Cổ Đại

Thanh Hà Khi ta và Chu Phù Nghiễn đính hôn năm thứ bảy, cuối cùng hắn cũng đỗ Tam giáp Thám hoa. Còn ta cũng đã chắt chiu dành dụm được trăm lượng bạc làm của hồi môn. Ta nấu một bàn đầy món ngon, lòng ngập tràn vui mừng, tay cầm đèn lồng đi tìm hắn. Tưởng rằng ước nguyện bao năm rốt cuộc cũng có thể thành toàn, được gả cho người mình mong. Nào ngờ lại nghe thấy hắn nói với bằng hữu: “Phận hèn như Hứa Thanh Hà, xuất thân từ nhà chài lưới, vốn là thấp kém nhất.” “Đừng nói là trăm lượng, cho dù nàng ta dành dụm được cả ngàn lượng bạc, ta cũng chẳng buồn liếc mắt nhìn lấy một cái.” Đúng lúc đó, gió lạnh lướt qua, cơn mưa dầm rơi ướt cả người ta. Ta lặng lẽ xoay người, tay cầm đèn lồng đã bị gió thổi tắt, từng bước lui ra khỏi nơi ấy. Từ đó về sau, cả nửa đời còn lại, ta chưa từng quay đầu nhìn lại lần nào nữa. Chu Phù Nghiễn… vốn không xứng.

A Oản Công chúa triều ta nổi danh thiên hạ vì tính cách hào sảng, rộng rãi. Ỷ vào sự sủng ái của bệ hạ, nàng thường đóng giả nam trang, vui chơi khắp chốn. Thậm chí, nàng còn đường hoàng tới quân doanh, cùng thiếu niên tướng quân bá cổ quàng vai. Tướng quân từng nói, công chúa rất đặc biệt, không giống nữ tử tầm thường, không chút yếu đuối mỏng manh. Ngươi hỏi ta là ai ư? Ô, ta chẳng phải công chúa. Ta chỉ là vị hôn thê xuất thân hèn kém của hắn mà thôi. Hôm ấy, khi đàm phán thất bại, vị chủ nhân Tây Vực hung tàn đích danh muốn công chúa phải ở lại ba đêm để hầu hạ. Công chúa dựa vào thân phận cao quý, ra lệnh cho ta thay nàng. Vị hôn phu của ta liền đẩy ta tới trước mặt quân địch, nói: “A Oản, nàng hãy thay điện hạ một chút. Đợi việc thành, ta nhất định lập tức cưới nàng làm chính thê.” Ta không hề phản kháng, cũng chẳng nói cho hắn hay. Bởi ta, vốn không định trở về nữa.

Trùng Sinh Chi Mệnh Sau khi nhảy xuống thành lâu, ta được tái sinh vào ngày Thái tử bị thương. Thái tử đẩy ta xuống hố nước bẩn, thái độ đầy chán ghét: – Đừng chạm vào Cô, ngươi khiến Cô cảm thấy buồn nôn. Kiếp trước, ta cõng Tiêu Trạch rời khỏi nơi hoang dã, được Hoàng thượng ban hôn, trở thành Thái tử phi. Chỉ không ngờ rằng, ta yêu hắn như sinh mạng, hắn lại căm ghét ta tận xương tủy. Mới ngày thứ ba sau đại hôn, hắn liền nạp trắc phi, cốt muốn làm ta khó chịu. Sau này nước mất nhà tan, hắn bỏ lại ta, đem theo Trắc phi chạy trốn, đến tận lúc đó ta mới hiểu rằng, trái tim hắn không hề có ta, nhưng tất cả đã muộn rồi. Ta đành ôm hận nhảy thành… Sống lại kiếp này… Ta nhìn bản thân Tiêu Trạch bị thương khá nặng, nhưng lại đẩy ta ra, không cho phép ta tới gần. Ta cười lạnh. Vậy ngươi ở cứ chỗ này chờ chết đi.

Bóng Hồng Sau Hầu Phủ Sau khi phụ mẫu qua đời, ta tích góp được một khoản lộ phí nhờ vào bán đậu hũ, đi tìm tỷ tỷ năm xưa bị bán đến Hầu phủ làm thiếp. Đợi ta đến nơi, mới biết được cái gọi là Hầu phủ căn bản không tồn tại. Nhưng trên đầu ta vẫn còn buộc dây tóc đỏ tỷ tỷ gửi theo cùng với thư nhà. Mà trong những lá thư nhà được gửi về hàng năm, tỷ ấy luôn viết mình sống ở Hầu phủ rất phú quý an lạc, bảo ta không nên tới tìm nàng.

Cao trời có lối, nhất định sẽ đến nơi, dẫu cơn gió mạnh dâng lên, ta cũng sẽ cưỡi gió mà phá vạn dặm. Dưới dãy núi Cửu Trọng, dưới chân Thanh Vân Lĩnh. Trên tấm bia đo linh căn lóe lên tia sáng ngũ sắc yếu ớt, trong đó tia sáng xanh là mạnh nhất, những tia khác không chênh lệch nhiều.“Linh căn chính mộc, căn giá trị mộc là năm, các giá trị khác thì thấp.”Bên cạnh tấm bia đo linh căn, trung niên quản sự của Thiên Diễn Tông, Hồng Thao, vẻ mặt nghiêm nghị, nắm chặt tấm thẻ gỗ cuối cùng, nhìn chằm chằm vào tiểu nữ nhi trước mặt.Nàng đầy bùn đất, gầy gò như que củi, tóc vàng rối bù bết dính trên trán, tay đầy máu, đầu gối trầy xước, trên chân chỉ còn một chiếc dép rách. Không giống những đứa trẻ khác được gia đình đưa đến, nàng tự mình leo lên dãy núi Cửu Trọng, dù chật vật, nhưng đôi mắt đen láy của nàng sáng rực như sao, nhìn chằm chằm vào tấm thẻ gỗ trong tay Hồng Thao, tấm thẻ quyết định số phận của nàng.“Phía sau còn mấy người nữa?”

Sống Lại Chỉnh Đốn Hậu Cung Sau khi sống lại, ta có khả năng nghe được suy nghĩ và ta nghe thấy toàn bộ người trong hoàng cung đều đang chửi rủa ta. Hoàng đế: [Hoàng hậu này đúng là đồ ngốc, sớm muộn gì trẫm cũng phế truất nàng ta.] Thục phi: [Hoàng hậu như con heo, sớm muộn gì cũng chết trong tay ta.] Đức phi: [Hoàng hậu lại làm trò rồi, đúng lúc đổ tội vụ Thục phi rơi xuống nước cho nàng ta.] Ta… chính là Hoàng hậu, đã đến lúc phải chỉnh đốn lại hoàng cung rồi!

Tam Sinh Hữu Hạnh Từng là công tử quý tộc chốn kinh thành, khi Tống Uẩn rơi vào cảnh khốn cùng, ta đã bán hết gia sản để cứu hắn ra, rồi ép hắn lấy thân báo đáp. Ta biết hắn hận ta, nhưng ta chẳng bận tâm. Cho đến khi ta mang thai, Tống gia được minh oan, Tống Uẩn lại được phục chức. Ta biết hắn sớm muộn gì cũng rời đi, và ta không cách nào giữ hắn lại. Quả nhiên, hắn lặng lẽ rời đi, không để lại nửa lời từ biệt. Ta vuốt ve cái bụng đã lớn của mình, buồn bã vài ngày, sau đó bắt đầu tính toán tìm cha mới cho đứa trẻ trong bụng. “Lưu tú tài sát vách không tệ, từng lén nhét cho ta mấy bài thơ tình. Lý đại phụ ở phố sau cũng khá tốt, mỗi lần bắt mạch đều đỏ mặt ngượng ngùng. Còn nữa, Hà công tử trong ngõ, sớm đã nói không cưới ai ngoài ta…”

Ngày Hồi Hương Đã Đến Bạch nguyệt quang vừa trở về, Tạ Dục không chút do dự liền hưu ta. Ta bị đưa trả về Giang Nam. Người người đều cho rằng ta thua đến thê thảm. Năm năm sau. Tiểu thư nhà họ Tạ ban đêm gọi mẹ, không được yên giấc. Tạ Dục cho người đón ta trở lại, lạnh lùng nói: “Đợi Niệm nhi khỏe rồi, ngươi liền rời đi ngay, đừng vọng tưởng đến vị trí Tạ gia phu nhân.” Ta thở phào một hơi. Lần này, ta là vì nhớ nữ nhi da diết mà lén trốn đến. Phu quân hay ghen của ta vẫn chưa hay biết.

Sát Thủ Có Đạo Đức Là một sát thủ chuyên nghiệp, luôn tuân thủ đạo đức nghề nghiệp, ta nhận mệnh lệnh của Nhiếp chính vương, mang theo đao lẻn vào hoàng cung, chuẩn bị lấy mạng của cẩu hoàng đế. Ngày đầu tiên trà trộn vào cung với thân phận hoàng hậu, thạch tín ta giấu dưới móng tay liền bị hoàng đế phát hiện. Hắn nhếch môi cười khinh bỉ: “Nhiếp chính vương đã bồi dưỡng ngươi nhiều năm, vậy mà chỉ dạy được vài trò vặt vãnh thế này thôi sao?” Suốt hai năm, ta liên tục tìm cách ám sát hắn, nhưng trận nào cũng thua thảm. Điều duy nhất mà ta chắc chắn là: sớm muộn gì ta cũng sẽ chết mà thôi.

A Diểu Vô Tâm Phu quân và huynh trưởng hận ta đến tận xương tủy.Tất cả chỉ vì Lâm Thiền Tuyết nói rằng ta đối xử với nàng trăm bề khắc nghiệt.Ngày thành thân, ta bị sơn tặc bắt cóc, hành hạ đến chết.Ngay trước khi ta lâm chung, ta tận mắt thấy phu quân và huynh trưởng bước ra từ phía sau bọn sơn tặc, ánh mắt đầy ghét bỏ.“Lục Diểu, ngươi lòng dạ rắn rết, bắt nạt Tuyết nhi, đây chính là báo ứng.”“Ngươi bẩn thỉu và độc ác đến mức không xứng làm người.”Lâm Thiền Tuyết mắt ngấn lệ, giọng điệu yếu đuối, nói: “A Diểu, kiếp sau đừng làm điều ác nữa.”Ta chết thảm, mặt mũi biến dạng, xác nằm lạnh lẽo nơi hoang dã.Còn Lâm Thiền Tuyết thì trở về kinh thành, đường hoàng trở thành phu nhân của Thừa tướng.Gió lớn gào thét.Ta mở mắt ra lần nữa, phát hiện mình đã quay về buổi tiệc sinh thần năm 15 tuổi.Trước mắt, Lâm Thiền Tuyết đang xé rách xiêm y của chính mình, vừa làm vừa cười nhạo:“Lục Diểu, ngươi đã nghĩ xem lát nữa sẽ giải thích thế nào chưa?”Ta tung một cước, đá nàng ta xuống hồ, rồi giẫm đầu nàng xuống nước:“Ngươi không phải nói ta bắt nạt ngươi sao?”“Ta sẽ cho ngươi biết thế nào mới là bắt nạt thật sự!”

Báo Thù Trưởng công chúa đương triều kiêu căng, xinh đẹp, mỗi ngày đều cần dùng sữa mẹ tươi mới để đắp mặt, tẩm bổ. Bởi vậy mà a tỷ mới sinh xong của ta được gọi vào phủ, nhưng một năm sau lại phơi xác đồng hoang, hậu khiếu* rách tan, tử cung hỏng hết. *Hậu khiếu: bộ phận từ ruột già đến hậu môn. Bốn năm sau, Trưởng công chúa mắc bệnh lạ, cả người đầu mùi hôi tanh. Ta tự mình tiến cử trở thành trang nương* của nàng ta. *Người trang điểm, làm tóc. Từ đó về sau, không có ta trang điểm, nàng ta khó mà ra khỏi phủ. Hồng nhan hôm nay ngày mai khô héo, nàng ta không biết, tất cả những thứ này mới chỉ là bắt đầu.

Vật Hoàn Chủ Cũ Mười vạn năm trước, ta bị người ta đánh cắp tiên tuỷ. Những năm tháng nghèo khổ khốn cùng ở trần gian, ta hoàn toàn không biết có kẻ đang ôm tiên tuỷ của mình, sống vinh hoa phú quý trên thiên giới. Cho đến khi ta gặp được Minh Hoa – nữ thần tài sắc vẹn toàn. Tiên tuỷ nhận chủ, tự động quay về cơ thể ta. Vậy mà Minh Hoa lại khăng khăng nói ta là phàm nhân hèn hạ ăn trộm tiên cốt của nàng ta. Nàng ta dựa vào chỗ dựa là Thần Quân, phế đôi chân ta, vứt ta vào Quỷ Vực làm mồi cho ác quỷ. Đến ngày ký ức trở lại, ta quay về thiên giới, đạp Minh Hoa dưới chân mình, mỉm cười hỏi: “Chạy gì chứ? Dùng đồ của ta bao nhiêu năm như vậy, sao không nói một tiếng cảm ơn với bổn điện hạ?”

Yêu Chiến Thần Vương Gia Ta trúng phải tà thuật, sẽ yêu người đầu tiên nhìn thấy sau khi mở mắt. Ta bịt mắt bằng vải trắng, gọi cha đến, sau khi chắc chắn không có gì sai sót mới tháo vải trắng ra. Trước mắt là bức họa của chiến thần vương gia đã tử trận sa trường từ nhiều năm trước, tướng mạo anh tuấn, đôi mày mang sát khí lạnh lẽo của người từng chinh chiến nơi sa trường. Thế là, ta như phát điên yêu chàng. Ta vừa mừng vì chàng không còn nhưng cũng buồn vì chàng đã mất. Kết quả là không lâu sau, chiến thần vương gia sống lại xuất hiện trước cửa nhà ta. “Nghe nói nàng yêu ta đến chết đi sống lại, không thể sống thiếu ta, nên ta đến xem thử.” Ta: “…”

Sau Khi Trùng Sinh, Ta Trở Nên Vô Tình Khi lưỡi dao áp sát lên cổ Hạ Minh, trước mắt ta bỗng hiện lên một dòng bình luận: “Chuyện gì đây? Đây chẳng phải là cặp đôi định mệnh của Giang Vãn Ý sao? Cô ta thực sự có thể giết anh ta à?” Giây tiếp theo, cổ tay ta mạnh mẽ phát lực, lưỡi dao sắc bén xuyên thẳng qua yết hầu của Hạ Minh. Ném xác hắn sang một bên, ta lạnh nhạt lau vết máu trên lưỡi dao, nhìn về phía dòng bình luận mà nói: “Sao lại không thể giết chứ?” Sau một khoảnh khắc lặng thinh, dòng bình luận bỗng cuộn lên điên cuồng.

Tỷ Muội Hoán Đổi Mệnh Số Kiếp trước, sau trận lụt lớn, nhà nghèo đến mức không còn hạt gạo nào để nấu. Mẹ nói sẽ rút thăm, chọn một đứa trẻ để bán đi. Ta biết, mẹ luôn thiên vị muội muội, nên người bị bán chắc chắn sẽ là ta. Quả nhiên, mẹ bảo muội muội chọn trước, sau đó đến lượt ta. Cuối cùng, ta chọn trúng bàn tay đang nắm viên đá của mẹ. Điều đó có nghĩa là ta sẽ bị bán đi để đổi lấy tiền. Muội muội lén cười vui vẻ, mẹ nhận năm lượng bạc trắng, còn ta trở thành nô tỳ trong phủ Bá tước Thanh Viễn. Sau năm thiên tai, tú tài Giang Vân ở quê theo ước định của tổ tiên, cưới muội muội về làm vợ. Còn ta trở thành thiếp của Nhị gia trong phủ Bá tước. Sau khi chính thất qua đời, Nhị gia không tái hôn mà lại nâng ta lên làm quý thiếp, còn giao cả việc quản gia cho ta. Muội muội vô cùng ghen tỵ. Nàng ghen tỵ vì Nhị gia phủ Bá tước coi trọng ta, ghen tỵ với hoa văn thêu tinh xảo trên áo của ta, ghen tỵ với những viên ngọc trai tuyệt đẹp đính trên giày của ta, ghen tỵ với việc ta đeo vàng mặc bạc, gọi nô bộc như ý. Nàng than thở về cuộc sống cơ cực với Giang Vân, than thở rằng Giang Vân không biết chăm sóc nàng. Nàng than thở vì Giang Vân bị sẹo trên mặt sau khi đi hái thuốc, không thể tiếp tục tham gia khoa cử, khiến nàng phải làm vợ một tú tài nghèo cả đời. Nàng còn nói, nếu năm đó người bị bán đi là nàng thì tốt biết bao. Nếu bị bán là nàng, nàng sẽ không phải chịu cảnh sống khổ sở như bây giờ. Nhưng mỗi người có nỗi khổ riêng của mình. Muội muội chỉ nhìn thấy vẻ hào nhoáng bên ngoài của ta, làm sao nhìn ra được dưới vẻ rực rỡ ấy là bao nhiêu bùn nhơ? Khi tỉnh dậy, chúng ta quay về ngày rút thăm hôm đó. Lần này, trong ánh mắt ngỡ ngàng của mẹ, muội muội chọn bàn tay nắm viên đá… Nàng nhìn ta, cười nói: “Tỷ tỷ, vinh hoa phú quý này, cũng nên để muội hưởng một lần rồi.” Nhưng nàng đâu biết, lý do ta có thể vươn lên trong phủ Bá tước Thanh Viễn, chẳng qua chỉ vì gương mặt giống với Bạch Nguyệt Quang của Nhị gia. Làm kẻ thế thân cho người khác, nỗi khổ ấy thật không dễ nói với ai. Những đấu đá trong đại trạch khiến người ta không thể chịu đựng nổi. Nếu có thể lựa chọn, ta thà rằng không hưởng cái phú quý này.

Hơi Ấm Hoàng Cung Năm 14 tuổi, ta tiến cung. Vì ta mang thể hàn*, nên Hoàng thượng luôn ôm ta mỗi khi ngủ. *Thể hàn là những người có dáng người hơi gầy, tính cách hướng nội, sợ lạnh, ít mồ hôi, rêu lưỡi trắng, sắc mặt cũng nhợt nhạt. Có một đêm, ta bị nóng đến tỉnh giấc, mơ màng đẩy người bên cạnh, rồi lẩm bẩm: “Nóng quá, người đâu mau mang bình nước nóng này đi chỗ khác”. Sau tiếng càu nhàu của ta, Hoàng thượng khàn giọng đáp: “Được”.

A Man Công chúa và phu quân của ta là thanh mai trúc mã. Khi phản quân vây thành, nàng đã giết ta, dùng thi thể của ta thay thế nàng, làm bộ thà chết chứ không chịu khuất phục.. Thi thể do chính phu quân ta mang đến giao cho phản quân nhưng chàng lại không nhận ra đó là ta. Sau khi dẹp loạn, công chúa dựa vào lòng chàng: “A Kỳ, lần này phụ hoàng sẽ không ngăn cản chúng ta ở bên nhau nữa.” Ta tưởng rằng cuối cùng họ, người có tình cũng trở thành quyến thuộc. Nhưng ta lại nghe thấy phu quân ta hỏi nàng: “Hôm đó, nữ tử chết thay công chúa, rốt cuộc là ai?”

Sau nhiều năm chia tay với bạn trai cũ, tôi bị hiểu nhầm là gái đứng đường.Khi đó, tôi đang như Quan Công múa đao xả thịt heo bên vỉa hè.Bạn thân tôi gọi điện cho tôi trong buổi họp lớp cấp ba, chẳng may bật loa ngoài.Tôi nghiêng đầu, kẹp điện thoại vào tai, nói: “Có khách đến rồi, nói chuyện sau nhé.”Bạn trai cũ – nam thần cấp ba Trần Tần – đang ngồi bên cạnh, nghe vậy thì tay trên bàn siết chặt, ánh mắt lập tức thay đổi.“Cô ấy… bây giờ đang làm gì?”“Cô ấy á, haizz, đứng bên đường bán thịt đó mà,” bạn thân tôi – Lý Giai – vô tư trả lời.“Cái gì… đứng bên đường… bán thịt?”Trần Tần trừng mắt kinh ngạc, đập bàn bật dậy!“Là đường nào!?”

Sau Khi Sống Lại, Ta Nên Duyên Với Nam Chính Hắc Ám Ta từ ngục giam khổ dịch bỏ tiền chuộc một vị tướng công về cho mình. Người người đều nói ta ngu ngốc. Một kẻ tàn phế, thần trí không rõ, thân còn là dược nhân, sao có thể làm tướng công được chứ? Chỉ có ta mới biết, người trước mặt này, từng là tiểu tướng quân chói sáng bậc nhất kinh thành, một thiếu niên phong hoa tuấn lãng, y bào phấp phới, cưỡi ngựa giương oai.

Thế Tử Phi Trùng Sinh Qua cửa năm năm vẫn chưa có thai, lại không chịu để phu quân nạp thiếp, ta liền trở thành ghen phụ nổi danh kinh thành. Nhưng nào ai hay biết, người thực sự không thể sinh con lại chẳng phải là ta. Vì danh tiếng của phu quân, ta cam nguyện giữ kín bí mật này. Thế nhưng, hắn gặp được một nữ tử y thuật cao minh, chữa khỏi chứng bệnh kia rồi lại nói: “Vãn Vãn đối với ta chính là đại ân, ta không thể phụ nàng.” Nực cười thay, những nhục nhã, chế giễu mà ta thay hắn gánh chịu, chẳng lẽ không phải ân tình? Cuối cùng, ta bị giáng từ chính thê xuống làm thiếp, ôm hận mà chết. Sống lại một đời, cái này nồi ta không cõng nữa!