Cổ Đại
Hoán Đổi Thân Phận Kiếp trước, ta cùng đệ đệ được gia tộc gửi gắm kỳ vọng rất lớn. Đệ đệ bị cha đưa đến biên cương, dựng nghiệp nơi sa trường, nhưng nó trời sinh nhát gan, chỉ thích thêu hoa đánh đàn, cuối cùng chết vì thua trận. Ta được đưa vào cung làm quý phi, nhưng tính tình ta nóng nảy, xách đao liền chém, ở trong Ngự Hoa Viên truy sát Hoàng Đế bị loạn tiễn bắn chết. Lần nữa mở mắt ra, ta và đệ đệ cùng nhau trùng sinh rồi. Thánh chỉ phong phi truyền tới phủ, đệ đệ khóc lóc ôm lấy chân ta. “Tỷ tỷ, tỷ tỷ duy nhất của đệ!” “Cầu xin tỷ đó, tỷ đi đánh giặc, đệ thay tỷ làm quý phi được không!” Hoàn Tiền Shopee Từ 3/4/2024, Metruyen.net.vn chính thức HOÀN TIỀN cho 100% đơn hàng mua sắm tại Shopee. 🛒 Khi mua hàng trên Shopee thông qua liên kết giới thiệu từ Metruyen, bạn có thể nhận lại từ 10,000 đến 500,000 đồng cho mỗi đơn hàng. Bấm Đây Để Đăng Ký Hoàn Tiền
Mơ Tưởng Trong Ảo Mộng Trước khi ra trận, tiểu tướng quân mượn rượu làm càn, cướp đi lần đầu của ta. Ba ngày ba đêm điên cuồng, hắn cắn lấy cổ ta, nghiến răng hứa hẹn: “Sinh cho ta một đứa con, vị trí chính thê là của nàng.” Thế nhưng khi hắn khải hoàn trở về, trong lòng lại ôm theo đại tỷ năm xưa bỏ trốn khỏi hôn sự. Nàng ta nép vào ngực hắn, đuôi mắt hoe đỏ: “Đêm đó tướng quân chỉ là tạm thời mượn muội muội để giải quyết gấp… người đính hôn vốn dĩ là thiếp…” Tiểu tướng quân đau lòng không thôi, nhíu mày dỗ dành: “Cho nàng ta một cái danh thiếp thất là được, vị trí chính thê của bản tướng quân chỉ có nàng xứng.” Ta như sét đánh ngang tai, trong khoảnh khắc liền tỉnh ngộ. Phải rồi, trách ta, vọng tưởng với vầng trăng nơi trời cao. Cúi đầu vuốt ve bụng đã nhô lên lờ mờ, ta xoay người rời khỏi kinh thành. Năm năm sau gặp lại, ta dắt theo một bé con nhỏ xíu. Cả đời ngông cuồng phóng túng như tiểu tướng quân lại đỏ hoe mắt, không dám bước lên nửa bước. Không lẽ… hắn tưởng con gái ta là con hắn?
Ôn Ngọc Trước khi trút hơi thở cuối cùng, A tỷ bảo ta rằng kẻ hại chết nàng chính là Hàn Anh. Vì lời này mà ta đã ôm hận với Hàn Anh suốt mười năm. Ngay cả khi sắp lìa đời, trong lòng ta vẫn còn tính toán xem làm sao để giết được hắn. Nhưng sau khi ta qua đời, Hàn Anh lại tự mình đào bới đống đổ nát, nhặt lấy từng mảnh hài cốt của ta, dựng linh vị khắc mấy chữ “Ngô Thê Ôn Ngọc.” Vị đô đốc Đông Xưởng tàn nhẫn, quyết đoán ấy lại quỳ trước bài vị của ta, nước mắt tuôn rơi, không ngừng cầu khẩn: “Ngọc nhi, nàng hãy xuất hiện trong giấc mộng của ta, cầu xin nàng.” Sau khi ta qua đời, Hàn Anh ngày càng trở nên lạnh lùng, u ám. Đến một đêm tuyết lớn, hắn bị sát thủ ta sắp đặt chặn đường. Hắn không hề chống cự, để mặc cho sát thủ cắt đứt tứ chi, nhưng từ đầu tới cuối vẫn không buông khối ngọc ngậm chặt trong miệng. Đúng khoảnh khắc đó, ta mới hiểu ra, A tỷ đã lừa dối ta. Tiếng khóc trong niềm hối hận của ta vang vọng khắp núi đồi, ta cầu xin thần linh hãy cứu lấy Hàn Anh. Sau một tia sáng chói lòa, ta trở về khoảnh khắc đầu tiên gặp Hàn Anh.
Khói Cô Độc Giờ Dần ba khắc, Thái tử rời khỏi giường ta. Hắn chưa từng chạm vào ta. Đêm nay chỉ là một tai nạn. Bởi vì người trong lòng hắn, vị kia trong Chiêu Dương cung, đã thị tẩm đêm nay. Lúc ái ân thâm tình, đầu ngón tay hắn luồn vào tóc ta, không nhịn được mà khẽ gọi: “Phù nhi.” Người trong Chiêu Dương cung ấy tên Tống Phù Lan. Là đại tỷ của ta, cũng là sủng phi của đương kim Hoàng thượng.
Tô Khả Trinh Hắn là người thanh liêm chính trực, là bậc quân tử nổi tiếng khắp triều dã. Hắn không nạp thiếp, không thông phòng, người đời đều cho rằng hắn yêu thương và trân trọng ta. Chỉ có ta mới biết, người hắn thực sự yêu chính là hoàng hậu nương nương. Ta vốn đã cam chịu. Cho đến năm đó, quân phản loạn vào thành, bắt giữ nữ nhi duy nhất của chúng ta, ép hắn giao ra hoàng hậu và thái tử. Trước trận tiền, hắn bắn một mũi tên giết chết nữ nhi, nói: “Từ xưa đến nay, gia, quốc khó song toàn.” Ta bạc đầu trong một đêm, tuyệt vọng cùng hoàng hậu đồng quy vu tận. Mở mắt ra lần nữa, ta trở về đêm động phòng hoa chúc với hắn. Đối diện với khuôn mặt không gợn sóng của hắn, ta mỉm cười. “Đã yêu nhau đến vậy, vậy thì hãy để câu chuyện tình yêu của các người được lưu truyền khắp thiên hạ.”
Sau Khi Bị Đoạt Mối Hôn Sự, Ta Lựa Chọn Tu Hành Hôn sự của ta bị mẫu thân trao cho đường tỷ. Bà nói ta chưa đủ xinh đẹp, cũng không thông minh lanh lợi, đường tỷ thích hợp gả vào Hầu phủ hơn ta. Nếu đã như vậy, thì cứ để tỷ ấy gả đi.
Hàm Ngọc Sau khi công lược thành công vị hoàng đế bạc tình, ta ở lại bên cạnh hắn. Nhưng hắn lại bị thương mất trí nhớ, quên mất ta. Hắn yêu một cô nương khác, mũ phượng khăn quàng, cưới nàng làm thê. Còn ta chỉ là một quý phi không được sủng ái bên cạnh hắn. Chỉ vì làm bẩn giày của người trong lòng hắn, ta đã bị hắn chặt đứt đôi tay, ném vào lãnh cung. Đôi tay này, từng cầm trường thương, cùng hắn vào sinh ra tử. Cũng từng mười ngón đan chặt, cả đêm không nỡ rời xa. Ta quyết định từ bỏ. Hệ thống khuyên ta: “Chờ thêm vài ngày nữa, bệnh của hắn sẽ sớm khỏi thôi.” Nhưng ta mệt rồi, ta không muốn đợi hắn nữa.
Thay Đổi Thân Phận Cửu vương gia bị người hạ dược, trong tình thế cấp bách đã xông vào phòng khuê phòng của ta. Sau một đêm xuân tiêu, hắn hứa sẽ cưới ta về làm vợ. Nhưng quay đầu đã ra lệnh cho sát thủ giết ta. “Nữ nhân này thân phận thấp hèn, thế mà cũng dám mơ tưởng trở thành Vương phi của ta?” Một lúc sau, ta nhìn xác sát thủ nằm trên đất, tát lệch đầu tên thuộc hạ. “Lão nương đây thải dương bổ âm nhiều năm, lần đầu tiên thấy loại hàng kém chất lượng như vậy! Thật uổng phí thuốc của lão nương!”
Phượng Điệp Trong Mộng Thái tử và Yến Vương là huynh đệ song sinh, từ khi sinh ra đã có thể cảm nhận ngũ giáccủa nhau. Cho nên, mỗi lần ta cùng Thái tử viên phòng, Yến Vương đều…?! Ta đã làm Thái tử phi suốt ba năm, mới biết người khiến ta nhất kiến chung tình trong buổi du xuân ngoại ô năm đó chính là Yến Vương. Gả sai người rồi, vậy thìđâm lao phải theo lao thôi. Một lần nọ, sau khi cung yến kết thúc, ta dùng đai lưng trói tay Thái tử, xoay người làm một lần nữ thổ phỉ. Đợi đến khi ta mệt mỏi nằm trong lòng hắn, bên tai bỗng vang lên một giọng nói lười biếng: “Hoàng tẩu, nàng bình thường trước mặt hoàng huynh ta, cũng chủ động như vậy sao?” Hỏng rồi! Hắn là Yến Vương, không phải Thái tử! Ta run rẩy cả người, Thái tử đang xách kiếm chạy đến đây…
Khương Tụng Khi Hoàng đế và bạch nguyệt quang của hắn thành thân, ta cô độc tắt thở trong lãnh cung. Tất cả mọi người đều không cảm nhận được hơi thở của ta, nhưng chẳng ai biết rằng ta là truyền nhân duy nhất của bế khí công. Hoàng đế gục khóc thảm thiết trước mộ ta, còn ta thì đã chạy đến tận biên cương, vui vẻ ăn uống thỏa thích trong một tửu lâu, tiện thể sờ thử cơ bụng của một tiểu lang quân Tây Vực. Cuộc sống lẽ ra có thể cứ thế trôi qua một cách thư thái, cho đến khi một trận động đất bất ngờ làm sụp đổ hoàng lăng, và Hoàng đế phát hiện trong quan tài của ta chỉ toàn là khoai tây thối. Ngày hôm đó, Thiên tử nổi giận, thề rằng dù có đào sâu ba thước đất, cũng nhất định phải tìm ra ta!
Kế Hoạch Phản Công Trong Thanh Lâu Ta và muội muội cùng nhau tiến vào thanh lâu. Nàng sợ sự dơ bẩn dâm loạn trong thanh lâu, ta liền cố gắng khắp nơi che chở, nguyện làm trò chơi dưới thân người khác. Ta đem hết tiền kiếm được cho nàng học hành, ăn uống, vui chơi. Khiến nàng từ nhỏ đã thông thạo cầm kỳ thi họa, dùng một bài 《 Kinh hồng khúc 》 làm kinh diễm khắp nơi. Nhưng nàng vừa được gả vào vương tộc, liền bắt đầu chê bai thân phận của ta. Không những cắt đứt quan hệ, thậm chí còn tàn nhẫn cắt lưỡi, lột da, sau đó ném ta vào núi hoang, gọi mấy con chó đói đến gặm thịt, lột da ta làm thành một tấm thảm, đặt trước cửa cho người ta giẫm đạp. Nàng đứng bên cạnh nhìn, cười rất tươi. Ta vẫn luôn không hiểu vì sao nàng lại đối xử tàn nhẫn với ta như vậy. Cho đến một ngày. Nàng đứng trước thi thể ta, cười tươi như hoa mà nói: “Tỷ tỷ à, thật sự không còn cách nào khác, ai bảo Thất hoàng tử lại luôn thích tỷ cơ chứ.”
Năm đại hạn ấy, nhà họ Hách mang tới một bao lúa mạch đen, xin kết thân cùng nhà ta. Phụ thân, mẫu thân cùng đệ muội đều đã đói đến co gi/ật, chúng ta thật chẳng còn khí phách để khước từ. Ta bước ra, nhận lấy bao lúa mạch ấy, gả cho Hách Viễn, người hơn ta 5 tuổi. Ba ngày sau tân hôn, Hách Viễn liền phải ra chiến trường. Ta ở nhà chờ mãi, chờ năm này qua năm khác, cuối cùng lại chỉ nhận được tin hắn t/ử tr/ận…
Túi Thơm Tặng Tình Lang Ta tình cờ cứu giúp một thư sinh nghèo khó đang trên đường vào kinh ứng thí. Lúc chia tay, ta lưu luyến không rời, tặng chàng một chiếc túi thơm để định tình: “Đợi khi công tử đỗ đạt cao, chớ quên ta nhé.” Hắn đi rồi, cứ ba bước lại ngoái đầu nhìn. Trên điện Kim Loan, Hoàng Đế muốn tứ hôn cho trạng nguyên kì này. Hắn quỳ xuống tạ tội: Thần đã có ý trung nhân, không phải nàng ấy sẽ không cưới. Rồi hắn lấy ra chiếc túi thơm đã phai màu trong ngực áo. Trên điện, tiếng hít thở dồn dập liên tiếp nổi lên, các thí sinh xôn xao, cùng nhau móc ra mười tám chiếc túi thơm y hệt nhau. Hoàng đế hỏi: “Còn cưới nữa không?” Trạng nguyên nghiến răng nghiến lợi: “Cưới, ta cưới chết nàng.” Bức bình phong bị đá đổ, Thái Tử mặt đen như đít nồi, nắm chặt chiếc túi thơm trong tay đến biến dạng. “Khoan đã, ta cũng muốn cưới.”
Tuế Tuế Thập An* (Ngoại truyện của “NHẤT MỘNG NHƯ SƠ”) Ta tên là Bảo Châu, tỷ tỷ đã đặt tên này cho ta. Tỷ tỷ không cần ta nữa, hàng ngày ta nằm trên cành cây hòe già trong sân đợi tỷ ấy. Bởi vì cây hòe rất cao, có thể nhìn ra rất xa. Bức tường phía đông có một cái sân rất lớn, trong sân có một nam nhân ngày ngày múa đao đánh kiếm, hô hô hét hét rất phiền phức. Ta đợi tỷ tỷ, hắn thì đợi ta.
Nữ Nhi Nhập Mộng Đêm thành hôn cùng Tống Vân Trình, ta đã có một giấc mộng. Trong mộng là một nữ hài phấn điêu ngọc trác, nàng khóc lóc kêu gào với ta: “Mẹ, đừng gả cho hắn, người sẽ chết đó! “Hắn sẽ vì nữ nhân khác mà tự tay giết người!”
Hoán Đổi Thân Phận Cùng Tỷ Tỷ Ta và tỷ tỷ là song sinh. Nàng trời sinh tính tình mạnh mẽ, lại trở thành nha hoàn thiếp thân của Vương gia si ngốc. Ta tính tình lười biếng, lại được vị tướng quân mặt lạnh cứu, ngày ngày ép ta thao luyện. Đúng lúc gặp lại, hai ta trăm miệng một lời: “Đổi không?”
Bạch Nhật Mộng Ta xuyên thành phi tử của Hoàng đế, mà dường như Hoàng đế yêu ta đến điên cuồng. Nhưng trong lãnh cung, ta tìm thấy những lời mà một vị phi tần bị phế truất để lại cho ta. Nàng viết: “Đừng nói với Hoàng đế rằng ngươi là người xuyên không, đừng tin hắn, mau chạy đi!”
Khúc Tán Hoa Tiêu Nghe tin phụ thân ta bị giáng chức đến Sóc Châu, Cao Văn Hán nắm chặt thư từ hôn, gõ cửa phủ. Mưa to như trút, hắn trông vô cùng đau khổ. Hắn nói mẫu thân hắn dùng cái ch.t bức bách. Hắn nói hoàng gia trên cao đang để mắt tới, hắn không thể vì ta mà đánh đổi tiền đồ cả gia tộc. “Đợi mấy hôm nữa gió yên sóng lặng, ta sẽ tìm cách đón nàng về.” Hôm sau, xe lừa đưa nhà ta rời thành đi Sóc Châu liền chạm mặt xe hoa đón dâu của hắn và nữ nhi nhà Quốc công. Phụ thân dặn ta đừng đau lòng, Sóc Châu ắt có hảo hán anh tuấn. Ta ngoan ngoãn nghe lời. Năm năm sau, phụ thân khôi phục chức quan trở lại kinh thành, người vui mừng nhất chính là Cao Văn Hán. Hắn thậm chí quên cả cởi quan phục, chạy thẳng tới cửa nhà ta cầu thân. Cửa vừa mở ra, lại là một nam tử thân hình cao lớn đang lau dao, nhe răng cười lạnh. “Ngươi ch.t thê tử, nhưng phu quân của nàng còn chưa ch.t đâu đấy!”
Lục Văn Quân (Ngoại truyện của “Dương Hoa Lạc Tần Tử Quy Đề” ) Ta tên là Lục Văn Quân. Từ khi ta đỗ tú tài vào năm mười hai tuổi, ánh mắt của phụ mẫu, cũng như toàn bộ gia nhân trong phủ đều thay đổi. Vào dịp Tết, khi tế tổ tại từ đường, tổ phụ nắm tay ta, đứng trước bài vị tổ tiên, lệ già tuôn rơi. “Liệt tổ liệt tông trên cao, Lục gia chúng ta có hy vọng phục hưng rồi, có hy vọng rồi.” Ta lặng lẽ đứng đó, ngước nhìn bài vị tổ tiên trên từ đường. Ở hàng thứ hai, ngay chính giữa, có một bài vị làm từ gỗ nam mộc khảm vàng, đó chính là tổ tiên Lục gia – Lục Quán Thư, người từng giữ chức Thừa tướng, cũng là tằng tổ phụ (ông cố nội) của ta.
Duyên Định Ba Sinh Ta mang thai đã sáu tháng, nhưng vẫn quyết tâm gõ lên chiếc trống Đăng Văn. Một vị thị vệ nhíu mày nhắc nhở: “Phàm làai gõ trống Đăng Văn, theo luật trước tiên phải chịu năm mươi đại bản.” “Không sợ, dù bị đánh, ta cũng phải tố cáo.” Ta kiên định trả lời. Phu quân lo lắng chạy từ triều đình đến: “Phu nhân, nàng làm vậy là vì sao? Vi phu chưa từng nghĩ đến việc cưới người khác, cũng chưa bao giờ làm điều có lỗi với nàng.” Ta đưa tay lau đi giọt lệ ủy khuất trên mặt chàng, dịu dàng nói: “Yên tâm,người ta tố cáo không phải là chàng.”