Cổ Đại

Nguyệt Nguyệt Vân Giang

Nguyệt Nguyệt Vân Giang Ta là nha hoàn nhất đẳng của tiểu thư, vì tiểu thư mà lên núi đao xuống biển lửa. Tiểu thư muốn ăn sữa đông chưng đường, ta sẽ làm. Tiểu thư muốn bắt bướm, ta sẽ đi bắt. Nhưng hôm nay, tiểu thư nhìn ta với ánh mắt ái muội, vỗ nhẹ lên giường: “Lãm Nguyệt, lại đây nghỉ ngơi.” Ta:”?” Tiểu thư, trong khế ước bán thân không có mục này!!!

Hoa Trong Sương

Hoa Trong Sương Công chúa từng làm kỹ nữ, thậm chí tiếp đãi cả thái giám trong cung. Tẩu tử ta đã cứu nàng ta, nhưng nàng ta lại để mắt đến huynh trưởng ta, thế nên đã tìm người làm nhục tẩu tử ta. Sau khi bị làm nhục, tẩu tử ta vẫn không rời xa huynh trưởng, công chúa ghen tức, đẩy mạnh chính sách liệt nữ, khiến tẩu tử ta phải treo cổ tự tử. Sau khi gia đình tan nát, ta cắt tóc cạo đầu, từ một thiếu nữ trở thành một binh sĩ. Sau đó, công chúa vì để lấy lòng ta, tự tay khắc chữ “Kỹ nữ” lên đầu vai mình. Nhưng những gì ta muốn, còn hơn thế nhiều.

Đào Đào

Đào Đào Mẹ ta thường bảo, phận thiếp thất muốn sống yên ổn, thì chỉ có cách lấy lòng phu quân, để hắn sủng thiếp diệt thê. Thế nhưng, ta lại thấy chính thất phu nhân không chỉ dung nhan tuyệt sắc, tâm tính lại hiền lương, mà còn vô cùng giàu có. Do đó, ta quyết định từ bỏ con đường cũ, bái phục phu nhân: “Phu nhân, thiếp có thể được hầu hạ bên cạnh người không ạ?”

Thê Tử Của Ta

Thê Tử Của Ta Phu quân của ta chiến tử sa trường đã năm năm, vậy mà đột nhiên lại mang theo cả gia quyến quay về. Hắn ở địch quốc cưới vợ, sinh con, còn chỉ đích danh bảo ta đi đón. Lão phu nhân khó xử, ta cũng khó xử. Năm đó, sau khi Cố Xương Văn qua đời, lão phu nhân đã tìm cho ta một tiểu tướng công. Hiện tại, trượng phu và nhi tử ầm ĩ không ngừng, ta thực sự không cách nào rời khỏi. Hai người họ, một người giữ chặt tay áo bên trái của ta, người kia giữ chặt tay áo bên phải, nước mắt lưng tròng, nghẹn ngào nói: “Nương tử, ngực ta đau quá, nàng nghe thử xem tim ta đập nhanh hay không?” “Nương, ngón tay con đau quá, người thổi cho con nhé!” Không còn cách nào, ta đành gác lại chuyện đi đón người. Hôm Cố Xương Văn tức giận đến tìm ta tính sổ, lão phu nhân không dám ngẩng đầu, lại nghĩ ra một chủ ý ngu ngốc: “Hay là để hai đứa trẻ đính hôn từ bé?”

Tuế Tuế An Ninh

Tuế Tuế An Ninh Ngày ta bị nhốt vào lãnh cung, tuyết lớn bay đầy trời, băng trên mái hiên dày hơn một thước. Tiểu thái giám áp giải ta tới cảm thấy vừa lạnh vừa xui xẻo, đẩy ta vào cửa lớn lãnh cung rồi vội vàng bỏ chạy. Trong Hợp Hoan cung của Quý phi hàng đêm vang lên tiếng hát ca, mà ta chỉ là người nàng tiện tay bắt tới để chịu tội thay mà thôi.

Thần Hoan Ngự Hung - Cầu Tử Miếu Dẫn Hồn

Thần Hoan Ngự Hung – Cầu Tử Miếu Dẫn Hồn Năm đói kém nhất, tôi đang tranh giành lễ vật trên mộ với lũ quỷ dữ. Bỗng nhiên, tôi nghe thấy nhà viên ngoại Vương đang tìm người nhận con gái họ làm con nuôi. “Các vị tiên gia, ai có thể cứu được con gái ta, bất kể xuất thân, ta đều sẽ lập miếu thờ phụng!” Lập miếu thì tôi chẳng hiếm lạ, nhưng nhìn con gà quay và ngỗng béo trên bàn cúng, mắt tôi sáng rực lên vì thèm. Chưa kịp suy nghĩ, miệng tôi đã ngoạm lấy đồ ăn. Quản gia giật mình, quát: “Con mèo hoang từ đâu tới, dám ăn đồ cúng!” Nhưng viên ngoại Vương lại quỳ sụp trước mặt tôi, van xin: “Đại tiên, xin cứu con gái tôi!” Nhìn đứa trẻ trong kiệu, ba hồn không đầy đủ, tôi giật mình nghĩ: “Chết rồi, hình như mình vừa gây rắc rối to rồi!”

A Hỉ, Kính Chúc An Khang

A Hỉ, Kính Chúc An Khang Huynh trưởng của ta cướp đi vị hôn thê mà tân đế hết mực yêu thương, cưới nàng làm chính thê.Tân đế vì thế mà đoạt lấy ta, phong làm phi tử.Trước khi nhập cung, phụ thân vạn lần dặn dò, bảo ta phải thuận theo tính tình nóng nảy của tân đế Kỳ Huyền, đừng tuỳ tiện rơi lệ.Ta tròn mắt ngơ ngác, ngoan ngoãn gật đầu.Vừa nhập cung ngày đầu, ta đã được tuyên triệu thị tẩm.Chỉ thấy Kỳ Huyền liếc ta một cái, liền giận dữ đá cho thái giám bên cạnh một cước.“Trẫm muốn là đích nữ Giang gia, chứ không phải hài tử 8 tuổi này!”

Vệ Lệnh Nghi

Vệ Lệnh Nghi Đêm trước khi ta gả cho Thái tử, phụ thân từ bên ngoài dẫn về nữ nhi do ngoại thất sinh ra. “Muội muội của con quốc sắc thiên hương, xinh đẹp hơn con nhiều. Có nàng cùng con vào phủ Thái tử, nhất định sẽ giúp con cố sủng.” Ta chỉ thấy buồn cười. Ta chính là kẻ thù giết mẹ của nàng, sao nàng có thể giúp ta cố sủng? Quả nhiên, ngày đại hôn, nàng mặc một bộ y phục trắng tinh khôi đứng bên cạnh ta, thu hút mọi ánh nhìn. Trừ phu quân của ta, Thái tử điện hạ.  

Sách Mệnh

Sách Mệnh Khi Thái tử đăng cơ, đã lập Thái tử trắc phi làm Hoàng hậu. Nguyên nhân rất đơn giản, trên sách mệnh có ghi, Hoàng hậu đầu tiên của Thái tử sẽ chết vì loạn tiễn xuyên tim. Ngày thánh chỉ phong Hậu hạ xuống, tỷ tỷ của ta, tức là Thái tử phi Thẩm Thành Vân, cười tươi rói đến cung của ta, hành lễ không mấy nghiêm chỉnh: “Thần thiếp xin chúc mừng Hoàng hậu nương nương.” Sau đó, nàng lại tiến đến gần ta, đôi môi đỏ tươi cong lên đầy ác ý: “Thẩm Nhược Nhược, hãy trân trọng hai ngày tốt đẹp này đi nhưng cũng đừng quá đắc ý, nếu để ta không vui thì sau khi ngươi chết có được thụy hiệu tốt hay không, đều do ta quyết định.” “Thật sao?” Ta lùi lại một bước, trầm giọng nói. “Vậy thì tỷ tỷ nhất định đừng chết trước ta.”

Tạ Triều Triều

Tạ Triều Triều Ta là trưởng nữ của Tấn vương, nhưng từ nhỏ đã lớn lên ở chốn thôn quê. Phủ Tề quốc công chê ta quê mùa, muốn hủy hoại danh tiếng của ta để hủy bỏ hôn ước. Trong buổi Thượng Lâm yến, phủ Quốc công dẫn người đến bắt gian. Trên giường ta, tiểu thế tử của Trấn Nam vương – Triệu Tử Quý – mặt đỏ bừng, bẽn lẽn nắm chặt góc chăn: “A tỷ, ta vừa ngất đi, quần vẫn còn nguyên, ta còn chưa kịp làm gì mà—” Lão thái quân phủ Quốc công cười lạnh, lớn tiếng nói: “Nam nữ bảy tuổi không được ngồi chung bàn, vậy mà cô nam quả nữ lại áo quần xộc xệch, ở chung một phòng, chẳng lẽ không phải là chuyện ô uế?” Mọi người trong bữa tiệc nghe vậy đều biến sắc. Ngay khi lão thái quân đang đắc ý vì nghĩ rằng đã hủy hoại thanh danh của ta, bà ta liền bị cả đám người xông vào đánh cho một trận tơi bời. Bà ta đâu biết rằng, tiểu thế tử Trấn Nam vương – Triệu Tử Quý – gần như là do ta nuôi lớn. Không chỉ có hắn, mà trong giới quyền quý bậc nhất kinh thành, ít nhất một nửa số con cháu thế gia cũng đều như vậy. Nếu từ bảy tuổi trở đi, chỉ cần nam nữ ở chung một phòng là không còn trong sạch nữa, thì e rằng… một nửa đám con cháu quyền quý trong kinh thành này đều chẳng còn trong sạch nữa rồi!

Lương Xuân Hảo Cảnh

Lương Xuân Hảo Cảnh Chợ nô lệ kéo đến một xe đầy nam nô. Nương đưa cho ta mười lượng bạc, bảo ta mua một người về làm việc. Ta nhìn vào trong chiếc lồng sắt, thấy Tạ Lương với đầy vết roi trên người, ánh mắt lạnh lùng kiêu ngạo, liền ngẩn ra một lúc. Ta biết hắn sau này sẽ được rửa oan, thoát khỏi thân phận nô lệ một bước lên mây, thậm chí sẽ cưới ta làm chính thất. Nhưng cuối cùng, ta vẫn chỉ tay về phía nam nhân rắn rỏi bên cạnh hắn: “Ta muốn người này.”

Vong Ơn Bội Nghĩa

Vong Ơn Bội Nghĩa Sau khi cung đấu thắng lợi, nhi tử của ta trở thành hoàng đế, còn ta thì sau khi nó đăng cơ đã bị ban cho lụa trắng. Trước khi chết, ta mới biết được rằng hoàng đế vẫn luôn cho rằng ta không phải là mẫu thân thân sinh của nó, ta vì muốn giữ con mà giết hại mẫu thân thân sinh của nó, nó đã nhẫn nhịn nhiều năm, cuối cùng cũng báo được mối thù lớn. Ta nghe xong cảm thấy vô cùng hoang đường. Ta giải thích với nó: “Năm đó thái y cùng với bà đỡ đều có mặt, huống hồ ta cũng không phải là không thể sinh con, hà cớ gì phải cướp con của người khác.” Nhưng nó lại nói: “Trẫm chỉ tin vào những gì mình nhìn thấy, ngươi tàn hại phi tần, khiến mẫu tử chúng ta ly tán, đáng phải tự mình đền tội.” Ta bị thái giám bên cạnh nó siết cổ đến chết, mở mắt ra lần nữa, ta đã trở về mười năm trước, lần này, cứ như ý nó vậy.

Chính Phi Mưu Lược

Chính Phi Mưu Lược Thụy vương gia đem lòng yêu thứ muội, vậy mà lại cố ý cầu hôn ta. Chỉ bởi vì thứ muội nói rằng, ta tính tình nhu mì, trong phủ lại không được sủng ái. Nếu ta làm chính phi, nàng vào phủ làm thiếp sẽ dễ dàng khống chế, trở thành nữ chủ nhân thực sự của vương phủ. Mẫu thân buồn bã đến bạc cả tóc, chỉ cảm thấy Thụy Vương thiên vị Tống Tịch Tịch, lo rằng ta không có được sự sủng ái, sau này ở vương phủ sẽ nửa bước khó đi. Ta không bận tâm, an ủi bà: “Thay vì phải nhẫn nhịn trong phủ mà sống qua ngày, chẳng bằng gả vào vương phủ, cũng coi như có một lối thoát.” “Thánh chỉ tứ hôn, con chỉ cần làm tròn bổn phận chính phi, hà tất phải cùng nàng ta tranh giành sủng ái?”

Mối Hận Kiếp Trước

Mối Hận Kiếp Trước Ban ngày, ta vô tình gặp được một thư sinh tại chùa. Đến tối, nha hoàn Hồng Ngọc mang đến cho ta một phong thư. Người gửi – Trương Sinh. Ta sai Hồng Ngọc trả lại, dặn không được chuyển thư cho nam nhân xa lạ nữa. Không ngờ, mấy ngày sau, Trương Sinh cầm lấy tờ thư ta tự tay viết, nói rằng ta và hắn có tư tình. Ta sai người đi báo quan, nhưng bị phụ thân ngăn cản. Phụ thân nhận Hồng Ngọc làm nghĩa nữ, cho nàng thay thế ta, long trọng gả vào nhà thế tử Bắc Uy Hầu. Cùng ngày ấy, ép ta gả cho Trương Sinh, buộc ta từ cửa sau mà theo hắn đi. Đêm tân hôn, Trương Sinh sau khi uống rượu liền lộ ra sự thật. Hóa ra hắn là biểu ca của Hồng Ngọc, tất cả đều là âm mưu của bọn họ. Bọn họ kéo ta vào vũng bùn nhơ, dẫm lên ta mà thăng tiến, để Hồng Ngọc chiếm đoạt toàn bộ của ta. Vào ngày lai mặt, ta muốn vạch trần bọn họ, nhưng bọn họ lại ép ta uống rượu độc. Dùng chút hơi tàn cuối cùng, ta kéo bọn họ cùng đồng quy vu tận. Khi mở mắt ra, ta đã quay trở lại ngày gặp Trương Sinh tại Tướng Quốc Tự.

Sau Khi Xuyên Sách, Tôi Mở Trường Mẫu Giáo Trong Hậu Cung

Sau Khi Xuyên Sách, Tôi Mở Trường Mẫu Giáo Trong Hậu Cung Là một giáo viên mầm non với 5 năm kinh nghiệm, tôi bỗng xuyên không thành phi tần địa vị bét nhất hậu cung. Do không có năng lực đặc biệt nào, cho nên tôi quyết định sống một cuộc sống nhàn nhã. Không ngờ sau một năm ăn không ngồi rồi trong cung, phi tần cùng cung với tôi đột nhiên bị ban chếc. Ngũ hoàng tử 3 tuổi trở thành gánh nặng, không ai muốn nhận nuôi. Cuối cùng sau nhiều lần đẩy qua đẩy lại, trách nhiệm rơi vào tay tôi. Chăm sóc trẻ em là điều tôi thành thạo nhất. Năm thứ hai, một quý nhân qua đời, tiểu công chúa vừa tròn một tháng tuổi được đóng gói đưa đến cung của tôi. Năm kế tiếp, Mai Quý phi kiêu căng ngạo mạn thất sủng, đại công chúa 10 tuổi cũng được gửi đến…

Thê Tử Của Thần

Đương kim thánh thượng yêu thích t/hê tử người khác, hôm vi hành nọ, hắn để mắt tới đại tẩu ta đang mang thai 6 tháng. Đại tẩu sống ch .t p h/ả.n kháng, làm bị t.hư/ơng long thể, hắn liền đem nữ tử thôn quê không biết điều ấy thư/ởng cho binh sĩ dư/ới trướng. Đại tẩu bị mấy người thay nhau h à..n/h h .ạ đến ch .t, cuối cùng một x /á.c 2 mạng. Đại ca ta đôi mắt đ/ỏ r//ự c, điên cuồng lao tới muốn liều mạ/ng với cẩu hoàng đế, còn chưa kịp đến gần đã bị l o..ạ/n đa/o c.h é//m ch .t. Hắn còn sai người c/h..ặ t đầu đại ca, ném cho l.ũ c/hó hoa/ng phâ/n thâ/y. Vị đế vương cao cao tại thượng kia không hề hay biết, trong căn nhà ti/ện dân mà hắn khinh rẻ ấy, vẫn còn một tiểu muội đang tha thiết ngóng trông bọn họ trở về. Về sau, tân khoa trạng nguyên vừa thành thân, thê tử lạc bước vào ngự hoa viên, bất cẩn đ â./m sầ/m vào thánh thượng.

Độc Phi

Độc Phi Hoàng đế đương triều là một gã điên loạn. Hắn từng cuồng ngôn rằng sẽ nếm hết toàn bộ nữ nhân trên thiên hạ. Sau khi bị hạ thuốc mê, ta cùng tỷ tỷ tỉnh dậy trong thâm cung. Lúc bàn tay hắn ta vươn tới, tỷ tỷ dịu dàng che chở ta sau lưng: “Muội muội hẳn còn non nớt, chẳng hiểu gì cả, xin để dân nữ hầu hạ bệ hạ.” Vì sợ hãi, tỷ tỷ vô tình rơi một giọt nước mắt, lập tức bị hoàng đế lăng trì. Nhìn tỷ tỷ máu thịt be bét, ta rút trâm vàng, quyết liều mạng với hoàng đế. Nhưng ngay sau đó, ta bị hắn đâm một nhát vào tim. Khi mở mắt lần nữa, ta nhìn thấy hắn đang cầm một con dao găm sắc nhọn, từng nhát từng nhát lăng trì tỷ tỷ. Nhưngtên hoàng đế chó má đó không biết rằng, hắn là kẻ điên, nhưng ta còn điên hơn hắn!

Hoàng Thành Rực Lửa

Hoàng Thành Rực Lửa Ta là thư đồng của Nhị tiểu thư. Nàng gây họa, ta chịu tội thay. Ta làm điều mờ ám, nàng gánh tội thay. Chúng ta cùng nhau gây sóng gió ở Lĩnh Nam, được xưng là “song họa”. Cho đến khi Vương gia khải hoàn, hắn nắm giữ trọng binh lại vừa chiến thắng, Hoàng đế ngày càng không ngủ được, ngấm ngầm ám chỉ phải đưa một đứa trẻ đi làm con tin. Nhị tiểu thư nhìn đại tỷ sắp xuất giá, rồi lại vuốt đầu cặp đệ muội song sinh. Nàng quay đầu nhìn ta, cười nhe răng. “Ta đi Thượng Kinh làm con tin, ngươi có đi không?” Ta lập tức về nhà, lén bỏ thuốc xổ vào bữa ăn của kế mẫu luôn hại ta, rồi gói hành lý đến tìm nàng. “Đi!”

Câu Chuyện Về Tạo Phản

Câu Chuyện Về Tạo Phản Cha ta ở biên cương vụng trộm nuôi sáu vạn quân Thiết Kỵ, bị Hoàng đế phát hiện. Cẩm Y Vệ từ kinh thành đến truyền thánh chỉ, bắt cha ta giao binh quyền. Cha ta vứt thánh chỉ xuống đất, quát lớn một câu: “Vô lý, cẩu Hoàng đế, lại hoài nghi đến trên đầu trẫm!” Cẩm Y Vệ lập tức sa sầm mặt. Ta sợ đến mức nhảy dựng lên ba thước. Cha, con thay chín tộc chúng ta cảm ơn cha.

Trộm Ngọc

Trộm Ngọc Ngày sinh nhật ta, phụ thân dẫn về một thứ nữ. Nhưng phụ thân và mẫu thân ta trước nay tình sâu ý đậm, sau khi mẫu thân mất, phụ thân chưa từng đi thêm bước nữa, lúc này lại đột nhiên dẫn về một thứ nữ xấp xỉ tuổi ta. Thật kỳ lạ. Thừa dịp phụ thân rời kinh, mình ta cai quản phủ Tướng quân, ta dạy dỗ thứ muội đến ngoan ngoãn dễ bảo vô cùng. Sau đó, phụ thân thắng trận trở về, dứt khoát quỳ xuống bên chân thứ muội: “Thần, cung nghênh Thái tử hồi cung.” Ta vô thức đưa mắt sang nhìn vị thứ muội đẹp đến bất phân nam nữ kia, cô ta mỉm cười e lệ, rũ mắt nhìn ta. Ta “A~” một tiếng. Dứt khoát ngất xỉu.