Cổ Đại

Hoài Trúc Ngày ta thay tỷ tỷ gả vào Bùi phủ, hắn đưa cho ta một nắm thẻ tính*, lạnh lùng nói: *Ngụ ý là muốn ở lại phủ, ăn uống, sử dụng vật dụng thì phải trả bằng thẻ tính – tương đương tiền hoặc công lao động, không được ăn không ở không. “Bùi phủ không nuôi người ăn không ngồi rồi. Ngươi muốn ở lại đây, ăn uống gì thì lấy thẻ tính mà trả.” Ta rụt rè nhát gan, cẩn thận dè dặt lo toan việc nhà cho hắn, chăm sóc trong ngoài chu toàn mới miễn cưỡng được giữ lại. Mãi đến khi sinh nhật của tỷ tỷ, hắn vung tay tiêu ngàn lượng làm quà, ta mới chợt tỉnh ngộ. Thì ra Bùi phủ vốn không nghèo, hắn cũng chẳng phải kẻ keo kiệt, chỉ là đối với ta mới tính toán so đo đến vậy. Ta xách tay nải, để lại một phong thư hòa ly, vừa hay gặp nha hoàn tới giục: tháng sau chưa nộp thẻ tính phí ở lại. Ta không quay đầu lại, chỉ nói: “Ngươi cứ nói với phu quân, Bùi phủ đắt đỏ quá, A Trúc dọn sang nơi khác ở rồi.”

Một Đời Vì Nàng Kế mẫu thương xót ta tuổi nhỏ mất mẹ, đối đãi ta còn ân cần hơn cả nữ nhi ruột thịt của bà ta. Bà ta thường nói, ta là đích trưởng nữ, đáng lý nên lớn lên trong cảnh vàng son cao quý. Ấy vậy mà sau lưng, lại nghiêm khắc giáo dưỡng muội muội không chút nương tay. Ta được bà ta dung túng đến mức không biết phép tắc, cuối cùng đến năm mười tuổi gây ra đại họa, bị đuổi ra biệt viện sống cảnh tự sinh tự diệt. Về sau, ta được một ma ma quê mùa chẳng biết chữ nuôi lớn. Khi trở lại phủ, muội muội đã sớm được bà ta dạy dỗ thành tài nữ trứ danh kinh thành. Kế mẫu ngoài mặt ôn hòa từ ái, sau lưng lại khinh thường rằng: “Định An hầu phủ sao có thể coi trọng một đích trưởng nữ lớn lên ở chốn thôn dã? Một nha đầu nhà quê, sao có thể sánh với Như nhi của ta?” Ta nghe xong chỉ mỉm cười. Bà ta còn chưa biết, chẳng bao lâu nữa, chính mình sẽ ngã dưới tay nha đầu nhà quê này.

Sau Khi Bị Thái Tử Phi Tráo Đổi Hài Tử Ta là thiếp thất, cùng Thái tử phi đồng thời lâm bồn, nàng lại lấy nữ nhi tráo đổi nhi tử của ta. Nàng vốn toan tính muốn mẹ quý nhờ con, mưu cầu vị trí Thái hậu, nào ngờ hài tử kia tính tình hung hãn, dính líu đến m/ư/u n/g//hịch, khiến nàng bị liên lụy, bị p h ế làm thứ dân. Mà nữ nhi do ta nuôi dưỡng lại tài sắc vẹn toàn, được tôn xưng là khuôn mẫu của nữ tử thiên hạ. Con gái hiển hách, mẹ nhờ đó mà được vinh sủng vô cùng. Thái tử phi vì thế mà sinh lòng o/án h/ận, nhân lúc ta ra ngoài phát chẩn, giả trang làm dân chạy nạn mà á/m s/át ta. Lần nữa mở mắt, ta lại trở về ngày sinh nở năm ấy.

Tiểu Hầu gia bị thương chỗ k.ín trên chiến trường. Để khôi phục phong độ nam nhi, chàng qua đêm ở kỹ viện, chọn người kỹ nữ lẳng lơ nhất. Là chính thê chủ mẫu, ta thẳng thắn nói kỹ nữ ấy có ơn lớn với Hầu phủ, liền chuộc nàng ta về phủ. Dân gian đồn đại, cao quý như Tiểu Hầu gia mà lại có sở thích giống hệt phàm nhân. Phu quân ta xấu hổ đến nỗi không dám ra ngoài gặp người, lão Hầu gia tức đến ngất xỉu. Sống lại một đời, ta muốn để thiên hạ đều thấy rõ — Hầu phủ này còn bao nhiêu chuyện bẩn thỉu.

Ngọt Tựa Lan Tâm Ta có một loại năng lực đặc biệt — có thể phân biệt thiện ác qua mùi hương. Người tốt thì thơm. Kẻ xấu thì thối. Duy chỉ có vị hoàng đế được đồn là bạo ngược vô đạo kia — lại có mùi đắng. Nhân lúc không ai để ý, ta len lén nhét cho chàng rất nhiều bánh đường. Chàng ôm lấy đống bánh, lạnh lùng nhìn ta, nói: “Người trước kia cũng từng cho trẫm ăn bánh, là muốn trẫm ch.t. Còn ngươi thì sao?” Ta đáp: “Ta muốn người ngọt ngào hạnh phúc, trường mệnh bách tuế.”

Chủ Mẫu Thẩm Ngọc Phu quân muốn nạp Bạch Nguyệt Quang làm quý thiếp, hỏi ta có đồng ý không. Ta vui vẻ chấp thuận, thậm chí còn vung tay nạp thêm cho chàng mười phòng mỹ thiếp! Bạch Nguyệt Quang vốn luôn nhăm nhe vị trí chủ mẫu của ta, giờ lại bận bịu đấu đá với đám tiểu thiếp khác. Còn ta thì ngồi trên núi xem hổ đấu, lại còn được ban tặng danh xưng hiền đức chủ mẫu.

Một Đời Không Quay Đầu Ngày ta cùng phu quân trở về Thiên giới, ta mang thai song thai. Ta không nói gì, chỉ muốn dành cho chàng một bất ngờ. Về đến Thiên giới, Bạch Nguyệt Quang của chàng Thánh nữ đến tìm ta, bị thương ở mắt. Phu quân khẳng định ta vì ghen tuông mà cố ý hãm hại. “Chỉ Lan là Thánh nữ Thiên giới, lương thiện thuần khiết, sao có thể vu oan ngươi?” “Quả nhiên là người phàm hạ tiện, thủ đoạn bẩn thỉu!” Chàng tự tay m…ó..,c mắt ta để tạ tội cho Thánh nữ. Sai người giam giữ nghiêm ngặt, chỉ cho ta ăn đồ thừa cơm cặn. Ta mang song thai, không đủ dinh dưỡng, đau đớn co quắp. Ta cầu xin vì đứa trẻ, nhưng chàng lại nói ta không từ thủ đoạn. “Tam đại đơn truyền của Thiên tộc ta, một phàm nhân như ngươi có thể mang thai song thai sao?” “An Lạc, ngươi đúng là không thấy quan tài không đổ lệ, đến giờ còn dám lừa ta!” Chàng sai người cắt luôn khẩu phần của ta, đến cả cơm thừa cũng không cho. Để sống sót, ta đành tranh ăn với chó. Cho đến ngày chàng cưới Thánh nữ, bắt ta người vợ phàm nhân đến hành lễ. “Bắt An Lạc lăn đến đây, hành lễ thiếp thân với Chỉ Lan. Nếu nàng biết lỗi, thì cho người mang cơm đến.” Cả điện hoảng sợ. Bởi vì đường lên Tru Tiên Đài đã nhuộm đỏ bởi máu ta.

Ta Không Làm Hậu Hoàng đế vừa ban thánh chỉ lập ta làm Thái tử phi, thì Thái tử phụng mệnh xuống Giang Nam cứu tế liền gặp nạn rơi sông mất tích. Ba năm sau, Thái tử rốt cuộc được tìm thấy, nhưng đã mất trí nhớ. Khi ấy, hắn đã thành thân sinh tử, đứa bé trong lòng vừa tròn đầy tháng. Hắn nhìn ta với vẻ lạnh lùng, chậm rãi thốt lên: “A Tú là ái thê duy nhất của ta, nàng còn vì ta sinh hạ long chủng. Nếu muốn ta quay về, thì ngôi vị chính thất phải thuộc về nàng.” Lời còn chưa dứt, một nữ tử dung mạo đáng thương đã nhào vào lòng hắn. “Điện hạ, thiếp mới là thê tử của chàng! Thiếp ôm con chờ đợi chàng suốt ba năm, vì sao chàng lại tàn nhẫn với mẫu tử thiếp như thế?!” Nhìn một nam hai nữ hai hài tử, náo loạn thành một đoàn, trong lòng ta chỉ thầm cười khoái trá. May thay, vị trí Thái tử phi của hắn, ta đã sớm nhường lại cho chân ái của hắn từ ba năm trước.

Tuyết Đông Mẫu thân ta là tú bà, từng cứu Hiền phi khỏi ch .t đuối. Bà giấu Hiền phi trong Bách Hoa Lâu để tránh truy s/á/t. Sau khi thủ lĩnh tặc phỉ bị d/i/ệ/t, để xóa bỏ vết nhơ từng lưu lạc chốn thanh l/â/u, Hiền phi vu oan cho mẫu thân ta cấu kết phản tặc, ban lệnh x//ử t/ử bà. Mẫu thân ta ngã gục ngay tại chỗ, Hiền phi ngạo nghễ khinh bỉ cười lạnh: “Đồ tiện chủng, ngươi mà cũng xứng gọi ta là tỷ muội sao?” Bách Hoa Lâu thành tro bụi, ba mươi hai k/ỹ n/ữ bị quân lính làm nhục, xác nằm ngổn ngang ở bãi th/a m//a. Chỉ có ta, vì đang du học ngoài cung, nên thoát khỏi kiếp nạn ấy. Còn Hiền phi, lại giẫm lên x//á/c mẹ ta mà tấn phong làm Quý phi. Nửa năm sau, Quý phi phát bệnh đa/u đầu, Thái y trong cung đều bó tay. Ta quỳ trước giường nàng, cung kính thưa: “Bệnh đau đầu của nương nương, nô tỳ có thể trị.”

Ta gả cho Thái tử chỉ là để xung hỉ cho lão Hoàng đế đang hấp hối. Ai ngờ xung quá tay, vừa cưới xong ngày hôm sau đã tiễn người lên đường.

Hậu Cung Máu Lệ Để khiến nàng ta hối hận, hắn vứt bỏ phủ Tướng quân to lớn cùng ta, tự mình xin đi trấn thủ biên cương. Ta viết 99 phong thư nhà, không nhận được một lời hồi âm. Năm thứ 3, ta không viết nữa. Đang lúc ta ngồi trên tháp quý phi, nhấm nháp tổ yến do trong cung ban tặng, thì Tướng quân lại bất ngờ quay về. Nhìn bụng ta đã mang thai 6 tháng, ánh mắt hắn nghiến răng nghiến lợi: “Thành thân 3 năm, ngươi chưa từng tới biên ải thăm ta lấy một lần, cái thai trong bụng ngươi là của ai?” Ta dửng dưng đáp: “Chàng không tốt với chính thê của mình, thì cũng phải có người khác tốt với ta chứ.” …

Phụ Tử Tranh Kiều Ta lỡ đem lòng yêu một cặp phụ tử nên tâm trạng rối bời, chẳng biết nên chọn phụ thân hay nhi tử? Phụ thân là danh y trứ danh chốn Kinh thành, tiếng lành vang xa, đức tài vẹn toàn. Trừ việc lúc trẻ hồ đồ nhặt về một đứa con trai to xác, còn lại chẳng chê vào đâu được. Còn nhi tử ấy à, ngoài dung mạo ra thì toàn là tật xấu, thậm chí còn có chút điên khùng.. Hôm ấy, ta đem mọi chuyện nói rõ với người già hơn, lòng vô cùng tiếc nuối: ” Tạ Tịch Vân, từ nay về sau, ta chỉ có thể gọi chàng là phụ thân.” Tạ Tịch Vân nén giận đến cực điểm, nghiến răng nghiến lợi bật ra từng chữ: “Gọi phụ thân cũng được, nhưng trước tiên ngươi hãy rút tay ra khỏi quần ta đi đã.”

Đem Thân Báo Đáp, Ta Đã Gả Đúng Người Đại Lý Tự Khanh đã gánh trên vai muôn vàn áp lực, tra ra hung thủ thật sự, giải oan cho phụ thân ta, giúp nhà ta thoát khỏi cảnh bị lưu đày đi Lĩnh Nam. Phụ thân ta mang ân đức ấy, nguyện ý liều chết cũng phải báo đáp cho người. Đại Lý Tự Khanh xua tay thoái thác, chỉ nói: “Nhi tử của ta đến tuổi thành thân, nghe đồn nhà Thị Lang có ái nữ quý giá.” Phụ thân ta hiểu ý.

Trèo Cành Cao Ta đã bỏ ra năm văn tiền để mua một thiếu niên sa cơ lỡ vận. Ta dỗ ngọt hắn, sai bảo làm việc như trâu ngựa để hầu hạ mình. Một ngày nọ, ta vô tình nghe được cuộc trò chuyện giữa hắn và một ám vệ: “Điện hạ, vài ngày nữa chúng ta sẽ trở về Sở Quốc.” “Nữ tử này… Điện hạ định xử lý thế nào?” Nguyên Hành khẽ cười, giọng điệu nhẹ nhàng nhưng lạnh lùng: “Oanh Oanh chỉ là một nữ tử thấp hèn, lại mồ côi phụ mẫu. Nếu nàng ta biết thân phận thật của bổn vương, chắc chắn sẽ tìm mọi cách để trèo cành cao, bám riết không buông.” “Thôi được rồi, ai bảo nàng ta có dung mạo khuynh thành cơ chứ? Đến lúc đó, bổn vương sẽ đặc ân cho nàng ta làm thị thiếp thông phòng. Nàng ta hẳn sẽ mang ơn đội nghĩa.” Hóa ra, hắn chính là Ngũ hoàng tử của Sở Quốc. Lần này giả nghèo khó, chẳng qua chỉ để đùa vui với ta mà thôi. Ta khẽ thở phào nhẹ nhõm. Thật ra, ta cũng đang đóng kịch. Ta là tiểu thư được nuôi dưỡng ở trang viên của phủ Quốc Công. Bảy ngày nữa, ta sẽ thay tỷ tỷ chính thất để sang Sở Quốc hòa thân. Người ta phải cưới chính là vị Thái tử hoàng huynh của Nguyên Hành kia.

Sau Khi Ta Giúp Phu Quân Tịnh Thân Phu quân vì thứ muội mà giữ thân Đêm tân hôn, để tên ăn mày thay hắn động phòng. Đáng tiếc dược hiệu không đủ, ta lại tỉnh dậy sớm. Xuất giá tòng phu, tâm nguyện của phu quân, ta tất phải hoàn thành. Vì thế, tay ta vung lên, lưỡi dao hạ xuống. Về sau… Hắn sẽ không còn phải sợ chuyện thất thân nữa.

Nguyễn Tương Tương Gả thay đã ba năm, ta cuối cùng cũng nhận được phần ngân lượng còn lại từ kim chủ. Lập tức, ta quyết định giả chết cao chạy xa bay! Cái Hầu phủ chết dẫm này, lão nương thực sự chịu đủ rồi! Trước khi “bỏ mạng”, ta muốn khuấy đảo cả Hầu phủ một phen. Bà mẹ chồng lấy cớ dạy quy củ, không cho ta ăn cơm. Ta liền hất tung cả bàn ăn, gào lớn: “Con mụ già kia, để xem ai ch .t đói trước!” Thiếp thất giở trò, vu cáo ta đẩy nàng ta. Ta trước mặt bao người thẳng tay đẩy nàng xuống hồ, cười ha hả: “Đúng đấy, là lão nương đẩy ngươi đấy!” Tên tiểu thúc âm hiểm đe dọa ta, bảo sẽ loan tin ta trêu ghẹo hắn. Ta tặng hắn một cái bạt tai vang dội, cười tươi rói: “Đi đi, nói với cái vị ca ca bệnh hoạn của ngươi ấy, ta chẳng những muốn trêu ghẹo ngươi, còn muốn xé rách xiêm y của ngươi, bắt ngươi quỳ xuống cầu xin tha mạng kia!”

Chỉ Một Chữ An Năm thứ 3 thành thân, ta phát hiện trong thư phòng của Thẩm Thiệu chín bức thư nhà giữa thời loạn lạc. Nội dung chỉ vỏn vẹn một chữ “An”. Hồi âm lại mang dấu ấn tư gia của biểu muội hắn. Ta chợt nhớ về năm ấy khói lửa dồn dập, chiến sự thất bại liên miên, từng thi thể binh sĩ ngã xuống được người dân tốt bụng đưa về an táng… Mà ta, vợ chính thất lại chưa từng nhận được một phong thư nào từ chàng. Vì lo lắng, ta đã lê đôi chân thương tích vượt hơn mấy chục dặm núi để dò hỏi tin tức. Cuối cùng bị quân lính lừa gạt, suýt bị hãm hại, chân còn chưa lành đã cố gắng trốn thoát về nhà. Lúc này đây, khi nhìn thấy chữ “An” mà từng đêm mong nhớ, đôi mắt ta mờ nhòe lệ. Nhưng bỗng nhiên… ta lại bật cười. Hôm hoà ly, Thẩm Thiệu nắm chặt tay áo ta, giận dữ quát: “Ta thề với trời, giữa ta và A Uyển chưa từng có tư tình. Nàng cớ gì phải vì một chữ đó mà tính toán?” Nhưng đối với ta, một chữ là đã quá đủ rồi.

Gả Nhầm Rồng Vàng Phu quân ta thu nhận thê tử của cố nhân, người được mệnh danh là đệ nhất mỹ nhân Đại Lương. Không bao lâu sau, hai người ấy lại nảy sinh tình ý. Ngày loạn quân công thành, chàng đem ta giao nộp, lại còn lạnh lùng nói: “Nàng chính là Tần Phương Hảo. Dung mạo này, không thể giả được.” Ta rơi vào tay phản quân, vốn định lấy cái ch .t giữ lấy thanh danh. Ngay lúc đó, trước mắt ta chợt hiện ra mấy dòng chữ lơ lửng: 【Nữ chính, ngàn vạn lần đừng nghĩ quẩn! Tên cặn bã kia có gì tốt? Đại ca phản quân kia mới thật sự là cực phẩm!】 【Hắn biết ngươi không phải Tần Phương Hảo, vẫn lén sai người vẽ chân dung ngươi mỗi đêm, rồi nhìn ngươi mà…】 【Aaaa, tại sao lại chặn màn đạn của ta?!】 【Nữ chính, nàng không nhớ tiểu mã nô bên hồ Đại Minh năm xưa nữa sao?】 【Chỉ cần nàng mềm lòng một câu, mã nô sẽ lập tức quỳ dưới váy nàng! Mạng là của nàng, cơ bụng là của nàng, thận… cũng là của nàng!】

Xuân Nương Phu quân tử trận, ta nhặt được một nam nhân. Nam nhân kia ngây ngô khờ dại, song lại mang một thân sức lực, giúp ta làm không ít việc, chắn không ít tai ương. Rõ ràng thân thể cao lớn cường tráng, vậy mà cứ thích theo sau lưng ta, miệng gọi không ngừng: “Xuân nương, Xuân nương.” Mãi đến khi người phủ Lạc Ninh hầu tìm đến tận cửa, ta mới biết, hắn là thế tử hầu phủ thất lạc bấy lâu. Sau khi nối lại dược vật đặc chế quý giá, đầu óc hắn dần tỉnh táo. Không chút do dự, đêm ấy hắn liền rời khỏi nơi này. Ta tìm đến hầu phủ, lại bị gã tiểu đồng khinh rẻ đuổi ra ngoài. “Thế tử nhà ta nói, chẳng quen biết Xuân nương nào cả.” Hắn không nhận ra ta… Ta lại thở phào một hơi. Vài hôm trước, ta nhận được thư từ Bắc Cương gửi đến, nói rằng phu quân ta chưa ch.t, ngược lại còn lập được quân công, trở thành thiên phu trưởng. Ta phải đi tìm chàng. Bắc Cương non cao đường hiểm, ta cần có lộ phí: “Thế tử nhà ngươi ăn không ít lương thực của ta, phiền đưa cho ta hai lượng bạc.” “Cho ta hai lượng bạc, từ nay về sau, ta và thế tử nhà ngươi, ân đoạn nghĩa tuyệt.”

Trẫm Nuôi Sói Trong Cung Phò mã bế về một đôi long phượng song sinh, bảo ta phải chăm sóc chu đáo. Ở kiếp trước, ta xem chúng như con ruột mà nuôi dạy. Con trai nuôi thì vào triều làm tể tướng, con gái nuôi thì trở thành hoàng hậu cao quý. Nhưng đến khi chúng quyền thế đầy mình, lại hạ ta xuống thành tội nô, khiến ta sống không bằng ch. Chúng nói là ta cưỡng đoạt tình yêu, ép mẫu thân ruột của chúng từ thê tử thành thiếp thất, phải sống thấp hèn suốt đời. Ngày phò mã cưới nguyên phối, ta thì mặc áo đơn, chân trần quỳ giữa trời tuyết, trơ mắt nhìn họ đoàn tụ ấm áp cả nhà bốn người. Nay ta sống lại một lần nữa, phò mã còn chưa kịp mở miệng bảo ta nuôi con giúp hắn, đã thấy trong lòng ta đã ôm sẵn một bé trai.