Cổ Đại

Trọng Sinh Thái Tử Phi Ta là Thái tử phi, nhưng Thái tử không yêu ta. Khi ta khó sinh, hắn liền nói muốn giữ con bỏ mẹ. Ta chưa mãn tang, hắn đã vội vàng rước biểu tỷ của ta về. Họ ân ái mặn nồng, sinh con đẻ cái, cuộc sống hạnh phúc viên mãn. Còn con của ta, lại chịu mọi uất ức, sống không bằng chết. Ta hóa thành một hồn ma, lẩn trốn trong góc tối, nhìn con trai ăn không đủ no, mặc không đủ ấm. Nhìn con trai bị người ta đạp ngã xuống đất, cưỡi như ngựa, lại vì một viên kẹo hồ lô mà phải học tiếng chó sủa…… Ta đã là một hồn ma, tất cả khổ đau và ô uế trên thế gian này ta đều có thể chịu đựng. Điều duy nhất ta không thể chịu đựng, đó chính là thấy đứa con do chính mình sinh ra bị dày vò đến không ra hình người. Cho nên, ta trọng sinh rồi.

Bỗng Chốc Thành Vương Phi Chuyện lạ ? Lạ đến kỳ quặc? Nàng đang yên ổn sống hạnh phúc ở thế kỷ 20 bỗng dưng bị chết oan uổng không rõ nguyên nhân. Thì ra là Tống Tử nương nương năm xưa vất vả nhào nặn ra loài người đang tìm cách xoay chuyển lại tình hình Được lắm ,người thời đại mới tự dưng bay về làm con dân nhà đại Đường Chẳng những chiều cao từ 1m70 bây giờ lùn xuống hơn 1m50, giọng nói lại còn ỏn ẻn kiểu gì ý! Thôi thì để thực hiện giấc mộng làm nữ cường nhân của mình Nàng sẽ dựa vào “Y học Trung Quốc thời hiện đại” chạy vào Vương phủ cứu người lấy tiền thưởng. Ai ngờ bị tên Vương gia chọn trúng nàng làm người bên gối của hắn. Ngày nào ái tình cũng vô cùng hào phóng, chưa kể đến đêm đêm nàng toàn bị hắn kéo vào bể dục mất hồn, số lần hắn ‘quấy rầy’ nàng không thể đếm hết nổi. Thế là từ nay về sau ngoài việc chữa trị cho ông cụ già trong Vương phủ nàng còn phải “làm yên lòng’ nhi tử của lão. Thêm một việc nho nhỏ nữa đó là chút ‘việc vặt’ đối với hai ả thị thiếp của tên vương gia chết tiệt vì ghen tị mà thích mở mồm ‘dạy dỗ’ nàng. Nàng chỉ có một thân mà kiêm nhiều chức như vậy, quả nhiên lời lẽ lợi nhuận ở cổ đại cũng không dễ kiếm đâu!

Lối Thoát Của Mỹ Nhân Ta là một trong những mỹ nhân được dâng hiến cho bạo quân. Vừa bước vào cửa điện, bạo quân liền cười lạnh lùng: “Thở ồn ào quá, lôi ra ngoài ch.ém đ.ầu đi.” Haha. Thân thể cứng ngắc, hóa ra là sắp ch.ết. Mỹ nhân đứng bên cạnh ta run lên bần bật trước lời nói của bạo quân. Đôi mắt long lanh như nước mùa thu ầng ậng lệ, ngón tay siết chặt tà váy, nàng buồn bã cất lời: “Triệu Dịch …” Lời nói dứt xuống, cả điện bỗng chốc quỳ rạp xuống đất. Vi phạm kỵ húy của bạo quân, khiến bạo quân tức giận, tất cả mọi người trong điện này đều có thể bị ché.m đầ.u. Muốn ch.ết sao. Quỳ hồi lâu, đầu gối đau nhức. Bạo quân ngẩng mắt nhìn nàng, ánh mắt tối sầm lại. Nàng cắn môi nhìn thẳng vào hắn. Bạo chúa bước xuống đài cao, bóp lấy cằm nàng, ánh mắt lại tối sầm xuống: “Khương Phù, ngươi thế mà còn dám quay lại.” “Ngươi không sợ trẫm g.iết ngươi sao?” Ta càng vùi đầu sâu hơn. Chỉ sợ hắn ta nổi điên, chỉ tay vào ta nói “Cả nhà ngươi cũng ch.ết theo luôn đi!” Khương Phù không nói gì, nước mắt lăn dài, lao vào lòng Triệu Dịch, đôi tay mảnh mai ôm lấy vòng eo thon gọn của vị hoàng đế. Nàng ngẩng đầu lên, lộ ra cần cổ xinh đẹp. “Được rồi, vậy ngươi cứ gi.ết hết đi. Thay vì hành hạ lẫn nhau như thế này, thà c.hết còn hơn.” … Trời sập nhờ miệng là nhờ cái miệng ngươi đó. Ta lặng lẽ lùi về sau lưng Khương Phù. “Ngươi không sợ chết, vậy bọn họ thì sao?” Triệu Dịch ánh mắt âm trầm, quét nhìn mọi người trong điện. Ôi mẹ ơi. … Xin lỗi, ta đột nhiên thấy không được khỏe, nên xin phép không tham gia hoạt động lần này nhé. Khương Phù đẩy hắn ra, chắn trước mặt ta: “Không được! Ta sẽ đi với ngươi, ngươi buông tha cho họ đi!” Nói rồi ngoảnh đầu hét về phía ta: “Trần Hạnh tỷ, mau chạy nhanh đi——” Ta nhìn nàng một cái thật sâu, rồi quay đầu bỏ chạy. Hi hi. Lại thêm một ngày sống nữa rồi~ “Trẫm xem ai dám để nàng ta chạy!” Thị vệ nhận được lệnh của bạo quân, cầm kiếm chặn ta lại. Lưỡi kiếm nhọn chĩa thẳng vào cổ họng ta. … Không vui nha mấy cha.

Vương Hậu Không Trở Về Ta và phu quân Diêm Vương đã kết tóc trăm năm. Ngày ta lâm bồn khó sinh, hắn chẳng tiếc chia nửa trái tim của mình để cứu ta. Từ đó về sau, giữa ta và hắn sinh ra cộng cảm — lòng ta hiểu rõ hắn yêu ta sâu đậm đến nhường nào. Nhưng ta cũng biết, trong trăm năm thành thân với ta, ngoài ta ra… hắn còn từng sủng ái hàng trăm nữ nhân khác. Ta đau đến mức sống không bằng chết. Hắn chỉ thở dài, bất đắc dĩ nói: “Yên Yên, cho dù ta có bao nhiêu nữ nhân, người ta yêu, từ đầu đến cuối chỉ có nàng. Chỉ cần nàng vui, những nữ nhân ấy, xử trí thế nào đều tùy nàng cả.” Khi ấy, ta ghen đến phát điên, đem toàn bộ nữ nhân từng được hắn sủng ái ném vào chảo dầu. Về sau… dẫu hắn có thân mật với nữ nhân khác ngay trước mặt ta, lòng ta cũng chẳng còn đau nữa. Cho đến khi vì một con diễm quỷ, hắn cưỡng ép đóng Luân Hồi đạo, ta mới đưa ra đề nghị hòa ly. Không phải vì ghen, mà là… tiểu sủng của ta vừa khóc vừa đòi một danh phận.

Tường Vi Như Nguyệt Trọng sinh một kiếp, ta nghe thấy thứ muội đang bàn bạc về phương pháp chia ruộng mới. Ta liền biết, nàng đã trọng sinh rồi. Nàng nhìn ta, cười lạnh: “Tỷ tỷ, chẳng lẽ không chúc mừng ta sao?” Ta trông theo dáng vẻ vinh quang khi nàng được tuyển vào cung: “Chúc phúc cho muội.” Thâm cung tựa biển, kiếp trước ta mấy lần thoát ch.t trong gang tấc. Chúc muội đừng ch.t quá sớm.

Trái Tim Khó Giữ Mẫu thân ta tướng tá thô kệch, còn phụ thân thì mặt mày như ngọc. Người đời đều nói hầu gia rất tình cảm. Cho đến khi nạp thiếp, ông lại nhẫn tâm đòi mẫu thân ta “kiệu Tịch Nhan”. “Nàng ấy nói không có kiệu Tịch Nhan thì không chịu nhập phủ. “Chỉ là một cái kiệu thôi mà, đừng có keo kiệt thế.” Nhưng mọi người đều biết, đó không chỉ là một cái kiệu. Mắt mẫu thân đỏ hoe, nhưng khóe miệng vẫn nở nụ cười: “Nhan Nhi nhớ lấy, không giữ được trái tim đàn ông thì hãy nắm lấy mạng của hắn.”

Gia Đấu Trong Hầu Phủ Sau khi sống lại, ta đã đưa cả bốn ngoại thất của Cố Giới đều nạp vào phủ. Kiếp trước, ta không cho phép Cố Giới nạp thiếp. Vì vậy, hắn đã sắm sửa nhà cửa cho các hồng nhan tri kỷ ở khắp nơi, mỗi người đều sống xa hoa như chính thất. Các ngoại thất không gặp mặt nhau, sống hòa thuận vô sự. Nhưng kiếp này, bọn họ chỉ có thể đấu đá đến chết trong tòa tiểu viện này.

Hồi Tưởng Mộng Xưa Ta cùng Giang Triết thành thân đã mười năm, ta cùng hắn mỗi người một ngả. Hắn lưu luyến ở phòng của thiếp thất, lúc thì say rượu ở tửu quán, khi lại vì một tiểu cô nương mà vung tiền như rác. Sinh thần năm ấy, ta uống say. Khi tỉnh lại, trước mặt lại là khuôn mặt lo lắng của Giang Triết. “A Dung, nàng tỉnh rồi?” Ta thẳng tay tát hắn một cái thật mạnh. “Ngươi còn dám đến gặp ta?” Hắn lại ngơ ngác, vẻ mặt bối rối: “A Dung, ta chọc nàng giận sao?” Ta sững sờ, nhìn khuôn mặt còn trẻ trung, non nớt của hắn, trong lòng chợt bừng tỉnh. Hắn không phải là Giang Triết của mười năm sau, người đã lạnh nhạt với ta. Hắn là Giang Triết của mười năm trước, người yêu ta như sinh mệnh, một lòng muốn cùng ta bạc đầu giai lão.

Công Chúa Ngốc A Man Tuổi nhỏ vì cứu thái tử, ta trở thành một quận chúa si ngốc, ngày ngày chỉ biết đi theo phía sau hắn. Ta từng tiểu tiện không kiềm chế ngay trước mặt mọi người, làm mất hết thể diện của hắn. Trước mặt người khác, thái tử chưa từng ghét bỏ ta nhưng sau lưng lại nắm chặt cổ tay ta, tức giận không thôi. Cho đến một ngày trong cung yến, hoàng gia gia muốn ban hôn cho ta, hỏi ta thích nam nhân nào. Thái tử siết chặt quai hàm. Mọi người đều cho rằng ta sẽ cầu hôn hắn. Ai ngờ ta lại bỏ qua thái tử, chỉ vào Trường Quảng Vương mặc áo tím: “Ta muốn gả cho hắn.” A Man ngốc nghếch, chỉ có một nguyện vọng này.

Ngày Anh Vắng Mặt, Tôi Rời Đi Chúng ta đã hẹn cùng chụp ảnh trăm ngày cho con gái. Nhưng vào phút chót, Diệp Vân Châu lại lỡ hẹn. Lúc buổi chụp đang diễn ra, con gái đột nhiên quấy khóc, tôi ôm con đi quanh để dỗ dành. Qua tấm kính của studio, tôi bất ngờ nhìn thấy Diệp Vân Châu. Anh ta quỳ một chân xuống đất, cẩn thận nâng niu bụng bầu của một cô gái, thành kính hôn lên đó. Sau này, khi anh ta nhìn thấy đơn ly hôn tôi đưa ra, vẻ mặt đầy đau đớn. “Em có biết phụ nữ trong thời kỳ cho con bú không thể ly hôn không?” Tôi bình thản đáp: “Có quy định đó thật, nhưng chỉ áp dụng với nam giới mà thôi.”

Nữ Tướng Quân Ta vì cứu Thẩm Nam Phong mà bị hủy dung. Hắn bất đắc dĩ phải cưới ta. Đêm tân hôn, hắn trợn mắt giận dữ, quát ta: “Ngươi là ả đàn bà rắn rết xấu xí vô cùng! Tự biên tự diễn trò này, chẳng qua là muốn chia rẽ ta và Yến Nhi!” Người khắp kinh thành đều đồn ta vì muốn gả cho Thẩm tướng quân đang được nhiều người theo đuổi mà không từ thủ đoạn, làm mất hết thể diện của phủ Trấn quốc tướng quân. Mười năm phòng không gối chiếc, cho đến trước khi chết, ta chỉ nhận được một câu của hắn: “Nếu có kiếp sau, ta thà tàn phế cũng không cưới ngươi.” Từng chữ như dao đâm vào tim. Từng câu như máu chảy thành sông. Mở mắt lần nữa, ta đã trở về đêm hắn bị ám sát. Thẩm Nam Phong, lần này, mong hai người đàn cầm sắt hòa minh, bạc đầu giai lão.

Ngoại Thất Đăng Cơ Sau khi ánh trăng sáng của phu quân hồi kinh, ta đã lén nuôi một ngoại thất ở phố Nam. Ngoại thất là một cử nhân nghèo lên kinh ứng thí, dung mạo có bảy phần giống với người trong lòng ta. Nuôi được nửa năm, ta chán rồi, bèn tìm cớ biến mất không dấu vết. Ai ngờ nửa năm sau, tân đế đăng cơ. Ta và phu quân đi bái kiến. Vừa ngẩng đầu lên, ta đã thấy ngoại thất của ta ngồi trên long ỷ, mặc long bào màu vàng tươi, ánh mắt u ám. “Thật là khéo, dung mạo của Hầu phu nhân lại giống hệt thê tử của trẫm.” Ta thấy bụng mình khẽ động. Nơi đó, đã mang thai được nửa năm.

Minh Nguyệt Chiếu Hoàng Cung Hoàng thượng đột nhiên hạ chỉ, muốn nạp nữ nhi Tiết gia vào cung. Đại tỷ dung mạo khuynh thành, nhị tỷ mưu lược hơn người. Chỉ tiếc, nữ nhi chưa xuất giá của Tiết gia giờ chỉ còn lại một mình ta, kẻ đầu óc không được linh hoạt cho lắm. Ngày tiến cung, phụ thân hiếm khi đỏ mắt, ông nói tất cả trong cung đã được thu xếp ổn thỏa, ta chỉ cần ngoan ngoãn nghe lời hoàng thượng là được. Sau này, hoàng thượng và hoàng hậu cãi nhau, hắn giận dữ chỉ tay vào hoàng hậu, lạnh lùng lên tiếng: “Nếu hoàng hậu đã lo quốc sự đến vậy, chi bằng nàng làm hoàng đế đi?” Ta lập tức hiểu ra ngay, hoàng thượng đây là muốn nhường ngôi cho hoàng hậu! Thế là ta lập tức gửi thư về nhà: “Phụ thân, đừng lo dưỡng lão nữa! Mau khởi binh tạo phản!”

Mưu Cục Giang Gia A đệ Giang Ngọc si mê nữ nhi nhà nông. Ta khuyên can, nàng ta không thích hợp làm chủ mẫu Giang gia. Sau này, ta bị ch/ặ/t đ/ứt gân chân, bị l/ă/ng tr/ì trên pháp trường. Giang Ngọc ôm lấy nữ nhân kia, cười lạnh: “Khinh thường Doanh nhi, đây chính là kết cục ngươi đáng phải nhận.” Mở mắt ra lần nữa, Giang Ngọc đang nắm tay Tống Doanh nhi, vẻ mặt kiên định: “A tỷ, ta không phải nàng ấy không cưới.” Ta cười nhạt: “Giang gia và nàng ta, ngươi chỉ được chọn một.”

Phu Quân Lắm Chiêu Đêm trước khi hòa ly, Ngự sử đại nhân trúng độc mất trí nhớ. Sau khi tỉnh lại, vị Ngự sử lạnh lùng băng giá bỗng hóa thành tiểu yêu tinh bám người không buông. “Nàng là phu nhân của ta?” “Ta thật có phúc, cưới được phu nhân xinh đẹp như thế này.” “Phu nhân, ta đã sưởi ấm chăn cho nàng rồi, mau đến đây đi.” Ta: “…” Khi phát hiện ra thư hòa ly thư đã soạn sẵn, hắn kinh hãi đến tột cùng. “Phu nhân, ta đã làm sai điều gì? Nàng cứ nói, ta sẽ sửa hết.” “Có phải do ta hầu hạ phu nhân chưa đủ chu đáo không?” Ta: “…” Phải làm sao để nói cho hắn biết, mối hôn sự của chúng ta, vốn dĩ là giả?

Tường Đóng Kín Ta là một quả phụ thủ tiết trước khi cưới.Tông tộc lấy gạch đá trát kín cửa sổ, chỉ chừa lại một ô nhỏ để đưa cơm.Bọn họ muốn ta cô độc mà chết ở đây, rồi dựng lên một tấm biển trinh tiết.Nhưng ta muốn sống.Ta phải thoát ra ngoài.

Tiểu Man Cha ta dùng mười lượng bạc bán ta vào Tần gia để xung hỉ. Tần thiếu gia là một kẻ ốm yếu, ngày thành thân hắn sốt cao đến hôn mê, vậy mà chẳng một ai đến thăm. Không còn cách nào, ta đành cõng hắn đi hai dặm đường để tìm đại phu. Hắn nằm trên lưng ta, mơ màng mà thốt lên: “Nương tử… đa tạ nàng…” Ta bị hắn gọi đến đỏ mặt, vừa thở hổn hển vừa đáp: “Thiếu gia, cứ gọi ta Tiểu Man là được. Tần phu nhân mua ta từ thôn quê về, là để hầu hạ người. Không cần… không cần gọi ta như vậy—” Hai chữ ấy, ta thực sự nói không nên lời. May thay, hắn lại ngất đi. Sau này, nhờ ta chăm sóc, thân thể thiếu gia dần tốt hơn. Ta cũng không tiện tiếp tục ở lại phòng hắn. Đêm đầu tiên chuyển đến tiểu viện, hắn mặc một thân y phục mỏng, chân trần đứng ngoài cửa. “Nương tử, nàng không cần ta nữa sao?” “Nàng không ở đây, bảo ta làm sao ngủ được?”

Xuân Đằng Rực Rỡ Mười hai năm sau khi thành thân, phu quân vì sủng thiếp mới nạp mà thẳng tay tát ta một cái. Hắn thản nhiên nói với hạ nhân: “Nàng chỉ là một phu nhân yếu đuối, còn dám phản kháng ta sao?” Ta mỉm cười dịu dàng, nhặt chiếc ghế nhỏ trên đất lên, vung tay nện thẳng vào trán hắn.

Trường Mệnh Báo Thù Phu quân của ta là một vị tướng quân. Năm ta tròn hai mươi, hắn đã bỏ lại ta, vì nước mà hy sinh. Ta một mình nuôi nấng hài tử, quán xuyến mọi việc trong phủ, thậm chí còn giúp con giành được tước vị. Khi đã bước qua tuổi lục tuần, ta lại vô tình trông thấy đứa con trai đã trở thành Hầu gia, mang theo đứa cháu ngoan của ta tiến vào một tòa trạch viện. Tiếng cười nói vui vẻ vang lên từ trong viện như những mũi dao đâm thẳng vào tim ta. Hóa ra hài tử của ta lại gọi người khác là mẫu thân. Hóa ra bốn mươi năm thủ tiết của ta chỉ là một trò cười, bởi phu quân ta vốn chưa từng chết. Khi sự thật phơi bày, nỗi hận trong lòng ta cuồn cuộn dâng trào: Tất cả đều phải chết.

Giảo Khanh Khanh Mẫu thân ta dung mạo kiều diễm, dáng người đẫy đà yểu điệu, là đại mỹ nhân nức tiếng mười dặm tám làng. Phụ thân ta đẹp như tiên nam giáng trần, cùng mẫu thân thanh mai trúc mã lớn lên. Người không chỉ tuấn tú mà còn nấu ăn giỏi, trong đám người cầu thân rốt cuộc đã nổi bật mà ôm được mỹ nhân về. Ta kế thừa hết thảy dung mạo xuất chúng của phụ mẫu, vừa mới sinh ra liền khiến cả vùng xôn xao. Bao người đều cảm thán chưa từng thấy tiểu hài tử nào lại xinh đẹp đến vậy. Thuở nhỏ da thịt nõn nà trắng hồng, như một khối ngọc nhỏ tinh xảo. Khi trưởng thành lại càng khuynh thành động nhân. Diện mạo như đóa phù dung, mày ngài cong như lá liễu, môi anh đào, mắt hàm tình ý, làn da như tuyết như ngọc, lại thêm vòng eo mảnh mai có thể nắm trọn trong tay. Lại thêm… ngực đầy đặn nảy nở, kích thước khiến người không dám nhìn thẳng. Là tuyệt sắc nhân gian, thiên sinh yêu cơ.