Cổ Đại
Ước Nguyện Của Tướng Quân Ta mơ một giấc mơ. Trong mơ, khi tân đế lên ngôi, hắn ban thưởng cho các công thần và hỏi ta mong muốn điều gì. Ta nói: “Ta muốn trở thành Hoàng Hậu.” Hoàng đế nghiến răng, chấp thuận. Nhưng trước ngày phong Hậu, ta lại bị đầu độc mà chết. Trong một diễn biến khác của giấc mơ, khi ta đưa ra yêu cầu, hoàng đế lạnh lùng từ chối, chỉ ban cho ta danh phận quý phi. Nhưng chỉ hai năm sau khi vào cung, ta vẫn lìa đời. Giờ đây, hắn lại đứng trước mặt, nhìn ta thật sâu và hỏi: “Diệp Hoài Tịch, nàng muốn gì?”
Ngày Hồi Hương Đã Đến Bạch nguyệt quang vừa trở về, Tạ Dục không chút do dự liền hưu ta. Ta bị đưa trả về Giang Nam. Người người đều cho rằng ta thua đến thê thảm. Năm năm sau. Tiểu thư nhà họ Tạ ban đêm gọi mẹ, không được yên giấc. Tạ Dục cho người đón ta trở lại, lạnh lùng nói: “Đợi Niệm nhi khỏe rồi, ngươi liền rời đi ngay, đừng vọng tưởng đến vị trí Tạ gia phu nhân.” Ta thở phào một hơi. Lần này, ta là vì nhớ nữ nhi da diết mà lén trốn đến. Phu quân hay ghen của ta vẫn chưa hay biết.
Đom Đóm Chiếu Sáng Như Lửa Thái tử và Yến Vương là huynh đệ song sinh, từ khi sinh ra đã có thể cảm nhận ngũ giáccủa nhau. Cho nên, mỗi lần ta cùng Thái tử viên phòng, Yến Vương đều…?! Ta đã làm Thái tử phi suốt ba năm, mới biết người khiến ta nhất kiến chung tình trong buổi du xuân ngoại ô năm đó chính là Yến Vương. Gả sai người rồi, vậy thìđâm lao phải theo lao thôi. Một lần nọ, sau khi cung yến kết thúc, ta dùng đai lưng trói tay Thái tử, xoay người làm một lần nữ thổ phỉ. Đợi đến khi ta mệt mỏi nằm trong lòng hắn, bên tai bỗng vang lên một giọng nói lười biếng: “Hoàng tẩu, nàng bình thường trước mặt hoàng huynh ta, cũng chủ động như vậy sao?” Hỏng rồi! Hắn là Yến Vương, không phải Thái tử! Ta run rẩy cả người, Thái tử đang xách kiếm chạy đến đây…
Hoán Linh Ta vốn là một y nữ nơi núi rừng, lại từng có ân cứu mạng với Thái tử. Hắn nghênh ta vào Đông cung, hứa cho ta vị trí chính phi, sau đó ta thuận theo lẽ thường mà trở thành Hoàng hậu, sinh hạ trưởng tử, vinh hoa cả đời. Người người đều nói ta nhặt được phú quý từ trên trời rơi xuống. Khi ta trăm tuổi quy tiên, con cháu đau đớn khóc thương, duy chỉ có hắn nhìn về nơi xa, nở một nụ cười nhẹ nhõm. “Uyển muội, đời này ta đã giữ trọn lời hứa, nhưng lại phụ lòng nàng. Chết đi, ta chỉ mong được đồng táng với nàng, cùng hẹn kiếp sau.” Hắn lạnh lùng nhìn thi thể của ta, từng chữ một: “Còn ngươi, ta nguyện đời đời kiếp kiếp không gặp lại, mãi mãi không bao giờ!” Ta bị bí mật an táng tại một ngọn đồi nhỏ cách hoàng lăng trăm mét, vị trí Hoàng hậu lại chôn xuống vong thê của một vị tướng quân. Sống lại một đời, thứ phú quý này, ta không cần nữa.
Ta Là Công Chúa Cơ Mà Ta xuyên đến thân thể một vị công chúa vô dụng. Chỉ vì nhìn thám hoa nhiều hơn một chút, liền bị phò mã tát một bạt tai, đẩy xuống ao sen. Hắn nói là muốn cho ta một bài học nhớ đời. Ta lập tức xông vào trong cung tố cáo. Hoàng đế lại chỉ phạt phò mã ba mươi trượng. Hắn chịu xong hình phạt, còn có thể bò dậy đe dọa ta. Ta lập tức quyết định, cũng nên cho hắn một bài học nhớ đời. Ví như… lấy mạng hắn!
Cao trời có lối, nhất định sẽ đến nơi, dẫu cơn gió mạnh dâng lên, ta cũng sẽ cưỡi gió mà phá vạn dặm. Dưới dãy núi Cửu Trọng, dưới chân Thanh Vân Lĩnh. Trên tấm bia đo linh căn lóe lên tia sáng ngũ sắc yếu ớt, trong đó tia sáng xanh là mạnh nhất, những tia khác không chênh lệch nhiều.“Linh căn chính mộc, căn giá trị mộc là năm, các giá trị khác thì thấp.”Bên cạnh tấm bia đo linh căn, trung niên quản sự của Thiên Diễn Tông, Hồng Thao, vẻ mặt nghiêm nghị, nắm chặt tấm thẻ gỗ cuối cùng, nhìn chằm chằm vào tiểu nữ nhi trước mặt.Nàng đầy bùn đất, gầy gò như que củi, tóc vàng rối bù bết dính trên trán, tay đầy máu, đầu gối trầy xước, trên chân chỉ còn một chiếc dép rách. Không giống những đứa trẻ khác được gia đình đưa đến, nàng tự mình leo lên dãy núi Cửu Trọng, dù chật vật, nhưng đôi mắt đen láy của nàng sáng rực như sao, nhìn chằm chằm vào tấm thẻ gỗ trong tay Hồng Thao, tấm thẻ quyết định số phận của nàng.“Phía sau còn mấy người nữa?”
A Vũ Vào năm thứ năm sau khi đính ước, Mạnh Từ Quân vẫn chẳng muốn cưới ta. Lần đầu tiên từ chối, hắn bảo rằng hắn đang được Hoàng thượng trọng dụng, sao có thể chìm đắm trong tình yêu? Lời ấy nghe cũng có lý, ta gật đầu, nhẫn nại chờ đợi thêm hai năm. Đến lần từ chối thứ hai, hắn lại nói Hoàng hậu chưa lập, kẻ bề tôi như hắn sao có thể tùy tiện mà thành gia? Lần này ta nổi giận, cảm thấy Hoàng thượng quả là không hiểu tình lý. Ta đã đợi đến mức thành một lão cô nương đây rồi, vậy mà vẫn không cho phép Mạnh Từ Quân cưới ta sao? Ta cãi nhau với Mạnh Từ Quân một trận rồi bỏ đi. Trên đường đi đến bên sông, ta gặp một thái giám đang định gieo mình xuống nước. Hoá ra là một cô nương con nhà lành được tuyển vào cung đã bỏ trốn, khiến cho thái giám này lo âu đến mức phải t//ự v//ẫn. “Vào cung là có thể gặp được Hoàng thượng sao?” Thái giám nhìn thấy tóc ta chưa búi, mặt chưa tô điểm, mừng rỡ gật đầu: “Đương nhiên rồi, nếu cô nương được Hoàng thượng sủng ái, thì đêm nào cũng có thể gặp người!” Được thôi, ta gật đầu, vén váy bước lên xe ngựa. Đợi gặp được Hoàng thượng, ta nhất định phải hỏi cho ra lẽ, vì sao lại không cho Mạnh Từ Quân cưới ta? “Cô nương, nếu người đi, nô tỳ biết nói sao với Mạnh công tử đây!” Tiểu Đào lo lắng. Ta suy nghĩ một lúc, rồi kéo màn xe lên, phất tay: “Ngươi cứ nói với Mạnh Từ Quân rằng, A Vũ vẫn đang giận hắn, hôm nay sẽ không về ăn tối đâu!”
Đọa Tiên Ta theo A nương lên núi cắt cỏ heo, lúc trở về liền thấy trước cửa nhà nằm một thiếu niên tuấn tú, phong thái ung dung. Người ấy rõ ràng đang hôn mê bất tỉnh, nhưng ta lại nghe thấy giọng nói đầy kích động vang lên trong đầu. “Tiểu nha đầu này chính là người sở hữu thiên linh căn, tương lai sẽ phi thăng trở thành Phù Ngọc Nữ Đế!” “Chờ khi ngôi làng này bị hủy diệt, ngày mai ta sẽ đưa nàng bôn ba khắp chân trời góc bể.” “Thanh mai trúc mã, lưỡng tình tương duyệt, ta muốn nàng tự nguyện vì ta mà gác kiếm nấu canh.” Ta kinh nghi bất định, nhưng nào ngờ nửa đêm, trong làng quả thực bùng lên một trận hỏa hoạn kinh thiên động địa. Thiếu niên ôm lấy ta đang mê man vào lòng, cẩn thận khẽ đặt một nụ hôn nơi mi tâm. Khi ta hoàn hồn, thanh đoản đao nhỏ bằng bàn tay đã đâm sâu xuyên qua tim hắn. Nhìn cơ thể ấy tan biến trong lưỡi lửa cuồng bạo, ta khẽ nhếch môi, nở một nụ cười nhàn nhạt. “Không bao giờ gặp lại, kẻ công lược.”
Nữ Nhi Thương Hộ Phản Kích Cha ta là thương nhân giàu nhất Đại Chu, dưới gối chỉ có ta là nữ nhi. Để bảo vệ ta, ông đã cho ta mang theo của hồi môn kếch xù gả vào Hầu phủ. Ngày định thân, ta mơ một giấc mơ. Mơ thấy Hầu phủ khinh thường xuất thân là nữ nhi thương hộ của ta, Tiểu hầu gia một lòng sủng ái biểu muội là tài nữ của hắn. Sau khi cha ta mất, của hồi môn của ta bị chiếm đoạt sạch sẽ. Để nâng biểu muội lên làm chính thất, Tiểu hầu gia mua chuộc bà đỡ, khi ta sinh con thì ra tay giết chết. Tỉnh mộng, Tiểu hầu gia dẫn theo biểu muội bước vào tiệm trang sức của nhà ta. “Ngươi đã muốn gả vào Hầu phủ thì đừng có mang theo một thân mùi tiền, Hầu phủ chúng ta không thể mất mặt như thế được.” “Cửa tiệm này thôi thì tặng cho biểu muội, coi như là quà ra mắt của tẩu tử.” Ta nhìn bộ mặt cao cao tại thượng của hắn, cười lạnh một tiếng. Quay người liền sai quản gia đuổi hắn ra khỏi cửa. “Thứ nhà quê rách nát, chưa vào cửa đã muốn lấy của hồi môn của con dâu? “Hầu phủ danh giá còn không bằng nhà nông hiểu lễ nghĩa!”
Tuế Tuế Vô Ưu Ta là người đề nghị từ hôn với Cố Ngọc Hoài, hôm đó trời nắng đẹp vô cùng. “Cố Ngọc Hoài, chúng ta thôi đi.” “Đời người một kiếp, đáng lẽ nên ở bên cạnh người trong lòng mình, chớ để lãng phí thanh xuân tươi đẹp.” Trước đây ta ngày ngày mong chờ hôn kỳ mau đến, rồi lại mau đến hơn nữa. Nhưng hôm ấy, giữa trời tuyết bay đầy, bông tuyết lặng lẽ rơi xuống. Hắn vô thức thốt ra: “Tuế Tuế.” Mà tên ta là Vô Ngư. Lúc đó ta mới hiểu, người trong lòng hắn vốn không phải ta. Những năm tháng thiếu nữ của ta, hóa ra chỉ là một mối tình sai lầm. Ta không cần, cũng không muốn. Từ đó về sau, ta theo sư phụ xuống Giang Nam hành y, vô tình gặp lại Cố Ngọc Hoài. Hắn nhìn ta bên cạnh sư phụ, đôi mắt lập tức đỏ hoe. “Tuế Tuế?” Nhưng ta là Vô Ngư.
Gả Thay Ta thay đích tỷ gả cho Trấn Nam Vương đang hôn mê bất tỉnh để xung hỉ. Mọi người đều nghĩ ta sẽ ngày ngày lấy nước mắt rửa mặt, sống cuộc đời đầy đau khổ. Nhưng mà, được gả vào hào môn, không cần phải hầu hạ cha mẹ chồng, phu quân thì chẳng khác nào người chết… Đây chẳng phải cuộc sống lý tưởng của ta sao! Ta siêng năng giúp phu quân lau rửa thân thể, nhân tiện “lợi dụng” một chút. Bỗng dưng, bên tai vang lên một giọng nói nghiến răng ken két: “Nữ nhân, ngươi sờ đủ chưa!”
Kế Mẫu Mẫn Hợp Năm ta tám tuổi, phụ thân nạp kế thất. Các thúc bá thẩm nương trong nhà dọa nạt rằng: “Nhà có mẹ kế thì sẽ có cha dượng. Bà ta tất sẽ hãm hại con, vì con đường tương lai của con bà ta.” Kiếp trước, ta ngu muội tin lời bọn họ, khắp nơi chống đối kế mẫu, khiến nàng cùng phụ thân dần sinh hiềm khích, lòng người cách biệt. Sau này, phụ thân tử trận sa trường. Đại phòng không có đích tử, tước vị rơi vào tay Nhị thúc. Muội muội ta bị coi như công cụ liên hôn, ép gả cho kẻ bất tài vô đức. Ta tính tình bướng bỉnh, không chịu khuất phục, bị thẩm nương kiếm cớ đánh đập, vứt vào Tây viện tự sinh tự diệt. Khi thoi thóp sắp chết, chính kế mẫu, người bị bức phải rời phủ dẫn theo người nhà mẹ đẻ phá cửa xông vào, chạy đến bên ta. Ta còn chưa kịp gọi nàng một tiếng “nương”, đã ôm nỗi hối hận mà từ giã cõi đời. Một sáng tỉnh dậy, ta kinh hãi phát hiện mình trọng sinh, trở về ngày thứ hai sau khi kế mẫu bước chân vào cửa.
Cổ Nữ Vương Phi Ta là đích nữ của Thừa tướng, một kẻ bị vứt bỏ. Ngày hôm sau khi cứu Thụy Thân Vương, ta bị đón về tướng phủ. Phu phụ Thừa tướng cùng dưỡng nữ quỳ xuống cầu xin ta hãy nhường Thụy Thân Vương cho nàng ta. “Diệu Diệu từ nhỏ đã thích Thụy Thân Vương, không có hắn, nàng sẽ không sống nổi.” Ta tiện tay ném một con cổ trùng, biến Thụy Thân Vương thành một kẻ ngốc. Đến ngày xuất giá, bọn họ lại sai người trói ta nhét lên kiệu hoa, còn Giang Diệu thì khoác tay đích tử của Thượng thư, mỉm cười duyên dáng nhìn ta. “Tỷ tỷ đã cứu Thụy Thân Vương, người nên lấy thân báo đáp chính là tỷ. Đây là một mối lương duyên tốt đẹp, tỷ nhất định phải trân trọng đấy.” Ta nhìn nàng ta một cách đầy hàm ý, khẽ cong khóe môi, hy vọng nàng ta sẽ không hối hận lần thứ hai.
Độ Khanh Hồi nhỏ, vì thân thể yếu ớt nên cha mẹ dẫn ta đến một gốc cây, bái nó làm tỷ muội, mong nó phù hộ che chở. Nào ngờ, trong mơ, cây không chỉ mắng ta mà còn đuổi theo đánh: “Ta là nam nhân, không muốn kết nghĩa tỷ muội với ngươi!” Ta ấm ức muốn khóc, ôm chặt lấy thân cây: “Xin đừng đánh nữa, đợi ta biết nói rồi sẽ lập tức giải trừ quan hệ.” Cây mặt lạnh như tiền: “Ý ngươi là một đứa câm có thể biết nói? Muốn lừa ta, không có cửa!” Nói xong, nó dùng một nhánh cây quật ta ngất xỉu. Về sau, khi ta trở thành kiếm tu, cây lại e dè tiến đến gần: “Hồi nhỏ ta còn ôm ngươi đấy, đừng có chặt cành của ta nha~” Ta đáp: “Ta vẫn thích dáng vẻ phóng khoáng, bất cần đời của ngươi lúc trước hơn.” Cây sợ đến mức tái mặt: “Ngươi là cầm thú à! Khi đó ngươi mới bao nhiêu tuổi mà đã nhung nhớ ta rồi?!” “?” Hình như cây đã hiểu lầm điều gì đó.
Ly Nô Ta và tỷ tỷ là hai con mèo yêu. Sau khi lạc vào hoàng cung, tỷ ấy trở thành Quý phi được Hoàng đế sủng ái hết mực. Còn ta thì bị vị Đại tướng quân oai phong ôm vào lòng, mang ra khỏi cung. Được nâng niu như bảo bối, chiều chuộng hết mực suốt ba năm. Tướng quân từ biên cương trở về mang theo một nữ tử, Hoàng đế cũng lần đầu tiên nổi giận với tỷ tỷ. Nửa đêm, tỷ tỷ nhảy lên mái nhà của ta: “Miên Miên, ta đã hút đủ long khí rồi, chạy không?” Ta nhanh chóng gói ghém vàng bạc châu báu, vác lên lưng, gật đầu: “Tỷ đi, ta sẽ đi!” Trong chốc lát, Quý phi qua đời, phủ tướng quân có tang. Nghe nói Hoàng đế vô cùng tức giận, thây chất thành núi. Đại tướng quân vì tìm kiếm ái thê, cầm trọng binh vây đánh hoàng thành. Thiên hạ sắp loạn! …
Người Nô Tỳ Trong Mộ Cổ Ta là người duy nhất trong tộc được dưỡng thành “Kim khẩu nữ”. Không giống các tỷ tỷ khác trong tộc, nhả ra côn trùng hay rắn rết, thứ ta nhả chính là kim ngân châu báu. Chỉ cần dâng lên thịt tươi, ta liền mở miệng, kẻ dâng thịt sẽ thu được vàng ròng đổ xuống như mưa. Bởi vậy, khói bếp trong làng ngày ngày bốc cao, mùi thịt thơm lừng khắp chốn, chỉ cầu ta hé miệng một lần. Nhưng năm hạn hán đến, thịt từ đâu mà có? Nhìn xuống bụng mình, lại thấy các tộc nhân gầy yếu đến mức da bọc xương, ta chỉ khẽ mỉm cười.
Ác Nữ Phản Kích: Đánh Gục Hồ Ly Xuyên Không Đời trước, ta bị xử l/ă/ng t/rì mà c/h/ết. Nỗi đau buốt nhói từ từng nh/át d/ao c//ắ/t thịt khiến ta gần như sụp đổ, tiếng thét thảm thiết của ta vang vọng khắp địa lao. Đúng lúc đó, Thẩm Gia Uyển dắt theo ca ca và vị hôn phu của ta đến, thản nhiên khoe khoang tình cảm trước mắt ta. Nhìn dáng vẻ thê thảm, máu thịt lẫn lộn của ta, Thẩm Gia Uyển cười đến ngả nghiêng hoa lệ: “Ta đến từ thời đại văn minh mấy ngàn năm sau, ngươi, một nữ nhân ngu xuẩn, cổ hủ chốn khuê phòng thì lấy gì đấu với ta?” Tuyệt vọng nhắm mắt lại, ta khẽ thì thầm điều gì đó, khiến Thẩm Gia Uyển tò mò cúi người xuống lắng nghe. Khoảnh khắc kế tiếp, ta dốc toàn bộ sức lực bật dậy, dùng răng c/ắn mạnh vào cổ họng nàng ta, giật đứt một m/ảng th/ịt đẫ/m má/u. Nhìn dòng m/áu tuôn ra không ngừng từ cổ họng nàng ta, ta điên cuồng cười lớn: “Tiện nhân, xuống địa ngục bồi táng cùng ta đi!” Ca ca phẫn nộ, lập tức rú/t kiế/m đ//â//m xuyên tim ta. Chậc, đau thật. Nhưng tính ra cũng không thiệt, ta không chỉ báo được thù mà còn ch/ế/t một cách thoải mái hơn.
Quân Kỹ Năm phụ thân mất, triều đình bắt lính, mỗi nhà phải có một người đi, ta liền đi đăng ký. “Tiền lương tân binh bốn lượng, tiền lương lính bếp năm lượng, tiền lương quân kỹ sáu lượng, nhà ngươi muốn đăng ký loại nào?” “Sáu lượng, ta muốn sáu lượng.” Ta vội vàng đưa sổ sách ra. Ta không biết quân kỹ là gì. Ta chỉ biết, ta cần sáu lượng. Hai lượng mua quan tài cho phụ thân, hai lượng mua thuốc cho mẫu thân, một lượng mua nạng cho ca ca. Một lượng còn lại, đủ để ca ca và mẫu thân mua năm giỏ gạo trắng, hai giỏ cải trắng, hai giỏ than, vượt qua mùa đông giá lạnh này.
Công Chúa Chỉ Muốn Hòa Ly Năm ấy khi tình cảm sâu đậm nhất, vị tiểu tướng quân lừng danh biên ải đã dâng lên tất cả chiến công để cầu phụ hoàng ban hôn, cưới ta làm thê tử. Thế nhưng ba năm sau, lại có một nữ tử ôm theo hài tử tới cửa, khóc lóc van xin ta hãy tiếp nhận mẹ con các nàng. Phu quân nói mình không cẩn thận uống say, nên mới phạm phải sai lầm. Bà mẫu thì trách, ta đã đoạn tuyệt tiền đồ của con trai bà, thì không thể đoạn luôn cả dòng dõi của hắn. Người thân khuyên ta rộng lượng, bảo rằng chủ mẫu của các thế gia kinh thành đều phải sống như vậy mà qua ngày. Chỉ có người tỷ tỷ từng bất hòa với ta, lại vỗ lưng ta, chậm rãi nói: “Ngày trước muội để hoàng huynh quyết định thay mình.” “Về sau lại giao cho phu quân quyền định đoạt.” “Giờ đây, muội nên học cách trưởng thành rồi.” “Dẫu sao, muội cũng đã có một tiểu nữ nhi.” Ta cúi đầu nhìn nữ nhi bé nhỏ trong lòng, con bé còn đang ngậm tay chảy nước miếng. Chợt hiểu ra, nếu ta yếu mềm, con ta sẽ chẳng biết cách kiên cường. Nếu ta để người ức hiếp, con ta sẽ chẳng học được cách tự lập. Lần này, đến lượt ta ra tay rồi.
Nữ Tướng Tư Quân Kiếp trước, khi đích tỷ của ta vào cung làm hoàng hậu, nàng đã cúi đầu dạy bảo ta rằng: “A Đinh, khi ta không còn nữa, muội phải tự bảo vệ mình.” Ta hàm lệ đồng ý. Năm năm sau, hoàng hậu thất sủng, bị kẻ gian hãm hại mất trinh tiết, đêm đó đã treo cổ tự vẫn. Thiên tử hạ lệnh, phế truất hoàng hậu Mạnh thị vì vô đức, toàn thành không được mặc đồ tang. Ta thay Mạnh gia nhận tội, vì dung mạo khuynh thành nên được bệ hạ đưa vào cung, được sủng ái hơn cả sáu cung. Ngày ta cùng thiên tử chôn thây trong biển lửa, hắn giận dữ bóp cổ ta: “Trẫm đã không bạc đãi Mạnh gia của ngươi, vì ngươi mà trẫm không truy cứu hoàng hậu mất trinh tiết bị phế truất kia!” Ta mặc cho ngọn lửa thiêu đốt toàn thân, như không hề hay biết: “Nhưng ta truy cứu.” Khi tỉnh lại, ta đã trở về ngày đích tỷ vào cung. Nàng vuốt đầu ta, quay đầu bước vào hoàng cung ăn thịt người. Ta cởi bỏ xiêm y, trang sức, quay đầu bước vào doanh trại đầy máu tanh. —— Ta muốn xem, khi ta dẫn quân vây quanh hoàng thành, tên hoàng đế chó má đó còn dám nói bốn chữ “Hoàng hậu phế truất” không?