Cổ Đại

Nha Hoàn Bất Đắc Dĩ

Nha Hoàn Bất Đắc Dĩ Khương Đường xuyên vào một quyển tiểu thuyết trạch đấu, hóa thân thành nha hoàn hồi môn của nữ chính. Theo cốt truyện gốc, nhân vật mà nàng xuyên vào vốn là một kẻ dựa vào sắc đẹp để tìm cách bò lên giường nam chính khi nữ chính mang thai. Tuy nhiên, kết cục của cô ta lại thê thảm: bị đuổi khỏi phủ, sung quân đến thôn trang và chết cóng giữa mùa đông. Khương Đường hiểu rõ, nữ chính Lục Cẩm Dao trong truyện là cao thủ trạch đấu, luôn gặp may mắn và đầy quyền lực. Chỉ cần nàng bám theo nữ chính, giữ thái độ ngoan ngoãn, cuộc sống sẽ dễ dàng thăng tiến, hưởng thụ sung túc, chẳng lo thiếu ăn thiếu mặc. Khương Đường vốn nghĩ mình chỉ cần nằm yên mà sống vui vẻ. Hằng ngày ở trong phòng uống trà, tận hưởng cuộc sống an nhàn và âm thầm “đẩy thuyền” cho cặp đôi nam nữ chính. Cuộc sống sẽ yên bình, không cần lo toan. Thế nhưng, mọi chuyện đảo lộn khi nữ chính mang thai, sức khỏe yếu ớt, chẳng thiết ăn uống, còn nam chính lại bất ngờ tuyên bố đuổi hết tất cả đám nha hoàn. Khương Đường: “Ủa? Đang yên đang lành sao lại thế này?” Cô chỉ mới hưởng được chút phúc lợi, còn chưa tận hưởng đủ cuộc sống an nhàn! Là một nha hoàn ở Hầu phủ, công việc của Khương Đường đáng lý là ổn định, lương cao, có tiền tiêu mỗi tháng và thỉnh thoảng còn được tiền thưởng. Nếu về hưu, nàng hoàn toàn có thể sống tự do với một sản nghiệp nhỏ, trở thành địa chủ nhàn nhã. Vậy nên, Khương Đường lập chí phải trở thành một nha hoàn mẫu mực, quyết tâm giữ vững vị trí. Thế nhưng, không ngờ nàng càng cố gắng cẩn thận, lại vô tình trở thành… chị em dâu với nữ chính.

Nhân Gian Tám Vạn Mùa Xuân

Nhân Gian Tám Vạn Mùa Xuân Nha hoàn Thanh Mạt của ta đã tặng cho tên ăn mày một túi tiền đầy, ai nấy đều khen nàng rộng lượng. Nhưng ngày hôm sau, trong cung lại truyền đến thánh chỉ từ hôn. “Nữ nhi Hứa gia, Hứa Ấu Nhiên, phẩm hạnh bại hoại, cả đời bị giam cầm trong chùa miếu.” Ta chính là Hứa Ấu Nhiên. Khi bị thái giám lôi ra khỏi cửa, nha hoàn Thanh Mạt kề sát tai ta, cười khẽ: “Tiểu thư, trong túi tiền đó là bức họa diễm tình của cô, hiện đã lan truyền khắp thanh lâu. Cô không thể trở thành Tấn Vương phi tôn quý được nữa rồi.” Ta không thể trở thành, chẳng lẽ một nha hoàn như ngươi có thể thay thế? “Người muốn cô chết đâu chỉ có mình ta, cô đoán xem còn ai nữa ~” Nàng cười nhìn về phía chính sảnh, bên trong đang đứng ba người. Lần lượt là—phụ thân ta với gương mặt đầy phẫn nộ, mẫu thân ta với vẻ mặt đau thương, và biểu muội Vi Vân Thư khẽ cau mày. Họ là những người thân cận nhất của ta. Ai đang hại ta? Sau một trận đại hỏa, ta trọng sinh về ngày du xuân năm ấy.

Thập Lục Nương

Thập Lục Nương Khi ta được gả cho Nguỵ Chiêu làm chính thê, cả kinh thành đều cười nhạo. Đại thiếu gia nhà họ Nguỵ, người từng kiêu ngạo không ai bằng, giờ đây như chim phượng hoàng sa cơ chẳng bằng gà, cuối cùng lại lấy một nha hoàn chuyên nhóm lửa, nấu cơm làm vợ. Sau này, khi Nguỵ Chiêu công thành danh toại, các tiểu thư quý tộc muốn gả cho chàng còn nhiều hơn cá vượt sông. Ta hẹn một bà mai nổi tiếng ở kinh thành, định chọn cho chàng hai quý thiếp. Nhưng cuối cùng, ta lại bị Nguỵ Chiêu, người lẽ ra đang làm việc ở Dương Châu, chặn ngay trước cửa nhà. Chàng với phong trần mệt mỏi, giận đến mức cả người run rẩy. “Hôm nay nàng dám bước chân ra khỏi cửa này thử xem?”

Nhất Niệm Thanh Mai

Nhất Niệm Thanh Mai Nhà thanh mai trúc mã của ta rất nghèo, còn nghèo hơn nhà ta. Nhà ta ăn cám, nhà hắn chỉ có rau dại. Ta mặc áo vải thô, hắn mặc áo gai. Năm ta mười tuổi, tìm hắn để chơi, lại nghe nói hắn đã bị đưa vào cung làm thái giám. Một đao cắt đi gốc rễ, một đao đoạn tuyệt tình thâm.

A Vũ

A Vũ Vào năm thứ năm sau khi đính ước, Mạnh Từ Quân vẫn chẳng muốn cưới ta. Lần đầu tiên từ chối, hắn bảo rằng hắn đang được Hoàng thượng trọng dụng, sao có thể chìm đắm trong tình yêu? Lời ấy nghe cũng có lý, ta gật đầu, nhẫn nại chờ đợi thêm hai năm. Đến lần từ chối thứ hai, hắn lại nói Hoàng hậu chưa lập, kẻ bề tôi như hắn sao có thể tùy tiện mà thành gia? Lần này ta nổi giận, cảm thấy Hoàng thượng quả là không hiểu tình lý. Ta đã đợi đến mức thành một lão cô nương đây rồi, vậy mà vẫn không cho phép Mạnh Từ Quân cưới ta sao? Ta cãi nhau với Mạnh Từ Quân một trận rồi bỏ đi. Trên đường đi đến bên sông, ta gặp một thái giám đang định gieo mình xuống nước. Hoá ra là một cô nương con nhà lành được tuyển vào cung đã bỏ trốn, khiến cho thái giám này lo âu đến mức phải t//ự v//ẫn. “Vào cung là có thể gặp được Hoàng thượng sao?” Thái giám nhìn thấy tóc ta chưa búi, mặt chưa tô điểm, mừng rỡ gật đầu: “Đương nhiên rồi, nếu cô nương được Hoàng thượng sủng ái, thì đêm nào cũng có thể gặp người!” Được thôi, ta gật đầu, vén váy bước lên xe ngựa. Đợi gặp được Hoàng thượng, ta nhất định phải hỏi cho ra lẽ, vì sao lại không cho Mạnh Từ Quân cưới ta? “Cô nương, nếu người đi, nô tỳ biết nói sao với Mạnh công tử đây!” Tiểu Đào lo lắng. Ta suy nghĩ một lúc, rồi kéo màn xe lên, phất tay: “Ngươi cứ nói với Mạnh Từ Quân rằng, A Vũ vẫn đang giận hắn, hôm nay sẽ không về ăn tối đâu!”

Hãy phản bội tôi, em gái cổ tích

Nhìn xuống đôi tay mềm mại trắng nõn của mình, Lâm Khê cuối cùng cũng xác nhận rằng mình đã xuyên không.Hơn nữa, còn xuyên không đến thế giới trong trò chơi tu tiên mà cô yêu thích nhất.Mỗi nữ chính trong đó đều là những nhân vật cô yêu thích.Cô đều hiểu rõ sở thích, tâm tư của mỗi nữ chính, thậm chí cả tư thế chiến bại và điểm yếu của họ.“Thật tuyệt vời—”Hai tay như run rẩy, ngồi trên giường nhìn ngắm căn phòng cổ kính, Lâm Khê dường như cũng run lên vì phấn khích.“Thực sự là… quá tuyệt vời.”Vài phút trước, khi cô đang chỉ trích CG chiến bại của nhân vật chính và đứng dậy để lấy đồ ăn, vì chân yếu và sàn trơn, không may mà sau đầu cô đập mạnh xuống sàn.Trước khi rời khỏi thế giới này, ý nghĩ cuối cùng trong đầu Lâm Khê chỉ còn lại một điều.“Chết rồi—”“Máy tính chưa tắt.”“Lịch sử duyệt web chưa xóa.”“Dù tan xương nát thịt cũng không sợ, chỉ muốn để lại trong sạch cho đời…”

Nghịch Thiên Nữ Đế

Nghịch Thiên Nữ Đế Phu quân của ta và ca ca đều yêu cùng một nữ nhân, mà nàng ta lại sắp thay ta đi hòa thân. Vì nàng ta, phu quân bỏ rơi ta ngay trong tiệc cưới; ca ca trói ta lại để tạ tội với nàng. Đại quân áp sát biên giới, ta bị treo lên cổng thành, vạn mũi tên xuyên tim. Bọn họ nói ta tội ác tày trời, chết cũng không đáng tiếc, chỉ cầu xin người trong lòng nguôi giận mà quay về với họ. Nữ nhân được nâng niu trong lòng bàn tay rưng rưng nước mắt, vẻ mặt kiên cường: “Chuyện cũ đã qua, vì thiên hạ thái bình, ta vẫn phải đi hòa thân.” Sau này, nàng ta hối hận, trốn về, vẫn được vạn dân ca tụng. Còn ta thì phơi thây nơi hoang dã, bị sói hoang cắn xé. Nhưng may mắn thay, ta được trọng sinh. Vừa mở mắt ra, tiểu tiện nhân đó đang định nhảy xuống sông. “Đoán xem lần này tướng quân và hoàng thượng sẽ trừng phạt ngươi thế nào?” Máu nóng dâng trào, ta tung cước đá thẳng nàng ta xuống sông, rồi khi nàng ta há miệng kêu cứu, ta ghìm chặt đầu nàng ta xuống nước. “Ta muốn xem xem ngươi có thể giả vờ giỏi đến mức nào đây!”

Trở Về Sau Ngàn Kiếp

Trở Về Sau Ngàn Kiếp Ta trở thành nữ nhân xuyên không thứ tư trong Vương phủ. Đêm động phòng hoa chúc, Vương gia hỏi ta: “Ngươi nghĩ thế nào về chuyện một phu một thê?” Ta đáp: “Một phu một thê, nhiều thiếp, như vậy mới giữ được đạo cân bằng.” Hắn lại hỏi tiếp: “Xà phòng, đường trắng, đậu phụ, có thứ nào ngươi biết làm không?” Ta khẽ lắc đầu. Mặc dù biết đây là những kỹ năng cần thiết khi xuyên không, nhưng ta vốn là dân khối văn, mỗi lần đọc đến các công thức hóa học trong tiểu thuyết đều thấy đau đầu. “Vậy hát một bài nghe thử?” Ta từ nhỏ ngũ âm không được đầy đủ, nào dám làm trò cười trước mặt Vương gia, đành cúi đầu nói: “Thiếp thân thô bỉ, không rành mấy việc phong nhã ấy.” Hắn đột nhiên lại nhắc: “Ngự tửu cung đình?” “Nhất… A? Gì cơ?” Vương gia gật gật đầu, lúc này mới yên tâm để ta tiếp tục tháo trang sức.

Thiên Mệnh

Thiên Mệnh Khi Thái tử đăng cơ, đã lập Thái tử trắc phi làm Hoàng hậu. Nguyên nhân rất đơn giản, trên sách mệnh có ghi, Hoàng hậu đầu tiên của Thái tử sẽ chết vì loạn tiễn xuyên tim. Ngày thánh chỉ phong Hậu hạ xuống, tỷ tỷ của ta, tức là Thái tử phi Thẩm Thành Vân, cười tươi rói đến cung của ta, hành lễ không mấy nghiêm chỉnh: “Thần thiếp xin chúc mừng Hoàng hậu nương nương.” Sau đó, nàng lại tiến đến gần ta, đôi môi đỏ tươi cong lên đầy ác ý: “Thẩm Nhược Nhược, hãy trân trọng hai ngày tốt đẹp này đi nhưng cũng đừng quá đắc ý, nếu để ta không vui thì sau khi ngươi chết có được thụy hiệu tốt hay không, đều do ta quyết định.” “Thật sao?” Ta lùi lại một bước, trầm giọng nói. “Vậy thì tỷ tỷ nhất định đừng chết trước ta.”

Sau Khi Trùng Sinh, Chính Thê Mặc Kệ Mọi Chuyện Rồi

Sau Khi Trùng Sinh, Chính Thê Mặc Kệ Mọi Chuyện Rồi Gả vào Chu phủ 15 năm, ta nuôi dưỡng đứa con riêng của phu quân khôn lớn.Tưởng rằng có thể chờ đến ngày gia đình hòa thuận, phu quân mỉm cười với ta.Nào ngờ trước khi lâm chung, đứa con riêng ấy lại oán hận:“Ngày đêm ép ta khổ học, ngươi từng nghĩ đến, ta có thích đọc sách hay không?”Phu quân lạnh lùng:“Ngươi chiếm lấy vị trí chính thê của nàng ấy còn chưa đủ, lại dám hạ độc hại c .t nàng?”Một hơi tức giận công tâm, sinh mệnh của ta chấm dứt ở tuổi 30.Sau khi trùng sinh, ta không còn ép buộc con riêng tiến thủ, chủ động nạp cho phu quân người trong lòng hắn luôn thương nhớ, ánh trăng sáng.Nhưng sao từng người từng người đều bắt đầu hối hận rồi?

Nha Hoàn Thăng Chức Ký

Nha Hoàn Thăng Chức Ký Sau khi Hầu phủ bị xét nhà, ta cùng tỷ tỷ phải bán mình làm nô, trở thành nha hoàn trong phủ Quốc công. Tỷ tỷ tính tình bình đạm, không tranh không giành, luôn giữ phong thái như cúc dại bên đường. Khi ta tranh giành thức ăn với đám hạ nhân, tỷ ấy lại đem chia phần ăn của ta cho mọi người, nhờ vậy mà được lòng tất cả. Mùa đông đến, ta tranh giành chăn bông để giữ ấm, tỷ tỷ lại nhường chăn cho người khác. Kết quả, cả hai chúng ta đều đổ bệnh vì lạnh. Với hy vọng thay đổi số phận, ta cố gắng chuyển sang làm nha hoàn thân cận bên Thế tử gia, mong tìm cơ hội cho tỷ tỷ được thị tẩm. Tỷ ấy trách ta không từ thủ đoạn nhưng lại chấp nhận vị trí mà ta vất vả giành lấy. Nhờ tiếng lành hiền đức, độ lượng của tỷ tỷ, Thế tử gia chú ý và nạp nàng làm thiếp. Tỷ ấy không cần tranh giành mà vẫn thuận lợi sinh hạ trưởng tôn. Thế tử phi hận tỷ tỷ đến xương, bày mưu hãm hại ta. Khi ta bị dồn đến đường cùng, quỳ xuống cầu cứu tỷ tỷ. Nhưng tỷ chỉ lạnh nhạt nói: “Tư Lan, ta đã bảo muội đừng tranh giành cường bạo, giờ thì tự chuốc lấy cái chết.” Tỷ ấy vẫn bình thản, không tranh giành, không lên tiếng. Còn ta, bị đánh đến chết oan uổng. Khi mở mắt lần nữa, ta đã trở về thời điểm ta và tỷ tỷ vừa vào phủ Quốc công.

Phu Quân Vạn Quan

Phu Quân Vạn Quan Phu quân bệnh nặng, đại phu nói vô phương cứu chữa. Nếu tán gia bại sản, dùng nhân sâm ngàn năm để bồi bổ, có lẽ sẽ kéo dài được mạng sống thêm nửa năm. Nhớ đến vị thảo dược “huyết khô thảo” mà hắn đã bỏ vào thuốc của ta, nước mắt ta lặng lẽ rơi, lắc đầu từ chối. Sau một tang lễ, ta trở thành chủ nhân của khối tài sản khổng lồ. Ngoại thất dẫn theo một đứa con tới nhà, đòi chia tài sản. Ta chỉ phẩy tay, ra lệnh cho người đuổi bọn họ đi. “Thứ mèo chó gì cũng dám tự nhận là người nhà! Phu quân ta, Thẩm Hạc Sơn, vốn là một quân tử đoan chính, sao có thể làm ra chuyện nuôi ngoại thất bên ngoài được?”

Trưởng Thư Nan Vi

Trưởng Thư Nan Vi Ngày thứ hai sau khi ấu đệ của ta được phong làm Thế tử, hắn đã đoạt quyền quản gia của ta và còn gả ta cho một kẻ vừa ngốc nghếch vừa béo ú. Hắn nói rằng ta vốn chỉ là một nữ tử nhà nông được nhận nuôi, từ m//áu đến thịt đều hèn kém vô cùng, hoàn toàn không xứng đáng làm trưởng tỷ của hắn. Chỉ có con gái dòng chính của nhị phòng mới là tiểu thư chân chính của Hầu phủ, mới là tỷ tỷ thực sự của hắn. Hắn dường như hoàn toàn quên mất, chính là ta đã dùng m//ạng mình để bảo vệ hắn suốt mười năm trong cái phủ tàn khốc này. Ta cười. Từ ngày đó, ta vui vẻ trốn trong khuê phòng, ngồi nhâm nhi hạt dưa và thưởng thức cảnh tượng tiểu đệ của ta bị “tỷ tỷ” mà hắn tôn trọng kia lừa gạt, dâng tước vị cho kẻ khác, rồi nhìn hắn biến Hầu phủ to lớn này trở nên suy tàn. Thật sảng khoái, quá sảng khoái!

Y Nữ Tự Cường

Y Nữ Tự Cường Khi Thẩm Hoài Dương cưới quận chúa, ta cũng tự định cho mình một mối hôn sự. Vào ngày bái đường ấy, ta ôm một xấp giấy vàng chưa mục nát nằm vào quan tài đá, bên cạnh là tân lang lạnh như băng. Cờ chiêu hồn, hỷ tang trắng, thì ra đây chính là giá tang. Thẩm Hoài Dương nghe tin chạy đến, đập vào nắp quan tài ta mà khóc rống: “Đáng hận! Nàng thà gả cho người chết, cũng không muốn làm thiếp của ta sao.” May mắn, ta đã không thèm để ý. Bởi vì ta đang chuẩn bị từ dưới đáy quan tài đào tẩu, tiêu dao giữa trời đất. Đột nhiên, một luồng khí lạnh quấn quanh cổ, bên tai vang lên một giọng nói âm u: “Nương tử định bỏ trốn sao?”

Thứ Nữ Đạp Phượng

Thứ Nữ Đạp Phượng Đích tỷ của ta thích nhất là tỏ vẻ thanh cao. Hoàng đế hạ lệnh sắc phong nàng ta làm Thái tử phi, nàng ta lại quỳ dưới mưa năm canh giờ, xin Hoàng đế thu hồi mệnh lệnh đã ban ra: “Huyền Minh ca ca vẫn luôn coi nô tỳ là huynh đệ, nô tỳ sao có thể làm chậm trễ hôn sự của ngài được?” Thái tử bị vả thẳng mặt, trong cơn giận dữ cưới ta làm thê. Sau khi đích tỷ biết chuyện, nàng ta đấu tranh hết mình được vị trí làm thiếp liền quay ra chỉ trích ta: “Loại thứ nữ thấp hèn như ngươi quả nhiên là chỉ biết dùng thủ đoạn hèn hạ quyến rũ người khác.” Sau khi Thái tử kế vị, đích tỷ đứng ngoài cung Cảnh Nhân với ánh mắt tràn trề hy vọng: “Ta chỉ mong chiếm được trái tim chàng, được ở bên chàng mãi mãi. Vốn từ đầu ta đã không hề quan tâm đến ngôi vị Hoàng hậu.” Sau này, thứ nữ như ta mặc phượng bào bước vào trung cung. Trưởng tỷ mặt tái mét, ngu ngốc kéo cổ áo Hoàng đế hỏi: “Huyền Minh ca ca, năm đó ta quỳ trước Dưỡng Tâm điện, vì chàng quỳ dưới mưa năm canh giờ, chàng đã nói sẽ không bao giờ phụ ta, chẳng lẽ chàng quên rồi sao?” “Ả ta là thứ nữ! Sao có thể xứng đôi với chàng bằng một đích nữ như ta được?”

Về Nhà

Về Nhà Năm thứ năm xuyên không đến thời cổ đại, ta vẫn chưa tìm được cách trở về nhà, cuối cùng liền quyết định gả cho Tề Vương, người vẫn luôn theo đuổi mình. Ngày thành thân, hai chúng ta đã thành thật kể cho nhau nghe bí mật của mình. Ta nói với hắn: “Thật ra ta là người xuyên không, nếu chàng không tốt với ta, ta sẽ tìm cách trở về thế giới của mình, để cho chàng đi tìm người khác.” Tề Vương liên tục gật đầu, thề cả đời sẽ yêu ta như mạng sống. Nhưng sau đó, vị thanh mai trúc mã của hắn trở về… Ta trơ mắt nhìn ánh mắt của hắn dần bị người khác hấp dẫn. Thất vọng đến cùng cực, ta lại bắt đầu tìm cách trở về. Đập đầu, treo cổ, nhảy hồ… ta đều đã thử hết. Nhưng thái độ của Tề Vương lại càng ngày càng lạnh nhạt. “Ta thấy nàng rất thông minh, sao lại bắt đầu dùng những thủ đoạn như vậy để tranh sủng?” “Xuyên không gì chứ, nàng thật sự cho rằng ta tin sao?” Ta mới biết, hóa ra từ trước đến nay hắn chưa từng tin ta.

Tôn A Bảo

Tôn A Bảo Ta thay đích tỷ gả cho thế tử ngu dại. Ngày xuất giá, đích tỷ còn mỉa mai ta: “Tiện tỳ lấy thằng ngốc, trời sinh một cặp!” Ta thương hắn là kẻ bất hạnh. Sau khi thành hôn vẫn luôn hết lòng đối đãi. Ta thay hắn chịu đựng sự ức hiếp của huynh đệ tỷ muội, lại thay hắn gánh vác mầm tai vạ do hắn gây ra. Ta tưởng rằng, chúng ta sẽ mãi mãi nương tựa vào nhau, bình dị sống trọn kiếp này. Cho đến khi – biến loạn kinh thành, phu quân ngu dại của ta lại lắc mình trở thành thái tử tiền triều. Lúc đó, ta mới biết, ngu dại chỉ là vỏ bọc của hắn. Một đêm tàn sát, thuận lợi lên ngôi. Ta tự biết từ nay trở đi ta và hắn sẽ là người xa lạ, đã chuẩn bị sẵn đơn hòa ly. Nhưng hắn lại lấy đích tỷ ta làm hoàng hậu. Đem ta loạn tiễn xuyên tim, giết chết tại phủ thế tử. Hắn giẫm lên vật đính ước của chúng ta, mỉa mai: ” Tiện tỳ sao xứng làm hoàng hậu!” Sống lại một đời. Ta trở về đêm trước khi thay đích tỷ gả đi.

Hữu Nữ Khương Dụ

Hữu Nữ Khương Dụ Quốc sư từng tiên đoán, mười năm sau sẽ có một tai tinh giáng họa xuống Khương gia. Trong mười năm này, nếu Khương gia sinh con trai, tất cả đều bình an vô sự. Nhưng nếu sinh con gái, ắt phải xử tử nàng bằng hình phạt ngàn đao, mới có thể bảo toàn thái bình cho Đại Diễn. Khi ta cất tiếng khóc chào đời, thủ lĩnh Cẩm Y Vệ đã bưng một khay lớn đứng chờ ngay trước sân. Bên trái khay, đặt con dao phi lê sắc bén nhất được rèn từ đá bay. Bên phải khay, là một chiếc khóa trường mệnh lấp lánh ánh vàng. “Đại phu nhân, người hãy xem xét rõ ràng, đây là phúc hay là họa?” Gương mặt đại phu nhân thoáng hiện vẻ không cam lòng, nhưng vẫn nghiến răng đáp: “Là phúc.” Thủ lĩnh vẫn chưa tin, ánh mắt dò xét chuyển sang phía cung nhân đứng cạnh. Lão ma ma nắm chặt thỏi vàng trong tay áo, cất giọng: “Chúc mừng Khương đại nhân, hỷ sự lâm môn, có được quý tử!”

Mùa Xuân Ở Biện Kinh

Mùa Xuân Ở Biện Kinh Phu quân lừa ta lúc còn bé đã ăn phải nấm độc, không thể sinh con dưỡng cái, để ta uống canh tránh tử hơn hai mươi năm. Ngoài mặt, hắn lại cùng tiểu Thanh mai có một trai một gái. Kiếp trước, sau khi ta chết mới biết được, ngay từ đầu hắn tiếp cận ta là vì để mắt đến tiền bạc nhà ta. Ta vất vả cả đời, hầu hạ cha mẹ chồng, tích cóp được gia nghiệp lớn, chôn cất qua loa chưa đầy trăm ngày, hắn đã rước tiểu thanh mai cùng một đôi nhi nữ vào cửa. Hôn lễ hôm đó, khách khứa đông đủ. Hai bên hiên nhà bằng gỗ lim dán câu đối đỏ chói: Hai mươi năm chia ly, cẩm thư khó chở tương tư ý. Một nhà bốn người ở trong tòa nhà ta sắm sửa, tiêu xài tiền ta tích cóp, hưởng thụ niềm vui gia đình. Lần nữa mở mắt, ta đã trở về năm thứ ba sau khi gả cho Chu Nguyên. Hắn đến hỏi ta muốn bạc. Ta xòe hai tay: “Bổng lộc của phu quân chỉ có mười lượng bạc, đã tiêu hết từ lâu, không còn nữa.”

Mẫu Phi, Người Đừng Quá Ngọt Ngào

Mẫu Phi, Người Đừng Quá Ngọt Ngào Ta là phi tần, gần đây ánh mắt Thừa tướng và Thái tử nhìn ta không đúng lắm. “Mẫu phi, há miệng ra nào.” “A, đừng……” “Ngoan.” Hắn thấp giọng dỗ dành, ta ngoan ngoãn ngậm lấy trái vải. “Thật sự là mẫu từ tử hiếu mà.” Giọng nói lạnh như băng vang lên. Quay đầu lại, Thừa tướng đang lạnh lùng nhìn chằm chằm chúng ta, ánh mắt như d ao găm.