Cổ Đại

Hơi Ấm Hoàng Cung

Hơi Ấm Hoàng Cung Năm 14 tuổi, ta tiến cung. Vì ta mang thể hàn*, nên Hoàng thượng luôn ôm ta mỗi khi ngủ. *Thể hàn là những người có dáng người hơi gầy, tính cách hướng nội, sợ lạnh, ít mồ hôi, rêu lưỡi trắng, sắc mặt cũng nhợt nhạt. Có một đêm, ta bị nóng đến tỉnh giấc, mơ màng đẩy người bên cạnh, rồi lẩm bẩm: “Nóng quá, người đâu mau mang bình nước nóng này đi chỗ khác”. Sau tiếng càu nhàu của ta, Hoàng thượng khàn giọng đáp: “Được”.

Phu Quân Vạn Quan

Phu Quân Vạn Quan Phu quân bệnh nặng, đại phu nói vô phương cứu chữa. Nếu tán gia bại sản, dùng nhân sâm ngàn năm để bồi bổ, có lẽ sẽ kéo dài được mạng sống thêm nửa năm. Nhớ đến vị thảo dược “huyết khô thảo” mà hắn đã bỏ vào thuốc của ta, nước mắt ta lặng lẽ rơi, lắc đầu từ chối. Sau một tang lễ, ta trở thành chủ nhân của khối tài sản khổng lồ. Ngoại thất dẫn theo một đứa con tới nhà, đòi chia tài sản. Ta chỉ phẩy tay, ra lệnh cho người đuổi bọn họ đi. “Thứ mèo chó gì cũng dám tự nhận là người nhà! Phu quân ta, Thẩm Hạc Sơn, vốn là một quân tử đoan chính, sao có thể làm ra chuyện nuôi ngoại thất bên ngoài được?”

Thập Lục Nương

Thập Lục Nương Khi ta được gả cho Nguỵ Chiêu làm chính thê, cả kinh thành đều cười nhạo. Đại thiếu gia nhà họ Nguỵ, người từng kiêu ngạo không ai bằng, giờ đây như chim phượng hoàng sa cơ chẳng bằng gà, cuối cùng lại lấy một nha hoàn chuyên nhóm lửa, nấu cơm làm vợ. Sau này, khi Nguỵ Chiêu công thành danh toại, các tiểu thư quý tộc muốn gả cho chàng còn nhiều hơn cá vượt sông. Ta hẹn một bà mai nổi tiếng ở kinh thành, định chọn cho chàng hai quý thiếp. Nhưng cuối cùng, ta lại bị Nguỵ Chiêu, người lẽ ra đang làm việc ở Dương Châu, chặn ngay trước cửa nhà. Chàng với phong trần mệt mỏi, giận đến mức cả người run rẩy. “Hôm nay nàng dám bước chân ra khỏi cửa này thử xem?”

Nhân Gian Tám Vạn Mùa Xuân

Nhân Gian Tám Vạn Mùa Xuân Nha hoàn Thanh Mạt của ta đã tặng cho tên ăn mày một túi tiền đầy, ai nấy đều khen nàng rộng lượng. Nhưng ngày hôm sau, trong cung lại truyền đến thánh chỉ từ hôn. “Nữ nhi Hứa gia, Hứa Ấu Nhiên, phẩm hạnh bại hoại, cả đời bị giam cầm trong chùa miếu.” Ta chính là Hứa Ấu Nhiên. Khi bị thái giám lôi ra khỏi cửa, nha hoàn Thanh Mạt kề sát tai ta, cười khẽ: “Tiểu thư, trong túi tiền đó là bức họa diễm tình của cô, hiện đã lan truyền khắp thanh lâu. Cô không thể trở thành Tấn Vương phi tôn quý được nữa rồi.” Ta không thể trở thành, chẳng lẽ một nha hoàn như ngươi có thể thay thế? “Người muốn cô chết đâu chỉ có mình ta, cô đoán xem còn ai nữa ~” Nàng cười nhìn về phía chính sảnh, bên trong đang đứng ba người. Lần lượt là—phụ thân ta với gương mặt đầy phẫn nộ, mẫu thân ta với vẻ mặt đau thương, và biểu muội Vi Vân Thư khẽ cau mày. Họ là những người thân cận nhất của ta. Ai đang hại ta? Sau một trận đại hỏa, ta trọng sinh về ngày du xuân năm ấy.

Y Nữ Tự Cường

Y Nữ Tự Cường Khi Thẩm Hoài Dương cưới quận chúa, ta cũng tự định cho mình một mối hôn sự. Vào ngày bái đường ấy, ta ôm một xấp giấy vàng chưa mục nát nằm vào quan tài đá, bên cạnh là tân lang lạnh như băng. Cờ chiêu hồn, hỷ tang trắng, thì ra đây chính là giá tang. Thẩm Hoài Dương nghe tin chạy đến, đập vào nắp quan tài ta mà khóc rống: “Đáng hận! Nàng thà gả cho người chết, cũng không muốn làm thiếp của ta sao.” May mắn, ta đã không thèm để ý. Bởi vì ta đang chuẩn bị từ dưới đáy quan tài đào tẩu, tiêu dao giữa trời đất. Đột nhiên, một luồng khí lạnh quấn quanh cổ, bên tai vang lên một giọng nói âm u: “Nương tử định bỏ trốn sao?”

Như Mặt Trời Chói Lọi

Như Mặt Trời Chói Lọi Ta và Lục Mặc Ương từng tương tri tương ái suốt một đời. Sau khi cùng trọng sinh, lại ăn ý mà tránh né việc tái ngộ. Kiếp trước, khi mới mười tám tuổi, hắn đã đỗ trạng nguyên. Lúc cỡi ngựa du phố mừng vinh quy, hắn cứu ta – kẻ bị đám nữ tử hoài xuân chen lấn mà rơi xuống từ trà lâu – chúng ta vừa gặp đã thương. Khi đến cửa cầu hôn, sính lễ phong phú, cho ta đủ thể diện. Về sau đối với ta như thuở ban đầu, chưa từng có ngoại thất hay thông phòng. Ta cũng yêu hắn như sinh mệnh. Thế nhưng khi sống lại, hắn lại không đón lấy ta lúc rơi xuống từ trà lâu.

Nha Hoàn Thăng Chức Ký

Nha Hoàn Thăng Chức Ký Sau khi Hầu phủ bị xét nhà, ta cùng tỷ tỷ phải bán mình làm nô, trở thành nha hoàn trong phủ Quốc công. Tỷ tỷ tính tình bình đạm, không tranh không giành, luôn giữ phong thái như cúc dại bên đường. Khi ta tranh giành thức ăn với đám hạ nhân, tỷ ấy lại đem chia phần ăn của ta cho mọi người, nhờ vậy mà được lòng tất cả. Mùa đông đến, ta tranh giành chăn bông để giữ ấm, tỷ tỷ lại nhường chăn cho người khác. Kết quả, cả hai chúng ta đều đổ bệnh vì lạnh. Với hy vọng thay đổi số phận, ta cố gắng chuyển sang làm nha hoàn thân cận bên Thế tử gia, mong tìm cơ hội cho tỷ tỷ được thị tẩm. Tỷ ấy trách ta không từ thủ đoạn nhưng lại chấp nhận vị trí mà ta vất vả giành lấy. Nhờ tiếng lành hiền đức, độ lượng của tỷ tỷ, Thế tử gia chú ý và nạp nàng làm thiếp. Tỷ ấy không cần tranh giành mà vẫn thuận lợi sinh hạ trưởng tôn. Thế tử phi hận tỷ tỷ đến xương, bày mưu hãm hại ta. Khi ta bị dồn đến đường cùng, quỳ xuống cầu cứu tỷ tỷ. Nhưng tỷ chỉ lạnh nhạt nói: “Tư Lan, ta đã bảo muội đừng tranh giành cường bạo, giờ thì tự chuốc lấy cái chết.” Tỷ ấy vẫn bình thản, không tranh giành, không lên tiếng. Còn ta, bị đánh đến chết oan uổng. Khi mở mắt lần nữa, ta đã trở về thời điểm ta và tỷ tỷ vừa vào phủ Quốc công.

Cảm Xúc Người Rắn

Cảm Xúc Người Rắn Thời điểm ta đang giặt quần áo, trên mặt nước bỗng nhiên trôi đến một mỹ thiếu niên sắp chết. Về sau hắn trở thành phu quân của ta. Nhưng vừa biết tin ta có thai, hắn liền mất tích. Nửa năm sau, quan phủ đưa ta vào cung. Ta bị giam cầm, chịu đủ mọi sự lạnh lẽo, đói khát và nhục nhã, cùng với đứa trẻ trong bụng cùng nhau chết thảm. Chỉ vì thế nhân giai truyền hắn đăng cơ là do được trời ban mệnh, được thần linh phù hộ. Chuyện ở Đào thôn căn bản không thể tồn tại. Mở mắt lần nữa, lại ở Đào thôn, vạn vật hồi sinh. Tiểu đồng bọn đang gọi ta cùng nhau đi giặt quần áo ở Đào khê. Ta hét lớn: “Không ai được đi cả! Mùa xuân đẹp như thế này, giặt quần áo làm gì? “Ta làm cho các ngươi một suất bánh tráng cuốn nhé!” Ha ha, đã được trời ban mệnh thì cứ để trời cứu hắn đi.

Trăng Thu Mấy Độ

Trăng Thu Mấy Độ Từ nhỏ ta đã hiểu rõ, tâm phải đủ độc, thủ đoạn phải đủ tàn nhẫn, mới có thể bảo toàn mạng sống trong thời loạn thế. Năm đó, ta trọng bệnh gần như hấp hối trong ngôi miếu đổ nát, lỡ mất chuyến bố thí của tiểu thư Giang gia. Nàng đã lục tung cả thành, cuối cùng cứu được ta khi ta chỉ còn thoi thóp một hơi thở. Ta thề sẽ bảo vệ nàng cả đời. Một gã thư sinh nghèo hèn muốn leo cao, liền giở trò bịa đặt, vu hãm rằng mình có tư tình với tiểu thư. Tiểu thư chỉ biết khóc thút thít kêu oan, chẳng thể tự bảo vệ chính mình. Ta nhìn gã thư sinh ấy, khẽ thở dài. Sống chẳng phải rất tốt hay sao? Cớ gì lại cứ nhất quyết muốn ch.t như vậy?

Trở Thành Bà Mẫu Của Đích Tỷ

Trở Thành Bà Mẫu Của Đích Tỷ Để chống lưng cho quả hồng mềm đích tỷ, ta đã cùng nàng gả vào một nhà. Nàng gả cho tiểu tướng quân. Còn ta thì gả cho cha của tiểu tướng quân. Sau khi thành thân, tiểu tướng quân từ chiến trường mang về một đóa bạch liên hoa đang mang thai. Tỷ tỷ lau nước mắt, hiếm khi cứng rắn nói: “Muội muội, ta muốn hòa li.” Ta: “Được, tỷ hòa li thì ta cũng hòa li.” Ai ngờ, thư hòa li còn chưa đưa đến tay tiểu tướng quân thì nghe nói hắn bị phạt quỳ ở từ đường. Cha hắn mặt không biểu cảm cầm gia pháp, đánh hắn đến da tróc thịt bong: “Nghiệt tử, muốn cha ngươi biến thành người không vợ cứ việc nói thẳng.”

Một Đời Yêu Thương

Một Đời Yêu Thương Đêm cử hành lễ cập kê, ta bị người hạ dược. Cố nén khó chịu trong người, ta lảo đảo tìm đến vị hôn phu là Thái tử. Nào ngờ lại nghe được cuộc đối thoại giữa hắn cùng nha hoàn kia: “Cô không tin vào mệnh phượng trời sinh, chỉ tin nhân duyên do trời định. Liên nương, ta nhất định sẽ thân chinh đem hậu vị dâng tận tay nàng.” “Về phần Khương Từ, sau đêm nay, nàng ta chỉ còn thân bại danh liệt, trở thành trò cười cho thiên hạ.” Phía trước không lối, sau lưng là Địa Ngục. Ta tuyệt vọng vô phương, run rẩy gõ cửa phòng của người huynh nuôi từ trước đến nay luôn cấm dục tự kiềm chế, người ngoài chớ gần. “A huynh, ta nóng…” “Muốn…” Huynh trưởng thần sắc u ám, ôm ta lên giường, thấp giọng khàn khàn, yết hầu khẽ động: “Ngoan.” “Muốn gì, tự đến lấy.”

Đóa Hoa Đẹp Nhất

Đóa Hoa Đẹp Nhất Vì muốn chữa bệnh cho đệ đệ, cha lấy năm lượng bạc đem bán ta cho đồ tể làm kế thất. Gả vào mới biết, hắn còn có một đôi nhi nữ. Người ta thường nói, kế mẫu khó làm, ta tính trời vừa sáng liền bỏ trốn. Nào ngờ, đồ tể lại chết trong đêm mưa ấy. Cha đến đón ta về nhà, ta nhìn hai cặp mắt trong veo kia, cắn răng, chốt cửa, nhốt cha bên ngoài.

Tiểu Hồng Nhan

Tiểu Hồng Nhan Ta là quả phụ của Yêu vương gia, người đã trận vong nơi sa trường, cũng là tình nhân của đương kim Hoàng thượng. Ta từng cho rằng, vào vương phủ rồi thủ tiết đã là điều bi thảm nhất trong cuộc đời này. Mãi đến khi La Tam Đức, tổng quản thái giám của Ninh Hi cung, nâng khay tiến đến trước mặt ta, trên đó đặt bạch lăng, rượu độc và đoản đao.

Nghịch Thiên Nữ Đế

Nghịch Thiên Nữ Đế Phu quân của ta và ca ca đều yêu cùng một nữ nhân, mà nàng ta lại sắp thay ta đi hòa thân. Vì nàng ta, phu quân bỏ rơi ta ngay trong tiệc cưới; ca ca trói ta lại để tạ tội với nàng. Đại quân áp sát biên giới, ta bị treo lên cổng thành, vạn mũi tên xuyên tim. Bọn họ nói ta tội ác tày trời, chết cũng không đáng tiếc, chỉ cầu xin người trong lòng nguôi giận mà quay về với họ. Nữ nhân được nâng niu trong lòng bàn tay rưng rưng nước mắt, vẻ mặt kiên cường: “Chuyện cũ đã qua, vì thiên hạ thái bình, ta vẫn phải đi hòa thân.” Sau này, nàng ta hối hận, trốn về, vẫn được vạn dân ca tụng. Còn ta thì phơi thây nơi hoang dã, bị sói hoang cắn xé. Nhưng may mắn thay, ta được trọng sinh. Vừa mở mắt ra, tiểu tiện nhân đó đang định nhảy xuống sông. “Đoán xem lần này tướng quân và hoàng thượng sẽ trừng phạt ngươi thế nào?” Máu nóng dâng trào, ta tung cước đá thẳng nàng ta xuống sông, rồi khi nàng ta há miệng kêu cứu, ta ghìm chặt đầu nàng ta xuống nước. “Ta muốn xem xem ngươi có thể giả vờ giỏi đến mức nào đây!”

A Vũ

A Vũ Vào năm thứ năm sau khi đính ước, Mạnh Từ Quân vẫn chẳng muốn cưới ta. Lần đầu tiên từ chối, hắn bảo rằng hắn đang được Hoàng thượng trọng dụng, sao có thể chìm đắm trong tình yêu? Lời ấy nghe cũng có lý, ta gật đầu, nhẫn nại chờ đợi thêm hai năm. Đến lần từ chối thứ hai, hắn lại nói Hoàng hậu chưa lập, kẻ bề tôi như hắn sao có thể tùy tiện mà thành gia? Lần này ta nổi giận, cảm thấy Hoàng thượng quả là không hiểu tình lý. Ta đã đợi đến mức thành một lão cô nương đây rồi, vậy mà vẫn không cho phép Mạnh Từ Quân cưới ta sao? Ta cãi nhau với Mạnh Từ Quân một trận rồi bỏ đi. Trên đường đi đến bên sông, ta gặp một thái giám đang định gieo mình xuống nước. Hoá ra là một cô nương con nhà lành được tuyển vào cung đã bỏ trốn, khiến cho thái giám này lo âu đến mức phải t//ự v//ẫn. “Vào cung là có thể gặp được Hoàng thượng sao?” Thái giám nhìn thấy tóc ta chưa búi, mặt chưa tô điểm, mừng rỡ gật đầu: “Đương nhiên rồi, nếu cô nương được Hoàng thượng sủng ái, thì đêm nào cũng có thể gặp người!” Được thôi, ta gật đầu, vén váy bước lên xe ngựa. Đợi gặp được Hoàng thượng, ta nhất định phải hỏi cho ra lẽ, vì sao lại không cho Mạnh Từ Quân cưới ta? “Cô nương, nếu người đi, nô tỳ biết nói sao với Mạnh công tử đây!” Tiểu Đào lo lắng. Ta suy nghĩ một lúc, rồi kéo màn xe lên, phất tay: “Ngươi cứ nói với Mạnh Từ Quân rằng, A Vũ vẫn đang giận hắn, hôm nay sẽ không về ăn tối đâu!”

Trở Về Sau Ngàn Kiếp

Trở Về Sau Ngàn Kiếp Ta trở thành nữ nhân xuyên không thứ tư trong Vương phủ. Đêm động phòng hoa chúc, Vương gia hỏi ta: “Ngươi nghĩ thế nào về chuyện một phu một thê?” Ta đáp: “Một phu một thê, nhiều thiếp, như vậy mới giữ được đạo cân bằng.” Hắn lại hỏi tiếp: “Xà phòng, đường trắng, đậu phụ, có thứ nào ngươi biết làm không?” Ta khẽ lắc đầu. Mặc dù biết đây là những kỹ năng cần thiết khi xuyên không, nhưng ta vốn là dân khối văn, mỗi lần đọc đến các công thức hóa học trong tiểu thuyết đều thấy đau đầu. “Vậy hát một bài nghe thử?” Ta từ nhỏ ngũ âm không được đầy đủ, nào dám làm trò cười trước mặt Vương gia, đành cúi đầu nói: “Thiếp thân thô bỉ, không rành mấy việc phong nhã ấy.” Hắn đột nhiên lại nhắc: “Ngự tửu cung đình?” “Nhất… A? Gì cơ?” Vương gia gật gật đầu, lúc này mới yên tâm để ta tiếp tục tháo trang sức.

Bất Phục

Bất Phục Tôi bất ngờ có được thuật đọc tâm, mỗi ngày đều nghe được nữ xuyên không và hệ thống đấm nhau lộn xọe*. (*Ờm thực ra cái này raw gốc của n là 撕逼 /sī bī/, là kiểu chửi bới dằn mặt nhau, nói thô thì là xốn lè á mấy bà=))) ) Hệ thống: “Cô chỉ cần đọc một bài “Trường hận ca” là ngồi được lên đầu cả cái kinh thành này rồi.” Nữ xuyên không: “Ăn cắp bản quyền ko biết xấu hổ hả mậy.” Hệ thống: “Hạ dược nàng ta, hủy đi sự trong trắng của nàng ta đi.” Nữ xuyên không: “Hại người phải đền tội.” Hệ thống: “Người không được yêu mới là người thứ ba, cướp vị hôn phu của nàng ta đi.” Nữ xuyên không: “Nghe cái logic này của mày, chắc là trực tràng mày thông với đại não đúng không?” Này… Nữ xuyên không này sao kỳ dữ vậy ta? Có thật là đến vỗ mặt tôi không vậy?

Đích Tỷ Muốn Thay Ta Làm Hoàng Hậu

Đích Tỷ Muốn Thay Ta Làm Hoàng Hậu Ngày thứ hai mươi tám sau khi ta được sắc phong làm Hoàng hậu, đích tỷ của ta vào cung. Nàng muốn đổi lại thân phận với ta, trở về làm Hoàng hậu cao quý. Ta vui mừng nhảy cẫng lên, hớn hở muốn ôm Thanh Long đại đao của ta ra khỏi cung. Dù sao ta cũng chẳng muốn hầu hạ tên bạo chúa thất thường, động một tí là chém người như Phó Thanh Hoằng đâu. Chỉ là sau đó, ta bị Phó Thanh Hoằng chặn lại ở trường săn, hắn híp mắt, cười như không cười: “Chuồn đi không một tiếng động luôn ha, Lục Thương Nhĩ, gan to rồi nhỉ.”

Thiên Tuế Giang Sơn

Thiên Tuế Giang Sơn Ta là nha hoàn của Hầu phủ, đêm thiếu gia say rượu, cưỡng ép ta phá giới. Hắn nếm qua tư vị liền ghiền, quấn lấy ta suốt bốn năm trời, nhưng chưa bao giờ chịu cho ta danh phận. Ta hiểu rõ trong lòng, người thiếu gia thực sự yêu thương, chính là biểu tiểu thư đã có hôn ước. Nhưng vị hôn phu của biểu tiểu thư là một kẻ tàn tật tính khí thất thường, nàng sống c/h/ết không chịu gả qua đó. Lão phu nhân thương xót nàng, suy nghĩ thật lâu, cuối cùng nghĩ ra cách thế thân. Ánh mắt bà rơi xuống người ta, người có vài phần giống biểu tiểu thư: “Đào Chi, Hầu phủ nuôi ngươi bấy nhiêu năm, ngươi cũng nên vì Hầu phủ mà làm chút việc rồi. Biết phải làm thế nào chứ?” Ta ngoan ngoãn dập đầu sát đất: “Nô tỳ biết, nô tỳ nguyện thay biểu tiểu thư xuất giá.”

GIANG HỨA

Vị hôn phu là một quân tử có phẩm hạnh cao quý.Vì muốn chăm sóc cho biểu muội bơ vơ, hắn kiên quyết muốn nhận nàng làm thiếp.Ta đề nghị hủy hôn, Thẩm Hằng khinh miệt cười một cái.“Biểu muội bơ vơ không nơi nương tựa, nếu ta không nhận nàng làm thiếp thì không ai chăm sóc nàng, nàng chẳng có chút lòng tốt nào sao?”Sau khi hủy hôn, hắn trở thành một quân tử được cả kinh thành khen ngợi, còn ta vì ghen tuông mà danh tiếng tiêu tan.Thấy ta không thể lấy chồng, vị Thám hoa vinh hiển này lại động lòng từ bi.“Dù nàng là tiểu thư nhà quyền quý, nhưng với danh tiếng hiện tại của nàng, ta chỉ có thể nhận nàng làm thiếp.”Ngày hắn đến cửa, người trong cung mang chỉ dụ ban hôn cũng đã đến trước cửa phủ.Ta mỉm cười hỏi hắn: “Ngươi nói ta nên làm Thế tử phi hay rửa tay vào nhà ngươi làm thiếp, thật khó chọn quá.”