Cổ Đại

Trọng Sinh Cùng Đích Tỷ Lập Lên Triều Đại Mới

Trọng Sinh Cùng Đích Tỷ Lập Lên Triều Đại Mới Kiếp trước, phụ thân công cao chấn chủ. Vì chế ngự phụ thân, Hoàng Đế hạ chỉ đưa đích tỷ và ta vào cung làm phi. Ta cùng đích tỷ quan hệ xưa nay vốn căng thẳng, vào cung lại bị người xúi giục đấu đến ngươi chết ta sống. Cuối cùng đích tỷ được ban cho một dải lụa trắng, còn ta một chén rượu độc mà đi chầu Diêm Vương. Mở mắt lần nữa, ta trở về thời điểm hai người chúng ta đang đấu đá hung nhất. Ta và đích tỷ liếc nhau, ăn ý mà nhổ một bãi nước bọt vào chén canh của tên cẩu Hoàng Đế.

Tuyết Thời

Tuyết Thời Tôi là nhà hoàn hầu hạ bên người tiểu hầu gia. Có một lần tiểu hầu gia say rượu, nhận nhầm tôi thành công chúa Chiêu Nguyên, nên đã cưỡng ép tôi. Sau đó tôi bỏ trốn, nhưng không ngờ lại có thai. Nhiều năm sau, người trong cung tới tìm, lại bảo tôi là Thất công chúa lưu lạc bên ngoài, chính là em gái ruột của công chúa Chiêu Nguyên. Tôi được nghênh vào cung. Trên con đường vào cung dài dằng dặc, tiểu hầu gia đầy khí phách năm đó đã trở nên trưởng thành chín chắn, nhìn chằm chằm tôi với đôi mắt sắc bén như mắt âu. Tôi nhìn thẳng không chớp mắt, sống lưng thì lại run rẩy. Bé con bên người bắt lấy ống tay áo tôi: “Mẫu thân ơi, ông ấy như muốn ăn thịt người kìa.” Tôi quay đầu trừng nó: “Ngậm miệng.” Đột nhiên tiểu hầu gia chặn xa giá của tôi lại, giọng đầy nặng nề: “Thất công chúa, sao tôi thấy nhóc con bên cạnh người trông giống con trai tôi thế?”  

Phù Sinh Niệm

Phù Sinh Niệm Người trong lòng của ta muốn xuất gia. Hoàng huynh nói với hắn, một là cưới ta, hoặc là cả đời không lập gia đình. Tướng quân cốt cách sắt thép, ngày hôm sau liền lên chùa Linh Chiêu. Về sau, ta khoác lên mình giá y, tiến về phương Bắc hòa thân, mà hắn lại phun ra máu tươi, Phật châu đứt đoạn.

Thay Đổi Vận Mệnh

Thay Đổi Vận Mệnh Kiếp trước, di nương đem ta cùng thứ muội tráo đổi khi còn trong tã lót. Nàng là đích, ta thành thứ. Nàng gả vào quốc công phủ, ta bị hứa cho thư sinh nghèo . Về sau quân địch xâm phạm, đồ sát Hoàng tộc, nàng thân là nữ nhi của trưởng công chúa nên đã chết dưới đao của loạn quân. Mà phu quân ta lại lắc mình biến hoá, trở thành thủ lĩnh quân địch, đăng cơ làm hoàng đế, lập ta làm hoàng hậu. Lần nữa mở mắt ra, trở về ngày mà bà mối tới cửa cầu hôn. Thứ muội không chút do dự vạch trần thân phận của mình trước mặt đám đông. Nàng nói, Nàng muốn gả cho thư sinh nghèo.

Thái Bình Thịnh Thế

Thái Bình Thịnh Thế Vào đêm tân hôn, phu quân nhận lệnh xuất chinh, ta ở lại Hầu phủ lặng lẽ chờ đợi suốt năm năm. Năm năm sau, phu quân khải hoàn trở về, mang theo một tiểu thiếp dung mạo tuyệt mỹ. Phu quân nói: “Liên nhi yếu đuối, không thể tự lo liệu, làm phiền phu nhân chăm sóc nàng nhiều hơn.” Tiểu thiếp gì chứ? Đây rõ ràng là muội muội vừa thơm vừa mềm của ta! Nha hoàn bên cạnh ta thấy vậy thì tức giận không chịu nổi, muốn thay ta ra mặt, dạy cho Thẩm Liên một bài học. Ai ngờ phu quân lại khăng khăng cho rằng ta là người sai khiến. Chợt nghe giọng nói mềm mại dịu dàng của muội muội bất ngờ phát lên: “Hầu gia! Ta đã nói là tự mình sơ ý, là ta không cẩn thận, chàng đừng kiếm chuyện mà gây hiềm khích giữa ta và phu nhân nữa!” Ta: “…”

Tình Yêu Chớp Nhoáng

Tình Yêu Chớp Nhoáng Ta trúng phải tà thuật, sẽ yêu người đầu tiên nhìn thấy sau khi mở mắt. Ta bịt mắt bằng vải trắng, gọi cha đến, sau khi chắc chắn không có gì sai sót mới tháo vải trắng ra. Trước mắt là bức họa của chiến thần vương gia đã tử trận sa trường từ nhiều năm trước, tướng mạo anh tuấn, đôi mày mang sát khí lạnh lẽo của người từng chinh chiến nơi sa trường. Thế là, ta như phát điên yêu chàng. Ta vừa mừng vì chàng không còn nhưng cũng buồn vì chàng đã mất. Kết quả là không lâu sau, chiến thần vương gia sống lại xuất hiện trước cửa nhà ta. “Nghe nói nàng yêu ta đến chết đi sống lại, không thể sống thiếu ta, nên ta đến xem thử.” Ta: “…”

Hạnh Phúc Bên Chàng

Hạnh Phúc Bên Chàng Năm thứ ba sau khi gả cho Tiêu Hoài, ta bị đem bán cho một gã thô lỗ ở phía thành Nam, để đổi lấy ba trăm lượng bạc trắng. Hắn nói đợi đến khi hắn đỗ đạt, sẽ đến đón ta về nhà. Nhưng đợi đến khi hắn đỗ đạt, ta đợi mãi đợi mãi, vẫn chẳng thấy hắn đến đón ta. Gã thô lỗ không đành lòng nhìn ta buồn bã, chủ động cùng ta vào kinh tìm hắn. Nhưng lại thấy trong Tiêu phủ nguy nga tráng lệ, Tiêu Hoài đang ôm ấp biểu muội của hắn, dưới chân có con cái vây quanh, vui vẻ đầm ấm. Ta xông vào phủ làm loạn, Tiêu Hoài lại che chở biểu muội ở sau lưng, sai người dùng gậy đánh chết người đàn bà điên là ta. Ta bị đánh đến gãy xương cốt toàn thân, hơi thở thoi thóp, bị ném vào bãi tha ma. Con gái của thương nhân giàu có nhất đất Kính Châu, vậy mà lại rơi vào kết cục như thế này. Lúc hấp hối, gã thô lỗ đã đưa ta về nhà. Hắn ôm ta khóc nức nở: “Nếu có kiếp sau, ta nhất định sẽ sớm cầu cưới nàng!” Đợi đến khi ta tắt thở, hắn lại đích thân chôn cất cho ta. Sau khi ta chết chưa đầy nửa tháng, gã thô lỗ cũng bị thích khách giết chết. Là sát thủ do Tiêu Hoài phái đi. Ai ngờ mở mắt ra lần nữa, ta đã được tái sinh vào ngày tự định chung thân với Tiêu Hoài.

Giấc Mơ

Giấc Mơ Năm thứ hai sau khi gả cho Chung Hoài, hắn vì ân nhân cứu mạng đang mang thai mà muốn hoà ly với ta. Ta không khóc không nháo, chỉ mang theo một nha hoàn quét dọn ở hậu viện. Mọi người đều cười nhạo sự ngu ngốc của ta. Chỉ có ta biết, nha hoàn này là con gái ruột của hoàng đế đang lưu lạc nơi dân gian. Cũng chính là nữ đế tương lai. Còn ta, Hạ Chi Ninh, chính là tể tướng đầu tiên được định sẵn của nàng.

Thê Tử Của Ta

Thê Tử Của Ta Phu quân của ta chiến tử sa trường đã năm năm, vậy mà đột nhiên lại mang theo cả gia quyến quay về. Hắn ở địch quốc cưới vợ, sinh con, còn chỉ đích danh bảo ta đi đón. Lão phu nhân khó xử, ta cũng khó xử. Năm đó, sau khi Cố Xương Văn qua đời, lão phu nhân đã tìm cho ta một tiểu tướng công. Hiện tại, trượng phu và nhi tử ầm ĩ không ngừng, ta thực sự không cách nào rời khỏi. Hai người họ, một người giữ chặt tay áo bên trái của ta, người kia giữ chặt tay áo bên phải, nước mắt lưng tròng, nghẹn ngào nói: “Nương tử, ngực ta đau quá, nàng nghe thử xem tim ta đập nhanh hay không?” “Nương, ngón tay con đau quá, người thổi cho con nhé!” Không còn cách nào, ta đành gác lại chuyện đi đón người. Hôm Cố Xương Văn tức giận đến tìm ta tính sổ, lão phu nhân không dám ngẩng đầu, lại nghĩ ra một chủ ý ngu ngốc: “Hay là để hai đứa trẻ đính hôn từ bé?”

Khúc Hát Của Đào Kép

Khúc Hát Của Đào Kép Cha ta háo sắc nhưng lại cực kỳ coi trọng danh tiếng của mình, một lần say rượu trên thuyền hoa đã để mắt đến mẹ ta. Sau khi tỉnh rượu, cha ta thấy thân phận ca nữ của mẹ ta bôi nhọ ông, vì vãn hồi thanh danh, cha ta trước mặt mọi người đã mắng mẹ ta dùng thủ đoạn bỉ ổi, vì muốn leo lên quyền quý mà tính kế ông, thậm chí còn sai người đánh chết mẹ ta để chứng minh sự trong sạch của mình.

Niệm Linh Dao

Niệm Linh Dao Ta dẫn con gái ba tuổi đi mua bánh ngọt, gặp được một người nam nhân đang cải trang vi hành. Con gái của ta chỉ vào tên nam nhân: “Mẹ, thúc thúc kia thật đẹp, nếu như thúc ấy có thể làm cha con thì tốt quá rồi.” Ta nhìn chằm chằm khuôn mặt nam nhân kia, nghiến răng nghiến lợi, “Tên đó, không thể nào! Đây chính là kẻ thù đã giết cha của con, con hãy tránh xa hắn ra.” Con bé nửa mê nửa tỉnh gật đầu. Sau đó, tên nam nhân vuốt ve gương mặt của ta, đặt ta ở trên giường, nhếch môi, cười như không cười: “Nghe nói… nàng nói với con gái của ta, ta là kẻ thù giết cha của con bé?”

Hẹn Ước Đến Bạc Đầu

Hẹn Ước Đến Bạc Đầu Ta và Chu Huyền Cảnh là phu thê đã mười năm. Mặc dù còn trẻ nhưng chàng ấy rất trầm ổn, cộng thêm thủ đoạn tàn nhẫn nên người trong cung đều vô cùng sợ hãi chàng ấy. Chỉ khi ở cạnh ta, chàng ấy mới có thể thả lỏng không chút đề phòng. Chàng ấy còn từng tự tay trồng đầy hoa hải đường – loài hoa mà ta yêu nhất khắp hoàng cung để ta ngắm nhìn thỏa thích. Thoáng chốc đã 10 năm, biểu muội vừa mới cập kê của ta vào cung. Chu Huyền Cảnh vừa thấy muội ấy lập tức thất thố, không những phong muội ấy làm quận chúa, còn chặt bỏ tất cả hoa hải đường trong cung, trồng đầy thược dược mà muội ấy thích, hai người họ chơi đùa ngày ngày đêm đêm. Chàng ấy nhìn muội ấy đến ngẩn ngơ: “Nàng biết không, nàng ấy cực kỳ giống nàng khi còn trẻ.” Phải rồi, ta đã không còn trẻ nữa. Còn Chu Huyền Cảnh, chàng ấy vẫn thích gương mặt trẻ tuổi, cô nương xinh đẹp kia. Cuối cùng, ta quyết định từ bỏ. Trả lại kim ấn sách bảo lại cho chàng ấy, từ nay về sau đóng kín cửa cung, sống chết không gặp. Nhưng rồi chàng ấy lại hối hận.

Màn Trời

Màn Trời Tống Duật năm ba mươi chín tuổi đã nuôi một ngoại thất. Những nữ tử ái mộ hắn cố ý đem chuyện này tiết lộ cho ta. Sau khi biết chuyện, hắn cố tình đến cảnh cáo: “Tố Tố không phải người ngoài.” Thì ra, Lâm Tố là con gái khuê mật của bà mẫu ta. Phụ thân nàng chiến tử, mẫu thân tuẫn tình. Một tháng trước, Tống Duật đón nàng về. Trên đường đi, hai người lâu ngày sinh tình. Hắn nói nàng đến là để gia nhập gia đình này. Bọn họ đều nghĩ rằng ta sẽ nổi trận lôi đình. Nhưng ta lại nói: “Sao có thể nuôi dưỡng ở bên ngoài để làm trò cười cho thiên hạ? Chi bằng nâng nàng làm bình thê.” Ta thậm chí còn đề nghị họ sớm sinh con. Bởi vì hệ thống nói với ta:【Thân thể của ngươi cuối tháng sẽ hồi phục, còn mười ngày nữa là có thể trở về.】 Nhi nữ ta vất vả sinh ra, khẳng định là muốn dẫn đi.

Chấp Niệm Sinh Con Của Đích Tỷ

Chấp Niệm Sinh Con Của Đích Tỷ Ta cùng đích tỷ xuất giá cùng ngày. Đích tỷ gả cao cho Vĩnh An Hầu phủ, ta gả cho tiểu binh thủ thành. Ai ngờ sau khi thành hôn, tiểu Hầu gia lại bị chẩn đoán mắc chứng yếu tinh*, đích tỷ nhiều năm cầu con không được, trở thành trò cười cho cả kinh thành. Tiểu binh thủ thành lại nhiều lần lập đại công, được phong thành Đại tướng quân, còn cùng ta sinh hạ năm nam hai nữ, được bệ hạ ban thưởng biển “Phù Tư Diễn Khánh.” Đích tỷ ghen ghét, vào ngày ta thụ phong cáo mệnh đã độc chết ta. Mở mắt ra lần nữa, chúng ta cùng nhau trở lại ngày đính hôn. Lần này, đích tỷ giành trước lựa chọn tiểu binh thủ thành. Đêm đó, Tiểu Hầu gia cũng vô cùng lo lắng đến tìm ta từ hôn: “Ta không muốn vô duyên vô cớ làm chậm trễ cả đời của ngươi, kỳ thật ta không thể…” “Không thể sinh đúng không!” Ta ôm lấy cánh tay hắn: “Ta gả! ta không phải chàng sẽ không gả!” Chết cười. Bà bà giàu có hào phóng, công công quyền thế, cởi mở, phu quân phong lưu phóng khoáng, trẻ trung khỏe mạnh, còn không thể sinh dục. Phú quý như vậy đích tỷ lại không thèm sao?

Mùa Xuân Ở Biện Kinh

Mùa Xuân Ở Biện Kinh Phu quân lừa ta lúc còn bé đã ăn phải nấm độc, không thể sinh con dưỡng cái, để ta uống canh tránh tử hơn hai mươi năm. Ngoài mặt, hắn lại cùng tiểu Thanh mai có một trai một gái. Kiếp trước, sau khi ta chết mới biết được, ngay từ đầu hắn tiếp cận ta là vì để mắt đến tiền bạc nhà ta. Ta vất vả cả đời, hầu hạ cha mẹ chồng, tích cóp được gia nghiệp lớn, chôn cất qua loa chưa đầy trăm ngày, hắn đã rước tiểu thanh mai cùng một đôi nhi nữ vào cửa. Hôn lễ hôm đó, khách khứa đông đủ. Hai bên hiên nhà bằng gỗ lim dán câu đối đỏ chói: Hai mươi năm chia ly, cẩm thư khó chở tương tư ý. Một nhà bốn người ở trong tòa nhà ta sắm sửa, tiêu xài tiền ta tích cóp, hưởng thụ niềm vui gia đình. Lần nữa mở mắt, ta đã trở về năm thứ ba sau khi gả cho Chu Nguyên. Hắn đến hỏi ta muốn bạc. Ta xòe hai tay: “Bổng lộc của phu quân chỉ có mười lượng bạc, đã tiêu hết từ lâu, không còn nữa.”

Kỹ Nữ Báo Thù

Kỹ Nữ Báo Thù Ta là đầu bài của thanh lâu, nhưng lại độc chiếm ân sủng của thế tử phủ hầu nhiều năm. Khi các thiên kim thế gia nhục nhã ta, hắn đã che chở ta sau lưng. Khi mẫu thân hắn muốn đuổi ta về thanh lâu, hắn cũng vi phạm mệnh lệnh, bảo vệ ta chu toàn. Ngày hầu phủ bị xét nhà, hắn bị phán lăng trì xử tử. Ta lại cười sảng khoái trong đám người đến xem hành hình.

Chị Đại Hậu Cung

Chị Đại Hậu Cung Nữ nhân công lược hậu cung, nữ nhân xuyên không, nữ nhân trọng sinh. Hoàng hậu là nữ nhân trọng sinh, Quý phi là nữ nhân xuyên không. Còn tôi là nữ nhân công lược. Tôi giận dỗi lật bàn: “Vì sao chỉ có tôi phải làm chó vẫy đuôi* vậy chứ?” *Chó liếm, chó vẫy đuôi: Chỉ những người theo đuổi người khác không ngừng nghỉ dù bị đối xử tệ bạc

Kiệu Tịch Nhan

Kiệu Tịch Nhan Mẫu thân ta tướng tá thô kệch, còn phụ thân thì mặt mày như ngọc. Người đời đều nói hầu gia rất tình cảm. Cho đến khi nạp thiếp, ông lại nhẫn tâm đòi mẫu thân ta “kiệu Tịch Nhan”. “Nàng ấy nói không có kiệu Tịch Nhan thì không chịu nhập phủ. “Chỉ là một cái kiệu thôi mà, đừng có keo kiệt thế.” Nhưng mọi người đều biết, đó không chỉ là một cái kiệu. Mắt mẫu thân đỏ hoe, nhưng khóe miệng vẫn nở nụ cười: “Nhan Nhi nhớ lấy, không giữ được trái tim đàn ông thì hãy nắm lấy mạng của hắn.”

Công Chúa Trở Về

Công Chúa Trở Về Hoàng huynh hận ta đến tận xương tủy. Hắn luôn tin rằng chính ta là kẻ đã đẩy người trong lòng hắn xuống vách núi. Sau này, khi hắn lên ngôi hoàng đế, người con gái ấy quay về trong bộ váy trắng, đường hoàng được lập làm Hoàng Hậu. Còn ta, bị nhốt vào u đình lạnh lẽo, sống trong cảnh sống không bằng chết. Hắn mặc kệ, để nàng ta nhục mạ ta, giẫm đạp lên tôn nghiêm của ta, bắt ta phải quỳ gối xin lỗi. Chẳng ai hay biết rằng ta đã trúng độc nặng, sinh mệnh chỉ còn lại trong chốc lát. Khi nàng ta huênh hoang khoe khoang mình đang mang long thai, ta siết chặt con dao giấu trong tay áo, đâm thẳng vào bụng nàng ta: “Thích Oản Oản, cùng chết đi!” Sau khi giết nàng, ta cũng chết vì độc phát. Nhưng không ngờ rằng khi mở mắt ra, ta lại trở về năm mười sáu tuổi. Khi đó, Thích Oản Oản còn chưa dựng màn kịch nhảy núi giả chết, còn ta vẫn là công chúa Đường Nguyệt được sủng ái của Đại Chiếu. Nhìn nàng ta chuẩn bị giở trò như kiếp trước, ta lạnh lùng mỉm cười. Muốn giả chết ư? Vậy để ta cho ngươi chết thật luôn!

Công Chúa Thiên Thiên Tuế

Công Chúa Thiên Thiên Tuế Ở chợ đêm, công chúa kéo tay nương ta, tự xưng là con gái của bà, từ đó tránh được truy sát. Nhưng cha nương ta lại vì thế mà chết oan. Đại bá đại nương nhận của nàng ta một trăm lượng bạc, bắt ta giả mạo nàng dẫn dụ sát thủ rời đi, còn nói: “Ngươi chỉ là một nha đầu nhà quê, có thể chết thay công chúa chính là phúc của ngươi.” Nhưng bọn họ không ngờ rằng, ta không những không chết, còn được đón về cung một cách huy hoàng. Sau này công chúa tố cáo ta là kẻ mạo danh, ta xoa chuỗi hạt trong tay, từ trên cao nhìn xuống nàng: “Nha đầu nhà quê từ đâu tới cũng dám mạo danh bổn cung?”