Cổ Đại

Cha Đã Muộn Mất Rồi

Cha Đã Muộn Mất Rồi “Mẹ ngươi đâu?” Cha hỏi tôi, trên người còn vương mùi son phấn của thiếp thất của ông ta. “Mẹ tôi ch//ết rồi, từ ba ngày trước.” Tôi chỉ vào di hài của mẹ, dửng dưng nói cho ông ta biết. Người cha xưa nay vốn được xưng là tỉnh táo đã hoàn toàn phát điên. 

Phu Quân Vạn Quan

Phu Quân Vạn Quan Phu quân bệnh nặng, đại phu nói vô phương cứu chữa. Nếu tán gia bại sản, dùng nhân sâm ngàn năm để bồi bổ, có lẽ sẽ kéo dài được mạng sống thêm nửa năm. Nhớ đến vị thảo dược “huyết khô thảo” mà hắn đã bỏ vào thuốc của ta, nước mắt ta lặng lẽ rơi, lắc đầu từ chối. Sau một tang lễ, ta trở thành chủ nhân của khối tài sản khổng lồ. Ngoại thất dẫn theo một đứa con tới nhà, đòi chia tài sản. Ta chỉ phẩy tay, ra lệnh cho người đuổi bọn họ đi. “Thứ mèo chó gì cũng dám tự nhận là người nhà! Phu quân ta, Thẩm Hạc Sơn, vốn là một quân tử đoan chính, sao có thể làm ra chuyện nuôi ngoại thất bên ngoài được?”

Một Đời Có Người Cho Ăn Là Đủ

Một Đời Có Người Cho Ăn Là Đủ 【Thái tử ca ca, bánh hoa sen ngọt quá, để ta ăn thay người nhé?】 Thái tử lạnh nhạt đáp một tiếng: 【Ừm.】 【Thái tử ca ca, món ngũ bảo rau tươi này hình như người không thích ăn, để ta giúp người giải quyết nhé?】 Hắn không kiên nhẫn, đem hết đẩy sang cho ta. Cứ như vậy, theo chân Thái tử ở Từ An Tự ăn chay suốt cả mùa hạ, ta chẳng những không gầy đi, mà còn béo thêm ba cân. Trước lúc từ biệt, ta lưu luyến không rời mà nhìn Thái tử. Rời xa hắn rồi, ta lại phải chịu đói nữa rồi. Bất ngờ nghe hắn bực bội quát lên với ta: 【Ngẩn ra làm gì, trong cung còn nhiều món ta không thích ăn hơn nữa, còn không mau theo cho kịp!】

Thời Anh

Thời Anh Bộ văn phòng tứ bảo ta tặng cho thanh mai trúc mã, hắn lại đem tặng cho Giang Văn Đàn, vị thừa tướng lạnh lùng cấm dục. Đêm đó, ta ướt đẫm mồ hôi. Mãi mới phát hiện— Ta và cây bút mực đã tặng đi kia lại có liên kết cảm ứng! Hắn vuốt ve thân bút trong tay, còn ta thì… Lúc khó chịu nhất, trước mắt ta chợt hiện lên một dòng chữ kỳ lạ: 【Mới thế này đã không chịu nổi? Giang thừa tướng còn phải dùng bút lông phê duyệt tấu chương cả đêm!】 Không thể chịu đựng được, lại không thể đòi lại món đồ đã cho đi, ta dứt khoát chọn cách lấy chồng. Hôm bàn chuyện hôn nhân với thanh mai trúc mã. Ngón tay thon dài của Giang Văn Đàn khẽ lướt qua cây bút lông mang theo bên người. Ta suýt nữa đứng không vững, ngay tại chỗ lập tức đổi ý: “Ta muốn gả cho Giang thừa tướng…”

Ác Giả Ác Báo

Ác Giả Ác Báo Vì muốn cho đệ đệ chào đời đúng ngày mồng Một Tết, nương ta gắng gượng nén đau, cắn răng chịu đựng. Ta lo lắng sẽ xảy ra chuyện một xác hai mạng, bèn đi thỉnh bà đỡ đến. May mắn, đệ đệ thuận lợi chào đời, mẫu tử bình an. Nhưng cha ta chẳng những không vui mừng, mà giáng ngay một cái tát thật mạnh vào mặt ta, khiến tai ù đặc. “Đồ tiện tỳ, ngươi đã khiến cả nhà chúng ta mất đi tiền đồ sáng lạn!” Nương ta vừa tỉnh lại, đã dồn chút sức lực cuối cùng, ghì chặt đầu ta xuống, ép mạnh vào tường. “Đều tại ngươi! Nếu không phải ngươi đi tìm bà đỡ, ta cũng sẽ không phải sinh đứa bé vào hôm nay!” Đầu ta bị đập đến máu chảy không ngừng, mà cha cùng tổ mẫu đứng bên cạnh lại vỗ tay cười hả hê như đang xem trò hay. Thương thế còn chưa kịp lành, bọn họ đã đem ta bán vào nơi bẩn thỉu nhất – kỹ viện. Ta chịu đựng tra tấn đến khi chết. Khi mở mắt lần nữa, ta phát hiện mình trở về đúng đêm nương chuẩn bị sinh đệ đệ. Lần này, ta khóa chặt cửa lớn, nhất quyết không để nương ra ngoài thỉnh bà mụ. “Nương à, con biết người khổ sở, nhưng vì phú quý cả nhà ta, người hãy nhẫn nhịn thêm chút nữa.”

Như Mặt Trời Chói Lọi

Như Mặt Trời Chói Lọi Ta và Lục Mặc Ương từng tương tri tương ái suốt một đời. Sau khi cùng trọng sinh, lại ăn ý mà tránh né việc tái ngộ. Kiếp trước, khi mới mười tám tuổi, hắn đã đỗ trạng nguyên. Lúc cỡi ngựa du phố mừng vinh quy, hắn cứu ta – kẻ bị đám nữ tử hoài xuân chen lấn mà rơi xuống từ trà lâu – chúng ta vừa gặp đã thương. Khi đến cửa cầu hôn, sính lễ phong phú, cho ta đủ thể diện. Về sau đối với ta như thuở ban đầu, chưa từng có ngoại thất hay thông phòng. Ta cũng yêu hắn như sinh mệnh. Thế nhưng khi sống lại, hắn lại không đón lấy ta lúc rơi xuống từ trà lâu.

Trăng Thu Mấy Độ

Trăng Thu Mấy Độ Từ nhỏ ta đã hiểu rõ, tâm phải đủ độc, thủ đoạn phải đủ tàn nhẫn, mới có thể bảo toàn mạng sống trong thời loạn thế. Năm đó, ta trọng bệnh gần như hấp hối trong ngôi miếu đổ nát, lỡ mất chuyến bố thí của tiểu thư Giang gia. Nàng đã lục tung cả thành, cuối cùng cứu được ta khi ta chỉ còn thoi thóp một hơi thở. Ta thề sẽ bảo vệ nàng cả đời. Một gã thư sinh nghèo hèn muốn leo cao, liền giở trò bịa đặt, vu hãm rằng mình có tư tình với tiểu thư. Tiểu thư chỉ biết khóc thút thít kêu oan, chẳng thể tự bảo vệ chính mình. Ta nhìn gã thư sinh ấy, khẽ thở dài. Sống chẳng phải rất tốt hay sao? Cớ gì lại cứ nhất quyết muốn ch.t như vậy?

Tái Sinh Thành Thái Tử Phi

Tái Sinh Thành Thái Tử Phi Việc đầu tiên ta làm sau khi được tái sinh. Chính là cầm thuốc độc xông đến tiệm bánh bao ở phía Tây thành. Tên thanh niên bán bánh bao kia mới chính là thái tử lưu lạc nơi dân gian. Không lâu sau, hắn sẽ cùng thanh mai của mình trở về hoàng cung. Trước tiên giết chết thái tử giả, sau đó hành hạ thái tử phi. Ngày thái tử phi chết, tuyết rơi đầy trời, phủ trắng xóa mặt đất đã nhuốm đỏ. Ta chính là thái tử phi xui xẻo đó. Không ngờ, lại đụng phải thái tử giả cầm kiếm đuổi đến trước cửa tiệm bánh bao. Ta nhướng mày: “Thế nào? Cùng nhau?”

Tỷ Muội Thâm Tình

Tỷ Muội Thâm Tình Cùng là nha hoàn thông phòng, ta và Thúy Liễu đấu nhau suốt nửa đời người. Tranh sủng ái, tranh địa vị, tranh vị trí di nương. Sau này Thúy Liễu sảy thai, không thể sinh nở nữa, ta uống một bát canh phu nhân thưởng, tỉnh dậy thì phát hiện ra mình đang trần truồng dây dưa với mã phu, bị bắt gian tại giường. Tướng quân giận dữ, rút kiếm đâm ta, không ngờ Thúy Liễu lại thay ta đỡ một nhát kiếm. Trước khi chết, lần đầu tiên nàng nắm lấy tay ta: “Ngươi khóc cái gì, xấu chết đi được. Ta đã sớm nói với ngươi rồi, phu nhân tuyệt không phải loại tốt lành gì, ta đã phòng ngừa đủ đường, ngươi vẫn trúng kế của nàng.” Ta và Thúy Liễu cùng chết, người thắng lớn nhất, lại là phu nhân nổi tiếng hiền lành. Mở mắt ra lần nữa, ta đã trở về ngày Thúy Liễu mới vào phủ. Phu nhân vẻ mặt khó xử nói với ta: “Thúy Liễu nói nàng thích căn phòng của ngươi, ngươi nhường cho nàng đi.” Ta cười gật đầu: “Được thôi, ta sẽ đi giúp Thúy Liễu tỷ tỷ dọn dẹp!”

Thiên Tuế Giang Sơn

Thiên Tuế Giang Sơn Ta là nha hoàn của Hầu phủ, đêm thiếu gia say rượu, cưỡng ép ta phá giới. Hắn nếm qua tư vị liền ghiền, quấn lấy ta suốt bốn năm trời, nhưng chưa bao giờ chịu cho ta danh phận. Ta hiểu rõ trong lòng, người thiếu gia thực sự yêu thương, chính là biểu tiểu thư đã có hôn ước. Nhưng vị hôn phu của biểu tiểu thư là một kẻ tàn tật tính khí thất thường, nàng sống c/h/ết không chịu gả qua đó. Lão phu nhân thương xót nàng, suy nghĩ thật lâu, cuối cùng nghĩ ra cách thế thân. Ánh mắt bà rơi xuống người ta, người có vài phần giống biểu tiểu thư: “Đào Chi, Hầu phủ nuôi ngươi bấy nhiêu năm, ngươi cũng nên vì Hầu phủ mà làm chút việc rồi. Biết phải làm thế nào chứ?” Ta ngoan ngoãn dập đầu sát đất: “Nô tỳ biết, nô tỳ nguyện thay biểu tiểu thư xuất giá.”

GIANG HỨA

Vị hôn phu là một quân tử có phẩm hạnh cao quý.Vì muốn chăm sóc cho biểu muội bơ vơ, hắn kiên quyết muốn nhận nàng làm thiếp.Ta đề nghị hủy hôn, Thẩm Hằng khinh miệt cười một cái.“Biểu muội bơ vơ không nơi nương tựa, nếu ta không nhận nàng làm thiếp thì không ai chăm sóc nàng, nàng chẳng có chút lòng tốt nào sao?”Sau khi hủy hôn, hắn trở thành một quân tử được cả kinh thành khen ngợi, còn ta vì ghen tuông mà danh tiếng tiêu tan.Thấy ta không thể lấy chồng, vị Thám hoa vinh hiển này lại động lòng từ bi.“Dù nàng là tiểu thư nhà quyền quý, nhưng với danh tiếng hiện tại của nàng, ta chỉ có thể nhận nàng làm thiếp.”Ngày hắn đến cửa, người trong cung mang chỉ dụ ban hôn cũng đã đến trước cửa phủ.Ta mỉm cười hỏi hắn: “Ngươi nói ta nên làm Thế tử phi hay rửa tay vào nhà ngươi làm thiếp, thật khó chọn quá.”

Kiến Xuân Thai

Kiến Xuân Thai Khi thành bị phá, ta và Công chúa cùng bị bắt đi. Phu quân ta mang binh chạy tới, bắt vợ của thủ lĩnh phản quân đến: “Vợ của ngươi, đổi lấy vợ của ta.” Phản quân đáp ứng. Lòng ta đầy chờ mong, lại thấy hắn từng bước từng bước đi về phía…… Công chúa.

Đích Tỷ Muốn Thay Ta Làm Hoàng Hậu

Đích Tỷ Muốn Thay Ta Làm Hoàng Hậu Ngày thứ hai mươi tám sau khi ta được sắc phong làm Hoàng hậu, đích tỷ của ta vào cung. Nàng muốn đổi lại thân phận với ta, trở về làm Hoàng hậu cao quý. Ta vui mừng nhảy cẫng lên, hớn hở muốn ôm Thanh Long đại đao của ta ra khỏi cung. Dù sao ta cũng chẳng muốn hầu hạ tên bạo chúa thất thường, động một tí là chém người như Phó Thanh Hoằng đâu. Chỉ là sau đó, ta bị Phó Thanh Hoằng chặn lại ở trường săn, hắn híp mắt, cười như không cười: “Chuồn đi không một tiếng động luôn ha, Lục Thương Nhĩ, gan to rồi nhỉ.”

Nhân Gian Tám Vạn Mùa Xuân

Nhân Gian Tám Vạn Mùa Xuân Nha hoàn Thanh Mạt của ta đã tặng cho tên ăn mày một túi tiền đầy, ai nấy đều khen nàng rộng lượng. Nhưng ngày hôm sau, trong cung lại truyền đến thánh chỉ từ hôn. “Nữ nhi Hứa gia, Hứa Ấu Nhiên, phẩm hạnh bại hoại, cả đời bị giam cầm trong chùa miếu.” Ta chính là Hứa Ấu Nhiên. Khi bị thái giám lôi ra khỏi cửa, nha hoàn Thanh Mạt kề sát tai ta, cười khẽ: “Tiểu thư, trong túi tiền đó là bức họa diễm tình của cô, hiện đã lan truyền khắp thanh lâu. Cô không thể trở thành Tấn Vương phi tôn quý được nữa rồi.” Ta không thể trở thành, chẳng lẽ một nha hoàn như ngươi có thể thay thế? “Người muốn cô chết đâu chỉ có mình ta, cô đoán xem còn ai nữa ~” Nàng cười nhìn về phía chính sảnh, bên trong đang đứng ba người. Lần lượt là—phụ thân ta với gương mặt đầy phẫn nộ, mẫu thân ta với vẻ mặt đau thương, và biểu muội Vi Vân Thư khẽ cau mày. Họ là những người thân cận nhất của ta. Ai đang hại ta? Sau một trận đại hỏa, ta trọng sinh về ngày du xuân năm ấy.

Nhất Niệm Thanh Mai

Nhất Niệm Thanh Mai Nhà thanh mai trúc mã của ta rất nghèo, còn nghèo hơn nhà ta. Nhà ta ăn cám, nhà hắn chỉ có rau dại. Ta mặc áo vải thô, hắn mặc áo gai. Năm ta mười tuổi, tìm hắn để chơi, lại nghe nói hắn đã bị đưa vào cung làm thái giám. Một đao cắt đi gốc rễ, một đao đoạn tuyệt tình thâm.

Hãy phản bội tôi, em gái cổ tích

Nhìn xuống đôi tay mềm mại trắng nõn của mình, Lâm Khê cuối cùng cũng xác nhận rằng mình đã xuyên không.Hơn nữa, còn xuyên không đến thế giới trong trò chơi tu tiên mà cô yêu thích nhất.Mỗi nữ chính trong đó đều là những nhân vật cô yêu thích.Cô đều hiểu rõ sở thích, tâm tư của mỗi nữ chính, thậm chí cả tư thế chiến bại và điểm yếu của họ.“Thật tuyệt vời—”Hai tay như run rẩy, ngồi trên giường nhìn ngắm căn phòng cổ kính, Lâm Khê dường như cũng run lên vì phấn khích.“Thực sự là… quá tuyệt vời.”Vài phút trước, khi cô đang chỉ trích CG chiến bại của nhân vật chính và đứng dậy để lấy đồ ăn, vì chân yếu và sàn trơn, không may mà sau đầu cô đập mạnh xuống sàn.Trước khi rời khỏi thế giới này, ý nghĩ cuối cùng trong đầu Lâm Khê chỉ còn lại một điều.“Chết rồi—”“Máy tính chưa tắt.”“Lịch sử duyệt web chưa xóa.”“Dù tan xương nát thịt cũng không sợ, chỉ muốn để lại trong sạch cho đời…”

Thiên Mệnh

Thiên Mệnh Khi Thái tử đăng cơ, đã lập Thái tử trắc phi làm Hoàng hậu. Nguyên nhân rất đơn giản, trên sách mệnh có ghi, Hoàng hậu đầu tiên của Thái tử sẽ chết vì loạn tiễn xuyên tim. Ngày thánh chỉ phong Hậu hạ xuống, tỷ tỷ của ta, tức là Thái tử phi Thẩm Thành Vân, cười tươi rói đến cung của ta, hành lễ không mấy nghiêm chỉnh: “Thần thiếp xin chúc mừng Hoàng hậu nương nương.” Sau đó, nàng lại tiến đến gần ta, đôi môi đỏ tươi cong lên đầy ác ý: “Thẩm Nhược Nhược, hãy trân trọng hai ngày tốt đẹp này đi nhưng cũng đừng quá đắc ý, nếu để ta không vui thì sau khi ngươi chết có được thụy hiệu tốt hay không, đều do ta quyết định.” “Thật sao?” Ta lùi lại một bước, trầm giọng nói. “Vậy thì tỷ tỷ nhất định đừng chết trước ta.”

Y Nữ Tự Cường

Y Nữ Tự Cường Khi Thẩm Hoài Dương cưới quận chúa, ta cũng tự định cho mình một mối hôn sự. Vào ngày bái đường ấy, ta ôm một xấp giấy vàng chưa mục nát nằm vào quan tài đá, bên cạnh là tân lang lạnh như băng. Cờ chiêu hồn, hỷ tang trắng, thì ra đây chính là giá tang. Thẩm Hoài Dương nghe tin chạy đến, đập vào nắp quan tài ta mà khóc rống: “Đáng hận! Nàng thà gả cho người chết, cũng không muốn làm thiếp của ta sao.” May mắn, ta đã không thèm để ý. Bởi vì ta đang chuẩn bị từ dưới đáy quan tài đào tẩu, tiêu dao giữa trời đất. Đột nhiên, một luồng khí lạnh quấn quanh cổ, bên tai vang lên một giọng nói âm u: “Nương tử định bỏ trốn sao?”

Trưởng Thư Nan Vi

Trưởng Thư Nan Vi Ngày thứ hai sau khi ấu đệ của ta được phong làm Thế tử, hắn đã đoạt quyền quản gia của ta và còn gả ta cho một kẻ vừa ngốc nghếch vừa béo ú. Hắn nói rằng ta vốn chỉ là một nữ tử nhà nông được nhận nuôi, từ m//áu đến thịt đều hèn kém vô cùng, hoàn toàn không xứng đáng làm trưởng tỷ của hắn. Chỉ có con gái dòng chính của nhị phòng mới là tiểu thư chân chính của Hầu phủ, mới là tỷ tỷ thực sự của hắn. Hắn dường như hoàn toàn quên mất, chính là ta đã dùng m//ạng mình để bảo vệ hắn suốt mười năm trong cái phủ tàn khốc này. Ta cười. Từ ngày đó, ta vui vẻ trốn trong khuê phòng, ngồi nhâm nhi hạt dưa và thưởng thức cảnh tượng tiểu đệ của ta bị “tỷ tỷ” mà hắn tôn trọng kia lừa gạt, dâng tước vị cho kẻ khác, rồi nhìn hắn biến Hầu phủ to lớn này trở nên suy tàn. Thật sảng khoái, quá sảng khoái!

Thứ Nữ Đạp Phượng

Thứ Nữ Đạp Phượng Đích tỷ của ta thích nhất là tỏ vẻ thanh cao. Hoàng đế hạ lệnh sắc phong nàng ta làm Thái tử phi, nàng ta lại quỳ dưới mưa năm canh giờ, xin Hoàng đế thu hồi mệnh lệnh đã ban ra: “Huyền Minh ca ca vẫn luôn coi nô tỳ là huynh đệ, nô tỳ sao có thể làm chậm trễ hôn sự của ngài được?” Thái tử bị vả thẳng mặt, trong cơn giận dữ cưới ta làm thê. Sau khi đích tỷ biết chuyện, nàng ta đấu tranh hết mình được vị trí làm thiếp liền quay ra chỉ trích ta: “Loại thứ nữ thấp hèn như ngươi quả nhiên là chỉ biết dùng thủ đoạn hèn hạ quyến rũ người khác.” Sau khi Thái tử kế vị, đích tỷ đứng ngoài cung Cảnh Nhân với ánh mắt tràn trề hy vọng: “Ta chỉ mong chiếm được trái tim chàng, được ở bên chàng mãi mãi. Vốn từ đầu ta đã không hề quan tâm đến ngôi vị Hoàng hậu.” Sau này, thứ nữ như ta mặc phượng bào bước vào trung cung. Trưởng tỷ mặt tái mét, ngu ngốc kéo cổ áo Hoàng đế hỏi: “Huyền Minh ca ca, năm đó ta quỳ trước Dưỡng Tâm điện, vì chàng quỳ dưới mưa năm canh giờ, chàng đã nói sẽ không bao giờ phụ ta, chẳng lẽ chàng quên rồi sao?” “Ả ta là thứ nữ! Sao có thể xứng đôi với chàng bằng một đích nữ như ta được?”