Cổ Đại
Văn án Mọi người vẫn luôn truyền miệng, rằng nếu quan tài không thể đóng được là vì khi sinh thời còn chấp niệm, từ niệm mà hoá thành ma, nếu không hoá giải, thì các thế hệ sau sẽ gặp tai ương. Công việc của Yến Tam Hợp chính là hoá giải tâm ma cho người đã khuất. Có một ngày nàng bị Tạ tam gia cuốn lấy, nói hắn có tâm ma. Yến Tam Hợp: Ta không lo chuyện người sống. Tạ tam gia: Ai cũng nói ta đoản mệnh, ngươi coi như là ta đặt cọc trước đi. Sau đó, người khắp kinh thành đều không hiểu nổi, Tạ tam gia hôm nay đến tiệm son, ngày mai đến tiệm trang sức. Cửa hàng trang sức: Tam gia, ngài muốn gì thế? Tạ tam gia: Lấy lòng nương tử. Đợi đã, không phải hắn nói là không muốn khiến cho cô nương nhà người ta phải làm quả phụ thủ tiết sao? Ai mà xui xẻo thế? Yến Tam Hợp: Ta.
Nữ Phụ Độc Ác Là một nữ phụ độc ác, ngay khi ta sắp dùng trâm cài rạch nát dung nhan để hãm hại nữ chính, bỗng nhiên trước mắt hiện ra những dòng chữ kỳ lạ— 【Dung mạo còn, giang sơn còn!! Con gái, đừng làm chuyện dại dột!! Con gái ngoan có làm vậy cũng chẳng ảnh hưởng gì đến nữ chính, ngược lại, thuốc trị thương của con đã bị cô ta động tay động chân, rạch mặt rồi cũng không hồi phục được, cả đời hối hận!】 【Thời này mà vẫn có người thương cảm nữ phụ à? Chẳng phải chỉ là một kẻ làm nền, tô điểm thêm hào quang cho nữ chính hay sao?】 【Nhưng mà… xét cho cùng, nữ phụ vốn là đệ nhất mỹ nhân trong truyện! Xót xa cho nhan sắc này thì có gì sai? Dù sao thì, sau khi thành thân, sau khi bị hủy dung cô ấy cũng sẽ bị nam phụ ruồng bỏ, rồi bị đày đến chốn phong trần mà chịu đọa đày thôi!】 【Vì cô ta là tuyệt sắc giai nhân, nếu không hủy dung trước khi kết hôn, làm sao nữ chính có cơ hội tiếp cận nam chính chứ? Mau chóng lui xuống sân khấu, nhường chỗ cho đôi chính đi nào.】 Bàn tay ta run lên, trâm cài rơi xuống đất. Chuyện gì thế này?
A Oánh Ngày Thái tử tới phủ hạ sính, lại đem tên trên canh thiếp đổi thành biểu tỷ. Ta vừa định làm ầm lên, thì trước mắt bỗng hiện ra mấy dòng chữ lơ lửng giữa không trung. 【Tới rồi tới rồi, nữ phụ độc ác lại sắp kể ơn cứu mạng năm xưa, thi ân cầu báo. Dù có được nạp làm trắc phi thì thế nào? Trong lòng nam chủ chỉ có muội bảo mà thôi.】 【Nữ phụ độc ác còn muốn Hầu gia đứng ra làm chủ cho mình, cười chết mất. Muội bảo mới là thiên kim chân chính của Hầu phủ, nàng ta tưởng vì sao Thái tử lại dễ dàng đổi người như vậy?】 Ta ngơ ngác nhìn những dòng chữ ấy, chưa kịp hoàn hồn thì Trần Diệp đã chau mày nói: “Tuyết Vi tâm địa thiện lương, đã đồng ý rằng ngày đại hôn sẽ cho nàng nhập phủ làm trắc phi. Hôm nay là ngày ta và Tuyết Vi đính hôn, nàng chớ nên làm loạn.” Đến ngày Trần Diệp đại hôn, ta lại bị hoàng hậu ban hôn cho tiểu Hầu gia. Trần Diệp lúc ấy thất lễ, cất tiếng gọi ta: “A Ảnh, chúng ta từ nhỏ lớn lên cùng nhau, nàng sao có thể gả cho người khác?”
Nha Hoàn Bất Đắc Dĩ Khương Đường xuyên vào một quyển tiểu thuyết trạch đấu, hóa thân thành nha hoàn hồi môn của nữ chính. Theo cốt truyện gốc, nhân vật mà nàng xuyên vào vốn là một kẻ dựa vào sắc đẹp để tìm cách bò lên giường nam chính khi nữ chính mang thai. Tuy nhiên, kết cục của cô ta lại thê thảm: bị đuổi khỏi phủ, sung quân đến thôn trang và chết cóng giữa mùa đông. Khương Đường hiểu rõ, nữ chính Lục Cẩm Dao trong truyện là cao thủ trạch đấu, luôn gặp may mắn và đầy quyền lực. Chỉ cần nàng bám theo nữ chính, giữ thái độ ngoan ngoãn, cuộc sống sẽ dễ dàng thăng tiến, hưởng thụ sung túc, chẳng lo thiếu ăn thiếu mặc. Khương Đường vốn nghĩ mình chỉ cần nằm yên mà sống vui vẻ. Hằng ngày ở trong phòng uống trà, tận hưởng cuộc sống an nhàn và âm thầm “đẩy thuyền” cho cặp đôi nam nữ chính. Cuộc sống sẽ yên bình, không cần lo toan. Thế nhưng, mọi chuyện đảo lộn khi nữ chính mang thai, sức khỏe yếu ớt, chẳng thiết ăn uống, còn nam chính lại bất ngờ tuyên bố đuổi hết tất cả đám nha hoàn. Khương Đường: “Ủa? Đang yên đang lành sao lại thế này?” Cô chỉ mới hưởng được chút phúc lợi, còn chưa tận hưởng đủ cuộc sống an nhàn! Là một nha hoàn ở Hầu phủ, công việc của Khương Đường đáng lý là ổn định, lương cao, có tiền tiêu mỗi tháng và thỉnh thoảng còn được tiền thưởng. Nếu về hưu, nàng hoàn toàn có thể sống tự do với một sản nghiệp nhỏ, trở thành địa chủ nhàn nhã. Vậy nên, Khương Đường lập chí phải trở thành một nha hoàn mẫu mực, quyết tâm giữ vững vị trí. Thế nhưng, không ngờ nàng càng cố gắng cẩn thận, lại vô tình trở thành… chị em dâu với nữ chính.
Đức Dương Quận Chúa Nàng tên Ân Trường Hoan, là quận chúa Đức Dương, từ nhỏ đã là một mỹ nhân kiều diễm, quyến rũ động lòng người, được mọi người yêu chiều, sủng ái ngàn vạn. Mặc dù chỉ là quận chúa, nhưng nàng vẫn sống cuộc đời tiêu dao, muốn gì được nấy, tất cả là nhờ Thái Hậu ngoại tổ mẫu làm chỗ dựa, hết mực cưng chiều nàng. Nhưng biến cố liên tiếp ập đến, Thái Hậu băng hà, và ngay sau đó, vị hôn phu của nàng cũng bội ước. Nàng thất vọng và đau lòng, muốn nghĩ cách giải trừ hôn ước, nhưng còn chưa kịp làm gì thì đã trúng kịch độc mà chết. Khi nàng mở mắt ra lần nữa, mơ màng nhận ra trời cao thương xót, cho nàng trọng sinh trở lại. Việc đầu tiên nàng làm là cứu ngoại tổ mẫu Thái Hậu, sau đó… kiện cáo! Sau khi từ hôn. Thái Hậu ôn tồn hỏi: “Trường Hoan à, cháu muốn quận mã như thế nào?” Ân Trường Hoan nhớ đến kiếp trước, giọng nói đầy nghiêm trọng: “Xấu một chút đi, quá xinh đẹp dễ sinh ra chuyện không hay.” Một nam nhân nào đó nghe vậy, chạm vào khuôn mặt tuấn mỹ vô song của mình, thầm nghĩ: Nếu không thì thêm một vết sẹo? Nhiều năm sau, khi đã trở thành Hoàng Hậu Đức Dương, nàng mới nhận ra rằng kết cục bi thảm kiếp trước là vì nàng đã không chọn người đàn ông đẹp nhất đời.
Tam Nữ Mị Gia Tướng phủ có ba nữ nhi, tiên nhân du hành ngang qua nơi này đã để lại một lời phán— “Một nữ làm hậu, một nữ làm tướng, một nữ làm kỹ.” Nay, đại tỷ đã là hoàng hậu nương nương, nhị tỷ trấn thủ biên cương… Vậy thì, chỉ còn lại ta.
Tri Ngọc Hoàng thượng ban hôn, ta bị ép gả vào Tiêu Bá phủ làm kế thất. Nghe nói bà mẫu tương lai cay nghiệt, đám chị em dâu khó đối phó, trượng phu lại có một tiểu thiếp sủng ái, kiêu ngạo đến cực điểm, thậm chí còn khiến chính thất tiền nhiệm tức chết. Các danh môn thế gia trong kinh thành đều tránh xa chốn này như tránh ôn dịch. Trước khi bước lên kiệu hoa, mẫu thân nắm lấy tay ta, nước mắt lưng tròng: “Con gái à, con nhất định phải nhẫn nhịn.” “Đừng ra tay quá mạnh với nhà chồng, kẻo phụ thân con khó bề ăn nói với bệ hạ.”
A Man Công chúa và phu quân của ta là thanh mai trúc mã. Khi phản quân vây thành, nàng đã giết ta, dùng thi thể của ta thay thế nàng, làm bộ thà chết chứ không chịu khuất phục.. Thi thể do chính phu quân ta mang đến giao cho phản quân nhưng chàng lại không nhận ra đó là ta. Sau khi dẹp loạn, công chúa dựa vào lòng chàng: “A Kỳ, lần này phụ hoàng sẽ không ngăn cản chúng ta ở bên nhau nữa.” Ta tưởng rằng cuối cùng họ, người có tình cũng trở thành quyến thuộc. Nhưng ta lại nghe thấy phu quân ta hỏi nàng: “Hôm đó, nữ tử chết thay công chúa, rốt cuộc là ai?”
Sống Lại Chỉnh Đốn Hậu Cung Sau khi sống lại, ta có khả năng nghe được suy nghĩ và ta nghe thấy toàn bộ người trong hoàng cung đều đang chửi rủa ta. Hoàng đế: [Hoàng hậu này đúng là đồ ngốc, sớm muộn gì trẫm cũng phế truất nàng ta.] Thục phi: [Hoàng hậu như con heo, sớm muộn gì cũng chết trong tay ta.] Đức phi: [Hoàng hậu lại làm trò rồi, đúng lúc đổ tội vụ Thục phi rơi xuống nước cho nàng ta.] Ta… chính là Hoàng hậu, đã đến lúc phải chỉnh đốn lại hoàng cung rồi!
Bóng Hồng Sau Hầu Phủ Sau khi phụ mẫu qua đời, ta tích góp được một khoản lộ phí nhờ vào bán đậu hũ, đi tìm tỷ tỷ năm xưa bị bán đến Hầu phủ làm thiếp. Đợi ta đến nơi, mới biết được cái gọi là Hầu phủ căn bản không tồn tại. Nhưng trên đầu ta vẫn còn buộc dây tóc đỏ tỷ tỷ gửi theo cùng với thư nhà. Mà trong những lá thư nhà được gửi về hàng năm, tỷ ấy luôn viết mình sống ở Hầu phủ rất phú quý an lạc, bảo ta không nên tới tìm nàng.
Hồng Trang Báo Hận Tỳ nữ và phu quân ta lén lút tư thông với nhau. Sau khi thành thân, ta phát hiện gian tình giữa bọn họ. Không những vậy, họ còn cấu kết nuốt trọn tài sản nhà ta. Hãm hại người thân cốt nhục của ta. Cuối cùng lại nhốt ta, giày vò đủ điều. Kết cục là chết trong biển lửa. Trọng sinh trở lại năm mười sáu tuổi, đúng lúc Trần Doanh đến cầu hôn. Khi đó, hắn còn thề thốt với Phụ thân rằng hắn yêu ta từ cái nhìn đầu tiên. Ta cười lạnh trong lòng: Là yêu ta từ cái nhìn đầu tiên, hay yêu tỳ nữ của ta từ cái nhìn đầu tiên?
Thế Tử Phi Trùng Sinh Qua cửa năm năm vẫn chưa có thai, lại không chịu để phu quân nạp thiếp, ta liền trở thành ghen phụ nổi danh kinh thành. Nhưng nào ai hay biết, người thực sự không thể sinh con lại chẳng phải là ta. Vì danh tiếng của phu quân, ta cam nguyện giữ kín bí mật này. Thế nhưng, hắn gặp được một nữ tử y thuật cao minh, chữa khỏi chứng bệnh kia rồi lại nói: “Vãn Vãn đối với ta chính là đại ân, ta không thể phụ nàng.” Nực cười thay, những nhục nhã, chế giễu mà ta thay hắn gánh chịu, chẳng lẽ không phải ân tình? Cuối cùng, ta bị giáng từ chính thê xuống làm thiếp, ôm hận mà chết. Sống lại một đời, cái này nồi ta không cõng nữa!
Vãn Vãn Không Về Hoàng thượng và Quý phi vi phục xuất cung, ngoài phố xảy ra ồn ào. Quý phi tức giận, vòng tay ôm lấy một thư sinh thanh tú bên đường: “Ngươi có nguyện ý cưới ta không?” Thư sinh sợ hãi từ chối, nói rằng hắn đã có ý trung nhân. Sau một hồi tranh cãi, Hoàng thượng và Quý phi lại làm lành. Quý phi mở lời: “Hoàng thượng, tên tiện dân này vừa mới chạm vào eo thần thiếp, còn chế nhạo vết sẹo trên mặt thiếp, nên xử trí thế nào?” Thư sinh thảm tử ngay trên phố, trong ngực còn giữ miếng bánh phu dung cao mà ta yêu thích nhất. Một tháng sau, bên cạnh Quý phi có thêm một cung nữ.
Lật Mặt Si Tình Kiếp trước, ta tự vẫn để khỏi bị tên hoàng đế dâm loạn kia làm nhục. Phu quân ta là Dự Vương đau đớn tột cùng, mưu phản giết vua. Sau khi đăng cơ, hắn tìm một vũ cơ có mặt mày giống ta để chuyên sủng. Thiên hạ đều khen Dự Vương si tình nhưng ai mà ngờ được người mà hắn yêu thực sự lại là vũ cơ kia. Còn ta, ta bị hắn dâng cho hoàng đế, làm cớ để sau này đoạt ngôi. Sống lại một kiếp, ta trở về đêm hầu hạ hoàng đế. Lần này, ta chủ động ôm lấy vòng eo thon gọn của hắn. Ngày hôm sau, cả kinh thành đều biết rằng: Hoàng đế anh minh thần võ, còn Dự Vương thì không được như vậy.
Kiều Niệm Ngày Cố Thanh Hoài thành hôn cùng nữ chính, chẳng một ai báo cho ta hay. Ta lo ngại đôi tay hắn mỗi khi trở trời lại đau, bèn cất công mua da chồn may thành bao tay, định đem tặng. Nào ngờ vừa bước đến, lại vô tình bắt gặp hắn cùng nữ chính đang thử hôn phục và mũ miện. Nàng tựa hồ có chút bận tâm, khẽ hỏi Cố Thanh Hoài: “…Việc của chúng ta, thực sự không cần nói với Kim Kim một tiếng sao?” Cố Thanh Hoài chau mày đầy chán ghét: “Nàng ta ngay cả một bông hoa cũng thêu không tốt, coi như biết cũng chỉ sẽ cùng ta náo.” Mãi đến lúc này ta mới vỡ lẽ, hóa ra hắn cũng không thích cô nương bị mù một con mắt. Về sau, ta nhận sính lễ của người khác, lấy chồng ở Cô Tô, dỗ dành vị công tử ăn chơi kia đèn sách, cuối cùng giúp chàng ấy đỗ Giải Nguyên. Lần nữa gặp lại Cố Thanh Hoài, là tại yến tiệc mừng phu quân ta thăng quan. Vừa trông thấy ta bước ra rót rượu, hắn liền thất thần làm rơi chén, bị cứa thương bàn tay. Ta hảo tâm đưa khăn, bình thản mà ôn tồn hỏi: “Cố đại nhân, đến mùa đông, tay người có còn đau không?” Nào ngờ khi hắn trông thấy vẻ điềm nhiên của ta, mắt hắn lại thoáng đỏ hoe.
Hoàng Hậu Thay Đầu Đầu của Hoàng hậu rơi xuống. Nàng đang để đầu mình trong tay ta, miệng mở ra đóng vào: “Lần này, hãy thay bằng đầu của Phương Tài nhân kia đi.” “Vâng, thưa nương nương.”
Giấc Mơ Năm thứ hai sau khi gả cho Chung Hoài, hắn vì ân nhân cứu mạng đang mang thai mà muốn hoà ly với ta. Ta không khóc không nháo, chỉ mang theo một nha hoàn quét dọn ở hậu viện. Mọi người đều cười nhạo sự ngu ngốc của ta. Chỉ có ta biết, nha hoàn này là con gái ruột của hoàng đế đang lưu lạc nơi dân gian. Cũng chính là nữ đế tương lai. Còn ta, Hạ Chi Ninh, chính là tể tướng đầu tiên được định sẵn của nàng.
Nông Nữ Không Chịu Thiệt Phu quân ta từ nhỏ đã bị đích mẫu ngược đãi. Để cắt đứt tiền đồ của hắn, bà ta thậm chí bỏ bạc ra mua một nông nữ quê mùa như ta về làm chính thê cho hắn. Nhưng bà ta không ngờ rằng, ta tuy không có xuất thân thế tộc, song lại có thừa sức lực! Ngày đầu tiên bước chân vào hầu phủ. Ta liền lật bàn ngay tại chỗ. Nhét đám cơm thiu lạnh ngắt vào miệng đám đầu bếp trong phủ. Mang mớ than kém chất lượng bị tráo đổ thẳng vào phòng đích mẫu rồi châm lửa thiêu rụi. Hầu phủ gà bay chó sủa, náo loạn tứ tung. Ta đứng trước mặt phu quân ta, người yếu ớt chẳng thể tự chăm sóc bản thân, dõng dạc buông lời hùng hồn: “Muốn bắt nạt ta? Trước tiên cứ hỏi thử xem ta có đồng ý hay không đã!”
Tỷ tỷ ta vốn là bạch nguyệt quang trong lòng Thái tử, chỉ tiếc rằng, nàng sớm đã có người khác gửi gắm chân tình.Vậy nên, ta đành thay nàng xuất giá, gả vào Đông Cung.Chẳng ngờ, trời xui đất khiến, ta lại có thể nghe thấu tiếng lòng của Thái tử.Đêm động phòng, rượu hỉ cay nồng, khiến ta sặc đến lệ ngân khoé mắt.Ánh mắt hắn tối lại: Nữ tử này, thủ đoạn thật sâu.Hoàng hậu hạ lệnh không cho phép chúng ta phân phòng, ta đành trải chiếu ngủ ngay dưới giường người.Hắn tức giận đến thẹn: Lại giở trò lạt mềm buộc chặt đây mà.Thái hậu thúc giục sớm sinh hoàng tôn, hắn chỉ lãnh đạm gật đầu.Nhưng trong lòng thầm nghĩ: Nữ tử này, chi bằng sinh một tiểu nữ nhi, đặt tên là Cẩm nhi cũng tốt.Ta thầm than một tiếng. Xem ra, hắn đã chán ghét ta thấu tận xương tuỷ.Đang cân nhắc có nên vì hắn mà nạp thêm một vị lương thiếp, nào ngờ, bỗng nhiên, trên bầu trời hiện ra những dòng chữ:【Bảo bối à! Người ta tự mình “công lược” trái tim ngươi đã lâu như vậy, ngươi còn chưa chịu tỉnh ngộ sao?】【Nếu còn tiếp tục trải chiếu dưới đất, chỉ e nam chủ nhịn lâu quá sẽ chịu không nổi! Đợi đến khi hắn hồi cung, ghen tuông bốc trời, lại thêm nhẫn nhịn đã lâu, thể nào cũng trói ngươi lại, hành hạ suốt bảy ngày bảy đêm đó, lúc ấy chớ có mà rơi lệ!】【Không thể nào, ta chỉ mới rời đi một lát, các ngươi sao đã chèo thuyền phản diện nam phụ cùng nữ phụ độc ác rồi?!】
Đào Sắc Phùng Xuân Ta hỏi Liên di nương: “Di nương, thái giám và nam nhân bình thường có gì khác nhau?” Liên di nương ấp a ấp úng: “Chính là… không thể sinh con…” Ta bừng tỉnh, không thể sinh con ư? Hóa ra còn có chuyện tốt như vậy! Thế là ta vui vẻ hân hoan gả cho vị thái giám ấy.