Cổ Đại
Diễm Dao Bất Phàm Giang Lạc Dao là đích nữ của phủ Nhạc Xương Hầu, từ nhỏ đã được yêu chiều vô hạn. Một ngày, một thầy bói đến cửa, nói rằng nàng mang mệnh có tai ương, chỉ khi tìm được một người mang sát khí bên mình mới có thể hóa nguy thành an. Cha nàng nghe xong, hoảng hốt vỗ đùi, lập tức đưa nàng đến phủ Nhiếp Chính Vương. Nhiếp Chính Vương là kẻ nổi danh hung ác tàn nhẫn nhất thiên hạ, lại còn nợ Giang gia một ân tình. Không ngờ Giang gia lại thừa cơ đem con gái gán cho hắn. Nhiếp Chính Vương không ngẩng đầu, cầm bút viết thư trả lời: “Bản vương không cần con gái ngươi.” Đúng lúc hắn vừa đặt bút, bên ngoài, một thiếu nữ dung nhan tuyệt sắc khoác áo choàng trắng như tuyết bước vào, giọng nói khẽ khàng: “Lạnh.” Nhiếp Chính Vương nhíu mày: “Lạnh? Lạnh thì đừng đi lung tung.”
Ta Không Sống Lại Sau khi cùng người trong lòng định thân, ta bị khuê mật hãm hại, bị ép gả cho huynh trưởng của nàng. Nàng toại nguyện, gả cho vị hôn phu vốn thuộc về ta. Sau khi thành thân, trượng phu chưa từng chạm vào ta, ngày đêm hoang lạc cùng nam nhân. Bà mẫu mắng ta là con gà mái không biết đẻ trứng. Chỉ vì nhiễm phong hàn, ta bị giam trong tiểu viện chờ ch.t. Lúc sắp trút hơi thở cuối cùng, có kẻ nói có thể giúp ta trọng sinh. Ta khẽ lắc đầu, cự tuyệt.
Trung Trinh Khách Nguyên Tự Quan cả đời cứng nhắc, thanh liêm chính trực, chưa từng liếc mắt nhìn các nha hoàn trong phủ. Nghe nói nha hoàn kia từng cùng hắn vượt qua quãng thời gian gian khổ, quả thực không dễ dàng. Thế nhưng, hắn lại không để tâm. Chỉ vì nha hoàn đó vô ý mạo phạm ta, liền đem nàng gả cho một tên sai vặt thấp hèn. Mẹ ta gật đầu: “Người này có quy củ, con gả qua đó có thể yên tâm.” Quả thật, hơn mười năm sau, gió yên sóng lặng. Chỉ là vào lúc ta bệnh nặng hấp hối, lại bất ngờ nhìn thấy một thiếu niên quỳ xuống trước mặt Nguyên Tự Quan, kích động nói: “Phụ thân, hài nhi đỗ đạt rồi! Người và mẫu thân cuối cùng cũng có thể quang minh chính đại…” Ta phẫn uất đến mức phun máu mà chết. Khi trọng sinh trở về năm mười bảy tuổi, Hoàng hậu nương nương ban hôn, ôm lấy ta hỏi: “Trinh nhi thích Trạng nguyên hay Thám hoa?” Ta lướt qua ánh nhìn chằm chằm của Nguyên Tự Quan, mỉm cười chỉ về phía vị Bảng nhãn gầy gò nghèo túng: “Trinh nhi muốn hắn.”
Chiêu Dung Ta nữ giả nam trang, cứu Tiêu Kiền từ đống xác chết trở về. Trong tiệc mừng công, Hoàng thượng hỏi hắn muốn ban thưởng điều gì. Hắn vì cưới công chúa, dùng một kiếm xé toạc áo bó ngực của ta, phơi bày thân phận nữ nhi của ta trước mặt mọi người. “Người này lừa dối quân thượng, thay công chúa xuất giá đến biên cương, coi như lập công chuộc tội.” Ta bị giam trong địa lao, xích sắt xuyên qua xương quai xanh. Công chúa mỉm cười nghiền nát xương ngón tay, thả chuột đến gặm nhấm máu thịt của ta. “Dù sao cũng là ngươi cứu được Tiêu lang, mới thúc đẩy mối lương duyên của ta và chàng.” “Bản cung từ bi rộng lượng, ban cho ngươi tạ lễ này.” Năm sau, Tiêu Kiền cưới công chúa, một bước lên mây, quyền khuynh triều chính. Còn ta chịu hết sỉ nhục, chết thảm trong chuồng dê nơi biên cương. Trở lại một đời, ta quay về ngày Tiêu Kiền vạch trần ta.
Gió Ngừng Trời Sáng Khi hay tin Quý phi có thai, phu quân liền đón về tiểu thanh mai vốn thủ tiết. “Hiện nay muội muội của ta đã được sắc phong Quý phi, lại còn hoài thai đứa con duy nhất của Thánh thượng.” “Chương gia ta từ nay chẳng cần phải nương tựa vào cái gia tộc lụn bại như Thôi gia các ngươi nữa. Ta muốn thuận theo tâm ý của bản thân, đón người nữ tử ta yêu về làm bình thê.” Đúng là buồn ngủ lại gặp người đưa gối. Ta vừa nghe Quý phi tự chuốc họa, lén lút tư thông cùng thị vệ, đang bối rối lo việc thoát thân thế nào, thì phu quân đã vội vàng mang về một kẻ thế mạng. “Nếu đã vậy, ngôi vị chủ mẫu của Chương gia cứ nhường cho nàng ta, ta tự xin rời đi.”
Minh Nguyệt Ứng Chiếu Ta Năm đó, ta vì dung mạo quá mức xuất chúng mà bị bán vào thanh lâu lớn nhất kinh thành – Bách Hoa Lâu. Ngày xuất các, Lục Hoài Chi, kẻ vốn luôn lạnh lùng kiêu ngạo, lại gọi ta ba lần. Hắn si mê ngắm nhìn, bàn tay mơn trớn bên eo ta. “Ngoan một chút, gia chưa bao giờ chạm vào thứ dơ bẩn.” “Nếu hầu hạ gia thật tốt, gia sẽ đón ngươi vào phủ.” Ta vội vàng gật đầu, giả bộ ngoan ngoãn nịnh nọt. Nhưng ngay khi lấy lại được khế ước bán thân, ta lập tức thu dọn hành lý, bỏ trốn không chút do dự. Năm năm sau, hắn xách kiếm xông vào tân phòng của ta. Đôi mắt đỏ ngầu, từng bước ép sát. “Nàng lừa ta.” “Tướng công của nàng chỉ có thể là ta!”
Phu Quân Bị Đoạt Xác Bị kẻ xuyên không đoạt xác, phu quân của ta, một kẻ nghèo hèn chỉ là mã phu, vậy mà dám lớn tiếng đòi nạp tam thê tứ thiếp. Hắn còn chạy tới phủ đệ nơi ta làm việc mà gây náo loạn, trêu ghẹo mấy đại nha hoàn có tiền tháng gấp ba lần hắn, đòi nàng theo hắn làm thiếp: “Được ta để mắt tới là phúc phận của ngươi, đừng không biết điều.” Hắn còn thèm thuồng tiểu thư, thậm chí định xông thẳng vào khuê phòng của nàng: “Nữ tử ở đây nếu bị vấy bẩn danh tiết, liền không đáng giá nữa, thanh danh mất rồi, nàng chỉ có thể gả cho ta thôi.” Ta bị sự hoang đường của hắn dọa sợ mất hồn, vội vàng ngăn cản, khuyên hắn chớ có làm càn. Hắn lại thuận tay đẩy ta một cái: “Đồ đàn bà thối tha, ở đây chẳng phải là nam tôn nữ ti sao? Lão tử khó khăn lắm mới xuyên đến đây hưởng phúc, chuyện của ta còn chưa đến lượt ngươi quản. Tin hay không, lão tử liền bỏ ngươi !” Nói xong, hắn đắc ý vô cùng, dường như cho rằng chỉ cần nói ba chữ “ta bỏ ngươi” là có thể khiến ta sợ hãi phục tùng. Nghe vậy, ta cũng chẳng buồn quản hắn nữa. Ta cười lạnh một tiếng, giơ tay chỉ thẳng vào hắn: “Bỏ ta? Được thôi, của hồi môn ta mang theo khi gả vào đây, một đồng cũng không thiếu, trả lại hết cho ta.” Tên ngu ngốc ấy còn không biết rằng, công việc hắn đang làm là ta nhờ người tìm giúp, rắc rối phát sinh là ta thay hắn giải quyết, ngôi nhà hắn đang ở cũng là của hồi môn của ta đổi lấy. Nếu ta mặc kệ hắn, hắn chỉ có nước chờ ch,ết thôi!
Kiếp Trước Chẳng Mong, Kiếp Sau Chẳng Chờ Bạch Chỉ yêu Mộ Đồ Tô, yêu đến mức hèn mọn, cam lòng làm tiểu thiếp của hắn, nhưng vẫn không đổi lại được dù chỉ một tia quyến luyến trong lòng hắn. Trong tim Mộ Đồ Tô chỉ có bóng hình người thương, trong mắt hắn, thiên hạ rộng lớn cũng không chứa nổi bất kỳ nữ tử nào khác. Vì thế, Bạch Chỉ tuyệt vọng lựa chọn tự vẫn. Nào ngờ, trời cao thương xót, để nàng được sống lại, trở về khoảng thời gian tươi đẹp năm năm trước. Nàng âm thầm thề rằng, kiếp này sẽ không bao giờ yêu Mộ Đồ Tô thêm một lần nào nữa! Sau này… Mộ Đồ Tô tức giận: “Bạch Chỉ, yêu ta một chút nàng sẽ chết sao?” Bạch Chỉ nghiêm túc gật đầu: “Đúng vậy.” Mộ Đồ Tô: …
Tam Sinh Hữu Hạnh Từng là công tử quý tộc chốn kinh thành, khi Tống Uẩn rơi vào cảnh khốn cùng, ta đã bán hết gia sản để cứu hắn ra, rồi ép hắn lấy thân báo đáp. Ta biết hắn hận ta, nhưng ta chẳng bận tâm. Cho đến khi ta mang thai, Tống gia được minh oan, Tống Uẩn lại được phục chức. Ta biết hắn sớm muộn gì cũng rời đi, và ta không cách nào giữ hắn lại. Quả nhiên, hắn lặng lẽ rời đi, không để lại nửa lời từ biệt. Ta vuốt ve cái bụng đã lớn của mình, buồn bã vài ngày, sau đó bắt đầu tính toán tìm cha mới cho đứa trẻ trong bụng. “Lưu tú tài sát vách không tệ, từng lén nhét cho ta mấy bài thơ tình. Lý đại phụ ở phố sau cũng khá tốt, mỗi lần bắt mạch đều đỏ mặt ngượng ngùng. Còn nữa, Hà công tử trong ngõ, sớm đã nói không cưới ai ngoài ta…”
Thay Đích Tỷ Gả Cho Nhiếp Chính Vương Ta thay thế tỷ tỷ gả cho nhiếp chính vương tội ác tày trời. Đích tỷ được cả nhà sủng ái hết mực, nhưng lại là người câm. Vì vậy ta cũng chỉ có thể giả câm. Đêm tân hôn, ta đợi trong phòng đến nỗi sắp ngủ thiếp đi, cuối cùng cũng có người đẩy cửa tiến vào, tiếp đó khăn trùm đầu của cô dâu bị vén lên. Ngẩng đầu lên nhìn thấy một khuôn mặt đẹp đến mức không giống người thường, ta suýt thốt lên một câu “Đẹp quá”, bỗng nhớ ra thân phận hiện tại của mình. A đúng rồi, hiện tại ta là người câm. Vì vậy chỉ có thể ngơ ngác nhìn hắn, cố gắng dùng ánh mắt truyền đạt suy nghĩ trong lòng. Cảnh Hành khẽ nhếch đuôi mắt, đưa tay nhéo cằm ta nâng lên, dường như đang tỉ mỉ ngắm nghía: “Nghe nói phu nhân ba năm trước từng mắc một trận bệnh nặng, hiện tại không thể nói, nghĩ lại, cũng không thể nói ra được đau đớn nhỉ?” Ta lập tức hoảng hốt. Hắn tiếng xấu vang xa, sẽ không có sở thích đáng sợ gì không thể cho người biết đi? Đang nghĩ ngợi, hắn lại cười nhẹ nói: “Nhưng ta nghe nói, cho dù là người không thể nói, ít nhất cũng có thể phát ra một chút âm thanh mơ hồ.” Sau khi đích tỷ trở thành người câm, ta chỉ gặp nàng một lần trước đêm gả thay này, cũng không hiểu lắm tình trạng phát ra âm thanh hiện tại của nàng. Nghe Cảnh Hành nói vậy, ta tin là thật, vì vậy ừm ừm hai tiếng. Hắn đột nhiên bật cười, đôi mắt như chiếc đèn lưu ly phản chiếu ánh sáng, sáng đến mức không giống người thường, lại còn đa tình. Hắn cúi đầu hôn ta, mơ hồ nói: “Cũng đủ rồi.” Mặt ta bỗng đỏ bừng.
Bảo Vật Trong Tay Cha ta mê cờ bạc, sau khi thua hết bạc liền bị người của sòng bạc kéo đến tận cửa đòi nợ. Hoặc trả tiền, hoặc lấy mạng mà đền! Ông ta thì chẳng muốn trả tiền, cũng không muốn mất mạng. Đêm ấy, ta bị đưa thẳng vào phòng của chủ sòng bạc. Nam nhân kia gần ba mươi tuổi, diện mạo hung dữ, cứ ngỡ ta sẽ sống ch.t không chịu khuất phục. Nào ngờ, lần đầu nhìn thấy hắn, ta đã rưng rưng nước mắt, chủ động nhào vào lòng hắn. “Tam gia, thiếp… thiếp sợ~” Từ hôm đó trở đi, Vương Chiêu Đệ liền biến thành Vương Bảo Châu. Sòng bạc Phú Quý có thêm một lão bản nương kim tôn ngọc quý.
Nhất Niệm Thanh Mai Nhà thanh mai trúc mã của ta rất nghèo, còn nghèo hơn nhà ta. Nhà ta ăn cám, nhà hắn chỉ có rau dại. Ta mặc áo vải thô, hắn mặc áo gai. Năm ta mười tuổi, tìm hắn để chơi, lại nghe nói hắn đã bị đưa vào cung làm thái giám. Một đao cắt đi gốc rễ, một đao đoạn tuyệt tình thâm.
Giới thiệu truyên ngôn tình thời cổ đại hài hước độc đáo này: Nói về cuộc đời của cô gái mang tên Điền Thất thì có lẽ phải nhắc đến từ “vừa cười vừa khóc”. Cô có một kẻ thù không đội trời chung, hắn ta đã diệt sạch diệt môn nên cô liền ôm quyết tâm giết chết hắn. Để đạt được kế hoạch đó, điều đầu tiên Điền Thất làm là trà trộn vào chốn hậu cung bằng cách nữ giả thái giám. Nhưng chưa tận tay giết chết kẻ thù, hắn ta đã tự chầu trời về ông bà. Điền Thất suy nghĩ, không sao, miễn hắn vẫn chết là được. Kế tiếp chính là suy nghĩ làm sao thoát khỏi hậu cung này. Bởi vì kẻ thù cũng không còn trên đời, hít chung bầu không khí với cô nữa, cô còn ở đây làm gì? Mà đâu phải muốn xuất cung là được, Điền Thất đành tương kế tựu kế ở lại. Cô buộc phải tìm kiếm một người chủ mới để giả làm thái giám. Bắt đầu từ đây ông trời mới thật sự trêu đùa cô. Theo người nào thì người đó chưa được một tháng đã chết. Hiện tại cô vừa suy ngẫm về nhân sinh của mình vừa đốt giấy tiền vàng bạc cho vị chủ thứ ba. Trong lòng thì chửi rủa ông trời vì thích làm khó cô. Tâm trạng đang bù lu bù loa, khóc đến sưng mắt, cô liền quờ quạng tay tìm kiếm thứ lau nước mũi đang chảy dài. Tìm như thế nào lại vớ trúng long bào bên cạnh. Liệu rằng Điền Thất sẽ gặp những chuyện gì và phải trải qua những tình tiết vừa cười vừa khóc sắp tới?
Giang Sơn Đổi Một Chữ Tình Đại tẩu đã ch .t.Ch .t theo một cách vô cùng nhục nhã.Ban ngày, nàng bị phu nhân Trấn Quốc hầu dẫn người bắt gian tại giường, chịu hết thảy khuất nhục.Đến đêm, nàng dùng một dải lụa trắng, tr eo c.ổ ngay đầu giường.Chỉ để lại tiểu chất tử 8 tuổi khóc đến tê tâm liệt phế.
Thời Anh Bộ văn phòng tứ bảo ta tặng cho thanh mai trúc mã, hắn lại đem tặng cho Giang Văn Đàn, vị thừa tướng lạnh lùng cấm dục. Đêm đó, ta ướt đẫm mồ hôi. Mãi mới phát hiện— Ta và cây bút mực đã tặng đi kia lại có liên kết cảm ứng! Hắn vuốt ve thân bút trong tay, còn ta thì… Lúc khó chịu nhất, trước mắt ta chợt hiện lên một dòng chữ kỳ lạ: 【Mới thế này đã không chịu nổi? Giang thừa tướng còn phải dùng bút lông phê duyệt tấu chương cả đêm!】 Không thể chịu đựng được, lại không thể đòi lại món đồ đã cho đi, ta dứt khoát chọn cách lấy chồng. Hôm bàn chuyện hôn nhân với thanh mai trúc mã. Ngón tay thon dài của Giang Văn Đàn khẽ lướt qua cây bút lông mang theo bên người. Ta suýt nữa đứng không vững, ngay tại chỗ lập tức đổi ý: “Ta muốn gả cho Giang thừa tướng…”
Nữ Đế Giang phủ chuẩn bị đủ chín đời tẩy nữ, lúc ta sinh ra lại vừa hay là đời thứ chín. Tổ phụ uy nghiêm đứng gác bên ngoài. Bà mụ nói với cha ta: “Thiếu gia nhìn xem có thể được sống hay không?” Tuân theo lời huấn, cha ta phải đáp: “Không sống.” Nếu vậy, ông vừa dứt lời thì ta sẽ bị chết chìm trong nhà xí mất. Chín đời tẩy nữ này mà thành công có thể khiến Giang gia sống đời phú quý. Nhưng cha ta lại nói nhỏ: “Sống.” Hoàn Tiền Shopee Metruyen.net.vn chính thức HOÀN TIỀN cho 100% đơn hàng mua sắm tại Shopee. 🛒 Khi mua hàng trên Shopee thông qua liên kết giới thiệu từ Metruyen, bạn có thể nhận lại từ 10,000 đến 500,000 đồng cho mỗi đơn hàng. Bấm Đây Để Đăng Ký Hoàn Tiền
Muội Muội Phản Kích Trên đường chạy nạn, ca ca Hà Bùi Chi không màng đến sự an nguy của cả nhà, nhất quyết muốn cưu mang một đôi mẫu nữ không rõ lai lịch. Sau đó, người nữ tử bị sơn tặc bắt đi, không rõ tung tích. Ca ca si tình với nàng trách ta thấy chết không cứu, hận ta thấu xương. Vài năm sau, tin vui đỗ đầu bảng nhãn của hắn truyền đến. Ta vốn tưởng rằng cả nhà cuối cùng cũng khổ tận cam lai nhưng chờ đợi ta lại là sự thờ ơ lạnh nhạt của hắn cùng sự trả thù tàn độc của Bạch Nguyên Khanh, người đang nép trong lòng hắn. Sống lại một đời, ta không muốn tiếp tục hao tâm tổn sức kiếm tiền cho hắn đi thi nữa, nếu hắn chỉ quan tâm đến Khanh Khanh của mình, vậy thì ta, người muội muội này sẽ thành toàn cho hắn.
Niệm Niệm Sơn Hà Khi Minh Dung gặp Đoan Mộc Vũ, một người chín tuổi, một người mười bốn tuổi, một người là cháu gái của Thừa tướng, một người là “con rể nuôi từ nhỏ” được chọn. Khi đó, thiếu niên tràn đầy nhiệt huyết và nghị lực, sắc bén như một thanh bảo k//iếm. Hắn nhìn chằm chằm vào bóng dáng nhỏ bé trên ghế dài, đôi mắt như chảy m//áu, như thể hắn đang phải chịu một sự ủy khuất rất lớn. Minh Dung đang dựa vào ghế dài với vẻ mặt ốm yếu, rõ ràng là ở độ tuổi ngây thơ và hoạt bát, nhưng vẻ mặt lại đầy suy sụp, giống như một lão thái thái già yếu. Nàng để cho Đoan Mộc Vũ chửi bới không ngừng, chỉ cuộn người trong chiếc áo lông cáo của mình, ho một lúc rồi dùng khăn tay che miệng, sau đó ngẩng đầu lên, sắc mặt tái nhợt, thờ ơ nhìn thiếu niên, không vui cũng không buồn: “Ngươi yên tâm, có lẽ ta sẽ không sống nổi qua ngày… cập kê đâu.”
Giang Nguyệt Cố Nhân Cha ta cùng Lục Hoàng tử đang bí mật bàn kế tạo phản trong thư phòng. Đúng lúc ấy, sính lễ của Thái tử đột ngột được đưa đến phủ. Ta và cha lập tức trở mặt. Tạo phản nguy hiểm lắm. Chi bằng sinh cho Thái tử một đứa con, tương lai thiên hạ chẳng phải là của nhà ta rồi sao? Cha ta nói: “Nhưng mà con ơi … con là nam nhân cơ mà!!”
Xuyên Hồn Ta là phi tử tiền triều, từng thất bại trong cuộc chiến khốc liệt chốn thâm cung, thế rồi một sáng nọ, hồn ta xuyên vào thân xác của một cung nữ nhỏ bé. Kiếp trước, ta tinh thông âm luật, ca múa tuyệt vời, lại am hiểu điều hương, nhưng tất cả tài nghệ đó vẫn không giúp ta chiến thắng được cuộc chơi cay nghiệt ấy. Vốn tưởng kiếp này cũng sẽ phải đối mặt với những âm mưu và đố kị không dứt. Nào ngờ, ta phát hiện ra tất cả hoá ra thật đơn giản. Quý phi ngông cuồng, ỷ quyền hống hách. Thục Phi làm ra vẻ thanh cao, đoan trang. Hoàng hậu thì si tình, tựa như đoá hoa cúc nhạt sắc, lãnh đạm đến đáng thương… Ngay cả Hoàng thượng cũng đôi lúc tỏ ra ngây ngô, khiến người khác không khỏi bật cười. Với tất cả bản lĩnh của mình, nếu không lên ngôi nữ đế thì thật là uổng phí!