Cổ Đại

Trâm Phượng Và Chén Độc

Trâm Phượng Và Chén Độc Muội muội song sinh trở thành Hoàng hậu nương nương vô cùng tôn kính. Nhưng trong ngày lại mặt, nàng bị tên hầu say rượu chạm tay, chuyện đó lại bị người khác bắt gặp. Muội muội lo lắng hoảng sợ, khóc lóc cầu xin ta gánh tội thay. Ta nhất thời mềm lòng, đứng ra giúp nàng. Không ngờ Thánh thượng nổi giận, chẳng màng đến tình cảm hay thể diện của phụ thân và muội muội, quyết định phế bỏ một cánh tay của ta! Phụ thân đội mưa gió quỳ ngoài cung suốt ba ngày ba đêm, lúc trở về đã là một cái xác không hồn, chết mà mắt còn mở. Mẫu thân trong một đêm đã bạc trắng tóc, chẳng bao lâu sau cũng lìa đời. Muội muội khi đã trở thành Hoàng hậu, sợ ta sẽ phơi bày sự thật, bèn mời ta vào cung, nhẫn tâm vạch miệng ta ra và đổ một chén rượu độc vào. Ta dùng chút sức tàn, rút trâm phượng trên đầu nàng, cùng nàng chết chung. Khi mở mắt ra lần nữa, cả ta và muội muội đều sống lại. Muội muội ích kỷ từ xưa nay, nhưng lần này lại bất ngờ hỏi ta: “Trưởng tỷ, tỷ có muốn vào cung làm Hoàng hậu không?”

Phu Nhân Trở Về

Phu Nhân Trở Về Ta thay phu quân đỡ một mũi tên, đả thương đến lục phủ ngũ tạng. Dưỡng bệnh bốn năm, đến khi trở lại kinh thành, trong nhà đã có thêm một nữ tử. Con cái lệ thuộc vào nàng, lão phu nhân coi trọng nàng. Ngay cả phu quân khi cùng giường với ta cũng gọi nhũ danh của nàng. Sau đó, bọn họ liên thủ đ ẩy ta xuống vực, người một nhà vui vẻ hòa thuận. Lại mở mắt, ta trở lại trước cửa Ngụy phủ, nhìn khuôn mặt âm tình bất định của cả nhà cười lạnh: “Đương gia chủ mẫu hồi phủ, còn không quỳ nghênh đón?” 

Có Quận Chúa Nào Thảm Như Ta Không?

Có Quận Chúa Nào Thảm Như Ta Không? Phu quân của ta xuất chinh nhiều năm, ngày trở về lại mang theo một nữ tử mù đang hoài thai. Ác độc bà mẫu vì cháu đích tôn, ép ta uống trà thị thiếp nàng ta dâng lên. Nửa năm sau, nàng ta sinh trưởng tử, còn ta, chỉ cách một bức tường, lại độc phát mà chết trên giường lạnh lẽo. Trọng sinh trở về, ta quay lại đúng ngày hắn khải hoàn. Nữ tử mù quỳ trước mặt ta, ta thản nhiên đồng ý, sau đó xoay người, lập tức tiến cung thỉnh chỉ hòa ly. Bọn họ dường như đã quên mất. Dù song thân ta đều đã mất, nhưng cữu cữu ruột của ta chính là đương kim thiên tử!

Một Đời Chỉ Vì Nàng

Một Đời Chỉ Vì Nàng Tiểu thư tính tình lạnh nhạt, không yêu cô gia. Để kích thích tiểu thư ghen tuông, cô gia nhiều lần giả vờ tỏ ra tốt với ta, thậm chí còn ôm ta lên giường trước mặt tiểu thư, muốn cùng ta thân mật. Tiểu thư trên mặt vẫn tỏ ra bình thản, còn cười hỏi cô gia có muốn nạp ta làm thiếp không khiến cô gia tức giận phẩy tay áo bỏ đi. Sau khi cô gia đi, tiểu thư thu lại nụ cười, bóp cổ ta, mặt đầy vẻ dữ tợn: “Đồ tiện nhân không biết xấu hổ, ngay cả phu quân của ta mà ngươi cũng dám mơ tưởng, ngươi không muốn sống nữa sao?” Nàng ta hủy hoại dung nhan của ta, ném ta vào ổ ăn mày, ta bị một đám ăn mày hành hạ ngày đêm đến chết. Vì cái chết của ta, cô gia cuối cùng cũng hiểu được tâm ý của tiểu thư, vui mừng khôn xiết hứa cả đời chỉ có một mình nàng ta, không bao giờ nạp thiếp. Sau khi chết, ta mới biết, tiểu thư không phải là người tính tình lạnh nhạt, chẳng qua chỉ muốn giả vờ thanh cao để trêu đùa cô gia, muốn cô gia yêu nàng ta đến chết đi sống lại mà thôi. Mở mắt ra lần nữa, ta đã trở về ngày đại hôn của họ.

Thứ Tử Lên Ngôi

Thứ Tử Lên Ngôi Đích tỷ tính kế để gả ta cho vị hôn phu của nàng. “Dù hắn chỉ là một thứ tử thấp hèn nhưng cũng đủ xứng với ngươi rồi.” Nàng ta không ngờ rằng, tên thứ tử đó ngày sau sẽ quân lâm thiên hạ. Còn nàng ta phải quỳ xuống chúc ta thiên tuế.

Vận Khí

Vận Khí Ta và Nhiếp chính vương lãnh huyết Úc Tẫn là thanh mai trúc mã. Vốn dĩ ngôi vị Vương phi phải thuộc về ta, nhưng Thái hậu lại đột nhiên chỉ hôn, ban cho một tiểu thư khuê các mà trước giờ ta chưa từng nghe đến. Nàng ta cử chỉ tao nhã, nhưng thỉnh thoảng lại lẩm bẩm những lời kỳ lạ: “Hệ thống, vận khí của nàng ta quá mạnh, luôn áp chế ta! Úc Tẫn đã bị nàng ta mê hoặc, bước tiếp theo ta phải làm gì để chiếm được trái tim hắn?” Ha. Ta khẽ cười, nhấp một ngụm rượu. Thứ ta đã buông tay nhường lại, cho nàng ta cầm, nàng ta cũng cầm không vững.

Vương Gia Điên Cuồng và Vương Phi Bất Cần

Vương Gia Điên Cuồng và Vương Phi Bất Cần Vị hôn phu của ta gặp chuyện mất trí nhớ. Tại yến tiệc trong cung, hắn chỉ liếc qua đã bị đích tỷ cuốn hút. Khi người bên ngoài hỏi đến ta, hắn chỉ nhíu mày, nhàn nhạt đáp: “Có đích tỷ cao quý như vậy, một thứ nữ tầm thường như nàng, làm sao có tư cách xứng với bổn vương?” Đích tỷ ngay lập tức đắc ý ra mặt. Còn ta, chỉ thở dài thay nàng. Bởi vì nàng chẳng hề biết, người nam nhân này, tận sâu trong cốt tủy, là một kẻ điên rồ đến mức nào.

Ta Là Công Chúa Cơ Mà

Ta Là Công Chúa Cơ Mà Ta xuyên đến thân thể một vị công chúa vô dụng. Chỉ vì nhìn thám hoa nhiều hơn một chút, liền bị phò mã tát một bạt tai, đẩy xuống ao sen. Hắn nói là muốn cho ta một bài học nhớ đời. Ta lập tức xông vào trong cung tố cáo. Hoàng đế lại chỉ phạt phò mã ba mươi trượng. Hắn chịu xong hình phạt, còn có thể bò dậy đe dọa ta. Ta lập tức quyết định, cũng nên cho hắn một bài học nhớ đời. Ví như… lấy mạng hắn!

Hoa Yêu Trong Cung

Hoa Yêu Trong Cung Tôi là một đóa hoa do Thẩm Diễn trồng, được hắn dốc lòng vun trồng, chăm bón. Vào ngày hắn thí quân* xưng đế, tôi cuối cùng tôi cũng biến thành người. (*G.iết vua) Giữa đêm, tôi len lén lẻn vào tẩm cung của hắn, nằm lăn ra ngủ bên cạnh hắn, lại bị bàn tay to lớn của hắn b.óp c.hặt lấy cổ. Tôi đáng thương nhìn hắn: “Trước giờ ta vẫn ngủ như thế này mà…”

Tôi Là Ai Trong Gia Đình Này?

Tôi Là Ai Trong Gia Đình Này? Bố mẹ tôi là những bậc thầy PUA bẩm sinh. Về điểm số, họ bắt tôi phải so với đám sinh viên ở Thanh Hoa và Bắc Đại. Về ăn mặc, họ bảo tôi nên nhìn vào mấy bạn học nghèo mà học tập. Nói năng thì toàn chọn lời khó nghe nhất mà nói. Sau 25 năm bị kiểm soát, cuối cùng tôi cũng “tốt nghiệp” khỏi trường đời này. “Vì sao bố mẹ người ta trợ cấp cho con cái tháng nào cũng sáu nghìn bảy, còn hai người chỉ biết lấy dưa hấu già quét sơn xanh mà tô vẽ thôi hả?” “Tôi sống trên đời này chẳng phải vì hai người sao? Không thể giúp tôi ngẩng mặt lên được à?”

Hoàng Quyền Độc Lữ

Hoàng Quyền Độc Lữ Phu quân ta là một vị đại phu. Hôm ấy, chàng phụng chỉ nhập cung chẩn trị chứng đau đầu cho quý phi, kết quả là quý phi đầu tóc rối bời, mặt mũi lem luốc, lao thẳng đến trước mặt hoàng huynh ta, khóc đến mức hoa lê đẫm mưa, nói rằng phu quân ta đã vô lễ với nàng ta. Hoàng huynh từ trước đến nay luôn nâng niu quý phi như trân châu bảo ngọc, nghe xong thì nổi trận lôi đình, lập tức sai người đánh ch.t phu quân ta bằng trượng. Khi ta vào cung tìm chàng, thân thể chàng chẳng còn mảnh da lành lặn, trong tay vẫn nắm chặt bùa bình an ta cầu cho chàng, mà người thì đã sớm tắt thở rồi. Quý phi ngồi trên cao nhìn xuống, ngạo mạn bảo ta: “Ngươi có thể giống bản cung đôi phần, đó là phúc khí của ngươi.” Nàng không biết rằng, có thể giống ta đôi phần, mới là phúc khí của nàng.

Phu Quân Ta Là Hồ Ly

Phu Quân Ta Là Hồ Ly Xuyên vào một quyển tiên hiệp, trở thành nữ phụ số bảy, ta phát hiện phu quân của mình là một con hồ ly. Chính xác hơn, là một hồ ly tinh. Nhưng hồ ly không yêu ta. Hắn chỉ đến để báo ân. Không yêu thì thôi, dù sao hồ ly sau khi hóa hình cũng có gương mặt điêu khắc, tám múi săn chắc, đường nét sắc sảo, lại thêm đôi tai lông xù cùng cái đuôi bông bông phía sau. Còn bền bỉ hơn cả nam phu. Nói xem, ai thiệt ai lợi còn chưa biết đâu.

Giới tu tiên cũng sống hai mặt

Thanh Châu đệ nhất đại tông, Đạo Thiên Tông, một trong một trăm lẻ tám chủ sơn, Vân Cư Sơn.“Đã hơn bốn mươi năm rồi!”“Ngươi biết trong bốn mươi năm này, ta đã sống như thế nào không!”Bên bờ hồ trên núi Vân Cư, có một thanh niên tuấn tú mặc áo xanh, đang đối diện với hồ nước với vẻ mặt đầy kích động.Thanh niên tên là Lý Chu Quân.Là một trong số một trăm lẻ tám vị chủ sơn của Đạo Thiên Tông.Có lẽ thân phận này thoạt nhìn rất oai phong.Nhưng thực tế, Lý Chu Quân là một kẻ phế tài tu luyện, đến nay vẫn chỉ là một người bình thường.Có thể trở thành chủ sơn của Vân Cư Sơn, hoàn toàn là vì bốn mươi năm trước, khi sư phụ của hắn qua đời, chỉ có mình hắn là đệ tử.Do đó, hắn thường xuyên bị hạ thấp từ tạp dịch đến những câu chuyện phiếm sau trà của các trưởng lão Đạo Thiên Tông.

Cặp đôi tu tiên

Buổi sáng sớm trên con phố, xe cộ đông đúc, tiếng người ồn ào, tiếng rao bán và mặc cả tạo nên không khí náo nhiệt.“Bác ơi, bác có thể cho chúng cháu vài cây cải nhỏ được không?”Động tác nhặt rau của Lưu Khai khựng lại, ngẩng đầu lên nhìn, thấy hai đứa trẻ ăn mày nhỏ nhắn, toàn thân bẩn thỉu đứng trước quầy hàng của mình, lòng không vui.Nhưng nhìn cơ thể nhỏ bé của chúng, khuôn mặt bẩn thỉu với đôi mắt trong sáng, tinh anh, lòng ông mềm lại.Nhìn xuống lá rau trong tay, dù bị ép nát một chút nhưng vẫn còn tốt, ông đem về nhà cũng sẽ ăn, nhưng nhìn hai đứa trẻ với ánh mắt khao khát, ông quyết định chia cho chúng một ít.Nghĩ vậy, Lưu Khai lấy một nắm lá rau đã bỏ vào rổ tre, đưa ra trước mặt hai đứa: “Nhiêu đây đủ không?”

Xuyên Đến Bên Nàng

Xuyên Đến Bên Nàng Phu quân nuôi từ bé của ta là trạng nguyên tương lai. Hắn lợi dụng ta để thành danh, sau đó trở mặt cưới người trong lòng, còn diệt cả tộc ta, đày ta vào ngục tối. Trong ngục tối âm u, hắn và tân nương nắm tay nhau, lạnh lùng nhìn ta: “Ta đã nói, nhục nhã ngày hôm đó, ta sẽ trả lại gấp ngàn lần!” Chớp mắt, ta bừng tỉnh khỏi giấc mơ, không hiểu nổi giấc mơ này là điềm báo hay là nỗi lo lắng trong lòng. Sáng hôm sau, ta và Thôi Ninh Viễn cùng ngồi xe ngựa đến học đường nhưng nửa đường lại đâm phải một người. Người bị đâm ngã ngửa đầu dậy, lộ ra khuôn mặt thanh tú lạ thường, đôi mắt sáng ngời linh hoạt. Thôi Ninh Viễn khựng lại: “… Vị cô nương này?” Ta vô tình liếc nhìn sau lưng hắn, trong lòng kinh hãi vô cùng. Khuôn mặt này, người này, chẳng phải chính là Đường Lộ, tân nương mà Thôi Ninh Viễn yêu đến tận xương tủy trong giấc mơ đêm qua sao?

Mẫu Phi, Người Đừng Quá Ngọt Ngào

Mẫu Phi, Người Đừng Quá Ngọt Ngào Ta là phi tần, gần đây ánh mắt Thừa tướng và Thái tử nhìn ta không đúng lắm. “Mẫu phi, há miệng ra nào.” “A, đừng……” “Ngoan.” Hắn thấp giọng dỗ dành, ta ngoan ngoãn ngậm lấy trái vải. “Thật sự là mẫu từ tử hiếu mà.” Giọng nói lạnh như băng vang lên. Quay đầu lại, Thừa tướng đang lạnh lùng nhìn chằm chằm chúng ta, ánh mắt như d ao găm.

Đạp Lên Kẻ Bạc Tình, Một Đời Hưởng Phú Quý

Đạp Lên Kẻ Bạc Tình, Một Đời Hưởng Phú Quý Ngày thành thân. Nhà chồng bắt ta quỳ giữa sân trước mặt bao nhiêu khách khứa suốt 2 canh giờ, nói là để trị tính ngang ngược. “Chỉ khi quỳ đủ rồi, mới có tư cách bước vào cửa nhà chúng ta.” Thân thể ta yếu ớt, không chịu nổi, cuối cùng đập đầu xuống đất mà mất mạng. Sau đó, ta trọng sinh. “Cha, khuân hồi môn lên, chúng ta về nhà!”

Thanh Hà Biệt Mộng

Thanh Hà Biệt Mộng Ta và Vệ Thanh Hà tuổi nhỏ quen biết, nhìn nhau mà chán ghét, cuối cùng lại nam cưới nữ gả, bạch đầu giai lão. Cả đời sống trong dè dặt nghi kỵ, mỗi lần nổi giận, gốm sứ trong phòng đều chịu họa lây. Người trong lòng của hắn là đóa hoa kiều diễm, còn ta lại là con sư tử Hà Đông hung hăng dữ tợn. Mở mắt ra, ta trở về năm ấy, khi đôi ta còn như người xa lạ. Lần này, ta quyết tâm thành toàn cho hắn và đóa hoa kiều diễm kia, để hắn được trọn vẹn tâm nguyện đời trước. Thế nhưng hắn lại chủ động bắt chuyện với ta: “Không biết tại hạ có từng gặp qua cô nương ở đâu rồi chăng?” Ta trừng mắt liếc hắn: “Mở to mắt ra mà nhìn, cô nãi nãi ta, ngươi cũng xứng gặp sao?” Đời trước hắn chán ghét nhất là ta thô lỗ, lời này đủ để hắn quay người bỏ đi rồi. Thế mà hắn lại bám như kẹo kéo: “Vừa gặp cô nương, lòng tại hạ liền sinh hảo cảm.” Ta lạnh lùng cười: “Tất nhiên rồi, ta sắp trở thành đại tẩu của ngươi đấy.”

Tuyệt Tình Tần Gia

Tuyệt Tình Tần Gia Bà mẫu móc ra một tờ hưu thư đặt vào tay ta. Ta giật mình: “Mẹ, đây là thứ cha để lại cho người trước khi mất sao?” “Không, đây là nhi tử ta để lại cho ngươi.” Cái gì? Thừa dịp ta mang thai, muốn lấy mệnh ta? “Đừng lo lắng, nửa năm sau sẽ lại nạp ngươi vào cửa làm thiếp, đồ cưới của ngươi trước hết cứ để ta giữ cho, sau này chúng ta vẫn là người một nhà.” Đời trước ta đào mồ người khác, nên đời này phải làm người một nhà với các ngươi sao!? Ta vuốt ve bụng đã nhô cao, ra lệnh cho tâm phúc: “Đi, chúng ta đi phá từ đường của Tần gia trước đã!” “Không được, đó là tổ tông của Tần gia.” Hừ, đó là tổ tông nhà ngươi, chứ không phải tổ tông nhà ta!

Đoạn Tình Hầu Gia

Đoạn Tình Hầu Gia Mẹ chồng ta nhặt về một đứa bé, mặt mày giống hệt phu quân đã chết của ta. Bà nói đó là duyên phận, phu quân ta đầu thai chuyển kiếp trở về báo đáp ân tình của ta. Ta liền dốc toàn lực của cả gia tộc để tiến cử hắn làm thế tử của Hầu phủ. Nhưng sau này, hắn công thành danh toại, lại giam cầm ta đến chết trong kho củi sau nhà. Phu quân đã chết đi kia của ta mang theo phu nhân của hắn đến trước mộ ta: “Nhi tử của chúng ta đã tiễn ngươi đoạn đường cuối cùng, đời này của ngươi cũng xem như là sống xứng đáng rồi.” Sống lại một kiếp, bọn họ muốn diễn trò trên sân khấu, ta sẽ ngồi dưới xem kịch! Cùng bọn họ hát một vở bi kịch cốt nhục ly tán, gia đình tan nát!