Cổ Đại

Công Chúa Phản Kích

Công Chúa Phản Kích Nhi tử bị tiểu thiếp của phu quân xúi giục, không nhận ta là mẫu thân. “Ngươi không phải nương của ta! Lan di nương chưa từng ép ta đọc sách, nàng mới là nương của ta!” “Phụ thân chỉ có một nhi tử là ta, ta ham chơi một chút thì sao chứ? Lan di nương nói, cho dù ta không đọc sách, thì sau này toàn bộ phủ Công Chúa cũng đều là của ta.”

Chẩm Nguyệt Ngọa Thanh Tùng

Chẩm Nguyệt Ngọa Thanh Tùng Ta là một nguyên phối thê thảm. Sau khi phu quân đỗ đạt, ta liền trở thành thê tử bị bỏ rơi. Nhưng ngọc bội gia truyền của ta vẫn nằm trong tay hắn, vì thế ta tức tốc lên kinh thành đòi lại. Không ngờ, lại đụng phải huynh trưởng làm quan lớn của hắn. Huynh trưởng hắn vốn tính tình lãnh đạm, liền sa sầm nét mặt mà hỏi: “Sai lại gầy thế này?”

Hoàng Thành Rực Lửa

Hoàng Thành Rực Lửa Ta là thư đồng của Nhị tiểu thư. Nàng gây họa, ta chịu tội thay. Ta làm điều mờ ám, nàng gánh tội thay. Chúng ta cùng nhau gây sóng gió ở Lĩnh Nam, được xưng là “song họa”. Cho đến khi Vương gia khải hoàn, hắn nắm giữ trọng binh lại vừa chiến thắng, Hoàng đế ngày càng không ngủ được, ngấm ngầm ám chỉ phải đưa một đứa trẻ đi làm con tin. Nhị tiểu thư nhìn đại tỷ sắp xuất giá, rồi lại vuốt đầu cặp đệ muội song sinh. Nàng quay đầu nhìn ta, cười nhe răng. “Ta đi Thượng Kinh làm con tin, ngươi có đi không?” Ta lập tức về nhà, lén bỏ thuốc xổ vào bữa ăn của kế mẫu luôn hại ta, rồi gói hành lý đến tìm nàng. “Đi!”

Độ Hành Chu

Độ Hành Chu   Hệ thống yêu cầu ta cứu rỗi nhân vật nhân vật phản diện, nhưng ta lại là một người mắc chứng sợ giao tiếp. Cũng may, ta nhanh trí đổi lấy một chiếc áo choàng tàng hình từ hệ thống. Vì thế—— Lúc nhân vật phản diện mới sáu tuổi, đói bụng trong ngôi miếu đổ nát, một chiếc bánh lớn bỗng từ trên trời bay tới trước mặt hắn. Nhân vật phản diện: “?” Mười sáu tuổi, khi nhân vật phản diện trên chiến trường suýt mất mạng, kẻ địch lại bất thình lình ngã xuống. Nhân vật phản diện: “??” Sau này. Khi thiếu niên nghèo túng đã trở thành kẻ công thành danh toại, ta định rời đi. Nhưng đêm ta muốn đi, hắn lại rơi xuống nước. Ta không nhịn được, lao xuống cứu, nào ngờ bị hắn giữ chặt cổ tay. Ánh mắt thiếu niên đen láy sáng ngời, từng câu từng chữ, vừa thành kính vừa nóng bỏng: “Cuối cùng, ta cũng gặp được người, thần minh của ta.”

Ngược Dòng

Ngược Dòng Ta vô cùng căm ghét vị hôn phu què chân của mình. Chỉ vì hắn, ta luôn bị đám quan quyến cười chê, dẫu cho hắn là một vị Hầu gia tôn quý. Sau này, dưới sự hậu thuẫn của di nương, ta gom hết can đảm tư thông với một thư sinh nghèo, rồi cùng hắn bỏ trốn. Nhưng ta lại gửi nhầm chân tình. Thư sinh ấy thi rớt xong liền ngày ngày đánh đập ta. Sau khi bị hắn đánh ch,t, hắn còn xé rách xiêm y của ta, bịa đặt rằng ta th/ông d/âm với người khác rồi ch.t. Người nhà xem ta như nỗi ô nhục, để mặc t/hi t/hể ta bị vứt nơi hoang dã. Cuối cùng, chính vị hôn phu mà ta đã ruồng bỏ lại đứng ra thu nhặt xá/c ta. Là hắn, ép người nhà ta tổ chức tang lễ cho ta. Là hắn, không tiếc chống lại thánh chỉ, rời khỏi kinh thành, bắt được tên thư sinh bạc bẽo kia, thay ta b/áo thù. Hắn nói: “Nàng là thê tử của ta.” Khi mở mắt ra lần nữa, ta trở về thời điểm còn bị đám quan quyến châm chọc, muốn hủy hôn. Lần này, ta cười lạnh bước ra: “Ngồi xe lăn thì sao chứ? Chàng vẫn là vị Hầu gia cao cao tại thượng. Sau này ta sẽ là Hầu phu nhân tôn quý. Còn các ngươi, lại là thân phận gì?” Người vốn luôn cúi đầu kia, bỗng ngẩng lên nhìn ta, trong mắt là ánh sáng chưa từng có.

Mạnh Uyển

Mạnh Uyển Trạng nguyên lang đã cho một cô nhi ở nhờ trong nhà. Cô nương ấy dung mạo xinh đẹp, tính tình nhu mì, hai người họ đã nảy sinh tình cảm. Vì cô nương đó, hắn không tiếc hủy hôn ước với ta, vị thanh mai hắn. Mẫu thân hắn không nỡ từ bỏ gia thế của nhà ta nên đã tự ý tìm cách đuổi vị cô nương kia đi. Nhưng trạng nguyên lang lại đổ hết tội lỗi lên đầu ta. Sau này, hắn làm quan to, quyền khuynh triều dã. Hắn trước tiên trả thù ta, thậm chí còn liên lụy cả gia tộc của ta. “Ngày đó, ngươi dùng quyền thế ép A Trí phải rời đi.” “Giờ ta cũng cho ngươi nếm thử mùi vị bị quyền thế giày xéo.” Hắn ăn nói rất đường hoàng, không hề quan tâm đến tình nghĩa phu thê suốt tám năm của chúng ta. Ta bị một nhát kiếm cắt đứt cổ họng, đau đớn mà chết, dưới thân là thi thể của mẫu thân. Mở mắt ra lần nữa, ta đã trở về ngày trạng nguyên lang muốn hủy hôn với ta.

Tuyệt Tình Tần Gia

Tuyệt Tình Tần Gia Bà mẫu móc ra một tờ hưu thư đặt vào tay ta. Ta giật mình: “Mẹ, đây là thứ cha để lại cho người trước khi mất sao?” “Không, đây là nhi tử ta để lại cho ngươi.” Cái gì? Thừa dịp ta mang thai, muốn lấy mệnh ta? “Đừng lo lắng, nửa năm sau sẽ lại nạp ngươi vào cửa làm thiếp, đồ cưới của ngươi trước hết cứ để ta giữ cho, sau này chúng ta vẫn là người một nhà.” Đời trước ta đào mồ người khác, nên đời này phải làm người một nhà với các ngươi sao!? Ta vuốt ve bụng đã nhô cao, ra lệnh cho tâm phúc: “Đi, chúng ta đi phá từ đường của Tần gia trước đã!” “Không được, đó là tổ tông của Tần gia.” Hừ, đó là tổ tông nhà ngươi, chứ không phải tổ tông nhà ta!

Tiểu Thư Đồng Của “Công Chúa Câm”

Tiểu Thư Đồng Của “Công Chúa Câm” “Công chúa câm” tuyển thư đồng, gia đình cử ta đi. Để dỗ dành, phụ thân còn cố ý nhét đầy thức ăn vào hành lý cho ta. Đến ngày kiểm tra, cung nữ hầu cận bên cạnh công chúa tên Hỉ Tước hỏi: “Trong sách như có Hoàng Kim Ốc.” Ta đáp: “Nào có da giòn heo sữa quay?” Ai ngờ bất ngờ thật, công chúa lại chọn ta. Ta bèn hỏi vì sao. Hỉ Tước đáp: “Công chúa nói cô thiếu đầu óc.” Ta: “???” Sau đó ta với công chúa ngủ chung một giường. Ta thắc mắc: “Cái gì cộm dưới lưng ta thế?” Công chúa cất giọng khàn khàn: “Im miệng.” Công chúa không phải câm sao?! Công chúa là nam nhân ư?!

Nhật Ký Trông Trẻ Trong Hậu Cung

Nhật Ký Trông Trẻ Trong Hậu Cung Sau năm năm làm giáo viên mầm non, tôi bỗng xuyên không thành phi tần thấp kém nhất trong hoàng cung. Vì không có bàn tay vàng, tôi quyết định buông xuôi. Không ngờ sau một năm ăn không ngồi rồi trong cung, Tần phi ở cùng một cái cung điện với tôi đột nhiên bị ban chết. Ngũ Hoàng tử ba tuổi dưới gối của nàng bỗng trở thành củ khoai lang bỏng tay, chẳng ai muốn nhận nuôi. Cuối cùng, đẩy qua đẩy lại, lại rơi xuống trên đầu tôi. Chăm trẻ con chứ gì, đây là chuyện tôi giỏi nhất. Cho đến năm thứ hai, một vị quý nhân qua đời, công chúa mới đầy tháng của nàng được đưa đến cung tôi. Sau đó nữa, Mai phi ngang ngược càn rỡ rơi đài, trưởng công chúa mười tuổi cũng được xếp hàng đưa đến…

Hoán Thân Đổi Thế

Hoán Thân Đổi Thế Cửu vương gia bị người hạ dược, trong tình thế cấp bách đã xông vào phòng khuê phòng của ta. Sau một đêm xuân tiêu, hắn hứa sẽ cưới ta về làm vợ. Nhưng quay đầu đã ra lệnh cho sát thủ giết ta. “Nữ nhân này thân phận thấp hèn, thế mà cũng dám mơ tưởng trở thành Vương phi của ta?” Một lúc sau, ta nhìn xác sát thủ nằm trên đất, tát lệch đầu tên thuộc hạ. “Lão nương đây thải dương bổ âm nhiều năm, lần đầu tiên thấy loại hàng kém chất lượng như vậy! Thật uổng phí thuốc của lão nương!”

Phu Quân, Đừng Trách Ta Vô Tình

Phu Quân, Đừng Trách Ta Vô Tình Phu quân xuất chinh nơi biên ải, từ trong tay quân địch cứu về bạch nguyệt quang của chàng. Ánh trăng sáng thân thể yếu ớt, cần máu đầu tim để tẩm bổ. Ta bèn lấy máu gà, buộc vào ngực, chủ động hiến một bát. “Phu quân, không sao đâu, chỉ cần công chúa khỏe mạnh, bảo ta làm gì cũng được, khụ khụ…” Ròng rã bảy ngày, nàng uống “Ta.” bảy bát máu. Nàng khỏe rồi nhưng “Ta.” thì “Không chịu nổi.” Trước khi chết, ta vét sạch gia sản của chàng, xuống Giang Nam làm ăn. Nhiều năm về sau, nghe nói có người vì muốn gặp ta mà quỳ gối suốt một đêm trong mưa. Chỉ vì ta giống phu nhân đã khuất của hắn.

Nguyện Kiếp Không Sai

Nguyện Kiếp Không Sai Để với được thái tử, em gái giả vờ rơi xuống nước, lại rơi vào trong lòng gã công tử nổi tiếng ăn chơi bậc nhất kinh thành. Vì để không phải gả cho gã, ả tự nói dối người rơi xuống nước là tôi. Vài năm thành hôn, tôi tỉ mỉ trù tính mọi thứ, quản lý hậu trạch, trải lót tiền đồ cho gã công tử ăn chơi kia. Nhưng chỉ đổi lại mấy lời trách móc đầy hận thù của gã. “Nếu không phải vì cô, ta đã sớm song túc song phi* với Uyển Nhi rồi, Uyển Nhi sao còn phải chịu khổ ở Đông cung nữa chứ!” *Song túc song phi: Ý chỉ tình cảm yêu đương thắm thiết. (nữa thì các bà tự tra nha, ốm quá lười tra) Tôi cười khẩy phế gã. Không ngờ, khi lại mở mắt ra, tôi được tái sinh ở trong quá khứ. Lần này tôi chọn thái tử.

Biên Giới Hòa Thân

Biên Giới Hòa Thân Ta là công chúa, quốc sư là thanh mai trúc mã của ta, còn hoàng đế là ca ca của ta. Thế nhưng, ta lại nghe thấy quốc sư đề xuất với hoàng đế, gửi ta đến biên giới để hòa thân, nhằm đổi lấy bạch nguyệt quang trong lòng cả hai. “Ngươi là công chúa của một quốc gia, theo lý nên có trách nhiệm giữ gìn hòa bình. Hứa Chiêu chỉ là một cô gái yếu đuối, nàng không thể đảm đương nổi.” Từ trên xuống dưới triều đình đều nói rằng do gia đình Hứa Chiêu làm việc thiếu cẩn trọng, dẫn đến sự thất bại của triều ta. Hứa Chiêu vì tùy tiện đi theo đến chiến trường nên đã bị người man tộc bắt giữ. Ta không muốn bị ép buộc đi hòa thân thay cho một người như vậy, nhưng họ chẳng hề quan tâm đến nguyện vọng của ta, cưỡng chế trói ta lại. Ta cảm thấy vô cùng thất vọng với họ, và cũng đổ hết sự oán giận lên Hứa Chiêu. Nhưng sau khi ta gặp Hứa Chiêu tại vùng man tộc, ta phát hiện nàng hoàn toàn không giống như những gì ta từng nghe. Nàng nói với ta: “Ngươi không phải là sợi tơ hồng trong cung cấm, mà là một cây cổ thụ, rồi sẽ có một ngày cành lá xum xuê.”

Bỏ Duyên Phận Ta Quyết Lòng Tu Đạo

Bỏ Duyên Phận Ta Quyết Lòng Tu Đạo Hôn sự của ta bị mẫu thân trao cho đường tỷ. Bà nói ta chưa đủ xinh đẹp, cũng không thông minh lanh lợi, đường tỷ thích hợp gả vào Hầu phủ hơn ta. Nếu đã như vậy, thì cứ để tỷ ấy gả đi.

Có Quận Chúa Nào Thảm Như Ta Không?

Có Quận Chúa Nào Thảm Như Ta Không? Phu quân của ta xuất chinh nhiều năm, ngày trở về lại mang theo một nữ tử mù đang hoài thai. Ác độc bà mẫu vì cháu đích tôn, ép ta uống trà thị thiếp nàng ta dâng lên. Nửa năm sau, nàng ta sinh trưởng tử, còn ta, chỉ cách một bức tường, lại độc phát mà chết trên giường lạnh lẽo. Trọng sinh trở về, ta quay lại đúng ngày hắn khải hoàn. Nữ tử mù quỳ trước mặt ta, ta thản nhiên đồng ý, sau đó xoay người, lập tức tiến cung thỉnh chỉ hòa ly. Bọn họ dường như đã quên mất. Dù song thân ta đều đã mất, nhưng cữu cữu ruột của ta chính là đương kim thiên tử!

Gia Nguyệt

Gia Nguyệt Ngày Thẩm gia bị phán lưu đầy. Vị hôn phu của ta trước mặt thánh thượng bảo toàn cho cả nhà nhị phòng thứ muội, chỉ riêng ta bị bỏ lại. Khi tiễn ta lên đường, hắn thần sắc hờ hững, chậm rãi nói: “Ngươi từ lâu đã kiêu ngạo, chẳng dung nổi A Doanh. Đợi ta cùng nàng thành thân, sẽ đến đón ngươi. Chỉ ba tháng mà thôi, ngươi nhẫn nhịn một chút.” Ta im lặng không đáp. Thẳng đến về sau, khi nhà họ Lục suy tàn, còn ta lại gặp thời đắc thế. Hắn đến cầu cứu, thái độ ta hờ hững, nhàn nhạt đáp: “Ngươi vốn luôn tự phụ, chẳng qua chỉ là chờ sau thu chém đầu, đợi đến ngày xử trảm, ta nhất định thân đến quan sát. Chỉ ba tháng mà thôi, ngươi gắng chịu đi.”

Thái Tử Bồi Táng Cùng Ta

Thái Tử Bồi Táng Cùng Ta Nữ nhi ngoại thất của phụ thân mượn danh nghĩa của ta để trèo lên giường thái tử. Hoàng hậu muốn đánh c/h/ết nàng ta, nhưng nàng lại nói rằng chính ta sai nàng làm vậy, chỉ để thử lòng thái tử. Ngoại tổ gia của ta nắm giữ năm mươi vạn binh quyền, lại vô cùng yêu thương ta. Hoàng hậu không dám đắc tội với ta, chỉ đành ép nữ nhi ngoại thất ấy gả cho một kẻ thô bạo, phải rời xa kinh thành. Thái tử cũng một mực khẳng định rằng, hắn chưa từng động vào nữ nhi ngoại thất, chỉ muốn sớm ngày rước ta vào Đông cung. Về sau, nữ nhi ngoại thất tư thông cùng người khác, bị phu quân phát hiện, đánh đập đến ch/ết. Thái tử bỗng thay đổi hoàn toàn, dùng da/o k/ề lên cổ ta, giọng căm hận nói: “Nếu không phải vì ngươi nhất quyết muốn gả cho ta, thì làm sao nàng ấy lại rời xa ta?” “Nàng ấy ch/ết rồi, ngươi phải b/ồi tá/ng.” Hắn dùng da/o, tự tay biến ta thành nh/â/n t/rư, vừa cười vừa hành hạ ta đến c/h/ết. Khi mở mắt ra lần nữa, ta đã quay về ngày muội muội trèo lên giường hắn.

Khi Hoa Nở, Gió Tự Tìm Về

Khi Hoa Nở, Gió Tự Tìm Về Thành hôn năm năm, ta thu liễm phong mang, đoan trang hiền thục. Thế nhưng phu quân, kẻ luôn miệng nói cùng ta cầm sắt hài hòa, lại sớm đã ở bên ngoài nuôi dưỡng một ngoại thất xinh đẹp kiều diễm. Nàng rưng rưng lệ, quỳ gối trước mặt ta, cầu xin một danh phận: “Phu nhân, đại nhân thương xót người, nhưng năm năm qua người chưa từng hoài thai. Đại phu từng nói mệnh người bạc phúc con cái, mà nay trong bụng ta đã có huyết mạch của Tạ gia, mong phu nhân thành toàn, để chúng ta một nhà đoàn viên.” Ta khẽ nghiêng người, ghé vào tai nàng, nhẹ giọng cười: “Hà cô nương, ngươi sao dám chắc kẻ không thể sinh là ta, chứ không phải vị Tạ đại nhân mà ngươi tâm tâm niệm niệm?”

Người Trong Mộng Là Chàng

Người Trong Mộng Là Chàng Đêm bị Bùi Tịch từ chối, ta bắt đầu mơ những giấc mộng kỳ lạ. Lần đầu tiên, hắn lạnh lùng nhìn ta, nói: “Hôn ta.” Nhưng chính hắn lại ép ta vào lòng, hôn đến mức khiến ta không thở nổi. Lần thứ hai, đầu ngón tay hắn móc nhẹ chiếc áo trong của ta, nghiêm nghị nói: “Cởi ra.” Thế nhưng lại là hắn, trong cơn ý loạn tình mê, ôm lấy ta: “Diêu Diêu, phu quân rất thích nàng.” Những cơn ác mộng cứ thế lặp đi lặp lại, khiến ta sợ hãi đến mức phải đi tìm Bùi Tịch để hỏi cho rõ. Nhưng vừa đến, ta đã nhìn thấy người nam nhân anh tuấn cao quý ấy đang giữ vẻ mặt lạnh lùng, nói với Quốc công phu nhân về ta: “Xin mẫu thân đừng lo. Ta không thích nàng.”

Nhân Duyên Trong Gió

Nhân Duyên Trong Gió Ta nhặt được Lục Nghiễn Tu mất trí nhớ, mang hắn về nuôi bên mình. Ngày hắn khôi phục trí nhớ và rời đi, hắn vung tay áo, biến ra một đống trân châu. “Đếm cho đủ xem có bao nhiêu hạt, đếm đúng rồi, ta sẽ trở lại.” Nói xong, hắn quay lưng bước đi, không mang theo chút lưu luyến nào. Ngày đầu tiên, ta đếm được ba mươi hai hạt. Cảm thấy hơi đói, ta đứng dậy đi ăn cơm. Ngày thứ hai, vất vả lắm ta mới đếm được một trăm hạt. Có chút buồn ngủ, ngả đầu liền thiếp đi. Ngày thứ mười, ta không đếm nữa, mà cẩn thận nhét số trân châu đó vào người, bước ra ngoài cửa. Sáu năm sau, Lục Nghiễn Tu đi ngang qua đây, thấy ta gục trên bàn đá đang đếm trân châu, không nỡ lòng nên tiến lại gần. “Đã nhiều năm trôi qua, nàng đã đếm rõ ràng chưa?” “Chỉ còn năm mươi ba hạt.” Ta trả lời. Lục Nghiễn Tu chau mày, ánh mắt đầy phiền muộn nhìn ta: “Ngốc nghếch! Đếm sai rồi!” Không sai mà, sáu năm nay, ta đã dùng số trân châu đó để mua đàn ông, mua nhà, mua đất. Cuối cùng, chỉ còn lại năm mươi ba hạt này.