Hóa Của Tạ Tiểu Cẩu Sau khi cứu rỗi thành công nam chính Yandere. Ta hỏi: “Có thể cho ta làm hoàng hậu không?” Tạ Ngộ Triều im lặng không nói. Vì vậy ta bỏ mặc hắn, giả chết trở về thế giới ban đầu. Tay trái trà sữa tay phải gà rán, một mạch đánh lên trận thăng hạng năm mươi sao. Hệ thống đột nhiên phát ra cảnh báo: [Nhiệm vụ thất bại, nam chính đã hắc hóa, xin hãy lập tức trở về thế giới ban đầu để cứu rỗi lần thứ hai!] Ánh sáng trắng lóe lên, ta ngậm ống hút trở về thế giới nhiệm vụ. Đây là năm thứ năm sau khi ta chết, Tạ Ngộ Triều cũng đã trở thành bạo quân khiến người ta nghe tiếng mà sợ mất mật. Thanh kiếm dài lạnh lẽo trong tay hắn kê ngang cổ ta: “Hừ, lại đến thêm một đồ giả.” “Trẫm ghét nhất chính là khuôn mặt này, nói đi, thích chết kiểu gì?”
“Vũ Khí” Của Đại Tẩu Ca ca bệnh nặng, cưới đại tiểu thư Thôi gia bị từ hôn về để xung hỉ. Đêm tân hôn, ca ca ta bệnh không xuống được giường, đại nương bảo ta một tiểu cô nương ngủ cùng tân tẩu tẩu. Chúng ta đều uống chút rượu, hơi say mà ngủ. Trong mơ mơ màng màng, ta sờ thấy một vật lạ, ta hỏi tẩu tẩu, sao ngủ mà còn mang theo vũ khí phòng thân. “Vũ khí phòng thân?” Trong bóng tối, giọng nói của tẩu tẩu khàn khàn.
Lê Thanh Chưa Xuất Giá Năm ta 14 tuổi, cha đem ta bán cho phú hộ giàu nhất Hoài Châu làm kế thất. Ta giúp ông ta nuôi dưỡng Huệ tỷ nhi khi ấy vẫn còn trong tã lót, vậy mà sau khi ông ta lấy phu nhân mới, nữ nhân ấy liền đuổi ta ra khỏi nhà. Lúc sắp bị ch .t cóng ngoài đường, một thư sinh nghèo đã nhặt ta về. Ta may vá kiếm tiền nuôi hắn ăn học thi cử, ai ngờ nghe tin hắn đỗ Thám hoa, rồi cưới công chúa. Huệ tỷ nhi tức tối lẩm bẩm: “Vì sao nương chẳng bao giờ gặp được người tốt?” Ta cười, véo má con bé: “Thư sinh thúc thúc của con có cưới ta đâu, sao lại bảo hắn không phải người tốt?” Cánh cửa gỗ mục nát bị gió tuyết hắt tung, người nọ giận dữ xông vào: “Ai nói ta chưa cưới?”
Tặng Người Một Tấm Lòng Son Ngày mẹ tái giá, ta nắm chặt tay áo bà, từ đầu thôn khóc đến cuối làng. Thế nhưng bà lại giằng tay ra, lạnh lùng nhìn ta một cái: “Ân tình mẫu nữ đã dứt, về sau gặp lại, gọi ta là thẩm nương đi.” Phụ thân đã khuất, điều kiện mà tộc họ đồng ý cho bà tái giá là đem mảnh ruộng tốt cuối cùng trong nhà cùng căn nhà gạch ra trao đổi. Ta không có áo mặc, chẳng có cơm ăn. Người tổ mẫu kế từng bị mẹ ta ép đi – bà lão ấy – tìm được ta trong ngôi miếu đổ nát: “Hài tử, đi theo ta đi.”
Tường Đóng Kín Ta là một quả phụ thủ tiết. Tông tộc đã dùng gạch đá phong kín cửa sổ cùng cửa ra vào của ta, chỉ để lại một khe nhỏ để đưa cơm nước.Bọn họ muốn ta cô độc mà chết ở nơi này, sau đó dựng lên một tấm bia tiết hạnh.Nhưng ta không cam lòng.Ta muốn sống.
Bóng Hồng Sau Hầu Phủ Sau khi phụ mẫu qua đời, ta tích góp được một khoản lộ phí nhờ vào bán đậu hũ, đi tìm tỷ tỷ năm xưa bị bán đến Hầu phủ làm thiếp. Đợi ta đến nơi, mới biết được cái gọi là Hầu phủ căn bản không tồn tại. Nhưng trên đầu ta vẫn còn buộc dây tóc đỏ tỷ tỷ gửi theo cùng với thư nhà. Mà trong những lá thư nhà được gửi về hàng năm, tỷ ấy luôn viết mình sống ở Hầu phủ rất phú quý an lạc, bảo ta không nên tới tìm nàng.
Nha Hoàn Nhóm Lửa Của Gian Thần Ta là nha hoàn nhóm lửa trong phủ Thừa tướng, ngày làm quên ăn, đêm làm quên ngủ, một người gánh việc của ba người. Chủ nhân của ta là một kẻ tàn bạo, phàm là nha hoàn nào dám trèo lên giường hắn, đều bị đánh chết không chút lưu tình. Rốt cuộc, hắn giết nhiều đến mức ngay cả kẻ hầu hạ dâng cơm cũng chẳng còn ai. Lão quản gia lôi kéo tay ta, vẻ mặt đầy thương cảm, tận tình khuyên nhủ: “Ngươi vào đó nhớ kỹ, đừng trèo lên giường! Mỗi tháng ta sẽ tăng bổng lộc cho ngươi lên năm lượng bạc, nếu trụ vững ba năm, ta đảm bảo ngươi có thể vinh quang trở về quê!” “Nhưng nếu ngươi trèo lên giường…” “Đừng nói đến bạc, ngay cả mạng cũng chẳng giữ nổi!” Hai năm sau, nhân lúc bốn bề vắng lặng, chủ nhân bức ta vào góc phòng, mượn rượu giả say, ba lần bốn lượt muốn lôi ta lên giường. Ta đạp hắn một cước, lấy dây thừng trói chặt cổ áo, quấn quanh eo mình thành mấy vòng, ngay cả khố cũng thắt thành nút chết, kiên định nói: “Bẩm gia! Hôm nay nô tỳ xin nói thẳng! Giường này, dù chết nô tỳ cũng không trèo!”
Mẹ Chồng Trọng Sinh Công công tử trận xa trường, phu quân cùng biểu muội sớm đã bỏ trốn. Bà mẫu bởi vì xúc động mà trúng gió, nằm liệt giường. Ba vị tỷ tỷ đã gả ra ngoài, lấy cớ chăm sóc bà mẫu mà dọn sạch phủ đại tướng quân. Bởi vì ân tình, ta tận tâm tận lực hầu hạ bà mẫu mười năm. Bà mẫu mạnh mẽ không muốn trở thành gánh nặng của ta, nuốt vàng tự vẫn. Nhưng không ai biết rằng bà mẫu không chết, mà trọng sinh về ngày ta vừa gả vào phủ Tướng quân.
Mùa Xuân Hoa Nở Ta vốn là một nữ đồ tể, bỗng chốc lại trở thành mẹ tiểu thư giả của tướng phủ. Thừa tướng phu nhân cao ngạo quý phái, bịt mũi ném tiểu thư giả trước cửa nhà ta. Ta nghi hoặc: “Ngươi thật sự không cần tiểu nữ oa này nữa sao?” Nàng ta đầy vẻ chán ghét, chỉ mang theo tiểu thư thật rời đi. Ta gật gật đầu, được rồi, bỗng dưng lại có thêm một cục bột nhỏ. Sau đó, mỗi ngày ta giết năm con heo, cục bột nhỏ mỗi ngày ăn hết năm bát cơm. Còn lẽo đẽo đi theo sau ta: “Mẹ, đói đói, cơm cơm!”
Phế Hậu Làm Nông Ở Lãnh Cung Đây là năm thứ ba ta ở trong lãnh cung. Ta cũng không biết tại sao mình lại bị đày vào đây, vì ta nghĩ thân phận ban đầu của mình cũng khá tốt. Giống như tám mươi phần trăm các cô gái xuyên không khác, ta tỉnh dậy trên một chiếc giường siêu rộng tám người vẫn nằm vừa, bên cạnh ta là Hoàng đế mặc áo màu vàng sáng, thêu hình rồng, đang nhìn ta. Tại sao vừa mở mắt ta đã biết hắn là Hoàng đế? Bởi vì hắn đã nói một câu. Hắn nói: “Người đâu, truyền chỉ của trẫm, phế truất Hoàng hậu vào lãnh cung.”