Cổ Đại

Định Mệnh Giao Thoa

Định Mệnh Giao Thoa Phu quân của ta rơi xuống sông, bị một nữ tử xuyên không nhặt được bên bờ sông. Nữ tử xuyên không giấu hắn trong nhà suốt ba năm, đến khi ta tìm được hắn, thì hắn đang ở trong chuồng lợn cho lợn ăn. Vừa thấy ta, hắn liền quỳ sụp xuống đất, cầu xin ta đưa hắn về nhà. Nữ tử xuyên không chắn trước mặt ta, xòe tay nói: “Ta nuôi hắn ba năm, phí nuôi dưỡng ba ngàn lượng, một tay giao tiền, một tay giao người.” Ta cầm xấp ngân phiếu dày cộm trong ngực, mỉm cười nói: “Nhà ta sa sút, không có tiền rồi. Nếu đã vậy, ta tặng vị phu quân này cho ngươi luôn.”

Chúc Tôi Bình An

Chúc Tôi Bình An Hôm ấy, ta cùng Bùi Phi Mặc từ hôn, liền khởi hành quay về Thanh Châu. Chẳng ai ngờ rằng, người theo đuổi hắn suốt năm năm là ta, mà người đòi từ hôn cũng lại là ta. Hôm qua, hắn sau rượu lỡ lời, ta mới hay biết hắn đã có người trong lòng, Bùi Phi Mặc ngưỡng mộ tài học của nàng ấy đã nhiều năm. Giữa trận đại tuyết ngập trời ở bến nhỏ, ta ung dung trao hôn thư cho Bùi Phi Mặc: “Thật có lỗi với ngài, Bùi đại nhân, đã quấy rầy ngài ngần ấy năm.” “Nhưng ngài cũng thật là, đã có người trong lòng, sao không sớm nói với ta chứ.” Lần sau gặp lại Bùi Phi Mặc, là hai năm sau. Ta theo lệnh nhập cung, vẽ tranh cho các nương nương. “Bùi mỗ ngưỡng mộ tài học của cô nương đã lâu, chuyến này hộ tống cô nương vào kinh…” Ngẩng đầu, hắn bắt gặp ta đang ôm cuộn tranh, thoáng ngẩn người: “… Sao lại là ngươi?” Ngày đông, đường thủy chậm chạp, đèn dầu sáng ấm, trên thuyền chỉ có tiếng yên lặng của hắn và tiếng ấm trà nhỏ lửa, tĩnh mịch đến mức có thể nghe cả tuyết rơi. Ta sợ ngượng ngùng, hà hơi vào tay, cố kiếm chuyện để nói: “Ngài đừng nghĩ lúc từ hôn ta nói nghe thoải mái, thực ra ta đã khóc suốt dọc đường.” “… Vậy còn ngài, Bùi đại nhân, hai năm qua, ngài đã cưới được người trong lòng chưa?”

Khát Vọng Sinh Con Của Đích Tỷ

Khát Vọng Sinh Con Của Đích Tỷ Ta cùng đích tỷ xuất giá cùng ngày. Đích tỷ gả cao cho Vĩnh An Hầu phủ, ta gả cho tiểu binh thủ thành. Ai ngờ sau khi thành hôn, tiểu Hầu gia lại bị chẩn đoán mắc chứng yếu tinh*, đích tỷ nhiều năm cầu con không được, trở thành trò cười cho cả kinh thành. Tiểu binh thủ thành lại nhiều lần lập đại công, được phong thành Đại tướng quân, còn cùng ta sinh hạ năm nam hai nữ, được bệ hạ ban thưởng biển “Phù Tư Diễn Khánh.” Đích tỷ ghen ghét, vào ngày ta thụ phong cáo mệnh đã độc chết ta. Mở mắt ra lần nữa, chúng ta cùng nhau trở lại ngày đính hôn. Lần này, đích tỷ giành trước lựa chọn tiểu binh thủ thành. Đêm đó, Tiểu Hầu gia cũng vô cùng lo lắng đến tìm ta từ hôn: “Ta không muốn vô duyên vô cớ làm chậm trễ cả đời của ngươi, kỳ thật ta không thể…” “Không thể sinh đúng không!” Ta ôm lấy cánh tay hắn: “Ta gả! ta không phải chàng sẽ không gả!” Chết cười. Bà bà giàu có hào phóng, công công quyền thế, cởi mở, phu quân phong lưu phóng khoáng, trẻ trung khỏe mạnh, còn không thể sinh dục. Phú quý như vậy đích tỷ lại không thèm sao?

Đọa Tiên

Đọa Tiên  Ta theo A nương lên núi cắt cỏ heo, lúc trở về liền thấy trước cửa nhà nằm một thiếu niên tuấn tú, phong thái ung dung. Người ấy rõ ràng đang hôn mê bất tỉnh, nhưng ta lại nghe thấy giọng nói đầy kích động vang lên trong đầu. “Tiểu nha đầu này chính là người sở hữu thiên linh căn, tương lai sẽ phi thăng trở thành Phù Ngọc Nữ Đế!” “Chờ khi ngôi làng này bị hủy diệt, ngày mai ta sẽ đưa nàng bôn ba khắp chân trời góc bể.” “Thanh mai trúc mã, lưỡng tình tương duyệt, ta muốn nàng tự nguyện vì ta mà gác kiếm nấu canh.” Ta kinh nghi bất định, nhưng nào ngờ nửa đêm, trong làng quả thực bùng lên một trận hỏa hoạn kinh thiên động địa. Thiếu niên ôm lấy ta đang mê man vào lòng, cẩn thận khẽ đặt một nụ hôn nơi mi tâm. Khi ta hoàn hồn, thanh đoản đao nhỏ bằng bàn tay đã đâm sâu xuyên qua tim hắn. Nhìn cơ thể ấy tan biến trong lưỡi lửa cuồng bạo, ta khẽ nhếch môi, nở một nụ cười nhàn nhạt. “Không bao giờ gặp lại, kẻ công lược.”

Mộng Đế Vương

Mộng Đế Vương Ta và khuê mật Triệu Uyển Tình cùng lúc vượt cạn. Nàng sinh con gái, ta sinh con trai. Nhưng vừa lúc hài nhi cất tiếng khóc oa oa, trước mắt chúng ta lại hiện lên một loạt dòng chữ kỳ lạ: 【Haizz, nếu hai nàng ấy biết con mình đều không sống nổi quá một tuổi, chắc đau lòng chết mất thôi.】 【Đúng vậy, một đứa bị bà mẹ chồng trọng nam khinh nữ dùng mười hai cây kim thép đâm vào đầu đau đớn mà chết, một đứa thì bị hoàng đế vì sợ thế lực nhà họ Lý mà đích thân hạ lệnh hạ độc giết chết. Hai đứa trẻ này đúng là đầu thai nhầm chỗ rồi!】 【Bi thảm nhất chẳng phải hai người mẹ tốt bụng kia sao? Không chỉ mất con, còn bị tra nam tuyệt hậu, chết rồi còn bị đạo sĩ trấn hồn, vĩnh viễn không được siêu sinh.】 Nhìn thấy những dòng chữ ấy, ta và Uyển Tình không hẹn mà cùng rùng mình một cái. Sau một cái liếc mắt trao đổi ngắn ngủi, chúng ta lập tức hoán đổi hai đứa trẻ.

Hàm Ngọc

Hàm Ngọc Sau khi công lược thành công vị hoàng đế bạc tình, ta ở lại bên cạnh hắn. Nhưng hắn lại bị thương mất trí nhớ, quên mất ta. Hắn yêu một cô nương khác, mũ phượng khăn quàng, cưới nàng làm thê. Còn ta chỉ là một quý phi không được sủng ái bên cạnh hắn. Chỉ vì làm bẩn giày của người trong lòng hắn, ta đã bị hắn chặt đứt đôi tay, ném vào lãnh cung. Đôi tay này, từng cầm trường thương, cùng hắn vào sinh ra tử. Cũng từng mười ngón đan chặt, cả đêm không nỡ rời xa. Ta quyết định từ bỏ. Hệ thống khuyên ta: “Chờ thêm vài ngày nữa, bệnh của hắn sẽ sớm khỏi thôi.” Nhưng ta mệt rồi, ta không muốn đợi hắn nữa.

Cửu Ca

Cửu Ca Mẫu thân có một đôi mắt tuyệt đẹp. Vào ngày chợ phiên, bà bị một tiên cơ bắt gặp. Tiên cơ đó đã khoét mắt của mẫu thân. Mười năm sau, ta lên núi bái sư, mới đó đã được tiên cơ ngắm trúng. Nàng ta cười tủm tỉm, hỏi ta có bằng lòng làm đồ đệ của nàng ta hay không. Nhìn cặp mắt giống mắt mẫu thân như đúc kia, ta chắp tay hành lễ: “Lần này ta lên núi vốn chính là vì người.” Thiếu nợ thì trả tiền, giết người phải đền mạng.

Nhân Sinh Náo Nhiệt Của Trì Nguyện

Nhân Sinh Náo Nhiệt Của Trì Nguyện Ta nhặt được ba người nam nhân. Một là yêu quái, một là ma đầu, một là thần tiên. Cả ba người bọn hắn đều bị thương nặng, nằm rải rác trên cùng một ngọn núi ở chân núi, lưng chừng núi và đỉnh núi. Ta đánh xe bò lên núi đốn củi, nhặt từ chân núi lên đỉnh núi, xe đã đầy. Được rồi, về nhà thôi.

A Ngô

A Ngô Sau khi mất trí nhớ, ta cùng phế thái tử vất vưởng sống tạm nơi lãnh cung suốt ba năm. Hắn từng nói, đời này có ta là đủ rồi. Nhưng vào thời khắc nguy cấp, khi thấy ánh nhìn của vị tướng nước địch kia dừng trên người ta quá lâu, phế thái tử lại chủ động tặng ta cho kẻ đó, dù ta đang mang thai. Lần nữa gặp lại, phế thái tử đã đăng cơ, thành hoàng đế. Hắn thân chinh ngự giá, bôn ba ngàn dặm xa xôi, muốn đón ta về. Ta ngồi trên đài cao, chỉ thờ ơ liếc nhìn hắn một cái. Hắn muốn hỏi ta, con chúng ta đâu rồi. Nhưng không để hắn nói xong, thị vệ bên cạnh ta đã rút đao kề lên cổ hắn: “Hỗn xược, dám vô lễ với đế cơ!”

Giang Vu

Giang Vu Sau khi nhảy xuống thành lâu, ta được tái sinh vào ngày Thái tử bị thương. Thái tử đẩy ta xuống hố nước bẩn, thái độ đầy chán ghét: – Đừng chạm vào Cô, ngươi khiến Cô cảm thấy buồn nôn. Kiếp trước, ta cõng Tiêu Trạch rời khỏi nơi hoang dã, được Hoàng thượng ban hôn, trở thành Thái tử phi. Chỉ không ngờ rằng, ta yêu hắn như sinh mạng, hắn lại căm ghét ta tận xương tủy. Mới ngày thứ ba sau đại hôn, hắn liền nạp trắc phi, cốt muốn làm ta khó chịu. Sau này nước mất nhà tan, hắn bỏ lại ta, đem theo Trắc phi chạy trốn, đến tận lúc đó ta mới hiểu rằng, trái tim hắn không hề có ta, nhưng tất cả đã muộn rồi. Ta đành ôm hận nhảy thành… Sống lại kiếp này… Ta nhìn bản thân Tiêu Trạch bị thương khá nặng, nhưng lại đẩy ta ra, không cho phép ta tới gần. Ta cười lạnh. Vậy ngươi ở cứ chỗ này chờ chết đi.

Vận Khí

Vận Khí Ta và Nhiếp chính vương lãnh huyết Úc Tẫn là thanh mai trúc mã. Vốn dĩ ngôi vị Vương phi phải thuộc về ta, nhưng Thái hậu lại đột nhiên chỉ hôn, ban cho một tiểu thư khuê các mà trước giờ ta chưa từng nghe đến. Nàng ta cử chỉ tao nhã, nhưng thỉnh thoảng lại lẩm bẩm những lời kỳ lạ: “Hệ thống, vận khí của nàng ta quá mạnh, luôn áp chế ta! Úc Tẫn đã bị nàng ta mê hoặc, bước tiếp theo ta phải làm gì để chiếm được trái tim hắn?” Ha. Ta khẽ cười, nhấp một ngụm rượu. Thứ ta đã buông tay nhường lại, cho nàng ta cầm, nàng ta cũng cầm không vững.

Chủ Mẫu Hầu Gia

Chủ Mẫu Hầu Gia Mẹ chồng ta nhặt về một đứa bé, mặt mày giống hệt phu quân đã chết của ta. Bà nói đó là duyên phận, phu quân ta đầu thai chuyển kiếp trở về báo đáp ân tình của ta. Ta liền dốc toàn lực của cả gia tộc để tiến cử hắn làm thế tử của Hầu phủ. Nhưng sau này, hắn công thành danh toại, lại giam cầm ta đến chết trong kho củi sau nhà. Phu quân đã chết đi kia của ta mang theo phu nhân của hắn đến trước mộ ta: “Nhi tử của chúng ta đã tiễn ngươi đoạn đường cuối cùng, đời này của ngươi cũng xem như là sống xứng đáng rồi.” Sống lại một kiếp, bọn họ muốn diễn trò trên sân khấu, ta sẽ ngồi dưới xem kịch! Cùng bọn họ hát một vở bi kịch cốt nhục ly tán, gia đình tan nát!

Phu Quân Giá 10 Đồng

Phu Quân Giá 10 Đồng Quan phủ phát tướng công, 20 đồng một người. Các cô nương trong làng đều đi cướp nam nhân. Ta không đi. Bởi vì ta trùng sinh. Ta biết rằng tên què quặt nghèo túng không ai mua kia, sau này sẽ trở thành Nhiếp chính vương quyền khuynh triều dã. Sẽ phụ lòng ta, thê thiếp thành đàn, sẽ giam cầm ta mười năm, hàng đêm nhục nhã. Ta không dám mua hắn nữa, chỉ muốn sống yên ổn. Nhưng ta không ngờ tới, đêm hôm đó, thôn trưởng lại cười hì hì gõ cửa phòng ta: “Oản Oản, cô có muốn tướng công không?”

Xuyên Không Làm Vợ Hầu Gia

Xuyên Không Làm Vợ Hầu Gia Tôi xuyên thành nữ nhi của một thương gia nghèo rớt mồng tơi không có gì ngoài tiền. Không có kịch bản được cưng chiều, cũng không có hệ thống bảo vệ. Nhưng điều đó có liên quan gì chứ? Không có hào quang nhân vật chính, tôi vẫn có thể khiến mọi người phải kinh ngạc. Khi bà mẫu và phu quân trước mặt mọi người trách móc tôi ba năm không sinh được con, muốn đuổi tôi ra khỏi phủ để chiếm đoạt của hồi môn, tôi thuận thế quỳ xuống, khóc lóc thảm thiết: “Phu quân chàng… chàng… nhiều năm không “cứng” được, thuốc thang cũng không chữa được, từ khi thành thân đến nay, con dâu vẫn còn trong trắng, làm sao có thể mang thai được?” Tới đi, cùng nhau tổn thương đi! Chứng minh chuyện này, giờ đến lượt vị phu quân tốt của tôi ra tay rồi. …

Trưởng Công Chúa Uy Vũ

Trưởng Công Chúa Uy Vũ Nữ nhi bị một nữ tử xuyên không cướp mất vị hôn phu, dùng đủ cách sỉ nhục. Nhi tử thành lựa chọn phòng hờ của nữ tử xuyên không, thẳng thừng nói không phải nàng ta thì không thú. Thế nhưng sau này, nữ nhi thành Hoàng hậu, dưới một người, trên vạn người. Nhi tử lại quỳ xuống trước mặt ta khóc lóc thở than, căm hận bản thân trước đây mù mắt. Ta nhìn nữ tử xuyên không tái sinh nhưng lại trắng tay, cười khẩy: “Sự tỉnh táo lớn nhất của con người chính là tự mình hiểu lấy… nhưng tiếc quá, ngươi lại không có.”

Yêu Phi

Yêu Phi Quốc sư tiên đoán, nữ nhi Kiều gia là sao Tử Vi giáng trần, có thể giúp ích cho xã tắc. Hoàng đế muốn cưới nàng. Nhưng Hoàng đế lại là người thích đem nữ nhân vứt cho dã thú ăn. Tập xăm trên người nữ nhân, nếu không đẹp liền lột da vứt đi; Thích nhất là nhét táo đỏ vào hạ thân nữ nhân rồi lấy ra ăn để tráng dương. Quý nữ cả kinh thành, nghe đến tên đã biến sắc. Kiều gia nữ nhi khóc ngất ba lần, ép ta thay nàng vào cung. Một giây trước ta còn khóc đến đứt ruột đứt gan nhưng giây sau đã cười thành tiếng bên trong kiệu hoa. Cuối cùng, ta cũng có thể bắt đầu kế hoạch tàn sát của mình rồi.

Chính Phi Mưu Lược

Chính Phi Mưu Lược Thụy vương gia đem lòng yêu thứ muội, vậy mà lại cố ý cầu hôn ta. Chỉ bởi vì thứ muội nói rằng, ta tính tình nhu mì, trong phủ lại không được sủng ái. Nếu ta làm chính phi, nàng vào phủ làm thiếp sẽ dễ dàng khống chế, trở thành nữ chủ nhân thực sự của vương phủ. Mẫu thân buồn bã đến bạc cả tóc, chỉ cảm thấy Thụy Vương thiên vị Tống Tịch Tịch, lo rằng ta không có được sự sủng ái, sau này ở vương phủ sẽ nửa bước khó đi. Ta không bận tâm, an ủi bà: “Thay vì phải nhẫn nhịn trong phủ mà sống qua ngày, chẳng bằng gả vào vương phủ, cũng coi như có một lối thoát.” “Thánh chỉ tứ hôn, con chỉ cần làm tròn bổn phận chính phi, hà tất phải cùng nàng ta tranh giành sủng ái?”

Ngoại Thất Của Ta Là Hoàng Đế

Ngoại Thất Của Ta Là Hoàng Đế Sau khi ánh trăng sáng của phu quân hồi kinh, ta đã lén nuôi một ngoại thất ở phố Nam. Ngoại thất là một cử nhân nghèo lên kinh ứng thí, dung mạo có bảy phần giống với người trong lòng ta. Nuôi được nửa năm, ta chán rồi, bèn tìm cớ biến mất không dấu vết. Ai ngờ nửa năm sau, tân đế đăng cơ. Ta và phu quân đi bái kiến. Vừa ngẩng đầu lên, ta đã thấy ngoại thất của ta ngồi trên long ỷ, mặc long bào màu vàng tươi, ánh mắt u ám. “Thật là khéo, dung mạo của Hầu phu nhân lại giống hệt thê tử của trẫm.” Ta thấy bụng mình khẽ động. Nơi đó, đã mang thai được nửa năm.

Có Thù Tất Báo

Có Thù Tất Báo Mạnh Thanh Chu ném ta vào ổ cướp, dùng ta để đổi lấy sự bình an cho Chu Nhược. Ta nắm chặt lấy tay áo, cầu xin hắn đừng bỏ rơi ta. Hắn bẻ từng ngón tay ta ra, thản nhiên nói. “Loan Loan, nàng hãy cố gắng sống sót, những thứ khác không quan trọng.” Thật hay cho câu những thứ khác không quan trọng. Chu Nhược là viên ngọc không tì vết, thanh danh không thể bị vấy bẩn. Còn ta chỉ là một con hát hạ lưu, sinh ra đã hèn kém, đáng bị chà đạp, không có gì quan trọng.

Ngân Khỉ

Ngân Khỉ Đích tỷ của ta thích nhất là tỏ vẻ thanh cao. Hoàng đế hạ lệnh sắc phong nàng ta làm Thái tử phi, nàng ta lại quỳ dưới mưa năm canh giờ, xin Hoàng đế thu hồi mệnh lệnh đã ban ra: “Huyền Minh ca ca vẫn luôn coi nô tỳ là huynh đệ, nô tỳ sao có thể làm chậm trễ hôn sự của ngài được?” Thái tử bị vả thẳng mặt, trong cơn giận dữ cưới ta làm thê. Sau khi đích tỷ biết chuyện, nàng ta đấu tranh hết mình được vị trí làm thiếp liền quay ra chỉ trích ta: “Loại thứ nữ thấp hèn như ngươi quả nhiên là chỉ biết dùng thủ đoạn hèn hạ quyến rũ người khác.” Sau khi Thái tử kế vị, đích tỷ đứng ngoài cung Cảnh Nhân với ánh mắt tràn trề hy vọng: “Ta chỉ mong chiếm được trái tim chàng, được ở bên chàng mãi mãi. Vốn từ đầu ta đã không hề quan tâm đến ngôi vị Hoàng hậu.” Sau này, thứ nữ như ta mặc phượng bào bước vào trung cung. Trưởng tỷ mặt tái mét, ngu ngốc kéo cổ áo Hoàng đế hỏi: “Huyền Minh ca ca, năm đó ta quỳ trước Dưỡng Tâm điện, vì chàng quỳ dưới mưa năm canh giờ, chàng đã nói sẽ không bao giờ phụ ta, chẳng lẽ chàng quên rồi sao?” “Ả ta là thứ nữ! Sao có thể xứng đôi với chàng bằng một đích nữ như ta được?”