Cổ Đại

Tà Thần Tái Xuất

Tà Thần Tái Xuất Ta là một vị thần, chưa từng được nhận một nén hương nào. Hôm đó, một người phụ nữ khóc lóc, quỳ xuống trước mặt ta. Khi ấy, ta đang ngủ mơ màng, tiện tay chỉ cho nàng ta một con đường. Về sau, nàng ta leo lên vị trí cao, tạc tượng thần mạ vàng cho ta, rồi chuyển ta đến nơi hương khói thịnh vượng nhất. “Thần minh mở mắt, tín nữ nguyện cả đời ăn chay, chỉ cầu vinh hoa phú quý, không cầu chút tình ý chân thành.” Hả??? Nàng ta lẽ nào thờ nhầm thần rồi? Ta là một tà thần, chỉ biết giết người, ngoài ra chẳng làm được gì khác.

Gió Thổi Chim Bay, Cây Động Lòng

Gió Thổi Chim Bay Cây Động Lòng Trong lúc lịch kiếp, ta vô ý bị một đạo thiên lôi đánh trúng. Không hiểu vì sao, ta biến thành một đứa trẻ ba bốn tuổi, không chút tu vi, ngay cả con gà cũng không giết nổi. Rồi bị kẻ thù không đội trời chung nhặt về nhà. Hắn nhìn ta một hồi lâu, rạch ngón tay ta, nặn vài giọt máu nhỏ vào pháp khí trong tay. Ngay khi tiếp xúc với máu, pháp khí lập tức phát ra ánh sáng đỏ rực. Nhìn luồng sáng đó, hắn lẩm bẩm, nghiến răng nghiến lợi nói: “Thảo nào có dáng dấp của cố nhân, hóa ra… quả thực là cốt nhục của cố nhân. A Khê, ta thật không ngờ, nàng từ khi nào đã cùng kẻ khác qua lại, còn có cả hài tử!” Ta, kẻ đang ngồi một bên ôm ngón tay bị đau, kêu la ầm ĩ: ??? Đồ ngu! Có bao giờ ngươi nghĩ đến khả năng… ta chính là cố nhân của ngươi không?

Tân Hôn

Tân Hôn Sau khi gả vào hầu phủ, ta mới biết trong phủ này không còn một ai. Trong từ đường âm u, bài vị đặt kín cả gian phòng. Quản gia thở dài: “Nam nữ già trẻ đều chết trận sa trường cả rồi.” Ta chỉnh lại bộ giá y đỏ thẫm trên người, hỏi: “Vậy… người lấy ta là ai?” Một tấm bài vị đột nhiên đổ xuống.

Lương Duyên

Lương Duyên Ta cứu một tên ăn mày, không ai biết hắn là hoàng tử bị đánh tráo trong cung, sau này được hậu thế biết đến với danh xưng là Vương gia tàn độc. Kiếp trước vì Lâm gia từng bố thí cho hắn một cái bánh bao nên hắn đã đưa cả Lâm gia đến kinh thành, hưởng hết vinh hoa phú quý. Còn ta, năm đó bị đích tỷ và đích mẫu gả cho một tên côn đồ lưu manh. Ngày thứ ba sau khi thành thân, ta bị bán vào lầu xanh, chịu đủ mọi nhục nhã mà chết. Kiếp này, ta được sống lại. Thấy đích tỷ, đích mẫu và phụ thân đối xử với tên ăn mày ta cứu về đủ kiểu khinh thường, không đánh thì mắng. Ta càng mong chờ biểu cảm của họ khi biết được sự thật.

Tuế Tuế Lương Thần Niên Niên Hâm

Tuế Tuế Lương Thần Niên Niên Hâm Ta là nữ nhân tôn quý nhất, giàu có nhất khắp Đại Lương, được Hoàng đế đích thân phong làm Linh Dục Quận chúa, cũng là Thái tử phi tương lai. Thế nhưng, ngay trước đêm đại hôn, Thái tử vì nô tỳ Lâm Dung Vi mà muốn từ hôn với ta. Hắn cho rằng ta được phong làm Quận chúa chỉ vì hắn. Nhưng hắn không hề biết rằng, chỉ có vị Hoàng tử được ta chọn mới có thể trở thành Thái tử.

Ánh Trăng Soi Sáng Mình Ta

Ánh Trăng Soi Sáng Mình Ta Thái tử điện hạ cùng ta ân ái bảy năm, trong lúc lưu lạc ở dân gian thì mất trí nhớ. Chàng yêu một đoá sơn trà hoang dã tự do sinh trưởng ở thôn quê. “Nguyên Ninh, từ đầu đến cuối ta đều không hiểu, tại sao trước kia ta lại thích nữ tử vô vị như ngươi.” Ta không khóc không làm loạn, giữ vững tôn nghiêm của quý nữ vọng tộc, thiêu rụi từng món đồ trước kia chàng tặng ta, nào là bút lông sói, bùa bình an, hoa dành dành khắp vườn… Chàng thở phào nhẹ nhõm, cho rằng cuối cùng ta cũng buông bỏ. Chàng bắt đầu ngày càng sa đọa, cũng đối xử tốt với hoa sơn trà hoang dã đó hơn. Cho đến lúc chàng nhớ lại tất cả. Canh giữ trước sân vườn nay đã trơ trọi của ta, không dám vượt qua lôi trì nửa bước. Sau đó, nhìn ta từ từ tương tư thành bệnh, lao lực quá độ trong những năm qua. Dần dần giống như đèn dầu đã cạn…

Người Không Tim

Người Không Tim   Mười ba năm trước, Định An Hầu phụ thân ruột của ta đã ném ta đến nhà nông chỉ vì lời nói của quốc sư: “Đứa bé gái này nhất định sẽ mang tai họa đến cho toàn bộ Hầu phủ.” Để đối phó với mẫu thân đang khóc không ngừng, ông ta đã chọn một bé gái trạc tuổi ta đưa cho bà ta, để đứa bé gái kia làm đại tiểu thư của Hầu phủ. Mười ba năm sau, bọn họ đón ta về Hầu phủ, không phải vì áy náy mà vì đại tiểu thư thay thế ta bị hoàng đế chỉ hôn cho một vương gia ngốc nghếch. Đại tiểu thư kiêu ngạo nói: “Ngươi là cô nương nhà nông, có thể gả vào vương phủ là may mắn của ngươi.” Nhưng nàng không biết, thật ra ta đã chết từ lâu, hiện tại sống trên đời này chỉ là một xác sống không tim.

Công Chúa Đường Nguyệt

Công Chúa Đường Nguyệt Hoàng huynh hận ta thấu xương. Cho rằng ta là người đã đẩy người trong lòng hắn xuống vách núi. Sau đó hắn đăng cơ làm vua, người trong lòng hắn mặc một bộ váy trắng quay về, được lập làm Hoàng Hậu. Còn ta thì bị nhốt vào u đình, sống không bằng chết. Hắn để mặc cho nàng ta làm nhục ta, giẫm đạp tôn nghiêm của ta, ép ta phải quỳ xuống xin lỗi. Lại không biết ta đã trúng độc rất nặng rồi, chẳng còn bao nhiêu thời gian sống sót nữa. Vào lúc người trong lòng hắn huênh hoang hống hách khoe khoang chuyện nàng ta đang mang long thai, thì ta đang siết chặt con dao giấu trong tay áo, đâm một nhát vào bụng nàng ta: “Thích Oản Oản, cùng chết đi!” Sau khi giết Thích Oản Oản, ta cũng chết vì trúng độc. Thế nhưng không ngờ khi mở mắt ra, ta đã trọng sinh về năm mười sáu tuổi. Khi đó Thích Oản Oản còn chưa nhảy núi giả chết, ta vẫn còn là công chúa Đường Nguyệt lá ngọc cành vàng của Đại Chiếu. Nhìn Thích Oản Oản lặp lại chiêu cũ giống như kiếp trước, ta cười lạnh. Muốn giả chết hả? Vậy để ta cho ngươi chết thật luôn!

Hoàng Cung

Hoàng Cung Trước khi ta chết, ánh trăng sáng của Hoàng thượng trở về. Hắn ngầm cho phép nàng ta giương oai trong cung của ta, dung túng nàng ta hại chết đứa con duy nhất của ta. Ta tan nát cõi lòng, đứt ruột đứt gan. Nhưng hắn không hề mảy may thương xót ta, mà lại bảo vệ ánh trăng sáng chặt chẽ, sợ ta nổi điên lên tổn thương nàng ta. Cuối cùng, ta vẫn tìm được một cơ hội, ám sát ánh trăng trong lòng hắn. Hắn tức giận tột độ, tống ta vào lãnh cung. Hắn nói, năm xưa khổ cực, nhờ vào bánh ngọt mà ánh trăng sáng mang đến mới có thể sống sót. Nhưng những món đồ ngọt ta đem đến những năm này, nếu hắn chỉ cần nếm qua một chút thôi, tức khắc sẽ nhận ra, người năm đó giúp đỡ hắn trong cơn hoạn nạn, chính là ta. Nhưng ta đã bị hắn hại đến bệnh tật vô phương cứu chữa, sắp chết rồi.

Phù Nhân Dao

Phù Nhân Dao Sau khi Tần gia bị xét nhà tịch thu, vị trí Thái tử phi của Tần Xu Dư rơi vào đầu ta. Thái tử không đành lòng để thanh mai trở thành quân kỹ, vì vậy sau nhiều lần sắp xếp, Tần Xu Dư nhanh chóng biến thành thị nữ hồng tụ thiêm hương trong thư phòng Thái tử. Ta thân là chính thê, phải biết khoan dung độ lượng, không thể làm khó nàng. Không nghĩ tới đêm đại hôn đó, Thái tử đang chuẩn bị cùng ta viên phòng. Ngoài điện đột nhiên vang lên tiếng sáo thê lương ai oán. Khúc sáo cuối, lại vang lên giọng nói tan vỡ của Tần Xu Dư: “Chuyện cũ tiền trần đoạn trường thi, y vi quân si quân bất tri.”

Ta Cùng Với Hoàng Đế Hoán Đổi Linh Hồn

Ta Cùng Với Hoàng Đế Hoán Đổi Linh Hồn Ta là tiểu tiểu cung nữ của đích tỷ, bị nàng đẩy xuống nước, sau đó ta và Hoàng thượng hoán đổi linh hồn với nhau. Vì vậy, ta đành trơ mắt nhìn đích tỷ ngày ngày nịnh nọt trước mặt ta, trở về cung thì không vừa ý liền tát Hoàng thượng một cái thật mạnh. May mắn nàng đã đá ta ra khỏi gia phả, nếu không tội danh liên luỵ cửu tộc này sợ rằng sẽ phải liên lụy đến ta mất.

An Vũ

An Vũ Nửa tháng trước khi thành thân, tiểu thanh mai của Chu Hành Dã thiếu chút nữa bị người ta làm nhục. Đêm đó, Chu Hành Dã nói với ta muốn lấy nàng ta làm bình thê. “Vũ Yên không có gì cả, không có ta nàng ấy không sống được.” Hắn ta cho rằng ta sẽ nhịn. Nhưng ta quay đầu tìm biệt viện ở ngoại ô của Tiêu Hạc Xuyên. “Thành thân sao? Tự mặc giá y là được, tiệc cưới sẵn sàng.”

Hoàng Hậu Duy Nhất!

Hoàng Hậu Duy Nhất! Ngày thứ hai mươi tám sau khi ta được sắc phong làm Hoàng hậu, đích tỷ của ta vào cung. Nàng muốn đổi lại thân phận với ta, trở về làm Hoàng hậu cao quý. Ta vui mừng nhảy cẫng lên, hớn hở muốn ôm Thanh Long đại đao của ta ra khỏi cung. Dù sao ta cũng chẳng muốn hầu hạ tên bạo chúa thất thường, động một tí là ch ém người như Phó Thanh Hoằng đâu. Chỉ là sau đó, ta bị Phó Thanh Hoằng chặn lại ở trường săn, hắn híp mắt, cười như không cười: “Chuồn đi không một tiếng động luôn ha, Lục Thương Nhĩ, gan to rồi nhỉ.”

Cuộc Sống Tự Do Của Uyên Nhi

Cuộc Sống Tự Do Của Uyên Nhi Phu quân xuất chinh nơi biên ải, từ trong tay quân địch cứu về bạch nguyệt quang của chàng. Ánh trăng sáng thân thể yếu ớt, cần máu đầu tim để tẩm bổ. Ta bèn lấy máu gà, buộc vào ngực, chủ động hiến một bát. “Phu quân, không sao đâu, chỉ cần công chúa khỏe mạnh, bảo ta làm gì cũng được, khụ khụ…” Ròng rã bảy ngày, nàng uống “Ta.” bảy bát máu. Nàng khỏe rồi nhưng “Ta.” thì “Không chịu nổi.” Trước khi chết, ta vét sạch gia sản của chàng, xuống Giang Nam làm ăn. Nhiều năm về sau, nghe nói có người vì muốn gặp ta mà quỳ gối suốt một đêm trong mưa. Chỉ vì ta giống phu nhân đã khuất của hắn.

Cẩn Hòa

Cẩn Hòa Ta cứu một nữ nô từ quân doanh, để ả khỏi bị người nhục mạ. Chàng thanh mai trúc mã của ta vốn chẳng ưa ả, thế mà trong tiệc cưới của chúng ta, lại vu cho cha ta tội thông địch bán nước, ngay tại chỗ xử tử cả nhà ta. Chỉ tha cho mình ả. Hóa ra từ lâu, hai người họ đã lén lút qua lại với nhau. Ả tát ta một cái thật mạnh, cười một cách độc địa. “Chỉ bằng ngươi, cũng xứng để ta hầu hạ, đây chính là hậu quả, cũng nên cho ngươi nếm thử mùi vị bị ngàn người cưỡi.” Ả ném ta vào quân doanh làm quân kỹ. Vì chút tôn nghiêm còn sót lại, ta đã tự tử trong doanh trại. Ta được tái sinh, trở về ngày đầu tiên gặp nữ nô, nhìn ả bị người ta cưỡng ép đè dưới thân, gào khản cả giọng cầu xin ta cứu giúp.

Phu Quân Diệt Lộ

Phu Quân Diệt Lộ Khi nắm lấy bàn tay phải lạnh ngắt của trượng phu trong q/uan t/ài, ta kinh hoảng phát hiện, kẻ nằm trong đó lại là đệ đệ song sinh của chàng. Mà người mặc trường sam nho sinh, đang ôm lấy đệ muội để an ủi, lại chính là phu quân của ta, thế tử Hầu phủ, Phó Cẩn! Ta sững người, không ngờ vì ái tình mà chàng cam lòng từ bỏ thân phận tôn quý. Nào hay mọi chuyện vốn đã nằm trong tính toán của chàng, chỉ đợi giây phút này để danh chính ngôn thuận kiêm thừa hai phòng, vừa giữ được người, vừa giữ được quyền. Chỉ tiếc, người tính không bằng trời tính. Phó Cẩn không hề biết, ta đã mang thai được hai tháng… Nếu chàng không cần thân phận thế tử, vậy thì cứ an phận sống như kẻ bên chi đi.

Chiếc Lồng Vàng

Chiếc Lồng Vàng Ta là Trưởng công chúa cao quý nhất của Khương Quốc. Tất cả mọi người đều nói ta sinh ra đã là Công chúa lá ngọc cành vàng, sống an nhàn không cần lo lắng chuyện gì. Cho đến sau này, ta quỳ xuống trước mặt Hoàng huynh, đó là lần đầu tiên ta hành lễ với huynh ấy như một quân thần, cẩn thận cầu xin: “Hoàng huynh, xin hãy hạ thánh chỉ đưa muội đến Bắc Ngô để hoà thân.” Hoàng huynh rất tức giận, không tin vào tai mình: “Muội có biết hắn là người như thế nào không hả?” Tất nhiên là ta biết. Hoàng đế Bắc Ngô, phu quân tương lai của ta, là một ông già khoảng sáu mươi tuổi. Nhưng lần này ta nhất định phải lấy hắn.

Yến Quy Trường Ninh

Yến Quy Trường Ninh Vào ngày đại hôn, người lẽ ra phải cùng ta bái đường lại dẫn theo một tân nương khác. Hắn nói, thành thân thì được, nhưng phải đồng thời nạp Trà Trà làm thiếp. Cả sảnh đường ồn ào xôn xao. Ta vén khăn voan, hỏi: “Ngươi vừa nói gì?” Hắn vậy mà thật sự lặp lại lần nữa, ngay trước mặt vô số khách nhân. Vậy thì đương nhiên, ta phải thành toàn cho hắn. Ta nói: “Được thôi, nhưng cái thân này đã có người thành, vậy ta sẽ không thành nữa.”  

Sát Ái

Sát Ái   Hầu gia đối với phu nhân tình sâu như biển, là kẻ si tình nổi tiếng khắp kinh thành. Vì để thử thách tình yêu của hắn đối với mình sâu đậm đến đâu, thỉnh thoảng phu nhân sẽ đưa những nha hoàn xinh đẹp như hoa lên giường của hắn. Hầu gia luôn có thể ngồi mà không loạn, thậm chí cho những nha hoàn đó một kiếm ngang cổ, để thể hiện tình cảm sâu nặng với phu nhân. Hai người, một người đưa, một kẻ giết, thuận vợ thuận chồng, ngày càng ân ái. Cho đến tiệc ngày xuân, tỷ tỷ nhận lời mời đến Hầu phủ biểu diễn, nhưng lại bị phu nhân chuốc thuốc, tặng cho Hầu gia. Lần đó, Hầu gia không từ chối. Cơn ghen của phu nhân nổi lên, chém đứt mười đầu ngón tay của tỷ tỷ, khiến cho tỷ ấy chịu mọi loại hành hạ mà chết. Sau đó, ta vào Hầu phủ, trở thành nha hoàn thân cận của phu nhân.

Giang Ngư

Giang Ngư Thị tẩm xong, ta lén lút mang tới một bát canh tránh thai. Trước mắt đột nhiên xuất hiện một hàng chữ: 【Nữ chính hồ đồ quá! Hoàng thượng khó có con, mà nàng lại trời sinh thể chất dễ mang thai, chỉ cần sinh hạ hoàng tử, đó chính là phú quý vinh hoa vô tận, còn uống canh tránh thai làm gì!】 【Đúng vậy, sau khi nữ chính sinh con, Hoàng thượng còn độc sủng nàng, vinh quang biết bao】 Ta cười lạnh trong lòng. Đời trước, ta chính là tin vào những lời nhảm nhí này. Chỉ trong năm năm ngắn ngủi, sinh cho Hoàng thượng ba trai hai gái. Nhưng bọn chúng đều bị hắn ôm đi, giao cho hoàng hậu thanh mai trúc mã của hắn nuôi dưỡng. Bọn họ vợ chồng con cái thành đàn, ân ái mặn nồng, ngồi vững giang sơn. Còn ta, thân thể tổn hại, thê thảm chết đi. Đời này, ta muốn xem thử, một vị hoàng đế không có con nối dõi, làm sao ngồi vững ngôi vị hoàng đế đây?