Cổ Đại

Một Thỏi Bạc Nên Duyên

Một Thỏi Bạc Nên Duyên Ta dựa vào việc vác thi thể mà kiếm sống. Ngày hôm ấy, từ bãi tha ma, ta vác về một vị công tử tàn phế. Hắn dung mạo tuấn tú, nhưng miệng lưỡi thì cay nghiệt vô cùng. Thường mắng ta là cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga. Ta thực oan uổng, nhà ta làm gì có nuôi con cóc nào, làm sao mà ăn thiên nga được chứ? Về sau, hắn với thân thể tàn tạ, liều nửa mạng để phò trợ tân đế đăng cơ, rồi trở thành thừa tướng. Hắn hỏi ta muốn cái gì, nói rằng hắn sẽ giúp ta thực hiện. Nhìn ánh mắt đầy chờ mong của hắn, ta đáp: “Ta muốn hai mẫu ruộng cằn, cùng một bản hộ tịch chính thức.” Thế nhưng, hắn lại sa sầm mặt mày.

Hữu Nữ Khương Dụ

Hữu Nữ Khương Dụ Quốc sư từng tiên đoán, mười năm sau sẽ có một tai tinh giáng họa xuống Khương gia. Trong mười năm này, nếu Khương gia sinh con trai, tất cả đều bình an vô sự. Nhưng nếu sinh con gái, ắt phải xử tử nàng bằng hình phạt ngàn đao, mới có thể bảo toàn thái bình cho Đại Diễn. Khi ta cất tiếng khóc chào đời, thủ lĩnh Cẩm Y Vệ đã bưng một khay lớn đứng chờ ngay trước sân. Bên trái khay, đặt con dao phi lê sắc bén nhất được rèn từ đá bay. Bên phải khay, là một chiếc khóa trường mệnh lấp lánh ánh vàng. “Đại phu nhân, người hãy xem xét rõ ràng, đây là phúc hay là họa?” Gương mặt đại phu nhân thoáng hiện vẻ không cam lòng, nhưng vẫn nghiến răng đáp: “Là phúc.” Thủ lĩnh vẫn chưa tin, ánh mắt dò xét chuyển sang phía cung nhân đứng cạnh. Lão ma ma nắm chặt thỏi vàng trong tay áo, cất giọng: “Chúc mừng Khương đại nhân, hỷ sự lâm môn, có được quý tử!”

Nỗi Đau Và Báo Thù

Nỗi Đau Và Báo Thù Ta là kế thất của Ung Vương, làm Ung Vương phi suốt mười sáu năm. Ung Vương đăng cơ làm hoàng đế, nhưng chỉ phong ta làm Hoàng Quý phi. “Mộ Sơ là thê tử kết tóc của trẫm, là sinh mẫu của Thái tử. Nếu nàng ấy còn sống, thì làm gì đến phiên ngươi.” “Cả đời này, trẫm chỉ có một Hoàng hậu là nàng ấy. Ngươi hãy lấy vị trí Hoàng Quý phi mà trợ giúp quản lý lục cung đi.” Thái tử mà ta tự tay nuôi lớn cũng nói: “Đúng vậy, mẫu thân của ta là đích nữ của Tướng phủ, có tri thức hiểu lễ nghĩa, còn di mẫu ngươi là thứ nữ, chỉ biết quản lý những chuyện vặt vãnh trong nội trạch. Vị trí Hoàng Quý phi đã là nể tình ngươi vất vả nhiều năm qua rồi.” Trưởng công chúa Tạ Chi Dĩnh, còn ác ý mắng nhiếc: “Nếu không phải tại ngươi ép bổn cung gả cho Tề Ngọc, bổn cung sao lại thành quả phụ. Không được làm Hoàng hậu là do ngươi đáng tội!” Ta không cãi, cũng không gây náo loạn. Chỉ cầm ngọc điệp và kim ấn của Hoàng Quý phi trở về Phượng Vũ điện, ngồi một mình đến bình minh. Sau đó, ta dùng dao găm cắt từng miếng thịt trên người Thái tử. “Năm đó, khi ta nuôi ngươi, ngươi chưa đến bốn mươi cân. Bây giờ thì đã một trăm mười cân rồi.” “Ngươi không nhận ta là mẫu thân, nói ta không có công sinh thành. Vậy thì ân dưỡng dục ngươi cũng phải trả lại cho ta.” “Cứ cắt tám mươi cân thịt của ngươi ra, để trả ơn những năm tháng ta nuôi ngươi đi.”

Mùa Xuân Ở Biện Kinh

Mùa Xuân Ở Biện Kinh Phu quân lừa ta lúc còn bé đã ăn phải nấm độc, không thể sinh con dưỡng cái, để ta uống canh tránh tử hơn hai mươi năm. Ngoài mặt, hắn lại cùng tiểu Thanh mai có một trai một gái. Kiếp trước, sau khi ta chết mới biết được, ngay từ đầu hắn tiếp cận ta là vì để mắt đến tiền bạc nhà ta. Ta vất vả cả đời, hầu hạ cha mẹ chồng, tích cóp được gia nghiệp lớn, chôn cất qua loa chưa đầy trăm ngày, hắn đã rước tiểu thanh mai cùng một đôi nhi nữ vào cửa. Hôn lễ hôm đó, khách khứa đông đủ. Hai bên hiên nhà bằng gỗ lim dán câu đối đỏ chói: Hai mươi năm chia ly, cẩm thư khó chở tương tư ý. Một nhà bốn người ở trong tòa nhà ta sắm sửa, tiêu xài tiền ta tích cóp, hưởng thụ niềm vui gia đình. Lần nữa mở mắt, ta đã trở về năm thứ ba sau khi gả cho Chu Nguyên. Hắn đến hỏi ta muốn bạc. Ta xòe hai tay: “Bổng lộc của phu quân chỉ có mười lượng bạc, đã tiêu hết từ lâu, không còn nữa.”

Thiên Mệnh

Thiên Mệnh Khi Thái tử đăng cơ, đã lập Thái tử trắc phi làm Hoàng hậu. Nguyên nhân rất đơn giản, trên sách mệnh có ghi, Hoàng hậu đầu tiên của Thái tử sẽ chết vì loạn tiễn xuyên tim. Ngày thánh chỉ phong Hậu hạ xuống, tỷ tỷ của ta, tức là Thái tử phi Thẩm Thành Vân, cười tươi rói đến cung của ta, hành lễ không mấy nghiêm chỉnh: “Thần thiếp xin chúc mừng Hoàng hậu nương nương.” Sau đó, nàng lại tiến đến gần ta, đôi môi đỏ tươi cong lên đầy ác ý: “Thẩm Nhược Nhược, hãy trân trọng hai ngày tốt đẹp này đi nhưng cũng đừng quá đắc ý, nếu để ta không vui thì sau khi ngươi chết có được thụy hiệu tốt hay không, đều do ta quyết định.” “Thật sao?” Ta lùi lại một bước, trầm giọng nói. “Vậy thì tỷ tỷ nhất định đừng chết trước ta.”

Tạ Yên Hộ Nữ

Tạ Yên Hộ Nữ Khi sinh hạ nữ nhi, bà đỡ đưa ta một chén nước có bỏ mê dược. Ta lặng lẽ đổ đi. Sau đó, ta thấy bà đỡ ôm vào một đứa bé gái, thay thế nữ nhi của ta. Ta không để lộ sơ hở, lặng lẽ đổi lại. Mười lăm năm sau, vào ngày nữ nhi cập kê. Một thiếu nữ xông vào phủ, ôm lấy chân ta mà khóc lóc thảm thiết. Nàng nói rằng nàng mới chính là nữ nhi ruột thịt của ta. Ta khẽ cong môi, vươn tay đỡ nàng dậy. Cá đã câu mười mấy năm, cuối cùng cũng nổi lên mặt nước.

Cẩm Tâm Kế

Cẩm Tâm Kế Vào ngày thành thân, ta uống bát canh mẫu thân đưa, bụng đột nhiên quặn đau. Ngồi trong nhà xí cả một canh giờ mới ra, thì đội ngũ nghênh thân đã đi biệt tăm. Mẫu thân nói: “Biểu muội con mệnh khổ, để nó thay con gả cho Thế tử đi.” Ta ngoài mặt đầy uất ức: “Mẹ, rốt cuộc ai mới là con gái ruột của người?” Nhưng trong lòng thì mừng đến nỗi hoa nở, cái tên nam nhân tàn bạo kia, nàng ta thích thì cứ lấy.

Hồng Trần Như Mộng

Hồng Trần Như Mộng Người trong lòng của ta muốn xuất gia. Hoàng huynh nói với hắn, một là cưới ta, hoặc là cả đời không lập gia đình. Tướng quân cốt cách sắt thép, ngày hôm sau liền lên chùa Linh Chiêu. Về sau, ta khoác lên mình giá y, tiến về phương Bắc hòa thân, mà hắn lại phun ra máu tươi, Phật châu đứt đoạn.

Trăng Thu Mấy Độ

Trăng Thu Mấy Độ Từ nhỏ ta đã hiểu rõ, tâm phải đủ độc, thủ đoạn phải đủ tàn nhẫn, mới có thể bảo toàn mạng sống trong thời loạn thế. Năm đó, ta trọng bệnh gần như hấp hối trong ngôi miếu đổ nát, lỡ mất chuyến bố thí của tiểu thư Giang gia. Nàng đã lục tung cả thành, cuối cùng cứu được ta khi ta chỉ còn thoi thóp một hơi thở. Ta thề sẽ bảo vệ nàng cả đời. Một gã thư sinh nghèo hèn muốn leo cao, liền giở trò bịa đặt, vu hãm rằng mình có tư tình với tiểu thư. Tiểu thư chỉ biết khóc thút thít kêu oan, chẳng thể tự bảo vệ chính mình. Ta nhìn gã thư sinh ấy, khẽ thở dài. Sống chẳng phải rất tốt hay sao? Cớ gì lại cứ nhất quyết muốn ch.t như vậy?

Trở Thành Bà Mẫu Của Đích Tỷ

Trở Thành Bà Mẫu Của Đích Tỷ Để chống lưng cho quả hồng mềm đích tỷ, ta đã cùng nàng gả vào một nhà. Nàng gả cho tiểu tướng quân. Còn ta thì gả cho cha của tiểu tướng quân. Sau khi thành thân, tiểu tướng quân từ chiến trường mang về một đóa bạch liên hoa đang mang thai. Tỷ tỷ lau nước mắt, hiếm khi cứng rắn nói: “Muội muội, ta muốn hòa li.” Ta: “Được, tỷ hòa li thì ta cũng hòa li.” Ai ngờ, thư hòa li còn chưa đưa đến tay tiểu tướng quân thì nghe nói hắn bị phạt quỳ ở từ đường. Cha hắn mặt không biểu cảm cầm gia pháp, đánh hắn đến da tróc thịt bong: “Nghiệt tử, muốn cha ngươi biến thành người không vợ cứ việc nói thẳng.”

Nha Hoàn Thăng Chức Ký

Nha Hoàn Thăng Chức Ký Sau khi Hầu phủ bị xét nhà, ta cùng tỷ tỷ phải bán mình làm nô, trở thành nha hoàn trong phủ Quốc công. Tỷ tỷ tính tình bình đạm, không tranh không giành, luôn giữ phong thái như cúc dại bên đường. Khi ta tranh giành thức ăn với đám hạ nhân, tỷ ấy lại đem chia phần ăn của ta cho mọi người, nhờ vậy mà được lòng tất cả. Mùa đông đến, ta tranh giành chăn bông để giữ ấm, tỷ tỷ lại nhường chăn cho người khác. Kết quả, cả hai chúng ta đều đổ bệnh vì lạnh. Với hy vọng thay đổi số phận, ta cố gắng chuyển sang làm nha hoàn thân cận bên Thế tử gia, mong tìm cơ hội cho tỷ tỷ được thị tẩm. Tỷ ấy trách ta không từ thủ đoạn nhưng lại chấp nhận vị trí mà ta vất vả giành lấy. Nhờ tiếng lành hiền đức, độ lượng của tỷ tỷ, Thế tử gia chú ý và nạp nàng làm thiếp. Tỷ ấy không cần tranh giành mà vẫn thuận lợi sinh hạ trưởng tôn. Thế tử phi hận tỷ tỷ đến xương, bày mưu hãm hại ta. Khi ta bị dồn đến đường cùng, quỳ xuống cầu cứu tỷ tỷ. Nhưng tỷ chỉ lạnh nhạt nói: “Tư Lan, ta đã bảo muội đừng tranh giành cường bạo, giờ thì tự chuốc lấy cái chết.” Tỷ ấy vẫn bình thản, không tranh giành, không lên tiếng. Còn ta, bị đánh đến chết oan uổng. Khi mở mắt lần nữa, ta đã trở về thời điểm ta và tỷ tỷ vừa vào phủ Quốc công.

Mệnh Phượng Hoàng

Mệnh Phượng Hoàng Quốc sư từng dự đoán rằng, Tiết gia sẽ có một Hoàng hậu. Thế nhưng, Tiết gia lại có tổng cộng chín nữ nhi. Ngay sau khi quốc sư dự đoán xong thì ông ấy đã qua đời. Còn chưa kịp nói đó là ai.

Nhân Gian Tám Vạn Mùa Xuân

Nhân Gian Tám Vạn Mùa Xuân Nha hoàn Thanh Mạt của ta đã tặng cho tên ăn mày một túi tiền đầy, ai nấy đều khen nàng rộng lượng. Nhưng ngày hôm sau, trong cung lại truyền đến thánh chỉ từ hôn. “Nữ nhi Hứa gia, Hứa Ấu Nhiên, phẩm hạnh bại hoại, cả đời bị giam cầm trong chùa miếu.” Ta chính là Hứa Ấu Nhiên. Khi bị thái giám lôi ra khỏi cửa, nha hoàn Thanh Mạt kề sát tai ta, cười khẽ: “Tiểu thư, trong túi tiền đó là bức họa diễm tình của cô, hiện đã lan truyền khắp thanh lâu. Cô không thể trở thành Tấn Vương phi tôn quý được nữa rồi.” Ta không thể trở thành, chẳng lẽ một nha hoàn như ngươi có thể thay thế? “Người muốn cô chết đâu chỉ có mình ta, cô đoán xem còn ai nữa ~” Nàng cười nhìn về phía chính sảnh, bên trong đang đứng ba người. Lần lượt là—phụ thân ta với gương mặt đầy phẫn nộ, mẫu thân ta với vẻ mặt đau thương, và biểu muội Vi Vân Thư khẽ cau mày. Họ là những người thân cận nhất của ta. Ai đang hại ta? Sau một trận đại hỏa, ta trọng sinh về ngày du xuân năm ấy.

Như Mặt Trời Chói Lọi

Như Mặt Trời Chói Lọi Ta và Lục Mặc Ương từng tương tri tương ái suốt một đời. Sau khi cùng trọng sinh, lại ăn ý mà tránh né việc tái ngộ. Kiếp trước, khi mới mười tám tuổi, hắn đã đỗ trạng nguyên. Lúc cỡi ngựa du phố mừng vinh quy, hắn cứu ta – kẻ bị đám nữ tử hoài xuân chen lấn mà rơi xuống từ trà lâu – chúng ta vừa gặp đã thương. Khi đến cửa cầu hôn, sính lễ phong phú, cho ta đủ thể diện. Về sau đối với ta như thuở ban đầu, chưa từng có ngoại thất hay thông phòng. Ta cũng yêu hắn như sinh mệnh. Thế nhưng khi sống lại, hắn lại không đón lấy ta lúc rơi xuống từ trà lâu.

Phu Quân Vạn Quan

Phu Quân Vạn Quan Phu quân bệnh nặng, đại phu nói vô phương cứu chữa. Nếu tán gia bại sản, dùng nhân sâm ngàn năm để bồi bổ, có lẽ sẽ kéo dài được mạng sống thêm nửa năm. Nhớ đến vị thảo dược “huyết khô thảo” mà hắn đã bỏ vào thuốc của ta, nước mắt ta lặng lẽ rơi, lắc đầu từ chối. Sau một tang lễ, ta trở thành chủ nhân của khối tài sản khổng lồ. Ngoại thất dẫn theo một đứa con tới nhà, đòi chia tài sản. Ta chỉ phẩy tay, ra lệnh cho người đuổi bọn họ đi. “Thứ mèo chó gì cũng dám tự nhận là người nhà! Phu quân ta, Thẩm Hạc Sơn, vốn là một quân tử đoan chính, sao có thể làm ra chuyện nuôi ngoại thất bên ngoài được?”

Bất Phục

Bất Phục Tôi bất ngờ có được thuật đọc tâm, mỗi ngày đều nghe được nữ xuyên không và hệ thống đấm nhau lộn xọe*. (*Ờm thực ra cái này raw gốc của n là 撕逼 /sī bī/, là kiểu chửi bới dằn mặt nhau, nói thô thì là xốn lè á mấy bà=))) ) Hệ thống: “Cô chỉ cần đọc một bài “Trường hận ca” là ngồi được lên đầu cả cái kinh thành này rồi.” Nữ xuyên không: “Ăn cắp bản quyền ko biết xấu hổ hả mậy.” Hệ thống: “Hạ dược nàng ta, hủy đi sự trong trắng của nàng ta đi.” Nữ xuyên không: “Hại người phải đền tội.” Hệ thống: “Người không được yêu mới là người thứ ba, cướp vị hôn phu của nàng ta đi.” Nữ xuyên không: “Nghe cái logic này của mày, chắc là trực tràng mày thông với đại não đúng không?” Này… Nữ xuyên không này sao kỳ dữ vậy ta? Có thật là đến vỗ mặt tôi không vậy?

Trở Về Sau Ngàn Kiếp

Trở Về Sau Ngàn Kiếp Ta trở thành nữ nhân xuyên không thứ tư trong Vương phủ. Đêm động phòng hoa chúc, Vương gia hỏi ta: “Ngươi nghĩ thế nào về chuyện một phu một thê?” Ta đáp: “Một phu một thê, nhiều thiếp, như vậy mới giữ được đạo cân bằng.” Hắn lại hỏi tiếp: “Xà phòng, đường trắng, đậu phụ, có thứ nào ngươi biết làm không?” Ta khẽ lắc đầu. Mặc dù biết đây là những kỹ năng cần thiết khi xuyên không, nhưng ta vốn là dân khối văn, mỗi lần đọc đến các công thức hóa học trong tiểu thuyết đều thấy đau đầu. “Vậy hát một bài nghe thử?” Ta từ nhỏ ngũ âm không được đầy đủ, nào dám làm trò cười trước mặt Vương gia, đành cúi đầu nói: “Thiếp thân thô bỉ, không rành mấy việc phong nhã ấy.” Hắn đột nhiên lại nhắc: “Ngự tửu cung đình?” “Nhất… A? Gì cơ?” Vương gia gật gật đầu, lúc này mới yên tâm để ta tiếp tục tháo trang sức.

Nghịch Thiên Nữ Đế

Nghịch Thiên Nữ Đế Phu quân của ta và ca ca đều yêu cùng một nữ nhân, mà nàng ta lại sắp thay ta đi hòa thân. Vì nàng ta, phu quân bỏ rơi ta ngay trong tiệc cưới; ca ca trói ta lại để tạ tội với nàng. Đại quân áp sát biên giới, ta bị treo lên cổng thành, vạn mũi tên xuyên tim. Bọn họ nói ta tội ác tày trời, chết cũng không đáng tiếc, chỉ cầu xin người trong lòng nguôi giận mà quay về với họ. Nữ nhân được nâng niu trong lòng bàn tay rưng rưng nước mắt, vẻ mặt kiên cường: “Chuyện cũ đã qua, vì thiên hạ thái bình, ta vẫn phải đi hòa thân.” Sau này, nàng ta hối hận, trốn về, vẫn được vạn dân ca tụng. Còn ta thì phơi thây nơi hoang dã, bị sói hoang cắn xé. Nhưng may mắn thay, ta được trọng sinh. Vừa mở mắt ra, tiểu tiện nhân đó đang định nhảy xuống sông. “Đoán xem lần này tướng quân và hoàng thượng sẽ trừng phạt ngươi thế nào?” Máu nóng dâng trào, ta tung cước đá thẳng nàng ta xuống sông, rồi khi nàng ta há miệng kêu cứu, ta ghìm chặt đầu nàng ta xuống nước. “Ta muốn xem xem ngươi có thể giả vờ giỏi đến mức nào đây!”

A Vũ

A Vũ Vào năm thứ năm sau khi đính ước, Mạnh Từ Quân vẫn chẳng muốn cưới ta. Lần đầu tiên từ chối, hắn bảo rằng hắn đang được Hoàng thượng trọng dụng, sao có thể chìm đắm trong tình yêu? Lời ấy nghe cũng có lý, ta gật đầu, nhẫn nại chờ đợi thêm hai năm. Đến lần từ chối thứ hai, hắn lại nói Hoàng hậu chưa lập, kẻ bề tôi như hắn sao có thể tùy tiện mà thành gia? Lần này ta nổi giận, cảm thấy Hoàng thượng quả là không hiểu tình lý. Ta đã đợi đến mức thành một lão cô nương đây rồi, vậy mà vẫn không cho phép Mạnh Từ Quân cưới ta sao? Ta cãi nhau với Mạnh Từ Quân một trận rồi bỏ đi. Trên đường đi đến bên sông, ta gặp một thái giám đang định gieo mình xuống nước. Hoá ra là một cô nương con nhà lành được tuyển vào cung đã bỏ trốn, khiến cho thái giám này lo âu đến mức phải t//ự v//ẫn. “Vào cung là có thể gặp được Hoàng thượng sao?” Thái giám nhìn thấy tóc ta chưa búi, mặt chưa tô điểm, mừng rỡ gật đầu: “Đương nhiên rồi, nếu cô nương được Hoàng thượng sủng ái, thì đêm nào cũng có thể gặp người!” Được thôi, ta gật đầu, vén váy bước lên xe ngựa. Đợi gặp được Hoàng thượng, ta nhất định phải hỏi cho ra lẽ, vì sao lại không cho Mạnh Từ Quân cưới ta? “Cô nương, nếu người đi, nô tỳ biết nói sao với Mạnh công tử đây!” Tiểu Đào lo lắng. Ta suy nghĩ một lúc, rồi kéo màn xe lên, phất tay: “Ngươi cứ nói với Mạnh Từ Quân rằng, A Vũ vẫn đang giận hắn, hôm nay sẽ không về ăn tối đâu!”

Sau Khi Trùng Sinh, Chính Thê Mặc Kệ Mọi Chuyện Rồi

Sau Khi Trùng Sinh, Chính Thê Mặc Kệ Mọi Chuyện Rồi Gả vào Chu phủ 15 năm, ta nuôi dưỡng đứa con riêng của phu quân khôn lớn.Tưởng rằng có thể chờ đến ngày gia đình hòa thuận, phu quân mỉm cười với ta.Nào ngờ trước khi lâm chung, đứa con riêng ấy lại oán hận:“Ngày đêm ép ta khổ học, ngươi từng nghĩ đến, ta có thích đọc sách hay không?”Phu quân lạnh lùng:“Ngươi chiếm lấy vị trí chính thê của nàng ấy còn chưa đủ, lại dám hạ độc hại c .t nàng?”Một hơi tức giận công tâm, sinh mệnh của ta chấm dứt ở tuổi 30.Sau khi trùng sinh, ta không còn ép buộc con riêng tiến thủ, chủ động nạp cho phu quân người trong lòng hắn luôn thương nhớ, ánh trăng sáng.Nhưng sao từng người từng người đều bắt đầu hối hận rồi?