Cổ Đại
Yêu Phi Quốc sư tiên đoán, nữ nhi Kiều gia là sao Tử Vi giáng trần, có thể giúp ích cho xã tắc. Hoàng đế muốn cưới nàng. Nhưng Hoàng đế lại là người thích đem nữ nhân vứt cho dã thú ăn. Tập xăm trên người nữ nhân, nếu không đẹp liền lột da vứt đi; Thích nhất là nhét táo đỏ vào hạ thân nữ nhân rồi lấy ra ăn để tráng dương. Quý nữ cả kinh thành, nghe đến tên đã biến sắc. Kiều gia nữ nhi khóc ngất ba lần, ép ta thay nàng vào cung. Một giây trước ta còn khóc đến đứt ruột đứt gan nhưng giây sau đã cười thành tiếng bên trong kiệu hoa. Cuối cùng, ta cũng có thể bắt đầu kế hoạch tàn sát của mình rồi.
Chính Phi Mưu Lược Thụy vương gia đem lòng yêu thứ muội, vậy mà lại cố ý cầu hôn ta. Chỉ bởi vì thứ muội nói rằng, ta tính tình nhu mì, trong phủ lại không được sủng ái. Nếu ta làm chính phi, nàng vào phủ làm thiếp sẽ dễ dàng khống chế, trở thành nữ chủ nhân thực sự của vương phủ. Mẫu thân buồn bã đến bạc cả tóc, chỉ cảm thấy Thụy Vương thiên vị Tống Tịch Tịch, lo rằng ta không có được sự sủng ái, sau này ở vương phủ sẽ nửa bước khó đi. Ta không bận tâm, an ủi bà: “Thay vì phải nhẫn nhịn trong phủ mà sống qua ngày, chẳng bằng gả vào vương phủ, cũng coi như có một lối thoát.” “Thánh chỉ tứ hôn, con chỉ cần làm tròn bổn phận chính phi, hà tất phải cùng nàng ta tranh giành sủng ái?”
Ngoại Thất Của Ta Là Hoàng Đế Sau khi ánh trăng sáng của phu quân hồi kinh, ta đã lén nuôi một ngoại thất ở phố Nam. Ngoại thất là một cử nhân nghèo lên kinh ứng thí, dung mạo có bảy phần giống với người trong lòng ta. Nuôi được nửa năm, ta chán rồi, bèn tìm cớ biến mất không dấu vết. Ai ngờ nửa năm sau, tân đế đăng cơ. Ta và phu quân đi bái kiến. Vừa ngẩng đầu lên, ta đã thấy ngoại thất của ta ngồi trên long ỷ, mặc long bào màu vàng tươi, ánh mắt u ám. “Thật là khéo, dung mạo của Hầu phu nhân lại giống hệt thê tử của trẫm.” Ta thấy bụng mình khẽ động. Nơi đó, đã mang thai được nửa năm.
Có Thù Tất Báo Mạnh Thanh Chu ném ta vào ổ cướp, dùng ta để đổi lấy sự bình an cho Chu Nhược. Ta nắm chặt lấy tay áo, cầu xin hắn đừng bỏ rơi ta. Hắn bẻ từng ngón tay ta ra, thản nhiên nói. “Loan Loan, nàng hãy cố gắng sống sót, những thứ khác không quan trọng.” Thật hay cho câu những thứ khác không quan trọng. Chu Nhược là viên ngọc không tì vết, thanh danh không thể bị vấy bẩn. Còn ta chỉ là một con hát hạ lưu, sinh ra đã hèn kém, đáng bị chà đạp, không có gì quan trọng.
Ngân Khỉ Đích tỷ của ta thích nhất là tỏ vẻ thanh cao. Hoàng đế hạ lệnh sắc phong nàng ta làm Thái tử phi, nàng ta lại quỳ dưới mưa năm canh giờ, xin Hoàng đế thu hồi mệnh lệnh đã ban ra: “Huyền Minh ca ca vẫn luôn coi nô tỳ là huynh đệ, nô tỳ sao có thể làm chậm trễ hôn sự của ngài được?” Thái tử bị vả thẳng mặt, trong cơn giận dữ cưới ta làm thê. Sau khi đích tỷ biết chuyện, nàng ta đấu tranh hết mình được vị trí làm thiếp liền quay ra chỉ trích ta: “Loại thứ nữ thấp hèn như ngươi quả nhiên là chỉ biết dùng thủ đoạn hèn hạ quyến rũ người khác.” Sau khi Thái tử kế vị, đích tỷ đứng ngoài cung Cảnh Nhân với ánh mắt tràn trề hy vọng: “Ta chỉ mong chiếm được trái tim chàng, được ở bên chàng mãi mãi. Vốn từ đầu ta đã không hề quan tâm đến ngôi vị Hoàng hậu.” Sau này, thứ nữ như ta mặc phượng bào bước vào trung cung. Trưởng tỷ mặt tái mét, ngu ngốc kéo cổ áo Hoàng đế hỏi: “Huyền Minh ca ca, năm đó ta quỳ trước Dưỡng Tâm điện, vì chàng quỳ dưới mưa năm canh giờ, chàng đã nói sẽ không bao giờ phụ ta, chẳng lẽ chàng quên rồi sao?” “Ả ta là thứ nữ! Sao có thể xứng đôi với chàng bằng một đích nữ như ta được?”
Nguyện Nàng Một Đời Bình An Tỷ tỷ một lòng muốn làm đích nữ, cuối cùng được Đại phu nhân thu dưỡng. Nhưng Đại phu nhân tính tình nhạt nhẽo, chỉ dạy tỷ ấy gảy bàn tính, xem sổ sách, không hiểu chút nào về cách lấy lòng phu quân. Ngược lại, ta theo di nương lớn lên, cầm kỳ thi họa đều tinh thông, các công tử kinh thành không ai là không say mê. Tiểu hầu gia mà tỷ tỷ ngày đêm mong nhớ lại phải lòng ta, ngay cả khi mẫu thân hắn đến cửa cũng nói: “Đích hay thứ không quan trọng, quan trọng nhất là nhi tử ta vui vẻ.” Tỷ tỷ nổi điên giết ta, cùng ta trở về ngày được nhận nuôi. Lần này, nàng trốn sau lưng phụ thân: “Nữ nhi không muốn được Đại phu nhân nhận nuôi, tình nguyện đi theo Triệu di nương.” Ta vội vàng tiến lên ôm lấy chân Đại phu nhân. Kiếp này, cuối cùng cũng đến lượt ta hưởng phúc.
Công Chúa Ép Hôn Công chúa mang thai, nói là của ta, tiểu hoàng đế cuồng tỷ tỷ hết thuốc chữa, ép ta chịu trách nhiệm. “Bệ hạ, thần không có khả năng đó!” Ta kêu oan. Công chúa thân cao bảy thước, khuynh quốc khuynh thành, cúi mắt mỉm cười: “Tám tháng sau, nếu bản cung không có con, sẽ chỉ hỏi tội ngươi.” Ta sờ bụng, chua xót, mẹ con ta sắp xong rồi…
Định Nghĩa Tình Yêu Của Muội Muội Kiếp trước, ta cùng thứ muội cùng cùng nhau rơi xuống nước, ta được thế tử Ninh Viễn Hầu Vệ Cư An cứu lên, còn thứ muội không may chết đuối. Cha ta vì báo đáp ân cứu mạng của Vệ Cư An, đã gả ta cho Vệ Cư An làm thê. Năm năm sau khi thành thân, Vệ Cư An thừa kế tước vị nhưng lại thay đổi hẳn thái độ ân ái trước kia, vu cáo cha ta tư thông với địch quốc, khiến cả Giang gia bị chém đầu. Ta cũng bị Vệ Cư An cắt cổ họng, trước khi chết mới nghe hắn nhắc đến, người hắn yêu là thứ muội của ta. Ngày đó nếu không phải ta cố tình rơi xuống nước, làm hỏng kế hoạch thì hắn đã sớm cùng thứ muội song túc song phi rồi. Giờ thứ muội đã chết, hắn muốn cả nhà ta chôn cùng thứ muội. Nhưng hắn không biết, hôm đó ta bị người hãm hại rơi xuống nước, căn bản không biết kế hoạch của hắn và thứ muội. Trở lại ngày rơi xuống nước đó, ta nghe thấy tiếng kêu kinh hãi, quyết định thật nhanh đẩy phu nhân Ninh Viễn Hầu xuống ao. Lần này không có ta, ngược lại ta muốn xem Vệ Cư An sẽ cứu thứ muội trước hay cứu lão nương của hắn trước!
Trọng Sinh Cùng Đích Tỷ Lập Lên Triều Đại Mới Kiếp trước, phụ thân công cao chấn chủ. Vì chế ngự phụ thân, Hoàng Đế hạ chỉ đưa đích tỷ và ta vào cung làm phi. Ta cùng đích tỷ quan hệ xưa nay vốn căng thẳng, vào cung lại bị người xúi giục đấu đến ngươi chết ta sống. Cuối cùng đích tỷ được ban cho một dải lụa trắng, còn ta một chén rượu độc mà đi chầu Diêm Vương. Mở mắt lần nữa, ta trở về thời điểm hai người chúng ta đang đấu đá hung nhất. Ta và đích tỷ liếc nhau, ăn ý mà nhổ một bãi nước bọt vào chén canh của tên cẩu Hoàng Đế.
Tuyết Thời Tôi là nhà hoàn hầu hạ bên người tiểu hầu gia. Có một lần tiểu hầu gia say rượu, nhận nhầm tôi thành công chúa Chiêu Nguyên, nên đã cưỡng ép tôi. Sau đó tôi bỏ trốn, nhưng không ngờ lại có thai. Nhiều năm sau, người trong cung tới tìm, lại bảo tôi là Thất công chúa lưu lạc bên ngoài, chính là em gái ruột của công chúa Chiêu Nguyên. Tôi được nghênh vào cung. Trên con đường vào cung dài dằng dặc, tiểu hầu gia đầy khí phách năm đó đã trở nên trưởng thành chín chắn, nhìn chằm chằm tôi với đôi mắt sắc bén như mắt âu. Tôi nhìn thẳng không chớp mắt, sống lưng thì lại run rẩy. Bé con bên người bắt lấy ống tay áo tôi: “Mẫu thân ơi, ông ấy như muốn ăn thịt người kìa.” Tôi quay đầu trừng nó: “Ngậm miệng.” Đột nhiên tiểu hầu gia chặn xa giá của tôi lại, giọng đầy nặng nề: “Thất công chúa, sao tôi thấy nhóc con bên cạnh người trông giống con trai tôi thế?”
Phù Sinh Niệm Người trong lòng của ta muốn xuất gia. Hoàng huynh nói với hắn, một là cưới ta, hoặc là cả đời không lập gia đình. Tướng quân cốt cách sắt thép, ngày hôm sau liền lên chùa Linh Chiêu. Về sau, ta khoác lên mình giá y, tiến về phương Bắc hòa thân, mà hắn lại phun ra máu tươi, Phật châu đứt đoạn.
Thay Đổi Vận Mệnh Kiếp trước, di nương đem ta cùng thứ muội tráo đổi khi còn trong tã lót. Nàng là đích, ta thành thứ. Nàng gả vào quốc công phủ, ta bị hứa cho thư sinh nghèo . Về sau quân địch xâm phạm, đồ sát Hoàng tộc, nàng thân là nữ nhi của trưởng công chúa nên đã chết dưới đao của loạn quân. Mà phu quân ta lại lắc mình biến hoá, trở thành thủ lĩnh quân địch, đăng cơ làm hoàng đế, lập ta làm hoàng hậu. Lần nữa mở mắt ra, trở về ngày mà bà mối tới cửa cầu hôn. Thứ muội không chút do dự vạch trần thân phận của mình trước mặt đám đông. Nàng nói, Nàng muốn gả cho thư sinh nghèo.
Tình Yêu Chớp Nhoáng Ta trúng phải tà thuật, sẽ yêu người đầu tiên nhìn thấy sau khi mở mắt. Ta bịt mắt bằng vải trắng, gọi cha đến, sau khi chắc chắn không có gì sai sót mới tháo vải trắng ra. Trước mắt là bức họa của chiến thần vương gia đã tử trận sa trường từ nhiều năm trước, tướng mạo anh tuấn, đôi mày mang sát khí lạnh lẽo của người từng chinh chiến nơi sa trường. Thế là, ta như phát điên yêu chàng. Ta vừa mừng vì chàng không còn nhưng cũng buồn vì chàng đã mất. Kết quả là không lâu sau, chiến thần vương gia sống lại xuất hiện trước cửa nhà ta. “Nghe nói nàng yêu ta đến chết đi sống lại, không thể sống thiếu ta, nên ta đến xem thử.” Ta: “…”
Hạnh Phúc Bên Chàng Năm thứ ba sau khi gả cho Tiêu Hoài, ta bị đem bán cho một gã thô lỗ ở phía thành Nam, để đổi lấy ba trăm lượng bạc trắng. Hắn nói đợi đến khi hắn đỗ đạt, sẽ đến đón ta về nhà. Nhưng đợi đến khi hắn đỗ đạt, ta đợi mãi đợi mãi, vẫn chẳng thấy hắn đến đón ta. Gã thô lỗ không đành lòng nhìn ta buồn bã, chủ động cùng ta vào kinh tìm hắn. Nhưng lại thấy trong Tiêu phủ nguy nga tráng lệ, Tiêu Hoài đang ôm ấp biểu muội của hắn, dưới chân có con cái vây quanh, vui vẻ đầm ấm. Ta xông vào phủ làm loạn, Tiêu Hoài lại che chở biểu muội ở sau lưng, sai người dùng gậy đánh chết người đàn bà điên là ta. Ta bị đánh đến gãy xương cốt toàn thân, hơi thở thoi thóp, bị ném vào bãi tha ma. Con gái của thương nhân giàu có nhất đất Kính Châu, vậy mà lại rơi vào kết cục như thế này. Lúc hấp hối, gã thô lỗ đã đưa ta về nhà. Hắn ôm ta khóc nức nở: “Nếu có kiếp sau, ta nhất định sẽ sớm cầu cưới nàng!” Đợi đến khi ta tắt thở, hắn lại đích thân chôn cất cho ta. Sau khi ta chết chưa đầy nửa tháng, gã thô lỗ cũng bị thích khách giết chết. Là sát thủ do Tiêu Hoài phái đi. Ai ngờ mở mắt ra lần nữa, ta đã được tái sinh vào ngày tự định chung thân với Tiêu Hoài.
Giấc Mơ Năm thứ hai sau khi gả cho Chung Hoài, hắn vì ân nhân cứu mạng đang mang thai mà muốn hoà ly với ta. Ta không khóc không nháo, chỉ mang theo một nha hoàn quét dọn ở hậu viện. Mọi người đều cười nhạo sự ngu ngốc của ta. Chỉ có ta biết, nha hoàn này là con gái ruột của hoàng đế đang lưu lạc nơi dân gian. Cũng chính là nữ đế tương lai. Còn ta, Hạ Chi Ninh, chính là tể tướng đầu tiên được định sẵn của nàng.
Thê Tử Của Ta Phu quân của ta chiến tử sa trường đã năm năm, vậy mà đột nhiên lại mang theo cả gia quyến quay về. Hắn ở địch quốc cưới vợ, sinh con, còn chỉ đích danh bảo ta đi đón. Lão phu nhân khó xử, ta cũng khó xử. Năm đó, sau khi Cố Xương Văn qua đời, lão phu nhân đã tìm cho ta một tiểu tướng công. Hiện tại, trượng phu và nhi tử ầm ĩ không ngừng, ta thực sự không cách nào rời khỏi. Hai người họ, một người giữ chặt tay áo bên trái của ta, người kia giữ chặt tay áo bên phải, nước mắt lưng tròng, nghẹn ngào nói: “Nương tử, ngực ta đau quá, nàng nghe thử xem tim ta đập nhanh hay không?” “Nương, ngón tay con đau quá, người thổi cho con nhé!” Không còn cách nào, ta đành gác lại chuyện đi đón người. Hôm Cố Xương Văn tức giận đến tìm ta tính sổ, lão phu nhân không dám ngẩng đầu, lại nghĩ ra một chủ ý ngu ngốc: “Hay là để hai đứa trẻ đính hôn từ bé?”
Khúc Hát Của Đào Kép Cha ta háo sắc nhưng lại cực kỳ coi trọng danh tiếng của mình, một lần say rượu trên thuyền hoa đã để mắt đến mẹ ta. Sau khi tỉnh rượu, cha ta thấy thân phận ca nữ của mẹ ta bôi nhọ ông, vì vãn hồi thanh danh, cha ta trước mặt mọi người đã mắng mẹ ta dùng thủ đoạn bỉ ổi, vì muốn leo lên quyền quý mà tính kế ông, thậm chí còn sai người đánh chết mẹ ta để chứng minh sự trong sạch của mình.
Niệm Linh Dao Ta dẫn con gái ba tuổi đi mua bánh ngọt, gặp được một người nam nhân đang cải trang vi hành. Con gái của ta chỉ vào tên nam nhân: “Mẹ, thúc thúc kia thật đẹp, nếu như thúc ấy có thể làm cha con thì tốt quá rồi.” Ta nhìn chằm chằm khuôn mặt nam nhân kia, nghiến răng nghiến lợi, “Tên đó, không thể nào! Đây chính là kẻ thù đã giết cha của con, con hãy tránh xa hắn ra.” Con bé nửa mê nửa tỉnh gật đầu. Sau đó, tên nam nhân vuốt ve gương mặt của ta, đặt ta ở trên giường, nhếch môi, cười như không cười: “Nghe nói… nàng nói với con gái của ta, ta là kẻ thù giết cha của con bé?”
Hẹn Ước Đến Bạc Đầu Ta và Chu Huyền Cảnh là phu thê đã mười năm. Mặc dù còn trẻ nhưng chàng ấy rất trầm ổn, cộng thêm thủ đoạn tàn nhẫn nên người trong cung đều vô cùng sợ hãi chàng ấy. Chỉ khi ở cạnh ta, chàng ấy mới có thể thả lỏng không chút đề phòng. Chàng ấy còn từng tự tay trồng đầy hoa hải đường – loài hoa mà ta yêu nhất khắp hoàng cung để ta ngắm nhìn thỏa thích. Thoáng chốc đã 10 năm, biểu muội vừa mới cập kê của ta vào cung. Chu Huyền Cảnh vừa thấy muội ấy lập tức thất thố, không những phong muội ấy làm quận chúa, còn chặt bỏ tất cả hoa hải đường trong cung, trồng đầy thược dược mà muội ấy thích, hai người họ chơi đùa ngày ngày đêm đêm. Chàng ấy nhìn muội ấy đến ngẩn ngơ: “Nàng biết không, nàng ấy cực kỳ giống nàng khi còn trẻ.” Phải rồi, ta đã không còn trẻ nữa. Còn Chu Huyền Cảnh, chàng ấy vẫn thích gương mặt trẻ tuổi, cô nương xinh đẹp kia. Cuối cùng, ta quyết định từ bỏ. Trả lại kim ấn sách bảo lại cho chàng ấy, từ nay về sau đóng kín cửa cung, sống chết không gặp. Nhưng rồi chàng ấy lại hối hận.
Màn Trời Tống Duật năm ba mươi chín tuổi đã nuôi một ngoại thất. Những nữ tử ái mộ hắn cố ý đem chuyện này tiết lộ cho ta. Sau khi biết chuyện, hắn cố tình đến cảnh cáo: “Tố Tố không phải người ngoài.” Thì ra, Lâm Tố là con gái khuê mật của bà mẫu ta. Phụ thân nàng chiến tử, mẫu thân tuẫn tình. Một tháng trước, Tống Duật đón nàng về. Trên đường đi, hai người lâu ngày sinh tình. Hắn nói nàng đến là để gia nhập gia đình này. Bọn họ đều nghĩ rằng ta sẽ nổi trận lôi đình. Nhưng ta lại nói: “Sao có thể nuôi dưỡng ở bên ngoài để làm trò cười cho thiên hạ? Chi bằng nâng nàng làm bình thê.” Ta thậm chí còn đề nghị họ sớm sinh con. Bởi vì hệ thống nói với ta:【Thân thể của ngươi cuối tháng sẽ hồi phục, còn mười ngày nữa là có thể trở về.】 Nhi nữ ta vất vả sinh ra, khẳng định là muốn dẫn đi.