Cổ Đại

Tro Tàn Hoa Nở

Tro Tàn Hoa Nở Kiếp trước, kế mẫu bày mưu khiến ta thất thân tại yến tiệc, buộc ta phải gả cho Phương Nguyên An. Mà mối hôn sự ta đã đính ước từ thuở nhỏ, lại thuận lý thành chương bị trao cho muội muội. Thế nhưng Phương Nguyên An là kẻ trời sinh bất lực, tâm tính vặn vẹo, đã hành hạ đến ch.t không biết bao nhiêu nữ tử. Ta bị hắn tr/a t/ấn đến ch.t, muội muội lại giẫm lên th/i th/ể của ta, gả cho vị hôn phu năm xưa của ta, trở thành Thế tử phu nhân tôn quý. Phụ thân ta cũng bởi vì ta gả cho Phương Nguyên An, mà được thượng cấp nâng đỡ. Trùng sinh trở lại, kế mẫu lại muốn đoạt hôn sự của ta, ta liền vui vẻ đồng ý. Vậy nên, người thành thân với vị hôn phu của ta khi xưa, biến thành kế mẫu.

Thiên Hạ Trong Tay Nữ Nhân

Thiên Hạ Trong Tay Nữ Nhân Hoàng thượng giao con trai của Quý phi cho ta nuôi dưỡng. Quý phi bất mãn, mỗi tuần náo loạn ba lần, mỗi lần đều khiến hậu cung không yên ổn. Thậm chí còn tung tin đồn rằng ta ngược đãi đứa trẻ, cho nó ăn uống kham khổ. “Ngươi rốt cuộc có trả con lại cho ta không!” Quý phi tức giận đến phát run, đứng trước mặt ta chỉ trỏ, lên án không ngớt. “Không trả.” “Không trả đúng không!” Nàng trợn mắt, nghiến răng nghiến lợi: “Không trả, ta sẽ tìm Hoàng thượng sinh thêm một đứa nữa!” Nhìn dáng vẻ nàng giận đùng đùng rời đi, ta cười đến mức hoa dung thất sắc. Cũng chỉ có kẻ ngốc như nàng mới chịu sinh con cho hắn.

Sương Nhiễm

Sương Nhiễm Kế mẫu nghĩ ta tuổi nhỏ mất mẹ, đối đãi ta còn sủng ái hơn cả nữ nhi ruột thịt của bà. Bà thường nói, ta là đích trưởng nữ, vốn nên trưởng thành trong sự tôn quý vô song, nhưng xoay người lại nghiêm khắc giáo dưỡng muội muội. Ta được bà nuông chiều đến vô pháp vô thiên, cuối cùng vào năm mười tuổi đã gây ra đại họa, bị đuổi ra trang tử mặc cho tự sinh tự diệt. Sau này, ta được một bà tử không biết chữ nuôi lớn, đến khi được đón về nhà, muội muội đã được kế mẫu giáo dưỡng thành tài nữ danh chấn kinh thành. Kế mẫu bề ngoài đối với ta vẫn ôn hòa từ ái, nhưng sau lưng lại khinh miệt nói: “Phủ Định An hầu sao có thể coi trọng một đích trưởng nữ được nuôi lớn ở thôn dã? Một thôn phụ làm sao có thể so với Như nhi của ta?” Nghe vậy, ta chỉ cười nhạt. Bà ta vẫn chưa biết, rất nhanh thôi, bà ta sẽ phải bại trong tay “thôn phụ” này.

Hái Trái Lê Đường

Hái Trái Lê Đường Thuở nhỏ vì cứu hoàng thái tôn, ta ngã xuống nước rồi trở nên ngốc nghếch. Thái tử phi trong lòng áy náy, liền định thân để bồi thường. Từ đó, ta trở thành cái đuôi nhỏ sau lưng Triệu Cảnh Xuyên, bám theo suốt bảy năm. Thế nhưng hắn lại ghét ta dây dưa, ghét ta ngu muội, luôn tìm cách bỏ ta lại phía sau thật xa. Đợi đến khi ta tròn mười sáu, việc đầu tiên hắn làm là thỉnh chỉ đi tuần du phương Nam. “Quốc gia đại sự là trọng, nhi thần nên sớm rèn luyện.” “Thẩm Đường Lê? Không cần báo cho nàng, để nàng phơi vài tháng cho gió thổi bớt nước trong đầu đi.” Ta vô tình nghe được một câu ấy, trên đường trở về liền hớn hở hỏi tổ mẫu: “Chỗ nào gió lớn nhất ạ?” “Tất nhiên là Tái Bắc rồi.” Hôm sau, thu dọn xong túi vải thêu hoa nhỏ, ta liền ngồi lên xe ngựa đi Tái Bắc, trong lòng vui như mở hội. Trước kia Triệu Cảnh Xuyên luôn nói Tiểu Đường đầu óc vào nước, dù có ăn tiên đan cũng không cứu nổi. Thế gian chẳng có tiên đan, nhưng có gió mà. Gió ở Tái Bắc lớn, thổi cho sạch sành sanh, Tiểu Đường ta nhất định sẽ trở nên thông minh. Mai sau gặp lại, thấy Tiểu Đường thông minh lanh lợi như thế, hắn sẽ không còn lý do để chê ta ngốc nữa.

Viên Mãn

Viên Mãn Tân hoàng đế bỏ rơi ta, cưới ánh trăng sáng của hắn. Từ đó, cả nhà ta bắt đầu buông thả. Biên ải bị tấn công, cha ta: Bệnh cũ tái phát, không dậy nổi. An ninh kinh thành không tốt, đại ca ta: Nghỉ phép năm, đừng làm phiền. Hộ bộ không có tiền, mẹ ta: Nghèo, không cho vay được. Tân hoàng đế nổi giận: Các ngươi là cái thá gì? Trẫm có đầy người! Được thôi~ Tiếp tục buông thả. Sau đó, huynh trưởng của ánh trăng sáng bị tân hoàng đế phái đi nghênh địch, suýt nữa bị giết. Huynh thứ của ánh trăng sáng bị tân hoàng đế lôi đi phá án, ba ngày sau thì sợ ngây người. Mẹ của ánh trăng sáng vì muốn chống lưng cho con gái mà đã tiêu hết cả tiền dành dụm. Ô hô~ Cứ buông thả mãi, cứ sung sướng mãi~~~

Trưởng Tỷ Hoán Đổi Số Mệnh

Trưởng Tỷ Hoán Đổi Số Mệnh Trong một đêm, đích trưởng tỷ nhà ta như thay đổi thành người khác. Nàng vốn hiền lành chất phác, đột nhiên trở nên sôi nổi hoạt bát. Không chỉ ngày ngày nói về nội dung thoại bản nào đó, thậm chí còn cố gắng quyến rũ Thái tử què chân kia. Mà biểu thiếu gia tới cửa mời, lại bị nàng đẩy trên mặt đất nhục nhã trước mặt mọi người. Đích trưởng tỷ nói, nàng nhất định phải trở thành Thái tử phi, sao có thể để mắt đến dòng thương nhân thấp hèn này. Ta lại nhìn biểu thiếu gia vẻ mặt tủi nhục trên mặt đất, trong lòng rùng mình một cái. Đích trưởng tỷ sợ là không biết, thoại bản nàng xem chính là bản lậu. Thái tử trong quyển sách này căn bản sống không đến chương mười. Về phần biểu thiếu gia nhìn như nhu nhược, ôn nhuận như ngọc trước mắt này, kì thực là nam chính giet người không chớp mắt – – Nhiếp chính vương Dương Thầm.

Dê Nướng

Dê Nướng Cha ta là một đầu bếp nổi danh khắp mười dặm tám hương, món dê nướng nguyên con của ông có lớp da giòn tan, thịt mềm mọng, khiến ai nấy đều thèm thuồng. Ái thiếp của Nhiếp Chính vương nghe danh, bèn triệu cha ta đến phủ nấu ăn, đích thân yêu cầu món dê nướng nguyên con này. Cha ta đi, nhưng khi bị người ta ném trả về từ cửa sau của Vương phủ, toàn thân ông đã bị lửa thiêu cháy đến mức da thịt nát bấy. Thì ra, ái thiếp ấy bất chợt nảy ra ý muốn thưởng thức món dê nướng… không có mùi thịt dê. Khi mẹ ta biết chuyện, nàng không rơi lấy một giọt nước mắt. Nhưng ba tháng sau, nàng đứng trước cửa Vương phủ, dựng một cái nồi lớn, bắt đầu bán thịt dê.

Nhật Ký Xuất Giá của Tiểu Thư Đồ Tể

Nhật Ký Xuất Giá của Tiểu Thư Đồ Tể Trưởng tử của Quốc công phủ không thể hành phòng. Đại tỷ gả sang đó, không chịu mượn giống, bị bức đến “u uất mà chết”. Nhị tỷ vào phủ làm kế thất, liên tiếp hoài thai, lại vì khó sinh mà mẹ con cùng mất. Để kết chặt mối giao hảo giữa hai nhà, Hầu phủ lại tìm về ta – người thất lạc bên ngoài. Hiện tại, bọn họ muốn gả một đứa đồ tể như ta đi…

Ngựa Gầy Dương Châu

Ngựa Gầy Dương Châu Mẹ tìm đến ta than khóc, nói rằng cha đã dẫn một nữ tử từ bên ngoài về nhà, bề ngoài gọi là nghĩa nữ, nhưng hai người lại vụng trộm qua lại. Ta khuyên bà đuổi người đó đi, nhưng bà lại quay đầu kể hết cho cha. Vì vậy, cha đã nổi trận lôi đình, ép ta phải gả cho một lão già góa vợ để làm kế thất. Sau khi chết một cách thê thảm, ta mới biết rằng mình chỉ là một nữ phụ pháo hôi trong một cuốn tiểu thuyết. Mẹ ta chính là nữ chính bạch liên hoa, còn nữ tử mà cha mang về lại là nữ phụ ác độc. Dù mẹ ta bị người hại đến tan cửa nát nhà, bà vẫn chọn tha thứ, thậm chí trước khi đối phương qua đời còn đồng ý nuôi nấng nhi tử của nữ phụ ác độc. Sống lại một lần nữa, mẹ lại tìm đến ta than khóc: “Cha con dẫn về một nữ tử không rõ lai lịch, bảo là nhận làm nghĩa nữ, nhưng mẹ cảm thấy không đúng…” Chưa đợi bà nói xong, ta liền mỉm cười ngắt lời: “Mẹ, mẹ nghĩ nhiều rồi. Cha chẳng qua chỉ muốn tìm người để bầu bạn cùng mẹ thôi.”  

 Kết Cục Kẻ Vô Ơn 

 Kết Cục Kẻ Vô Ơn  Những câu chuyện trong thoại bản thường kể về thư sinh nghèo khó thi đỗ khoa cử, cưới được tiểu thư nhà giàu. Nhưng thực tế lại là, sau khi vắt kiệt máu của Thẩm gia, Tạ Tinh Kiều đã ra tay sát hại chính thê là ta, chỉ để dọn đường cho Bạch Nguyệt Quang của hắn, Lý Cẩn Nguyệt. Trong cơn đau đớn tột cùng, ta giật lấy túi thơm mà hắn luôn trân quý, bên trong rơi ra ba đồng hoa tiền mà trẻ con thường dùng để chơi đùa. Thì ra, mối tình sâu nặng của hắn, cũng chỉ là trò cười trong mắt Lý Cẩn Nguyệt. Sống lại một đời, ta muốn nhìn thấy giấc mộng đẹp của hắn tan biến, trăng tàn sao lặn.

Âm mưu chống lại thiên nhiên

Đại Minh, Ứng Thiên, bên bờ sông Tần Hoài.Tại cổng của một trang trại nhỏ, một thiếu niên với khuôn mặt đầy lo âu đứng đó, thiếu niên tuổi vừa tròn mười sáu, tên gọi Trần Bình An.Đã hơn một tháng từ khi ta từ thế kỷ hai mươi mốt xuyên không về Đại Minh, mặc dù cũng có hệ thống cần thiết của người xuyên không, nhưng hệ thống này ngoài việc thưởng một vài thứ không quan trọng, không có bất kỳ tác dụng nào.Không những không có bí kíp võ học, tàu kiên cường và đại pháo, thậm chí còn cho Trần Bình An một thân phận nguy hiểm có thể dẫn đến cái chết bất cứ lúc nào.Thân phận này chính là con riêng của ngự sử đại phu Trần Ninh, một người trong phe đảng của Hồ Duy Dung, càng thêm khốn khổ, hiện tại đang là năm Hồng Vũ thứ mười lăm, vụ án Hồ Duy Dung đã bùng nổ hơn hai năm.Vụ án này kéo dài mười năm, số người bị giết lên tới ba vạn, Hồ Duy Dung cùng chín họ bị giết, ngay cả Lý Thiện Trường cũng không tránh được cái chết!Là con riêng của Trần Ninh, người tham gia quan trọng trong vụ án này, Trần Bình An chỉ muốn chửi rủa.Ngươi Trần Ninh chỉ biết sinh không biết nuôi, những năm qua ta lưu lạc dân gian, chịu đựng đủ mọi khổ cực, không thấy ngươi quan tâm, bây giờ ngươi chết rồi, còn muốn liên lụy đến ta!Mặc dù Trần Bình An rất rõ ràng, Chu Nguyên Chương chỉ là lợi dụng tội danh phản loạn của Hồ Duy Dung để triệt hạ chế độ tể tướng, vụ án Hồ Duy Dung chỉ là một oan án.Nhưng lão Chu giết người thì cứ giết, ta khó khăn lắm mới xuyên không đến đây, lại bị liên lụy đến chết, biết tìm ai để phân xử?

Cháu Gái Tôi Không Là Nữ Chính

Cháu Gái Tôi Không Là Nữ Chính Trước lúc lâm chung, trước mắt ta vụt qua mấy dòng chữ kỳ lạ: 【Lão thái quân đừng chết mà, người là người thân cuối cùng của Gia Nghi đấy!】 【Hu hu hu, lão thái quân mà chết, Dục vương nhất định sẽ giáng Gia Nghi xuống làm thiếp, nàng ấy sẽ bị bắt nạt thảm lắm lắm.】 【Lão thái quân mau dậy cứu Gia Nghi đi, giờ nàng ấy vẫn còn đang quỳ trong tuyết, nếu thêm một canh giờ nữa thì đứa nhỏ trong bụng e là không giữ được!】 Gì cơ? Cháu gái ta bị bắt nạt à? Ta hộc ra một ngụm máu đen, đột ngột ngồi bật dậy khỏi giường: “Nhanh, mang Trường Minh Thương* của ta đến đây!” (*Trường Minh Thương: tên cây thương của bà, có thể hiểu là vũ khí trấn gia hoặc biểu tượng chiến tích thời trẻ)

Tuyệt Tình Cổ

Tuyệt Tình Cổ Nhiếp chính vương trúng phải tuyệt tình cổ, mạng sống ngàn cân treo sợi tóc, hắn tìm đến ta và Tống Thanh bởi vì chúng ta là song thánh nữ của Miêu Cương, mà giải tuyệt tình cổ chỉ có một cách, chính là thánh nữ nguyện ý lấy máu nuôi dưỡng cổ trùng của hắn, tự mình trở thành tử cổ của hắn. Hắn hứa rằng: “Ai có thể cứu ta, ngôi vị vương phi của nhiếp chính vương sẽ thuộc về người đó.” Tống Thanh không muốn bị tuyệt tình cổ trói buộc, ép ta đi cứu người: “Tỷ tỷ, sau khi tỷ cứu hắn mặc dù cũng sẽ trúng tuyệt tình cổ nhưng tỷ cũng sẽ trở thành vương phi! Tỷ sẽ không trơ mắt nhìn người ta chết chứ?” Sau đó, nhiếp chính vương cướp ngôi thành công, ta cũng trở thành hoàng hậu, được vạn người kính ngưỡng. Còn Tống Thanh, thánh nữ cuối cùng, lại không giữ được trong sạch, suýt nữa bị vạn ngàn cổ trùng của tộc nhân cắn chết. Ta phái người đi cứu nàng nhưng nàng lại vì ghen ghét, muốn phóng hỏa thiêu chết ta nhưng lại bất cẩn cùng ta đồng quy vu tận. Mở mắt lần nữa, chúng ta đã trở về ngày nhiếp chính vương hứa hẹn. Nàng không chút do dự lựa chọn ngôi vị vương phi. Ta cười. Quên mất không nói với nàng, việc nhiếp chính vương trúng cổ là một trò lừa bịp. Hắn chỉ muốn lừa một thánh nữ Miêu Cương về, ngày ngày lấy máu tim nuôi dưỡng hắn.

Yến Tiệc Thao Thiết

Yến Tiệc Thao Thiết Gả vào Đông cung, đích tỷ bệnh ch.t, phụ thân quyết định lại đưa thêm một nữ nhi vào, giữ chặt ngôi vị Thái tử phi. Nước Đông cung sâu thẳm, những lương đệ được sủng ái nhiều đếm không xuể trên đầu ngón tay. Thái tử lại tính khí bất định, giếc người như ngóe. Trong nhà nghĩ tới nghĩ lui, thế mà lại đẩy ta vào cung. Chỉ là ta còn nhỏ, mới bảy tuổi, vẫn chỉ là một Thao Thiết nhỏ tham ăn. Đêm thành thân, Thái tử vén khăn voan, đối diện với ta bảy tuổi, không nhịn được cười lạnh thành tiếng. “Nhỏ như vậy, dưỡng thêm vài năm nữa đi.” Ta cũng âm thầm tính toán trong lòng, gầy gò thế này, dưỡng thêm rồi ăn mới ngon.

Tĩnh Nữ Kỳ Thư

Tĩnh Nữ Kỳ Thư Bách phu trưởng đưa hài cốt của phụ thân ta trở về. Hắn thấy đại ca định bán ta, không đành lòng, liền hỏi ta có nguyện ý theo hắn đi hay không. Ta ôm lấy đứa bé trong tã lót, cẩn thận nhìn hắn. Hắn khẽ cười, vết sẹo trên khóe miệng khẽ động: “Nghĩ đến hai mẹ con nhà ngươi cũng không ăn làm ta nghèo đi được.”

Rộng rãi và sâu sắc

Ngày 8 tháng 8, đầu mùa thu!Hoa Hạ, phía nam Hồ Nam, thành phố Trường Sa.Ngoại ô, trường võ thuật Sihai!Cơ sở huấn luyện trong võ đường tuy đơn giản nhưng lại có ký túc xá, căng tin và mọi thứ khác.Tại thời điểm này,Giữa sân tập của trường võ thuật.“Bạn phải chịu đựng khó khăn để trở thành cao thủ! Bây giờ bạn đã ở đây, không còn lối thoát!”“Muốn thay đổi vận mệnh, nhất định phải tàn nhẫn với chính mình!”“Bạn luôn muốn biết tại sao bạn cần luyện tập võ thuật và tại sao nó lại khó đến vậy…?”“Hôm nay tôi nói cho bạn biết vì luyện võ là lối thoát duy nhất của bạn trong cuộc đời này!”“Chiếc lồng bát giác là đấu trường của bạn và cũng là con đường tương lai của bạn!”“Nếu bây giờ bạn không đổ mồ hôi nhiều hơn, tất cả những gì bạn sẽ đổ ra trong tương lai chỉ là máu…!”“…”

Mệnh phượng giả, đế vương thật

Mệnh phượng giả, đế vương thật Bảy người tỷ tỷ là công cụ giúp phụ thân ta thăng quan phát tài.Còn ta, lại là mệnh phượng mà lão Quốc sư từng đoán định.Ta không cần giống các tỷ tỷ khác, học những chuyện phòng the.Khi phụ thân còn đang ôm giấc mộng trở thành Quốc trượng,Ta đã sai người trói ông ta lại, chôn sống.

Tỷ Tỷ Của Ta Là Trà Xanh

Tỷ Tỷ Của Ta Là Trà Xanh Ta mắc chứng sợ giao tiếp, nhưng tỷ tỷ song sinh của ta lại là trà xanh chính hiệu.

SAU CHIA TAY VỚI BẠN TRAI CŨ , TÔI BỊ HIỂU NHẦM LÀ GÁI ĐỨNG ĐƯỜNG

Sau nhiều năm chia tay với bạn trai cũ, tôi bị hiểu nhầm là gái đứng đường.Khi đó, tôi đang như Quan Công múa đao xả thịt heo bên vỉa hè.Bạn thân tôi gọi điện cho tôi trong buổi họp lớp cấp ba, chẳng may bật loa ngoài.Tôi nghiêng đầu, kẹp điện thoại vào tai, nói: “Có khách đến rồi, nói chuyện sau nhé.”Bạn trai cũ – nam thần cấp ba Trần Tần – đang ngồi bên cạnh, nghe vậy thì tay trên bàn siết chặt, ánh mắt lập tức thay đổi.“Cô ấy… bây giờ đang làm gì?”“Cô ấy á, haizz, đứng bên đường bán thịt đó mà,” bạn thân tôi – Lý Giai – vô tư trả lời.“Cái gì… đứng bên đường… bán thịt?”Trần Tần trừng mắt kinh ngạc, đập bàn bật dậy!“Là đường nào!?”

Tỷ Muội Hoán Đổi Mệnh Số

Tỷ Muội Hoán Đổi Mệnh Số Kiếp trước, sau trận lụt lớn, nhà nghèo đến mức không còn hạt gạo nào để nấu. Mẹ nói sẽ rút thăm, chọn một đứa trẻ để bán đi. Ta biết, mẹ luôn thiên vị muội muội, nên người bị bán chắc chắn sẽ là ta. Quả nhiên, mẹ bảo muội muội chọn trước, sau đó đến lượt ta. Cuối cùng, ta chọn trúng bàn tay đang nắm viên đá của mẹ. Điều đó có nghĩa là ta sẽ bị bán đi để đổi lấy tiền. Muội muội lén cười vui vẻ, mẹ nhận năm lượng bạc trắng, còn ta trở thành nô tỳ trong phủ Bá tước Thanh Viễn. Sau năm thiên tai, tú tài Giang Vân ở quê theo ước định của tổ tiên, cưới muội muội về làm vợ. Còn ta trở thành thiếp của Nhị gia trong phủ Bá tước. Sau khi chính thất qua đời, Nhị gia không tái hôn mà lại nâng ta lên làm quý thiếp, còn giao cả việc quản gia cho ta. Muội muội vô cùng ghen tỵ. Nàng ghen tỵ vì Nhị gia phủ Bá tước coi trọng ta, ghen tỵ với hoa văn thêu tinh xảo trên áo của ta, ghen tỵ với những viên ngọc trai tuyệt đẹp đính trên giày của ta, ghen tỵ với việc ta đeo vàng mặc bạc, gọi nô bộc như ý. Nàng than thở về cuộc sống cơ cực với Giang Vân, than thở rằng Giang Vân không biết chăm sóc nàng. Nàng than thở vì Giang Vân bị sẹo trên mặt sau khi đi hái thuốc, không thể tiếp tục tham gia khoa cử, khiến nàng phải làm vợ một tú tài nghèo cả đời. Nàng còn nói, nếu năm đó người bị bán đi là nàng thì tốt biết bao. Nếu bị bán là nàng, nàng sẽ không phải chịu cảnh sống khổ sở như bây giờ. Nhưng mỗi người có nỗi khổ riêng của mình. Muội muội chỉ nhìn thấy vẻ hào nhoáng bên ngoài của ta, làm sao nhìn ra được dưới vẻ rực rỡ ấy là bao nhiêu bùn nhơ? Khi tỉnh dậy, chúng ta quay về ngày rút thăm hôm đó. Lần này, trong ánh mắt ngỡ ngàng của mẹ, muội muội chọn bàn tay nắm viên đá… Nàng nhìn ta, cười nói: “Tỷ tỷ, vinh hoa phú quý này, cũng nên để muội hưởng một lần rồi.” Nhưng nàng đâu biết, lý do ta có thể vươn lên trong phủ Bá tước Thanh Viễn, chẳng qua chỉ vì gương mặt giống với Bạch Nguyệt Quang của Nhị gia. Làm kẻ thế thân cho người khác, nỗi khổ ấy thật không dễ nói với ai. Những đấu đá trong đại trạch khiến người ta không thể chịu đựng nổi. Nếu có thể lựa chọn, ta thà rằng không hưởng cái phú quý này.