Cổ Đại

Con Gái Riêng Của Hoàng Hậu Ta là con gái tư sinh của đương kim hoàng hậu, được bí mật gửi nuôi trong phủ Ninh Viễn hầu. Từ thuở nhỏ, tỷ tỷ trong phủ Ninh Viễn Hầu luôn thích đoạt lấy những gì ta yêu quý, y phục, trâm cài, thức ăn, bất kể thứ gì lọt vào mắt nàng, đều phải cướp đi cho bằng được. Ta chưa từng tranh đoạt với nàng. Nương ta từng nói, ta là mệnh phải vào cung. Thế nhưng ngay đêm trước đại hôn, tỷ tỷ lại nép vào lòng thái tử Cố Cảnh Dịch, người từ nhỏ lớn lên cùng ta, là thanh mai trúc mã của ta, ánh mắt chan chứa nhu tình, tay còn khẽ vuốt bụng. Vì nàng, thái tử ép ta từ hôn, gia quyến cũng mong nàng thay ta trở thành Thái tử phi. Ta chỉ cười nhạt, gật đầu đồng ý, một tờ thư đoạn tuyệt hết thảy với cẩu nam tiện nữ kia. Lúc bọn họ đắc ý cho rằng mọi sự đã thành, lại không hay biết, tương lai ai làm hoàng hậu, người đó mới có tư cách chọn thái tử.

Giành Lấy Công Đạo Ta là thứ nữ của phủ Vĩnh Ninh Bá. Không ai biết rằng, mỗi đêm ta đều từ mật đạo được đưa đến long sàng trong hoàng cung. Rồi có một ngày, ta mệt mỏi, quyết định xin một danh phận. Lục Hoài Xuyên ôm lấy tay ta, khựng lại: “Quý phi đang mang thai, chờ thêm chút nữa được không?” Ta nhắm mắt, quả nhiên lời đồn rằng cô cô được sủng ái nhất lục cung không phải là giả. Sau đó, ta trở về bá phủ. Di nương cầm khăn tay, ngập ngừng hỏi: “Ta đã chọn cho con một mối hôn sự. Gả cho Bùi thắng Bùi Tướng quân làm kế thất, con có muốn gả không?” Ta im lặng một lúc, rồi gật đầu: “Con gả.”

Trung Trinh Khách Nguyên Tự Quan cả đời cứng nhắc, thanh liêm chính trực, chưa từng liếc mắt nhìn các nha hoàn trong phủ. Nghe nói nha hoàn kia từng cùng hắn vượt qua quãng thời gian gian khổ, quả thực không dễ dàng. Thế nhưng, hắn lại không để tâm. Chỉ vì nha hoàn đó vô ý mạo phạm ta, liền đem nàng gả cho một tên sai vặt thấp hèn. Mẹ ta gật đầu: “Người này có quy củ, con gả qua đó có thể yên tâm.” Quả thật, hơn mười năm sau, gió yên sóng lặng. Chỉ là vào lúc ta bệnh nặng hấp hối, lại bất ngờ nhìn thấy một thiếu niên quỳ xuống trước mặt Nguyên Tự Quan, kích động nói: “Phụ thân, hài nhi đỗ đạt rồi! Người và mẫu thân cuối cùng cũng có thể quang minh chính đại…” Ta phẫn uất đến mức phun máu mà chết. Khi trọng sinh trở về năm mười bảy tuổi, Hoàng hậu nương nương ban hôn, ôm lấy ta hỏi: “Trinh nhi thích Trạng nguyên hay Thám hoa?” Ta lướt qua ánh nhìn chằm chằm của Nguyên Tự Quan, mỉm cười chỉ về phía vị Bảng nhãn gầy gò nghèo túng: “Trinh nhi muốn hắn.”

Cha, Xin Đừng Tạo Phản! Cha ta ở biên cương vụng trộm nuôi sáu vạn quân Thiết Kỵ, bị Hoàng đế phát hiện. Cẩm Y Vệ từ kinh thành đến truyền thánh chỉ, bắt cha ta giao binh quyền. Cha ta vứt thánh chỉ xuống đất, quát lớn một câu: “Vô lý, cẩu Hoàng đế, lại hoài nghi đến trên đầu trẫm!” Cẩm Y Vệ lập tức sa sầm mặt. Ta sợ đến mức nhảy dựng lên ba thước. Cha, con thay chín tộc chúng ta cảm ơn cha.

Cẩm Nang Sinh Tồn Của Cung Nữ Thiếu niên bạo quân kia tính tình thất thường, hiếu sát thành tính. Đại tỷ ta vốn được chọn tiến cung làm cung nữ, vậy mà lại cố tình lăn lộn với vị hôn phu của ta để trốn tránh. Cả nhà liền ép ta thay nàng vào cung. Chỉ có điều bọn họ không hề biết, ta bẩm sinh có đôi mắt âm dương. Đêm đầu tiên hầu hạ bạo quân, ta vừa ngẩng đầu lên đã chết trân tại chỗ.

Xuyên Không Thành Thái Giám Chỉ vì một sự cố ngoài ý muốn, danh tướng uy chấn phương Bắc – Bắc Vương – bị… thiến! Tây Bắc đại loạn, triều đình nhận được quốc thư khẩn tám trăm dặm: Lập tức đưa công chúa tới hòa thân, cứu lấy hương hỏa dòng dõi! Công chúa giận đến nỗi đập bàn: “Muốn ta gả cho thái giám sinh con, coi ta là lợn nái chắc?” Nàng tiện tay chỉ vào ta – một cung nữ đang lặng lẽ thu dọn trong góc: “Ngươi thay ta đi gả!” Ta chết lặng: Ta cũng đâu muốn gả cho thái giám chứ! Cung nhân ghé tai rỉ rả: “Hồi môn ba ngàn lượng vàng, một tứ hợp viện ở kinh thành, thêm cả thảo nguyên rộng lớn ở Mạc Bắc.” …Thôi được! Có tiền, có đất, lòng chân thành, chuyện gì cũng thành phép màu! Nửa năm sau, ta ôm cái bụng song thai đã lùm lùm, khó hiểu nhìn người trước mặt: “Chẳng phải ngài… không thể sao?” Bắc Vương tuấn tú rắn rỏi, dịu dàng cười nói: “Lỗi đâu tại ta, là nàng quá lợi hại, đã thông thì phải thông đến cùng.”

Tiểu Hồng Nhan Ta là quả phụ của Yêu vương gia, người đã trận vong nơi sa trường, cũng là tình nhân của đương kim Hoàng thượng. Ta từng cho rằng, vào vương phủ rồi thủ tiết đã là điều bi thảm nhất trong cuộc đời này. Mãi đến khi La Tam Đức, tổng quản thái giám của Ninh Hi cung, nâng khay tiến đến trước mặt ta, trên đó đặt bạch lăng, rượu độc và đoản đao.

Chiếc Lồng Vàng Ta là Trưởng công chúa cao quý nhất của Khương Quốc. Tất cả mọi người đều nói ta sinh ra đã là Công chúa lá ngọc cành vàng, sống an nhàn không cần lo lắng chuyện gì. Cho đến sau này, ta quỳ xuống trước mặt Hoàng huynh, đó là lần đầu tiên ta hành lễ với huynh ấy như một quân thần, cẩn thận cầu xin: “Hoàng huynh, xin hãy hạ thánh chỉ đưa muội đến Bắc Ngô để hoà thân.” Hoàng huynh rất tức giận, không tin vào tai mình: “Muội có biết hắn là người như thế nào không hả?” Tất nhiên là ta biết. Hoàng đế Bắc Ngô, phu quân tương lai của ta, là một ông già khoảng sáu mươi tuổi. Nhưng lần này ta nhất định phải lấy hắn.

Tuyết Rơi Đêm Hạ Sau khi phát hiện mình mới là công chúa thật, ta không còn tiếp tục nghiên cứu phương thuốc trị ôn dịch nữa. Tỷ muội thân thiết Tô Nguyệt Tâm sau khi biết chuyện thì giận dữ đến mức tát ta mấy cái. “Lương y như từ mẫu, sao ngươi có thể trơ mắt nhìn Đại Yến xác chất thành núi?” “Hay là ngươi vốn là gian tế do địch quốc phái tới, cố tình đầu độc bách tính?” Kiếp trước, kinh thành bùng phát ôn dịch, Tô Nguyệt Tâm một kẻ chẳng hiểu y lý lại đưa ra phương thuốc giống hệt với bài thuốc ta khổ công nghiên cứu. Nàng ta còn vu oan ta vì muốn được hoàng ân mà trộm phương thuốc của nàng ta. Một thời gian ngắn sau, hoàng đế nổi giận lôi đình. Ta cầu huynh trưởng Cố Trầm Uyên, người cùng làm ở Thái y viện, ra làm chứng, nhưng huynh lại chỉ cầu xin hoàng thượng ban cho ta một cái ch//ết toàn thây. Ta nhờ phu quân Lý Phán người đã từng thử thuốc ta bào chế cầu tình, vậy mà hắn lại quát ta là dư nghiệt tiền triều, trà trộn vào Thái y viện chỉ để hạ độc gi//ết vua.

Thiên Hạ Của Thục Nữ Thành hôn 4 năm, Quý Tu lại nuôi một ngoại thất ở trang tử. Ta bình tĩnh đề xuất hòa ly. Hắn kinh ngạc, tức thì nổi giận. “Ta vẫn nể tình nghĩa phu thê, chưa từng đưa nàng ấy vào phủ, đều là nữ nhân, sao ngươi lại không dung người như thế! Ôn gia sớm đã suy bại, người nên tự biết thân biết phận, ngươi tưởng ngươi còn là thiên kim cao môn khiến người người ngưỡng mộ năm nào sao?” Hắn cười lạnh bỏ đi. Từ đó dọn ra trang ngoài, công khai ra vào với tiểu thiếp kia, còn rầm rộ chuẩn bị nghi lễ bình thê, lại buông lời cuồng vọng giữa bữa tiệc cười đùa: “Đến lúc đó chén trà bình thê ấy, nàng uống cũng phải uống, không uống cũng phải uống.” Mọi người đều nhìn ta cười nhạo. Ta hoàn toàn chẳng bận tâm, bận rộn thu xếp mọi việc còn dang dở. Chỉ vì mới không lâu trước, có thư từ Kiềm Châu đưa đến. Phụ thân cùng huynh trưởng được minh oan, chẳng bao lâu nữa sẽ vào kinh, được Hoàng đế ban thưởng.

Ta Mở Thư Quán Ở Cổ Đại Ta lén lút trộm viết đồng nhân văn về Thái tử và đích tử Thừa tướng đã tròn năm tháng. Không ngờ lại bị Thái tử bắt quả tang. Sáng hôm sau, thánh chỉ ban hôn liền được đưa tới Hầu phủ. Ta trợn mắt không thể tin nổi, đưa tay chỉ vào chính mình: “Điện hạ muốn cưới ta?” Thái tử vừa lật giở cuốn đồng nhân văn trong tay, vừa thản nhiên đáp: “Tiên hôn hậu ái*, không phải chính ngươi đã viết như vậy hay sao?” *Tiên hôn hậu ái: cưới trước yêu sau

Điền Tâm Dưỡng Mộng Tôi trượt chân ngã khỏi sân khấu tuyển chọn, rồi bị một cô gái cổ đại chiếm lấy thân xác. Cô ấy nói mình tên là Lâm Đại Ngọc. Vì muốn giúp tôi hoàn thành tâm nguyện cuối cùng, cô ấy cắn răng thay tôi tiếp tục tham gia chương trình tuyển chọn “Thiếu nữ Quốc Phong 101”. Ban đầu cô ấy chỉ định góp mặt cho có, ai ngờ lại từ lớp F một đường tiến thẳng lên lớp A. Sau này, cả mạng xã hội đều đuổi theo cô ấy gọi “em gái ơi”. Từ khóa hot nhất trên Weibo: “Lâm muội muội cuối cùng cũng bước ra khỏi Đại Quan Viên rồi.”

Từ nhỏ ta đã thích trộm đồ, vậy mà cả nhà trên dưới ai ai cũng xem ta là phúc tinh. Năm bảy tuổi, ta lén lấy bánh ngọt của Đại tỷ đem cho con mèo rừng nhà nuôi ăn. Mèo rừng nôn ra má/u rồi chế/t, Đại tỷ vì thế mà tránh được kiếp bị đầu độc, từ đó thân thiết với ta vô cùng. Năm mười ba tuổi, ta trộm quan ấn của phụ thân, giả mạo thư phóng thích nô lệ. Tội nô kia được tự do, mấy năm sau còn kế thừa đại thống. Phụ thân nhờ vậy được phong làm Thượng thư, từ đó coi ta như châu báu trong lòng bàn tay. “Có nữ nhi như vậy, lòng ta rất thỏa mãn.” Giữa những lời khen ngợi không dứt, ta mỉm cười nhìn đám người gọi là người thân kia. Bọn họ vẫn chưa biết, thứ ta thật sự muốn trộm là mạng sống của họ. Là châu báu trong tay Thượng thư đương triều, hôn sự của ta chỉ có hai con đường. Một là ngoan ngoãn gả đi. Hai là cãi lời bỏ trốn. Nhưng ta không chọn con đường nào cả. Bởi vì hôn sự của ta đã được định đoạt từ năm mười ba tuổi. Dùng cách mà ta giỏi nhất. Một chữ thôi: Trộm.

Yến Hoang Ngày ca ca gom đủ tiền chuộc ta rời khỏi phủ là một ngày cát tường. Trong phủ đang tổ chức lễ cập quan hai mươi tuổi cho tiểu công tử được sủng ái nhất, náo nhiệt phi thường. Phu nhân không nghe rõ là ai muốn xuất phủ, liền qua loa sai người trả khế bán thân của ta. Ta ôm tay nải nhỏ, đi đến cửa góc thì đụng phải tiểu đồng của công tử, hắn trừng mắt lườm ta. Ta và công tử đã mấy ngày nay không nói chuyện, cũng chẳng thèm nhìn mặt nhau. Hắn cố ý nhắc đến vị hôn thê của công tử, nói nàng ấy dung mạo xinh đẹp thế nào, khí độ hào phóng ra sao. “Ban thưởng tùy tiện cũng là minh châu to bằng quả trứng! Yến nhi, một tiểu nô tỳ như ngươi thì có gì để so? Được làm thiếp đã là ban ân rồi!” Ta chỉ mỉm cười. “Vậy ngày sau công tử có thể hưởng phúc rồi.” Hắn say khướt nhìn ta ngồi lên chiếc xe bò bụi bặm, loạng choạng đuổi theo phía sau. “Này, ngươi đi đâu? Ta nói ngươi biết, chiêu bỏ nhà đi vì giận dỗi này không còn tác dụng nữa đâu. “Nếu còn không biết điều, công tử sẽ thật sự không cần ngươi nữa đấy!”

Mùa xuân mưa lất phất.Thiếu niên thắt lưng mang một thanh kiếm gỗ, tay phải xách một cái giỏ tre cũ, lưng mang một bầu rượu, đi đôi giày cỏ, bước chân nhẹ nhàng, mặc cho gió thổi hoa đào rơi rụng trên tóc mai ướt và áo xanh rách rưới. Thiếu niên dung mạo điềm đạm, phong thái tao nhã.Thiếu niên vượt qua rừng, đội mưa, mắt sáng trong, tuổi chừng mười một, mười hai, cả đoạn đường gian nan.Cậu tên là Cố Dư Sinh.Một năm trước, đại yêu quái vào Thanh Bình Châu, nhân tộc gặp nguy nan.Đó là lần cuối Cố Dư Sinh nhìn thấy bóng lưng cha mình mang kiếm rời khỏi Thanh Vân Môn để trảm yêu, ánh mắt kiên định và hiền từ của ông in sâu trong trí óc.Giờ đây, dưới chân núi Thanh Bình, rừng hoa đào chỉ còn một ngôi mộ cô đơn.Những kỷ vật của Cố Dư Sinh về cha chỉ là một thanh kiếm gỗ và một bầu rượu.

Vãn Tạ Hồng Trần Trước ta, Ma Tôn đã gi-t mười ba người công lược. Người công lược đầu tiên chọn tiến vào cốt truyện khi Cảnh Ung 17 tuổi, dùng tình yêu ngây ngô thời niên thiếu để chữa lành vết thương tâm hồn. Kết quả là vì nàng ta nhìn người đàn ông khác thêm một cái. Cảnh Ung hắc hóa, thất bại. Người công lược thứ hai tiến vào cốt truyện khi Cảnh Ung 10 tuổi, muốn dùng tình thân kề cận để sưởi ấm trái tim lạnh lẽo. Kết quả là nàng ta vô tình khen đứa trẻ khác một câu. Cảnh Ung hắc hóa, thất bại. Người công lược thứ ba liều lĩnh chọn lúc Cảnh Ung 25 tuổi – đã trưởng thành, hắc hóa triệt để. Kết quả là nàng ta chưa kịp mở miệng đã bị Cảnh Ung chém ch-t bằng một nhát kiếm, lý do là… tiếng thở quá ồn. Cuối cùng, tổ tình cảm bị gi-t sạch, hệ thống chỉ còn cách điều ta từ tổ trừu tượng đến, xem như lấy ngựa chớt chữa ngựa sống. Hệ thống hỏi ta: “Muốn chọn tiến vào cốt truyện lúc bao nhiêu tuổi?” Ta nói: “Một tuổi.” Hệ thống khựng lại một chút, hỏi: “Là muốn đi tuyến tình thân nuôi dưỡng Tiểu Cảnh Ung sao?” Ta đáp: “Không phải Cảnh Ung một tuổi, là ta một tuổi.” Hắn nuôi dưỡng, ta phản nghịch; hắn giáo dục, ta hắc hóa. Cho cái tên phản diện ủy mị đó nếm thử cảm giác “nuôi con mới hiểu lòng cha mẹ”, ác nhân thì phải có ác nhân trị.

Chiêu Chiêu, Ta Hối Hận Rồi Khi đó, ta cưu mang nữ nhi của một vị huyện lệnh đang tiến kinh kêu oan, giúp nàng rửa sạch nỗi oan cho cả tộc. Không ngờ, vị tiểu tướng quân thanh mai trúc mã của ta lại vì nàng mà đến trước mặt ta, đòi hủy hôn. Nữ nhi huyện quan kia ăn nói táo bạo, cũng tinh thông y thuật, tiểu tướng quân nhất quyết phải cưới nàng, làm náo động cả kinh thành. Để tránh thị phi, gia đình bèn đưa ta xuất kinh du học. Nào ngờ khi ta học thành trở về, vừa hay gặp buổi yến hội đầu xuân, lại nghe tin vị Tướng quân Trì Yến thâm tình ấy đã có ba phòng thiếp thất. Hắn giấu diếm thê thiếp, gửi thiệp đến cho ta: “Chiêu Chiêu, ta hối hận rồi.”

Từ nhỏ, ta đã là chiếc đuôi nhỏ lẽo đẽo theo sau biểu ca. Tận mắt thấy hắn lần đầu gặp công chúa, mặt đỏ bừng như người say nắng. Cũng thấy hắn và công chúa hẹn hò trong rừng trúc, tình ý nồng nàn, như trời đất cũng nghiêng lòng. Năm ta mười sáu tuổi, công chúa bị ép đi hòa thân, hắn liền đính hôn với ta. Hắn bảo ta chờ, nói sẽ tìm cách hủy bỏ hôn ước. Thế nhưng hai năm sau, hôn lễ vẫn cử hành đúng hẹn. Đêm động phòng hoa chúc, hắn khoác giáp xuất chinh, quay về lại mang theo người trong lòng. Ta nói: “Vừa mới thành thân đã hòa ly, ta khó mà tái giá. Huynh có thể giới thiệu vài vị tướng quân dưới trướng cho ta được không?” Hắn cười lạnh: “Muội tính toán thật chu toàn.”

Chú Chó Nhỏ Xinh Đẹp Của Ám Vệ Ta lợi dụng thân phận ám vệ, mượn cớ trái lệnh khi quân, cưỡi lên vị chủ tử tuyệt sắc đang trúng xuân dược Hợp Hoan Tán. Sau khi tỉnh lại, chủ tử nổi trận lôi đình, một chưởng bổ đôi chiếc giường tám bước đêm ấy: “Bổn vương nhất định phải băm vằm nữ tặc vô sỉ kia, tro cũng không tha!” Ta co ro trên xà nhà, sợ đến mức phải đếm ngón tay tính toán: Thiên Ti Hợp Hoan Tán, dược lực kéo dài nửa năm, mười ngày phát tác một lần, mỗi lần đều phải cùng một người mới giải được. Nói cách khác, dáng vẻ nhẫn nhịn đến rơi lệ của chủ tử, ta còn có thể vụng trộm ngắm thêm mười bảy lần nữa. Tốt quá rồi. Tần lang ch .t nơi trướng liêm, làm q/uỷ cũng phong lưu!

Đề Đăng Nhập Mộng Tôi là sủng phi của Bạo quân, nhưng bây giờ tôi thực sự muốn mặc kệ. Bạo quân ăn gà, tôi cướp đi cái đùi gà. Bạo quân ngủ, tôi lại cướp chăn của hắn. Viên ngọc quý mà bạo quân ban tặng, ngay hôm sau tôi đã treo nó lên cổ chó cưng. Bạo quân nổi giận, nói sẽ dùng trượng đánh c.hết tôi. Tôi tiếp tục mặc kệ, trực tiếp cởi quần áo nằm dài trên sạp, “Mau, tới đ.ánh chế.t ta đi.” Thế nhưng, hắn lại đột nhiên thay đổi ý định rồi.