Cổ Đại

Hầu Phủ

Hầu Phủ Kiếp trước, ta phải gả vào Hầu phủ để xung hỷ, nhưng ngay lúc bái đường ta đã khắc chết phu quân. Bị ép buộc thủ tiết, ta lên núi làm ni cô, cuối cùng chết trong một trận hỏa hoạn. Tỷ tỷ của ta trở thành thê tử Trạng Nguyên, con đàn cháu đống, nhưng cuối cùng lại qua đời khi đang sinh. Mở mắt ra lần nữa, ta với trưởng tỷ xuất giá vào cùng một ngày. Ta dụ dỗ nàng: “Tỷ tỷ, tiểu hầu gia tuy quyền cao chức trọng nhưng bạc mệnh, sẽ chết sớm.” Nàng mê hoặc ta: “Muội muội, thư sinh tuy tuấn tú nhưng thân cường thể tráng, sức khỏe tốt.” Nàng đưa ngân phiếu cho bà mối, ta đưa châu báu cho người khiêng kiệu. Cả hai “vô tình” lên nhầm kiệu hoa.

Thanh Hà

Thanh Hà Khi ta và Chu Phù Nghiễn đính hôn năm thứ bảy, cuối cùng hắn cũng đỗ Tam giáp Thám hoa. Còn ta cũng đã chắt chiu dành dụm được trăm lượng bạc làm của hồi môn. Ta nấu một bàn đầy món ngon, lòng ngập tràn vui mừng, tay cầm đèn lồng đi tìm hắn. Tưởng rằng ước nguyện bao năm rốt cuộc cũng có thể thành toàn, được gả cho người mình mong. Nào ngờ lại nghe thấy hắn nói với bằng hữu: “Phận hèn như Hứa Thanh Hà, xuất thân từ nhà chài lưới, vốn là thấp kém nhất.” “Đừng nói là trăm lượng, cho dù nàng ta dành dụm được cả ngàn lượng bạc, ta cũng chẳng buồn liếc mắt nhìn lấy một cái.” Đúng lúc đó, gió lạnh lướt qua, cơn mưa dầm rơi ướt cả người ta. Ta lặng lẽ xoay người, tay cầm đèn lồng đã bị gió thổi tắt, từng bước lui ra khỏi nơi ấy. Từ đó về sau, cả nửa đời còn lại, ta chưa từng quay đầu nhìn lại lần nào nữa. Chu Phù Nghiễn… vốn không xứng.

Đích Nữ Báo Thù

Đích Nữ Báo Thù Ta trùng sinh trở về đúng ngày yến tiệc sinh thần của chính mình. Thứ muội vẫn như kiếp trước, lừa ta lên lầu các, rồi tự tát sưng mặt mình để vu vạ rằng ta khi dễ nàng. “Đích tỷ, cứ chờ mà thân bại danh liệt đi!” Nghe tiếng bước chân ngoài cửa càng lúc càng gần, ta đột nhiên nhớ lại lời nàng đã nói trước khi ta ch/ết ở kiếp trước: “Muốn trách thì trách ngươi mắt mù, không biết nhìn người! Còn ngây thơ cho rằng đích thứ không khác biệt! Nếu không có khác biệt, vậy vì sao ngươi có thể gả cho Dự ca ca, còn ta lại như con chuột chui rúc nơi mương tối mà lén lút cùng hắn? Ta nói cho ngươi biết, chưa có một ngày nào ta không muốn thay thế ngươi! Chỉ có tự tay g/iết ch/ết ngươi, ta mới hả dạ!” O/án th/ù chất chồng, lửa giận sôi trào. Ta lập tức chộp lấy cây kéo bên cạnh, một đường rạch nát gương mặt nàng! “Thứ nữ vẫn mãi là thứ nữ, chỉ biết giở trò bạt tai!” “Nay, để ta dạy ngươi xem đích nữ nên khi dễ người thế nào!”

Khói Hồng Lưu Danh

Khói Hồng Lưu Danh Ngày ta tự chuộc thân, muội muội của ta lại bán mình vào thanh lâu. Nàng nói: “Nếu ta sống ở thời cổ đại, ta quyết không muốn làm tiểu thư nhà lành. Nếu làm, thì phải làm đầu bài, tinh thông cầm kỳ thư họa, mà các khúc ca lẳng lơ, lời thơ diễm tình cũng phải thuộc lòng.” Về sau, nàng thực sự trở thành một hoa khôi nức tiếng khắp thiên hạ.

Khúc Hát Của Đào Kép

Khúc Hát Của Đào Kép Cha ta háo sắc nhưng lại cực kỳ coi trọng danh tiếng của mình, một lần say rượu trên thuyền hoa đã để mắt đến mẹ ta. Sau khi tỉnh rượu, cha ta thấy thân phận ca nữ của mẹ ta bôi nhọ ông, vì vãn hồi thanh danh, cha ta trước mặt mọi người đã mắng mẹ ta dùng thủ đoạn bỉ ổi, vì muốn leo lên quyền quý mà tính kế ông, thậm chí còn sai người đánh chết mẹ ta để chứng minh sự trong sạch của mình.

MINH CHÂU DẪN LỐI TA TRỞ VỀ

Ta là trưởng nữ kiêu ngạo của một gian thần quyền lực., và lúc này, ta đang chuẩn bị cưỡng đoạt một vị vương gia.Vì muốn có được hắn, ta đã ngầm ngầm bỏ thuốc để cùng chàng làm chuyện đã rồi.Ai ngờ vừa mới chui vào chăn, vô số người đã ập vào nói muốn bắt gian.“Thanh danh của ta đã bị hủy hoại rồi, nàng phải chịu trách nhiệm với ta.” Người bên cạnh tung chăn ra ôm chầm lấy ta, đáng thương như một dân nữ nhà lành bị tên ác bá ức hiếp.Quy trình bắt gian thì đúng rồi, nhưng sao giọng nói này lại không đúng thế nhỉ?Ta ngẩng đầu lên, chạm phải ánh mắt đẫm lệ của vị vương gia đang đứng ngoài cửa: “Người nằm đó lẽ ra phải là ta chứ.”Khoan đã, vậy người trong chăn với ta là ai?

Tình Thâm Nơi Ngọc Môn Quan

Tình Thâm Nơi Ngọc Môn Quan Vị hôn phu của ta trở về, mang theo một nữ nhân. Nữ nhân này giúp bọn họ đánh bại Hi tộc, hoàng đế muốn nhận nàng làm nghĩa nữ, nhưng nàng lại chỉ nguyện ý nhận cha ta làm nghĩa phụ và dọn vào ở trong nhà ta. Toàn phủ đem nàng so sánh với ta. Nàng võ nghệ cao cường, có thể giết giặc, còn ta chỉ biết làm nữ công. Cha mẹ và ca ca không ngoại lệ, đều thiên vị nàng. Ngay cả vị hôn phu của ta cũng không ngần ngại mà đề nghị từ hôn. Hắn nói hắn muốn một thê tử biết cầm đao, chứ không phải một người chỉ biết cầm kim chỉ.

Thiên Hồng Mưu

Thiên Hồng Mưu Liều ch.t cứu Thái hậu nương nương xong, người nói muốn ban hôn cho ta. Ta cùng thế tử Hầu phủ thanh mai trúc mã, sớm đã có hôn ước, vốn dĩ chỉ cần cầu Thái hậu ban cho một ngày lành là được. Nhưng ta lại cúi đầu, khéo léo từ chối. “Thần nữ không có ý định thành thân, chỉ mong Thái hậu cho phép thần nữ nhập Hộ Quốc Tự nửa năm, cầu phúc cho tổ mẫu đã khuất.” Dẫu sao, ta biết rõ người mà thế tử Hầu phủ thực sự yêu, chính là đại tẩu của ta.

Tình Nào Không Bội Bạc

Tình Nào Không Bội Bạc Ta nhặt được một tên ăn mày xinh đẹp, đưa hắn vào trường tư thực, giúp hắn vào quan trường. Đêm trước khi thành thân, hắn nói: “Như Yên, ta yêu Thanh Nhi, nàng thành toàn cho chúng ta đi!” Ta gật đầu, đánh gãy hai chân của hắn, cắt lưỡi của Thanh Nhi, để ả ở bên cạnh chăm sóc hắn. Hắn mắng ta là kẻ điên, nói vĩnh viễn cũng sẽ không yêu ta. Ta hỏi hắn: “Không phải đã cho các ngươi ngày ngày ở bên nhau rồi sao? Ngươi còn muốn như thế nào? Ngươi biết rõ, tính tình ta không tốt lắm.”

Sau Khi Cùng Thứ Tỷ Gả Vào Hầu Phủ Làm Thiếp

Sau Khi Cùng Thứ Tỷ Gả Vào Hầu Phủ Làm Thiếp Cha vì muốn thăng quan tiến chức, liền đưa ta và muội muội vào hầu phủ làm thiếp. Trước khi nhập phủ, chúng ta đã hứa với nhau rằng sẽ không tranh sủng, nhất định phải phân chia đồng đều. Thế nhưng, sau khi nhập phủ suốt nửa tháng, hầu gia chỉ ở lại trong phòng ta. Cuối cùng ta không chịu nổi nữa, cảm thấy vô cùng có lỗi với muội muội, nên chủ động đi tìm nàng nhận sai. Thế nhưng, ta còn chưa kịp mở miệng, muội ấy đã vội vàng kéo tay ta, áy náy nói: “Tỷ tỷ, muội có lỗi với tỷ! Rõ ràng đã nói là sủng ái đồng đều, vậy mà suốt nửa tháng nay muội lại chiếm giữ hắn, là muội sai! Tối nay nhất định muội sẽ bảo hầu gia sang phòng tỷ!” Nhìn khuôn mặt tràn đầy hổ thẹn, không hề có chút giả dối của nàng, ta sững sờ… “Không phải hầu gia vẫn luôn ở trong phòng ta mỗi đêm sao?” Đang lúc hai chúng ta đều ngây ngẩn không hiểu chuyện gì, từ bên ngoài có hai nam nhân bước vào. Bộ dạng y hệt nhau…

Thẻ Đại Cát

Thẻ Đại Cát Vào ngày ném tú cầu chọn rể, ta đứng trên đài, ánh mắt chăm chú nhìn Tạ Yến bên dưới, thoáng chốc ngẩn ngơ. Hắn mỉm cười đầy tự tin, giơ tay cao qua đầu, tỏ ý đã chuẩn bị sẵn sàng. Ta và hắn từng là thanh mai trúc mã, hai đứa trẻ vô tư không lo nghĩ. Cũng biết rằng tương lai hắn sẽ công thành danh toại, vinh hoa phú quý. Thế nhưng, tay ta khẽ xoay, lại ném tú cầu trúng ngay đầu một thư sinh bên cạnh hắn. Xung quanh bỗng chốc xôn xao. Trong tiếng chiêng trống vang trời, chỉ thấy sắc mặt Tạ Yến trắng bệch.

Liệt Nữ

Liệt Nữ Đại tỷ kiên trinh bất khuất, là tấm gương liệt nữ vang danh khắp kinh thành. Thái tử từng lấy tính mạng cả gia đình uy hiếp, ép nàng làm thiếp, nhưng nàng lại cầm trâm vàng tựa lên cổ, giọng nói kiên quyết: “Để ta dùng sắc hầu người, chi bằng chết còn hơn!” Phụ thân không chịu nổi tỷ tỷ chịu nhục, liền liều mạng phản kháng, cuối cùng máu đổ ngay tại chỗ. Nàng trừng mắt lạnh lùng nhìn: “Người ta ai rồi cũng phải chết, ta tuyệt đối không để bị khuất phục!” Thái tử thấy nàng thú vị, bèn bắt cả mẫu thân và huynh trưởng, cười lớn rời đi. Ngày quốc gia sụp đổ, chúng ta không may bị bắt, trở thành quân kỹ cho đám binh lính dị tộc. Đại tỷ rút lưỡi dao từ kẻ địch, muốn tự sát trước mặt bọn chúng: “Ta thà chết còn hơn cầu cứu thái tử!” Lúc ta đang cuống quýt định đứng ra, trong đầu bỗng xuất hiện từng hàng mưa đạn.

Trảm Phong Ký

Trảm Phong Ký Năm ta vừa cập kê, Nhuyễn quý phi được Hoàng thượng sủng ái nhất băng hà. Trước khi qua đời, nàng để lại di ngôn, muốn ta bồi táng cùng nàng. Nguyên nhân là bởi trước lúc lâm chung, nàng mơ thấy một con bạch điểu mổ vào mắt nàng. Con bạch điểu ấy dưới mắt trái có một vết đỏ. Cả Đại Lương đều biết, trưởng nữ đích tôn của Vân gia vừa tròn cập kê, da trắng như tuyết, dưới mắt trái có một vết bớt đỏ hình đóa hoa. Nhuyễn quý phi vừa mất, Hoàng thượng lập tức hạ thánh chỉ, muốn ta và nàng cùng ngày hạ táng. Phụ thân tham lam quyền thế, mẫu thân thiên vị thứ muội, liền đưa ta tiến cung. Trên đường, ta nhảy khỏi xe ngựa, một mạch chạy tới Tước Tinh Lâu. “Vân gia Văn Cẩn, hôm nay ngộ ra thiên cơ, khẩn cầu Quốc sư thu ta làm đồ đệ!”

Sát Thủ Có Đạo Đức

Sát Thủ Có Đạo Đức Là một sát thủ chuyên nghiệp, luôn tuân thủ đạo đức nghề nghiệp, ta nhận mệnh lệnh của Nhiếp chính vương, mang theo đao lẻn vào hoàng cung, chuẩn bị lấy mạng của cẩu hoàng đế. Ngày đầu tiên trà trộn vào cung với thân phận hoàng hậu, thạch tín ta giấu dưới móng tay liền bị hoàng đế phát hiện. Hắn nhếch môi cười khinh bỉ: “Nhiếp chính vương đã bồi dưỡng ngươi nhiều năm, vậy mà chỉ dạy được vài trò vặt vãnh thế này thôi sao?” Suốt hai năm, ta liên tục tìm cách ám sát hắn, nhưng trận nào cũng thua thảm. Điều duy nhất mà ta chắc chắn là: sớm muộn gì ta cũng sẽ chết mà thôi.

Thu Hoa

Thu Hoa Ta tìm một thị vệ tuấn mỹ làm hộ vệ. Ban đầu vốn định kéo hắn về làm phu quân, nhưng đáng tiếc, hắn lại là một thái giám, chẳng thể hành sự. Về sau, ta thấy chán, liền muốn đổi người khác. Đúng lúc nghe đồn rằng vị chưởng ấn quyền khuynh triều dã kia, dung mạo còn diễm lệ hơn cả nữ tử tuyệt sắc trong cung. Ta không nhịn được, lén đi nhìn thử. Không ngờ lại bắt gặp hắn đang tắm rửa. Còn chưa kịp chạy, ta đã bị người nọ kéo thẳng vào lòng, ngồi vững trên đùi hắn. Khoảnh khắc tiếp theo, khi nhìn rõ khuôn mặt hắn, ta liền sững sờ: “Ngươi không phải… hộ vệ Bùi Ngọc sao? Sao lại ở trong phòng của chưởng ấn?” Giây tiếp theo, mặt ta càng đỏ hơn, ngập ngừng lắp bắp: “Ngươi… hóa ra là giả?” Ý thức được điều này, tai ta nóng lên, vội xoay người bỏ chạy. Người kia bật cười khẽ, ngón tay chậm rãi vuốt ve chiếc ban chỉ bằng phỉ thúy trên ngón cái. Hắn không vội, cũng không gấp, cứ thế thong thả bước đến gần: “Cửa đã khóa rồi, chạy cái gì?” “Chẳng phải trước đó quận chúa luôn muốn thử xem ta có được hay không sao?”

Yêu Chiến Thần Vương Gia

Yêu Chiến Thần Vương Gia Ta trúng phải tà thuật, sẽ yêu người đầu tiên nhìn thấy sau khi mở mắt. Ta bịt mắt bằng vải trắng, gọi cha đến, sau khi chắc chắn không có gì sai sót mới tháo vải trắng ra. Trước mắt là bức họa của chiến thần vương gia đã tử trận sa trường từ nhiều năm trước, tướng mạo anh tuấn, đôi mày mang sát khí lạnh lẽo của người từng chinh chiến nơi sa trường. Thế là, ta như phát điên yêu chàng. Ta vừa mừng vì chàng không còn nhưng cũng buồn vì chàng đã mất. Kết quả là không lâu sau, chiến thần vương gia sống lại xuất hiện trước cửa nhà ta. “Nghe nói nàng yêu ta đến chết đi sống lại, không thể sống thiếu ta, nên ta đến xem thử.” Ta: “…”

Không Nạp Thiếp

Không Nạp Thiếp Khi ta và phu quân Thôi Tầm thành thân, hắn từng thề rằng cả đời này tuyệt đối không nạp thiếp. Nếu trái lời, ắt sẽ chết không yên. Thế nhưng, mới ba năm trôi qua, đứa con riêng của hắn đã có thể gọi “cha, mẹ” rành rọt. Nhìn hắn ngủ say không chút phòng bị, ta nghĩ, đã đến lúc để hắn thực hiện lời thề của chính mình rồi. Chết không yên lành, đây chẳng phải là lời hắn đã tự mình thề nguyện hay sao? Ta muốn dùng hành động nói cho hắn biết, những điều không thể làm được, thì đừng tùy tiện thề thốt.

Dê Nướng

Dê Nướng Cha ta là một đầu bếp nổi danh khắp mười dặm tám hương, món dê nướng nguyên con của ông có lớp da giòn tan, thịt mềm mọng, khiến ai nấy đều thèm thuồng. Ái thiếp của Nhiếp Chính vương nghe danh, bèn triệu cha ta đến phủ nấu ăn, đích thân yêu cầu món dê nướng nguyên con này. Cha ta đi, nhưng khi bị người ta ném trả về từ cửa sau của Vương phủ, toàn thân ông đã bị lửa thiêu cháy đến mức da thịt nát bấy. Thì ra, ái thiếp ấy bất chợt nảy ra ý muốn thưởng thức món dê nướng… không có mùi thịt dê. Khi mẹ ta biết chuyện, nàng không rơi lấy một giọt nước mắt. Nhưng ba tháng sau, nàng đứng trước cửa Vương phủ, dựng một cái nồi lớn, bắt đầu bán thịt dê.

Tựa Như Mây Khói

Tựa Như Mây Khói Thế tử trời sinh kiêu ngạo nhưng hơi nhút nhát, sau khi vô tình rơi xuống nước và trở thành kẻ ngốc, hắn dần mất đi sự yêu thương. Khi hắn đến tuổi học cách quan hệ vợ chồng, phu nhân đã chọn một nha hoàn xinh xắn trong viện để ngủ với hắn, và đó là ta. Từ nhỏ ta đã giỏi nuôi lợn nên cũng nuôi thế tử thành một chàng trai béo tròn, ngoan ngoãn. Thế nhưng sau này, khi hắn khỏi bệnh lại chê ta thô tục, thiếu sự nhã nhặn nên hắn ném khế ước bán mình xuống trước mặt ta và đuổi ta đi. Ta vui tươi hớn hở về nhà nuôi lợn. Sau đó, ta nghe nói đã làm ầm ĩ một trận, đòi ra ngoài đi tìm nha hoàn tên Lan Linh. Có người hỏi ta có phải nha hoàn đó hãy không, ta vội vã xua tay và đáp: “Ta tên là Nhị Hoa.”

Kiêu Ngạo Vương Gia Tìm Vợ Ký

Kiêu Ngạo Vương Gia Tìm Vợ Ký Tiểu công tử của nhà huyện lệnh gia chết rồi, mọi người đều nói là nhi tử của ta giết. Chỉ bởi vì ta là quả phụ có tiếng xấu nhất mười dặm tám thôn, nhi tử của ta liền bị xem như kẻ sinh ra đã mang bản tính xấu xa. Đúng lúc An Thần Vương nam tuần, huyện lệnh áp giải nhi tử của ta lên công đường. Mong An Thần Vương chủ trì công đạo. “Thân mẫu hắn không biết giữ quy củ, mười năm trước từ kinh thành trở về bụng cũng đã lớn, mà chẳng nói được dã nam nhân nào là phụ thân đứa trẻ, người như vậy dạy ra nhi tử có thể là người tốt hay sao?!” Thị vệ bên cạnh An Thần Vương tát bay một chiếc răng của huyện lệnh. “To gan! Ngươi không thấy tiểu công tử này với vương gia của chúng ta giống như cùng một khuôn đúc ra sao?!”