Cổ Đại

Vật Hoàn Chủ Cũ

Vật Hoàn Chủ Cũ Mười vạn năm trước, ta bị người ta đánh cắp tiên tuỷ. Những năm tháng nghèo khổ khốn cùng ở trần gian, ta hoàn toàn không biết có kẻ đang ôm tiên tuỷ của mình, sống vinh hoa phú quý trên thiên giới. Cho đến khi ta gặp được Minh Hoa – nữ thần tài sắc vẹn toàn. Tiên tuỷ nhận chủ, tự động quay về cơ thể ta. Vậy mà Minh Hoa lại khăng khăng nói ta là phàm nhân hèn hạ ăn trộm tiên cốt của nàng ta. Nàng ta dựa vào chỗ dựa là Thần Quân, phế đôi chân ta, vứt ta vào Quỷ Vực làm mồi cho ác quỷ. Đến ngày ký ức trở lại, ta quay về thiên giới, đạp Minh Hoa dưới chân mình, mỉm cười hỏi: “Chạy gì chứ? Dùng đồ của ta bao nhiêu năm như vậy, sao không nói một tiếng cảm ơn với bổn điện hạ?”

Sau Khi Trùng Sinh, Ta Trở Nên Vô Tình

Sau Khi Trùng Sinh, Ta Trở Nên Vô Tình Khi lưỡi dao áp sát lên cổ Hạ Minh, trước mắt ta bỗng hiện lên một dòng bình luận: “Chuyện gì đây? Đây chẳng phải là cặp đôi định mệnh của Giang Vãn Ý sao? Cô ta thực sự có thể giết anh ta à?” Giây tiếp theo, cổ tay ta mạnh mẽ phát lực, lưỡi dao sắc bén xuyên thẳng qua yết hầu của Hạ Minh. Ném xác hắn sang một bên, ta lạnh nhạt lau vết máu trên lưỡi dao, nhìn về phía dòng bình luận mà nói: “Sao lại không thể giết chứ?” Sau một khoảnh khắc lặng thinh, dòng bình luận bỗng cuộn lên điên cuồng.

Sau Khi Cha Chết, Ta Cùng Nương Phú Khả Địch Quốc

Sau Khi Cha Chết, Ta Cùng Nương Phú Khả Địch Quốc Cha ta giấu một đôi mẹ con ngoại thất suốt bảy năm, cuối cùng cũng bị nương phát hiện. Nương tức giận đến mức muốn lập tức hòa ly, nhưng ta không đồng ý. Bởi vì ta đã trọng sinh. Ta biết rằng cha sắp chết. Sau khi ông qua đời, Hoàng thượng sẽ ban thưởng rất nhiều, nhưng cuối cùng mọi thứ lại rơi vào tay đôi mẹ con ngoại thất kia. Chỉ cần không hòa ly, chúng ta có thể hưởng vinh hoa phú quý và mãi mãi đè bẹp họ dưới chân.

Sau Khi Sống Lại, Ta Nên Duyên Với Nam Chính Hắc Ám

Sau Khi Sống Lại, Ta Nên Duyên Với Nam Chính Hắc Ám Ta từ ngục giam khổ dịch bỏ tiền chuộc một vị tướng công về cho mình. Người người đều nói ta ngu ngốc. Một kẻ tàn phế, thần trí không rõ, thân còn là dược nhân, sao có thể làm tướng công được chứ? Chỉ có ta mới biết, người trước mặt này, từng là tiểu tướng quân chói sáng bậc nhất kinh thành, một thiếu niên phong hoa tuấn lãng, y bào phấp phới, cưỡi ngựa giương oai.

Phu Quân Ta Cùng Cả Nhà Hắn Đều Là Phế Vật

Phu Quân Ta Cùng Cả Nhà Hắn Đều Là Phế Vật Kế mẫu gả ta cho một kẻ vô dụng, còn mỹ danh nói rằng: “Đại tiểu thư nhà chúng ta tính tình nóng nảy, chỉ có gả cho loại người này mới có thể chịu đựng được cái tính xấu ấy.” Nhà chồng của ta, từ cha mẹ chồng đến đệ đệ chồng, đúng thật là một lũ vô dụng. Bị người ta bắt nạt đến tận cửa, vậy mà chỉ biết lặp đi lặp lại vài câu: “Được.” “Có thể.” “Cũng được.” Chỉ có với ta, mới chịu nói thêm vài chữ: “Nương tử nói phải.” “Tẩu tẩu nói gì thì là thế ấy.” “Con dâu muốn, thì lấy.” “Ai cũng không được bắt nạt con dâu.” Kẻ lưu manh dám trêu ghẹo ta bị đánh gãy chân, kẻ có ý đồ bất chính với ta thì mất mạng. Ta quay đầu nhìn cả Triệu gia. Không thể nào là bọn họ làm, đúng không?

A Diểu Vô Tâm

A Diểu Vô Tâm Phu quân và huynh trưởng hận ta đến tận xương tủy.Tất cả chỉ vì Lâm Thiền Tuyết nói rằng ta đối xử với nàng trăm bề khắc nghiệt.Ngày thành thân, ta bị sơn tặc bắt cóc, hành hạ đến chết.Ngay trước khi ta lâm chung, ta tận mắt thấy phu quân và huynh trưởng bước ra từ phía sau bọn sơn tặc, ánh mắt đầy ghét bỏ.“Lục Diểu, ngươi lòng dạ rắn rết, bắt nạt Tuyết nhi, đây chính là báo ứng.”“Ngươi bẩn thỉu và độc ác đến mức không xứng làm người.”Lâm Thiền Tuyết mắt ngấn lệ, giọng điệu yếu đuối, nói: “A Diểu, kiếp sau đừng làm điều ác nữa.”Ta chết thảm, mặt mũi biến dạng, xác nằm lạnh lẽo nơi hoang dã.Còn Lâm Thiền Tuyết thì trở về kinh thành, đường hoàng trở thành phu nhân của Thừa tướng.Gió lớn gào thét.Ta mở mắt ra lần nữa, phát hiện mình đã quay về buổi tiệc sinh thần năm 15 tuổi.Trước mắt, Lâm Thiền Tuyết đang xé rách xiêm y của chính mình, vừa làm vừa cười nhạo:“Lục Diểu, ngươi đã nghĩ xem lát nữa sẽ giải thích thế nào chưa?”Ta tung một cước, đá nàng ta xuống hồ, rồi giẫm đầu nàng xuống nước:“Ngươi không phải nói ta bắt nạt ngươi sao?”“Ta sẽ cho ngươi biết thế nào mới là bắt nạt thật sự!”

Chúc Niên Tuế Tuế

Chúc Niên Tuế Tuế Ta là Thỏ Ngọc, nhưng lại lạc vào vòng tay lạnh lẽo của Đế Quân trên đỉnh Chung Sơn. Khi ta vừa hóa thành người, hắn lạnh lùng bảo ta biến về nguyên hình thỏ. Về sau khi ta định biến thành thỏ, hắn lại khẽ dỗ dành ta hóa thành người.

Tỷ Tỷ Của Ta Là Trà Xanh

Tỷ Tỷ Của Ta Là Trà Xanh Ta mắc chứng sợ giao tiếp, nhưng tỷ tỷ song sinh của ta lại là trà xanh chính hiệu.

Sẽ Không Tha Thứ

Sẽ Không Tha Thứ Chủ tử của ta xuất thân cao quý, con người thanh tao như cúc. Bị Quý phi hãm hại, nàng không cãi lại một câu nào, là ta một thân một mình theo nàng vào lãnh cung, hết mực che chở cho nàng. Vì rửa sạch oan khuất cho nhà mẫu của nàng, ta nuốt xuống thù hận, chủ động mượn sức Hiền tần, kẻ đã từng ngược đãi ta. Vì bảo vệ nàng chiến thắng trong cuộc chiến đoạt vị, ta không tiếc hại chết Quý phi, tay nhiễm máu tươi cùng tội nghiệt không thể tha thứ. Chờ đến khi nàng ngồi lên được ngôi vị Hoàng hậu, nàng lại đẩy ta đi chịu tội. Nàng bình tĩnh làm rõ hết mọi việc: “Hoàng Thượng, thần thiếp xưa nay không tranh không đoạt, càng không muốn ngôi vị này.” “Mọi việc đều do ả làm, thần thiếp chưa từng thấy cảm kích.” Ta bị cắt lưỡi đưa vào Thận Hình Ty, chịu đủ bảy mươi hai hình phạt tra tấn, cuối cùng ôm hận mà chết. Mở mắt ra lần nữa, ta về tới cái ngày cùng nàng ta bước vào lãnh cung.

Bồ Đào Chi Thủy

Bồ Đào Chi Thủy Hoàng tỷ hại ta ngã gãy một chân, khiến ta phải ngồi xe lăn, trở thành một Công chúa què. Trong thời gian buồn chán, ta đã nhận nuôi một nữ nhân xuyên không. Nàng ấy một chút quy tắc cũng không hiểu, lá gan lại rất nhỏ. Mỗi ngày đều ấm ức khóc lóc: “Tại sao không phải là đọc tiểu thuyết, ngày này cũng đọc y thư…” Ta cũng hận rèn sắt không thành thép, nữ nhân xuyên việt này thật là không có tâm nhãn. Về sau, nàng chữa khỏi chân cho ta, còn ta đày Hoàng tỷ tới Bắc Man hòa thân.

Thế Tử Phi Trùng Sinh

Thế Tử Phi Trùng Sinh  Qua cửa năm năm vẫn chưa có thai, lại không chịu để phu quân nạp thiếp, ta liền trở thành ghen phụ nổi danh kinh thành. Nhưng nào ai hay biết, người thực sự không thể sinh con lại chẳng phải là ta. Vì danh tiếng của phu quân, ta cam nguyện giữ kín bí mật này. Thế nhưng, hắn gặp được một nữ tử y thuật cao minh, chữa khỏi chứng bệnh kia rồi lại nói: “Vãn Vãn đối với ta chính là đại ân, ta không thể phụ nàng.” Nực cười thay, những nhục nhã, chế giễu mà ta thay hắn gánh chịu, chẳng lẽ không phải ân tình? Cuối cùng, ta bị giáng từ chính thê xuống làm thiếp, ôm hận mà chết. Sống lại một đời, cái này nồi ta không cõng nữa!

Xuyên thành Lâm Đại Ngọc

Xuyên thành Lâm Đại Ngọc Xuyên không thành Lâm Đại Ngọc, mười năm sau ta bước vào Giả phủ. Giả Bảo Ngọc liền xông tới hỏi: “Muội muội có tên tự không?” Ta đáp: “Trận chiến tại miếu Sơn Thần, chắc hẳn người trong kinh thành đều đã biết đến danh tính của ta rồi.” “Thêm nữa, đừng gọi ta là muội muội, hãy gọi ta là Lâm Giáo Đầu.”

Nữ Đế Trọng Sinh

Nữ Đế Trọng Sinh Kiếp trước, ta được Thái tử Yến quốc để mắt tới, theo hắn đến Yến quốc xa xôi, trở thành Hoàng hậu. Không chỉ hưởng hết phú quý, hắn còn vì ta mà không mở hậu cung, chỉ sủng ái một mình ta. Nhưng tỷ tỷ lại gả cho một vị tướng quân què chân, cả đời lận đận, hai người giày vò lẫn nhau. Trở về sau khi được tái sinh, tỷ ấy đã giành trước ta, cùng Thái tử làm chuyện mờ ám, khiến mọi người đều biết. Phụ hoàng vì giữ thể diện, bất đắc dĩ phải thành toàn. Tỷ tỷ cười cong cả mắt: “Muội muội, cuối cùng thì vận may trời cho này cũng đến lượt tỷ. Lần này, đổi lại là muội ở lại đây, từ từ tiêu hao cùng đám tôm tép nhãi nhép kia đi.” Ta cũng cười. Tỷ ấy không biết, đằng sau sự sủng ái dành cho Hoàng hậu, là vực sâu vạn trượng. Đây không phải là vận may trời cho, mà là… Địa ngục trần gian.

Từ Đứa Trẻ Ăn Mày Đến Ám Vệ

Từ Đứa Trẻ Ăn Mày Đến Ám Vệ Khi còn nhỏ, ta từng cứu một đứa trẻ ăn mày. Sau này, đứa trẻ ấy trở thành ám vệ trong phủ, phụ trách bảo vệ ta. Tuy nhiên, hắn luôn đặt A tỷ ta lên hàng đầu. Khi ta và A tỷ gặp phải giặc cướp, hắn cũng lựa chọn cứu A tỷ trước tiên. “A tỷ của người thể trạng yếu ớt, ta sẽ đưa nàng ấy đến nơi an toàn trước, rồi mới quay lại cứu người.” Ta chờ mãi, chờ mãi, nhưng không thấy hắn quay lại. Chỉ thấy bọn cướp thay nhau làm nhục, rồi treo thi thể ta lên đầu trại. Khi mở mắt lần nữa, ta trở về thời điểm phụ thân để ta chọn ám vệ, và ta chỉ vào thiếu niên bên cạnh hắn: “Ta chọn người này.”

Nông Nữ Không Chịu Thiệt

Nông Nữ Không Chịu Thiệt Phu quân ta từ nhỏ đã bị đích mẫu ngược đãi. Để cắt đứt tiền đồ của hắn, bà ta thậm chí bỏ bạc ra mua một nông nữ quê mùa như ta về làm chính thê cho hắn. Nhưng bà ta không ngờ rằng, ta tuy không có xuất thân thế tộc, song lại có thừa sức lực! Ngày đầu tiên bước chân vào hầu phủ. Ta liền lật bàn ngay tại chỗ. Nhét đám cơm thiu lạnh ngắt vào miệng đám đầu bếp trong phủ. Mang mớ than kém chất lượng bị tráo đổ thẳng vào phòng đích mẫu rồi châm lửa thiêu rụi. Hầu phủ gà bay chó sủa, náo loạn tứ tung. Ta đứng trước mặt phu quân ta, người yếu ớt chẳng thể tự chăm sóc bản thân, dõng dạc buông lời hùng hồn: “Muốn bắt nạt ta? Trước tiên cứ hỏi thử xem ta có đồng ý hay không đã!”

Gả Cho Thám Hoa Lang

Gả Cho Thám Hoa Lang Phu quân của ta là bị phụ thân ta bắt rể mà đoạt về Đêm tân hôn, hắn nói với giọng đầy áy náy: “Ta lấy nàng chẳng qua để tránh né Thất công chúa, nhưng giờ thì…” Ta nắm chặt tay hắn. “Vậy thật là trùng hợp, ta lấy chàng cũng để tránh Thái tử. Sau này, nếu chàng yêu ai, cứ nói ra, ta sẽ thay chàng rước nàng ấy vào phủ.” Khuôn mặt phu quân bỗng chốc cứng đờ. “Nương tử không cần phải làm vậy.” “Ta vừa gặp nàng đã nhất kiến chung tình, mới lập thệ rằng đời này trừ nàng ra, nếu còn nạp thêm ai khác sẽ chết không toàn thây.” …

Sau Khi Thủ Tiết, Ta Nằm Cũng Thắng

Sau Khi Thủ Tiết, Ta Nằm Cũng Thắng Ngày thành thân, phu quân vì cứu ta mà bị thiêu ch.t trong biển lửa. Ta một mình gánh vác cả nhà chồng, thay hắn phụng dưỡng cha mẹ, nuôi lớn chất tử của hắn. Khi ta bệnh nặng hấp hối, người chồng đã ch.t từ lâu bỗng dẫn theo mẹ con ngoại thất xuất hiện. Thì ra hắn sớm đã thầm yêu ngoại thất, lại tham lam sính lễ hồi môn của ta. Hắn giả ch.t, lừa ta cam tâm tình nguyện làm trâu làm ngựa cho nhà hắn cả đời. Lần nữa mở mắt, ta trở về ngày thành thân năm đó. Nhìn tân phòng ngập trong biển lửa, ta lặng lẽ khóa cửa lại. Muốn ch.t ư? Vậy thì ta tiễn ngươi một đoạn.

Hồng Trang Báo Hận

Hồng Trang Báo Hận Tỳ nữ và phu quân ta lén lút tư thông với nhau. Sau khi thành thân, ta phát hiện gian tình giữa bọn họ. Không những vậy, họ còn cấu kết nuốt trọn tài sản nhà ta. Hãm hại người thân cốt nhục của ta. Cuối cùng lại nhốt ta, giày vò đủ điều. Kết cục là chết trong biển lửa. Trọng sinh trở lại năm mười sáu tuổi, đúng lúc Trần Doanh đến cầu hôn. Khi đó, hắn còn thề thốt với Phụ thân rằng hắn yêu ta từ cái nhìn đầu tiên. Ta cười lạnh trong lòng: Là yêu ta từ cái nhìn đầu tiên, hay yêu tỳ nữ của ta từ cái nhìn đầu tiên?

Nhặt Được Một Hoàng Đế

Nhặt Được Một Hoàng Đế Sau khi bị đích mẫu đưa gả cho lão vương gia hoang dâm, ta đỏ hoe vành mắt, quay về phía nam nhân đang ẩn thân trong phòng khẽ nói:“Ta sắp phải xuất giá rồi, ngươi cẩn thận một chút, đừng để cừu nhân tìm ra.”Nam nhân ánh mắt đen thẳm:“Ngươi muốn gả sao?”Ta rưng rưng nước mắt:“Tất nhiên là không muốn! Nhưng ngày mai hoàng thượng sẽ ban hôn, đã không thể vãn hồi.”Ta nghẹn ngào quay mặt đi, không chú ý thấy sắc mặt hắn thoáng trầm xuống.Mãi đến ngày hôm sau, khi ta tâm như tro tàn quỳ nơi đại điện trong hoàng cung, bỗng nghe trên bậc thềm vọng xuống một giọng nói trầm thấp quen thuộc:“Hôn sự này, trẫm không đồng ý.”

Bình An

Bình An Phụ thân ta và An Viễn Hầu là tri kỷ. Khi An Viễn Hầu bị tịch biên gia sản, phụ thân liều mình cứu tiểu nữ nhi của ông, giấu nàng trong nhà. Để che mắt thế nhân, phụ thân giành lấy ta khi ta vừa tròn đầy tháng từ tay mẫu thân, đưa đến trước cửa am ni cô. Từ đó, con gái của An Viễn Hầu thay thế thân phận của ta. Còn ta, trở thành một tiểu ni cô trong am trên núi. Mười bốn năm thoáng chốc trôi qua, trước cửa am bỗng xuất hiện một phụ nhân điên dại, không chịu rời đi. Bà gặp ai cũng hỏi: “Ngươi có biết Tiểu Bảo nhà ta ở đâu không?”